View allAll Photos Tagged phối đồ với áo da nam
1.Họ tên đầy đủ:Nguyễn Ngọc Quỳnh Như :x
2. Bạn là người thế nào:hiền :D dễ dãi :)
3. Bạn có anh chị em không:noone, toàn ac.e cếc ngĩa =]]
4. Lần cuối bạn khóc là khi nào: Mấy hôm trước, trống trải , bất ngờ và đột ngột .
5. Bạn có sinh nhật nào đáng nhớ không: Có bao h` đx tỗ chức đâu mà đáng nhớ :-<
6. Bạn iêu ngón tay nào nhất: ngón vui vì k thíc bùn :D
7. Thói quen xấu của bạn: bưc bội là ct ~.~
8. Điều đầu tiên bạn nghĩ khi ngủ dậy là gì: may mắn ơi đến với tớ nhé :*
9. Bạn có phải là người ưa mạo hiểm không: có ;) mạo hiểm qá đâm ra N.G.U @-)
10. Bạn có bao giờ nói ra điều gì đó mà bạn hứa giữ bí mật không: chưa nhận lời dùm ai :)
11. Bạn có nghĩ nói dối là xấu không:bt` nếu cho việc tốt ^^
12. Thích:đủ thứ
13. Môn thể thao bạn ưa thích nhất: Bơi :x tập nhảy:">
14. Người bạn muốn gặp bây giờ nhất là ai: Chúa Giêsu
15. Géc: đủ thứ
16. Tháng ưa thích: tháng nào hên thì thíc ~^^~
17. Món ăn ưa thích: cơm mẹ nấu :)
18. Bạn có nick name dì không:Sún =]] Soon :x Sunny :*
19. Bạn có thích cái nick name í không: qá cếc r` :">
20. Mô tả người khác phái bạn cho là lí tưởng:tìm hiểu trực tiếp k thông qa trung gian ^:)^+hỉu mìh+bla...bla...8-}
21. Bạn có thích chữ viết của bạn không: chử mìh s k thíc :))
22. Bạn có dễ dàng tin tưởng vào người khác không: trc' kia tin qá bị lừa k :-
23. Bạn ghét loại người như thế nào nhất:chơi F.A.K.E
24. Bạn có bao giờ ước gì không: ước qá chời mà chã thấy dì @-)
25. Bạn có thích ngắm sao không:khi bùn :)
26. Khi tức giận bạn làm gì: im lặng để trời trả thù :-p
27. Bạn có khoẻ mạnh không: đương nhiên :)
28. Nhảy múa trước gương chưa: r` =]] khi tự cĩ =]]
29. Loại kem mà bạn hay thích: Cè lán nồ:x
30. Người ôm bạn gần đây nhất là ai: k bíc hên xui :-"
31. Bị tiếng sét ai tình chưa:r` :">
32. Phim ưa thích: hên xui lun =]]
33. Đã ăn cắp tiền bạn bè bao giờ chưa: hông bao h` :-j đói cho sạch rách cho thơm :">
34. Bạn thích gì ở bản thân mình nhất: hào fóng
35. Bạn có phải người lãng mạn không:tùy ng` thôu :-"
36. Người mà bạn cảm thấy hạnh phúc nhất: mẹ ,BFF và ae nolove :x
37. Thích có bao nhiêu đứa con zai và bao nhiêu đứa con gái:
1 trai 1 gái dung hòa :)
38. Đánh nhau bao giờ chưa: chưa
39. Bỏ học đi làm nhiều điều thú vị hơn:ngồi ỡ nhà tập đàn ~^^~
40. Đi ra khỏi nhà mà k nói với mẹ chưa:ít à :-j
41. Trong tủ quần áo của bạn có bao nhiêu bộ quần áo: vô số cễ :)) tự phối k phân bộ
42. Vào ôtô với 1 người mới gặp chưa: có đi taxi =]]
43. Bạn có yêu trẻ con không: có bé gái :x :X
44. Thấy ai chết chưa: rùi :( Hãy yên nghỉ nơi chín suối:)
45. Hôn 1 tấm hình bao giờ chưa:r` khi tự cĩ =]]
46. Nằm ngắm mây trôi bao giờ chưa:nắng chang chang =]]
47. Bạn có thường mua sắm không: có mỗi thg' :">
48. Người khác phái bạn nghĩ đến lúc này: k bíc rep sao @-) loạn xạ
50. Nơi bạn đi xa nhất trong tháng này: đi bụi :">
51. Tiền bạc có quan trọng không: qan trọng :) đứng thứ 3 :D
52. Loại xe yêu thích của bạn: thíc xe nào vừa đẹp vừa xịn vừa sang vừa dá tiền ~^^~
53. Bạn có sưu tập gì không:có hìh mí t/y* :">
54. Vượt đèn đỏ bao giờ chưa: có ... đi bộ 8-}
55. Bài hát hay nghe gần đây nhất: qá chời @-)
56. Bạn ghét nhất con gì:con người :-<
57. Bạn có tin trên đời này có những điều không thể giải thích được không:k bíc nừa để ng` ta tính =]]
58. Tự khóc để đi ngủ: k rãnh
59. Trèo lên mái nhà bao giờ chưa: r` khi có sao băng :x
60. Ngủ bao nhiêu tiếng 1 ngày: có khi 10 :-ss
61. Bạn có hay tha thứ không: qá chòi riếc chai :">
62. Món quà bạn thích nhất: tấm lòng :)
63. Khi bị ốm thường mong gì: có thuốc của Đôrêmon
64. Có thích học đại học không: thíc cao đãng thou :))
65. Gian lận khi thi cử chưa:KT thì có thi thì never ^:)^
66. Lần cuối bạn hôn khi nào: k phải trò đùa :">
67. Bạn có hay khóc khi xem phim gì đó cảm động không: ít đa số là truyện :)
68. Muốn kết thúc bộ phim bạn muốn như thế nào: tốt đẹp :)
69. Bạn cho rằng yêu đơn phương là tốt không: vừa tốt vừa xấu
70. Có thích nhảy nhót không: qá thíc:x
71. Chửi ai bao giờ chưa: r` khi tức :)
72. Thần tượng của bạn là ai: Nu và Tuấn :x
73. Bạn hát có hay không:k bíc
74. Nếu bạn là người khác, bạn có kết bạn với bạn không:đương nhiên
75. Câu nói ghét nhất: Anh yêu em mãi mãi vs Hong bao dờ ct đau
76. game bạn thích nhất: cai r` 8-}
77. Bạn tin vào số mệnh chứ: tin nhưn qan trọng nhức là bản thân mìh cố gắng và có nghị lực :)
78. Ghét phải nhìn thấy gì nhất: nhg~ j` liên wan đến nội tạng người
79. Bạn hay đi chơi với ai nhất:Iphone :*
80. Tính cách nổi bật của bạn:hay cười hay khóc
81. Thích ăn loại mì nào nhất: lẩu Thái =p~
82. Ghét phải nhìn thấy gì nhất: ở trên đó
83. Có điều gì là mãi mãi không: Có tình cảm gia đình :">
84. Bị bắt lần nào chưa: bắt làm dì :-s
85. Làm con trai hay con gái tốt hơn: cha mẹ sinh sao con chịu thế
86. Bạn nghĩ gì về cuộc sống độc thân: iu vừa phải
87. Đặc điểm gây cho bạn chú í về 1 nguời khác phái: vẫn là tấm lòng :)
88. Bộ phim cuối cùng bạn xem: chừng nào đến ngày tận thế đi ròi bíc =]]
89. Bạn hay xem tivi không: hên xui
90. Ngoại hình nguời khác giới mà bạn thích:cao hơn mìh, nhìn đx là ocê, đàng hoàng k ba chợn :-ss, hỉu mìh k 3 hoa or nghe ng` ta nói j` ròi tin[-(bla...bla...
91. Bạn có nhớ lần đầu tiên hôn không:có là miễn cưỡng và ép buộc k thật nhạt nhẽo dả dối và xem như trò đùa
92. Bạn có iêu người iêu bạn không:iu qá sá :x :x :x
93. Bạn có phải người lăng nhăng kô:ko chơi trả thù or đâm sau lưng :-< k phải loại ng` đó
94. Trong gia định bạn yêu quí ai nhất: mẹ :x
95. Bạn có hay viết nhật kí không:vui thì viết :D bùn k thổ lộ :)
97. Bạn hay đi gì nhất: đi ngủ :">
98. Bạn yêu con vật nào: loại tiến hóa hơn vượn :">
.
99. Bạn thân nhất hiện giờ: k thể nói trc' đc là BFF mm~ :">[ now : Iphone ft nhg~ ai liên wan đến nolove ]
100. Hiện giờ bạn muốn có gì nhất: Mún 1 : qên hếc cịn bùn vui tưi hơn để đón năm mới
2 : mìh hĩu ng` ta và ng` ta hĩu mìh bbè k chơi F.A.K.E
3 : k ràng buộc, k thíc ai hay hõi về cịn riêng tư [ wen ai kệ đi bíc làm dì ròi châm chọc], nh~g ng` vô duyên thúi hay chơi kì :">
===================================================================
định nghĩa nghèo trên thế giới ♥
Ở Mỹ, dân nghèo là dân không có xe hơi. Do nhà nọ ở cách nhà kia quá xa, và tất cả đều xa siêu thị, tiệm hớt tóc, quán nhậu nên không có xe hơi coi như không đi đâu được cả. Thậm chí, ở một bang bên Mỹ, thay vì tuyên án tù, quan toà chỉ cần tuyên án tịch thu xe. Thế là phạm nhân coi như bị cầm tù trong nhà cho tới chết.
Ở Pháp, dân nghèo là dân không được uống rượu vang. Có nhà nghiên cứu đã phát hiện ra rượu vang ở Pháp còn nhiều hơn nước lã, toàn bộ mọi người sáng uống, chiều uống, trưa uống. Gặp nhau, thay vì hỏi có khoẻ không, dân Pháp lại hỏi: Có uống rượu vang không? Dân Pháp còn ngạc nhiên khi thấy dân Mỹ phải dùng tàu không gian để lên mặt trăng, trong khi dân Pháp chỉ cần xếp các thùng rượu là chỉ một tuần sau đủ chiều cao để tới. Vì vậy, không đủ tiền uống rượu vang tại Pháp coi như nghèo nhất thế gian.
Ở Anh, đám nghèo là đám chưa bao giờ nhìn thấy sương mù. Sương mù xứ sở này có quanh năm, hễ thò ra là thấy. Nhiều đứa bé chưa bao giờ bị cận thị nhưng vẫn đeo kính vì đó là kính chống sương mù. Chỉ có những ai suốt đời phải ở trong nhà, không có tiền mua giầy dép, quần áo để ra đường mới chưa thưởng thức sương mù thường xuyên.
Tại Ý, dân nghèo là dân không được ăn mì ống. Hễ khách vào tiệm không nói gì là bồi bàn cứ mì ống mà bưng ra. Đã có một số trường hợp treo cổ bằng dây mì, còn những trường hợp dùng mì làm chỉ khâu, làm dây trói hoặc làm dây phơi quần áo thì quá hiển nhiên. Ai chưa ăn mì ống, có lẽ cả đời chưa được ăn gì.
Ở Cuba, dân nghèo là dân không được hút xì gà. Tại xứ sở này, xì gà nhiều hơn que củi. Nhiều ông hút xì gà trong lúc ngủ và nhiều cô gái ngậm xì gà khi đi tắm. Tất cả các ca sĩ đều biết cách vừa hút xì gà vừa hát. Mặc dù đây là thứ thuốc lá đắt tiền nhất thế giới nhưng với dân Cuba nó đơn giản như rau muống nhà mình. Chả hút xì gà khi nào có lẽ là tận cùng nghèo khó.
Ở Đan Mạch, dân nghèo là dân không thích nghe chuyện cổ tích. Ai cũng biết nhà văn An-đéc-xen lừng danh, nhưng ít ai biết rằng người Đan Mạch có khả năng kể chuyện cổ tích suốt ngày, đến nỗi có bất cứ chuyện gì xẩy ra dân Đan Mạch cũng hỏi đấy là cổ tích kiểu gì. Sách cổ tích bán đầy ngoài đường, mua một tặng mười, cho nên không mua cổ tích, không đọc cổ tích là nghèo hết phương cứu chữa.
Ở Đức, đám nghèo là đám chưa được uống bia. Bia Đức vừa ngon vừa rẻ, rẻ đến độ có nhiều năm xảy ra hạn hán, người ta phải dùng bia tưới cây chứ nếu dùng nước sông thì đắt quá. Tắm bia, gội đầu bia là việc rất thường làm. Có lần, một nhà máy bia bị cháy, chả ai buồn gọi xe cứu hoả, cứ dùng các chai bia tưới vào là đám cháy tắt ngay tắp lự. Do vậy, không được uống bia ở Đức coi như dân rớt mùng tơi.
Tại Úc, đám nghèo là đám không được ăn thịt cá sấu. Xứ sở này cá sấu nhiều hơn ruồi, và con nào cũng béo. Thịt cá sấu rẻ khủng khiếp, đến mức mua một con gà được kèm thêm năm con cá sấu làm sẵn. Có năm người ta nghiền cá sấu ra thành bột rồi dùng bột đó làm bánh bán rẻ như bèo. Da cá sấu được dùng làm vải lót đường cho nên tất cả các con đường ở Úc đều không thấm nước. Dân du lịch cứ hay lén cạy da ấy mang về làm ví và thắt lưng.
Ở Trung Quốc, dân nghèo là dân không có được bánh bao. Khắp chợ vùng quê, bánh bao chỗ nào cũng có, làm từ đủ thứ nhân. Tất cả các xe hơi đều phải chế tạo chỗ để hành lý riêng, chỗ để bánh bao riêng. Có bánh bao nhân vi cá, nhân sâm nhưng cũng có nhiều bánh bao nhân đậu nành, nhân xà lách, lại có thứ bánh bao nhân bánh bao, kêu là bánh bao hai trong một. Không ăn bánh bao là nghèo tận xương ^^!
♥ MA KẾT A - 26/12 - 2/1 ♥
CHÒM SAO MA KẾT ĐA MƯU TÚC KẾ KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC ĐÁNH GIÁ THẤP HỌ
Chòm sao Ma Kết : chòm sao âm tính, cung mênh thứ 10 trong 12 cung hoàng đạo
Nguyên tố: Đất
Đinh vị: Thống lình (tham vọng nhưng độc đoán)
Mùa: Mùa đông
Ngôi sao hộ mệnh : sao thổ
Nước da trắng, đôi mắt xếch, từ tốn , thông minh. Mặt lạnh như tờ vô cùng nham hiểm, được bọc lót bời vẻ điềm tĩnh, cần cù chất phác là con cáo già mặt không biến sắc. Bởi sở hữu giác quan tinh nhạy nên Ma Kết thường nghe ra những điều chưa nói thành tiếng và nhìn thấu những điều được che giấu. Ma Kết là chòm sao phức tạp nhất, không có cung nào có thể so sánh được
Tính cách nhìn chung: Lạnh lùng và nghiêm túc, có ý chí mạnh mẽ, đáng tin cậy, điềm đạm, tỉnh táo, sáng tạo trong công việc, chung thủy, khó hiểu, bảo thủ, cương quyết, thực tế, tham vọng, kín đáo, và có trách nhiệm. Rất giỏi trong việc thực hiện kế hoạch, ổn định, bền bỉ, không dễ chịu chi phối trong thời gian dài, không dễ bị rung động bởi tình cảm.
Nhiều nhà chiêm tinh cho rằng Ma Kết là cung khó hiểu và bí ẩn nhất trong các cung hoàng đạo.
MA KẾT SINH NGÀY 1.1:
► Ma Kết sinh ngày 1/1 có một phong cách quý phái ngay từ khi mới sinh ra cho dù họ xuất thân từ đâu đi chăng nữa. Họ biết thưởng thức cái đẹp và biết sống thế nào cho tốt, kể cả khi điều kiện vật chất không đầy đủ. Người sinh ngày 1/1 luôn đặt ra những tiêu chí cao cho bản thân và luôn nỗ lực để đưa bản thân chạm được tới những mong đợi ấy. Điều này vừa đáng được khích lệ, nhưng đôi khi cũng làm họ mệt mỏi.
Ma Kết bẩm sinh như loài mèo, rất có tâm phân biệt đồng loại và lãnh thổ, đồ vật/thứ gì của bản thân nếu người khác động vào mà chưa được phép, trong lòng của Ma Kết sẽ hơi khó chịu. Lười nhác như mèo, hành động chầm chậm và tính toán thời gian đâu ra đó. Nhìn thì có vẻ nhiệt tình, nhưng trên thực tế rất lãnh đạm, không thân cận quá mà cũng chẳng giữ khoảng cách quá.
Người cung Ma Kết tương đối thông minh, rất dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của kẻ khác, nhỏ nhặt từ bông đùa vài câu đến cấp độ chém gió thượng thừa, nhưng họ ít khi nào vạch mặt người ta, cứ kiểu cười cười với bạn trẻ đang chém kia, bởi thế hay có người khinh khi Ma Kết dễ ức hiếp, thật ra bị lừa ngược lại mới đúng. Trình độ cao nhất là khiến đối phương nghĩ Ma Kết thơ ngây chẳng biết gì.
. Rất hiếm khi ồn ào hay mang vẻ hào nhoáng, bạn sẽ thường tìm thấy một Ma Kết đứng nhìn và lắng nghe.
. Để có thể gây ấn tượng với Ma Kết, bạn cần nhiều hơn là những lời khen.
Ma Kết là người thuộc chủ nghĩa hoàn mỹ, chủ nghĩa cực đoan, muốn rốt ráo, muốn hoàn mỹ như thế, không muốn nửa vời. Họ chỉ lựa chọn những việc họ yêu thích làm, không làm thì thôi, làm phải làm cho tốt, không ưa giải thích, với những ai hiểu mình thì chẳng phí lời biện hộ các kiểu làm chi, còn ai không hiểu hà tất phải giải thích, không muốn quản ai hoặc dính dáng chi quá nhiều, ghét kẻ nhập nhằng và lũ thùng rỗng kêu to.
Những Ma Kết thường khiến bạn nảy sinh cảm giác sai lầm, như thể bạn tự thấy đã hiểu rõ họ, có thể khống chế họ, kỳ thật bạn đã sai rồi. Họ có rất nhiều bộ mặt, tính cách tùy lúc thay đổi, tùy vào hoàn cảnh và những người xung quanh mà họ sẽ có lối cư xử thích hợp, bạn vĩnh viễn nhìn không thấu nhìn không hết. Lối suy nghĩ của Ma Kết như thiên mã bay lượn trên không trung, có thể rất nghe lời, có thể rất mãnh liệt, cá tính và kiên cường. Bạn chẳng bao giờ đoán được con người Ma Kết.
♥ TỔNG QUAN:
- Mùa đông tàn khốc lạnh lùng nhất trong năm lừ khừ tiến đến. Sự rắn rỏi và ngoan cường của nữ hoàng băng giá cho ta hiểu thế nào là sức mạnh băng hàn, thế nào là sự bền bỉ kiên gan không gì có thể hủy diệt.....
- Thông thường, chòm sao Ma Kết còn được gọi là chòm sao Sơn Dương. Biểu tượng của nó là một chú dê kiên cường và can trường. Không gian bao quanh Ma Kết toát lên vẻ trang nghiêm, đượm buồn
- Ma Kết có giọng nói bình lặng, điềm đạm, ngữ điệu mềm mại khiến người nghe càm thấy thanh thản. Mặc dù, đôi khi vẻ tính cách Ma Kết nhẹ nhàng tựa lông hồng, nhưng thực tế họ cứng rắn như vách đá. Con dê luôn kiên định, bền bỉ thẳng bước tới mục tiêu đặt ra, không bận tâm đến mọi xúc xiểm và thất vọng vượt qua những trở ngại trên đường.
- Sao thổ đã ban tặng cho Ma Kết ý thức trách nhiệm ràng buộc tự thân vô cùng mạnh mẽ. Đa số Ma Kết đều rất nghiêm túc và có thái độ nỗ lực, chăm chỉ, chín chắn kiên cường đối với cuộc sống. Họ có ý chí kiên trung và bình tĩnh hơn người, có sự nhẫn nại bền bỉ dẻo dai, sử dụng mọi phương pháp để khắc phục khó khăn mà không hề nề hà gian khổ. Mục tiêu cuối cùng của họ là gặt hái bội thu trong thế giới vật chất, và điều luôn đốt cháy tâm hồn họ là khát vọng khắc phục khó khăn vươn tới đỉnh cao. Đa số Ma Kết đều không thích thể hiện bản thân trước đám đông.
- Tuy nhiên, Ma Kết lại là người rất chín chắn, đáng tin cậy, tuân thủ lời hứa, có thể dựa dẫm. Trí óc tỉnh táo và kế hoạch lâu dài đã giúp họ tự bảo vệ mình một cách sáng suốt vào những thời khắc then chốt.
- Ma Kết còn được mênh danh là chòm sao kính tế chính trị trong số 12 chòm sao.
- Ma Kết rất giỏi trong việc khống chế khát vọng của bản thân, có tính kỷ luật tổ chức cao, nhưng cũng chình vì ý thức trách nhiệm nặng nề, tham vọng đối với quyền lực và cảm giác tôn nghiêm cá nhân nên đã đè nén những khát vọng và niềm vui hưởng thụ cuộc sống. Vì lẽ đó, Ma Kết cũng được mênh danh là người tu hành khổ hạnh.
người cung này có tính cố chấp từ trong xương ra, cãi nhau với họ chẳng mang lại điều tốt đẹp gì.
Ma kết khi còn trẻ đều rất ngây thơ. Tôi nghĩ ngay cả chính họ cũng không biết mình đã từ thiên sứ biến thành ác ma. Người cung Ma kết trời sinh thiện lương, tình cảm, cũng rất yếu đuối, có thể vì một chuyện rất nhỏ mà buồn khổ trong một khoảng thời gian dài. Có lẽ vẻ lạnh lùng xa cách họ thường biểu hiện ra bên ngoài, kì thực chỉ là không hi vọng người khác nhìn thấy mặt yếu đuối của mình. Kiên cường, lý trí, chịu đựng là những từ khóa dành cho Ma kết. Họ không hề tùy tiện nói ra suy nghĩ của mình, mong hiểu được tính cách của mọi người xung quanh mình, không phải là vì hiếu kì, mà dường như chỉ là vì một loại cảm giác an toàn, để bảo vệ một loại năng lực đặc thù mà Ma kết sinh ra đã có.
Ma kết tài năng hơn mọi chòm sao khác ở khả năng trong một khoảng thời gian ngắn có thể nhìn ra tính cách của một người bất luận họ che giấu kĩ thế nào. Điểm ấy rất giống Thần nông, nhưng họ lại không nhìn ra được suy nghĩ của người khác. Họ rất dễ dàng hiểu được ưu điểm khuyết điểm của mọi người xung quanh, nhưng thông thường sẽ không nói ra, cũng không quá mức chú ý. Hầu hết ma kết đều rất bao dung, xin nhớ kĩ, nếu có một Ma kết vạch trần khuyết điểm của bạn, đó nhất định là có ý tốt, dù cho họ có dùng loại khẩu khí châm chọc vạch trần.
Hầu hết Ma kết đều có hai tính cách, chỉ là đại bộ phận đều không chịu thừa nhận, bởi vì họ mong mình có thể vĩnh viễn có thể ngây thơ mà tồn tại. Sự xấu xa của Ma kết cũng có thể ngang bằng các chòm sao khác. Có lẽ bọn họ không tin, nhưng thời gian dần trôi, Ma kết cũng dần dần trở nên xấu xa, kì thực cũng chỉ là một loại tự bảo hộ mình. Họ nhất định phải biết, hiểu rõ con át chủ bài cuối cùng của mình, còn có hạ hay không thì phải tùy xem đối phương có làm gì khiến Ma kết bùng nổ hoài bão rồi. Cũng có thể không phải là tán dương, tựa như có thể dùng âm hiểm để hình dung. Khi Ma kết ghét một người nào đó chính là tuyệt đối, Ma kết sẽ không tùy tiện ghét một ai đó, nhưng nếu người đó thực sự quá phận, liền bị Ma kết loại bỏ tận đáy lòng. Nếu người này dám chọc giận Ma kết, ha ha, như vậy cũng chỉ có thể chờ tai họa rớt xuống đầu thôi.
Ma kết là một người tương đối khôn ngoan. Họ sẽ không lộ mặt đắc tội người ta, nhưng họ biết cách tính toán khiến người này biết hắn làm những chuyện như vậy sẽ có ác báo. Thủ đoạn trả thù của Ma kết cực kì tàn nhẫn, hắn sẽ trả lại bạn gấp bội (nếu có một ngày bạn gặp một tai nạn kì lạ nào đó, vậy ngẫm lại đi, có lúc nào từng đắc tội Ma kết chưa.) Ma kết cũng không tùy tiện hại một ai đó, vì Ma kết cũng ghét sự xấu xa của mình. Họ là sát thủ thiên tài, tất cả các kế hoạch đều được trù bị kĩ càng từ rất sớm, hơn nữa mấy kế hoạch này trước khi tiến hành trả thù họ cũng đã trù tính làm sao cho hoàn mĩ không chút khe hở. Có lẽ những chuyện này có chút liên quan đến sự bi quan của họ. Ma kết rất hiểu thế giới, nhưng bọn họ vẫn cố chấp tin tưởng vào sự hoàn mĩ dù tự biết điều này là không có cơ may. Đại bộ phận Ma kết đều ghét sự xấu xa của bản thân, nhưng đương nhiên, vẫn không thể vứt bỏ bản thân mình được.
Đôi mắt của Ma Kết là đặc biệt nhất, trong kiên quyết mang nét sầu muộn. Tính cách họ đầy mâu thuẫn, táo bạo nhưng lại sâu sắc, khiến người khác khó mà thích ứng, khó nắm bắt, thật ra đây chỉ là một kỹ năng bảo vệ duy nhất thượng đế ban cho Ma Kết, bởi tâm can họ quá thiện lương.
Ma Kết là chòm sao cô độc, không giỏi biểu đạt tình cảm, khiến người xung quanh không dễ dàng hiểu họ, chịu sự ảnh hưởng bởi sao Thổ (ngôi sao bảo hộ của Ma Kết), bẩm sinh chịu sự đè nén cảm xúc, suy nghĩ trong lòng có phần phức tạp, không ưa bày hết mọi thứ trong tim ra ngoài.
[Ma Kết đáng yêu] Sẽ ngắm phố qua ô kính trong ngày mưa với vẻ ngây ngô và nói chuyện một mình.
[Ma Kết chân thực] Có khả năng trong lúc cười lớn tiếng, nước mắt đã đổ rồi.
[Ma Kết thiện lương] Vị kỷ rất ít, nghĩ đến người khác rất nhiều, luôn giúp đỡ người khác và không mong được báo đáp.
[Ma Kết dũng cảm] Có thể hoàn thành việc bạn bè giao và ước mơ bản thân, có ngã đau cũng không nói đau.
. Đòi hỏi ít nhất nhưng luôn hi vọng những điều tuyệt nhất. - Ma Kết là vậy đấy : )
♥ ƯU ĐIỂM:
- Thâm trầm chín chắn, tỉnh táo bình tĩnh, cẩn thận, khả năng tổ chức tốt, đáng tin cậy, thực tiến, có trách nhiệm, làm việc hiệu suất cao, thận trọng, tuân thủ nghiêm túc mọi kỷ luật, có hoài bão và thực tiễn, tôn trọng quyền lực, trầm lắng, kín đáo, có tiết tấu, có tư tưởng, có tính nhẫn nại, nhạy cảm, tinh tường, bền bỉ kiên định, hiểu nhu cầu của người khác, mạnh mẽ, kiên định, chung thủy
- Phụ nữ Ma Kết rất hiện thực, chăm chỉ làm việc, đối với gia đình có lòng trách nhiệm. Bất luận là dạy con nhỏ, chế độ ăn uống trong gia đình, vệ sinh, sức khỏe... họ đều để chồng thấy hài lòng. Có họ ủng hộ và động viên, người chồng càng tự tin dốc sức phát triển sự nghiệp.
- Thành thật. Không dễ bị ảnh hưởng. Cẩn thận. Biết cách khắc phục khó khăn. Tuân thủ nguyên tắc. Khiêm tốn. Hài hước.
♥ NHƯỢC ĐIỂM:
Qúa lí trí, lạnh lùng, nham hiểm, tính toán, kén chọn, không khoan dung, khó tiếp xúc, chuyên chế, hà khắc, tự cho mình là siêu phàm, thế lực, tùy hứng, bi quan, cổ hủ, hẹp hòi, lòng dạ khó lường, chủ nghĩa cơ hội, chủ nghĩa hoài nghi, tự làm nô dịch cho chính mình, lợi dụng người khác.
Quá thực dụng.Cố chấp. Thiếu lạc quan.Chủ nghĩa cá nhân.
♥ SỞ THÍCH:
- Ma Kết nổi danh với tính cách thực tiễn, khả năng thi hành và hoài bão lớn lao
- Họ thích những công việc có kết cấu, hệ thống và thực tế. ngoài các lĩnh vực như chính trị, kinh doanh, họ cũng có niềm đam mê với giới kiến trúc, quy hoạch, đường bộ... Do có tài trong việc kinh doanh, biết tính toán nên họ dễ dàng đạt thành tựu trong các ngành tiền tệ, đầu tư, bảo hiểm....
- Nghề nghiệp thích hợp với Ma Kết là hành chính sự nghiệp, pháp luật, luật sư, hoặc cảnh sát. Họ có đầu óc tỉnh táo, bình tĩnh, tham vọng hùng hục và khứu giác kinh doanh nhạy bén.
♥ TÌNH YÊU:
Được Ma Kết yêu là một điều đáng ngưỡng mộ…
Ma Kết chinh phục người khác rất dễ dàng nhưng quá khó để bị chinh phục. Thôi thì xem thử bạn có may mắn không..
. Có lẽ bạn sẽ thấy họ có chút nhàm chán, nhưng họ có nguyên tắc của bản thân và không nhượng bộ ai cả, lúc đầu quen nhau chắc sẽ thấy dễ ức hiếp họ, có thể sai bảo họ này kia. nhưng đến một ngày Ma Kết cảm thấy đã vi phạm nguyên tắc bản thân, muốn chia tay bạn thì dùng 10 đầu trâu kéo vẫn không quay lại.
Có kẻ nói, Ma Kết không chịu tin người khác, ấy là bạn không biết Ma Kết ghét nói dối ra sao.
Ma Kết luôn tính đến rủi ro có thể xảy ra dù họ mong muốn điều/thứ đó nhiều ra sao.
Ma Kết thà nghe sự thật đắng lòng hơn những lời ngọt ngào lừa phỉnh.
Họ rất thực tế, sẽ không dùng lời ngon ngọt nhưng lại dùng hành động để chứng minh họ yêu bạn. Cho nên đừng bao giờ bắt họ nói "Anh yêu em" (hoặc "em yêu anh") – “Tình yêu không cần nói, chỉ cần cảm nhận thôi anh nghĩ cũng đủ rồi”
Ma Kết: Ma Kết khiến bạn có cảm giác an toàn, nhưng có vẻ hơi "lãng phí" sự yên lặng và thiếu "đấu tranh". Người ngoài rất khó thay đổi họ, nếu bạn muốn một cô gái ngây thơ, nũng nịu thì thật là khó. Sau khi đã hiểu về con người ma kết thì bạn mới nhận ra được vẻ đẹp trong tâm hồn họ, giống như một hương thơm quyến rũ khiến bạn không thể quên vậy.
Ma Kết hy vọng đối phương có thể quan tâm nàng, nàng không thích những gì phải cẩu xin, điều nàng cần là nỗi nhớ trong lòng bạn, phụ nữ Ma Kết là cần bao bọc yêu thương nhất, dù có đưa nàng đi ăn một bữa cơm xoàng xĩnh ngoài phố nàng cũng sẽ rất vui, bởi chỉ cần bạn yêu thương nàng là đủ, nếu bạn lạnh lùng với nàng một, nàng sẽ lạnh lùng với bạn mười.
Với một Ma Kết đang yêu bạn, bạn có thể khiến nàng khóc, khiến nàng chịu uất ức, nhưng đừng để nàng im lặng, bởi trầm mặc là cái đau lớn nhất, là tiếng khóc đau nhất của Ma Kết. Bạn phải biết, Ma Kết thích nhất là tâm sự, dù cuộc sống khó khăn thế nào, trong lòng có chuyện gì, nàng cũng muốn nói bạn nghe mọi điều về nàng, đó là cách yêu tốt nhất của Ma Kết dành cho bạn. Nếu có một ngày, Ma Kết đột nhiên không nói gì nữa, bạn cũng đã đến bờ vực của hối hận.
Ma Kết thường không thích nói / thể hiện cảm xúc của họ, vì thế đừng bao giờ khẩn cầu họ làm điều ấy...
Ma Kết, bị tổn thương sẽ cả đời không quên, biểu hiện như chẳng việc gì. Bạn bè rất ít, đa số đều phải kinh qua trải nghiệm của thời gian, có thể cùng nhau trong hoạn nạn. Thích đơn độc trong cuộc hành trình dài, ở những nơi lạ thường có cảm giác an toàn khác lạ. Lười, chỉ cần có người ở bên thì chẳng lo bất cứ chi, khi có một mình lại vô cùng kiên cường. Với một số chuyện tồi tệ thường không chấp nhận được rồi dẫn đến buồn khổ, khiến người ta chẳng cách chi hiểu được.
- Bạn không phải loại người thích mở rộng quan hệ. Bạn cũng không quá quan tâm tới chuyện tình cảm. Với bạn, thuỷ chung là sự chia sẻ hoặc một điều quan trọng với cả hai người. Bạn sẽ luôn cố gắng để đạt được điều đó và bỏ qua những điều không ảnh hưởng tới nó.
- Đa số Ma Kết đều để lại cho người khá ấn tượng về một con người đứng ở vị thế cao hơn mọi người, mang đầy tâm trạng cùng khí chất u sầu, đượm buồn một cách khó lý giải. Họ không thuộc tuýp người dễ gần, ngược lại, thái độ tự bảo vệ bản thân một cách thái quá khiến họ luôn duy trì một không gian riêng tư cho cá nhân mình. Họ từ từ tiếp xúc và lại gần người mình yêu.
- Ngay cả trong tình yêu, Ma Kết cũng tỏ ra nghiêm túc, thận trọng.
- Nhưng một khi, Ma Kết đã thốt lên anh yêu em, thì bạn có thể yên tâm đó là lời nói hoàn toàn chân thành từ đáy con tim đang thổn thức yêu đương.
- Họ cần một tình yêu nghiêm túc, chân thành và lâu dài, với hy vọng dành được sự tôn thờ và kính trọng của người yêu .
- Sự lo lắng trong tình cảm khiến họ buộc mình trước tiên phải chuẩn bị một nền tàng kinh tế đầy đủ rồi mới dám buông lỏng bản thân hưởng thụ niềm vui ái tình.
- Đối với những người tìm kiếm sự đảm bảo trong cuộc sống và có nhu cầu cao về quan hệ thể xác, thì Ma Kết chính là người bạn đời lý tưởng nhất với bờ vai vững chắc, là người tình đáng tin cậy và là người chung thủy.
- Thông thường, Ma Kết không dễ dàng rơi vào vòng xoáy ái tình cuồng nhiệt, đắm say nhưng cũng không dễ rút chân ra khỏi mối quan hệ mà họ đã dày công xây đắp.
- Một khi Ma Kết bị chọc giận thì sự việc rất khó được thỏa hiệp cũng như giải quyết êm đẹp, bởi vậy một Ma Kết nhiều tâm địa sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào thực hiện tới cùng mục đích của mình.
- Ma Kết là người có tính ổn định, lâu bền, vì vậy một khi đã vướng vào lưới tình
- Họ thường không có ý định tìm kiếm những mối quan hệ mới lạ, kích thích khác từ thế giới bên ngoài.
- Ma Kết có chủ kiến thường không bị rung động bởi những tình cảm trong quá khứ, càng không bao giờ tự trói buộc bản thân bởi lòng thương hại.
- Ma Kết rất khó nhẫn tâm nói lời buông xuôi, nhưng khi Ma Kết đã nghĩ thông thì chẳng bao giờ ngoáy nhìn lại...
- Ma Kết rất thận trọng trong chuyện tình yêu. Trong chuyện này, lý trí của họ dễ lấn át trái tim.
- Ma Kết sẽ tôn trọng bạn........nếu trước đó bạn chứng tỏ với họ rằng bạn xứng đáng điều đó
- Ma Kết thực ra là những người rất lãng mạn. Nhưng fải là một người rất đặc biệt (với MK) mới có thể lôi đc sự lãng mạn ấy ra ngoài
- Chính bởi họ đặt ra những tiêu chuẩn cao cho bản thân, nên họ khó lòng tìm được người bạn nào có cùng ‘đẳng cấp’ với họ. Họ là những người bạn trung thành, và một khi họ đã coi bạn là bạn, tình bạn đó sẽ tồn tại cùng năm tháng. Vì họ luôn mải phấn đấu với những giới hạn mới mà họ tự đặt ra, họ không thường nghĩ tới chuyện kết hôn sớm. Tuy nhiên, khi gặp được người đặc biệt, họ lại thiết tha được có một cuộc sống ổn định với người ấy.
Nếu anh tổn hại Ma Kết, yên tâm, MK không phục hận, chỉ tránh xa anh.
Nếu anh sỉ nhục Ma Kết, yên tâm, MK không giải thích, và không bao giờ qua lại với anh nữa. Bởi MK tin trầm mặc là sự trả thù lớn nhất, thời gian là chứng minh tốt nhất. Ma Kết kiêu ngạo có một trái tim vô cùng mạnh mẽ.
Một khi Ma Kết có những cú chao đảo về cảm xúc và giấu mình vào cái tôi bên trong [ phần tối ], họ thật sự không mong muốn sẽ gặp phải những cảm xúc lẫn lộn bởi lẽ đối mặt với những cảm xúc ấy khiến họ sợ hãi
. Ma Kết sẽ không hét lên với bạn rằng họ yêu bạn, bạn phải tự cảm nhận được tình cảm ấy bằng trái tim của mình.
Và bạn biết không, khi tự cảm nhận được tình cảm của ai đó dành cho bạn bằng trái tim mình, thì bạn cảm thấy hạnh phúc gấp trăm vạn lần so với cảm nhận bằng tai hoặc bằng mắt. :)
Ma Kết có lúc không dịu dàng, tính khí rất xấu, dễ giận, dễ ghen, dễ tổn thương, dễ suy nghĩ lung tung, rất bướng, lúc giận chả buồn mở miệng, vui thì cười hỉ hả, chịu uất ức sẽ để trong lòng, khi quan tâm bạn sẽ muốn bạn biết tâm sự của họ, thích nghe nhạc đau thương vào những lúc đau thương =.=, lúc hạnh phúc muốn chia sẻ với những ai đặc biệt với họ. Ma Kết không tốt, nhưng vì bạn, họ sẽ sửa đổi.
Trong tim Ma Kết, mỗi người có địa vị khác nhau, hãy thông cảm cho Ma Kết, trong thế giới của họ không có thứ nào là quan trọng nhất :)
MK trong cảm tình thực sự rất chung thủy, yêu và thích trong tim họ đều phân định rạch ròi. MK có thể thích rất nhiều người nhưng chỉ yêu một. Chỉ cần MK quyết định ở bên bạn họ sẽ toàn tâm toàn ý với bạn. Nên, nhớ đối xử tốt với MK nhé.
Bạn hy vọng Ma Kết đối đãi với bạn thế nào, hãy đối đãi với họ thế ấy.
Ma Kết không thích kiểu yêu phô trương, chỉ muốn yêu trong bình lặng nhưng phải khắc cốt ghi tâm.
. Ma Kết nữ tuyệt nhiên không cần những món quà đắt tiền nhưng chỉ một cử chỉ yêu thương nho nhỏ thôi cũng đã đủ để làm trái tim của họ tan chảy ♥
. Ma Kết không cầu vật chất và luôn ý thức được rằng cuộc sống là một thứ gì đó hơn hẳn vẻ bề ngoài vốn có của nó.
Ma Kết đối đãi với ai cũng tốt, cơ hồ đó như một thói quen của họ, dẫn đến việc người ta cảm giác họ dây dưa/qua lại với nhiều người. Thật ra MK rất chung thủy, yêu hết lòng với người họ chọn, người đó nhìn vật gì lâu hơn một chút MK sẽ mua cho họ, người đó tùy tiện nói gì đó MK cũng nhớ trong lòng và thực hiện cho họ. Với kẻ không thích, cả trò dây dưa cũng lười chơi.
Nói Ma kết ngốc cũng được, bọn họ vẫn không biết cái gì gọi là tình yêu, nhưng bọn họ biết rõ cảm giác yêu. Với họ bất luận thứ tình cảm gì đều có một loại biểu đạt khác nhau. Họ rất tập trung cảm thụ từng loại cảm giác này. Hầu hết các cảm giác đều có thể cảm nhận được, nhưng lại thất bại với yêu. Ma kết ngốc nghếch cho rằng, yêu bạn là chuyện của của tôi, không liên quan gì đến bạn, nhưng sau đó lại cảm giác không phải. Vì vậy bắt đầu thổ lộ với đối phương, thổ lộ thành công rồi lại không biết làm sao đi bước tiếp theo, có lẽ là do không biết lãng mạn. Người cung Ma kết có thể lấy bất cứ chuyện gì ra nói giỡn, nhưng riêng trên phương diện ái tình, chỉ cần hắn nói ra câu “tôi yêu bạn” là đã xác định cả chuyện kết hôn trong tương lai, tuyệt đối không phải nói đùa. Ma kết rất thực tế, nhưng điểm ấy không giống Kim ngưu, Xử nữ. Với tình yêu, thực thế của họ biểu hiện ở điểm họ cho rằng mang đến cho người mình yêu của cải vô hạn chính là hạnh phúc lớn nhất, vì họ rất tự ti, thứ duy nhất có thể dùng nỗ lực mà có được chỉ có vật chất thôi.
Khi đang nỗ lực khiến người mình yêu hạnh phúc, người mình yêu lại vì một điều gì đó mà rời xa hắn, mà cuối cùng cũng không hiểu mình đã làm sai điều gì. Thực đáng thương.
Cự tuyệt: Nếu như Ma kết thực sự yêu rồi sẽ không cự tuyệt bạn, vĩnh viễn sẽ không như vậy.
Bị cự tuyệt: Ma kết trong tình cảm rất nghiêm túc, hơn bất cứ chòm sao nào. Thời gian phục hồi vết thương cũng rất dài. Bọn họ thà chọn biến mất, đối với bạn hay họ cũng đều có lợi, vì họ sợ nhìn bạn nhiều hơn một chút mà lại không thể kềm chế. Sợ nhìn bạn nhiều hơn một chút, lòng sẽ lại đau như dao cắt.
Cách nhanh nhất để giành lấy trái tim của một Ma kết là bằng chính sự chân thành của bạn và hãy làm cho chúng tôi cười ♥
- Ma kết sở hữu một trong những trái tim chân thành nhất mà bạn có thể sẽ gặp qua.
. Bên trong Ma Kết có một bức tường rất cao và dày. Hãy chấp nhận điều đó và tiếp tục. Nếu như Ma Kết thật sự muốn nói thì Ma Kết sẽ tự nói với bạn mà.
. Ma Kết thà nghe những sự thật đau lòng còn hơn là những lời nói dối từ bạn.
. Ma Kết ghét cảm giác bị giấu giếm
. Ma Kết không bao giờ bỏ sót bất cứ chi tiết nào và luôn cân nhắc đến những kết quả có thể xảy ra.
1. Ma Kết thích chơi giỡn với bàn tay bạn.
2. Hai tai bạn nhất định tàn tạ, bởi Ma Kết có sở thích thổi vào tai người ta..
3. Lúc hôn nhau hay cố ý rụt lưỡi lại..
4. Thích được ôm, và ôm bạn từ sau lưng.
5. Thích nấu cơm cho bạn ăn, nhưng tàn cục phải do bạn thu dọn, ví dụ như rửa bát.
6. Tuyệt đối sẽ vệ sinh phòng ốc nhà cửa cho bạn, nhưng bạn phải biểu dương, khen Ma Kết.
Lực phản kích của Ma Kết rất mạnh, lúc cãi nhau, Ma Kết có khả năng sẽ tuôn ra những lời nghe rất đau lòng, nhưng tin tôi đi, Ma Kết không cố ý, đó là phản ứng trực giác của họ, đã cãi thì phải cãi cho thắng chứ! Hơn nữa, lúc họ vừa nói có thể đã hối hận ngay rồi, nhưng sĩ diện cao không muốn đi xin lỗi. Đừng giận Ma Kết, hãy tha thứ cho họ và Ma Kết sẽ cảm kích bạn thật lòng, cũng như sẽ đối xử với bạn tốt hơn.
. Ma Kết có một niềm kiêu hãnh rất lớn và sẽ không bao giờ tha thứ cho những người xem thường hay khinh rẻ họ.
Ma Kết tuy là mặt trẻ con, nhưng không phải tâm trẻ con. Bảo vật luôn được giấu kín nơi sâu nhất, với bạn bè, rất trân trọng, với người yêu, yêu thương quan tâm, với người lạ, vô tri vô tội (không biết thì chẳng làm gì đến người ta). Với thù địch, ok, kẻ thù coi như xác định rồi.
Ma Kết không ưa những thứ quá kích liệt, cảm giác chúng nguy hiểm không thể tin tưởng. Thích tự tạo vòng tròn cuộc sống/xã giao cho riêng mình, có thời gian cố định và những con người cố định, đến tiệm ăn cố định, gọi những món cố định. Không tin vào nhất kiến chung tình, với những gã trai quá nhiệt tình, sẽ chỉ đứng nhìn từ xa. Khá lạnh lùng, chịu đựng được cô đơn, đối xử với tình cảm tuyệt đối không vì số lượng mà bỏ qua chất lượng. Không sợ chơi trò tình đơn phương, cũng chịu đựng được sự dày vò do tình yêu một phía mang đến. Tóm lại: Tự nhiên, vững vàng, hết mình, thực tế.
. Nghi ngờ là một điểm không thể kiểm soát được của Ma Kết.
Ma Kết ưa dẩu mỏ tranh cãi với người họ thích, nhưng không lớn tiếng gây nhau hoặc có thể nói, căn bản không hề cãi nhau. Bạn muốn tranh cãi tiếp, được, không vấn đề gì, Ma Kết chỉ quay lưng bỏ đi. Ma Kết có tài hùng biện, nhưng vào lúc bị người khác hiểu lầm sẽ không giải thích. Đừng hỏi vì sao, đơn giản là không ưa giải thích.
- Rất nhiều người nghĩ rằng, với vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói của MK, chắc hẳn yêu họ sẽ tẻ nhạt lắm. Thực tế, chỉ những người yêu và được yêu bởi MK mới biết họ lãng mạn, dịu dàng và nồng nàn thế nào.
Điều Ma Kết cần thật ra không nhiều, lúc buồn cần một câu an ủi, lúc đắc ý cần một câu tán dương. Mệt rồi có vai ai đó để tựa vào, lúc đau buồn có ai đó ôm họ. Kỳ thật, hạnh phúc của Ma Kết chỉ đơn giản như thế.
Ma Kết là những con người nghiêm nghị nhưng nếu bạn có thể tiến đến phần bên trong ấm áp hơn của con người họ, bạn sẽ được thưởng công bằng một người rất đáng ngạc nhiên đấy ♥
- Ma Kết cần rất nhiều thời gian để yêu một ai đó, nhưng một khi chúng tôi đã yêu ai, chúng tôi sẽ giữ mối quan hệ ấy cho đến tận cùng.
- Nếu như một Ma Kết yêu bạn, họ sẽ sẵn sàng làm tất cả vì bạn.
[Hãy trân trọng Ma Kết trước mắt]
ách đỗ dành Ma Kết nữ hữu hiệu nhất
1. Bất kể là lỗi do ai cũng phải dỗ ngay và luôn, miệng không đủ ngọt thì chứng tỏ bằng hành động.
2. Nếu bạn là người chủ động nói chia tay, lập tức tìm cớ vặn vẹo rồi bảo baby ơi anh sai rồi, sau không dám nữa.
3. Phải dỗ trong vòng 24 giờ đồng hồ. Không sẽ tốn gấp 10 lần công sức để làm lành với nàng.
4. Nói năng cẩn trọng, đừng tràng giang đại hải quá nửa ngày vẫn chưa vào trọng điểm.
5. Dù nàng cúp máy bạn 100 lần cũng vẫn cứ gọi qua, Ma Kết chạy trốn thì bạn đuổi theo. Chơi chiến tranh lạnh là bạn out ngay =)))))))
Ai may mắn lắm mới được MK yêu đấy
Ma Kết mẫn cảm, đa tình, nhưng là kẻ hiểu rõ sự lãng mạn nhất.
Đối với Ma Kết, tình yêu nghĩa là trao đổi sự hài lòng giữa đôi bên thầm lặng và không đòi hỏi. Tiểu Dê đã học được hoàn toàn bài học quý báu rằng tình yêu không đo đạc được bằng những tình cảm quá đáng. Nhưng bởi vì họ đặt tình yêu chỉ ngang hàng với những nhu cầu và khao khát chung giữa hai người, họ vẫn chưa trải qua được cảm giác khi những khao khát bên trong được giải phóng.
Những điểm tốt của Ma Kết là kiên quyết, ổn định, thông thái, đáng tin cậy, vững vàng và yên bình. Biểu hiện tiêu cực của những đức tính đó là dưới dạng ích kỉ, nhỏ nhen, khát vọng nhẫn tâm, cứng nhắc, trưởng giả, trầm cảm và đơn độc.
♥ BẠN BÈ:
- Ma Kết có thể là người bạn tốt nhất nhưng cũng có thể sẽ trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất của bạn, tất cả phụ thuộc vào cách mà bạn đối xử với chúng tôi.
Người cung Ma kết rất thiếu cảm giác an toàn, họ thích giả ngu trước mặt bất cứ ai. Đây cũng có thể cho là một năng lực của họ. Ma kết thông minh ở điểm ấy. Họ cho rằng chỉ có kẻ ngu mới không phải chịu bất cứ tổn thương gì. So với việc làm một người thông minh, không bằng làm một kẻ ngu si bình thường mà được tự tại. Nếu không phải là người bạn đáng giá cho ma kết tin tưởng, hắn nhất định sẽ không cho đối phương biết mình thông minh đến đây, mà vô luận an toàn hay không, Ma kết đối với bạn bè đều rất chân thành, họ rất quý trọng tình bạn.
Ước muốn lớn nhất của họ là có thể nhận được sự tin tưởng của bạn bè. Nếu như không được một người bạn tin tưởng, hắn sẽ không tiếp tục gặp gỡ người này nữa. Mọi người từng tiếp xúc với Ma kết đều nói họ tốt tính, tốt đến mức hơi ngốc. Kỳ thực họ cũng không tốt lắm, chỉ là họ rất biết giả vờ, vì họ hiểu tính cách của bạn bè xung quanh, họ cũng đã sớm nghĩ ra nên đối xử thế nào với đối phương. Điểm rõ ràng nhất là, các bạn có thể thử nhìn qua mấy bạn bè bên Ma kết, vô luận bạn làm gì Ma kết cũng không ngạc nhiên, kỳ thực họ đã biết vì sao bạn làm vậy rồi. Ma kết kết giao cũng rất tùy tiện, họ có thể hòa hảo với quý tộc, cũng có thể nói chuyện phiếm với tên ăn mày. Mọi thứ chỉ là trao đổi giữa những tâm hồn mà thôi, rất ít Ma kết phụ thuộc vào đôi mắt, trừ phi nhân phẩm bạn quá kém.
Cót két…
Tiếng mở cửa..
gã về trong cơn say lèm mèm,bước chân xệch xoạc,gã muốn vấp ngã,nhưng vẫn cò tỉnh táo được đôi chút,gã lấy hết sức lực đẩy xe vào nhà,trời u ám tối dần,mưa râm..từ từ ào ạt đổ xuống như thác đổ..
trong cơn say mơ hồ,gã mệt lả người đi,nhưng gã không ngủ,gã mơ màng trong không gian của bốn bức tường nhỏ hẹp,gác tay lên trán,gã suy nghĩ viễn vông cho cái sự đời của mình,cuộc đời lầm lũ,bôn ba cho cuộc sống mưu sinh,cuộc đời khốn nạn mà gã đang nhận lấy,cái sự đời sao mà nó chua chát đến thế,gã chữi…!!!!!
bất giác,cơn say làm gã choáng người,bật dậy,gã nôn thốc nôn tháo,ướt đẫm cả nền gạch,mùi rượu,bia,thức ăn hòa trộn,gướm ghiết làm sao!,gã lăn xuống giường,nằm ì trên nền gạch,gã quằn quại trong cơn đau đến từ tim,gã gào thét,gã chữi tất cả những ai mà gã đang suy nghĩ đến,và nhất là con đàn bà mà gã yêu,yêu đến cùng cực,tàn nhẫn bỏ rơi gã để tìm bến đỗ mới cho riêng mình,hắn giàu hơn gã,tất nhiên là thế rồi,gã lại lầm bầm chữi….con khốn!!!!!!!
gã sốc cho đời mình,cái đời như chó..thua thiệt làm gì,tiền..tiền..tiền..m'.. nó,cái thứ quan trọng nhất,dơ bẫn nhất lại hòa hợp vào con người mà gã chung tay gối ấp,nó sẵn sàng ra đi,tìm sự sung sướng cho thân mình,nó quên đi bao nhiêu năm sống hạnh phúc,bao nhiêu năm gian khổ cùng gã,nó phũ phàng rũ áo ra đi,đi tìm cái hạnh phúc khác,cái gọi là tiền,mà gã không có,con…gã chữi..!
quay sang bên tường,gã ôm lấy mình,gã thấy mình vô dụng quá,gã nhắm mắt lại,trái tim của một thằng đàn ông bây giờ mới sống thật,không che giấu,không giả dối,nước từ hai khóe mắt gã rơi xuống,thấm dần từ long mi chảy dài xuống hai gò má lem nhem nhám nhúa,nó thấm vào miệng,chảy dài vào trong phế quản,đâm xuống tim,chưa bao giờ gã thấy nước mắt của chính mình lại mặn đắng đến thế,khó nuốt quá…cũng như đời,ai biết được lòng dạ con người,và không ngờ nhất là người gã gọi là vợ,nhưng mà là vợ người ta,ngay từ lúc này,lúc này đây,sự thật,cái sự thật tàn nhẫn…
mặn quá,nước mắt của đời..
gã nuốt đi nước mắt,cơn say làm cho gã trở nên yếu đuối như đàn bà,giờ đây,trái tim là nơi mà dễ vụn vỡ nhất trong cơ thể gã,nó như ngừng thở,nó như đang đâm vào kim theo từng nhịp đập,gã đau…đau quá..
trở lại…
gã co rúc người,màn đêm che phủ trong căn phòng nhỏ,mưa ào ạt trút xuống,gã nhìn ra khung cửa sổ,những giọt nước mưa nó đang chan hòa cùng thứ nước mà gã đang tạo ra trên hai khóe mắt..cái mà người đời gọi là..nước mắt!thôi nhìn mưa,gã nhắm nghiền hai mắt lại,cho nỗi đau lan tỏa từ mọi ngóc ngách của cơ thể,gã mơ màng,gã lang thang trong kí ức và cảm xúc của chính mình..những lúc ấy,là lúc mà gã sống thật,gã cảm thấy yên bình nhất,nhẹ lòng nhất,trong thế giới riêng đó của gã,không có sự đố kị,sự ganh ghét,tham vọng..gã tha hồ vẽ ra cuộc sống,những kí ức,những điều ngọt ngào cho riêng mình,và tất nhiên là không thể thiếu đi ngời mà gã yêu thương nhất..vợ!
gã lãm nhãm nói với chính mình…
Tao..tao..muốn sống …trong..đó..mãi.. mãi..!!
bên khung cửa sổ,mưa bớt hẳn,chỉ còn lấm tấm vài giọt mưa phùn phất phơi..đêm cô liêu,tiếng quạ cắt khúc,đám ma quái bên ngoài khung trời u ám,vẫy tay liên hồi…..thúc giục…
hai ngày sau,người ta tìm thấy xác gã trong căn phòng dơ bẩn bừa bộn….
tiếng đời..than..!!!!!!!!!
A và nó wen bk nhau từ khi còn học cấp 3,trong 1 lần chat trên mạng,cách nói chuyện của nó làm a gét kinh khủng nhưng k bk sao a lại thích trò chuyện vs nó mỗi ngày. Khi nó nghe a giới thiệu về mình thì nó phát hiện ra a là người nó rất ghét,bởi cái tính qen ng iu như thay áo do bạn bè nó kể lại,a ăn xài phung phí,khoe dt,xe,quần áo nhưng nó cũng k bk sao nói chuyện vs a lại hợp đến như z.a hơn nó 1 tuổi,a đã học lớp 12 r. Dù đã bk về tên tuổi of nhau nhưng 2 ng vẫn k 1 lần nói chuyện ở ngoài cũng như chẵng thèm nhìn mặt nhau khi vô tình gặp nhau trong trường,nó nghĩ chắc a chẵng muốn ai bk a wen bk 1 đứa như nó(nó cũng k muốn ai bk vì chắc chẳng ai tin nó lại wen bk a),a là 1 chàng trai con nhà giàu,học giỏi,galang nói chung a hội tụ tất cả of cái j gọi là hotboy. Nó k xinh,k giàu nhưng nó học giỏi,đặc biệt là môn anh văn,nó còn có cái tính nói chuyện rất thu hút ng khác nữa
Tối nào a và nó cũng nói chuyện,từ chuyện bạn bè,gia đình tới chuyện ngoài đường hay những chuyện tào lao đều nói dc hết, chẵng bao h a kể nó nghe chuyện a ăn chơi hay những ng yêu a ntn cả? nó cũng k hỏi tới vì nó k muốn biết,nó sợ khi nghe a kể về những chuyện đó nó sẽ k còn nói chuyện vs a nữa(nó sợ những ng như z). k bk sao nó k thể thiếu a để nói chuyện vào buổi tối,dù học bài rất nhiều hay những khi bị bệnh nó cũng mò dậy để nói chuyện vs a dù a k biết,cũng k bk sao nó k còn gét a nữa. Nó tự nhủ k dc thích a vì nó chẳng khác nào như tình yêu ảo,nó và a chỉ là ảo mà thôi,chỉ là những ng bạn cùng kể nhau nghe khi chuyện vui hay buồn gì đó trên mạng thôi. Sau 1 time dài nói chuyện,bỗng
Anh: e có ng yêu chưa?
Ngạc nhiên khi a hỏi như thế nhưng vẫn gạt bỏ suy nghĩ trả lời 1 cách tự nhiên
Nó: hỏi chi?
Anh :lại cái tính nói chuyện như vậy,đơn giản a muốn biết
Nó: sao hum nay a lại hứng thú đến chuyện này nhĩ,e chưa có,e í ẹ như z ai thèm
Anh: mình gặp nhau nha,noel này mình gặp nhau. Chúc e thi tốt
Nói xog a out để lại cho nó cái mặt ngơ ngác,chả biết cái gì xảy ra,chắc a ấy đang đùa,nó ngĩ vậy
1 tuần đã thi xong,cả tuần này nó chẵng chat vs a và hình như a chẵng lên mạng,chắc a cũng phải học,a thi nhiều hơn nó mà. Nó mở yh lên,thấy dc tin pm của a nó mừng rỡ." Noel này a mời e đi ăn kem nha,ăn ở quán cnvh,vào lúc 7h,a k đùa đây là lần hẹn thật lòng nhất của a". Nó tròn xoe mắt,a muốn gặp nó thật sao,k thể tin nổi,nó quên đi những suy nghĩ a thấy nó như thế nào,gặp a sẽ ra sao mà chạy ngay vào tủ chọn cho mình bộ đồ đẹp để gặp a. Nó nôn nóng từng phút từng giờ,lúc mơ cũng thấy hp vô cùng
Ngày hẹn đã đến nó bối rối,nhìn trước gương chọn góc nhìn đẹp nhất để a nhìn,nụ cười dễ thương để cười vs a,nói chung nó làm những đều ngu ngốc chưa từng thấy. Nó chạy xe đạp đến chỗ hẹn,thấy a đang ngồi cầm 1 đóa hoa cười tủm tỉm.
Nó: a đến lâu chưa. Nó ngại ngại,hình như má nó đang hồng hồng
Anh: k lâu đâu,a cố tình đến sớm thôi. Anh mời nó ngồi xuống,kêu nước dùm nó,trông galang phết
2 ng nói chuyện như khi chat,có thể thân hơn z nữa,cả 2 cười thật to làm cho cả quán ai cũng nhìn ngơ ngác. A nói vs nó:" e bk k,đây là lần đầu tiên a hẹn 1 ng con gái trong lần đầu mà họ chẳng trang điểm như e đấy". Nó nge cảm thấy quê quê nên gục mặt xuống. A nhìn nó r nói tiếp: "e đừng ngại a chưa nói xong mà,cũng lần đầu tiên a hẹn ng con gái trong lần đầu mà nói chuyện nhiều,cười to lại sảng khoái khi gặp e đó". Nó ngượng ngượng cười nhẹ vs a,trong nó dịu dàng lắm. bỗng a đứng dậy,cầm đóa hoa đến gần nó và nói:" làm bạn gái a nhé,a lớn r,18t r,tuổi này là bk suy nghĩ kĩ về tình cảm of mình r đấy"!!! Nó k bk phải trả lời thế nào nữa, Cả quán hùa nhau vỗ tay,kêu nó đồng ý đi. Nó mỉm cười :" e đồng ý"
Thế là a nắm chặt tay nó chạy quên cả xe,a dắt nó đến 1 công viên,ở đấy đẹp hơn khi nào hết. Cả 2 trò chuyện vs nhau,nói mãi chả ngừng. a chỉ nó 1 cặp đang ôm hun đằng kia: "e nhìn kìa,họ hun nhau đấy"
Nó ngượng đến sợ,ngĩ thầm chẳng lẽ mình vs a tiến triển nhah z sao,nếu k làm j a chỉ như thế,a cũng nhìu chiện gê ^^. A nói típ:" đố e họ sẽ đi đâu típ theo"
Nó nhanh miệng trả lời: đi về,đố z cũng đố
A cí đầu nó:ngốc!!!họ đi hotel. A chỉ đùa vs nó xem nó ntn thôi?
Há miệng to nhìn theo 2 ng họ,sau đó quay qa nhìn a khi a nói: mình cũng đi thôi
Nó lấy tay che phần trên lại như sợ ai cưỡng r nói:" k dc,k dc,k dc, dù có gì e cũng k dại dột như z,e k phải loại dễ giải,càng k phải vì a mà làm z đâu,chúng ta chỉ mới yêu nhau,chưa biết nhiều về nhau,chưa hẹn hò nhiều vì sao a k thể yêu e nhẹ nhàng như trong phim hàn quốc dc chứ"
A ngố ra,cười hi hi r nói:" chài,a có nói gì đâu,ý a là mình đi về,còn lại quán kem lấy xe nữa chi,trễ r,chẵng lẽ đi lấy xe về nhà là dại dột gì gì đó sao,e đang nghĩ gì vậy"
Nó quê cả thúng,r lon ton đi cùng a về lấy xe,trên đường về a lén nắm tay nó,đây là ng con trai đầu tiên nắm tay nó đó
Nó quay đầu xe đạp ra về,chẳng thèm nhìn a chắc còn quê vụ hồi nảy. a vỗ nhẹ vai nó: e thích yêu kiểu hàn quốc ak,a cũng thích nhẹ nhàng thôi, mình yêu vậy nhé. E về cẩn thận,ngủ ngon
Bắt đầu từ ngày hôm đó a và nó gặp nhau nhiều hơn,bạn bè nó phát hiện liền can ngăn k cho 2 người quen nhau,nói a k phải ng tốt,nói a chỉ yêu nó qua đường thôi,xung qoanh a còn bao nhiêu cô gái đẹp,sao lại ngó ngàng đến nó chứ. Nó cứ ngĩ mãi về những lời bạn nó nói,sao ngĩ tới lại đau quá. Nó đứng lại khi thấy 1 tóp người chặng lối đi của nó
1 chị lớp 12 kêu nó: "mày ngon quá,dám cướp ng iu của tao? Nhìn mày thì tao biết qua đường là cái chắc"
Nó nghe vậy liền bực bội,k ai đụng đến nó thì thôi chứ đụng đến r thì k bao h nó chịu thua: "nè,chị ăn nói j z,nhìn tui ntn,nhìn tui k dữ như chị chứ j"
-mẹ nó,vô tụi bây. Cả đám bây lại đánh nó nhưng có ai cố gắng kéo nó ra, là a,a đến cứu nó
A và nó chạy đi dù khi thấy a chả ai dám đánh gì cả,a xoa vết thương trên mặt cho nó:" a xl,có lẽ a quá trăng hoa nên h tội lỗi đó lại thuộc về e"
Nó cười dù khựng lại khi môi nó bị chảy máu:" ui da,có gì đâu,người ta muốn đánh thì đánh ,e cũng đánh lại nè,sợ gì,xông vô là chết dưới tay e",nó còn đưa con chuột bé tí của nó ra khoe nữa
A : từ nay a chỉ iu mình e thôi,a sẽ cưới e làm vk,ở bên e a mới có cảm giác dc người khác quan tâm,yêu thương,e có tất cả những gì a cần, những ng con gái kia đến vs a chỉ vì tiền,về bề ngoài,a chỉ cần đòi là họ cho chẵng cần nghĩ gì nhưng a k cần cái đó,a chỉ muốn xem họ phản ứng ra sao thôi, còn e thì chẳng cần cũng nói ra hết,a vuj vì e như z
Giờ thì nó mới hiểu,sao ng ta nói a như z,thật ra a yêu nó thật,nó hứa vs a dù có gì nó cũng yêu a,k bỏ cuộc,nếu bỏ cuộc thì chết hihi
Thế thì a cũng thi đậu đại học,a chọn ngành luật,a nói sẽ kiếm tiền nhiều để mua xe hơi cuối tuần chở nó và con sau này đi chơi,mỗi lần nhớ nó lại cười,sao a giống con nít thế k bk
Quen nhau càng lâu thì cả 2 càng yêu nhau nhiều hơn. Nhiều ng bạn khinh thường nó,lâu lâu lại hỏi: "mày bị luộc chưa? Yêu lâu như thế chắc trao cho ngta r phải hk? Nhà giàu thế mà,mau có con để còn giữ chân ng yêu nữa chứ"
Nó k nói gì vì nó quen thuộc vs nhưng câu này lắm r,a đã hứa vs nó yêu nhẹ nhàng như fim hàn quốc z, a nói đến tân hôn thì bk cái đó cũng đâu có muộn,nó chẳng quan tâm ai nói gì,nó bk a và nó yêu nhau trong sáng hơn khi nào hết. Thế thì nó cũng ra trường,nó chọn sư phạm để làm cô giáo dạy tiếng anh,a k nói gì,chỉ chúc nó thành công,a nói ráng làm cô giáo giỏi để còn dạy cho con của a và nó sau này nữa
Thời gian trôi nhanh thật nhanh,cũng đến lúc nó tốt nghiệp,ra làm cô giáo,ngày mà tốt nghiệp của nó,a k đến, a nói a bận lắm, a còn phải lo cho công việc,hẹn nó tối nay đến chỗ lần đầu tiên 2 đứa quen nhau. Nó k buồn vì bk a rất bận,nó sẽ chụp hình vs gia đình cũng được. đúng h hẹn nó đến quán,quán vắng tanh,nó còn tưởng đóng cửa mất r,nên định quay lưng đi về,bỗng có 1 chị típ viên đến kêu nó vào trong vì có chuyện rất gấp,vừa bước vào nó nhận dc dt of a,a hát cho nó nghe bài" lâu đài tình ái",k bk a đang làm gì nữa,gần đến chỗ ngồi,a bỏ dt ra hát thật to lên:" a sẽ vì e làm thơ tình ái,a sẽ …", sau khi hát xong a nói: "a mún cùng e xây dựng 1 gia đình hp,lời cầu hôn of a k hay,k đặc biệt nhưng nó là tất cả những gì a muốn nói,những gì a chờ đợi bấy lâu nay,e đồng ý làm vk a nhé,aye thật,k đùa"
Nó cười nhưng nước mắt lại rơi,a lau nước mắt cho nó,nó ôm a và gật đầu k nói nên lời. hôn lễ diễn ra trong sự phản đối of gia đình a,vì nó k phù hợp vs a,a đã dc gia đình chọn vk từ lâu r nhưng a k muốn,a và nó dc chấp thuận khi a đã buông 1 câu nói lạnh lùng:" k cho cưới con sẽ chết",lúc nào a cũng con nít như thế nhưng nhà a lại đồng ý ngay. Vs điều kiện phải sống chung gia đình k được ở riêng. A và nó vui mừng,chuẩn bị lễ cưới,a thấy nó mặc áo cưới đẹp đến khó tả,a vội lại ôm nó.hun nhẹ như kiểu fim Hàn Quốc r nói: " cô dâu nhỏ bé của a đẹp thế,lỡ ai cướp khỏi tay a trong ngày cưới r sao". Cả 2 ôm nhau cười như lúc mới yêu làm cho mọi ng nhìn phải gạnh tị. Lễ cưới dễ ra trong nước mắt of ba mẹ nó vì hp khi nó lấy dc ck tốt,còn ba mẹ a k dc vui có vẻ tức giận
Dù sống vs nhà a k mấy vuj sướng nhưng mỗi ngày chờ a về,ăn cơm trễ trễ vs a là nó quên tất cả,từ ngày lấy ck nhà a k cho nó đi làm dù a có xjn cách mấy,nó vẫn tươi cươi vì chả bao giờ nó khóc trước mặt a cả,a bk đây là nghề nó yêu thích nhưng k làm gì dc chỉ bk an ủi nó thôi. Ngày nào a cũng tranh thủ về sớm để phụ nó nấu ăn, nó k biết nấu ăn sao cho phù hợp vs nhà a,có bk thì nấu cũng dỡ tệ,nó thường bị gia đình a la vì điều này dù đã cố gắng,nhà nó k giàu nhưng chỉ cho nó học chứ k cho con làm chuyện bếp núc vì thương nó nhiều lắm,a hay chỉ nó nấu món nhà thích để có nấu cho nhà ăn quài cũng k bị ngán,nó cũng nấu dc nhưng thua a xa. Mẹ a hơi cáu gắt vs nó,bắt nó phải học cách lễ phép,dù nó rất lễ phép bà vẫn thấy nó vô phép,bà hay mắng nó thậm tệ khi k có a,chẳng bao h nó kể lại cho a nghe
Nó đang phơi đồ bỗng thấy chóng mặt,thế là nó xỉu phải đưa vào bệnh viện,bác sỉ báo tin mừng cho a là nó đã có thai,a ôm nó quay vòng vòng ở bệnh viện làm mọi ng phải chạy ra ngoài xem sao nhưng ng ta cười khi thấy vk ck trẻ mừng khi có tin vuj,chắc ai cũng từng hp như z nhưng chỉ có a là hơi quá lên vì a thic con nít lắm. Có bầu nhưng nhà a k cho nghĩ ngơi nhiều,bắt làm hết công việc mới dc ăn cơm,có khi đói đến mức nó ôm bụng mà khóc. Có bữa a dẫn nó ra ngoài ăn,nó ăn như chưa từng dc ăn,a hỏi nó thì nó chỉ cười hì hì:" ăn cho cả 2 ng mà a" nhưng thật ra nó k dc ăn vì chưa làm xong mọi chuyện,nó k giận hay than mệt vì mỗi tối a thường xoa bóp tay chân cho nó,a khuyên nó hay cố gắng vì hp gia đình,nhưng thý làm k nổi là phải nghĩ mệt ngay,k dc làm nhiều,a cũng dặn mẹ a như z nhưng bà có làm hay k thì làm sao a biết dc,nghe a nói như thế bà càng ghét nó hơn
Nó đang lau các bậc lầu,bỗng chóng mặt,nó quơ tay vịn vào thành nhưng k với tới. nó có kêu mẹ a lên giúp nhưng bà lãng đi chỗ khác:" mẹ ơi! Giúp con vs,con chóng mặt quá","bận r,chóng mặt thì ngồi xuống nghĩ đi",nó lăn từ trên xuống,trong lúc nó mơ màng nó thấy máu từ ng nó chảy xuống chân,nó đau đến phát khóc,a chạy vội vào bệnh viện thăm nó,nó đang ngồi thẩn thờ uống sữa dành cho phụ nữ mang thai mà a đã mua cho nó,thấy a nó k khóc,chỉ nói: "e hư quá,quên uống sữa mà a dặn,h e uống cho con mình khõe mạnh nha a"
A chạy lại ôm nó vào lòng,a khóc vì a biết nó đang bị cứu sốc nặng khi mất đứa con:" e bình tĩnh đi,mất r mình sẽ có đứa khác,a có sức khõe mà". A nói đùa để nó bật cười như mọi khi nhưng sao mắt nó cứ vô hồn,a nge bác sĩ nói nó khó có thể mà có con dc nữa,vì lần té này quá mạnh,bầu thai cũng lớn mà bị z thì rất khó. A k kể nó nghe,a sợ nó đau,a k trách,k có con a vẫn sẽ yêu nó,a và nó có thể xin con nuôi,a cần nó hơn bao h hết. khi a đi làm, mẹ a đã vào nói cho nó nge sự thật:" cô yêu con tôi thì hãy viết đơn ly dị ngay đi,cô có biết cô k thể sinh con dc k? con tôi yêu con nít lắm,k có con dc thì bền dc bao lâu,cô viết đơn r nhận số tiền này đi đâu thật xa đi,k nhiều nhưng nếu cô sống tiết kiệm thì đủ nuôi sống cô cả đời đấy,xem như tôi dùng số tiền này mua cuộc đời của con trai tôi,cô k đẻ dc thì để đứa khác đẻ cho nó chứ".nói xong bà đi ra ngoài,để lại cho nó cái vali giỏ đựng tiền ở trỗng. nó khóc nấc lên,nó bk mình k thể sinh con dc nữa,vì ai vậy,vì nó sao
nó cười khinh,cô la toáng lên,cô nghĩ đây k phải là điều bà ta muốn bao lâu nay sao,k cần hành hạ nó bà cũng dc tội nguyện,đúng như z,bà ấy nói đúng a cần có con ,a cần gia đình hp,nó k thể bắt a sống vs nó cả đời như z. nó viết đơn ly hôn,vội vã cầm số tiền bỏ đi,nó có nói là nó đi đâu vs gia đình của nó và dặn k cho a bk, hãy nói vs a nó đã chán sống ở gia đình a r,hãy tha cho nó đi,nó khinh tỡm gia đình a lắm. a bk dc rất giận nó nhưng mún nghe chính miệng nó nói,chẵng lẽ tình yêu bao lâu nay đỗ tan vì cái chuyện nhỏ nhặt này sao nhưng mẹ nó kiu:" đừng làm phiền nó nữa,nó đau lắm r hãy để nó kiếm ck khác tốt hơn,gia đình a làm z nó cũng phải sợ thôi,nó k thể sinh con dc nữa thì iu nó làm j,hãy để nó vượt qua nỗi đau này đi". A vẫn âm thầm tìm kiếm nó,trong khi đó ba a bị bệnh nặng,yêu cầu a hãy lấy vk khác và sinh cho ông 1 đứa cháu,mẹ a thì đòi sống đòi chết nếu a cứ cứng đầu như z. thời gian đầu a tự nhốt mình ở trong phòng,lâu lâu lại gào thét lên,uống rượu cho thật say r gọi tên nó mãi nhưng vì gia đình a phải sống lại chính con ng a ngày trước dù k có nó,a đành lấy 1 ng vk mà mình k yêu và chỉ bk làm cho ng vk đó có bầu sinh cho cha mẹ a đứa cháu
Nó lên Đà Lạt sống,tự lập nghiệp cho mình,dùng số tiền đó mua đất cho ng ta thuê để lấy tiền nuôi các e nhỏ bị bỏ rơi ở cô nhi viện,nhìu lần dc các nhà báo phỏng vấn để lên báo nhưng nó từ chối vì sợ a sẽ bk,nó theo đuổi ngành mình yêu thích,đi dạy tại 1 trung tâm tiếng anh nào đó chủ yếu để k có cảm giác trống trãi. Sống như z cho tới 3 năm sau,khi ba nó bị bệnh nặng phải mổ nó đã về thăm nhà,a bk ba nó bệnh nên đã đến thăm,thấy a nó trốn vào ngõ ngách nào đó ở nhà, nge a hỏi về nó dạo này thế nào,có về thăm ba nó k,mẹ nó nói vs nó lúc nào đến nhà a cũng hỏi về nó,mẹ nó muốn nói nhưng thương nó đành thôi. A bk nó sẽ về thăm nhà,a k tin nó lại vô tâm như z nên đã nhờ ng theo dõi,sau khi ba nó hết bệnh nó đi về Đà lạt,a bk nó đang sống ở đó nên nói dối gia đình là đi vs đối tác lên Đà Lạt vài ngày,a chạy chiếc xe hơi mà hồi đó a đã hứa mua chở nó và con đi chơi,chạy 1 mạch lên nhà nó. Nge tiếng chuông cửa nó chạy ra vội vã
Nó: r,nge r,đợi 1 tí. Nó chạy ra k hề bk j
A: e,đúng là e r, a nhớ e lắm. nó mở to mắt nhìn a,là a,sao a k khác j hết,vẫn là ng nó yêu. A ôm nó thật chặt,ngoài đường ai cũng nhìn
Nó: a vào nhà đi,mọi ng nhìn đó
Nó k nói j khi sau khi mời a vào nhà,nó đang nấu cơm,nó dọn ra và mời a lại ăn
Nó: a ăn cơm đi r tắm,đi đường mệt r. nói như ng vô hồn
A: e nấu ăn ngon r đấy,nhìn e khác trước nhìu lắm
-e đi học nấu ăn,học để e nấu cho mình ăn thôi
Thật ra k phải z,nó học vì mong 1 ngày a sẽ ngồi ăn cơm, khen nó ,nhà a k trách nó vì cái tội nấu ăn dỡ nữa
Nó dọn phòng cho a ngủ,r lặng lẽ ra vườn ngồi,a tắm xong liền kiếm nó,a muốn tâm sự vs nó
- A mún nói chuyện vs e
- Còn j nói hả a?ngủ sớm đi,mai còn về,thăm e như z đủ r
- Sao e k hỏi vì sao a lại bk nhà e,vì sao a lên đây,e k bất ngờ,k hp khi gặp lại a sao
- E bk sớm muộn gì a cũng bk thôi,bất ngờ hay hp còn quan trong k a
A nắm tay nó,quay mặt để ánh mắt nó nhìn về phía a
- A k thể nào tìm dc cảm giác hồi đó khi có e kề bên vs bất cứ ai dc cả,a cần e,cần e nhất,về vs a nha e
- Nó cười,1 nụ cười trông vô vọng: bây giờ a đã có con vs ngta mà còn muốn e về ư,e phải khốn khổ lắm mới nhận tiền từ ba mẹ a r rời xa a,a có bk e đau k,a muốn e về đó để nhận những khinh khi từ gia đình a sao. Bây giờ e về vs a,e sẽ là vk bé hay vk lớn. a nói đi,hành hạ e như z k đủ sao a
- A quỳ xuống chân nó,gục đầu vào nó mà khóc như đứa con nít: a cần e,a vs e sẽ chết cùng nhau,a đã bk nhà a làm vậy vs e lâu r,bấy lâu nay a vẫn tìm e,bây giờ tìm dc e r a k thể rời xa e dc
- A khờ quá,a còn vk còn con,a đã từng nói k làm vk mình khổ,h a làm vậy chẳng khác nào a quên lời nói,làm như vậy chẳng khác nào là loài cầm thú cả,e cũng k làm dc như z đâu a quên đi,a đừng làm phiền tui nữa,tui đã yêu ng khác r
- Z a làm e như z chẳng khác nào a là loại cầm thú sao,chỉ hôm nay thôi cho a là ck of e hôm nay thôi,r a sẽ k làm phiền e nữa,a cần e chỉ 1 lần này thôi, a k muốn cuối cuộc đời này a k có dc mùi của e bên mình
Họ ôm hun nhau đắm đuối,họ cùng nhau bước vào phòng,cảm giác như hp đã thật sự trở về
Sáng nó đã dậy rất sớm,nó ra chợ mua đặc sản ở Đà Lạt rất nhiều,nó còn mua cho con a 1 cái áo len nữa. nó để vào trong xe của a,để lại 1 lời nhắn trên giường r đi, a ngủ dậy r thì ăn sáng sau đó đi về đi,e k muốn gặp mặt a nữa,đừng phiền e nữa,hãy sống thật hp,e là quá khứ còn vk và con a mới là hiện tại cả tương lai nữa,quên là hp cho cả a và e. a ra về theo lời nó dặn,a sẽ tập dần quên nó,a luôn luôn nghe lời nó mà. Nó nhờ ng theo dõi a,đến chừng nào a ra khỏi thành phố này nó mới an tâm.
Vài tuần sau nó bị bệnh,đi khám bác sĩ báo tin rằng nó đã có thai,nó vui mừng k tả nổi,tại sao nó có thể có thai,nó trách vì sao ngày xưa k ở lại bên a,mọi chuyện sẽ có kì tích xuất hiện,nhưng nó đã khuyên a nên quên nó,a đã có vk,đã có con,a và nó k còn là j của nhau nữa, nó sẽ nuôi con của mình lớn, nuôi con của nó và a lớn.
Sau khi mang thai 9 tháng 10 ngày đứa con trai ra đời,rất kháu khỉnh nhưng thật k may nó đã qua đời vì sinh khó,nó đã tự mình nuôi con,tự làm tất cả,nó k cho gia đình nó bk,1 ng mang bầu mà k dc sự chăm sóc chỉ tự làm khổ mình thôi,vs lại nó đã bỏ cuộc,đã thất hứa vì vậy nó đã ra đi mãi mãi,đứa con của nó được gởi về cho ông bà ngoại nuôi và sẽ k bao h có ai bk bí mật về nó,kể cả a- ng rất yêu nó
Khi a bk nó đã sinh cho a đứa con trai,a vội tìm đứa con đó,ôm con vào lòng,khuyên nó hãy sống tốt vì sau này nó sẽ mồ côi cha lẫn mẹ. sau đó a đi về nơi nó đã chon cất r nằm tại đó ngủ, sáng hôm sau ng ta phát hiện a đã chết kế bên mộ nó,tay vẫn còn nắm chặt đóa hoa héo rất lâu,vs 1 cuốn nhật kí ghi toàn bộ câu chuyện tình của họ. A ra đi vì nó đã đến vs a,2 ng cùng nắm tay bước sang kiếp khác và vẫn còn iu nhau k bao h phai
Rồi sẽ hết những ngông cuồng tuổi nhỏ
Em sẽ hiền đi, em sẽ hiền đi
Rồi có những ngông cuồng một thuở
Em sẽ cười chẳng biết nói năng chi
Cứ gai góc cho biết mình gai góc
Cứ lang thang cho hết nẻo lang thang
Cứ cay độc cho hết những điều cay độc
Vậy là đã 17 tuổi rồi đấy.. Nhanh quá !
Ngày sinh nhật cũng như bao nhiêu ngày khác, công việc cuộc sống vẫn bình thản trôi qua. Nhưng với tôi có cái gì đó nao nao trong dạ, dồn nén trong tim, ngày tôi chào đời cơ mà!
- Sáng thức dậy, hít 1 hơi thở thật sâu chào đón bình minh để nhớ về ngày ấy mình đã thở hơi thở đầu tiên, khóc tiếng khóc đầu tiên chào đời như thế nào.Cám ơn mẹ đã sinh ra con, đã cho con cuộc sống hôm nay!
17 tuổi, không còn là con nít nữa, đã là 1 thiếu nữ tuổi trăng tròn rồi, sắp phải tự hoạch định con đường đi tương lai cho bản thân..
17 tuổi, thấy cuộc đời khắc nghiệt hơn nhiều, không như những gì mình vẫn tưởng tượng và từng tin tưởng, nhưng không vì thế mà quay lưng lại với nó, phải tiếp tục...tiếp tục để tìm lại niềm tin.
Còn rất nhiều việc phải làm, nhiều việc muốn làm nhưng chưa làm được, đây mới chỉ là điểm khởi đầu, phía trước là một chặng đường dài.
Cám ơn những lời chúc tốt đẹp cho tôi trong những ngày qua. Dù là bạn ảo, hay bạn thực cũng làm cho tôi cảm tháy cuộc sống này tươi đẹp biết bao.
1 năm vừa qua tôi đã làm được nhiều thứ và sai đủ thứ. 1 năm qua tôi cũng nhận được nhiều và mất mát k ít. Nhưng 1 năm vừa qua đã thực sự thay đổi con người tôi.
1 năm qua, tôi vô tình bắt gặp chính mình lang thang ngơ ngác đầy lạ lẫm. Tôi quyết định chạy theo ôm chầm lấy; nhưng chỉ như những đám mây trắng xốp trên trời xanh, càng lên cao để chạm vào cái bồng bềnh ấy
Tôi thấy những ước mơ năm xưa của tôi, vẫn mang một màu hồng đầy mơ mộng và thơ ngây. Ngày ấy mơ đơn giản, sống đơn giản. Ngày nay mơ rắc rối, mơ đủ thứ, mơ cả những cái ko thể nào thành hiện thực; sống thách thức. May rằng tôi vẫn ko để nó thành màu xanh hay tím hay đỏ; vẫn là một màu hồng, phản ánh vàng và tôi chưa từng muốn nhuộm nó thành thứ emo nào khác
Tôi nhìn thấy kỉ niệm, quá xa và quá nhỏ để thấy rõ. Cả cái kí ức gần tầm tay nhất cũng đã mờ ảo đi. Life would be much easier without imagination. Vậy chứ một cuộc sống, sau khi đã rút ra đc bài học cho mình, ko có kí ức về quá khứ sẽ tốt hơn là có chỗ để nhớ nó chứ? Tôi chợt nhớ đến Quên Lãng. Người ta nói phải quên cái gì đó thì sẽ rất đau buồn. Tôi ko hiểu cái đau buồn đấy là vì phải quên cái đó mà đau buồn hay vì cứ phải đối mặt với sự hời hợt của trí nhớ của chính mình mà đau buồn?
Quên đi ko phải để cảm thấy sự đau khổ khi buộc phải gạt bỏ đi một thứ nào đó; mà là để chính mình thấy nhẹ nhõm để gánh vác những cái khác hoặc đủ vô tư để tiếp tục sống.
1 năm nhìn lại, có những khoảng trống mơ hồ như sương mù của ngày ko nắng.
1 năm nhìn lại, cuộc đời là một kiệt tác nghệ thuật mà ko có họa sĩ nào có khả năng vẽ lại nổi.
1 năm nhìn lại, tôi vẫn đầy khát khao tự do về một nơi bình yên.
1 năm nhìn lại, ước mơ vẫn ngóng chờ ngày thỏa khát khao. Vẫn giản dị là một căn nhà gỗ, một cánh đồng, một cái cây to ơi là to, những sáng bình minh trên biển; những đêm nghe sóng rì rào, cỏ cây hoa lá đầy đủ... Ôi, thiên đường!
Từ 1 đứa con gái nóng nảy, bộp chộp, thô thiển như con trai thì giờ đây đã hoàn toàn thay đổi, tôi học cách nữ tính, tôi học cách sống, học cách cư xử,, Nhưng điều tôi chưa thành công nhất là 1 năm qua tôi đã không nỗ lực hết sức có thể của mình trong học tập và tôi cũng chưa học được cách làm chủ tình cảm của mình.. Đơn giản 1 điều chỉ tôi nhận ra, tình cảm đã chi phối tôi chứ không còn là tôi ra lệnh cho nó nữa !
Tôi đam mê nhiều, rung động nhiều, nhưng có lẽ chưa bao giờ yêu cho đúng nghĩa, ngay cả mối tình đầu cũng không.
Tôi sống đầy lý trí, sáng suốt, tỉnh táo, rụt rè và thiếu can đảm. Trong khi bản thân mình vốn lãng mạn, dại dột, ngu ngơ và quá nhiều khao khát. Tôi tự cho phép mình trượt dài theo những lo âu, hồi hộp, ghen tuông mơ mộng cứ như thể mình đã là một cô gái trưởng thành. Nhưng tôi không giống những đứa trẻ yêu sớm khác, sai lầm nối tiếp, mù quáng và ngốc nghếch, đào bới sức sống trong những điều viển vông không tưởng. Tôi đã tự đưa chân vào cái bẫy thì cũng phải tự mình rút chân ra, và dĩ nhiên tôi đã làm được …
Năm 12 tuổi, đẩy mình vào một thế giới mới lạ, những mảng màu hồng xen lẫn những vết cắt màu xám … Tôi yêu trong sự thầm lặng, không để ai biết, không làm hại đến ai mà cũng không tự hại mình …
16 tuổi, kết thúc 4 năm với những vết xe đổ, sửa soạn lại hành trang tiếp bước. Tôi đã thôi cá tính với mái tóc ngắn, nhưng cũng không thể điệu với những chiếc váy ngang đầu gối, cố gắng để trở thành người con gái nữ tính nhất. Tôi hoà mình vào cuộc sống chung của mọi người, mà không phải cuộc sống của riêng tôi …
Tôi vẫn luôn âm thầm tự hào với cái gọi là “Lý trí” trong suy nghĩ của mình. Nào có ai ở bên tôi trong suốt 4 năm dài đó, ngồi bên cạnh cầm tay tôi và bảo: “Thôi nào, chưa đến lúc yêu đâu. Hãy dừng lại đi nhé!”. Đó là điều mà tôi vẫn phải tự nói với mình đấy chứ.
Chính “Lý Trí” đã cứu vớt tôi ra khỏi vũng lầy. Tôi nhắc nhở mình phải làm nốt những mục tiêu phía trước, những điều mà gia đình kỳ vọng, những kế hoạch to lớn và có ích cho tương lai xa xôi … Tôi quần thảo với những cảm xúc của ngày mới lớn, cố kìm nén và dập tắt nó đi, trói chặt nó rồi nhét vào một xó tủ tối om và khoá trái cánh cửa lại, ngồi thở hổn hển mà run lẩy bẩy nhìn chiếc chìa khoá duy nhất đang nằm gọn trong tay.
Càng sợ hãi và lo âu bao nhiêu, từ trong sâu thẳm tôi càng tiếc rẻ cho mình bấy nhiêu. Tiếc những gì thường được phán xét bằng những tính từ “mù quáng”, “nông nổi”, “dại dột”, “ngắn ngủi” và “không thực” … Muốn trở thành mẫu người khôn ngoan và tỉnh táo, tôi phải học cách nấu món ăn Tình yêu theo một công thức được dựa trên những chuẩn mực nhất định. Mà trong phần chỉ định đã ghi rõ, không được phép dùng những thứ gia vị bị cho là thấp kém như “bồng bột”, “viển vông”, “mù quáng” hay “mơ mộng”. Lại đặc biệt khuyến khích dùng những thứ “đa nghi”, “tính toán”, “đắn đo” và “thận trọng”. Cứ theo cách ấy, chắc chắn tôi sẽ nấu ra được một món ăn mà những người từng trải đầy kinh nghiệm, đã quá ngán ngẩm với cuộc sống đơn điệu “sau Yêu”, cho là hoàn hảo và đáng để thèm muốn. Họ bảo rằng thời bằng tuổi tôi họ cũng đã từng như thế, đã từng phải hối hận. Họ khẳng định sau 10 hay 20 năm nữa, chắn chắn tôi sẽ phải thay đổi, sẽ biết nhìn xa trông rộng hơn. Thế nhưng, tôi chỉ là cô gái sắp tròn 17 tuổi !
Tôi thầm nhủ mình sẽ cầm chiếc chìa khoá tra vào lỗ khoá đã rỉ sét kia, giải thoát cho những đam mê thuở nào được tự do cất cánh !
Tôi còn nhớ lúc tôi hỏi mẹ: “Lúc con vừa chui ra khỏi bụng mẹ, con khóc nhiều không ạ?”. Mẹ bảo “Có chứ.. Khóc vừa to vừa dai dẳng ý chứ!”. Phải chăng điều đó báo trước cho tôi tương lai sẽ rất mau nước mắt. Thật vậy, tôi đã có muôn ngàn nụ cười nhưng không thiếu gì những giọt nước mắt.
Từ bé , tôi đã là một con bé đa cảm và dễ bị tổn thương . Tôi yêu sợi dây thun nhỏ đã theo mình đi từ nhà tới trường đến nỗi không nỡ vất nó giữa đường chỉ vì tội nghiệp nó nằm ở một nơi xa lạ.
Lặng lẽ tôi thắp cho mình một niềm vui. Niềm vui thổi bạt nỗi buồn qua một bên . Niềm vui thân thiện như một cái nhìn , bao dung như một vòng ôm , nhẹ nhàng như một cái nắm tay. Niềm vui thân thiết như ánh ban mai mỗi sáng rọi qua khung cửa nhỏ, niềm vui xôn xao như tiếng ríu rít đầu hồi của lũ sẻ quen thân.Niềm vui không ở mãi cùng mình nên tôi cứ lặng lẽ thắp niềm vui trên những điều cũng rất mong manh trong cuộc sống mình … để rồi tập bình thản nhìn tất cả đi qua … đi qua như chưa bao giờ có thật.
Tôi sẽ thắp cho mình 17 ngọn nến – Mỗi ngọn nến lung linh như nụ cười ,như niềm vui , như nỗi buồn mỗi ngày tôi có ….Mỗi ngọn nến lặng lẽ tôi thắp mừng mình … mừng sinh nhật .
L .Ạ . C B . Ư .Ớ . C :)
'
7 cách tự tử dễ thương và nhí nhảnh nhất :))))
Cách 1 : DÙNG THUỐC NGỦ
+ Đặc điểm :
Phải nói đây chính là cách tự tử nhẹ nhàng nhất , đàng hoàng nhất và cũng khá hữu hiệu , khả năng thành công lên đến 90 % ... được mọi lứa tuổi ưa chuộng bất kể tuổi tác , giới tính tôn giáo ... Thường được phái yếu áp dụng do tránh cảm giác sợ đau và sợ chết .
Vì là chết trong khi ngủ , ngủ không dậy nữa ... nên nó cũng êm đềm như 1 giấc ngủ ngon để sang thế giới bên kia vậy, ngoài thuốc ngủ ra , có rất nhiều thứ thuốc đặc chủng khác có tác dụng giống như thuốc ngủ khi sử dụng liều cao , không theo hướng dẫn .
+ Cách thực hiện :
- Chạy ra hiệu thuốc , dốc hết ví ra mà mua hết thuốc ngủ , Thiếu thì đi quán khác ... tầm 150 vỉ là đẹp . Nếu bị hỏi han có thể trả lời : Cháu mua về để tặng noel bạn bè , cháu mua về tặng valentine người yêu ……..
- Sau đó , chui vào fòng khoá trái cửa , cách này mà để bị phát hiện lần đầu là lần sau khó sử dụng tiếp được ... Tốt nhất là thuê phòng trong khách sạn mà tự tử cho nó lịch sự , lại vừa được lên báo .
- Tiếp theo đun lấy 5lít nước sôi , đừng lấy nước lã không lại ỉa chạy , bất tiện lúc khám nghiệm tử thi . Uống cho bằng hết 150 vỉ thuốc mang về ... Buồn ngủ giữa chừng cũng phải uống hết trước khi ngủ .
Nếu không bị phát hiện thì như thế là chết rồi đấy , nhanh gọn nhẹ , tiện lợi .
+ Lưu ý:
Theo thông tin tớ vừa nhận được từ bạn Nyla thì gần nhà bạn ấy cũng có một bạn đã thử dùng cách này để tự tự, nhưng vì không chuẩn bị kĩ lưỡng, tự tử vì tâm lý tự phát nên đã bị gia đình phát hiện và đưa đi rửa ruột kịp thời. Hiện giờ tâm trạng vô cùng hoảng loạn và khổ sở. Vì thế tớ khuyến cáo các bạn trước kgi tự tự phải xác định chính xác, phải lên kế hoạch cụ thể để tránh trường hợp bị phát hiện sớm, đưa đến bệnh viện thì công toy, tiền mất tật mang………………Bạn nào thành công nhớ vào comment báo cho tớ biết với nhé …..
Cách 2 : NHẢY CẦU
+ Đặc điểm :
Cách này là cách chết vì nước ... Nước sẽ chui vào mồm vào miệng vào mũi vào rốn ... Làm tắc đường hô hấp , Đếch thở được ... Thế là die.
Cách này đặc biệt không dành cho những người sợ chết , Vì bảo con người ta nhảy từ trên cầu cao 1km xuống nước thì ít thằng nào dám làm .
Cũng không dành cho những người biết bơi , Vì khi đang ngắc ngoải , giã gạo , thôi thúc sự sống sẽ làm người ta bơi vào bờ như 1 chiếc xuồng máy ... có khi bơi được với vận tốc 200kmh .
+ Cách thực hiện :
- Tìm lấy con sông , hay hồ nào đó sâu sâu , vì nông thì khó mà chết được ... Tốt nhất là ngập đầu nguời cao 3m ... tránh sử dụng sông hồ gần nhà ... Không người quen đi ngang qua , nhìn thấy vớt lên lại khổ .
- Nhớ mặc thật nhiều quần áo và nhảy xuống , vì để cho nó nặng người dễ chìm , nhanh chết . Và để cho người ta khó cứu hơn , chứ trần truồng mà nhảy xuống , nhất là con gái thì con trai nó máu nhảy xuống cứu lắm ... Không chết được đâu , vớt lên còn bị xoa bóp , hô hấp nhân tạo ... Khổ hơn chết .
- Người nào béo thì không nói làm gì ... nhưng ai gầy , muốn chết nhanh thì buộc cổ vào hòn đá nào đó , quẳng xuống sông ... Có muốn trồi lên cũng chẳng được .
Thế là chết rồi đấy , sướng nhé.
+ Lưu ý :
Cách này không được ưa chuộng lắm , vì sau khi vớt xác trông rất xấu xí và hãi hùng , người trương nước như con hà mã , mắt lồi ra ngoài , những ai muốn xác của mình xinh xẻo đẹp đẽ để cho vào quan tài cho nó đẹp thì không nên dùng.
Cách 3 : TREO CỔ TỰ TỬ
+ Đặc điểm :
Đây cũng là 1 cách chết vì nghẹt thở , nhưng nghẹt thở vì dụng cụ và vì tác động .
là 1 trong những cách tự tử được UNESCO bầu chọn là dễ nhát ma và doạ nạt thiên hạ nhất . CÒn gì sợ hơn là thấy 1 cái xác treo lủng lẳng trên trần nhà .
Cách tự tử này cũng không làm hại đến thân thể nhiều lắm , chỉ có 1 vết hằn sâu nơi cổ ... và làm bộ mặt tím ngắt như cà pháo . Tránh trường hợp treo cổ đứt đầu như bên Irắc .
+ Cách thực hiện :
- Địa điểm không bó hẹp như uống thuốc ngủ và nhảy sông ... Chỉ cần tìm 1 nơi vắng vẻ bất kì , không người qua lại ... Và tất nhiên phải có 1 vật chắc cách mặt đất ...để còn ném dây lên .
- Tìm được rồi , thì ném dây lên vật chắc đó , có thể là 1 cành cây , xà ngang cột gôn bóng đá , hay quạt trần ... Nhớ là phải thật chắc ... Không rơi xuống đất thì lại là chết kiểu khác chứ không fải treo cổ nữa đâu .
- Dây dùng để treo cũng phải thật chắc , Dùng đồ quen thuộc để chết cho ngọt ... ! Có thể là thắt lưng da , khăn quàng đỏ , dây thừng buộc lợn ... cấm dùng chỉ . Để cho thêm phần ghê rợn thì trước lúc tắt thở cố thè cái lưỡi ra và trợn mắt lên ... cho nó kinh . '
- Thắt nút đúng vào ... không biết thắt nút thì nhờ ai thắt hộ cho ... rồi đem vào mà treo cổ .
Cách 4 : TAI NẠN GIAO THÔNG
+ Đặc điểm :
- Đương nhiên đây không phải là chết 1 cách may mắn và vô tình ...Mà là tai nạn có chủ định ... nên cũng quy vào là Tự tử.
- Đây là cách chết có phần hơi rồ dại, nhưng ai mà phẫn uất quá không tự kiềm chế được bản thân thì hay dùng cách này ... Được cái nó chết cũng nhanh .
- Lưu ý nhỏ : Nếu chẳng may không chết ngay được thì sẽ quả là 1 đại hoạ cho thân chủ ... ! Gãy chân gãy tay gẫy cổ gãy chim ... nhưng không chết ... Tiếp tục sống thì không còn gì đau khổ bằng ... nhất là sống thực vật . May mắn cho những ai chết ngay trên đường đưa đi cấp cứu .
- Cách này được tạp chí Time đưa lên bìa báo trong tuần lễ hưởng ứng tự tử man rợ . Vì rất rùng rợn ... ai nhìn thấy là hết muốn xơi cơm ...! Bạn sẽ có thể nát bấy như cục thịt băm ... hoặc có thể thiếu cái đầu , thiếu mất khúc giữa hoặc ... bị người khác tới hốt óc cho lợn ăn .
+ Cách thực hiện :
- Cần phải tỉnh táo minh mẫn khi thực hiện ... Vì vậy , Hãy đợi đến lúc thật bình tĩnh rồi hãy làm, làm cốc cà phê , hoặc làm bát phở 24. Ăn vừa đủ , chớ ăn nhiều vì không khéo lúc chết phòi ruột ra thì xấu hổ lắm .
- Ăn xong chưa ? Ra đường cái , hoặc quốc lộ ... tìm lấy 1 cái xe to nhất và đang phóng nhanh nhất . Định hướng thật rõ lối đi và cách thức .
- Tiếp theo là chỉ việc phi cái đầu vào giữa ô tô , phải làm nhanh gọn , không tài xế nó giật mình , làm hỏng kế hoạch .
- Nếu thực hiện tốt thì sẽ không có cảm giác đau , chỉ đánh : Bép hoặc Nhoét 1 phát là hồn lìa khỏi xác ... dân tình xúm xít ...kế hoạch hoàn thành ...
- Có thể lăn xuống dưới bánh xe ô tô nếu như người không quá béo ... béo quá sợ lật ô tô mà vẫn không chết .
+ Lưu ý :
Cách này nếu ai còn nghĩ cho gia đình thì cũng nên làm , thân thể không toàn vẹn có khi sẽ được trả giá bằng khoản tiền thằng tài xế phải chi . Tất nhiên lúc đó phải làm như vô tình lao đầu vào ô tô ... chẳng may . Và người nhà sẽ ung dung nhận tiền đền bù thiệt mạng .
Cách này cũng rất nổi tiếng , được đồn thổi , mọi người chỉ trỏ ... lên báo ... thậm chí còn được chúng nó lấy năm sinh mà oánh đề.
Cách 5 : ĐIỆN GIẬT
+ Đặc điểm :
- Đây có lẽ là cách gian nan , trí óc và khó khăn nhất .
Rất ít người sử dụng , và nếu có thì toàn người có học ... hoặc muốn chết 1 cách lạ lẫm ... !
- Cách này với cả bị sét đánh cũng gần giống nhau , đều liên quan đến nguồn điện ... Nhưng tự tử bằng sét thì cực hiếm ...
- Cách này cũng ảnh hưởng nhiều đến xác ... Vì thường thì tóc sẽ cháy trụi , người sẽ đen thui ... và bốc mùi khét khét giống thịt chó thui . Xấu xí vô biên cương , thậm chí răng cũng đen luôn .
- Chết kiểu này là nhanh nổi tiếng nhất , của hiếm bao giờ cũng là của quý .
+ Cách thực hiện :
Khá phức tạp ... vì cũng không rõ và nắm chắc được là có chết hay không . Tuỳ thuộc vào nguồn điện dùng để tự tử .
- Nếu dí tay vào ổ điện chắc chắn không chết... tiền mất tật còn mang .
- Nên tìm lấy các ổ cao thế trên cột điện , có hình đầu lâu xương chéo ... Trèo lên đó ... Tìm mọi cách để dí tay vào nguồn điện ... bạn sẽ được toại nguyện , Yêu cầu là phải có học thì mới biết chỗ nào giật chỗ nào không giật ... !
- Lúc giật , chớ có rút tay ra ngoài ... Có chạm vào điện cho đến khi không biết gì nữa , Nếu rơi xuống đất , có thằng nào nó đến cứu thì chửi và đuổi nó đi ,đừng để nó lại gần , sờ tay vào người lại giật đùng đùng ... mắc công thêm tội giết người .
- Có thể công phu hơn bằng cách chết do sét đánh ... Khi nào trời mưa , trèo lên nóc nhà cao nhất của thành phố ... cầm thêm cái cột thu lôi , và giơ cao lên đầu ... Và chờ sét ... !!! Đó là cách hữu hiệu nhất .
Chứ trời mưa mà đứng cây cổ thụ thì tết mông cổ chẳng so sét ... lúc có thì chắc bạn cũng chẳng kiên nhẫn mà đứng ở đó nữa .
+ Lưu ý: Không áp dụng cho những người không bị điện giật ( chuyện lạ Việt Nam một đống )
Cách 6: NHẢY LẦU TỰ TỬ
+ Đặc điểm:
Chết vì cách này rất an toàn, tiện lợi, lại không tốn kém. Rất thích hợp cho phái mạnh khi phá sản, thua lô, đề, bóng đá, người yêu bỏ…vvv…..
Chết cách này cũng chẳng đẹp đẽ gì cho lắm, nếu may mắn thì chỉ bị nhỏ vài giọt máu mà chết vì chấn thương sọ não, còn nếu không thì có thể lìa đời trong khi óc một nơi, sọ một nơi, chân tay gãy gập vào nhau…… khó coi lắm.
+ Cách thực hiện:
Tìm một nơi nào cao thật là cao, càng cao càng tốt, ít nhất là phải trên 5 tầng trở lên ( báo chí chả vừa đưa tin có thằng rơi từ tầng 12 xuống còn ko chết thì thôi ). Tránh chọn nhà mình làm nơi thực hành, dù nhà bạn cao trên 5 tầng đi chăng nữa nhưng cũng ko ai dám chắc là bạn có rơi trúng đầu 1 ai đó đang từ trong nhà bạn bước ra hay ko ( rủi rơi trúng phải ông bà hay cha mẹ thì ….. hoạ lớn đấy )
Trèo lên nóc của toà nhà, đứng ra lan can, nhìn 4 phía xem có xe cộ đi lại không, nếu không có thì hẵng nhảy, còn nếu có thì chờ bao giờ ít xe qua lại thì hẵng chết, mất công rơi xuống bị xe nó cán qua thì hỏng hết cả xác,…
Có bạn hỏi mình là thế liệu chết như thế này thì khi rơi tự do xuống đất, nên cắm đầu xuống trước hay cắm mông xuống trước thì đỡ đau hơn………. ( tao đố mày nhảy từ tầng 5 xuống mà cắm mông xuống trước được đấy, vỡ xương chậu mà chết thì nhẹ nhàng lắm nhờ )
+ Lưu ý:
Khi nhảy phải thật dứt khoát, bình tĩnh, đừng vì tham sống sợ chết, đứng mấp mé ở bên cạnh cái lan can mà người ta nhìn thấy, gọi công an hay cho người ra căng bạt bên dưới thì bằng hoà. Khi thấy đủ điều kiện ( hướng gió, ít xe cộ, không có người qua lại,……) thì lập tức rơi tự do ngay ….
Trong quá trình rơi tự do, nên nhắm mắt, bịt tai vào. Tránh tình trạng đang bay thì nghe thấy tiếng người bên dưới bàn luận :” Ôi mẹ ơi người dơi..... !!!! Ủa ôi super man rì tơn mày ạ !!!!!......vv “ rồi tức quá mà chết ngay trên không….. chết thế này tức tưởi hồn không siêu thoát được đâu.
Cách 7: MẤT MÁU CHẾT
+ Đặc điểm :
Cách chết này là tổng hợp của rất nhiều kiểu chết mà nguyên lý cơ bản của nó là “đau quá mà chết “ , hoặc “mất máu nhiều quá mà thăng “
Bản thân người muốn chết phải có đôi chút hiểu biết về sinh học, cơ thể con người hay cái gì đó tương tự, để khi thực hành có thể biết rõ chỗ nào là mạch máu, chỗ nào nhiều dây thần kinh, giúp cho quá trình tự tử được diễn ra nhanh, gọn và dễ dàng.
+ Cách thực hiện:
Tìm bất cứ vật nào nhọn, cứng hoặc có khả năng gây sát thương cao (ex.. dao lam, kiếm, súng, búa, liềm, gặt, lưỡi hái, móc câu, xi lanh…vvv )
Chích, rạch, bổ, chém, cứa, găm….vv vào chỗ nào có nhiều mạch máu trên cơ thể ( cổ tay, cổ chân, ven, đầu, họng……). Mấy nhát đầu có thể sẽ rất đau, máu chảy rất nhiều nhưng đừng ngất , ngất lúc này là không chết đâu, tí tỉnh lại phải mất cống rạch lại từ đầu, mệt lắm.
Cứ rạch hay bổ như thế cho đến khi xung quanh toàn một màu đen thì thôi. Lúc ấy là bạn đã chết an toàn rồi đấy. ( cách này đã test qua, hiệu quả mĩ mãn lắm )
+ Lưu ý :
Cách chết này không có lưu ý, bạn cứ chết thoải mái, nhớ đóng kín cửa vào rồi hẵng chết nhé, kêu gào hét toáng lên hàng xóm nó không ngủ được nó sang nó đập chết luôn đấy.
Have fun.............................
chúc thành công
Quần tất Hàn Quốc -phụ kiện của phái đẹp
Quần tất Hàn Quốc là một trong những phụ kiện không thể thiếu cửa chị em phụ nữ. Quần tất cũng thể hiện phong cách, tính cách cá nhân của người mang chúng. Lựa chọn quần tất-phụ kiện của phái nữ như thế nào? Kiều dáng ra sao? Phối đồ thế nào cho hợp.
Dù l...
Quần tất Hàn Quốc -phụ kiện của phái đẹp
Quần tất Hàn Quốc là một trong những phụ kiện không thể thiếu cửa chị em phụ nữ. Quần tất cũng thể hiện phong cách, tính cách cá nhân của người mang chúng. Lựa chọn quần tất-phụ kiện của phái nữ như thế nào? Kiều dáng ra sao? Phối đồ thế nào cho hợp.
Dù là mùa nào trong năm, mừa lạnh hay mùa nóng, quần tất Hàn Quốc da chân luôn có một chỗ đứng, không thể thiếu trong tủ đồ của chị em phụ nữ. Dù bạn bao nhiêu tuổi, dù 15 hay 60 thì chiếc quần tất đều cần thiết, đặc biệt khi phối với những chiếc váy ngắn. Chiếc quần tất giúp bạn che đi những khuyết điểm của đôi chân.
Để đáp ứng nhu cầu của giới trẻ, hiện nay trên thị trường có rất nhiều hãng quần tất Hàn Quốc với kiểu dáng, màu sắc, độ dày mỏng khác nhau, chất liệu.
Về mặt kiểu dáng: tất ngắn đến mắt cá chân, tất đến đầu gối, tất đến bắp chân, tất lên hết đến phần đùi trên và quần tất với nhiều kiểu dáng như tất trơn, tất ren, tất hoa văn cùng hình ảnh ngộ nghĩnh,..
Về màu sắc: có rất nhiều màu sắc cho các bạn gái lựa chọn phù hợp với cá tính, sở thích, phong cách như: màu đen, màu nâu, màu da, bóng hoặc không bóng,… có đầy đủ màu sắc đẻ bạn phối với từng bộ đồ thích hợp.
Về độ dày: độ dày hay mỏng được ghi trên bao bì của tất. Vào mùa đông, các bạn gái thường chọn những chiếc tất dày để giữ ấm cho cơ thể, còn mùa hè và mùa thu thì lựa chọn những chiếc quần tất mỏng hơn để khoe đôi chân thon dài. Hiện nay, giới trẻ đang ưa chuộng loại quần tất ren, len, sợi dệt kim,…
Về giá thành: trên thị trường hiện nay, quần tất có giá thành giao động từ 30.000 đồng đến 100.000 đồng/chiếc tùy theo chất liệu và độ dày mỏng, xuất xứ.
Những lỗi cần tránh khi mặc quần tất:
Mang những chiếc quần tất có màu quá sáng so với da chân.
Cố tận dụng những chiếc quần đã rách như vậy khiến bạn trông hậu đậu, mất cảm tình với đối phương.
Tất có size lớn hơn chân của bạn nên khi đi gây cảm giác bùng nhùng, khó chịu, không đẹp mắt.
Khi đi hết sức nhẹ nhàng tráng để tất mắc vào vật sắc nhọn sẽ bị rách hoặc co sợi.
Cách phối đồ với quần tất:
Tất da chân, tất màu đen phù hợp với chiếc váy ngắn, áo khoác da, áo khoác màu camel.
Tất màu tím, xanh đen, vàng,… phù hợp với những bộ trang phục có họa tiết hoặc màu sắc tương đương.
Với những bộ đồ có màu trắng hoặc màu tươi sáng nên chọn quần tất màu da chân.
Quần tất Hàn Quốc– phụ kiện của phái đẹp luôn mang đến một style, thể hiện tính cách cũng như cá tính của cá nhân bạn. Khi biết phối những bộ trang phục cùng với chiếc quần tất thích hợp sẽ khiến bạn thật xinh đẹp và tỏa sáng hơn. Bạn có thể mặc những chiếc quần tất để đi làm, đi học, đi dạo phố hoặc tham gia những bữa tiệc cùng với bạn bè. Vậy bạn còn chần trừ gì nữa mà không đến với Hanhanshop – thế giới quần tất Hàn Quốc để bạn thỏa sức lựa chọn. Mọi thắc mắc xin liên hệ Hotline: 0987159846 để được tư vấn.
KHÓA [D] KHÓA DẠY HỌC TRANG ĐIỂM CÔ DÂU CƠ BẢN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
học phí đã giảm 6 triệu nay chỉ còn 15 triệu / trọn khóa 12 tuần / tặng bộ dụng cụ make up + bộ mỹ phẩm make up PRO ) www.korigami.vn/p/khoa-d-trang-iem-e-boi-toc-co-dau.html
Tư vấn : Khóa học này dành cho học viên chưa biết nghề có nguyện vọng nắm bắt thật chắc nghệ thuật trang điểm từ cơ bản đến nâng cao. Khi tốt nghiệp có thể xin vào làm tại các ảnh viện hoặc đầu tư mở tiệm cho thuê áo cưới.
Kỳ hạn cam kết thành nghề ghi trên hợp đồng : 3 đến 4 tháng
..................................................................................................................................................................................................................................................................
Địa chỉ học viện tóc KORIGAMI 7 TRẦN TẾ XƯƠNG ven hồ Trúc Bạch _ quận Ba Đình _ Hà Nội ( dễ tìm nhất là đi từ 122 Trấn Vũ vào ngã tư đầu tiên rẽ trái là đến nơi _ Xem bản đồ tại đây goo.gl/maps/dV482 )
..................................................................................................................................................................................................................................................................
Dụng cụ học tập là 1 cốp đồ đầy đủ gồm các loại phấn chất lượng cao không chứa chì hoạt tính gây tổn hại da mặt _ các loại kem dưỡng và tẩy trang _ bảng màu son _ bảng màu mắt _ bộ cọ make up 24 chiếc _ bộ mi giả _ và đầy đủ các phụ kiện trang điểm chuyên nghiệp cần thiết.
Tặng giáo trình tài liệu cơ bản đến nâng cao _ tài liệu video dạy trang điểm theo nhiều phong cách chuyên nghiệp do các giảng viên nổi tiếng trên thế giới chỉ dạy từng
chi tiết.
..................................................................................................................................................................................................................................................................
Có đội ngũ người mẫu sẵn sàng cho thuê mặt với giá cả hợp lý.
Giới thiệu việc làm ngay sau khi kiểm tra tốt nghiệp đạt loại khá trở lên.
Gồm nhiều phong cách trang điểm và 20 bài trang điểm chuyên nghiệp bắt buộc một thợ chuyên nghiệp phải biết*
Làm quen với các dụng cụ trang điểm và công dụng của từng sản phẩm trang điểm Học kỹ năng sử dụng từng loại cọ trang điểm _ bút kẻ mắt _ bút kẻ môi _ mút trang điểm _ bông phấn chuyên nghiệp
Học kỹ năng chăm sóc da _ làm sạch da _ dưỡng ẩm da trước khi trang điểm
Học kỹ năng tạo lớp kem lót _ kem nền _ lớp kem che khuyết điểm trong suốt phù hợp với từng tông màu da sáng tối trung bình
Học kỹ năng tạo lớp phấn nền mịn màng _ lớp phấn phủ giúp bảo tác phẩm trang điểm hoàn hảo.
Học kỹ năng định hình tạo dáng khung chân mày tự nhiên hợp khuôn mặt _ kẻ vẽ lông mày với bút chì _ tô chân mày với phấn bột _ chỉnh sửa các khuyết điểm của từng cặp chân mày _ định hướng dáng chân mày hoàn hảo cho khách hàng.
Học kỹ năng tạo bóng highlight tỏa sáng vùng chữ [T] và lowlight tạo góc khuất vùng chữ [U] cho khuôn mặt trang điểm đạt tới sự hoàn hảo nhất có thể _ Sử dụng phấn nâu Bronzer tạo khối 3D tạo chiều sâu thu hút mọi ánh nhìn.
Học kỹ năng phân biệt và phối hợp hằng trăm gam màu mắt khác nhau tạo nên hàng trăm phương pháp trang điểm cặp mắt từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Học kỹ năng phân biệt và phối hợp hàng chục gam màu son môi tạo nên hàng chục phương pháp trang điểm đôi môi từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Học kỹ thuật đánh phấn má hồng phù hợp với từng kiểu khuôn mặt
Học kỹ thuật sử dụng các loại nhủ mắt _ kim tuyến _ hạt pha lê _ lông vũ _ hoa _ phụ kiện trang sức đắt tiền nhằm tạo ra những tác phẩm trang điểm siêu ấn tượng khi chụp hình STUDIO hoặc khi biểu diễn trên sàn CATWALK
Học kỹ thuật tạo ra những tác phẩm trang điểm hoàn hảo cho từng sự kiện SINH NHẬT _ ĐI VŨ TRƯỜNG _ LỄ TỐT NGHIỆP _ CƯỚI HỎI TRONG NHÀ _ CƯỚI HỎI NGOÀI TRỜI _ CƯỚI HỎI TẠI KHÁCH SẠN 4-5 SAO _ CƯỚI HỎI TẠI CÁC KHU NGHỈ DƯỠNG CAO CẤP _ TUẦN LỄ TRĂNG MẬT
Trang điểm cá nhân các phong cách HỌC SINH _ CÔNG CHỨC VĂN PHÒNG _ LÃNH ĐẠO CẤP CA
Trang điểm theo thời gian ban ngày ban đêm
Trang điểm theo mùa trong năm
Trang điểm các dịp lễ hội truyền thống
20 bài trang điểm tiêu biểu nhất mọi thời đại
Tặng thêm 5 bài vẽ BODY PAINTING ( Hội họa hình thể )
Nghiên cứu tìm hiểu và nắm bắt các Trào lưu nghệ thuật làm đẹp theo các dòng cổ điển bao gồm CLASSIC - VINTAGE - RETRO ...
Dự đoán các trào lưu đương đại hoặc tương lai bao gồm MODERN - CONTEMPORARY - FANTASY - TREND VISION - METROSEXUAL ...
Khi những thiên thần đang ôm chặt bạn, ác quỷ sẽ chẳng thể nào vào nhà bạn được.
Khi ác quỷ gõ cửa nhà bạn
Nhật kí cho ngày mai đặc biệt: Mình cạo đầu rồi, trọc lóc, lần đầu tiên nhìn thấy cái sọ mình một cách trưc tiếp như thế. Lúc anh thợ cắt tóc cạo xong, mình đâu có dám mở mắt, anh ấy phải giục: “Chú mở ra đi, nhỡ Thế giới sập đổ thì bỏ lỡ dịp may hiếm có để nhìn ngắm đấy.” Mình cười rồi lấy hết can đảm mở to mắt. Shock chứ, nhưng khẽ liếc qua gương nhìn về phía sau, thấy mẹ quay đi lau vội một giọt nước mắt, mình lấy hết can đảm cười lớn (mình là con zai mà): “Giống Thích Tiểu Long quá, kiểu này nhất định học được tuyệt đỉnh kung-fu”. Mẹ quay lại cười: “Ừ, ráng khỏi rồi gì mẹ cũng chiều hết”.
Chiều mình đạp xe qua nhà Hạnh Dung, ấn reng reng cái chuông thật lớn.
-Á…
Hạnh Dung hét lên làm mình cảm tưởng như còn sợi tóc nào nó cũng dựng đứng lên hết:
-Ông làm gì với bộ tóc giả này vậy?
-Tóc giả?
Mình ngạc nhiên trố mắt lên hỏi: "Rõ ràng là không có sợi tóc nào mà?"
-Sao lại đội tóc giả y hệt mấy anh trong phim Hồng Kông thế, ông định đóng phim à?
Mình cố cười thật lớn:
-Tôi cạo trọc rồi, giả mà hoàn hảo thế này à? Không tin à, sờ thử coi.
Hạnh Dung khẽ đưa tay qua xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình rồi đến bốp một cái:
-Ông làm gì vậy? Định lên Thiếu Lâm Tự bái sư à?
-Đúng rồi, bà đoán trúng phóc, tôi cạo đầu vừa hiện đại, vừa ngầu rồi còn đi học kung-fu nữa, bà vẫn thích có người có võ đi cùng bảo vệ còn gì.
-Nhưng…
-Nhưng nhị gì, cạo đầu vừa đỡ tốn công gội đầu vừa không tốn xiền mua X-men mà vẫn menly nữa.
Tôi cười, trong khi nhỏ mở cửa, nhanh tay đưa lên gạt một dòng nước mắt.
Kết thúc một ngày đầy căng thẳng, khi mẹ mang vào cho một cốc sữa, dặn ngủ sớm giữ sức, mai còn bắt đầu. Duy Anh giấu nhẹm cuốn nhật kí dưới cánh tay, cố không cho mẹ biết, mẹ lại buồn. Không biết nói thế Hạnh Dung có tin không nữa. Con bé là bạn thân với Duy Anh từ năm cấp II, nó mạnh mẽ và cửng rắn y hệt một đứa con trai đột lốt con gái, vậy mà không hiểu sao lại thân với hắn, thường những đứa như thế sẽ thân với một đứa con gái hơn. Có lẽ vì cậu hiểu, thẳm sâu trong tâm hồn, con bé yếu đuối và mong manh như một nụ hồng trong sương sớm. Nó yêu thương người khác hết mực, luôn muốn mọi người được hạnh phúc và vui vẻ, nên con bé giấu những nỗi buồn sâu kín, nó sợ để lộ ra nó yếu đuối, mọi người sẽ lo lắng… riết rồi thành quen. Chỉ có Duy Anh là đứa duy nhất biết con bé tóc tém ăn mặc cực kì tomboy đó thích ngắm cảnh chiều và thích để gió trêu đùa làn tóc trên cầu Long Biên, chỉ có Duy Anh biết nó hay khóc mỗi khi bị hiểu nhầm hay cảm thấy cô đơn. Những người như thế thường yếu đuối lắm… Không biết nếu Hạnh Dung biết tin này, con bé sẽ ra sao nữa...
Đợt xạ trị đầu tiên diễn ra trong vòng 30 phút, 30 phút bất động kinh khủng nhất trong cuộc đời của Duy Anh. Quá khứ kéo về như một thước phim quay chậm... Những lần bố chở đi mua ô tô đồ chơi, cuối tuần bố cho hắn ngồi lên lưng rồi đi chơi công viên cùng mẹ. Lần bố mẹ cuốn nem cho bố rán… Những hình ảnh hiện lên thân quen đến lạ… Rồi giờ bố ở đâu... bố đang vui bên bà vợ trẻ hơn mình đến 20 tuổi ở một góc trời khác của Hà nội. Rồi đến những lần đi chơi, đi ăn, đi lang thang phố cổ Hà nội cùng Hạnh Dung… Con bé vẫn là một khung trời đặc biệt với Duy Anh, khung trời có nắng, có gió và cả mưa rào ào ạt. Gần Hạnh Dung, cuộc sống của nó như một thanh socola đắng hảo hạng, có trải qua, ngậm khẽ thấy đắng nhưng rồi vị ngọt tan chảy trên đầu lưỡi… Đợt trị liệu đầu tiên kết thúc, mẹ dúi cho hộp sữa vừa khóc vừa hỏi han:
-Có đau không con? Có khó chịu không?
Cậu cười tươi:
-Không chút nào mẹ ạ. Rất thoải mái nữa. Chiều con lại sẵn sàng làm tiếp. Mẹ đừng lo nhé!
Tít... tít… tít… Tin nhắn của Hạnh Dung: “Tối ông đón tôi ở lớp học thêm tiếng Anh nhé, vừa dắt xe đi học thì bị hỏng, hjxhjx”. 8h con bé tan học. Chắc kịp!
Đợt xạ trị thứ hai của ngày, Duy Anh đã quen hơn, không còn cảm giác tim muốn nhảy khỏi lồng ngực vì lo lắng, mồ hôi vã ra đầy trán như lần đầu tiên. Vì dù sao là một đứa con trai có mẹ hay khóc thì nước mắt phải chảy ngược vào tim. Cậu nghĩ đến ước mơ đi du học của mình, đến Hạnh Dung cũng đang ngày đêm “cày” để kiếm được một suất học bổng.
Ra khỏi phòng xạ trị, Duy Anh hơi choáng. Có lẽ là một ảnh hưởng của đợt xạ trị vừa qua, cậu phải ngồi nghỉ một lúc cho bình tĩnh lại.
8h30'. Muộn 30 phút so với giờ tan học, không biết Hạnh Dung có chờ không nữa. Duy Anh dựng xe tìm con bé mà không thấy đâu, cũng không còn ai ở trong nữa. Đang định lôi điện thoại ra bấm số gọi thì nghe thấy tiếng Hạnh Dung ở góc đường gần đó:
-Chúng mày lớn như thế mà đi ăn hiếp một thằng bé à?
Duy Anh nhìn sang, Hạnh Dung đang đỡ một cậu bé đánh giày khoảng hơn mười tuổi gì đó đứng dậy. Tiến lại gần hơn, hình như cậu bé vừa bị bốn thằng thanh niên trông rất dữ tợn đánh ngã, mắt phải thâm tím. Còn Hạnh Dung đang quát lên đầy phẫn nộ. Một thằng trong nhóm hung hổ xông đến, Duy Anh bỏ xe chạy lại. Rầm…Chiếc xe máy đổ chỏng chơ cũng là lúc Duy Anh mất thăng bằng ngã dúi dụi… Không rõ là một cú đấm hay một cái tát trời giáng nữa. Chỉ biết má phải của Duy Anh rát buốt và hình như có máu vì cậu thấy có chút gì đó đỏ đỏ trên áo… Hạnh Dung cuống cuồng cúi xuống đỡ Duy Anh dậy:
-Duy Anh, có sao không, sao ngốc nghếch vậy? Sao phải đỡ hộ Dung chứ. Bọn này…
Hạnh Dung hét lên rồi bỏ Duy Anh lao đến đẩy ngã thằng vừa có cái tát trời giáng. Cú đẩy khiến hắn ngã dúi về phía đồng bọn. Cả lũ định lao đến thì từ đâu có hai bác bảo vệ cầm dùi cui chạy lại:
-Lũ trời đánh, lại gây chuyện hả?
-Chết, hai bố già tuần trước cho mình đo ván.
Một tên trong nhóm hét lên, cả bốn thằng nhanh chóng chạy biến. Lật đật đứng dậy, Duy Anh vẫn còn choáng váng vì cú tát trời giáng vừa rồi. Hạnh Dung bắt đầu khóc, con bé vừa rồi mạnh mẽ thế mà giờ… Duy Anh quát lên đến chính mình cũng cảm thấy buốt óc:
-Không được khóc, có xíu đã khóc thế à?
Hạnh Dung giật mình vì tiếng hét của Duy Anh, cô lau nước mắt…
-Đau lắm không Duy Anh. Cho Dung xin lỗi.
-Không có gì đau, cuộc sống có nhiều thứ còn đau đớn hơn nhiều. Hơn nữa, đỡ một cái tát cho người mình yêu thì có gì mà phải đau đớn…
Vừa lầm lũi quay ra dựng xe máy lên, Duy Anh vừa lẩm bẩm một mình “một cái tát thì có gì chứ, nhìn Dung khóc mới đau đớn” trong khi Hạnh Dung vẫn đứng như trời chồng vì câu nói “yêu” cậu vừa nói.
-Nhóc à, tại sao em bị chúng đánh vậy? Duy Anh hỏi, thằng nhóc lau nước mắt sụt sịt.
-Chúng nó bảo em kiếm ăn ở địa bàn của chúng, phải nộp mỗi tháng 200 ngàn. Tháng này e bị ốm nên chưa trả được, chúng đuổi theo rồi đánh em.
-Thế à. Lũ khốn nạn! Duy Anh bực tức nói. Giờ anh chị đưa em về bôi thuốc nhé!
-Dạ thôi không cần đâu ah. Em phải đi đánh giày tiếp đây, có một bác ngày nào cũng ngồi uống cà-phê rồi kêu em lại đánh giầy rồi hỏi han. Em không đến, bác lại lo.
Thằng nhóc hồn nhiên đến lạ, nó xoa xoa lại cái mắt thâm quầng, gật đầu chào, rồi quay lại.
-À quên, anh chị cho em cảm ơn nhé! Thằng bé nói vọng lại, mặt đầy hồ hởi…
Không thể về nhà với tình trạng thế này, Hạnh Dung nhất quyết bắt Duy Anh về nhà mình để lau rửa rồi thay áo. Nhét cái áo vào máy giặt, cô bắt đầu lau những vệt máu khô trên mặt Duy Anh:
-Tội thằng bé quá, mai này chúng nó lại đến nữa. Không biết phải tính sao.
-Mai tôi sẽ tìm hiểu về những Trung tâm giúp trẻ em lang thang ở thành phố, tôi không tin là không có chỗ giúp thằng nhỏ đó. Mà lũ ấy khốn nạn thật, lớn như vậy mà đi bắt nạt một đứa trẻ…
Duy Anh nói nhiều lắm, nhưng Hạnh Dung miên man nghĩ về câu nói của cậu hồi chiều “đỡ một cái tát cho người mình yêu thì có gì mà phải đau đớn…”, liệu có phải thật không nhỉ, câu yêu nói có dễ dàng thế không, dường như Duy Anh cũng không biết là mình có nói câu đó, dường như không để ý gì cả…vậy là sao nhỉ? Duy Anh đối với Hạnh Dung là một món quà đặc biệt, người giống như một quả lắc đồng hồ với cô, quả lắc với tâm điểm là niềm vui và sự ấm áp. Cô có buồn, có tủi thân, có lạc lõng đến muốn gào lên cháy cổ họng, Duy Anh cũng vẫn giúp cô trở về điểm cuối là sự vui vẻ và lạc quan về cuộc sống. Cô mạnh mẽ thật đấy, dám dũng cảm đứng lên bảo vệ kẻ yếu, nhưng chỉ có Duy Anh biết sâu thẳm nơi trái tim cô yếu đuối và lạc lõng chừng nào. Cô cắt tóc, mọi người phản đối ầm ầm, chỉ có Duy Anh kéo cô lên cầu Long Biên, gió thổi qua mát lạnh, trống rỗng… Cô mới thấy cái cô cần không phải là cắt đi mái tóc, mà cắt đi nỗi buồn kéo dài lê thê và miên man trong sâu thẳm trái tim cô… Cô chờ đợi một lời yêu, nhưng không phải bây giờ, không phải như hôm nay.
-Bà có định lau đến khi nào méo cả bộ mặt điển trai của tôi không thế?
Tiếng Duy Anh đưa Hạnh Dung trở lại thực tại, cô cười, bôi thuốc rồi đi hong áo cho Duy Anh. Sân thượng gió mát lạnh, ngẩng đầu nhìn ngắm những vì sao nhấp nháy trên cao muôn vàn, Duy Anh khẽ bảo:
-Vua sư tử có nói, người nào chết đi sẽ thành một ngôi sao trên trời cao, những người thân thuộc dù không còn nhìn thấy họ hàng ngày nữa, nhưng sẽ luôn có họ ở bên cạnh che chở và dẫn lối.
Hạnh Dung vuốt chiếc áo của Duy Anh cho phẳng lại, treo lên dây phơi rồi khẽ đến bên cạnh cậu. Thành phố đêm lên đèn lung linh huyền ảo, những ánh đèn trong không khí của màn đêm huyền ảo như hàng ngàn ngôi sao trên cao đã chiếu bóng xuống Trái đất. Đẹp không tưởng!
-Nhưng dù sao thì ở bên cạnh nhau vẫn tốt hơn ngàn lần chứ, đúng không?
-Nếu một ngày mình cũng sẽ trở thành một vì sao trên ấy, hàng ngày nhìn Hạnh Dung thì chắc sẽ buồn lắm, chẳng thể bảo vệ và che chở…
-Ông nói gì vậy, à, cảm ơn vì lúc chiều nhé!
-Không có gì mà.
-Lúc tối Duy Anh có nói câu gì đó…
Duy Anh vội ngắt lời:
-Thôi chết, tôi phải về nhà. Tôi để điện thoại trong balo, không biết mẹ có lo lắng không nữa.
-Ông là con trai mà, lo gì. Thỉnh thoảng ông vẫn đi chơi với tụi thằng Hoàng đến khuya đấy thôi. Làm bộ hả?
-Không hiểu thì đừng nói nhiều! Tôi đang…
Duy Anh hét lên rồi khựng lại, Hạnh Dung tròn xoe mắt, lần thứ hai hắn nổi nóng vô cớ với cô trong ngày…
-Có chuyện gì vậy?
-Không có gì, xuống thôi!
Nhật kí cho ngày đặc biệt: Mẹ gọi cho mình mười cuộc. Vừa đi đường vừa khóc thương mẹ quá! Mình cảm giác có gì không ổn. Bước vào nhà thấy mẹ ngồi ủ rũ ở ghế, mình thấy hối hận vô cùng. Phải nghiêng mặt nói chuyện với mẹ để giấu vết đỏ hằn trên má. Có lúc gần cáu với mẹ, may mà kiềm chế được. Lúc ăn cơm, mẹ nói câu làm mình buồn và hối hận quá:
-Duy Anh, con là niềm hi vọng sống của mẹ, con có chuyện gì mẹ cũng không muốn tiếp tục sống nữa. Con đang xạ trị, chịu khó lên con nhé, chỉ vài tháng nữa thôi. Con khỏi, lại tiếp tục việc học để đi du học cùng Hạnh Dung. Tương lai lại tươi sáng, cố lên con nhé!
Nhìn mẹ cười mà lòng mình quặn lại. Khoảnh khắc ấy mình cảm thấy rõ ràng khối u đáng ghét đang cựa quậy trong não mình. Mình quyết tâm sẽ phải làm cho nó biến mất, nó dám làm cho mẹ khóc, cho mẹ buồn, mình sẽ không tha cho nó. Sau ngày đầu tiên xạ trị, mình chỉ hơi choáng thôi, mình sẽ làm được. Nhất định thế!
Hôm nay lúc nhìn Hạnh Dung lau vệt máu cho mình, mình chợt nhớ ra hình như đã nói câu “đỡ một cái tát cho người mình yêu thì có gì mà phải đau đớn…” với Hạnh Dung. Lúc ấy bỗng nhiên tim đập thình thịch, lúc xạ trị mình nghĩ đến Dung nhiều lắm, mà lại nói một cách đơn giản như thế. Hi vọng con bé không nghe thấy, đúng rồi, vừa bị mình quát to như thế chắc không nghe thấy gì cả. Hi vọng thế.
Ngày hôm nay đặc biệt quá. Không ngờ khối u trong đầu lại khiến một ngày của mình trở nên đặc biệt với nhiều cảm xúc như thế. Rồi vài tháng nữa, khi mày chịu thua và biến mất, tao chiến thắng, tao cũng sẽ biến mọi ngày của tao sống trở nên đặc biệt, khối u ạ!
Ba ngày sau, Duy Anh và Hạnh Dung bắt đầu việc dạy học cho thằng nhóc đánh giày hôm nọ với năm đứa bạn nữa, trong khi vẫn cố liên lạc với các trung tâm dạy nghề. Một lũ nhóc sống nhờ trong một ngôi chùa nhỏ ở góc thành phố, hàng ngày phải lang thang đi bộ chục cây số để đánh giày, bán vé số và đối phó với những kẻ ác và hung hãn như đám thanh niên hôm nọ.
-Bọn em vừa học chữ vừa kiếm thêm tiền rồi anh chị xin cho tụi em đi học nghề nhé. Lang thang cả ngày bọn em mệt và tủi thân lắm.
Hạnh Dung khẽ xoa đầu tụi nhỏ:
-Ừ, mấy đứa cố gắng học, chị dạy cả tiếng Anh cho, để bán hàng cho khách du lịch nữa.
Mỗi ngày chỉ học được một tiếng rưỡi, cuối tuần Duy Anh và Hạnh Dung rảnh thì lũ trẻ phải tranh thủ đi vì người ta đi chơi nhiều hơn nên kiếm được nhiều tiền hơn. Lũ trẻ thông minh nhưng nhanh chán, có lẽ vì tự do quen nên việc ngồi tính toán, học chữ trở nên khó khăn và cực nhọc. Duy Anh và Hạnh Dung phải rất vất vả để giữ lũ trẻ ngồi yên và tạo cảm giác thích thú cho chúng. Mệt nhưng vui vô cùng. Mỗi ngày trôi qua với Duy Anh đều ý nghĩa. Thỉnh thoảng, Hạnh Dung quay sang nhìn Duy Anh, cô nhận thấy sự đổi khác ở Duy Anh. Cậu gầy hơn, hai mắt bắt đầu thâm quầng, mái đầu trọc lóc có một vết như hình xăm.
Những ngày trị liệu tiếp theo của Duy Anh trở nên tồi tệ hơn. Mỗi ngày hai lần, mỗi lần kéo dài ba mươi phút, không hề đau đớn nhưng có triệu chứng nôn thốc, choáng váng và nguy hiểm nhất là Duy Anh bắt đầu cảm thấy mình đã quên mất thứ gì đó mơ hồ. Cảm giác mất mát hiện rõ nét mà không thể biết mình đã quên mất điều gì. Nhiều khi Duy Anh phải đứng một lúc mới nhận ra mình đang làm gì và cần phải đi đâu tiếp theo. Nhưng không bao giờ Duy Anh không cười mỗi lần bước ra khỏi phòng trị xạ khi mẹ hỏi: “Ổn không con?”. Duy Anh ngay lập tức cười thật to và nói: “Con zai mẹ mà mẹ, con ổn mà, nó sắp chịu thua con rồi đấy. Mẹ cười lên đi nào!” Mỗi lần thấy mẹ không kìm được, Duy Anh lại đưa tay lên lau nước mắt, cho bà dù trong tim cảm thấy như có hàng ngàn mũi dao và Thế giới thì đang sụp đổ ầm ầm dưới chân…
Đừng để thiên thần bay đi
Hai đứa bỏ xe lại, bắt xe bus đi vòng quanh Hồ Tây rồi đi bộ qua Hồ Gươm, lang thang qua phố sách. Những cuốn sách bắt mắt, lung linh với những khung bìa ấn tượng, cuộc sống thật nhộn nhip và đáng yêu biết bao. “Nghe từng hơi thở trôi qua tim”, “Cuộc sống muôn màu”,”Cười-thấy tim vẫn đập”… những tựa đề sách cũng khiến Duy Anh thấy cuộc sống đáng quý hơn! Nhiều khi gần đánh mất điều gì đó, chúng ta mới nhận ra nó có ý nghĩa với mình vô cùng và cố gắng níu giữ lấy nó. Một buổi chiều lang thang, hai đứa ngậm que kem ngồi ngắm đường phố nhộn nhịp tiếng còi xe, tiếng cười nói, tiếng loa đài… Hà nội đẹp và yên bình theo cách riêng của nó!
Ngày đầu tiên của tuần trị xạ thứ 3, sức khỏe Duy Anh giảm sút rõ rệt dù không hề đau đớn và được mẹ chăm sóc rất kĩ lưỡng. Duy Anh phải nghỉ buổi học vì quá mệt!
Buổi chiều, sau đợt trị xạ thứ hai, Hạnh Dung đến nhà với một anh chàng cao lớn, da rám nắng.
-Ông còn nhớ Đinh Lộc không? Cậu bạn hồi cấp I chơi rất thân với hai đứa mình sau đó chuyển vào Nam ý. Giờ cậu ấy theo mẹ chuyển ra Bắc và học cùng lớp mình đấy. Hôm nay bọn tôi nói chuyện rất nhiều, Đinh Lộc cứ hỏi về ông suốt.
Duy Anh vui mừng ôm chầm lấy Đinh Lộc:
-Từ hồi chuyển đi đến giờ chẳng liên lạc gì với bạn bè cả. Dạo này ông đẹp trai quá rồi đấy nha.
-Mình nhớ hai bạn lắm, nhưng vì điều kiện nên… Mà cậu dạo này ngầu thật đấy, chơi hẳn quả đầu đầy cá tính này.
Duy Anh cười, xoa cái đầu trọc lóc.
-Ông ổn chứ? Sao ông nghỉ học vậy? - Hạnh Dung thắc mắc.
-Tôi hơi mệt thôi, không sao mà…
Ba đứa ngồi nói chuyện rồi ôn lại những kỉ niệm ngày ấu thơ, những kỉ niệm tưởng đã mất nay lại ùa về trong căn phòng nhỏ. Đêm Hà Nội thanh bình trong con ngõ vắng. Tiếng còi xe rồi cũng lắng dần, trả lại cho thành phố vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Khi Duy Anh bắt đầu viết lại nhật kí của một ngày điều trị, bác sĩ có yêu cầu như vậy thì chiếc điện thoại rung lên tin nhắn của Đinh Lộc, nó khiến đầu óc và tim Duy Anh cùng lúc ngừng đập:
-Cậu thấy Hạnh Dung thế nào? Từ hồi đó đến giờ tôi vẫn nhớ như in cô bé hai mắt tròn to với nụ cười tươi sáng ấy. Giờ cô bé lớn và xinh quá! Hạnh Dung thích làm gì, ăn gì….
Duy Anh không còn nhìn thấy những dòng chữ sau nữa. Nhiều lúc mọi thứ xui xẻo đổ ập lên đầu bạn như một cơn bão nam châm. Nó hút theo vô vàn xui xẻo khác khiến bạn trở nên thật cô đơn lạc long và buồn tủi. Duy Anh không nhắn lại, bỏ dở cuốn nhật kí trên bàn, chui sâu vào chăn. Những kí ức dồn về trong trí óc, những lần ba đứa đi chơi, Duy Anh chở Hạnh Dung trên chiếc xe đạp bé xíu, Đinh Lộc đi song song và luôn quay lại nhìn Hạnh Dung cười rất tươi... Những lần cả lớp đi dã ngoại, Đinh Lộc lôi trong túi ra một cái kẹo mút rất to, thủ riêng cho Hạnh Dung… Những kí ức gập ghềnh kéo về, đôi lúc Duy Anh phải cố gắng lắm để phân biệt được là mình hay Đinh Lộc đã chở Hạnh Dung về nhà, hay mình hay Đinh Lộc hay chính Hạnh Dung đã lao vào giật lại cây kẹo mút của một em bé bị tên béo phị đầu ngõ cướp mất… Trí nhớ nhiều khi phản bội con người. Duy Anh nghĩ đến khối u của mình, lần đầu tiên bật khóc. Cái chăn rung lên nức nở, cảm giác sắp mất đi mọi thứ kể cả cuộc sống của chính mình thật tồi tệ. Cảm giác không thể làm gì cho những người mình yêu thương, không thể giữ lại kể cả yêu thương, rồi sẽ mất đi hơi thở của chính mình thật kinh khủng. Lần đầu tiên Duy Anh khóc nhiều như thế, bỗng có ai đó nâng Duy Anh dậy, áp đầu vào ngực của bà - là mẹ:
-Khóc không phải là một tội lỗi. Trái tim con cứ dao động giữa hai bờ: không được khóc - không được bỏ cuộc. Đến lúc cần khóc thì con quên mất làm thế nào để khóc. Con trai của mẹ, mẹ rất tự hào về con, con nghị lực và cứng rắn. Chỉ được khóc đêm nay thôi nhé, mai chúng ta lại tiếp tục cuộc chiến của riêng hai mẹ con mình.
Duy Anh ngẩng lên, bà khẽ lấy tay xoa dòng nước mắt trên má cậu, mắt bà ngời sáng niềm tin.
Duy Anh cảm thấy trong giây phút ấy, cậu là người hạnh phúc nhất thế giới rộng lớn này. Khi cậu khóc, có người dùng ánh mắt đầy niềm tin, đôi tay đầy nghị lực giúp cậu đứng dậy. Nhiều khi chỉ cần một ánh mắt của ai đó thôi, cũng đủ thắp lại ngọn nến hi vọng tưởng đã tắt trong bạn và làm trái tim bạn thay đổi vì hàng ngàn ngọn nến khác được thắp lên: tin yêu, hạnh phúc, ấm áp…
Duy Anh với tay lấy điện thoại nhắn tin cho Đinh Lộc: “Hạnh Dung là một cô gái yếu đuối, cậu phải chăm sóc và quan tâm cô bé ấy đấy nhé…”
Chở Hạnh Dung đến chỗ lũ trẻ, Duy Anh khẽ hỏi:
-Bà thấy Đinh Lộc thế nào?
-Vẻ ngoài đẹp trai, dễ thương. Bên trong thì tốt bụng và nhiệt tình. Mấy hôm nay, cậu ấy là tâm điểm của lớp mình còn gì. Rất vui tính và đáng yêu.
-Một người như thế mà thích bà thì bà có đồng ý không?
-Sao ông hỏi vậy, tất nhiên là… có rồi.
-Thế thì tôi yên tâm rồi.
-Sao cơ?
-Không có gì.
Hạnh Dung khẽ thở dài, cô không nghĩ là Duy Anh sẽ nói vậy, bằng trực giác của một đứa con gái, Hạnh Dung biết tình cảm Đinh Lộc có chút gì đó đặc biệt với cô. Nhưng chút đặc biệt của tình cảm trong trái tim cô lại dành cho cái tên ngốc đang chở cô mất rồi. Hạnh Dung không biết phải làm sao nữa, mấy tuần nay Duy Anh khác quá. Hay cáu giận và rất khó đoán biết.
Buổi học với lũ trẻ hôm nay thật tồi tệ khi Duy Anh không thể nhớ ra cách giải cho một bài Toán đơn giản. Mất trí nhớ là tác dụng phụ khi phải xạ trị. Cậu đã cố gắng vắt óc mà không thể giải được bài Toán này, thậm chí nhiều lúc không thể nhận biết được mình đang đọc gì… Lũ trẻ hồn nhiên trêu đùa:
-Lêu lêu, anh không giải được bài toán này, lêu lêu.
Hạnh Dung chạy lại:
-Có chuyện gì vậy?
-Anh Duy Anh không giải được bài Toán này chị ạ. Lũ trẻ cười phá lên đầy vui vẻ.
-Sao thế Duy Anh?
Nhìn ánh mắt Hạnh Dung đầy ngạc nhiên, xung quanh lũ trẻ cười ầm ĩ, đầu bỗng nhiên đau như búa bổ và đầy khó chịu, Duy Anh bất ngờ ném cuốn sách xuống đất hét lên:
-Đúng đấy, tôi chỉ được thế thôi, tôi chỉ vô dụng và làm phiền người khác mãi thôi.
Rồi cậu chạy đi lấy xe định về nhà. Hạnh Dung đuổi theo:
-Có chuyện gì vậy Duy Anh, ông sao thế…
Duy Anh gạt Hạnh Dung ra khiến cô mất thăng bằng ngã xuống, lao lên xe, nổ máy, nhìn lại thấy Hạnh Dung ánh mắt đầy thất vọng nhìn mình rưng rưng… Duy Anh phóng xe đi. Những tác dụng phụ của xạ trị bắt đầu hành hạ cậu, lần đầu tiên cậu không nhớ đường đến bệnh viện, còn một ca trị xạ nữa, nhưng giờ không nhớ chính xác là con đường nào dẫn đến nơi đó, đành phải gọi mẹ... Nằm xạ trị, Duy Anh cảm ơn vì cuộc đời đã cho cậu có mẹ, người luôn ủng hộ cậu hết mình, hi sinh tất cả cho cậu. Phút giây ấy, Duy Anh hối hận vô cùng và chỉ ước có một bàn tay có đủ sức mạnh để xóa đi hết những lỗi lầm, những nỗi buồn cậu gây ra cho mẹ, xóa đi nước mắt trên khuôn mặt khắc khổ ấy, bố bỏ đi, giờ nếu Duy Anh bỏ đi nữa, chẳng biết mẹ cậu sẽ ra sao…
Hai ngày rồi Hạnh Dung không liên lạc với Duy Anh, tối qua, Đinh Lộc nhắn tin: “Cậu là con trai kiểu gì vậy? Sao lại để Hạnh Dung lại một mình, cô ấy gọi tớ đến đón về và suốt dọc đường cứ thắc mắc sao cậu lạ thế. Hạnh Dung giận lắm, cậu ấy chờ một lời xin lỗi đấy”. Duy Anh nhắn tin lại: “Nếu cậu thích Hạnh Dung đến thế thì hãy đối xử tốt với cô ấy và đến với cô ấy đi, mặc kệ tôi”.
Ba ngày rồi Duy Anh không đến chỗ lũ trẻ, không đi học, không gặp Hạnh Dung, chỉ ngoan ngoãn lên xe mẹ đèo đến bệnh viện rồi về nhà… như một cái máy vậy. Có những giai đoạn cuộc sống trôi qua tay vô nghĩa và lạc lõng vô cùng.
Mẹ nói ba ngày nữa sẽ mổ và mọi thứ sẽ chấm dứt, mình sẽ khỏi để tiếp tục những ước mơ còn dang dở. Mẹ bảo vì còn một xíu nữa nên mổ để lấy hết khối u ra. Mọi thứ sẽ rất nhanh gọn và tốt đẹp. Nhưng mình biết là không phải như thế. Mình đã gặp bác sĩ, lấy tư cách một đứa con trai đã lớn để nói chuyện như hai người đàn ông. Đợt xạ trị thành công, khối u đang đã gần biết mất hết, nhưng xuất hiện thêm một khối nữa ở bên đỉnh đầu, có thể phẫu thuật được, tuy rất nguy hiểm và rủi ro hậu quả để lại rất cao, khả năng mất trí nhớ là 70%. Nhưng nếu không phẫu thuật lấy ra sớm, thì cũng không thể tiếp tục được lâu. Mẹ khóc rất nhiều, lúc chiều đi qua phòng mẹ, thấy mẹ khóc. Mình không đủ dũng cảm để bước vào, vì mình sợ mình cũng khóc. Khi một người khóc thì phải có người kia đứng vững để có thể ôm người khóc vào ngực mình để họ dựa vào.
Cuộc sống của mình như một bộ phim vậy. Giờ phút này mình cũng không tin nó là sự thật nữa. Mình đã làm mọi cách để tin nó là sự thật, tin nó hiện diện, nhưng không thể cho đến khi mình tự đấm vào đầu. Có đau thật, như vậy là không phải mơ nữa rồi.
Mình đồng ý phẫu thuật, mẹ cũng đồng ý. Mẹ đồng ý nhất định là có lý do. Mất trí nhớ nhưng dù thế nào mình cũng sẽ nhận ra mẹ vì mình yêu mẹ nhất trên đời… Dù hậu quả có thế nào thì mình cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Đôi khi cho chúng ta chọn giữa phần được và mất, ta phải chọn phần mất. Thật khó khăn khi phải lựa chọn, ông trời ơi, ông cũng sẽ chọn như con đúng không? Mình tin quyết định phẫu thuật là đúng đắn, dù có không tỉnh dậy. Nhưng nếu tỉnh dậy mà quên đi Hạnh Dung thì mình sao??? Tình yêu đích thực ở sâu kín trong trái tim có giúp tình yêu quay trở lại để mình nhớ ra đã có một thời mình từng yêu??? NHƯNG NẾU MÌNH KHÔNG VƯỢT QUA ĐƯỢC CA PHẪU THUẬT THÌ SAO?
Mình phải viết một bức thư cho Hạnh Dung.
“Hạnh Dung yêu!
Có lẽ đây là bức thư đầu tiên cũng là cuối cùng tôi viết cho bà. Bà còn nhớ không…”
Viết đến câu cuối, Duy Anh đã thiu thiu ngủ, để mặc gió khẽ chui qua khung cửa sổ vào nghịch ngợm đùa trên những dòng chữ đầy yêu thương, những dòng “I love you” bất tận…
Những phút cuối cùng trước khi bước vào phòng phẫu thuật, Duy Anh thấy mẹ cứng rắn hơn bao giờ hết, đầy niềm tin trong đôi mắt yêu thương ấy. Duy Anh để mẹ lau cho mình những giọt nước mắt không kiềm được. Cảm giác cô đơn trỗi dậy đau đớn. Hạnh Dung không liên lạc và cũng không sang nhà, lúc này đây, bỗng thấy hối hận và cần Hạnh Dung vô cùng.
-Chỉ là một ca phẫu thuật đơn giản thôi con, mai tỉnh dậy, con sẽ bắt đầu lại mọi thứ và có mọi thứ. Nhất định là thế!
-Con yêu mẹ lắm. Đến giờ phút này cũng chỉ có hai mẹ con mình độc chiến! Nhưng con sẽ chiến thắng mẹ ạ.
-Ai nói thế? Giọng Hạnh Dung cất lên đầy mạnh mẽ. Duy Anh nhìn lên, Hạnh Dung đẩy cửa bước vào, giọng đầy cứng rắn:
-Còn có tôi và 23 thành viên của lớp mình nữa. Ông nhìn xem chúng tôi mang gì cho ông này!
23 đứa lục đục kéo vào chật kín căn phòng nhỏ, đứa nào mắt mũi cũng đỏ hoe, thâm quầng, ôm theo ba bình thủy tinh rất to.
-Ba ngày hôm nay bọn tôi đã gấp 1000 con hạc. Nhưng không phải gấp bằng cái giấy bé xíu xíu nhé, Đinh Lộc bảo phải gấp những con hạc thật to, nó sẽ đem nhiều may mắn cho ông. Mỗi con hạc là một điều ước ông vượt qua được cuộc phẫu thuật này. Nhất định ông sẽ chiến thắng.
Cả lớp đứa thì sụt sùi, đứa cố cười thật tươi. Hạnh Dung bước lại:
-Hôm Duy Anh bỏ rơi mình, mình đã thấy rất lạ, Duy Anh chưa bao giờ như thế. Cuối cùng mình phải nói chuyện với bác gái. Mình đã khóc vì hối hận rất nhiều. Ba hôm nay, hàng trăm lần bấm số máy Duy Anh nhưng lại sợ sẽ không kìm được. Đừng trách Hạnh Dung nhé! Mình đã tìm được một Trung tâm nhận cậu bé đánh giày của chúng mình vào học nghề rồi. Cậu bé rất vui, còn hứa sẽ học tập thật chăm chỉ nữa.
Hạnh Dung ôm chặt Duy Anh rồi nói khẽ như cơn gió thoảng:
-Duy Anh phải tỉnh dậy đấy nhé, giữa mình và Đinh Lộc không có chuyện gì cả vì mình vẫn nhớ lời của Duy Anh “đỡ một cái tát cho người mình yêu thì có gì mà phải đau đớn…”, mình thích có Duy Anh ở bên che chở bảo vệ nhưng từ giờ trở đi, Hạnh Dung sẽ không để Duy Anh phải chịu đựng thay mình bất cứ thứ gì nữa vì… I love you.
Cửa phòng phẫu thuật khép lại, hình ảnh đọng lại trong tâm trí mọi người là một Duy Anh cười thật tươi trên chiếc giường trắng toát. Hình ảnh đọng lại trong đầu của Duy Anh là ánh mắt đầy niềm tin của mẹ, nụ cười quyết thắng của Hạnh Dung, cái bắt tay đầy nghị lực của Đinh Lộc… Nhất định Duy Anh phải tỉnh dậy chứ, vì bức thư với con gấu ôm chữ “I love you” còn chưa trao cho Hạnh Dung, vì còn chưa nói hết lời “Con yêu mẹ”, vì còn nhiều thứ để chiến đấu, để cố gắng và để hi vọng…Nhất định Duy Anh sẽ chiến thắng, vì khi những thiên thần đang ôm chặt bạn, ác quỷ sẽ chẳng thể nào vào nhà bạn được. Và vì tình yêu đích thực ở sâu kín trái tím sẽ kéo bạn đến với tình yêu của mình, tình yêu đích thực sẽ giúp bạn tìm lại cuộc sống, niềm tin, hi vọng và cả thứ khó khăn nhất là trí nhớ…
35 giờ sau cuộc phẫu thuật, phòng hồi sức vang lên giọng nói quen thuộc của một cậu con trai đầu trọc:
-Mọi người là ai mà cứ nhìn tôi chằm chằm thế?
Vòng tay pandora là gì ? - handmade4v.com/vong-tay-pandora-la-gi/
Vòng tay pandora là gì ? Là một kiểu dáng lắc tay cao cấp được xếp hạng hàng đầu thế giới,được rất nhiều phụ nữ trên khắp thế giới ưa chuộng và ao ước một lần được sở hữu cho riêng mình món đồ trang sức “xa xỉ” Mỗi chiếc vòng mang lại một ý nghĩa khác nhau cho chủ nhân của nó.
Hàng ngày vẫn có h...
Vòng tay pandora là gì ? Là một kiểu dáng lắc tay cao cấp được xếp hạng hàng đầu thế giới,được rất nhiều phụ nữ trên khắp thế giới ưa chuộng và ao ước một lần được sở hữu cho riêng mình món đồ trang sức “xa xỉ” Mỗi chiếc vòng mang lại một ý nghĩa khác nhau cho chủ nhân của nó.
Hàng ngày vẫn có hàng trăm lượt truy cập tìm kiếm xoay quanh câu hỏi vòng tay Pandora là gì?
Có thể bạn quan tâm : Địa chỉ bán vòng tay pandora
Vòng tay pandora là gì là một câu hỏi không phải người chơi vòng tay pandora nào cũng biết và hiểu tường tận về nó.
Giải thích câu hỏi vòng tay pandora là gì một cách ngắn gọn nhất thì câu trả lời là: vòng hay lắc tay Pandora là kiểu trang sức được tạo nên từ một dây vòng cơ bản được làm từ bạc, vàng 14k hay dây da. Sau đó người đeo sẽ tự sáng tạo lên chiếc lắc của mình nhờ những hạt trang trí mà chúng ta vẫn gọi là hạt charm, chúng được bán riêng lẻ với nhiều kiểu dáng, chất liệu cũng như chứa đựng những ý nghĩa khác nhau.
Chất liệu để tạo nên chiếc vòng Pandora vô cùng đa dạng và đắt tiền. Như vàng 14k, 18k, bạc sterling 92.5, gỗ quý, đá quý, pha lê…chúng được tạo nên bởi những chuyên gia sáng tạo, những nhà tạo mẫu kim hoàn bậc nhất thế giới.
Mọi người thường sẽ không chọn một chiếc lắc tay Pandora chật kín các hạt charm, một phần vì giá thành phần nữa là vì mỗi hạt charm được thêm vào đều gắn với những kỷ niệm, những câu chuyện riêng của cá nhân người đeo. Đây chính là điều đặc biệt làm nên sức hút khó cưỡng cho chiếc lắc tay thời thượng này.
Nếu như bạn đã biết chơi vòng Pandora chứng tỏ bạn là 1 tín đồ thời trang thực thụ rồi đấy. Tuy nhiên, 90% các bạn mua vòng lần đầu thì đều có chung những thắc mắc như sau: Mở chốt và đóng chốt Pandora như thế nào? Cách đeo vòng Pandora…bla..bla…Cũng dễ hiểu vì mẫu trang sức này cách mở và đóng hơi khác sao với những loại khác. Bạn chỉ cần thực hiện các bước sau đây là OKie nhé
Nếu ai đó còn băn khoăn vòng Pandora là gì thì hẳn sẽ phải choáng ngợp trước sự tinh tế của người chơi để có thể sở hữu một chiếc vòng họ phải có niềm đam mê lớn như thế nào, có gu thời trang ấn tượng ra sao.
Đặc thù của vòng tay Pandora là một chiếc dây cơ bản và các hạt Charm được đeo vào đó. Cách thức để có một chiếc vòng tay cho riêng mình vô cùng đơn giản. Đầu tiên lựa chọn 1 vòng tay cơ bản rồi sau đó chọn cho riêng mình những hạt Charm ý nghĩa trong bộ sưu tập phong phú với gần 1000 hạt harm của CharmArt ^^ để tự sáng tạo và kết hợp chúng với nhau, tạo nên một chiếc vòng tay mang đậm dấu ấn cá nhân. Chúng ta hãy cùng tìm hiểu một chút về các chi tiết nhất thiết phải có để tạo nên một chiếc vòng Pandora bạn nhé. 😀
– Hạt Charm ( hạt trang trí ) : Là chi tiết cuối cùng bạn còn thiếu, điều làm nên sức cuốn hút, sự khác biệt của những chiếc vòng Pandora đẹp nằm ở những hạt Charm. Nó có thể là hạt Charm mà bạn thích, nó hợp với phong cách của bạn hay nó gắn với kỷ niệm đặc biệt nào đó. Nó được làm từ nhiều chất liệu: vàng, bạc, thủy tinh, pha lê… Như Glass (Murano bead) làm bằng thuỷ tinh Murano. Có nhiều loại khác nhau, loại mặt cắt, loại có bọt … và một loại nữa đắt hơn các loại kia một tí là Glass Disney. Loại này nhìn lấp lánh vì phía trong như có bọt. Mà một điều nữa nó làm người ta mê ly vì nó phát sáng trong chỗ tối (sau khi hấp thụ ánh sáng). Nhưng Glass thì thường khi đeo phải cẩn thận một tí vì có thể bị xước và khi đeo nhiều hơn ba viên thì vòng thường cảm giác hơi chật.
– Vòng cơ bản : Pandora có hai loại vòng là vòng cứng và vòng mềm, cách chơi vòng chính là vòng Essence và vòng Moment.
+ Vòng Essence thì nhìn mỏng, thanh mảnh hơn vòng Moment một chút, các Charm của Essence khi lồng vào sẽ được cố định mà không di chuyển chạy lung tung như các Charm của vòng Moment.
Charm của vòng Essence thường được người chơi mua theo ý nghĩa của Charm như Love hay Friendship, Compassion … và một số Charm có khả năng đậm màu lên hoặc nhạt màu đi tuỳ theo người đeo vòng. Vòng Essence có hai loại là vòng bi và vòng thường.
+ Vòng Moment có hai loại vòng là vòng cứng và vòng mềm. Do tay nhỏ đeo vòng cứng vào trông rất gầy, lại lỏng lẻo nên mình chọn vòng mềm cho tay nó thon thả nhé. Theo ý kiến cá nhân thì nếu bạn nào tay tròn trịa, đeo vòng cứng sẽ xinh hơn. :3 Chọn vòng mềm rồi thì lại phân vân, không biết chọn chốt tim hay chốt cơ bản (chốt trụ), hay chốt tròn, hay chốt tim đá. Việc chọn chốt nào là tuỳ sở thích các bạn, nhưng thường loại chốt trụ là được sử dụng phổ biến nhất vì nó có thể phù hợp với nhiều chủ đề Charm khác nhau.
– Clips : Các hạt clip mở ra ở chính giữa và dùng để kẹp vào các khấc ( thread ) ở giữa vòng. Vòng mềm thường được chia làm ba khúc bởi hai chặn khác nhau. Clip là một loại có thể mở ra để bấm vào chặn của vòng. Giúp cố định charm để nó nằm trong đoạn được chặn đó. Các hạt clip này được làm từ nhiều chất liệu như: bằng bạc, bạc trang trí vàng và vàng nguyên khối, có thể đính đá, sơn màu khá đa dạng. Nói chung là có thể sáng tạo cái gì thì Pandora có cái đó. <3
– Spacers ( khoảng trống) : Thường được dùng để chèn thêm vào khi phối vòng, đa số nhỏ hơn các Charm. Spacer có thể hình hoa, hoặc đính đá. Nếu bạn phối vòng theo màu sắc thì chọn Spacer đính đá để phối vào cũng rất tuyệt. Ngoài ra Spacers còn có tác dụng giữ cho 2 hạt charm liền kề không chà xát xô vào nhau, hoặc thêm màu sắc cho chiếc vòng của bạn. Ví dụ bạn định làm một chiếc vòng có tone màu cơ bản là xanh dương thì Spacer có đính đá xanh sẽ rất hợp.
– Safety Chain (Khoá an toàn) : Nếu bạn có nhiều hạt Charm thì sức nặng của vòng sẽ làm cho những hạt ở cuối dễ bị rơi ra, nếu bạn có những hạt Charm đắt tiền, có nhiều giá trị kỷ niệm và bạn không muốn bị đánh rơi đúng không? Khoá an toàn có 2 đầu kẹp vào cuối 2 bên đầu dây vòng ngăn các hạt Charm không rớt ra khi bạn tháo ra đeo vào. Ngoài ra, Satefy chain nhìn cũng yêu yêu vì có một đoạn xích khoá nối hai đầu của vòng lại.
– Clasp (khóa dây chốt) : Là điểm kết nối hai đầu dây lại với nhau nó giống như một cái hộp nhỏ khi bạn mở chiếc hộp đó ra là bạn bắt đầu hành trình viết lên phong cách của bản thân.
Vòng tay Pandora là một món quà cao cấp trao tặng cho phụ nữ khả năng tự thiết kế cho bản thân mình một món nữ trang độc nhất dựa trên cá tính, sở thích riêng biệt của mỗi người, món đồ trang sức khiến phái đẹp không bao giờ biết chán.
Địa chỉ bán vòng tay pandora giá rẻ bên và đẹp nhất :Vòng tay pandora 9style
Nguồn: 9style.vn
Website:http://handmade4v.com/mau-nail-dep
Nhà thờ đá Nha Trang
Click for full story.
Ngày thứ 3: 30/4/2010
Đúng 4h sáng, chuông điện thoại reo, tôi quờ quạng đưa tay tắt, mở nửa con mắt ra nhìn ngó, chỉ một màu đen và sự tĩnh mịch. Lăn lóc thêm 5ph để chiến đấu với cơn buồn ngủ và sự ê ẩm của cả ngày hôm qua, tôi ngồi bật dậy nhìn ngó xung quanh: trời vẫn tối, 6 đứa vẫn đang ngủ ngon lành, hình như anh Ana (Sơn) ngủ ở phòng bên cạnh vì không đủ chỗ ở đây. Cơn giông đêm qua đã dứt, nhưng theo đúng dự đoán của tôi và bác bộ đội, hôm qua có giông thì rất ít khả năng hôm nay thấy được mặt trời mọc, mặc dù mặt trời vẫn lên đều đặn và đúng hẹn. Tôi ngồi dậy, bước nhè nhẹ ra hành lang, đứng ở đó một hồi lâu cho tỉnh hẳn, và cũng là để xem tiến độ trời sáng. Ra ngoài hiên, trời đang dần sáng lên, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy mặt trời phía biển, sương đang phủ khắp nơi, bầy chó vẫn ngủ ngon lành, chắc bầy kia cũng đang ngon lành như thế nhỉ - tôi cười mỉm một cái, cười mà như mếu vì đang rất ngái ngủ. Quay trở lại hành lang thì thấy cô trông coi hải đăng cũng vừa dậy, tôi ngỏ ý muốn lên hải đăng, cô vui vẻ mở cửa cho tôi, còn dặn với lại rằng nhớ đi cẩn thận vì hôm qua mưa có thể tạt vào thềm gỗ. Thế là tôi hăm hở sang kêu anh Ana dậy, chạy lại phòng bên này lấy máy ảnh, tripod, đá thằng Hoài, Heo, C mỗi đứa một cái, chỉ có C là có động thái cựa quậy, thế là lay lay vài cái cho dậy luôn, cũng tại nó bảo tôi sống chết thế nào cũng phải lôi nó dậy sáng nay.
Thế là 2 tên hăm hở và một tên lờ đờ bò lên hải đăng, trời lúc này đã sáng tờ mờ, tôi cũng không vội, vì đã tự nhủ là không có mặt trời. Bậc thềm cầu thang xoắn hoàn toàn bằng gỗ, bước rất êm, phải mò mà đi vì rất tối. Đi một hồi lâu mới lên tới đỉnh đèn, anh Ana kéo chốt cửa, mở ra, ánh sáng của buổi sớm tràn vào đường đi, kèm theo cả cơn gió mát làm tỉnh cả người. Tôi nhanh chân bước lên, chui qua khe cửa ấy, và trước mắt tôi bây giờ là núi, là biển, là khe, là đâu đó tiếng sóng vỗ rì rào, cả tiếng những con tàu dập dềnh ngoài xa. Trong cái bán kính vỏn vẹn 2 mét ấy, toàn bộ cực đông đang nằm trong tầm mắt, chưa bao giờ tôi thấy cao và tự do đến thế. Đi một phòng quanh ban công, tính từ cửa là hướng mặt trời, bây giờ đang làm một dải sáng phía xa, thì bên phải là mũi Điện, còn bên trái là cung đường Phước Tân - Bãi Ngà cùng bãi biển ăn sâu vào đất liền, còn sau lưng, bây giờ nhìn xuống mới thấy nguyên một quả núi và con đường mòn mà chúng tôi đêm qua đã vượt. Tôi đứng một hồi lâu để nhìn cho đã, để gió thổi lồng lộng mát rượi cả lòng. Lúc bấy giờ tôi chỉ ước có một cái lens góc cực rộng để thu lại hết những gì tôi đang thấy, màu xanh của núi, màu xanh của biển, màu vàng của ánh nắng đang dập dềnh ngoài xa cùng những chiếc thuyền đánh cá, màu trắng của những bãi đá, màu đỏ gạch của mái nhà phía dưới, và chen lẫn đâu đó là màu đen những cánh chim đang chao nghiêng thật nhanh, náo động cả buổi bình minh. Tôi cũng dựng máy bấm một số khung hình gọi là kỉ niệm, mặc dù biết không thể nào là đủ rộng với range 18-55mm. Thế rồi 3 đứa ngồi chơi trên đó một lúc lâu, trèo lên cả cột đèn đang xoay, sờ tay vào cái nguồn sáng mà đêm qua nhờ nó mới biết là đã đến nơi.
Khi đã ngồi chán chê, cả 3 bảo nhau xuống đánh răng rửa mặt và gọi mọi người dậy, lúc này là gần 6h sáng, mọi thứ đã sáng rõ. Trong lúc chờ tất cả sửa soạn, tôi đi một vòng quanh khu nhà, lang thang một tý, và nghiên cứu con đường dẫn ra khe đá mà đứng trên đỉnh hải đăng tôi đã nhìn thấy. Rồi cả 8 đứa ra đó tíu tít chụp ảnh, ngắm biển, ngắm núi. Nếu như đứng trên đỉnh hải đăng, tôi cảm nhận được cái cao và rộng, thì ở đây, độ sâu của khe đá khiến tôi không cưỡng lại được, phải bò ra để nhìn xuống một cái, để thấy sóng biển vỗ vào bờ đá gần hơn là chỉ nghe văng vẳng từ trên cao.
Lúc này nhìn lên hải đăng, có một nhóm bạn trẻ cũng vừa lên tới, có lẽ cũng như chúng tôi vậy, nhìn kỹ thì thấy các bạn ấy đang mân mê cái tripod mà tôi làm biếng đem xuống lúc sớm. Cả nhóm tôi cũng lên lại hải đăng bởi TT xinh đẹp muốn xem thử trai trên ấy có đẹp bằng trai dưới này không >.<. Lên tới nơi, nghe giọng và nghe cái cách mà các bạn ấy nói chuyện, mới biết là người Hà Nội, tôi bỗng thấy thích thú bởi cái ý nghĩ chợt lóe lên: trong cái ngày 30/4 thống nhất đất nước này, trên ngọn hải đăng cực đông đang có đủ cả 3 miền: Hà Nội, Huế, Sài Gòn đấy.
Chụp ảnh và cười đùa chán chê, tôi nhận ra là từ chiều hôm qua tới giờ, cả lũ mới chỉ có một bát mì tôm, chắc ai cũng đói meo cả, thế nên tôi bảo mọi người nhanh chóng xuống dọn dẹp để còn đi tiếp Tuy Hòa, may ra có cái ăn. Đồ đạc thu xếp cẩn thận, quét dọn phòng ốc lại cho các bác và trò chuyện một tý, chúng tôi chụp một bức ảnh kỷ niệm ở đây rồi tay xách nách mang lên đường xuống núi.
Lần này chúng tôi đi theo hướng biển, men theo lối mòn sát biển, rồi lội qua một khe nước là tới bãi biển, ở đây hình như đang có cắm trại của công nhân một nhà máy nào đó ở Tuy Hòa. Đi tiếp mấy trăm mét theo bãi cát, tôi trở lại nhà ông Mười, lúc này ông đã về. Trông ông còn rất trẻ so với tưởng tượng của tôi, đúng hơn là nên gọi là chú Mười mới phải, anh Ana tới bắt chuyện với chú rất vui vẻ, chú cũng lấy làm tiếc vì đêm qua không gặp được nhóm và chúc nhóm tiếp tục hành trình an toàn, hẹn ngày gặp lại Đại Lãnh.
4 chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh trên cung đường Phước Tân - Bãi Ngà, qua một khúc nhỏ đường ven biển là đã đến đường làng với những khu nuôi trồng thủy sản hai bên đường. Ngôi làng nhỏ được núi bao bọc, ở giữa lại có hồ với những chiếc quạt nước xoay tít, nước bắn lên trông thật thích mắt, cứ như là ốc đảo ấy. Đi mãi đến gần Tuy Hòa, qua vài cái ga địa phương mới thấy một trạm xăng. Cứ thử tưởng tượng nguyên chặng đường từ đèo Cả xuống vũng Rô, rồi qua bãi Ngà mà thiếu xăng thấy ớn quá, cũng may mà cả đoàn có dự tính trước, đổ đầy ngay khi chuẩn bị vượt đèo.
Vào tới thành phố Tuy Hòa, chúng tôi dừng lại ở một quán cơm đường Trần Hưng Đạo. Bây giờ là 11h, bữa sáng tiện thể thành bữa trưa luôn. Do trời khá là nóng và đã di chuyển 2 ngày quá mệt nên tôi thống nhất với C là sẽ nghỉ trưa tại quán trà sữa của bạn Minh Huy rồi mới đi tiếp. Hỏi mấy bác ngồi bàn bên cạnh đường tới ngã tư Lương Văn Chánh - Lê Lợi thì một bác mừng như bắt được vàng, tự giới thiệu là giáo viên của trường Lương Văn Chánh, chỉ trỏ rất tận tình, lại còn rút cả tờ giấy bạc đựng thuốc lá ra vẽ đường cho tôi. Nhiệt tình là thế, nhưng mà bác ấy vừa ăn xong, lại có chút hơi men của bia trong người nên tay cứ giữ chặt lấy tay tôi không buông, miệng quát ra mưa ra gió (mưa và gió là nghĩa đen ấy ạ T_T). Mãi một hồi lâu dạ dạ, cám ơn, bác mới chịu thả tôi ra. Người miền Nam cái tính nhiệt tình nó thế, tôi để ý rằng ở trong này, người ta rất hứng thú khi được hỏi đường, chắc chắn là sẽ chỉ đường cho mình, cho dù người ta thậm chí . . . không biết đường. Cũng bởi thế mà 2 năm trước tôi từng chạy tuột từ bến xe phía Nam sang phía Bắc của TP Nha Trang bởi một anh ở ngã tư chỉ đường “khí thế”. Chào mọi người ở quán cơm, chúng tôi đi theo chỉ dẫn một hồi thì tìm được quán Ayda không mấy khó khăn, quán giờ này đang không có khách, nên khá là rộng rãi và yên tĩnh. Mọi người tranh thủ uống nước, nghỉ ngơi và chơi một số trò chơi lego, còn tôi và Heo thì đem hết đồ điện và ổ cắm ra sạc và xả lại toàn bộ. Từ trung tâm TP Tuy Hòa đi ghềnh đá đĩa khoảng 30km, nhưng đi buổi trưa chiều thì không đẹp bằng lúc hoàng hôn, mà nếu đi thì coi như lúc về có khả năng phải vượt đèo Cả không kịp ghé xuống Vũng Rô chụp ảnh, vì thế tôi quyết định bỏ qua chặng này, cũng là để đảm bảo an toàn ở chặng vượt đèo chiều nay.
Khoảng 13h, chúng tôi gửi lại đồ đạc ở quán rồi đi chơi tháp Nhạn, các bạn nữ có vẻ náo nức vì cái tháp, còn tôi thì lại náo nức vì ở tháp, có thể thấy được toàn cảnh thành phố. Tuy Hòa đang thay đổi từng ngày, từ trên nhìn xuống biết cơ man nào là nhà mái ngói, cầu Đà Rằng dài nhất miền Trung giờ cũng đang có người anh em đang sắp thành hình bên cạnh. Tuy Hòa có núi, có sông, có biển liền kề không lâu nữa cũng sẽ bắt kịp Nha Trang láng giềng, to hơn và đẹp hơn.
Chào tạm biệt Tuy Hòa, 4 chiếc xe bon bon trên con đường thẳng tiến về Nha Trang. Giờ này đang là mùa gặt, hai bên đường người ta phơi đầy thóc vàng ươm, xa xa lại có khói tỏa từ những mảnh ruộng đang đốt chân rạ. Xe chúng tôi đi xuyên qua đám khói, cảm giác thật như đang bước ra từ trong sương, thật sảng khoái và yên bình. Ngay trước chân đèo Cả, trời bỗng đổ mưa ào ào, ai nấy đều tặc lưỡi “sao cứ vượt đèo là y như rằng trời mưa”, thế này thì vụ vũng Rô và chụp đèo Cả cũng phải bấm bụng mà cho qua chứ sao nữa. Trời đang nắng như đổ lửa mà mưa cứ ào ào, đường đèo bỗng đẹp đến lạ kì, hơi đất bốc lên ngun ngút, lại thêm mưa đọng trên mặt đường lấp lánh. Cứ mỗi đợt ôtô chạy qua, đám hơi đất lại bị thổi bạt đi rồi tụ lại, dày đặc và chen chúc. Đèo Cả chiều nay và tối qua đều mưa, chỉ khác là mọi vật rõ ràng hơn, xe cũng vắng hơn, thế nên chúng tôi vượt 12km không mấy khó khăn, lại được ngắm cảnh, chỉ tiếc là vì mưa nên không thể chụp ảnh mà thôi. Qua Vạn Ninh, rồi Ninh Hòa, trời vẫn mưa nhưng nhẹ hơn, có một số chỗ tạnh hẳn. Đến gần Nha Trang thì trời lại đổ mưa lớn, xe lại không thể chạy lên đèo Rù Rì, thế là chạy thẳng đường biển trong cơn mưa rào. Mò đường tới được nhà em Bình Minh ở Nha Trang thì tôi cũng ướt nhẹp. Nhà ở trong một con hẻm đường Nguyễn Thiện Thuật, vừa trung tâm lại vừa sát biển, cô chú bố mẹ em Minh là người Bắc, cũng vừa đi Tuy Hòa về chiều nay, sớm hơn chúng tôi một tý vì đi ôtô. Ổn định xong, mưa cũng ngớt, mọi người kéo nhau đi ăn tối, Heo có vẻ mệt sau 2 ngày dầm mưa nên ở nhà. Ăn uống nhanh gọn, cả đám ghé siêu thị mua ít đồ lặt vặt rồi kéo nhau đi mua đồ nhậu đem ra biển chơi. Thằng Heo hình như ngửi được mùi cá bò, mực nướng và xoài xanh hay sao mà cũng mò ra cho bằng được, cùng cả lũ chấm chấm mút mút mút. Tại đây cả đám còn được thưởng thức màn ăn đậu phộng tốc độ cao của Hoài và Heo, bốc đậu bằng cả 2 tay, miệng hoạt động hết công suất, thật là khiếp T_T
Đêm thứ ba của chúng tôi kết thúc trong tiếng cười, trong những muỗng kem đầy vui vẻ. Ít ai biết hay để ý rằng, những con người trong ảnh đã đi được hơn 800km trong 2 ngày vừa qua.
Đà Lạt! Từ nhỏ, hai chữ đó đối với tôi như ngân lên từ một cõi nào xa lạ. Đà Lạt của những đồi thông. Đà Lạt của muôn ngàn cỏ hoa. Đó là thành phố của sương mù, không phải sương mù của trời đất, mà là sương mù của huyền thoại. Ngày xưa, khi con đi học, những cô bạn sinh viên dân gốc Đà Lạt học cùng lớp, với đôi má hồng hồng, với đôi mắt long lanh, dưới mắt tôi, trông giống như những cô gái bước ra từ một cõi thơ mộng hoang đường!
Và tôi tìm đến thành phố này đôi lần, như một khách nhàn du, để thưởng thức những rừng thông qua lớp sương mù cổ tích.
Nói đến Đà Lạt có lẽ là nói đến những đồi thông. Cỏ hoa Đà Lạt vô cùng xinh đẹp, song không hiểu sao, chúng lại chẳng hề gây được một ấn tượng nào sâu đậm trong tôi. Có lẽ những loài hoa đó, dẫu là những “kỳ hoa dị thảo” trong những lễ hội Festival lộng lẫy, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy ở đâu đó. Còn những đồi thông, ta chỉ nhìn thấy ở Đà Lạt. Nó khác hẳn những đồi thông trên đường lên Tây Nguyên, hoặc những đồi thông trên đèo Hải Vân lộng gió. Có lẽ nhờ những lớp sương mù quanh năm lãng đãng. Những lớp sương mù đó đã tạo nên vẽ cổ tích và huyền thoại cho thành phố cao nguyên.
Những người thiết kế sân bay Liên Khương cách xa Đà Lạt quả đáng để du khách tri ân. Nếu bạn đến Tây Nguyên bằng máy bay, thì bạn sẽ mất cơ hội ngắm những đồi thông ven quốc lộ của tỉnh ĐăkNông cho đến cầu 14. Nhưng với Đà Lạt thì lại khác, dù đến Đà Lạt bằng máy bay, bạn vẫn có cơ hội ngắm nhìn những đồi thông nhấp nhô hai bên đường, từ bên này đèo Pren đến trung tâm thành phố.
Nếu thiên nhiên của Tây Nguyên hùng tráng như một bài sử thi với rừng núi nhấp nhô, với dòng sông Sê-Rê-Pôk cuồn cuộn chảy, thì thiên nhiên ở Đà Lạt lại êm đềm và mênh mông như một bài trường thiên lục bát, với những đồi thông thơ mộng.
Buổi tối, theo lời giới thiệu của một nhà thư pháp, tôi đến uống tại một quán cà phê, nơi anh có tặng cho bà chủ quán một bức thư pháp trên giấy dó. Quán không nổi tiếng lắm, hỏi không một ai biết. Tôi phải nhờ một anh xe ôm thuộc loại “thổ địa” đưa đến. Quán không có gì đặc biệt, nằm trên một đồi thông vắng vẻ, trên đường ra vùng ngoại ô thành phố. Trong bóng tối lờ mờ của những ngọn nến, bà chủ quán đứng tuổi tự chơi đàn Guitar và hát tặng khách những bài ca lãng mạn một thời vang bóng của Lê Uyên Phương, Phạm Duy, Cung Tiến … Khách cũng có người hát giao lưu lại vài bài. Khách đến không được nói chuyện ồn, nếu không sẽ bị “mời” ra ngoài. Tôi sực nhớ lại chuyện đã từng bị chối ly rượu rhum thứ tư tại quán Uyên Phương trên Tây Nguyên, trong một đêm giá lạnh. Một quán không cho khách nói chuyện nhiều, với cái thông báo dán ngoài cửa (!), một quán không cho khách uống ly rượu thứ tư! Đó cũng là những cái “chảnh tỉnh lẻ” đáng yêu của những quán cà phê ở vùng cao nguyên.
Đến khoảng 9h tối, quán cà phê đã không còn chỗ ngồi. Dường như khách đến vì tò mò nhiều hơn là nghe nhạc, vì có rất nhiều chú nhóc khoảng 9-10 tuổi! Song quả là điều thú vị khi tôi ngồi nhâm nhi ly vang Đà Lạt để nghe nhạc, trong khi bên ngoài, sương đêm đang lặng lẽ rơi trên những hàng thông. Tôi vẫn thích nghe tiếng hát trực tiếp với cây guitar thùng, trong bầu không khí ấm cúng như thế này. Rất tiếc sự tĩnh lặng trong quán không phải là sự tĩnh lặng để thưởng thức âm nhạc, mà là sự tĩnh lặng gượng ép mang quá nhiều màu sắc phô trương, nên những giai điệu tự nó cũng trở nên lạc lõng, và mất đi ít nhiều vẻ quyến rũ vốn có từ những ca khúc tuyệt vời.
Dường như tôi có cái duyên uống rượu và nghe nhạc ở vùng cao nguyên. Lên Tây Nguyên, có dịp uống rượu gạo và nghe những giai điệu rực lửa tại nhà ca sĩ nổi tiếng Y Moan - đứa con của rừng -, tại căn nhà anh trong buôn Đhăprông, giữa buổi trưa hực nắng. Đến Đà Lạt lại được uống rượu và nghe một giọng hát dù hơi phô trương, nhưng vẫn còn khá ngọt ngào, từ người chủ quán vô danh trong một quán cà phê nhỏ trên đồi thông, giữa một đêm hè Đà Lạt. Đến Tây Nguyên mà nghe những giai điệu êm đềm, hoặc đến Đà Lạt để nghe những bài ca hùng tráng thì có lẽ cũng đều lạc điệu như nhau. Giống như bắt Từ Hải mặc áo lụa ngồi vẽ tranh và bắt Kim Trọng mặc áo giáp đứng múa kiếm!
Rời quán khi trời đã về khuya, tôi chạy xe quanh hồ Xuân Hương để tận hưởng cái lạnh về đêm và nhìn những hàng thông lặng lẽ thấp thoáng trong bóng tối, dưới bụi mưa giăng giăng bàng bạc. Tự dưng tôi bỗng nghiệm ra cái ý vị tuyệt diệu trong hai chữ “thu ý” của người xưa. Nhiều cuốn tự điển thường định nghĩa chung chung “thu ý” là “ý vị mùa thu”. Song thử hỏi “ý vị mùa thu” cụ thể là cái gì thì khó mà nói rõ được. Cuốn tự điển Hoa-Anh Wenlin đã có một định nghiã cực kỳ lý thú : “slight chill hinting of autumn”. Đó chính là cái se lạnh gợi nhớ đến mùa thu. Tôi cho rằng không thể có một định nghĩa nào thơ mộng hơn được nữa. Cảm nhận được “ý vị mùa thu” trong cái se lạnh giữa một đêm hè Đà Lạt, quả là điều cực kỳ hứng thú đối với những ai đã từng cảm nhận được mùa thu trong phong vị Đường thi. Song chính trong cái nắng đào buổi sớm, chạy xe quanh bờ hồ Xuân Hương để nghe cái se lạnh ngấm vào người mới là một cái thú tuyệt trần, nhất là đối với du khách lên từ những thành phố nóng bức và bụi bặm ở miền xuôi. Ngồi uống cà phê trên một quán dốc ven hồ, nhìn ra những đồi thông ở xa xa, tôi chợt có một cảm giác bâng khâng man mác về sự tĩnh lặng bình dị, mà ngày cả những quán cà phê ven hờ hồ Hoàn Kiếm vào buổi sơ thu cũng không làm sao đem lại được.
Những chiếc xe ngựa chạy lóc cóc, nghe chậm chạp và đều đều, như tiếng gõ nhịp của thời gian. Cả một thời xa xưa, như còn thấp thoáng đâu đây, qua những hình ảnh phảng phất mơ hồ.
Khắp nơi đều là thông. Và những đồi thông đã tạo nên nét ảo huyền cho thành phố Đà Lạt, ngay giữa mùa hè. Thậm chí cả nơi gọi là “Trúc lâm thiền viện” cũng chỉ thấy một vài khóm trúc lạc lõng. Toàn là thông. Lẽ ra nên gọi là “Tùng lâm thiền viện”! Tôi cố gắng một cách vô vọng để tìm ra, ở nơi đây, cái không khí “Thiền”, mà tôi cảm nhận từ các trang cổ lục Thiền tông, nhưng không sao tìm được. Ngọn Thiền phong chót vót vào đời Đường ở Trung Quốc, cùng tiếng hét khai ngộ vang rền từ thời tổ sư Lâm Tế, truyền đến giai đoạn Trúc Lâm Yên Tử đời Trần ở Việt Nam, giờ đây như đã bị chìm mất vĩnh viễn trong sự mô phỏng tầm thường đầy dung tục. Thêm vào đó, sự ồn ào của đám tạp khách nhàn du đã vô tình phá hỏng thêm cảnh vật của một vùng sơn thủy vô cùng thơ mộng. Cũng may là những đồi thông chung quanh còn giúp tôi cảm nhận được phần nào cái phong vị thoát tục bàng bạc trong các tòa cổ sát thời xưa.
Lướt ghe trên mặt hồ Tuyền Lâm, nhìn những đồi thông hai bên bờ sông; tuy không nghe tiếng nước róc rách, không nghe tiếng thông reo trong gió, chỉ có gió lồng lộng trên mặt hồ, cũng đủ làm hồn khách thêm phơi phới. Giá như đi trên mặt hồ bằng một chiếc đò, vào lúc chiều hôm, có thêm tiếng chuông chùa ngân vang trong những đồi thông, tôi đã hình dung đó là không khí của Đường thi. Chỉ tiếc là khu dã ngoại giữa lòng hồ quá nhếch nhác, cùng với giá cả của các quán ăn dã ngoại sắc ngọt như lưỡi kiếm Ỷ Thiên đã khiến khách cụt cả hứng!
Thông ám ảnh tôi đến mức nhìn những hàng cây mimôsa từ trên cáp treo, tôi lại tưởng tượng ra đó là những cây bạch đầu tùng, loại tùng kiểng vẫn thường trắng xóa đọt vào những ngày đông lạnh giá ở miền Trung.
Tiếng thông reo là một trong những tặng vật tuyệt diệu mà Hóa Công đã tặng cho con người. Nguyễn Du đã từng mong ước : “Hà năng lạc phát quy lâm khứ, Ngọa thính tùng phong hưởng bán vân” (Làm sao xuống tóc vào rừng, Nghe thông reo gió vang lừng tầng mây). Tôi hình dung nếu Nguyễn Du được sống giữa những đồi thông Đà Lạt, thì tiếng thông reo và hình ảnh sương giăng trên những đồi thông nơi thành phố cao nguyên này sẽ trở nên bất tử với thơ ca.
Trong “U Mộng Ảnh”, Trương Trào đã viết về thông và tiếng thông reo bằng những lời vô cùng thơ mộng. Tôi xin trích ra đây để bạn đọc thưởng ngọan :
· Mùa xuân nghe tiếng chim hót, mùa hè nghe tiếng ve ngâm, mùa thu nghe tiếng côn trùng rả rích, mùa đông nghe tiếng tuyết rơi, ban ngày nghe tiếng đánh cờ, dưới trăng nghe tiếng tiêu réo rắt, trong núi nghe tiếng gió thổi ngàn thông, bên nước nghe tiếng sóng vỗ, mới không sống uổng phí một đời.(Xuân thính điểu thanh; hạ thính thiền thanh; thu thính trùng thanh; đông thính tuyết thanh; bạch trú thính kỳ thanh; nguyệt hạ thính tiêu thanh; sơn trung thính tùng phong thanh; thủy tế thính nội nãi thanh; phương bất khư sinh thử nhĩ)
· Gầy hoa để gọi bướm, chất để mời mây, trồng thông để đón gió, chứa nước để mời bèo; xây đài cao để mời trăng, trông chuối để đón mưa, trồng liễu để gọi ve. (Nghệ hoa khả dĩ khiêu điệp; lũy thạch khả dĩ khiêu vân; tài tùng khả dĩ khiêu phong; trữ thủy khả dĩ khiêu bình; trúc đài khả dĩ khiêu nguyệt; chủng tiêu khả dĩ khiêu vũ; trí liễu khả dĩ khiêu thiền.)
· Dưới thông nghe tiếng đàn cầm, dưới trăng nghe tiếng tiêu, bên khe nghe tiếng thác đổ, trong núi nghe tiếng tụng kinh, tai nghe ra mỗi tiếng đều có ý vị riêng.(Tùng hạ thính cầm, nguyệt hạ thính tiêu, giản biên thính bộc bố, sơn trung thính phạn bối, giác nhĩ trung biệt hữu bất đồng.)
· Đá đặt bên gốc mai nên cổ kính, đá đặt dưới gốc thông nên thô, đá đặt bên gốc trúc nên gầy, đá đặt trong bồn nên tinh xảo. (Mai biên chi thạch nghi cổ, tùng hạ chi thạch nghi chuyết, trúc bạng chi thạch nghi sấu, bồn nội chi thạch nghi xảo.)
· Tính kế một ngày thì trồng chuối; tính kế một năm thì trồng trúc; tính kế mười năm thì trồng liễu, tính kế trăm năm thì trồng thông. (Nhất nhật chi kế chủng tiêu, nhất tuế chi kế chủng trúc, thập niên chi kế chủng liễu, bá niên chi kế chủng tùng.)
· Lấy hoa thông làm lương thực, lấy trái thông làm hương liệu, lấy cành thông làm chổi quét, lấy sóng lao xao trên ngọn thông làm tiếng trống. Ở trong núi mà có được hơn trăm cây thông lớn, có thể dùng mãi không hết. (Dĩ tùng hoa vi lương, dĩ tùng thực vi hương, dĩ tùng chi vi chủ vĩ, dĩ tùng âm vi bộ chướng, dĩ tùng đào vi cổ xúy. Sơn cư đắc kiều tùng bách dư chương, chân nãi thụ dụng bất tận.)
· Mai khiến người cao nhã, lan khiến người lặng lẽ, cúc khiến người quê mùa, sen khiến người điềm đạm, xuân hải đường khiến người xinh đẹp, mẫu đơn khiến người hào sảng, chuối và trúc khiến người phong vận, thu hải đường khiến người kiều mỵ, thông khiến người phóng dật, ngô đồng khiến người thanh cao, liễu khiến người sầu cảm.(Mai linh nhân cao, lan linh nhân u, cúc linh nhân dã, liên linh nhân đạm, xuân hải đường linh nhân diễm, mẫu đan linh nhân hào, tiêu dữ trúc linh nhân vận, thu hải đường linh nhân mị, tùng linh nhân dật, đồng linh nhân thanh, liễu linh nhân cảm.)
· Gió có ba thứ tiếng : có tiếng lao xao thổi ngọn thông như sóng dậy, có tiếng xào xạc trong cây cỏ mùa thu, có tiếng thổi sóng vỗ ì ầm (Phong chi vi thanh hữu tam : hữu tùng đào thanh, hữu thu thảo thanh, hữu ba lãng thanh)
Riêng với Đà Lạt, tiếng thông reo trong gió lại gây ấn tượng cho tôi không sâu đậm bằng hình ảnh những đồi thông lãng đãng trong sương. Khi xe đã lăn bánh qua đèo Pren, tôi vẫn mang hình ảnh những đồi thông về thành phố. Đà Lạt có thể mất đi những thác ghềnh, mất đi những vườn hoa, song còn những đồi thông là vẫn còn Đà Lạt. Còn sương giăng trên những đồi thông thì trong tôi, Đà Lạt vẫn còn là thành phố cổ tích, dù ánh sáng văn minh và những phong trào du lịch xô bồ đã tàn phá đi rất nhiều sự bình yên và thơ mộng một thời.
KHÓA [D] KHÓA DẠY HỌC TRANG ĐIỂM CÔ DÂU CƠ BẢN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
học phí đã giảm 6 triệu nay chỉ còn 15 triệu / trọn khóa 12 tuần / tặng bộ dụng cụ make up + bộ mỹ phẩm make up PRO ) www.korigami.vn/p/khoa-d-trang-iem-e-boi-toc-co-dau.html
Tư vấn : Khóa học này dành cho học viên chưa biết nghề có nguyện vọng nắm bắt thật chắc nghệ thuật trang điểm từ cơ bản đến nâng cao. Khi tốt nghiệp có thể xin vào làm tại các ảnh viện hoặc đầu tư mở tiệm cho thuê áo cưới.
Kỳ hạn cam kết thành nghề ghi trên hợp đồng : 3 đến 4 tháng
..................................................................................................................................................................................................................................................................
Địa chỉ học viện tóc KORIGAMI 7 TRẦN TẾ XƯƠNG ven hồ Trúc Bạch _ quận Ba Đình _ Hà Nội ( dễ tìm nhất là đi từ 122 Trấn Vũ vào ngã tư đầu tiên rẽ trái là đến nơi _ Xem bản đồ tại đây goo.gl/maps/dV482 )
..................................................................................................................................................................................................................................................................
Dụng cụ học tập là 1 cốp đồ đầy đủ gồm các loại phấn chất lượng cao không chứa chì hoạt tính gây tổn hại da mặt _ các loại kem dưỡng và tẩy trang _ bảng màu son _ bảng màu mắt _ bộ cọ make up 24 chiếc _ bộ mi giả _ và đầy đủ các phụ kiện trang điểm chuyên nghiệp cần thiết.
Tặng giáo trình tài liệu cơ bản đến nâng cao _ tài liệu video dạy trang điểm theo nhiều phong cách chuyên nghiệp do các giảng viên nổi tiếng trên thế giới chỉ dạy từng
chi tiết.
..................................................................................................................................................................................................................................................................
Có đội ngũ người mẫu sẵn sàng cho thuê mặt với giá cả hợp lý.
Giới thiệu việc làm ngay sau khi kiểm tra tốt nghiệp đạt loại khá trở lên.
Gồm nhiều phong cách trang điểm và 20 bài trang điểm chuyên nghiệp bắt buộc một thợ chuyên nghiệp phải biết*
Làm quen với các dụng cụ trang điểm và công dụng của từng sản phẩm trang điểm Học kỹ năng sử dụng từng loại cọ trang điểm _ bút kẻ mắt _ bút kẻ môi _ mút trang điểm _ bông phấn chuyên nghiệp
Học kỹ năng chăm sóc da _ làm sạch da _ dưỡng ẩm da trước khi trang điểm
Học kỹ năng tạo lớp kem lót _ kem nền _ lớp kem che khuyết điểm trong suốt phù hợp với từng tông màu da sáng tối trung bình
Học kỹ năng tạo lớp phấn nền mịn màng _ lớp phấn phủ giúp bảo tác phẩm trang điểm hoàn hảo.
Học kỹ năng định hình tạo dáng khung chân mày tự nhiên hợp khuôn mặt _ kẻ vẽ lông mày với bút chì _ tô chân mày với phấn bột _ chỉnh sửa các khuyết điểm của từng cặp chân mày _ định hướng dáng chân mày hoàn hảo cho khách hàng.
Học kỹ năng tạo bóng highlight tỏa sáng vùng chữ [T] và lowlight tạo góc khuất vùng chữ [U] cho khuôn mặt trang điểm đạt tới sự hoàn hảo nhất có thể _ Sử dụng phấn nâu Bronzer tạo khối 3D tạo chiều sâu thu hút mọi ánh nhìn.
Học kỹ năng phân biệt và phối hợp hằng trăm gam màu mắt khác nhau tạo nên hàng trăm phương pháp trang điểm cặp mắt từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Học kỹ năng phân biệt và phối hợp hàng chục gam màu son môi tạo nên hàng chục phương pháp trang điểm đôi môi từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Học kỹ thuật đánh phấn má hồng phù hợp với từng kiểu khuôn mặt
Học kỹ thuật sử dụng các loại nhủ mắt _ kim tuyến _ hạt pha lê _ lông vũ _ hoa _ phụ kiện trang sức đắt tiền nhằm tạo ra những tác phẩm trang điểm siêu ấn tượng khi chụp hình STUDIO hoặc khi biểu diễn trên sàn CATWALK
Học kỹ thuật tạo ra những tác phẩm trang điểm hoàn hảo cho từng sự kiện SINH NHẬT _ ĐI VŨ TRƯỜNG _ LỄ TỐT NGHIỆP _ CƯỚI HỎI TRONG NHÀ _ CƯỚI HỎI NGOÀI TRỜI _ CƯỚI HỎI TẠI KHÁCH SẠN 4-5 SAO _ CƯỚI HỎI TẠI CÁC KHU NGHỈ DƯỠNG CAO CẤP _ TUẦN LỄ TRĂNG MẬT
Trang điểm cá nhân các phong cách HỌC SINH _ CÔNG CHỨC VĂN PHÒNG _ LÃNH ĐẠO CẤP CA
Trang điểm theo thời gian ban ngày ban đêm
Trang điểm theo mùa trong năm
Trang điểm các dịp lễ hội truyền thống
20 bài trang điểm tiêu biểu nhất mọi thời đại
Tặng thêm 5 bài vẽ BODY PAINTING ( Hội họa hình thể )
Nghiên cứu tìm hiểu và nắm bắt các Trào lưu nghệ thuật làm đẹp theo các dòng cổ điển bao gồm CLASSIC - VINTAGE - RETRO ...
Dự đoán các trào lưu đương đại hoặc tương lai bao gồm MODERN - CONTEMPORARY - FANTASY - TREND VISION - METROSEXUAL ...
Cách 1 : UỐNG THUỐC NGỦ.
Đặc điểm :
- Phải nói đây chính là cách tự tử nhẹ nhàng nhất, đàng hoàng nhất và cũng khá hữu hiệu, khả năng thành công lên đến 90 %... được mọi lứa tuổi ưa chuộng bất kể tuổi tác, giới tính tôn giáo... Thường được phái yếu áp dụng do tránh cảm giác sợ đau và sợ chết.
- Vì là chết trong khi ngủ, ngủ không dậy nữa... nên nó cũng êm đềm như 1 giấc ngủ ngon để sang thế giới bên kia vậy, ngoài thuốc ngủ ra, có rất nhiều thứ thuốc đặc chủng khác có tác dụng giống như thuốc ngủ khi sử dụng liều cao, không theo hướng dẫn.
Cách thực hiện :
- Chạy ra hiệu thuốc, dốc hết ví ra mà mua hết thuốc ngủ. Thiếu thì đi quán khác... tầm 150 vỉ là được. Nếu bị hỏi han có thể trả lời : "Cháu mua về để tặng Noel bạn bè."
- Sau đó, chui vào phòng khoá trái cửa, cách này mà để bị phát hiện lần đầu là lần sau khó sử dụng tiếp được... Tốt nhất là thuê phòng trong khách sạn mà tự tử cho nó lịch sự, lại vừa được lên báo.
- Tiếp theo đun lấy 5 lít nước sôi, đừng lấy nước lã không lại ỉa chạy, bất tiện lúc khám nghiệm tử thi. Uống cho bằng hết 150 vỉ thuốc mang về... Buồn ngủ giữa chừng cũng phải uống hết trước khi ngủ.
- Nếu không bị phát hiện thì như thế là chết rồi đấy, nhanh gọn nhẹ, tiện lợi.
______________________________________________________________
Cách 2 : NHẢY SÔNG, NHẢY CẦU.
Đặc điểm :
- Cách này là cách chết vì nước... Nước sẽ chui vào mồm vào miệng vào mũi vào rốn... Làm tắc đường hô hấp, Đếch thở được... Thế là đie.
- Cách này đặc biệt không dành cho những người sợ chết, Vì bảo con người ta nhảy từ trên cầu cao 1km xuống nước thì ít thằng nào dám làm.
- Cũng không dành cho những người biết bơi, Vì khi đang ngắc ngoải, giã gạo, thôi thúc sự sống sẽ làm người ta bơi vào bờ như 1 chiếc xuồng máy... có khi bơi được với vận tốc 200km/h.
Cách thực hiện
- Tìm lấy con sông, hay hồ nào đó sâu sâu, vì nông thì khó mà chết được... Tốt nhất là ngập đầu nguời cao 3m... tránh sử dụng sông hồ gần nhà... Không người quen đi ngang qua, nhìn thấy vớt lên lại khổ.
- Nhớ mặc thật nhiều quần áo và nhảy xuống, vì để cho nó nặng người dễ chìm, nhanh chết. Và để cho người ta khó cứu hơn, chứ trần truồng mà nhảy xuống, nhất là con gái thì Con trai nó máu nhảy xuống cứu lắm... Không chết được đâu, vớt lên còn bị xoa bóp, hô hấp nhân tạo... Khổ hơn chết.
- Người nào béo thì không nói làm gì... nhưng ai gầy, muốn chết nhanh thì buộc cổ vào hòn đá nào đó, quẳng xuống sông... Có muốn trồi lên cũng chẳng được.
Thế là chết rồi đấy, sướng nhé.
*Lưu ý :
- Cách này không được ưa chuộng lắm, vì sau khi vớt xác trông rất xấu xí và hãi hùng, người trương nước như con hà mã, mắt lồi ra ngoài, những ai muốn xác của mình xinh xẻo đẹp đẽ để cho vào quan tài cho nó đẹp thì không nên dùng.
_____________________________________________________________
CÁCH 3 : TREO CỔ TỰ TỬ.
Đặc điểm :
- Đây cũng là 1 cách chết vì nghẹt thở, nhưng nghẹt thở vì dụng cụ và vì tác động.
- Là 1 trong những cách tự tử được UNESCO bầu chọn là dễ nhát ma và doạ nạt thiên hạ nhất. CÒn gì sợ hơn là thấy 1 cái xác treo lủng lẳng trên trần nhà.
- Cách tự tử này cũng không làm hại đến thân thể nhiều lắm, chỉ có 1 vết hằn sâu nơi cổ... và làm bộ mặt tím ngắt như cà pháo. Tránh trường hợp treo cổ đứt đầu như bên Irắc
Cách thực hiện :
- Địa điểm không bó hẹp như uống thuốc ngủ và nhảy sông... Chỉ cần tìm 1 nơi vắng vẻ bất kì, không người qua lại... Và tất nhiên phải có 1 vật chắc cách mặt đất... để còn ném dây lên.
- Tìm được rồi, thì ném dây lên vật chắc đó, có thể là 1 cành cây, xà ngang cột gôn bóng đá, hay quạt trần... Nhớ là phải thật chắc... Không rơi xuống đất thì lại là chết kiểu khác chứ không phải treo cổ nữa đâu.
- Dây dùng để treo cũng phải thật chắc, Dùng đồ quen thuộc để chết cho ngọt... ! Có thể là thắt lưng da, khăn quàng đỏ, dây thừng buộc lợn... cấm dùng chỉ. Để cho thêm phần ghê rợn thì trước lúc tắt thở cố thè cái lưỡi ra và trợn mắt lên... cho nó kinh.
- Thắt nút đúng vào... không biết thắt nút thì nhờ ai thắt hộ cho... rồi đem và mà treo cổ.
_______________________________________________________________
Cách 4 : CHẾT VÌ TAI NẠN GIAO THÔNG
Đặc điểm :
- Đương nhiên đây không phải là chết 1 cách may mắn và vô tình...Mà là tai nạn có chủ định... nên cũng quy vào là Tự tử.
- Đây là cách chết có phần hơi rồ dại, nhưng ai mà phẫn uất quá không tự kiềm chế được bản thân thì hay dùng cách này... Được cái nó chết cũng nhanh.
- Lưu ý nhỏ : Nếu chẳng may không chết ngay được thì sẽ quả là 1 đại hoạ cho thân chủ... ! Gãy chân gãy tay gẫy cổ gãy chim... nhưng không chết... Tiếp tục sống thì không còn gì đau khổ bằng... nhất là sống thực vật. May mắn cho những ai chết ngay trên đường đưa đi cấp cứu.
- Cách này được tạp chí Time đưa lên bìa báo trong tuần lễ hưởng ứng tự tử man rợ. Vì rất rùng rợn... ai nhìn thấy là hết muốn xơi cơm...! Bạn sẽ có thể nát bấy như cục thịt băm... hoặc có thể thiếu cái đầu, thiếu mất khúc giữa hoặc... bị người khác tới hốt óc cho lợn ăn.
Cách thực hiện :
- Cần phải tỉnh táo minh mẫn khi thực hiện... Vì vậy, Hãy đợi đến lúc thật bình tĩnh rồi hãy làm, làm cốc cà phê, hoặc làm bát phở 24. Ăn vừa đủ, chớ ăn nhiều vì không khéo lúc chết phòi ruột ra thì xấu hổ lắm.
- Ăn xong chưa ? Ra đường cái, hoặc quốc lộ... tìm lấy 1 cái xe to nhất và đang phóng nhanh nhất. Định hướng thật rõ lối đi và cách thức.
- Tiếp theo là chỉ việc phi cái đầu vào giữa ô tô, phải làm nhanh gọn, không tài xế nó giật mình, làm hỏng kế hoạch.
- Nếu thực hiện tốt thì sẽ không có cảm giác đau, chỉ đánh : Bép hoặc Nhoét 1 phát là hồn lìa khỏi xác... dân tình xúm xít...kế hoạch hoàn thành...
- Có thể lăn xuống dưới bánh xe ô tô nếu như người không quá béo... béo quá sợ lật ô tô mà vẫn không chết.
*Lưu ý :
- Cách này nếu ai còn nghĩ cho gia đình thì cũng nên làm, thân thể không toàn vẹn có khi sẽ được trả giá bằng khoản tiền thằng tài xế phải chi. Tất nhiên lúc đó phải làm như vô tình lao đầu vào ô tô... chẳng may. Và người nhà sẽ ung dung nhận tiền đền bù thiệt mạng.
- Cách này cũng rất nổi tiếng, được đồn thổi, mọi người chỉ trỏ... lên báo... thậm chí còn được chúng nó lấy năm sinh mà oánh đề.
_______________________________________________________________
CÁCH 5 : CHẾT VÌ ĐIỆN.
Đặc điểm :
- Đây có lẽ là cách gian nan, trí óc và khó khăn nhất.
Rất ít người sử dụng, và nếu có thì toàn người có học... hoặc muốn chết 1 cách lạ lẫm... !
- Cách này với cả bị sét đánh cũng gần giống nhau, đều liên quan đến nguồn điện... Nhưng tự tử bằng sét thì cực hiếm...
- Cách này cũng ảnh hưởng nhiều đến xác... Vì thường thì tóc sẽ cháy trụi, người sẽ đen thui... và bốc mùi khét khét giống thịt chó thui. Xấu xí vô biên cương, thậm chí răng cũng đen luôn.
- Chết kiểu này là nhanh nổi tiếng nhất, của hiếm bao giờ cũng là của quý
Cách thực hiện :
- Khá phức tạp... vì cũng không rõ và nắm chắc được là có chết hay không. Tuỳ thuộc vào nguồn điện dùng để tự tử.
- Nếu dí tay vào ổ điện chắc chắn không chết... tiền mất tật còn mang.
- Nên tìm lấy các ổ cao thế trên cột điện, có hình đầu lâu xương chéo... Trèo lên đó... Tìm mọi cách để dí tay vào nguồn điện... bạn sẽ được toại nguyện, Yêu cầu là phải có học thì mới biết chỗ nào giật chỗ nào không giật... !
- Lúc giật, chớ có rút tay ra ngoài... Có chạm vào điện cho đến khi không biết gì nữa, Nếu rơi xuống đất, có thằng nào nó đến cứu thì chửi và đuổi nó đi,đừng để nó lại gần, sờ tay vào người lại giật đùng đùng... mắc công thêm tội giết người.
- Có thể công phu hơn bằng cách chết do sét đánh... Khi nào trời mưa, trèo lên nóc nhà cao nhất của thành phố... cầm thêm cái cột thu lôi, và giơ cao lên đầu... Và chờ sét... !!! Đó là cách hữu hiệu nhất.
- Chứ trời mưa mà đứng cây cổ thụ thì tết mông cổ chẳng so sét... lúc có thì chắc bạn cũng chẳng kiên nhẫn mà đứng ở đó nữa.
_______________________________________________________________
Cách 6: MỔ BỤNG TỰ SÁT
Đặc điểm:
_Chết vì mất máu, đây là cái chết khá kinh dị, ko dành cho những người sợ ma và sợ máu. Và phải ai chịu đau cực giỏi mới được áp dụng, nếu ko có thể tiêm thuốc tê trước khi làm. Cái chết này có thể nhát người ta rất hiệu quả và khi xuống địa ngục cũng ko có con ma nào dám đụng vì ngoại hình quá kinh tởm. Phải bảo đảm bụng rỗng khi làm và phải "giải quyết" xong xuôi mọi chuyện.
Cách thực hiện:
_Tìm mua một con dao thái bản to và thật bén. Vào phòng đóng cửa, nhớ mặc đồ trắng, trang điểm cho mặt trắng bệch ra, tô son tím càng tốt, xõa tóc ra và bắt đầu. Phanh áo ra, mạnh tay rạch một đường thật dài từ dưới ngực xuống bụng, sau đó nằm chờ chết, có thể ngậm một cái gì đó cho đỡ đau. Nếu muốn tạo khung cảnh lãng mạn thì ráng giãy giụa cho nội tạng văng ra ngoài và máu dính đầy phòng, khi chết nhớ nằm ngửa.
___________________________________________________________________________
Vô Tình Đọc Đc. Hài chết :))
Nó, một con bé nhà quê nhất, ngu ngốc nhất mà tôi từng biết. Sinh ra đã mồ côi cha mẹ, sống ở một miền quê nghèo, hẻo lánh và đầy hủ tục cùng với người bà nội cũng hủ tục ko kém. Nó lớn lên, đc học hết lớp 9, rồi phải nghỉ học ở nhà phụ bà. 18 tuổi, nó phải lựa chọn giữa việc hoặc lấy chồng hoặc là theo các chị lên thành phố kiếm việc làm. Nó đã lựa chọn việc thứ 2. Nó lên thành phố và may mắn thay nó đc nhận vào làm giúp việc ở nhà tôi. Mẹ tôi vẫn thế, vẫn cái bản tính hay thương người, chứ loại nó thì ai mà có thể nhận vào làm giúp việc cho một gia đình thành phố lại khá giả, dư dật như nhà tôi đc chứ. Nó ngốc nghếch, lại mù tịt về những vật dụng gia đình và những máy móc hiện đại khác trong nhà tôi. Phải mất nguyên một tháng nó mới làm quen đc hết với những thứ đó. Tôi thấy nó chẳng đc cái điểm gì ngoài chịu khó lau chùi nhà cửa.
Bố mẹ tôi thừơng xuyên đi công tác, ít thì 1, 2 tuần, nhiều thì đôi tháng, thành ra nhà chỉ có mỗi mình tôi và nó. Mà chính xác là từ ngày nó đến tôi chăm chỉ ở nhà nhiều hơn.
Trong mắt tôi, những ngày đầu nó đến, nó chẳng có gì ấn tượng ngoài mái tóc đen dài tới gót chân, còn đâu thì nó vừa xấu, vừa gầy, quần áo nó mặc thì tôi thực sự ko hiểu sao nó có thể mặc cái đống đáng làm rẻ lau ấy lên người chứ. Nó ngu lắm. Tôi thấy thế khi mẹ tôi đã mua cho nó mấy bộ quần áo mới, thế mà nó ko mặc, đem bọc túi bóng rồi cất kĩ tận đáy hòm. Nó muốn để dành mang về quê. Con bé ngu ngốc!
Tôi thực tình chả buồn để ý đến nó đâu nhưng rồi chỉ vài tháng trôi qua, chẳng biết có phải ở nhà tôi sung sướng hơn ở dưới quê ko mà nó thay đổi trông thấy. Nó béo hẳn lên, trông người đầy đặn, có da có thịt, nó trắng một cách hồng hào, khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo ko một chút son phấn hiện ra ngày một rõ nét, cứ như là từng giờ từng phút nó xinh ra vậy. Mấy lần nó lau nhà, tôi để ý thấy bầu ngực nó phổng phao sau lớp áo đã xỉn màu, dù ko hở ra nhưng tôi biết chắc là nó cũng sẽ rất trắng và mịn như làn da của nó.
Tôi đang điên tiết ko tìm thấy chiếc áo cánh mà cô nàng tôi đang hẹn hò mới tặng hôm sinh nhật đâu cả. Tôi gọi ầm nó lên, mãi mới thấy nó trả lời, hoá ra nó đang tắm. Đáng nhẽ ra cũng chả có chuyện gì đâu, nếu như con bé này ko ngu ngốc và nhà quê đến thế. Nó cứ đinh ninh mình đứng trong nhà tắm, cửa đã khoá chặt thì chẳng ai có thể nhìn thấy gì mà ko biết rằng, cửa phòng tắm nhà tôi là loại cửa đứng xa thì ko sao chứ đứng gần, mà áp sát vào thế kia thì như "phơi" ra cho người ta xem. Nó cứ đứng sát cửa trình bày, năn nỉ tôi mặc cái áo khác vì cái áo đó nó chót làm bẩn nên đem đi giặt rồi. Trong khi đó thì mắt tôi ko thể ko dán vào cái cơ thể lồ lộ hiện ra sau lớp kính cửa nhà tắm kia. Những đường cong uốn nét rõ ràng, hai trái đào to vừa phải cân đối với cơ thể đi cùng là hai núm cau se nhỏ, dù hơi mờ và khó nhìn nhưng tôi vẫn nhận ra, phần dưới cơ thể nó thì với đôi giò thẳng tắp, khá dài, lớp lông đen hiện rõ một vùng tam giác đầy bí ẩn. Tôi phải công nhận là nhìn cơ thể nó đẹp! Và lúc đó trong đầu tôi đã nảy ra một ý định: Lôi nó vào trò chơi của tôi!
Một ngày sau chuyện cánh cửa phòng tắm, vẫn như bao ngày bố mẹ tôi đi công tác khác, nó lau nhà còn tôi ngồi xem ti vi.
- Này nhóc, ở dưới quê yêu anh chàng nào chưa?
- Dạ?... À, chưa ạ! - Nó cười ngượng nghịu.
- Lớn thế mà chưa yêu ai sao?
- Bà em cứ bắt em lấy chồng, nhưng em sợ lắm, cứ con trai mà lại gần em là… em chạy. Hì. – Nó cười, để lộ hàm răng trắng đều.
- Thế thì bao giờ mới lấy được chồng chứ! Mà ko lấy chồng ý sau này sẽ khổ đấy!
- Bà em cũng bảo thế, bà bảo "Mày mà ko lấy chồng, thì tao đuổi mày ra khỏi nhà, ko nuôi bá cô mày mãi đâu!". Em sợ lắm, nhưng em còn sợ đàn ông hơn.
- Hề hề, thế có sợ anh ko? Hề hề. - Tôi cười đưa mắt nhìn nó, dọ̀ hỏi.
- Dạ ko! – Tôi cười thầm trong bụng.
- Sao lại ko?
- Em cũng ko biết!
- Ừ, vì anh là người tốt mà!
- Cả nhà anh là người tốt! – Nó khẳng định chắc nịch.
- Này. – Tôi đứng dậy, gỡ cây chổi lau nhà trên tay nó xuống, kéo nó ngồi xuống ghế, cạnh tôi. – Thế em sợ con trai thật à?
- Vâng.
- Chắc tại em nhát quá, phải học cách giao tiếp và làm quen với con trai đi, ko sau này mà ko lấy chồng lại khổ bà em ra.
- Học? Bằng cách nào ạ?
- Thế có muốn anh dạy ko?
- Thật ạ?
- Ừ.
- Anh… anh có lấy tiền của em ko? – Nó rụt rè.
- Điên à? Anh quý em nên muốn dạy em thôi. Ngốc quá! Thế có muốn học ko?
-… - Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu cái rộp. – Có ạ! – Tôi hả hê trong lòng, âm mưu của tôi sắp thành công rồi.
- Nhưng phải hứa là sẽ nghe theo tất cả những gì anh nói cơ, thầy giáo nói học sinh phải nghe mà.
- Vâng, ngày trước đi học em sợ thầy giáo lắm.
- Ừ, thế hứa nhé!
- Vâng!... Cám ơn anh!
- À khỏi! – Tôi đắc chí, "con nai vàng ngơ ngác" đã sập bẫy tôi rồi!
Tôi bắt đầu thực hiện âm mưu của mình. Buổi tối đợi nó rửa bát xong, tôi bước lại gần nó.
- Thế nào muốn học cách ko sợ con trai chưa?
- Dạ, bây giờ luôn ạ?
- Ừ. Ra phòng khách anh dạy, nhanh lên, anh ko có nhiều thời gian đâu, có lẽ thỉnh thoảng lắm mới dạy đc em đấy!
Tôi kéo nó ngồi xuống ghế.
- Bài đầu tiên phải hiểu biết về khái niệm con trai. Ê hèm. – Tôi hắng giọng. – Con trai là người bạn tốt của con gái, 1 nửa trái đất này là con gái thì 1 nửa còn lại kia là con trai. Và muốn biết con trai là thế nào thì em cần phải cảm nhận. Nào! – Tôi chìa tay ra trước mặt nó. - Đưa tay em đây!
- Để làm gì ạ?
- Ngốc quá, anh hy sinh cho em cảm nhận con trai là thế nào đấy. Cầm lấy tay anh chứ sao?
- Cầm… cầm tay anh á? - Nó giật nảy mình.
- Ừ.
- Ko đc! – Nó hoảng hốt. – Bà em bảo cầm tay con trai là sẽ có thai!
- Cái gì? Bà em điên à? - Lần này đến lượt tôi phải giật mình hoảng hốt. – Trời đất, sao trên đời còn có người cổ hủ như bà em và em thế này! – Tôi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt nó, ra điều giảng giải. - Muốn có thai thì tinh trùng phải gặp trứng.
- Dạ? Tinh trùng? Trứng?
- Ừ.
- Em ko hiểu tinh trùng là gì?
- Ôí trời. – Tôi nóng mặt. Con bé này đúng là đại ngốc, kém hiểu biết, mù văn hoá giới tính. – Có nghĩa là dương vật phải gặp âm đạo mới có em bé đc!
- Sao anh toàn dừng từ khó hiểu thế? Dương vật, âm đạo là gì ạ?
Tôi nuốt nước bọt ừng ực cố xua đi cơn ngán ngẩm của mình.
- Thôi đc rồi, đơn giản là thế này, cầm tay thì ko thể mang thai đc, phải là hai người cùng ngủ với nhau, ngủ với nhau, hiểu ko?
- Ngủ với nhau ạ? – Nó gật đầu. – Em hiểu rồi!
- Tốt! Vậy giờ cầm tay anh đc chưa? Tin anh đi! Đảm bảo ko có thai đâu! – Nó rụt rè, đôi chút sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt nó.
- Cầm đi, ko sao đâu! Em phải làm quen dần đi, đây mới là bài học sơ đẳng thôi đấy! Nhanh lên ko anh đổi ý ko làm vật mẫu cho em cảm nhận bây giờ.
Nó đưa tay, run run, mãi mới chạm đến tay tôi, chơi vơi mỗi 1 đầu ngón giữa, nó ko dám đặt cả bàn vào tay tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay nó. Nó giật mình, ngồi thụt lùi về phía sau, tay cố gắng rút khỏi lòng bàn tay tôi. Tôi nhẹ nhàng chấn tĩnh nó.
- Bình tĩnh nào! Từ từ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận sự ấm áp từ tay anh đi! Đừng sợ, cứ làm như anh bảo!
Nó bắt đầu nghe lời, nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, cứ để yên bàn tay mình trong tay tôi. Nắm bàn tay nó trong tay, cảm giác bàn tay con gái hiện rõ trong tôi, tay nó ko mềm như tay những đứa con gái thành phố khác mà tôi từng được nắm, nhưng tay nó có cái gì đó khá lạ, tôi nắm chặt lấy bàn tay nó, tôi chẳng biết nó có cảm nhận đc sự ấm áp từ tay tôi như lời tôi bảo ko, nhưng tôi thì cảm nhận rõ cái ấm áp lạ thường cũng như cơ thể hơi run run của nó trước mặt mình. Tôi đưa mắt nhìn nó, nó nhắm mắt, cứ như là đang ngủ vậy, đôi lông mày cong ko chút tỉa tót, cặp lông mi rất dài, lại cong, mái tóc dài buộc gọn đằng sau. Da mặt nó căng mịn, hồng hào, đôi môi nhỏ nhắn, khép hờ, ko đỏ chót như mấy nàng của tôi mà chỉ hồng nhẹ tự nhiên, nó có biết gì đến son phấn đâu. Trông nó thật hiền, thật đẹp.
Chiêu đầu tiên của tôi đã thành công. Hôm sau đang nghe nhạc, bỗng nó rụt rè lại gần tôi, tôi mắt lim dim như giả vờ nghe nhạc ko nhìn thấy gì. Nó cứ đứng mãi, cứ định nói gì rồi lại thôi.
- Có chuyện gì thế?
- Dạ? À ko… ko có gì ạ!
- Rõ ràng là có gì muốn nói với anh mà! – Tôi nhẹ nhàng. Nó có vẻ an tâm hơn.
- Anh này… em… em muốn… Anh có thể cho em cầm tay 1 lần nữa ko ạ! – Nó nói như sợ ai tranh cướp mất lời. Nói xong đứng thở, nhìn tôi.
- À… - Tôi cười, kéo nó ngồi xuống cạnh mình. - Tưởng gì, cái đó thì dễ thôi. - Tôi đưa tay ra trước mặt nó. – Đây!
Nó vẫn cái rụt rè, e sợ nhưng lần này nó nắm hết cả bàn tay tôi, rồi đúng như cách tôi đã từng chỉ bảo, nó khẽ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận bàn tay tôi. Nó ngồi cạnh tôi, tay phải nó nắm lấy tai trái tôi, cứ thế nó nhắm mắt và ngủ gục trên vai tôi lúc nào, bàn tay vẫn nắm chặt tay tôi. Mùi bồ kết trên tóc con bé thoảng vào mũi tôi thơm nhè nhẹ. Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng đc ngửi mùi này từ khi nội tôi mất. Con gái bây giờ mấy ai còn dùng bồ kết gội đầu nữa, nếu có cũng đều chiết xuất thành dầu gội cả. Còn nó, tôi biết vẫn nguyên quả bồ kết nó mang từ tận quê lên. Tôi cứ thế, hít hà cái hương bồ kết nhè nhẹ mà cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay. Lần đầu tiên ngủ bên một cô nàng mà tôi ko rờ roạng hay có những ý nghĩ gì về dục vọng cả. Một giấc ngủ bình yên, dễ chịu, nhẹ nhàng và sâu giấc.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...! - Tiếng con bé la lớn gần như muốn thủng màng nhỉ của tôi. Tôi giật mình, tỉnh giấc. Con nhỏ mặt biến sắc. Nó lấy hết sức gỡ tay tôi ra khỏi người nó. Hoá ra trong lúc ngủ, tôi quàng tay ôm nó lúc nào ko hay. Cả tôi và nó đều ôm nhau dựa vào ghế mà ngủ ngon lành. Rồi như một đứa con nít. Nó ôm mặt khóc tức tưởi.
- Em làm sao thế? - Tôi lo lắng đưa tay kéo người nó lại. Nó ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn tôi, rồi nức nở.
- Vậy là em đã ngủ với anh rồi! Em đã là đứa con gái hư hỏng, chưa có chồng mà đã có thai rồi! - Nó chợt khóc rống lên, nức nở, thút thít. Còn tôi thì ko thể nhịn cười nổi. - Anh! Sao anh lại cười?... Híc... Em đáng cười lắm sao?... Em đã ngủ với anh rồi đó!... Em ko biết đâu! Huhu... Rồi bà sẽ đập chết em... Cả cha mẹ anh nữa. Em phải làm sao bây giờ?...
- Nghe anh này, anh và em ngủ thế này chưa có thai đc. Biết chưa. Đây chỉ là ngủ bình thường thôi, còn muốn có em bé thì phải ngủ theo cách khác. Còn cách gì bữa nào đó anh giảng giải cho mà biết! Ngốc lắm!
- Ý anh là em... chưa có thai?
- Ừ.
- Anh nói thật chứ?
- Ko tin anh à?
- Híc... có!
- Thôi lau nước mắt đi rồi vào nấu cơm. Anh đói lắm rồi!
- Híc... vâng. - Nó lau nước mắt, lững thững đứng dậy đi vào bếp. Nhìn dáng bộ con bé mà tôi cứ phải bấm bụng cười. Cái con nhỏ này đúng là tôi phải chỉ dạy nó nhiều thôi. Ngốc quá đi mất!
Sau bước 1 thành công rực rỡ. Tôi tiếp tục chuyển sang bước thứ 2.
- Bài học thứ hai là học cảm nhận nhịp đập của trái tim con trai.
- Cảm nhận nhịp đập trái tim để làm gì ạ?
- Em đúng là ngốc. Em phải biết xem trái tim con trai nói gì chứ, phải xem nó mạnh mẽ, đập rộn ràng hay là loạn nhịp, đập thình thịch, hay lại dửng dưng trước em. Để em biết đối phương có tình cảm thế nào với mình chứ?
- Vậy làm sao biết họ có tình cảm gì ạ?
- Nếu đập mạnh mẽ, rộn ràng có nghĩa là họ đang yêu và cũng biết rằng em yêu họ. Đấy là cảm giác hạnh phúc và họ đang yêu em nồng cháy. Nếu đập loạn nhịp, đập thình thịch, có nghĩa là họ run rẩy, họ lo sợ trước em điều gì đó, có thể họ cũng ko tự tin trước tình yêu của họ dành cho em hoặc ngược lại. Còn nếu họ đập bình thường, thản nhiên thì có lẽ với em họ dửng dưng như ko.
Nó chăm chú như nhuốt từng lời của tôi.
- Nào, giờ ôm anh đc chưa? - Tôi giang rộng hay tay mình ra. Nó cười.
- Dạ được!
Nó nằm gọn trong tay tôi, mái đầu áp vào bờ ngực tôi, hai tay nó lọt thỏm trong người tôi chứ ko đưa tay ra ôm tôi. Hơi thở nó phả và da thịt tôi, nóng bỏng. Cơ thể nó như truyền nhiệt sang tôi. Tôi ôm trọn nó, siết chặt, cảm nhận da thịt nó qua lớp áo cũ kĩ. Mùi thơm nhè nhẹ toả ra, chẳng phải nước hoa hay bất kì thứ gì xa xỉ ngoài hương bồ kết và cả mùi cơ thể con gái của nó.
- Tối nay ko cần phải nấu cơm, anh đưa em đi dự tiệc sinh nhật cùng anh.
- Dạ? Đi cùng anh ạ?
Tôi lái xe đưa con bé đến salon làm đầu và trang điểm, chọn cho con bé một bộ váy dự tiệc. Dẫu biết là con bé đẹp nhưng tôi vẫn phải giật mình khi nó đứng trước mặt tôi. Con bé nhà quê mà tôi từng biết biến đâu mất tiêu, mà thay vào đó là một cô nàng đẹp như bước từ thiên đường tiên nữ xuống. Chiếc váy trắng bó sát lấy đường eo nó, cổ khoét rộng để lộ rõ bờ ngực trắng ngần, phổng phao, căng tròn, đôi chân nó như đc tôn lên vẻ đẹp với đôi cao gót đính đá lấp lánh, mái tóc nó thẳng dài gần chạm gót, đen nhánh và mượt mà với chiếc kẹp đá hình bướm xinh xắn. Khuôn mặt nó trắng hồng với đôi mắt bồ câu và cặp lông mi cong vuốt. Đôi môi đỏ mọng nhìn mà chỉ muốn cắn một cái. Trông nó vừa nữ tính, vừa hấp dẫn, vừa nóng bỏng lại dịu dàng, đoan trang. Nhìn con bé, tôi đảm bảo lũ con trai bạn tôi sẽ phải phát thèm mà chảy nước miếng mất. Con bé có vẻ ngượng nghịu, nó cứ lấy tay che chỗ cổ áo quá trễ của mình. Tôi cười:
- Ko sao mà cô bé! Trông em đẹp lắm! Cứ tự nhiên đi!
Tôi nói quả ko sai. Vừa thấy con bé sánh bước bên tôi đi vào, cả lũ con trai đã ồ lên. Tôi cam đoan lúc đó, có khối thằng mắt còn sáng hơn đèn pha ô tô, miệng nuốt nước bọt ừng ực, biết đâu đấy còn đang "dựng cờ khởi nghĩa"! Còn mấy cô nàng khác thì nhìn con bé bằng ánh mắt soi mói, tôi biết thừa, bọn họ lại đang ghen tị ý mà. Con bé có vẻ sợ hãi, cứ lép sát người tôi. Nó lí nhí trong cuống họng.
- Anh ơi, em sợ!
- Hì, sợ gì. Ko ai ăn thịt em đâu. Có anh rồi mà. Toàn bạn anh cả. Yên tâm, họ sẽ thích em cho mà coi.
Tôi đưa nó ra chỗ đám chiến hữu của tôi. Thằng nào thằng đấy đều nhìn con bé xít xoa. Hỏi thăm, làm quen rối rít.
- Anh là Trung, em tên gì thế?
- Anh là Hà, em là người yêu mới của thằng Tuấn Bựa này à?
-...
- Ê, từ từ thôi chứ. Hỏi dồn dập thế ai mà trả lời đc. - Tôi quay sang nhìn con bé. Mặt nó đỏ ửng. Hình như những lúc nó ngại trông nó lại càng xinh. - Toàn bạn anh cả đấy. Em giới thiệu tên mình cho chúng nó đi. - Nó nhìn tôi, rồi ngoan ngoãn nghe lời.
- Dạ, em tên là Quyên. Bà em bảo là tên của con chim Đỗ Quyên gọi hè về. - Lũ bạn tôi bật cười, nhất là mấy đứa con gái. Chúng nó cười vì những lời nói hết sức quê mùa của con nhỏ. Con bé thấy vậy, mặt nó đỏ ửng. Nó lí nhí. - Em nói gì sai sao ạ? - Thằng Trung bạn tôi cười khằng khặc.
- À ko, chỉ có điều là em nói chuyện vui quá thôi!
Tôi có vẻ hơi nóng mặt và cũng thấy hơi quê trước lũ bạn. Từ trước đến giờ tôi nổi tiếng là thằng Tuấn Bựa có tài cua gái. Những nàng của tôi toàn là những em xinh đẹp, danh giá, hay chí ít cũng sành điệu dân chơi. Lũ bạn tôi sẽ cười khẩy vào mặt tôi khi biết con nhỏ là một đứa quê mùa hết sức nhưng sẽ tồi tệ hơn nữa khi chúng biết con bé là đứa giúp việc. Đang suy nghĩ mông lung, chợt...
- Thế em còn đi học hay làm gì rồi?
- Dạ em là giúp...
Tôi ko để con bé kịp nói hết câu đã vội tóm lấy cổ tay con bé lôi đi. Mặt tôi nóng ran, chưa lần nào tôi thấy xấu hổ với lũ bạn như lần này. Tôi điên tiết với con nhỏ. Mặc kệ nó kêu đau tôi vẫn cứ nắm chặt lấy tay nó, lôi ra ngoài, mở cửa xe đẩy nó vào và lái xe đi thẳng. Tôi lái xe với vận tốc cực lớn rồi dừng cái kít trước cổng nhà. Lúc này tôi mới quay sang nó. Bộ dạng nó vô cùng sợ hãi. Nó co rúm người lại.
- Em có bị điên ko? - Tôi gắt lên!
- Em...
- Em làm tôi xấu hổ quá đấy! Ai bắt em phải khai thật mình là một đứa giúp việc chứ? Em định làm tôi xấu mặt trước bạn bè phải ko?
- Em... Là giúp việc thì sao ạ? Nó xấu xa lắm sao? - Nước mắt nó lăn dài. Nó hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Ko phải, nhưng...
- Em biết, vì em mà anh phải xấu hổ với bạn bè. Nhưng em đâu có muốn. Chính anh lôi em đi mà. Anh tưởng chiếc váy đẹp này có thể che đậy đc con người thật của em sao? Em ko bao giờ có thể trở thành thiên nga khi em chỉ là một con vịt xấu xí. Nhưng chưa bao giờ em thấy xấu hổ vì bản thân mình cả. Làm giúp việc thì sao chứ? Thì thấp hèn và nhục nhã lắm sao?... - Nó khóc. Tôi ko thể tin nó có thể nói với tôi những lời này. Chúng như cứa vào tâm can tôi. Đau.
Nó đưa tay quệt ngang mặt. Cổ tay nó tím bầm hằn vết nắm của tôi ban nãy. Tôi cầm lấy tay nó kéo lại về phía mình. Nhìn vết bầm tôi thấy có lỗi vô cùng.
- Em có đau lắm ko? - Nó lắc đầu cố rút tay ra khỏi tay tôi. - Yên nào. - Tôi khẽ gắt. Tôi nhẹ nhàng xoa vào chỗ bầm của nó. - Anh xin lỗi!
- Em ko sao đâu.
- Thế này mà còn bảo ko sao à?
- Hì... - Nó khịt mũi. - Thế này thì đã là gì. Ngày trước ở quê em ngã còn tím bầm cả người, trầy xước hết cả tay chân mà có sao đâu.
- Em đúng là ngốc! - Nó cười. Con bé đúng là đại ngốc. Mới mấy phút trước còn mít ướt thế mà giờ đã toe toét. Nhưng nhìn con bé cười tôi thấy nó trông thật đáng yêu. Con nhỏ đúng là khác hẳn với những cô nàng mà tôi từng biết. Nó hiền lành và thánh thiện quá.
Cả đêm tôi ko thể nào chợp mắt nổi. Tôi thấy cắn rứt lương tâm. Tôi dằn vặt bản thân và đang tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục trò chơi với con bé? Khó ngủ, tôi định xuống nhà lấy chút rượu uống cho dễ ngủ. Đi ngang qua phòng con bé, thấy cửa khép hờ, tôi đưa mắt ngó qua khe cửa. Dưới ánh đèn ngủ dịu êm, con bé ngủ ngon lành, hình như miệng còn đang mỉm cười. Có lẽ nó đang mơ một giấc mơ đẹp. Tự dưng tôi lại mong giấc mơ ấy đang hiện diện hình ảnh của tôi.
Tôi xuống nhà, rót rượu uống. Trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh con bé mãi. Nụ cười của nó, vẻ nhút nhát của nó và đôi mắt đẫm lệ ban tối. Uống cạn chai rượu, tôi bước về phòng với hơi men nồng nặc. Lại đi ngang qua phòng nó, lần này tôi đẩy cửa bước vào. Ngồi xuống giường cạnh nó, tôi có thể ngắm nó gần hơn cả, rõ hơn cả. Nó trông đẹp y như nàng công chúa ngủ trong rừng mà tôi từng tưởng tượng khi nhỏ nội vẫn đọc truyện cổ tích cho nghe. Tôi cúi xuống khẽ đặt đôi môi mình lên làn môi nó. Môi nó mềm lắm. Tôi tham lam trao nó nụ hôn mãnh liệt. Nó mở mắt, trừng trừng nhìn tôi. Rồi nó hét lớn đẩy tôi ra khỏi người nó. Có lẽ cái đà đẩy của nó mạnh quá mà tôi văng ra khỏi giường ngã lăn xuống đất, đau điếng. Tôi nằm sõng soài trên đất. Nó bật điện rồi vội vàng lao tới đỡ tôi dậy. Có lẽ ngửi thấy men rượu khắp người tôi, nó biết tôi đã say. Nó đỡ tôi lên giường, môi tôi lại được dịp cọ vào làn da cổ nó, thơm một cách kì lạ. Nó định lấy chăn đắp cho tôi thì bỗng dưng bị cánh tay to khoẻ của tôi kéo mạnh xuống giường. Tôi thì thầm vào tai nó.
- Anh muốn dạy em, làm thế nào... để gần con trai nhất.
Tôi ôm trọn nó vào lòng, bắt đầu hôn khắp mặt, mũi nó, rồi lan xuống cổ. Tôi tham lam, nhưng hết sức nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo ngủ của nó. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, tôi nhìn rõ bầu ngực lấp ló sau lớp áo con. Tôi khẽ hôn lên đó.
Buổi sáng, tôi tỉnh giấc, nó nằm gọn trong vòng tay tôi với tấm thân trần trắng trẻo, mịn màng. Tôi giật mình, đánh thức nó dậy. Con bé cuống cuồng tìm áo quần mặc vào. Mặt nó sợ hãi gần như tái mét, cắt ko được giọt máu nào. Tôi nhìn xuống tấm chăn ga giường. Giọt máu hồng trinh tiết tôi đã lấy đi của nó.
- Con bé Quyên dạo này lạ quá! Em thấy nó mặt mũi xanh xao, lại cứ nôn oẹ mãi. - Tôi giật mình khi từ trên tầng bước xuống thấy mẹ nói chuyện với bố.
- Em xem con bé nó làm sao, ko nó ốm ra thì khổ.
Tôi mặt mày tối sầm. Trong đầu tôi thoáng lên một linh cảm chẳng lành.
- Bộ em muốn giữ nó chắc? Em phải phá nó đi chứ giữ lại chỉ khổ anh và em thôi!
- Nhưng nó ko có tội! - Con bé đôi mắt ngấn lệ, nhìn tôi khẩn khoản.
- Ko! Anh đã bảo phá là phá! Ngày mai anh sẽ đưa em đi! - Nó chết lặng, tay nắm chặt vào bụng, đứng nhìn tôi quay bước lên tầng.
Tôi thay quần áo xong xuôi mà vẫn chưa thấy con bé dậy. Tôi qua phòng, gọi cửa con bé.
- Quyên! Dậy đi. Anh đưa em đến viện! - Chẳng thấy tiếng con bé trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào. Con bé ko có trong phòng. Một phong thư đặt sẵn trên bàn. Tôi vội vàng bóc thư ra đọc. Con bé đã bỏ đi!
" Khi anh đọc bức thư này em đã đi một quãng thật xa, xa thành phố nhộn nhịp, đủ đầy, xa bác trai bác gái - những con người tốt bụng, hiền hậu, xa anh - người con trai đầu đời mà em biết. Có thể, những ngày tháng qua em đã học được từ anh rất nhiều, cảm nhận được sự ấm nóng của bàn tay đàn ông, biết được nhịp đập của trái tim người mình yêu, biết phải ngủ với nhau ra sao thì mới có em bé, nhưng có lẽ, cái em học được nhiều hơn cả là cái giá của sự ngốc nghếch, ngu muội và tối tăm. Em tuy chẳng phải là một cô gái thông minh hay lanh lợi gì, nhưng em biết thế nào là tội lỗi khi cướp đi sinh mạng của một sinh linh còn chưa kịp chào đời. Tội lỗi ấy lớn lắm anh ạ! Gìơ đây, em đã là một đứa con gái ko chồng mà có con, em biết về làng, em sẽ bị cạo đầu bôi vôi, bị đổ nước lạnh lên người. Nhưng thà em chịu đựng tất cả, vì đó là cái giá em phải nhận cho sự ngốc nghếch của mình, còn hơn tự tay giết chết đứa con đầu đời, kết quả của một tình yêu tuy chỉ là của bố thí hay một trò chơi anh dành cho em! Em sẽ sinh và nuôi con khôn lớn. Anh yên tâm, nhất định em sẽ ko để nó giống em: "Ngốc nghếch và ngu muội!".
Tạm biệt anh - người chỉ là giấc mơ của em thôi!"
Tôi sững người, nắm chặt bức thư trong tay mình. Loạng choạng, tôi lao ra gara, lấy ô tô và lái như bay đuổi theo một người con gái với tâm hồn thánh thiện và nụ cười luôn thường trực trên môi. Tôi như một kẻ điên, lẩm bẩm luôn hồi: "Đồ ngốc! Nhất định anh sẽ ko để em phải cạo đầu bôi vôi đâu!"
Tết Mậu Thân
Có lẽ những người thuộc thế hệ của tôi, không ai quên được Tết Mậu Thân. Năm ấy tôi gần 17 tuổi. Còn đủ trẻ để hớn hở đón Tết vì mới được may một chiếc áo dài màu xanh.
Ngày mồng một Tết, tôi chạy lên lầu ra bao lơn đứng vì trời nắng đẹp, chợt nghe tiếng nổ đùng đùng. Me cũng chạy lên với tôi, ngỡ là tiếng pháo nên hai mẹ con chẳng thấy có gì phải lo sợ. Một tiếng nổ khác vang lên, bỗng một người Mỹ từ một cửa sổ của căn đồn lính Mỹ to lớn ở ngay trước nhà chúng tôi đưa tay ra dấu cho hai mẹ con đi vào nhà. Nhìn lại, thấy tay kia ông cầm một cây súng. Một ông Mỹ khác bước đến gần, ông này quen với me, nói gì đó với me một tràng. Me dịch cho tôi nghe :
- Có một trận tấn công của cộng sản vào Sài Gòn, mình không nên ra ngoài trời đứng mà lạc đạn !
Đằng sau nhà tôi là một loại "xóm nhà lá", và theo ông Mỹ thì Cộng Sản đã len lỏi vào xóm ấy để bắn qua đồn lính Mỹ. Thì ra ngôi nhà của mẹ con tôi bị kẹp ở giữa hai lằn đạn.
Tối hôm ấy tôi lên lầu ngủ với me thay vì ngủ ở dưới nhà một mình, tuy tiếng súng dường như cũng đã dịu bớt. Đang ngủ ngon, bỗng me lay tôi dậy :
- Con ơi dậy mau, me vừa nằm mơ thấy bà ngoại bảo phải xuống hầm trốn !
Mới chạy xuống tới hầm (tức là gầm cầu thang), bỗng nghe một tiếng nổ thật lớn, bụi vôi và gạch ngói dâng lên làm cho tôi ngộp thở. Me bảo "nhà mình bị pháo kích !". Tôi bật khóc, me bảo phải nín ngay vì me đang bị rối trí lắm rồi. Lạ là lúc ấy, cả me lẫn tôi đều không ngạc nhiên khi thấy giấc mơ của me linh đến thế. Trong xóm, nhà tôi là căn nhà duy nhất có lầu nên những người ở các nhà hàng xóm đến đập cửa xin trốn dưới gầm cầu thang với chúng tôi. Lúc ấy, nếu trước kia có những tỵ hiềm xích mích gì giữa láng giềng với nhau thì bây giờ người ta quên hết cả. Bây giờ chỉ có một đám người sợ sệt ngồi nép vào nhau trốn đạn. Cả đám người ngồi nín thở chờ đợi, hồi hộp khi nghe có tiếng bước trên đầu nhưng may quá không ai xuống nhà dưới để thấy chúng tôi.
Thình lình có tiếng đập cửa và tiếng Mỹ quát to "Ao ! Ao !". Me dịch là họ bảo mọi người phải ra khỏi nhà, thế là mọi người nhốn nháo chạy ra, xếp thành một hàng dài, và có mấy người lính Mỹ chĩa súng ra hai bên đi theo để bảo vệ. Me và tôi ra sau chót, bỗng tôi nghe tiếng me hét lên và đi loạng choạng như muốn ngã. Tôi nhào tới ôm me lại, thấy máu chảy lênh láng một bên mặt, thì ra me bị một viên đạn xướt qua màng tang, chỉ nhích ra một phân bên trái thôi là tôi đã mồ côi mẹ ngay ngày hôm ấy… Thế mà me vẫn can đảm, không than thở lấy một tiếng, cố gắng gượng đi theo hàng người khá dài mà lính Mỹ đã dồn lại với nhau để đi đến một nơi an toàn hơn. Tôi không kịp cả xỏ chân vào giày dép, cứ thế mà chân đất mau mau dìu me đi theo người ta, không còn tâm tư để suy nghĩ đến việc gì khác nữa. Lần đầu tiên trong đời, đôi chân bé nhỏ của tôi đã nếm mùi sỏi đá !
Lúc đó nhà tôi có nuôi một con chó tên là Oulipka, me bảo nghĩa của tên ấy là "nụ cười" bằng tiếng Nga. Con chó thấy mẹ con tôi ra khỏi nhà, nó chậm rãi đứng dậy để tiễn chúng tôi đi một đoạn đường theo thói quen, và cũng theo thói quen, chỉ một lúc sau là nó quay trở về nhà để làm bổn phận giữ nhà của nó. Bộ lông trên người nó ướt đỏ màu máu, nó đã bị trúng đạn. Tôi nhớ lúc còn ngồi dưới gầm cầu thang, chúng tôi nghe tiếng nó sủa vang, rồi một tiếng nổ đùng, và không nghe nó sủa nữa. Ngỡ nó đã bị bắn chết tôi đã không ngừng khóc, nhưng khi thấy nó còn sống, tôi mừng quá… bèn khóc tiếp vì quá vui ! Trong cơn dầu sôi lửa bỏng này, đó là niềm vui đầu tiên tôi cảm thấy được, nhưng tôi không thể lo cho nó, phải dìu me đi theo người ta. Tôi cứ ngoái cổ lại gọi tên nó, không muốn bỏ nó lại một mình nhưng nó không vâng lời tôi như lệ thường.
Tôi dìu me đi chầm chậm, một tay me ôm vai tôi, một tay cầm một cái khăn để chậm máu ở màng tang. Cuối cùng đoàn người đi đến một ngôi trường cách nhà tôi chừng nửa giờ đi bộ, và người Mỹ bảo chúng tôi vào đấy ngồi chờ. Dường như me đã mất sức lắm rồi, có lẽ cũng không còn tỉnh lắm nữa. Đặt me ngồi xuống dựa vào tường xong, thấy me nhắm mắt lại như đang ngủ, tôi vội nhờ một bà cụ ngồi gần đấy trông me giùm, rồi thừa cơ me không biết bèn lẻn chạy về nhà. Tôi muốn lấy một ít sách vở (năm ấy tôi thi Tú Tài phần 1), sợ sau đó không có cơ hội nữa, và quan trọng nhất là kéo con Oulipka đi theo mình, nghĩ rằng nếu có chuyện gì xảy ra, ít nhất cả ba mẹ con sẽ sống chết với nhau. Tôi không có anh chị em, Oulipka là người bạn thân nhất của tôi tuy me hay đùa rằng tại nó mà tôi sẽ không có bạn trai, vì hễ ai lạ mặt tới gần tôi là nó gầm gừ ngay tuy sự thật nó rất hiền, chỉ có tiếng sủa là oai vệ.
Oulipka nhất định không chịu đi theo tôi, tôi phải vừa kéo vừa dỗ dành và gần như vừa ôm nó đi tới ngôi trường có me ngồi chờ, nên một chốc sau là cả người tôi cũng bê bết máu của nó.
Về gần tới trường, tôi nghe tiếng còi xe sau lưng bèn xoay lại nhìn, thì ra may quá đó là xe của ông Địa, tên me đặt cho Herr Stadler, một ông bạn người Đức của me, vì ông là hiệu trưởng (directeur) của hội Việt Đức ở Sài Gòn. Lúc ấy có lệnh giới nghiêm, nhưng họ không thèm để ý đến một con bé con như tôi nên tôi mới chạy về nhà lấy cặp sách vở và kéo con Oulipka đi mà không hề hấn gì. Người Việt Nam bị giới nghiêm, còn người ngoại quốc thì không. Tôi mừng quá, miệng vừa nói lia lịa "Minh, Minh", vừa chỉ cái trường ra dấu cho ông biết là me đang ở đấy. Ông xuống xe, ôm con Oulipka cho vào ghế sau xe, và vào trường với tôi để đón me ra. Me vẫn còn ngẩn ngơ, ngoan ngoãn đưa tay cho tôi dắt, không hỏi han gì cả. Cả me cả con Oulipka đã được ông đưa đi bác sĩ săn sóc và ông còn cho hai mẹ con chúng tôi đến ở nhờ nhà ông nữa vì nhà của me có còn nữa đâu ! Ông vui vẻ nhận nuôi con Oulipka, thấy rằng ở nhà ông, nó sung sướng hơn ở nhà chúng tôi nhiều vì có vườn tược rộng rãi, tha hồ cho nó chạy rượt theo mấy con chim, con gà ! Hơn nữa nó quá to, quá mạnh đối với hai mẹ con bé nhỏ như chúng tôi.
Sau đó, me qua Pháp và tôi dọn tới nhà hai người bác ở Gia Định để tiếp tục học thi Tú Tài phần một và phần hai. Ông Địa cũng về xứ nghỉ ngơi, nhờ tôi trông coi giùm nhà của ông và mỗi tháng đến đưa tiền lương cho chị người làm và bác tài ở đấy.Thật ra, tuy nói là mọi sự đã ổn định, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn những "ổ" nguy hiểm, lính VNCH và VC bắn nhau ngay trong thành phố Sài Gòn. Thế mà mỗi cuối tuần tôi vẫn cứ lái xe Honda đến nhà ông Địa để thăm con Oulipka. Chị Hai người làm kể là những hôm như thế, và khi nào đường đi nguy hiểm làm như nó biết tôi sẽ đến, là hay đứng trước cửa rên rỉ khóc lóc, chỉ khi thấy tôi đến, nó mới mừng quá nhào lên xô cả xe lẫn tôi xuống đất !
Mải sau này, khi tôi theo me ra phi trường để rời Việt Nam, xe của ông Địa đưa chúng tôi ra khỏi cổng, tôi thấy nước mắt con Oulipka chảy xuống ròng ròng. Tôi không ngờ là chó cũng biết khóc, và khóc chảy nước mắt. Hôm ấy, tôi không biết giữa nó và tôi, ai khóc nhiều hơn ai !
Chỉ một hai tuần sau, ông Stadler cho chúng tôi biết là con Oulipka đã nhịn đói đến chết. Từ đấy, tôi thề sẽ không bao giờ nuôi chó, mèo vì nỗi đau của tôi khi mất con Oulipka đã quá lớn, tôi không muốn sống lại cái cảm giác đau đớn ấy nữa ! (Nhưng không ai có thể cấm tôi yêu ké mấy con chó hay con mèo nhà hàng xóm).
Trở lại thời gian Tết Mậu thân, cuộc sống yên ổn ở nhà hai bác rồi, tôi mới thấy nhớ nhà cũ khủng khiếp. Nhớ làm sao ngôi nhà xinh xắn lát gạch trong một ngõ hẻm với cái vườn nho nhỏ đằng trước, cái sân nước đằng sau cho tôi dội nước tắm ban đêm... dưới ánh trăng sao ! Cũng nhớ làm sao căn phòng bé xíu của tôi cũng dưới gầm cầu thang, nơi tôi có một cái giường và một bàn học nhỏ, nơi mà đêm đêm con Oulipka chui vào ngủ dưới chân giường.
Me là người rất biết lo xa, thấy thời thế bất an, me bèn cho tôi đi học đánh máy và học may nữa, với lý luận là tôi cần có nghề trong tay nếu chẳng may me không còn. Với cái nghề làm báo của me, ra chiến trường làm phóng sự, phỏng vấn binh sĩ và tướng tá là chuyện rất thường. Thật ra, me cũng cần một "thư ký đánh máy". Me thường viết bài trên giấy trước, viết xong trang nào là thả trang ấy xuống dưới nhà cho tôi chạy theo nhặt rồi đánh máy. Lạ là lúc ấy chính tả tiếng Việt của tôi đã khá vững nên mới được làm việc với me. Tôi bèn ra giá, mỗi trang năm đồng, và mỗi buổi tối không được quá năm trang.
Có khi me bị đòi bài gấp quá nên phải viết nhiều hơn năm trang, tôi bèn lợi dụng lên giá sáu đồng một trang, me cũng phải chấp thuận. Không biết tôi học của ai mà biết kỳ kèo như thế, nhưng bù lại, me không cần cho tôi tiền túi. Hai mẹ con làm việc với nhau như thế rất lâu…
Me rất yêu cỏ cây nên trong vườn, lớn nhất là có một cây Ngọc Lan và một cây Dạ Lý Hương, không kể những bụi hoa lài, hoa mười giờ v.v… thấp nhỏ khác, thế là cả ngõ hẻm được hưởng mùi hương thơm ngát của hai gốc cây ấy cả ngày lẫn đêm. Me giải thích : "Ngọc Lan là một loại phú quý chi hoa vì có mùi thơm quý phái, còn dạ lý chỉ nở ban đêm, không được đứng đắn nên gọi là thiểu đức chi hoa". Nhưng phú quý hay thiểu đức, cả hai đều sum sê mạnh mẽ, thơm sực nức nhờ có tôi bón phân của con Oulipka dưới gốc.
Tôi hay càu nhàu với me :
- Mùi thơm ai hưởng đâu không biết, chứ còn con cứ phải chịu mùi hôi để có phân bón cho chúng nó. Thiệt là bất công !
Trường học lúc ấy còn đóng cửa và tôi cũng thấy nhớ trường đến nao lòng. Tôi cứ tự hỏi các thầy cô và các bạn học có sao không ? Có thoát được trận tấn công Tết vừa qua không ? Ôi ngôi trường thân yêu ở ngay cạnh chợ Đuỗi, vì thế cứ đến giờ ra chơi, tôi hay cột hai vạt áo dài leo tường chạy ra chợ mua quà về lớp ăn.
Một hôm trở về, quên nhìn trước nhìn sau, tôi leo tường vào, một tay bám vào song sắt, một tay cầm một quả cóc với muối ớt, gọn gàng nhảy xuống. Nhưng một hôm xui xẻo làm sao lại nhảy ngay xuống trước mặt ông thầy Pháp văn. Thấy tôi, ông cố gắng làm mặt nghiêm cầm cây thước gõ gõ vào quả cóc của tôi :
- Cái gì đây ?
Tôi vội vàng :
- Dạ grenouille thầy ! Grenouille (con cóc) !
Đến đây ông không kềm được, phải phì cười, thế là tôi thoát cái tội leo tường. Nhưng không phải lúc nào tôi cũng bị bắt gặp quả tang. Tôi cũng hay leo ra ngoài để nhìn ngắm hoặc mua những cuốn sách cũ được bày bán trước cửa trường. Bãi bán sách thật là quý hiếm, có lẽ nhiều người biết đến ngôi trường cũng nhờ cái bãi bán sách cũ ấy.
Me không bao giờ biết chuyện tôi chạy về lấy tập vở và ôm con Oulipka ra khỏi nhà, hay là biết mà không thèm mắng. Ngay ngày mồng một Tết khi còn ở nhà, khi me biết là trận tấn công sẽ trở nên khốc liệt, me đã đeo vào cánh tay tôi một chiếc vòng bằng đồng xấu xí và méo mó.
- Vòng này người ta cho me hồi me ra làm phóng sự ở Kontum.
Rồi me kể, vì ngày xưa ông bà ngoại sống ở Kontum và đã giúp làm cho mảnh đất hoang dại ấy trở nên trù phú nên đồng bào ở đấy rất nhớ ơn. Khi biết me là con ông bà ngoại, họ đã tiếp đón long trọng và tổ chức một đêm lửa trại rất lớn. Họ nhảy múa xung quanh lửa trại, vừa nhảy múa vừa cầm dao đâm vào một con trâu để tế thần, điều đã làm cho me rất bất bình. Họ đặt để mấy cái vòng bằng đồng trước ánh lửa và mời thần thánh của họ nhập vào, bảo rằng người nào đeo một chiếc vòng như thế sẽ được thần thánh phù hộ, và khi biết me có một đứa con gái, họ đã tặng cho me hai chiếc nhưng me sợ tôi không thích nên bây giờ mới đưa ra. Tuy nhiên, me bảo, "me muốn con đeo vòng không phải để chờ thần thánh phù hộ nhưng để… nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ con mình sẽ nhận được nhau giữa những xác chết ngoài đường…"
Lúc ấy tôi vâng lời đeo vòng mà không bao giờ tin rằng sẽ có lúc phải lum khum cúi xuống giữa những xác chết bị phơi ngoài đường, hai chân bị trói lại, để nhận người thân như đã chứng kiến trong chuyến mạo hiểm chạy về nhà cứu con Oulipka. Những xác chết đuợc xếp nằm bên cạnh nhau, và theo tôi hiểu thì đó là xác của Việt cộng trong trận tấn công vừa qua. Tuy đang vội vàng và rất sợ hãi, nhưng tôi cũng đã ráng nhìn họ và ngạc nhiên thấy đó là những gương mặt rất trẻ, non choẹt, chắc không lớn hơn tôi là bao. Hôm đó tôi đã ngửi thấy mùi máu, mùi không có lời nào để diễn tả được…
Và tôi cảm nhận một cách vũ bão số phận may mắn của mình trong một đất nước đang bị chiến tranh tàn phá như thế…
Đã hơn 50 năm qua…
Khi ra trường rồi tôi không còn sống với me nữa, vì me qua Mỹ quốc làm lại cuộc đời. Tôi chỉ mong cho me hạnh phúc nhưng buồn bã bất lực khi những năm đầu me đã không hề hạnh phúc. Khi tôi điện thoại qua thăm me, me hay nói "me có hai lầm lẫn lớn nhất trong đời, một là bỏ nước Pháp qua Mỹ và hai là bỏ con ở lại Pháp một mình".
Mẹ con tôi chỉ còn biết viết thư cho nhau, thư qua thư lại, trong thư me luôn luôn nhắc tôi phải chân thành, phải khiêm nhường, phải biết thương người v.v… những đức tính mà me chờ đợi nơi một người "tốt" vì "Me muốn con phải Tốt". Tôi không muốn cho me thất vọng nên luôn cố gắng "tốt" nhưng cố gắng là một chuyện, thành công hay không là chuyện khác.
⁂
Bây giờ me không còn nữa. Luật tử sinh đâu có ai thoát được, nhưng đối với tôi, tuy đã già rồi mà tôi vẫn không bao giờ tin rằng chính bởi vì me là me, me không phải như mọi người khác, nên me không bao giờ có thể chết…
Thế mà một hôm, me cũng đã bỏ tôi mà đi, đi mãi…
Lễ phúng điếu cho me được tổ chức rất long trọng, có rất nhiều người đến chia buồn. Nhưng qua những bài diễn văn, những lời tán tụng, tôi vẫn có cảm giác là không ai có một ý niệm chân thật về
me. Me của tôi không phải như thế, không chỉ như thế mà thôi…
Không ngày nào tôi không nhìn lên ảnh me trên bàn thờ, và nhớ me muốn khóc. Tôi không làm sao mường tượng ra và chấp nhận được là me sẽ không bao giờ ở bên cạnh tôi nữa, để tôi trèo lên giường lấn me vào tường giành chỗ và nằm thủ thỉ :
- Me biết không ?
- Không biết, nhưng con sắp nói cho me nghe…
Các bạn tôi bảo tôi phải buông me ra, hãy để cho me đi, đừng bám vào me nữa. Nhưng làm thế nào ?
Ai có thể nói cho tôi biết, tôi phải làm sao để có thể “buông” me ra ?
Giao Trinh (4/5/2019)
(Để tưởng nhớ thời me MDHT và con còn chung 1 mái nhà)
Đây là sáng tác đầu tay của mình
Hơi mang phong cách " Sống Sót Vỉa Hè " tí, vì mình rất thích truyện đó
Còn nhìu lỗi nhỏ, nhưng mong các bạn đóng góp ý kiến nhiệt tình
Mình mới làm 2 Chuơng , sẽ típ tục làm típ và ko bít khi nào mới xong
Hy vọng sẽ đc các bạn ủng hộ
Chương I
Mưa yên ắng , từng giọt mưa màu trắng !
Cái se se lạnh của những ngày đầu mùa mưa làm cho Thiên chợt run mình dưới mái nhà ọp ẹp được làm tạm bợ từ nhưng tấm ván cũ người ta vứt từ những đồ dùng không cần nữa ! Thức dậy sau một đêm ngủ không tròn giấc vì những âm thanh ồn ào từ khu chợ , mà người ta kẻ mua người bán cả đêm , Thiên khẽ vuốt đầu chú Gà của mình , nó vẫn còn đang cuộn tròn trong giấc ngủ . Thật không hiểu nổi sao Thiên lại đặt tên cho chú cún của mình là Gà , chắc có lẽ vì Gà không giống như những chứ chó khác , mà nó có một thân hình còm như chính Thiên , và lại hay lục lọi như con gà đang tìm thóc !
Mặc khoác thêm chiếc áo sơ-mi đã ngã màu , Thiên bước nhanh ra khỏi nhà , một căn nhà được dựng tạm ngay dưới chân cầu Chà Và ! Rảo bước nhanh ra khu chợ khi mặt trời vừa hừng sáng , trên tay là thùng đồ nghề đánh giày mà ba của Thiên đã để lại và Thiên cũng xem nó như là 1 món quà kỉ niệm vô giá ! Vẫn nhớ như in cái ngày mà ba Thiên mất , đôi mắt Thiên bỗng nặng trĩu , không thể nào quên được những ký ức ngày mà hai người vẫn còn dìu dắt , đùm bọc nhau trong cái xã hội sô bồ này !
Vẫn như mọi khi , trong tay là thùng đánh giày , Thiên tiến thẳng ra những quán cà-fê sang trọng , tìm những người họ cần nó !
- Chú ơi ! Đánh giày không chú , cháu đánh là như mới mua từ trong cửa hàng !
- Không ! Đi chỗ khác !
Mới sáng sớm mà đã bị đuổi như đuổi tà !
Thiên nghĩ thầm ! Chợt nó thấy một người trung niên , ăn vận lịch sự : áo sơ-mi đóng thùng , mang giày da màu đen . Như một phản xạ , tiến nhanh tới , vẫn câu cửa miện :
- Chú ơi ! Đánh giày không chú , cháu đánh là như mới mua từ trong cửa hàng !
Người này nhìn Thiên với một ánh mắt dễ chịu , giọng nói hơi khàn khàn :\
- Ừh ! Đánh cho chú , bao nhiêu một đội ?
- Cháu lấy rẽ nhất khu này , chỉ mười ngàn !
Người đàn ông mĩm cười :
- Mười ngàn một chiếc àh ?
- Không có , mười ngàn một đôi !
- Đùa với cháu thôi , cháu đánh cho chú đi !
Tay thoăn thoắt lấy đồ xi , bàn chải .... Thiên bắt đầu với công việc quen thuộc của mình . Vừa đánh , vừa khẽ liếc nhìn người đàn ông này , không hiễu sao Thiên cảm thấy khuôn mặt của ông lại có nét gì đó giống với cha mình , Bỗng mọi ký ức và cảm xúc về người cha lại hiện về trong Thiên......
Thiên là một đứa bé mồ côi , lớn lên giữa đất Sài Gòn xa hoa này , may mắn được ông Hạo cưu mang từ một lần ông thấy Thiên ngủ trên thềm nhà người ta . Ông đem Thiên về nuôi nấng và dạy dỗ, xem Thiên như con mình ! Hai người ở dưới căn nhà cũ kĩ dưới chân cầu được ông xây từ những miếng gỗ người ta vứt ngoài bãi rác . Hết sức thương yêu Thiên , ông Hạo đem nghề đánh giày của mình dạy cho Thiên, là một đứa trẻ sống ngoài xã hội, nên Thiên nắm bắt rất nhanh, và Thiên đã theo ông phụ đánh giày kiếm cơm qua ngày.
Nhưng tuổi già sức lại yếu, mỗi ngày trôi qua cộng thêm phải đi khắp các con hẻm nẻo đường, đã làm ông thêm yếu. Vào một buổi tối, trời mưa lâm râm, ông ho rất nhiều , ho mãi không ngớt, và ông đã làm mệt, có lẽ ông bị bệnh lao phổi ! Vừa lo , lãi không biết làm thế nào , Thiên chỉ biết ngồi cạnh ông và khóc.
- Con đừng khóc, cha biết sức của mình chỉ đến đây, con phải cố gắng sống cho nên người, đừng làm điều gì trái với lương tâm !
- Cha ! Cha đừg bỏ con ....
Ông lại ho thêm rất nhiều , và lần này có lẽ là lần cuối hai người được ở cạnh bên nhau ! Thiên lao ra khỏi nhà , chạy thật nhanh trong cơn mưa.....
- Chú ơi , làm ơn giúp cha con , chú ơi....!!!!
- Đi chỗ khác mày thằg nhóc , tao không rãnh !
- Đừng mà chú ơi , giúp cha con đi, con xin chú....
- Đã bão đi chỗ khác, xéo !
Rầm !!! tiếng đóng cữa thật mạnh từ người đàn ông chủ tiệm thuốc tây, Thiên chỉ biết van xin người ta giúp nó lần này thôi , nó không thể nào mất đi người thân duy nhất của nó. Nhưng đáp lại những lời van xin của nó , là những cữ chĩ lạnh lùng , những hành động lạnh lẽo mà người ta dành cho nó. Nó chợt hiễu ra rằng xã hội này chỉ nhìn nó khi nó có tiền !! Chạy khắp nơi , nhưng không ai chịu giúp , Thiên quay về nhà, nhưng sao nó không nghe thấy tiếng ho của cha nó nữa, nghĩ tới điều không lành, nó lao vào nhà thì thấy cha nó - ông Hạo- đã nằm yên bất động, đôi mắt nhắm nghiền, tay chân lạnh ngắt !
- Khônn..nn..ggg..!!!
Nó hét thật lớn, tất cả những cảm xúc của nó trào ra, hai dòng nước mắt lăn dài trên má nó. Ôm chầm cha vào lòng, Thiên khóc càng nhiều hơn, nó mún lấy hơi ấm từ cơ thể nó mà truyền cho cha mình, nó gào thét, khóc thật lớn, ngữa mặt lên cao mà không ngăn được hai dòng lệ cứ rơi mãi trên mắt nó, nhưng nhựng giọt nước mắt đó không thể nào hơn được những con đau trong lòng nó !
Và mưa cứ rơi mãi ... rơi mãi... từng hạt mưa màu trắng ....!
**************
- Cháu ơi , xong chưa , đưa giày cho chú còn đi làm !!
Giật mình , Thiên làm rớt cả chiếc giày đang cầm trên tay :
- Cháu xin lỗi ! Giày của chú đây , xong gòi ạ !
- Cám ơn cháu ! Tiền của cháu đây ! Thôi chú đi đây , trễ giờ gòi .
Nhìn người đàn ông bước ra khỏi quán , trong lòng Thiên vẫn còn buồn, nó nghĩ sao trên đời này lại có người giống người đến thế ! Cất vội đồ vào thùng, Thiên bước ra khỏi quán, nghĩ đến chuyện cha mình, nó vẫn buồn vời vợi, đôi chân không nhấc nổi !
- Ê !! Thiên ! Biểu mày !
Quay lại nhìn , thì nó bỗng rùng mình khi thấy Hải Đá !!
To be continue !
Phù !
Chap này hơi buồn nhỉ
Nhưng các bạn yên tâm , các hồi sau sẽ không buồn thế này đâu , sẽ cực kì vui và gay cấn vì xuất hiện nhiều nhân vật mới
. Hải Đá là ai ? Sao Thiên lại rùng mình vì Hải Đá ?
. Người đàn ông có khuôn mặt giống cha Thiên có còn xuất hiện ?
. Và sẽ có thêm những nhân vật nào ?
Hồi sau sẽ rõ !
- Nếu có kiếp sau, em muốn là mây.
- Vậy thì anh sẽ là đá.
- Những viên đá để nước cuốn đi hở anh?
- Không! Những tảng đá to, vững chải ven bờ biển.
- Những tảng đá to mà anh và em đang ngồi lên đó sao?
- Ừ … Chính nó.
Nụ cười trẻ thơ vang lên … Sóng dạt dào lon ton chạy vào bờ tránh cá dữ, đập vào từng mảng đá làm lung lay ướt lai quần hai đứa. Một phút đùa giỡn, sóng lại về với biển.
- Sao anh thích là đá vậy?
- Vì em là mây, trôi khắp thế gian. Anh sẽ đứng yên một chỗ, chờ em quay lại. Anh sẽ tìm thấy em…
- Và em cũng sẽ nhìn thấy anh. (Hì)
Tiếng cười khúch khích len lõi vào từng ngọn gió. Ánh nắng làm hồng đôi má em. Ánh nắng làm da anh thêm săn chắc. Em và anh – hai người con của biển, lớn lên cùng tiếng sóng, cùng cái lưới, cái chài, con cua, con mực. .. Và rồi nắng biển không còn dịp rọi vào đôi mắt em long lanh, đôi mi em cong mềm. Má em vẫn hồng, màu hồng nơi xứ sở xa xôi.
- Dù thế nào anh vẫn là đá, đợi em quay trở về, đúng không anh?
Một cái gật đầu thật mạnh. Một hàm răng trắng nơi khoé môi mở rộng. Anh trao cho em một niềm tin yêu và cả sự hy vọng.
Thời gian khẽ nhịp nhàng theo từng làn sóng vỗ. Em không cần nhẩm tính. Em không cần giơ tay đếm. Em chỉ cần mườn tượng ra một con số. 6 năm! Sáu năm tròn, em đã không gặp anh. Cái gật đầu của anh còn mãi trong trí nhớ em. Ngày hôm nay của em sống bằng ký ức của ngày hôm qua. Em cộng tuổi mình vào đó: 12 + 6 =18. Em cộng thêm 2 vào tuổi em thì ra con tuổi của anh. 20! Một con số thật tròn trịa.
Em không sinh ra ở biển. Nhưng một thời thơ ấu của em là ở đó. Nơi có ngoại và có anh. Ngoại mất, em về với ba, với mẹ và với hai chị. Máy bay cất đôi cánh vững chãi, xoành xoạch động cơ hướng lên bầu trời, những áng mây trong trẻo bao bọc xung quanh em. Chưa bao giờ em gần mây đến thế. Cớ sao lòng em lạc lõng quá! Em tự nhủ thầm để trấn an bản thân: Nơi biển, có tảng đá to, có một chàng trai đang ngóng lên bầu trời, nhìn mây trôi, nơi đó có em.
Vùng đất lạ có bốn người thân. Nơi ấy vẫn có mây. Mây vẫn trong và vẫn trôi lơ lửng. Nơi ấy em có bạn. Bạn rất xinh và cũng rất sang. Nhưng nơi ấy không có biển và chẳng có anh. Em cười ngất ngây giữa ánh sang phồn hoa, giữa thú vui của nhiều đứa bạn cùng chung lứa tuổi để rồi khi đêm khuya lạnh lẽo cất bước gõ cửa vào nhà, môi em được liếm lại vị mặn của nước biển. Mười hai năm thơ ấu, nước biển đã thấm vào nước mắt em. Em sợ mình khóc hết nước mắt, sẽ không còn vị mặn cho đôi môi, sẽ không còn gì minh chứng rằng em đã từng sống với biển. Em tiết kiệm nước mắt ban ngày, chờ màn đêm buông xuống, chỉ mình em với biển qua làn nước mắt trong.
Em đã về. Quê hương của em đó sao! Quê hương em là dòng biển mát trong, là phiến đá em ngồi, là nhánh mây em ngắm, là ánh mắt anh có hình em trong đó mỗi lúc em soi nó làm gương.
Đá kia vẫn còn như đinh đóng chặt vào tường. Mây kia vẫn bay dẫu qua nhiều lần lột xác thay áo mới (vẫn màu áo trắng tinh nên khó ai nhận ra rằng mây cũng biết “thay da đổi thịt”).
Anh đứng đó bên tảng đá đóng rêu. Giác quan nào nói với em người đó là anh.(?) Mắt cho em thấy dáng anh, đôi mắt đen huyền, chiếc áo thun trắng, quần xám bao bọc thân hình đen lực lượng chạm nhiều gió sương, mái tóc cắt xén cẩn thận phấp phới vài cọng tung bay theo gió. Tai cho em nghe tiếng sóng vỗ. Mũi cho em ngửi vị mặn của biển đọng lại trong anh, trong em và trong từng lối em đi. Linh cảm đã đúng… Người đó là anh.
Anh nở một nụ cười mà chẳng nói gì. Biển đã cướp mất tiếng nói anh hay là … Em sợ , không tin vào điều mình nghĩ, giọng nói anh chỉ dành nhiều cho một ai kia…
Anh mở dây cột buồm, cho em một dòng ra biển hóng gió. Em ngắm mọi cử chỉ của anh trong im lặng. Anh hành động như một ông lái đò, nhẹ nhàng, dịu dàng, thầm lặng. Em hình dung anh như sóng ngày hôm nay, vẫn vỗ nhưng có phần dịu đi bớt. Sóng giờ đây sao bỗng chốc hoá hiền hoà như một cô gái vừa bước vào tuổi biết yêu. Sóng làm anh ít nói hay chính sự ít nói của anh làm sóng vỗ nhẹ…
Cánh buồm cũng thế mà ít ve vẫy hơn. Có thể sự hiện diện của em là không cần thiết chăng? Và anh cất tiếng nói đánh tan mọi nghi ngờ của em.
- Anh rất vui vì sự trở lại của em.
Em chỉ cười mà không muốn nói gì, sợ anh lại cất tiếng nói mình vào túi áo.
- Anh cứ ngỡ như một giấc mơ. Và khi anh tỉnh lại, nó tan vào hư không.
Em vội vàng nói:
- Không. Anh đang tỉnh, rất tỉnh.
Anh lại đưa em vào tuổi thơ với cái gật đầu mạnh thuở nào.
Bầu không khí im lặng lại bao trùm. Thời gian đã làm loãng sự vui tươi thơ ấu của em và anh. Niềm vui lẫn với nhịp đập con tim, khó mà diễn tả, khó lời nào chạy kịp níu giữ con tim thôi đừng đập nữa, chừa lại một khoảng trống để cả hai còn biết tìm từ mà điền vào miêu tả cảm xúc mới này.
Anh mở lời: Em vẫn còn muốn là mây chứ?
Em cười, nghiêng đầu thật khẽ: Tại sao không!
Ngập ngừng một lúc … em hỏi: Thế còn anh?
- Vẫn là đá … Để một ngày nhìn thấy em trở về (Vế sau là của em nói. Có thể anh cũng nghĩ đến mà không dám nói). Thay vào đó, anh ấp úng một câu:
- Đá giờ đây đã đóng rêu.
Lời nói của anh đã cướp đi nụ cười trên môi em. Em gượng hỏi:
- Rêu có yêu biển không anh?
Nhìn em, anh đáp:
- Rất giống em … rêu cũng yêu biển.
Tự dưng … em cười. Nụ cười chua cay hay nụ cười hạnh phúc? Có lẽ là cả hai. Chua cay vì đá giờ đây đã có rêu. Hạnh phúc vì dù có rêu, đá vẫn nhớ về mây.
Em khẽ nói: Đá và mây giờ chỉ là ký ức. Ký ức của ngày hôm qua nhưng vẫn còn sống mãi cho tới ngày hôm nay… sống đến khi nào đá tan thành nước trôi ra biển, không còn mong gặp mây nữa.
Em ra sân bay sớm hơn dự kiến một ngày. Em đưa má anh lá thư nhờ bác gửi cho anh. Mây đến lặng lẽ và mây đi lặng lẽ. Em cũng thế. Em đã đến và lặng lẽ ra đi.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Người con trai mở thư, vỏn vẹn mười từ: Dù đá đã có rêu, em vẫn nguyện là mây.
Bàn tay run rẩy cầm bức thư, người con trai phóng như bay ra phi trường. Nơi bốn phía đều xa lạ, chỉ mong tìm được người con gái nhỏ bé đang hì hục xách va li mang nỗi buồn trĩu nặng lại một lần xa biển. Lần này, cái gật đầu thuở xưa sao nhoè dần, nhoè dần …
Tâm sự của người con trai đất biển: Anh là đá. Em là mây. Trời một nơi. Đất một nẻo. Làm thế nào mà đất trời, mây đá hợp lại với nhau. Anh vẫn mãi mong mình là đá, đứng đợi mây quay lại dù chỉ một thoáng thôi, cho đá gặp mặt. Nhưng mây là mây. Mây bay phía trời cao. Còn đá mãi chỉ là đá. Đá im lìm, dìm phận mình nơi biển cả. Liệu mây có tìm mong gặp lại đá nữa chăng? Để một ngày chờ mong mỏi, đá sẽ đóng rêu… Nhưng giờ đây, nước vẫn chạy xiết như tim đá không thôi nghĩ về mây thì rêu nào đóng nổi. Có lẽ ông trời trêu ngươi, cho đá và mây gặp nhau nhưng không thể xít lại gần nhau. Thế thì mây ơi … đá đành ngậm ngùi chia xa… Vì biết phận làm đá sao mà trèo lên tận mây được…
Máy bay đã cất cánh để lại cho chàng trai một nỗi u uất, một niềm hối hận mong manh.
..........................................................................................................................................
on the way in Da Lat
Đà Lạt! Từ nhỏ, hai chữ đó đối với tôi như ngân lên từ một cõi nào xa lạ. Đà Lạt của những đồi thông. Đà Lạt của muôn ngàn cỏ hoa. Đó là thành phố của sương mù, không phải sương mù của trời đất, mà là sương mù của huyền thoại. Ngày xưa, khi con đi học, những cô bạn sinh viên dân gốc Đà Lạt học cùng lớp, với đôi má hồng hồng, với đôi mắt long lanh, dưới mắt tôi, trông giống như những cô gái bước ra từ một cõi thơ mộng hoang đường!
Và tôi tìm đến thành phố này đôi lần, như một khách nhàn du, để thưởng thức những rừng thông qua lớp sương mù cổ tích.
Nói đến Đà Lạt có lẽ là nói đến những đồi thông. Cỏ hoa Đà Lạt vô cùng xinh đẹp, song không hiểu sao, chúng lại chẳng hề gây được một ấn tượng nào sâu đậm trong tôi. Có lẽ những loài hoa đó, dẫu là những “kỳ hoa dị thảo” trong những lễ hội Festival lộng lẫy, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy ở đâu đó. Còn những đồi thông, ta chỉ nhìn thấy ở Đà Lạt. Nó khác hẳn những đồi thông trên đường lên Tây Nguyên, hoặc những đồi thông trên đèo Hải Vân lộng gió. Có lẽ nhờ những lớp sương mù quanh năm lãng đãng. Những lớp sương mù đó đã tạo nên vẽ cổ tích và huyền thoại cho thành phố cao nguyên.
Những người thiết kế sân bay Liên Khương cách xa Đà Lạt quả đáng để du khách tri ân. Nếu bạn đến Tây Nguyên bằng máy bay, thì bạn sẽ mất cơ hội ngắm những đồi thông ven quốc lộ của tỉnh ĐăkNông cho đến cầu 14. Nhưng với Đà Lạt thì lại khác, dù đến Đà Lạt bằng máy bay, bạn vẫn có cơ hội ngắm nhìn những đồi thông nhấp nhô hai bên đường, từ bên này đèo Pren đến trung tâm thành phố.
Nếu thiên nhiên của Tây Nguyên hùng tráng như một bài sử thi với rừng núi nhấp nhô, với dòng sông Sê-Rê-Pôk cuồn cuộn chảy, thì thiên nhiên ở Đà Lạt lại êm đềm và mênh mông như một bài trường thiên lục bát, với những đồi thông thơ mộng.
Buổi tối, theo lời giới thiệu của một nhà thư pháp, tôi đến uống tại một quán cà phê, nơi anh có tặng cho bà chủ quán một bức thư pháp trên giấy dó. Quán không nổi tiếng lắm, hỏi không một ai biết. Tôi phải nhờ một anh xe ôm thuộc loại “thổ địa” đưa đến. Quán không có gì đặc biệt, nằm trên một đồi thông vắng vẻ, trên đường ra vùng ngoại ô thành phố. Trong bóng tối lờ mờ của những ngọn nến, bà chủ quán đứng tuổi tự chơi đàn Guitar và hát tặng khách những bài ca lãng mạn một thời vang bóng của Lê Uyên Phương, Phạm Duy, Cung Tiến … Khách cũng có người hát giao lưu lại vài bài. Khách đến không được nói chuyện ồn, nếu không sẽ bị “mời” ra ngoài. Tôi sực nhớ lại chuyện đã từng bị chối ly rượu rhum thứ tư tại quán Uyên Phương trên Tây Nguyên, trong một đêm giá lạnh. Một quán không cho khách nói chuyện nhiều, với cái thông báo dán ngoài cửa (!), một quán không cho khách uống ly rượu thứ tư! Đó cũng là những cái “chảnh tỉnh lẻ” đáng yêu của những quán cà phê ở vùng cao nguyên.
Đến khoảng 9h tối, quán cà phê đã không còn chỗ ngồi. Dường như khách đến vì tò mò nhiều hơn là nghe nhạc, vì có rất nhiều chú nhóc khoảng 9-10 tuổi! Song quả là điều thú vị khi tôi ngồi nhâm nhi ly vang Đà Lạt để nghe nhạc, trong khi bên ngoài, sương đêm đang lặng lẽ rơi trên những hàng thông. Tôi vẫn thích nghe tiếng hát trực tiếp với cây guitar thùng, trong bầu không khí ấm cúng như thế này. Rất tiếc sự tĩnh lặng trong quán không phải là sự tĩnh lặng để thưởng thức âm nhạc, mà là sự tĩnh lặng gượng ép mang quá nhiều màu sắc phô trương, nên những giai điệu tự nó cũng trở nên lạc lõng, và mất đi ít nhiều vẻ quyến rũ vốn có từ những ca khúc tuyệt vời.
Dường như tôi có cái duyên uống rượu và nghe nhạc ở vùng cao nguyên. Lên Tây Nguyên, có dịp uống rượu gạo và nghe những giai điệu rực lửa tại nhà ca sĩ nổi tiếng Y Moan - đứa con của rừng -, tại căn nhà anh trong buôn Đhăprông, giữa buổi trưa hực nắng. Đến Đà Lạt lại được uống rượu và nghe một giọng hát dù hơi phô trương, nhưng vẫn còn khá ngọt ngào, từ người chủ quán vô danh trong một quán cà phê nhỏ trên đồi thông, giữa một đêm hè Đà Lạt. Đến Tây Nguyên mà nghe những giai điệu êm đềm, hoặc đến Đà Lạt để nghe những bài ca hùng tráng thì có lẽ cũng đều lạc điệu như nhau. Giống như bắt Từ Hải mặc áo lụa ngồi vẽ tranh và bắt Kim Trọng mặc áo giáp đứng múa kiếm!
Rời quán khi trời đã về khuya, tôi chạy xe quanh hồ Xuân Hương để tận hưởng cái lạnh về đêm và nhìn những hàng thông lặng lẽ thấp thoáng trong bóng tối, dưới bụi mưa giăng giăng bàng bạc. Tự dưng tôi bỗng nghiệm ra cái ý vị tuyệt diệu trong hai chữ “thu ý” của người xưa. Nhiều cuốn tự điển thường định nghĩa chung chung “thu ý” là “ý vị mùa thu”. Song thử hỏi “ý vị mùa thu” cụ thể là cái gì thì khó mà nói rõ được. Cuốn tự điển Hoa-Anh Wenlin đã có một định nghiã cực kỳ lý thú : “slight chill hinting of autumn”. Đó chính là cái se lạnh gợi nhớ đến mùa thu. Tôi cho rằng không thể có một định nghĩa nào thơ mộng hơn được nữa. Cảm nhận được “ý vị mùa thu” trong cái se lạnh giữa một đêm hè Đà Lạt, quả là điều cực kỳ hứng thú đối với những ai đã từng cảm nhận được mùa thu trong phong vị Đường thi. Song chính trong cái nắng đào buổi sớm, chạy xe quanh bờ hồ Xuân Hương để nghe cái se lạnh ngấm vào người mới là một cái thú tuyệt trần, nhất là đối với du khách lên từ những thành phố nóng bức và bụi bặm ở miền xuôi. Ngồi uống cà phê trên một quán dốc ven hồ, nhìn ra những đồi thông ở xa xa, tôi chợt có một cảm giác bâng khâng man mác về sự tĩnh lặng bình dị, mà ngày cả những quán cà phê ven hờ hồ Hoàn Kiếm vào buổi sơ thu cũng không làm sao đem lại được.
Những chiếc xe ngựa chạy lóc cóc, nghe chậm chạp và đều đều, như tiếng gõ nhịp của thời gian. Cả một thời xa xưa, như còn thấp thoáng đâu đây, qua những hình ảnh phảng phất mơ hồ.
Khắp nơi đều là thông. Và những đồi thông đã tạo nên nét ảo huyền cho thành phố Đà Lạt, ngay giữa mùa hè. Thậm chí cả nơi gọi là “Trúc lâm thiền viện” cũng chỉ thấy một vài khóm trúc lạc lõng. Toàn là thông. Lẽ ra nên gọi là “Tùng lâm thiền viện”! Tôi cố gắng một cách vô vọng để tìm ra, ở nơi đây, cái không khí “Thiền”, mà tôi cảm nhận từ các trang cổ lục Thiền tông, nhưng không sao tìm được. Ngọn Thiền phong chót vót vào đời Đường ở Trung Quốc, cùng tiếng hét khai ngộ vang rền từ thời tổ sư Lâm Tế, truyền đến giai đoạn Trúc Lâm Yên Tử đời Trần ở Việt Nam, giờ đây như đã bị chìm mất vĩnh viễn trong sự mô phỏng tầm thường đầy dung tục. Thêm vào đó, sự ồn ào của đám tạp khách nhàn du đã vô tình phá hỏng thêm cảnh vật của một vùng sơn thủy vô cùng thơ mộng. Cũng may là những đồi thông chung quanh còn giúp tôi cảm nhận được phần nào cái phong vị thoát tục bàng bạc trong các tòa cổ sát thời xưa.
Lướt ghe trên mặt hồ Tuyền Lâm, nhìn những đồi thông hai bên bờ sông; tuy không nghe tiếng nước róc rách, không nghe tiếng thông reo trong gió, chỉ có gió lồng lộng trên mặt hồ, cũng đủ làm hồn khách thêm phơi phới. Giá như đi trên mặt hồ bằng một chiếc đò, vào lúc chiều hôm, có thêm tiếng chuông chùa ngân vang trong những đồi thông, tôi đã hình dung đó là không khí của Đường thi. Chỉ tiếc là khu dã ngoại giữa lòng hồ quá nhếch nhác, cùng với giá cả của các quán ăn dã ngoại sắc ngọt như lưỡi kiếm Ỷ Thiên đã khiến khách cụt cả hứng!
Thông ám ảnh tôi đến mức nhìn những hàng cây mimôsa từ trên cáp treo, tôi lại tưởng tượng ra đó là những cây bạch đầu tùng, loại tùng kiểng vẫn thường trắng xóa đọt vào những ngày đông lạnh giá ở miền Trung.
Tiếng thông reo là một trong những tặng vật tuyệt diệu mà Hóa Công đã tặng cho con người. Nguyễn Du đã từng mong ước : “Hà năng lạc phát quy lâm khứ, Ngọa thính tùng phong hưởng bán vân” (Làm sao xuống tóc vào rừng, Nghe thông reo gió vang lừng tầng mây). Tôi hình dung nếu Nguyễn Du được sống giữa những đồi thông Đà Lạt, thì tiếng thông reo và hình ảnh sương giăng trên những đồi thông nơi thành phố cao nguyên này sẽ trở nên bất tử với thơ ca.
Trong “U Mộng Ảnh”, Trương Trào đã viết về thông và tiếng thông reo bằng những lời vô cùng thơ mộng. Tôi xin trích ra đây để bạn đọc thưởng ngọan :
· Mùa xuân nghe tiếng chim hót, mùa hè nghe tiếng ve ngâm, mùa thu nghe tiếng côn trùng rả rích, mùa đông nghe tiếng tuyết rơi, ban ngày nghe tiếng đánh cờ, dưới trăng nghe tiếng tiêu réo rắt, trong núi nghe tiếng gió thổi ngàn thông, bên nước nghe tiếng sóng vỗ, mới không sống uổng phí một đời.(Xuân thính điểu thanh; hạ thính thiền thanh; thu thính trùng thanh; đông thính tuyết thanh; bạch trú thính kỳ thanh; nguyệt hạ thính tiêu thanh; sơn trung thính tùng phong thanh; thủy tế thính nội nãi thanh; phương bất khư sinh thử nhĩ)
· Gầy hoa để gọi bướm, chất để mời mây, trồng thông để đón gió, chứa nước để mời bèo; xây đài cao để mời trăng, trông chuối để đón mưa, trồng liễu để gọi ve. (Nghệ hoa khả dĩ khiêu điệp; lũy thạch khả dĩ khiêu vân; tài tùng khả dĩ khiêu phong; trữ thủy khả dĩ khiêu bình; trúc đài khả dĩ khiêu nguyệt; chủng tiêu khả dĩ khiêu vũ; trí liễu khả dĩ khiêu thiền.)
· Dưới thông nghe tiếng đàn cầm, dưới trăng nghe tiếng tiêu, bên khe nghe tiếng thác đổ, trong núi nghe tiếng tụng kinh, tai nghe ra mỗi tiếng đều có ý vị riêng.(Tùng hạ thính cầm, nguyệt hạ thính tiêu, giản biên thính bộc bố, sơn trung thính phạn bối, giác nhĩ trung biệt hữu bất đồng.)
· Đá đặt bên gốc mai nên cổ kính, đá đặt dưới gốc thông nên thô, đá đặt bên gốc trúc nên gầy, đá đặt trong bồn nên tinh xảo. (Mai biên chi thạch nghi cổ, tùng hạ chi thạch nghi chuyết, trúc bạng chi thạch nghi sấu, bồn nội chi thạch nghi xảo.)
· Tính kế một ngày thì trồng chuối; tính kế một năm thì trồng trúc; tính kế mười năm thì trồng liễu, tính kế trăm năm thì trồng thông. (Nhất nhật chi kế chủng tiêu, nhất tuế chi kế chủng trúc, thập niên chi kế chủng liễu, bá niên chi kế chủng tùng.)
· Lấy hoa thông làm lương thực, lấy trái thông làm hương liệu, lấy cành thông làm chổi quét, lấy sóng lao xao trên ngọn thông làm tiếng trống. Ở trong núi mà có được hơn trăm cây thông lớn, có thể dùng mãi không hết. (Dĩ tùng hoa vi lương, dĩ tùng thực vi hương, dĩ tùng chi vi chủ vĩ, dĩ tùng âm vi bộ chướng, dĩ tùng đào vi cổ xúy. Sơn cư đắc kiều tùng bách dư chương, chân nãi thụ dụng bất tận.)
· Mai khiến người cao nhã, lan khiến người lặng lẽ, cúc khiến người quê mùa, sen khiến người điềm đạm, xuân hải đường khiến người xinh đẹp, mẫu đơn khiến người hào sảng, chuối và trúc khiến người phong vận, thu hải đường khiến người kiều mỵ, thông khiến người phóng dật, ngô đồng khiến người thanh cao, liễu khiến người sầu cảm.(Mai linh nhân cao, lan linh nhân u, cúc linh nhân dã, liên linh nhân đạm, xuân hải đường linh nhân diễm, mẫu đan linh nhân hào, tiêu dữ trúc linh nhân vận, thu hải đường linh nhân mị, tùng linh nhân dật, đồng linh nhân thanh, liễu linh nhân cảm.)
· Gió có ba thứ tiếng : có tiếng lao xao thổi ngọn thông như sóng dậy, có tiếng xào xạc trong cây cỏ mùa thu, có tiếng thổi sóng vỗ ì ầm (Phong chi vi thanh hữu tam : hữu tùng đào thanh, hữu thu thảo thanh, hữu ba lãng thanh)
Riêng với Đà Lạt, tiếng thông reo trong gió lại gây ấn tượng cho tôi không sâu đậm bằng hình ảnh những đồi thông lãng đãng trong sương. Khi xe đã lăn bánh qua đèo Pren, tôi vẫn mang hình ảnh những đồi thông về thành phố. Đà Lạt có thể mất đi những thác ghềnh, mất đi những vườn hoa, song còn những đồi thông là vẫn còn Đà Lạt. Còn sương giăng trên những đồi thông thì trong tôi, Đà Lạt vẫn còn là thành phố cổ tích, dù ánh sáng văn minh và những phong trào du lịch xô bồ đã tàn phá đi rất nhiều sự bình yên và thơ mộng một thời.
Barringtonia racemosa trees have white or pink flowers. And Barringtonia acutangula trees have red flowers.
Cây Barringtonia racemosa có hoa trắng hay hồng, còn Barringtonia acutangula có hoa đỏ.
Vietnamese named : Cây mưng, Lộc vừng hoa chùm, Chiếc chùm, Tam lang.
English names : Stream Barringtonia, Freshwater Mangrove, Indian Oak, Indian Putat, Fish killer tree
Scientist name : Barringtonia racemosa
(L.) Roxb.
Synonyms : Barringtonia racemosa (Linn.) Blume, Eugenia racemosa Linn., Menichea rosata Sonn. Butonica rosata Miers
Barringtonia stravadium Blanco
Family : Lecythidaceae . Họ Lộc Vừng
Searched from :
**** HOA LAN CÂY CẢNH.COM
www.hoalancaycanh.com/diendan/showthread.php?t=354
Scientific:
Barringtonia acutangula subsp. spicata : Lộc vừng đỏ, Chiếc khế
Barringtonia racemosa: Chiếc, Lộc vừng trắng, hồng
Other names : Indian Oak, Indian Putat, Vừng, Chiếc, Ngọc Nhị Tam Lang.
Hoa Lộc Vừng thuộc loài cây ưa sáng và ẩm, thường mọc ven các ao đầm hồ nước ngọt hay nước lợ. Hoa lộc vừng thường nở vào giữa mùa hè và mùa thu vào khoảng tháng 6 - 7 đến tháng 11. Được xếp vào bộ tứ quý Sanh, Sung , Tùng , Lộc nên Lộc vừng thường được trồng làm cảnh hay Bonsai.
Người miền Nam thì gọi lộc vừng là cây chiếc. Cây chiếc có hai loại, bông màu đỏ và bông màu trắng hồng. Chiếc thường mọc hoang dọc theo bờ biền, đọt chiếc được hái về cuốn bánh xèo, hay ăn với cá lóc nướng.
Ngày xưa ít ai để ý đến bông của nó vì hoa thường nỡ về đêm, trời tờ mờ sáng khoảng 8 giờ là hoa rụng thành thảm quanh gốc và dập dìu theo sóng nước.
Trái chiếc có khía như trái khế. Khi đã già, trái rụng xuống theo con nước, trôi dạt và tấp vào bờ rồi mọc thành cây con. Dòng chuyển hoá của cây chiếc cứ luân lưu tự nhiên từ bao đời như vậy. Sau này, dân trồng bonsai đem cây chiếc về phố, cho vào phòng máy lạnh, từ chú vịt con xấu xí trở thành thiên nga với cái tên mỹ miều lộc vừng , hay mang màu sắc huơng xa một chút : ngọc nhị tam lang. Cây chiếc mọc hoang được tận dụng cả cây lớn lẫn cây nhỏ đem buôn bán vì dân làm ăn tin rằng nó mang lại tài lộc may mắn.
Nhìn cây chiếc trong chậu, sao bỗng dưng nhớ tới thân phận của những nàng thôn nữ bị tiến cung thời xưa. Đẹp, nhưng não nùng, có phải hồng nhan đa truân ?
...Không biết cây chiếc sống trong lầu son gác tía có nhớ về khoảng trời xanh ngát, về dòng sông, bờ biền, con nước ròng nước lớn và tiếng bìm bịp kêu chiều.....
**** VHO.VN.
www.vho.vn/view.htm?ID=2898&keyword=Ho
Lộc vừng hoa chùm, Chiếc chùm, Tam lang - Barringtonia racemosa (L.) Spreng., thuộc họ Lộc vừng - Lecythidaceae.
Mô tả: Cây gỗ có kích thước trung bình. Lá dạng màng, thuôn, xoan ngược hay hình ngọn giáo, thon hẹp rồi thắt lại gần như hình tim trên cuống, có mũi nhọn, dài 10-30cm, rộng 5-10cm, cuống dài 3-7cm. Hoa nhiều, thành bông ở ngọn hay ở bên thòng xuống dài 25-50cm. Quả bằng quả trứng gà, thon hẹp, bao bởi đài hoa tồn tại, có khi có 4 góc thon hẹp, nhẵn. Hạt đơn độc, xoan thuôn.
Hoa tháng 4-7.
Bộ phận dùng: Rễ, vỏ, quả, hạt - Radix, Cortex, Fructus et Semen Barringtoniae Racemosae.
Nơi sống và thu hái: Cây mọc rải rác ở khắp nước ta, thường ở gần bờ biển, hay dựa rạch từ Hoà Bình đến Biên Hoà. Còn phân bố ở các nước Lào, Campuchia, Ấn Ðộ, Malaixia, Philippin.
Thành phần hoá học: Có glucosid saponin vỏ chứa 18% tanin.
Tính vị, tác dụng: Rễ đắng, có tính hạ nhiệt. Hạt thơm.
Công dụng, chỉ định và phối hợp: Rễ được dùng trị bệnh sởi. Quả dùng trị ho và hen suyễn. Nhân hạt giã ra thêm bột và dầu, dùng trị ỉa chảy. Hạt được dùng trị các cơn đau bụng, và bệnh về mắt, còn dùng để duốc cá.
Ở Malaixia, lá hoặc cả rễ và vỏ dùng đắp trị ghẻ và các nốt đậu.
Ở Ấn Ðộ, rễ làm thông, làm mát, quả trị ho, hen và ỉa chảy, nhân hạt cùng với sữa dùng trị bệnh vàng da và các chứng bệnh về mật; hạt dùng trị đau bụng và bệnh về mắt, hạt và vỏ trị giun, đuốc cá, xổ và sát trùng.
________________________________________________________
**** PLANTZAFRICA.COM
www.plantzafrica.com/plantab/barringrac.htm
Barringtonia racemosa (L.) Roxb.
This beautiful mangrove tree is easily recognized by its large leaves, delicate white flowers and guava-like fruit that hang in long racemes.
Description
Barringtonia racemosa has a straight, unbranched stem that leads to a rounded crown and is usually 4-8 m tall, but occasionally reaches 15 m. The bark is greyish brown to pink with white blotches and raised dots and lines. The branches are marked with leaf scars.
The leaves are alternate and carried in clusters at the ends of branches, are 180-320 x 55-145 mm, with petioles 5-12 mm long. The midribs are prominent on the lower side of the leaf and the branching veins are visible on both sides.
The flowers are produced on hanging racemes up to 1 m long. The buds are pinkish red and split open to bring forth masses of delicate stamens in white sprays up to 35 mm wide, which are often tinged with pink. The flowers give off a pungent, putrid yet faintly sweet odour in the morning. The fruit are quadrangular, 65 x 40 mm. Each fruit contains a single seed surrounded by spongy, fibrous flesh that provides the buoyancy that allows the fruit to be carried off with the tide.
Distribution and habitat
Barringtonia racemosa is mainly a coastal species that thrives under very humid, moist conditions. It is common along tropical and subtropical coasts in the Indian Ocean, starting at the east coast of South Africa. It is also common in Mozambique, Madagascar, India, Sri Lanka, Malaysia, Thailand, Laos, southern China, northern Australia, the Ryukyu Islands of Japan and a number of Polynesian islands. It does grow well under dry conditions but it cannot tolerate even mild frost.
Conservation status
Barringtonia racemosa is not threatened in any way.
Derivation of name and historical aspects
The genus Barringtonia contains 56 species and is named after Daines Barrington, an 18th century botanist, jurist and antiquary. The specific name racemosa refers to the long racemes on which the flowers and fruit are borne. B. racemosa is the only indigenous species of this genus occurring in South Africa. Two Asian species exist in cultivation in the Durban Botanic Gardens- B. asiatica and B. acutangula.
Ecology
Barringtonia racemosa can tolerate salt water and therefore thrives under coastal and estaurine conditions. It also grows well under dry conditions where frost does not occur. The chief dispersal agent for the buoyant seeds is the tide. Although there are no records of animals eating the fruit, the presence of the trees up to 1 000 m above sea level points to an as yet unknown animal as a dispersal agent. It flowers twice a year: in spring and again from January to April. The strong scent produced by the flowers at night attract moths and nectar-feeding bats. After the flowers (petals and stamens) are shed, the inflorescences are often crowded with ants that are attracted to the nectar. It is the larval food plant for the butterfly Coeliades keithloa.
Uses and cultural aspects
The seeds, bark, wood and roots contain the poison saponin and is used to stun fish. The bark, which also has a high tannin content, is frequently used in powdered form for this purpose. Extracts from the plant are effective insectides and are also used medicinally in the East; in South Africa the Zulus use the fruit to treat malaria. In Bengal the seeds are used to poison people and coconut is said to be the antidote. The young leaves are edible and the bark is often used for cordage.
It grows rapidly from the seed or cuttings that are pushed into the ground. The typical substrate on which it grows is the black mud on the banks of the estuaries on South Africa 's east coast.
Split the hard outer covering of the fruit to expose the seed which is about the size of a small chicken egg. Usually a large proportion of the fruits are seedless. Place the seed in a 1:1 mixture of sand and compost kept in a warm, well-ventilated area receiving a lot of light. The seeds generally germinate in 10 to 14 days, depending upon the heat. The seedlings can be planted out into large containers or into the open ground in their second season of growth.
When growing it in a garden (or relatively dry conditions), it is best to water it regularly during the establishment phase and during winter, otherwise the plant is likely to die. In Durban and Sri Lanka the weather is such that it is used as a roadside tree. Generally B. racemosa cannot tolerate even mild frost, however, it has been grown successfully in the Highveld when kept in a greenhouse under permanently well-watered and very humid conditions.
The very large, spear-shaped leaves provide plenty of shade and any plants grown in close proximity to the tree should be shade plants that can tolerate very moist soils. It is well suited for small gardens because the horizontal branching of B. racemosa makes the canopy easy to prune to the required size. B. racemosa is deciduous, dropping its leaves for a short time in early summer before the first rains on the east coast of KwaZulu-Natal.
The wood is susceptible to sap-stain and being attacked by termites and marine borer; the sapwood is prone to attack by Lyctus borers.
**** PHILIPPINE MEDICINE PLANTS
www.stuartxchange.org/Putat.html
Barringtonia racemosa (Linn.) Blume
FISH-KILLER TREE
Botany
Putat is a smooth, small tree, growing to a height of 10 meters. Branches have prominent leaf-scars. Leaves occur at the ends of the branches, subsessile, oblong-obate, 10 to 30 cm long, pointed at both ends, toothed at the margins. Flowers are white or pink, borne on terminal racemes or on drooping races from axils of fallen leaves, 20 to 60 cm long. Calyx encloses the bud, later splitting irregularly into 2 or 3 ovate, concave segments. Petals are oblong-ovate to lanceolate, 2 to 2.5 cm long, slightly united at the base. Stamens are very numerous, 3 to 4 cm long. Fruit is ovoid to oblong-ovoid, 5 to 6 cm long, somewhat 4-angled, crowned by a persistent calyx. Leathery pericarp of the fruit is green or purplis in color.
Distribution
In thickets and damp places along the seashore and streams, at low altitudes.
Occasionally planted as a roadside ornament for its drooping inflorescences of white and pink flowers.
Constituents
- Study of ethyl acetate extract of stem bark isolated five compounds: 3,3'-dimethoxy ellagic acid, dihydromyticetin, gallic acid, bartogenic acid and stigmasterol.
- Ethanolic extract of roots yielded two novel neo-clerodane-type diterpenoids - nasimalun A and nasimalun B.
Properties
Bark is antirheumatic.
Roots are considered deobstruent and cooling.
Seeds are aromatic.
Parts used
Bark, leaves, fruit, seeds.
Uses
Folkloric
Decoction of bark used as antirheumatic.
Poultices of leaves used for skin itches, chicken pox, alone or with bark or root.
Fruit used for asthma, coughs and diarrhea.
Pulverized fruit used as snuff for hemicrania; combined with other remedies, applied for skin affections.
Seeds, given with milk, used for colic; also used for parturition.
Powdered fruit, used as snuff to clear the nostrils; also applied externally, in combination with other remedies, for throat and skin eruptions.
In Kerala, India, seeds traditionally used to treat cancer-type diseases.
In Malaysia, used as anti-inflammatory and anti-cancer.
Others
Fish poison: Bark is used as a fish poison. Seeds are used for intoxicating fish.
Illuminant: Oil from the seed used as illuminant.
Studies
• Antinociceptive / Toxicological Studies: Study of aqueous bark extract showed antinociceptive activity without producing unwarranted side effects and toxicity. The effect was mediated mainly via opioid mechanisms, probably through phenolic and steroidal constituents in the extract.
• Anti-Tumor / Non-Toxic: Study of methanolic seed extract on mice challenged with Dalton's Lymphoma Ascitic cells showed remarkable dose-dependent anti-DLA activity in mice in an efficacy better than standard drug, vincristine. The extract seemed devoid of acute and short-term toxicity.
• Molluscicidal / Cercaricidal / Mosquito Larvicidal / Antiplasmodial: Study of aqueous extracts of fruit and seed approximately equipotent molluscicidal, cercaricidal, larvicidal and antiplasmodial properties in experimental models used. Biological effects were attributed to the triterpenoid saponins, esp barringtogenol and barringtogenic acid in the fruit and seed of the plant.
• Anti-Arthritic: Study of validates the ethnomedicinal use of fruits of BR in the treatment of pain and inflammatory conditions and establishes its potent anti-arthritic.
• Antifungal: Study of extracts of B racemosa leaves and bark yielded two different phenolic acids (gallic and ferrulic) and four flavonoids (naringin, rutin, luteolin and kaempferol). Results showed antifungal activity against Fusarium sp, Aspergillus sp. and T koningii. Results provide scientifica basis for use of the plants extracts for future development of antifungal, antioxidant and anti-inflammatory agents.
• Antioxidant / Anti-Inflammatory / Lycopene: Study showed the crude extracts to be strong inhibitors of NO. Phytochemical analysis showed B racemosa to be an important source of lycopene, long recognized as an important antioxidant, in vivo and in vitro. The study concludes with a correlation between the antioxidant activity and lycopene content of B racemosa.
• Antioxidant: Study of methanolic and ethanolic extracts of all aerial parts exhibited very strong antioxidant properties when compared to BHT, ascorbic acid, and a-tocopherol in free radical scavenging and reducing power assays.
Availability
Wild-crafted.
**** TOP TROPICALS.COM
toptropicals.com/catalog/uid/barringtonia_racemosa.htm
**** WILDSINGAPORE
www.wildsingapore.com/wildfacts/plants/coastal/barrington...
**** NATURELOVEYOU
www.natureloveyou.sg/Barringtonia racemosa/Main.html
**** WIKI
en.wikipedia.org/wiki/Barringtonia_racemosa
**** CAT.INIST.FR.
cat.inist.fr/?aModele=afficheN&cpsidt=21359930
Résumé / Abstract
Barringtonia acutangula (L.) Gaertn belonging to family Barringtoniaceae was investigated to evaluate In vitro antibacterial activity of aqueous, ethanolic, petroleum ether and chloroform extracts against Staphylococcus aureus, Pseudomonas aeruginosa, Klebsiella pneumoniae, Enterococcus faecalis and Escherichia coli the major urinary tract infection causing pathogens were tested by disc diffusion assay method and the minimum inhibitory concentration was evaluated. Ethanol (95%) extract exhibited broader spectrum of inhibition followed by chloroform, petroleum ether and aqueous extracts against the urinary tract pathogens under test. An attempt has been made to compare the activity of extracts with standard antibiotics against selected urinary tract infection causing pathogens.
Revue / Journal Title
Indian journal of pharmaceutical sciences ISSN 0250-474X
Source / Source
2008, vol. 70, no5, pp. 677-679 [3 page(s) (article)]
Langue / Language
Anglais
Editeur / Publisher
Indian Pharmaceutical Association, Bombay, INDE (1978) (Revue)
Localisation / Location
INIST-CNRS, Cote INIST : 2368, 35400018491523.0270
**** IU.FF.CUNI.CZ.
iu.ff.cuni.cz/pandanus/database/details.php?id=242
This is an evergreen tree of moderate size, called by Sanskrit writers Hijja or Hijjala. The fruit is spoken of as Samudra-phala and Dhātriphala or "nurse's fruit," and is one of the best known domestic remedies. When children suffer from a cold in the chest, the seed is rubbed down on a stone with water and applied over the sternum, and if there is much dyspnoea a few grains with or without the juice of fresh ginger are administered internally and seldom fail to induce vomiting and the expulsion of mucus from the air passages. To reduce the enlarged abdomen of children it is given in doses of from 2 to 3 grains in milk. Rumphius states that the roots are used to kill fish, and this use of the bark is known in most parts of India. The fish are said to be not unwholesome.
Barringtonia racemosa has similar properties, the bark, root and seed being bitter. Ainslie states that in Java and in Ternate the seeds are used for intoxicating fish. The powdered seeds of these plants induce sneezing.
**** MEMBERS ON FLICKR :
Sân bay chiều cuối đông vắng người 1 ngày ảm đạm . Phong kéo chiếc vali đi thẳng ra cửa chính .. tay còn lại đang bật điện thoại lên và thực hiện 2 cuộc gọi .. tất nhiên là cho mẹ .. sau đó .. là cho người con gái nó mong gặp lại nhất .. Vũ .
Đó chính là người phụ nữ 2 sau mẹ nó . Và là người đầu tiên ..
" Cho Vũ cái này này " – cậu bé Phong dấu cái gì đó trong cái bàn tay bé xíu đang nắm chặt lại ở đằng sau rồi vừa sụt sịt cái mũi thò mò nói với bé Vũ
" Cái gì vậy " – Vũ tròn xoe đôi mắt ngây ngô nhìn Phong chờ đợi
" Thì phải xòe tay ra , cả 2 tay mới đủ " – Phong lấy 1 tay quệt qua mũi nói
" Không phải là con ếch chứ " – Vũ chớp mắt , mặt hơi sợ sệt nhìn Phong
" Sao lại là con ếch , Vũ sợ ếch mà " – Phong nói to khẳng định lại chắc chắn không phải là con ếch , nó tròn xoe mắt nhìn Vũ
" Vậy cho Vũ đi " – Vũ hào hứng xòe đôi bàn tay
Phong không nói gì cả , đặt vào tay Vũ 1 quả cà chua đỏ trót , rồi lại quệt mũi 1 cái lau vào áo ( s )
" Cà chua à , Vũ đâu biết ăn " – Vũ nhìn quả cà chua ngơ ngác
" Ai bảo Vũ đây là quả cà chua , đây là trái tim của Phong " – Phong nói 1 cách rất là ngô nghê nhưng lại vô tư kì lạ
" Vậy trái tim Phong là quả cà chua à ? " – Vũ nhìn Phong tò mò
" Ừ , trên tivi người ta bảo , phải trao trái tim cho người mình yêu nên Phong mang cho Vũ đấy " – Phong phấn khởi nói
Cái tuổi bé thơ bắt trước trên ti vi , Phong nào biết được trái tim không thể là quả cà chua đc , nhưng nó chỉ thầm hiểu được trái tim màu đỏ được vẽ trên tivi giống như quả cà chua vậy nên nó mang đến tặng cho bé Vũ người mà nó rất thích .
Nhưng chỉ vài ngày sau đó , nó thấy Vũ ngồi khóc ở thềm cửa , quả cà chua héo quắt xấu xí trên tay Vũ , Vũ khóc thút thít trông đến là thương , Phong ngồi xuống bên cạnh mặt cũng ngền ngệt ra .
" Trái tim của Phong chết rồi " – Vũ khóc đưa quả cà chua nhăn nhúm héo khô ra
"Vũ đừng lo , Phong nhiều trái tim lắm , để Phong về tủ lạnh lấy cho Vũ nhé " – Phong an ủi Vũ rất nhanh
" Ơ , vậy trái tim của Phong Vũ quên không để trong tủ lạnh nên nó mới chết đấy " – Cái giọng nói , cái suy nghĩ ngây thơ của Vũ
" Vậy lần này nhớ để tủ lạnh cho nó không chết "
Phong dặn dò Vũ . Vũ lại nhe răng ra cười ngay . Phong kéo tay Vũ chạy về nhà mình để lấy 1 trái tim cà chua khác .. sự ngây ngô trong trẻo của cả 2 khiến nó mãi mãi không thể nào có thể nhòa đi đc
Quán café 1 buổi chiều trong vắt .. nắng như hè đã sang nhưng vẫn khiến người ta thấy lạnh rùng rợn . Vũ ngồi trong quán cafe chiều đông đúc như ai cũng thíc chọn ngày hôm nay là 1 buổi gặp lại ..
Từ góc bàn phía trong nó đã thấy Phong rồi .. sau nhiều năm không gặp .. trông anh ra dáng trai Sài Thành chứ không phải zai Bắc nữa . Hìh như anh nhận ra Vũ ngay vì nó trông không khác gì so vs những bức ảnh anh vẫn thường ngắm trên blog và cũng không khác gì nhiều với những ngày còn bé .. chỉ là , Vũ đã lớn .. cái nét đẹp hồi bé bây giờ không còn nữa .. chỉ còn ở đó là 1 người đàn bà đã trưởng thành sau năm tháng .
- Em đợi lâu chưa
- Em đợi lâu lắm rồi , từ hồi anh vào Nam cơ
- Anh cất đồ xong là tót ra đây vs em luôn đấy
- Ờ .. sao bảo 18t thì anh sẽ về đây để ở vs bố
- Anh không thể về đây và để mẹ 1 mìh đc
- Ơ .. thế mẹ anh có chồng mới r hả ;
- Ừm .. hehe .. may không phải ở vs mẹ đến già
- Thế có đưa cô nào về cùng không
- Anh không …
- Sao thế .. không thíc gái Nam à
- Thế em yêu ai rồi
- Em à .. 2 năm nay em vẫn đang iêu 1 người .. hì
Đột nhiên câu trả lời của Vũ khiến không khí im lặng .. Vũ có chút buồn gì đó trong cách cô trả lời rồi cười .. Vũ cúi mặt khuấy loạn cốc nước cam đã tan đá từ lúc nào .. điều ấy gợn lên trong Phong những lo lắng không biết từ đâu đến .
- Người ấy có tốt không – Phong nói rồi cười mím
- Không .. Anh ấy là người lăng nhăng
Phong ngạc nhiên . Nó im lặng nhìn Vũ .
- Nhưng anh ấy yêu em .. và em cũng vậy ..
- Em có hạnh phúc không ? – Phong xen vào
- Em có cảm thấy ^^ - Vũ cười ..
Cái nụ cười nhạt hết sức có thể cười của Vũ làm Phong thở dài . Anh cụp mắt nhấp 1 ngụm café còn ấm ..
Cuộc nói chuyện vẫn tiếp .. nhưng dường như nó đã trầm đi trông thấy . Phong và Vũ .. Từng như là 1 đôi nhưng thật ra lại chưa bao giờ thực sự là 1 đôi . Chỉ có cái gì đó đã qua trong quá khứ đôi khi hiện về chân thực khiến 1 trong cả 2 lầm tưởng .. nhưng ở Phong . Đó thật sự luôn là tìh cảm đáng trân trọng .. và nó sẵn sàng lớn dần lên bất kì lúc nào .
…
Giờ tan tầm , sau những ngày mưa tầm tã buồn thối lòng con người ta . Vũ ngồi sau xe tựa đầu vào lưng Tú . Tay đút túi áo anh nhìn ra phía những dòng xe đang hối hả . Tú vừa đón Vũ tan làm ..Cả 2 nhìn vào thì quá đỗi hạnh phúc .. Ai biết được sau lưng Vũ , Tú đã có nhiều lần quên lối về .. Bên cạnh người con trai hào hoa này còn có quá nhiều cô gái . Và Vũ là người con gái duy nhất luôn tha thứ và yêu thương anh một cách quá tuyệt vời .. có lẽ đó là điều duy nhất khiến Tú không bao giờ muốn rời bỏ Vũ , người con gái yêu anh hơn cả tự trọng của mình . Nên anh cũng cố gắng đáp trả .. cố yêu thương Vũ nhiều hơn . Nhưng rồi dù cố thế nào , dù Vũ luôn là người anh yêu nhất , vậy mà không hiểu sao .. Đam mê vẫn không phải là thứ khiến anh dễ dàng nhớ đường quay về . Để rồi sau bao nhiêu tổn thương anh gây ra .. Vũ vẫn ở bên anh và anh .. vẫn chọn Vũ là người sẽ ở cạnh anh suốt cuộc đời .
Vũ đã khóc rất nhiều . Nhưng cô gái vị tha này luôn bỏ qua tất cả . Vì cô bé chỉ biết yêu anh là đủ . Chỉ cần có anh trong cuộc đời mình là cô nghĩ mìh sẽ sống tốt . Luôn chỉ cần dù đi đâu vs ai .. anh cũng sẽ quay về với mình .. Cô ấy đã quên mất sự tự kiêu con gái của mìh để yêu anh .. Và đó chíh là điều khiến anh yêu cô nhiều hơn ai hết
- Phong về rồi anh ak – Vũ đột nhiên nói sau lưng Tú
- Phong nào nhỉ
- Bạn từ bé của em ấy
- Là ai nhỉ - Tú vẫn k nhớ ra dù Vũ đã k ít lần nhắc đến Phong
- Sao những cái em kể anh không bao giờ nhớ nhỉ
- Anh chỉ nhớ cái quan trọng thôi
- Phong cũng quan trọng mà
- À thế hả .. thế thì hay rồi
- Haha .. đồ hấp
- Về rồi thì sao
- Em nói thế cho có câu chuyện thôi , bẩn tíh
- Ơ .. e biết a bẩn tíh thì e đừng nói ra chứ
- Sao mà không nói >
- Người ta biết thì lại khổ e thôi , xấu chàng hổ ai
…
Rồii ngày mưa chuyển mùa tầm tã lại đến . Ngày Vũ lại sững sờ khi nhận được những tin nhắn của cô gái đang quen Tú . Vũ không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô khó xử 1 cách đau khổ như thế này .. Cô có bao giờ dám trách những người con gái ấy .. họ cũng chỉ là người giống như cô cũng sẽ đau đớn không ít .. Cô trách Tú thì ít mà trách bản thân thì nhiều .. Trách bản thân đã không thể làm Tú thấy đủ ..
Nhưng rồi hôm nay như ngày đc chọn để vỡ oà . Vũ thấy mìh khổ thân quá chừng . Thấy mìh đág thương biết nhường nào .. Yêu 1 người đến ngu dại .. tìh cảm trải qua năm tháng như trải xuống đường để người ta dẫm đạp lên ..
- Đây là lần cuối cùng , thật đấy .. – Tú cố giải thíc
- Em muốn tin đây là lần cuối cùng lắm – Vũ cố gằn lòng lại
- Anh thật sự .. không muốn mất em đâu , anh sẽ thực sự thay đổi
- Anh không muốn mất em sao anh cứ đối xử vs em như thế
- Anh sai rồi mà .. Anh xin em .. bỏ qua 1 lần nữa thôi
- Ừm .. đc rồi , anh về đi
- Em đừng buồn đc không
- Để em yên vài ngày đi
Rồi Tú về và trả khoảng yên lặng cho Vũ . Nếu như mọi lần , chỉ cần vài ngày .. hay 1 tuần .. là Vũ sẽ lại ngậm họng bỏ qua rồi mọi chuyện lại như cũ . Nhưng dường như không có điều j là không có giới hạn . Tìh yêu cũng vậy , nó là thứ nghiêm ngặt nhất , đôi lúc như không có giới hạn xong lại vạch giới hạn cực kì rõ ràng .
- Sao hôm nay không thấy em đi làm – Phong lo lắng gọi cho Vũ
- Anh đến quán em à ? - Giọng Vũ run lên vì lạnh
- Anh đến mua đồ , em sao thế .. em đang ở đâu vậy
- Em vừa tan ca .. em đang đi bộ về
- Mưa như thế này , em sao thế - Phong hét lên trong tiếng mưa
- Em buồn chết mất anh ơi …
- Em đừng yên chỗ đấy đứng đi đâu
Phong cụp máy . Đột nhiên mọi đớn đau cố dấu bao nhiêu ngày tháng qua trào ra . Vũ ngồi ôm gối lên lề đường dưới mưa tầm tã .. Trông nó như đứa trẻ bơ vơ không biết đi về đâu đang chờ 1 sự cứu rỗi ..
Rồi Phong cũng đến . Không biết nhờ điều gì mà anh tìm thấy Vũ nhanh đến thế .. Anh cũng ướt hết rồi .. Mưa lạnh như thế này , anh phải tìm Vũ để làm gì .
- Có chuyện gì thế .. Chết rét bây giờ - Phong cởi áo mìh khoác sang cho Vũ .. dù cái áo đã ướt đẫm .. nhưng anh vẫn mong nó sẽ làm Vũ ấm hơn .
- Anh này ..
- Sao em ..
- Mình lăng nhăng vs nhau đi
Phong ôm vai Vũ chết lặng . Đó là 1 câu đề nghị .. hay là sự van xin .. Phong thấy khó hiểu .. nhưng lại không muốn nghe lí do . Nó chỉ muốn lôi Vũ về ngay lập tức .
- Về rồi nói sau
- Em không về nhà đâu – Vũ lại khóc
- Thế thì về nhà anh
Phong nhìn Vũ bực bội trào lên mắt . Nó lôi Vũ lên xe .. 2 đứa lao đi trong mưa .. Vũ dựa đầu vào lưng Phong ôm lấy lồng ngực mìh nước mắt lẫn vào mưa .. Thật khó hiểu cái con người này .. nếu chấp nhận yêu như thế thì tại sao phải đau khổ thế này .. tại ai chứ . Tại Vũ mà thôi .
…
Phong đưa Vũ cái áo len của mìh và cái quần cottong rộng tướng .
- Em tự thay hay để anh thay hộ - Phong tỏ vẻ lạnh lùng
- Ai thèm > – Vũ vẫn có thể xị mặt lè lưỡi
- Nhanh lên anh lạnh lắm rồi đấy
- Biết rồi , nói ít thôi
Vũ đóng rầm cửa nhà tắm lại .. Ánh đèn vàng trong phòng Phong khiến nó ấm lại .. Phong ngồi cầm khăn lau đầu .. Nó bật điều hoà cho nhiệt độ cao rồi cởi áo ra lau người ..
- Anh ơi , em không mặc vừa cái quần này đâu
Vũ đáp cái quần lên giường , cái áo len nó mặc trông như là váy rồi .. Vũ tự leo lên giường đắp chăn mà không cần suy nghĩ gì ..
- Này , leo lên giường đàn ông mà như không ấy – Phong ngơ ngác ngại ngùng quát
- Anh mặc áo vào đi .. không lại xảy ra chuyện bây giờ
- Hả , linh ta linh tinh – Phong lấy quần áo đã để sẵn trên giường đi vào phòng tắm .
…
Phong ngồi cạnh nhìn Vũ đã thiếp đi ngủ từ lúc nào .. Nó cho quần áo Vũ vào máy giặt rồi phơi lên cho khô ..
- Anh này - đột nhiên Vũ nắm lấy tay Phong
- Giật mìh
- Trước đây anh thíc em lắm hả - Vũ đột nhiên hỏi
- Anh thíc em bao giờ .. – Phong lúng túng
- Giúp em việc này đi
- Ừm
- Sao chưa biết việc gì đã ừm rồi
- Ờ .. thế việc gì
- Lăng nhăng với em đi ..
Câu ấy làm Phong lại im lặng nhìn vào mắt Vũ
- Còn người yêu em thì sao ?
- Mình chỉ lăng nhăng vs nhau thôi , không phải là người yêu
- Điều ấy làm em vui hơn à ?
- Ừm .. 1 chút
- Vậy thì làm thôi
Vũ ngước mắt lên nhìn Phong . Mắt Phong rõ ràng có điều gì đó rất lạ . Rồi anh từ từ ghé sát lại .. Vũ chớp mắt và biết là anh chuẩn bị hôn mình . Điều mà cô không nghĩ đến là .. Cô cũng muốn hôn anh .
Rồi họ hôn nhau ở đó . Như thế là họ đang yêu nhau nồng nàn hơn bao giờ hết .. Cái hôn như kéo dài mãi ..
Họ thật sự đã lăng nhăng vs nhau mất rồi .
…
11h đêm .. trời đã tạnh mưa .. ánh đèn đường vàng lạnh đổ rực trên nền đường .. từ nhà Phong về nhà Vũ chỉ là từ đầu xóm đến cuối xóm ..2 đứa đi bên nhau ngại ngùng điều vừa xảy ra . Không ai nói gì 1 lúc lâu . Chỉ thi thoảng Phong lại đánh mắt sang thăm dò Vũ nhưng Vũ vẫn chỉ im lặng lúc nhìn lên lúc nhìn xuống không có biểu hiện gì khác . Đường ngắn càng thêm ngắn .. Cuối cùng cũng đến nhà Vũ rồi ..
- Em vào nhà đi – Phong không biết nói j ngoài câu ấy
- Anh về cẩn thận nhé – Vũ cười
- Từ đây về kia có j nguy hiểm à
- Hì .. em phải nhắc thế ..
- Ừm ..
- Thế em vào nhé
- À .. em ..
Phong như đang định nói điều gì đó nhưng nó dừng lại vì đằng xa 1 đứa con trai tiến lại , khuôn mặt chỉ toàn là sự khó chịu .. Vũ cũng ngạc nhiên k kém vì sự xuất hiện đột ngột của người đó .. Là Tú . Anh đang khó chịu vì mãi giữa khuya Vũ mới về và đi cạnh 1 người đàn ông lạ . Tú nhìn Vũ như muốn hỏi " Anh ta là ai ? "
- Đây là anh Phong , còn đây là Tú – Vũ giới thiệu 2 người với nhau
- Chào ông – Phong cười thân thiện dù Tú chẳng khác gì tìh địch của mìh lúc này hoặc giả anh mới là tìh địch của Tú
- Sao em về muộn thế - Tú không quan tâm đến lời chào của Phong
- Em qua chơi nhà Phong – Vũ nhìn sang Phong
- Vũ sang ăn cơm vs bố tôi thôi ông k phải lo đâu – Phong hiểu ánh mắt Vũ muốn mìh sẽ nói gì
- Em mệt chưa – Tú vẫn không để í đến Phong
- Ừm .. mệt rồi – Vũ cúi mặt đánh mắt sang nhìn Phong rồi đánh đi
- Vậy em vào nhà nghỉ sớm đi , mai anh đón đi làm – Tú vỗ nhẹ vào má Vũ
- Ừm .. anh về nhé – Vũ quay sang nhìn Phong tạm biệt
- Em vào nghỉ đi – Phong cười
Nói rồi cả Phong và Vũ đều quay lưng đi . Tú đợi Vũ vào đến nhà .. Nó quay mặt về phía Phong ..
- Phong – Tú gọi đủ để cho Phong nghe thấy
Phong dừng lại không bước tiếp nữa ..
- Trước đây Vũ có thể thíc ông nhưng bh khác rồi , ông đừng xen vào giữa chúng tôi đc chứ
Phong khẽ cười . Rồi nó quay lưng lại nhìn Tú .. nụ cười vẫn chưa tắt .
- Vũ chưa bao giờ nói là thíc tôi cả
Chỉ nói có vậy thôi , Phong lại quay lưng đi tiếp . Nó không quan tâm Tú sẽ nghĩ gì hay muốn nói cho nó hiểu cái gì , nó chỉ biết Tú có không muốn nó xen vào cũng không được .. vì Vũ đã kéo nó vào rồi .. và nó sẽ không dừng lại đến khi nào Vũ đẩy nó ra khỏi chuyện này .
…
Cái lạnh hôm nay loãng dần ra bởi nắng .. Thời tiết đẹp dần lên trông thấy sau những ngày mưa đến khó chịu .
Phong đang đứng nấu nướng trong bếp . Nó cầm quả cà chua lên cười 1 cách dễ hiểu .. nó đang chuẩn bị thái " trái tim mình " ra nấu ăn .. nghĩ đến đây nó lại cười ..
Nhẽ ra thì Phong phải về đây khi tròn 18 tuổi . Ngày bố mẹ li dị .. Cuối năm cấp 2 mẹ đã dẫn Phong đi vào Nam . Toà xử mẹ của Phong có thể nuôi Phong đến năm Phong tròn 18 tuổi sau đó Phong sẽ có quyền chọn sẽ sống với ai . Giờ khi đã 22 tuổi , mẹ Phong đi bước nữa .. Phong quyết định về ở với bố để có thể chăm sóc người bố vẫn cô độc suốt bao năm tháng qua . Nó yêu mẹ và không bao giờ ghét người bố đã làm tan nát gia đình này những ngày ấy .. Giá như bố nó không đam mê người khác khiến mẹ phải đau khổ rồi đến những ngày cuối đời không có ai ở cạnh ông cả . Nên Phong quyết địh sẽ sống với bố .. và 1 phần khác .. nó muốn quay về đây vì người con gái ấy . Người dù ở cạnh bất kì cô gái nào .. đều khiến nó hờ hững ..
- lô tô – Phong nghe điện thoại của Vũ
- Anh đag làm gì đấy – Vũ thì thầm
- Anh đang đảm đang cơm nước
- Hì .. cho em 1 xuất nào
- Anh đón em nhé
- Biết em ở đâu không mà đón
- Thì ở đâu cũng đón ..
- Ở ngay trước cửa nhà anh này
Vũ cụp máy rồi . Còn Phong thì cười vì bó tay bởi Vũ làm Phong ngạc nhiên nhiều quá .
- Em đánh hơi nhanh quá – Phong mở cửa rồi nói
- Ý anh bảo em là chó hả - Vũ càu cạu
- Haha .. anh bảo đâu , em tự nghĩ ra
- Bố anh đâu rồi .. – Vũ ngó quanh nhà
- Về bây giờ ấy mà
Vũ đi theo Phong xuống bếp . 2 đứa cùng làm nốt rồi dọn lên nhà để chờ bố về ăn cùng . Đang hí hoáy bê đồ lên .. Vũ nghe tiếng lạch cạch cửa đoán là bố Phong nó chạy lên đón ông ..
Ông đâu lạ gì Vũ đâu . Nhưng Vũ qua đây thật sự cũng làm ông ngạc nhiên nhiều lắm .. Vì ông tưởng 2 đứa nó quên nhau rồi ..
- Ơ , con Vũ đấy à
- Cháu đây bác , sáng nào cũng mua đồ ăn sáng đây ..hihi
- Mày kể công à
- Vâng .. bác trả công cho cháu đi ..
- Ừm .. tao cho mày thằng Phong đấy .. bế nó đi đi
Mọi người lại nhìn nhau cười . Từ lúc Phong về . Bố có vẻ vui lên rõ ràng .. ông sôi nổi hẳn lên vs mọi người . Trước sáng nào Vũ đi làm cũng mang đồ ăn sáng cho ông , ông cũng chỉ cười rồi cám ơn .. cứ như ông đang thấy tủi thân và không thể nói thêm điều gì nữa . Ai cũng thương ông già cả côi cút .. nhưng giờ thì hết rồi .. vì có Phong rồi , cuộc sống của ông dần đã í nghĩa hơn .
- 2 đứa mày yêu nhau đấy hả - Trog lúc ăn cơm ông đột nhiên hỏi
- Bố hỏi linh tih – Phong nhìn Vũ rồi quay sang ông cười
- Tao thấy hết rồi .. hôm nọ 2 đứa mày chả .. – Ông lấp lửng
- Thấy gì cơ ak - Cả Phong và Vũ trợn mắt nhìn ông
- Tìh hìh này có cháu bế rồi – Ông vừa ăn vừa gật gù không để í đến sự choáng váng của 2 đứa
Thật ra thì ông đã hiểu lầm . Cái hôm mưa ấy .. ông lên phòng Phong địh gọi con xuống xem bóng đá vs mìh thì nghe tiếng Vũ , ông hé cửa nhìn thấy con trai mìh thì không mặc áo còn Vũ thì không mặc quần nên ông tưởg 2 đứa nó có chuyện vui rồi Từ hôm ấy , thả nào Phong thấy bố mìh cứ nhìn mìh rồi tỏ thái độ phấn khởi 1 cách khó hiểu .. nó chỉ cho rằng ông vui vì nó ở đây mà thôi .. ai ngờ đâu .. ông suy diễn dã man đến thế .
- Không như bố nghĩ đâu , không có chuyện gì đâu bố - Phong giải thíc
- Đúng rồi bác , bọn cháu không có chuyện gì đâu – Vũ cũng cuống lên
- Ơ , ăn đi .. không có thì thôi .. ăn đi - Bố Phong lại cười 1 cách như không cần hiểu điều bọn nó nói
Phong vs Vũ ngồi nhìn nhau ngơ ngác , không biết giải quyết việc này như thế nào .
…
- Hôm nay em có muốn lăng nhăng vs anh nữa không
- Hả - Vũ giật mìh quay sang Phong đang đứng rửa bát cạnh mình
- Em lại nghĩ linh tinh hả - Phong nhíu mày
- Đâu .. em nghĩ đâu .. – Vũ cúi xuống tránh cái nhìn của Phong
- Là đi hẹn hò ấy .. không phải như em nghĩ đâu – Phong cười
- Em nghĩ gì .. anh bựa nhỉ - Vũ lúng túng
- Lát đi xem phim nhé
- Ừm ..
- Không thíc hả
- Em bảo không thíc bao giờ
- Thế là thíc hả - Phong ghé sát tai Vũ
Vũ biết là Phong trêu mìh , nó đưa bàn tay đầy xà phòng lên định áp vào má Phong .. 2 đứa chạy lòng vòng trong bếp tròng nhau ..
…
Phong đèo Vũ trên xe .. 2h chiều đường vắng , nắng khiến ai cũng cảm thấy ấm áp đến tận trong lòng .. Vũ ngồi sau luyên thuyên đủ thứ truyện với Phong .. cười zòn tan cả đường .
- Sao em không ôm anh ? – Phong khẽ quay đầu lại
- Anh hấp hả - Vũ đánh vào vai Phong
- Đã lăng nhăng rồi .. thì làm thật đi
Phong nói . Nó muốn Vũ ôm nó nhưng lại đổ cho đã lăng nhăng thì phải như thế mới là lăng nhăng .. 1 cái ôm thì trở thàh kẻ lăng nhăng sao ? Nếu vậy .. lăng nhăng thật là dễ .
Rồi Vũ vòng tay ôm Phong thật . Phong kéo tay Vũ để Vũ ôm nó chặt hơn nữa .. Cái ôm xiết lại khiến Vũ và Phong đều có cảm giác thật lạ .. cái cảm giác hạnh phúc len vào cả sống lưng .. khẽ run lên trong tim 1 cảm xúc khó tả . Đó có phải là cái CẢM GIÁC LẠ khi ngoại tìh không ? Vũ đang dần cảm thấy .. sao người ta lại thíc ngoại tìh đến thế ..
Chiều nay , rạp chiếu phim đông như ngày Tết . Vũ đứng chôn chân không bước tiếp đứng nhìn quang cảnh đông ngịt mà choáng .. Nó sợ rồi , đông thế này kiểu gì cũng có bạn Tú .. không thì cũng là ai đó biết Tú ..
- Này , em sao thế - Phong quay lại nhìn Vũ
- Em .. – Vũ lắp bắp
- Sợ ai thấy hả .. – Phong cười
- Ừm ..
- Sợ thì sao còn muốn làm – Phong tiến lại gần và vẫn cười như thế
- Em không biết …
- Làm thì làm tới cùg đi không thì dừng lại ở đây ^^
- Ai sợ chứ
Vũ đi luôn bỏ Phong đứng lại đó .. Phong cười , vì không nghĩ Vũ vẫn dễ bị khích như thế .. Nó đi theo Vũ .
Vậy là 2 đứa có một buổi xem phim bìh thường như bao cặp đôi khác . Và chẳng có ai để í xem có phải Vũ đang lăng nhăng hay không , chỉ là Vũ quá lo sợ mà thôi .. nhưng nếu đã không sợ nữa .. Thì đúng là .. chẳng có gì phải sợ .
…
Vũ tắt máy cả 1 ngày . Cả 1 ngày ở bên cạnh Phong .. anh biết cách để Vũ không nghĩ đến Tú .. có lẽ ngày hôm nay là ngày đầu tiên trong từ khi iêu Tú cô không nghĩ đến anh .
Phong và cô về đến đầu ngõ .. Phong muốn Vũ tự đi vào nếu không bất ngờ gặp Tú nữa thì khổ .. và 1 phần khác không ai hiểu vì sao Phong muốn thế . Chẳng phải nếu Tú thấy 2 ng đó chấm dứt thì Phong là ngư ông đắc lợi sao Nhưng Phong lại không làm thế ..
Nhưng đột nhiên khi Vũ đang định đi thì Phong đột nhiên giật tay Vũ lại là ôm chặt .. anh áp sát Vũ vào phía tường và quay lưng mìh ra .. im lặng ..Vũ cũng không hiểu nổi anh đang muốn làm cái gì ..
- Anh làm gì thế
- Yên lặng , đừng nói gì cả
Rồi 1 tiếng xe máy vụt qua lưng . Là Tú .. Vũ vội dấu mặt vào trong lồng ngực Phong . Đến khi Tú đi xa .. Phong vẫn chưa buông Vũ ra ..
- Sao anh phải làm thế - Vũ vẫn đứng trong vòng tay Phong
- Chẳng phải , nếu Tú thấy .. em sẽ quay về với Tú và bỏ rơi anh sao
- Sao anh lại nghĩ như thế ..
- Em chỉ lăg nhăg vs anh thôi .. ng em iêu là Tú – Phong nói
- Anh đừng như thế .. –Vũ khẽ đẩy Phong ra
- Anh xin lỗi .. em về đi .. – Phong nói rồi lên xe nổ máy đi về trước ..
Vũ nhìn theo Phong đi .. ánh mắt vừa rồi chẳng phải rất chắc chắn rằng Phong không muốn mất Vũ sao .. Vũ thấy lòng mìh rối tung lên .. Nó đi từng bước thật chậm về .. Cái nó đang không thể giải thíc nổi là lúc này là .. nó đang làm sai .. hay đúng ?
…
Nhưng đúng như là một cuộc sắp đặt của định mệnh .. chẳng có cái kim nào trong bọc không đến ngày lòi ra ..
Quán café .. vắng lặng bên thềm thành phố .. Phong ngồi cạnh Vũ , 2 đứa hí hoáy chơi cái gì đó trên ipad .. thi thoảng Phong lại vờ nắm lấy tay Vũ như tìh cờ xong lại cố tìh 1 cách trắng trợn .. Vũ chỉ lặng đi chớp mắt nhìn Phong , trong tíc tắc ấy .. nụ cười của Phong khiến Vũ thấy lòng mìh nhẹ nhõm bao sự cứng nhắc trong tìh cảm lăng nhăng này . Phong khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên môi Vũ , như 1 cơn gió thoảng qua môi còn đọng mùi capuchino ấm rồi lại mát nhè nhẹ khiến con tim Vũ run lên những hoài niệm xa vời ..
Hơn 7 năm về trước . Ga tàu Hải Phòng – Sài Gòn chuẩn bị rời bến ..
- Phong cầm tay Vũ được không ..
- Ừm – Vũ đưa cho cậu bé Phong năm lớp 8
- Vũ có thíc Phong không ? – Phong nắm tay Vũ chặt như không thể buông
- Vậy Phong thì sao ? – Vũ nhìn Phong rơi nước mắt
- Chờ Phong quay lại nhé .. Phong hứa sẽ quay lại
- Ừm .. Vũ sẽ chờ ..
Vũ giật mình rụt tay lại khỏi Phong .. nó như nhận ra điều gì đó đến sợ hãi . Ánh mắt nó rối loạn rơi xuống khoảng không trên mặt bàn .. thật ra nó nghĩ đến đoạn những lời nói ngày xưa ấy .. thì thật ra .. Người nó đã lăng nhăng không phải Phong .. mà người nó phản bội lại chính là Phong .. và người nó lăng nhăng lại chính là Tú .. Thật ra ngày ấy nó đã thíc Phong đến như thế nào nhưng đến khi có thể hiểu được và nói ra nó lại không còn cơ hội .. Nó cũng đã chờ đợi .. nhưng rồi lại dừng lại sự chờ đợi .. Nó đến vs Tú những ngày còn nhớ về Phong .. Rồi khi Phong quay về nó như trở về bên Phong .. thật ra nó mới là người không ra gì đúng không ..
Vũ gục đầu xuống bàn vì đầu óc đang dày vò tâm trí .. nó rối loạn trong hàng đống những suy nghĩ nát ruột .
- Em sao thế , đau đầu à .. – Phong đặt tay lên lưng Vũ
- Em không – Vũ vẫn úp mặt lắc đầu
- Này , đứng dậy đi – Phong huých Vũ 1 cách vội vã
- Sao thế - Vũ ngửng mặt dậy
- Tú kìa – Phong vội đứng dậy
Vũ cũng vội vã đứng dậy cầm túi , Phong cầm tay Vũ kéo vào bên trong .. 2 đứa vội vàng đi lên tầng trên .. Nhưng khi đi đến cầu thang đột nhiên Vũ dừng lại ..
- Sao phải trốn chứ - Vũ nói
- Em không sợ Tú thấy sao – Phong ngạc nhiên
- Không có gì phải sợ cả
Vũ nói không nhìn thẳng vào Phong rồi nó quay lại đi ra chỗ Tú vs người bạn nữa của anh ..
- Ơ .. em không đi làm à – Tú nhìn thấy Vũ cũng ngạc nhiên ra mặt
- Em không .. – Vũ đột nhiên lại lúng túng , nó hít vào lấy dũng khí
- Em đi với ai thế - Tú cười dịu dàng nhìn Vũ
Câu nói của Tú vừa dứt thì Phong tiến lại . Anh không cười , chỉ nhìn Tú .. Vũ biết Tú đã trông thấy Phong , Vũ cúi mặt chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra
- 2 người đi uống nước à – Tú vẫn bình thường hoặc giả đang cố tỏ ra bìh thường
- không .. – Vũ trả lời ngay lập tức - bọn em đang định trốn anh
- Gì cơ – Tú như nghe nhầm
- Chúg em hẹn nhau ở đây .. – Vũ nhìn thẳng vào Tú
- 2 người đang làm gì sau lưng anh – Tú cố giữ bìh tĩh ..
- Yêu nhau .. – Vũ cố k rơi nước mắt
- Em … - Tú k biết nói j vì nó không thể tin Vũ có thể làm thế
- Vậy anh có tha thứ đc không ? – Câu Vũ muốn nói nhất là câu này
Phong nhìn Vũ vì không ngờ Vũ lại nói câu ấy . Đột nhiên nó thấy đau . Nó cảm giác ..Vũ đã lợi dụng nó 1 cách quá trớn . Nó cảm thấy tổn thương . Rồi người bỏ đi lại không phải là Tú .. Phong bỏ đi .
Vũ không nghĩ người ra khỏi nơi này lại là Phong . Nó không nghĩ nó đã làm tổn thương đến Phong .. khi ng nó muốn làm tổn thương lại là Tú . Nó nhìn theo Phong đi mà chết lặng ánh mắt theo anh … Nước mắt rơi ra nhah đến mức không thể tin ..
- Anh tha thứ , em đừng đi theo Phong – Tú vội vã giữ tay Vũ lại .. Nó ôm nhanh lấy Vũ vì cảm giác Vũ sẽ chạy theo Phong ngay bây giờ . Vũ đứng lại trong vòng tay Tú .. ánh mắt nó vẫn nhìn về phía cửa .. lòng nó đau .. nhưng lần này .. Đau vì là kẻ gây ra tổn thương chứ không phải là kẻ chịu tổn thương ..
….
Sáng hôm ấy , gió mùa về lạnh tê cả cảm xúc . Phong như cảm thấy sự tổn thương đóng băng lại ở trái tim nó .. Nó dậy để đi siêu thị mua đồ vì tủ lạnh không còn cái gì nữa cả .. Mấy hôm nữa là đi nhận việc , vì chuyển về đây nên phải luân chuyển công tác sang chi nhánh của công ty ngoài này .. Phong không phải là 1 người đàn ông rảnh rỗi .. Và không muốn lúc nào rảnh rỗi .. Ngoài gia đình và công việc dường như Phong không còn thú vui nào khác . Vết thương bố khắc vào trái tim 2 mẹ con , khiến Phong luôn nhắc bản thân phải là 1 người đàn ông tốt .. và trong đời anh cứ canh cánh đến hạnh phúc của 1 người con gái duy nhất trong đời anh .. nhưng cuối cùng thì .. anh đã không phải là người đc chọn .
Vừa mở cửa Phong đã ngạc nhiên khi trước cửa là 1 giỏ cà chua , quả nào cũng đỏ và lớn .. Phong cười .. nụ cười hắt ra như nó chợt khiến Phong thấy nhẹ nhõm . Phong lấy tấm thiệp trong giỏ cà chua để xem người gửi có ý đồ gì .. xin lỗi ư ???
" Em đã khóc rất nhiều khi quả cà chua đầu tiên anh tặng em bị héo . Và em sẽ còn khóc nhiều hơn nữa .. khi trái tim anh phải tổn thương vì em "
Phong thấy càng buồn hơn nữa .. sự an ủi này khiến Phong khổ tâm .
Anh cất giỏ cà chua đi khoá cửa tiếp tục đi .
…
Sáng những ngày sau ấy .. sáng nào anh cũng nhận đc 1 giỏ cà chua vs 1 tấm thiệp . Mỗi ngày là 1 tấm thiệp xin lỗi .. cà chua chất đầy trong bếp ..
Bố Phong phải hét lên rằng con trai mìh định mở cửa hàng bán cà chua tại nhà .
Rồi 2 tuần cũng trôi qua .. Sáng nào đi làm , Phong cũng nhận đc 1 giỏ cà chua như thế . Anh biết là của Vũ .. Sáng hôm ấy Phong dậy sớm hơn mọi khi .. ngồi ngủ gà ngủ gật trước cửa đợi kẻ mang giỏ ấy đến để tóm ==’ .. Rồi tiếng chân khiến Phong đột nhiên giật mìh .. Anh mở cửa .. Và đúng là Vũ vẫn chưa đi .. dường như Vũ đứng để đợi anh .. chiếc giỏ trên tay cô ấy không phải là giỏ cà chua .. Mà là 1 chiếc giỏ đầy những trái tim gấp bằng giấy màu đỏ ..
- Em k phải xin lỗi anh nữa đâu , anh không giận
- Anh không giận em nữa thật hả - Vũ cười
- Tại nhà anh sắp thàh kho cà chua rồi , em đừng khủng bố anh nữa
- Hì .. em xin lỗi – Vũ cười nhạt rồi cúi mặt
- Em về đi .. – Phong mím môi
- Em có thể ôm anh đc không – Vũ nhìn Phong
- Không – Phong trả lời thẳng thừng
Vũ cúi mặt .. nó để giỏ trái tim xuống đất đi ..
- Nhưng anh có thể ôm em
Vũ quay lại nhìn Phong ngạc nhiên . Đôi mắt long lanh nước của nó .. khiến Phong nao lòng . Anh tiến lại ôm lấy Vũ nhẹ nhàng như chưa hề bị tổn thương 1 chút nào .. Vũ cũng vòng tay ôm Phong thật chặt .. cái ôm ấy có lẽ là cái ôm đầu tiên cả 2 cùg cảm nhận như thế ..
...
Vài tuần trước tại quán café
Vũ khẽ rời khỏi vòng tay Tú . Nó cố nhìn Tú thật lâu …
- Em phản bội anh thật rồi .. –vũ nói
- Em .. và Phong .. – Tú thật sự quá ngạc nhiên
- Không .. – Vũ đột nhiên mỉm cười
- Anh không để í đâu , em đừng nghĩ gì .. anh .. – Tú cố giải thíc điều j đó
- Thật ra .. tìh yêu của e vs a , nó đã chết lâu rồi ..
- không phải đâu – Tú cố ngăn Vũ lại
- .. thật ra .. thì chỉ còn là trách nhiệm là thói quen có nhau mà thôi .. anh ..
- Không , em đừng nói như thế .. em có yêu anh và anh cũng thế
- Đúng .. em có yêu anh .. nhưng sau những lần a lừa dối em .. tìh iêu ấy nó cũng khác đi quá nhiều rồi .. tại e đã quá cố níu kéo những thứ không thể nào như lúc đầu đc nữa ..
- Anh xin lỗi .. anh ..
- Em mới phải xin lỗi .. em là đứa đã làm hư anh .
Tú cay đắng nhìn Vũ ..
- Em cứ bỏ qua lần này lần khác nên đã làm hư anh .. tìh iêu đã hết nhưng e đã lầm tưởng giữa tìh yêu và thói quen .. em đã yêu anh quá trách nhiệm .. và nghĩa vụ
Tú buông tay Vũ .. lặng yên cụp mắt k nhìn Vũ nữa .. Vũ đi khỏi quán .. đó chíh là lần đầu tiên Vũ nhận ra và công nhận tìh cảm của mìh đã hết . Tìh yêu trải qua thời gian khiến người ta lầm tưởng tìh yêu và nghĩa vụ . Họ yêu ai đó như 1 nghĩa vụ phải iêu .. phải iêu như thế chứ thật tâm trái tim họ không hề tự nguyện như thế . Họ nghĩa vụ với ng đã ở bên mìh 1 thời gian dài .. và thói quen ấy .. khiến họ làm tổn thương chính họ và người họ đã yêu ..
…
Nhưng Vũ và Phong vẫn không đến với nhau . Thời gian Phong đợi chờ ngày quay về với Vũ cũng khá dài nên chờ thêm dườg như cũng không sao .. anh cố gắng chăm lo cho sự nghiệp của mình ..
Đã có rất nhiều lần , anh gợi ý vs Vũ về tìh cảm của mìh nhưng Vũ lại lơ đi .. lảng tránh .. có thể vì chia tay vs Tú nên Vũ k muốn vội vàng bắt đầu ..
Tháng ấy , trời đã sang hè từ lâu ..
Ngày sinh nhật của Vũ ..
Phong chuẩn bị cả buổi tối .. Món quà sinh nhật nhỏ đc cất trong túi áo . Anh đến qán hát mà Vũ đã hẹn ..
Vừa mở cửa bước vào .. Phong đã thấy Tú đã ở đó .. cạnh Vũ . 1 chút hụt hẫng nhưng hôm nay là sinh nhật Vũ nên Phong vẫn đứng đó .. Vũ chạy lại kéo Phong đến ngồi cạnh .. Vũ ở giữa 2 người nhưng Phong vẫn cảm giác mình vẫn xa Vũ 1 cách khó hiểu . Thời gian và khoảng cách xa Vũ bao nhiêu lâu nay vẫn còn ..
Buổi sinh nhật đông người .. Vũ ngồi cạnh ngay Phong nhưng anh vẫn cảm thấy mình thừa quá .. ngột ngạt .. Phong lấy món quà trong túi ra kéo tay Vũ đặt vào rồi ra về .. Có lẽ dừng lại mong đợi ở đây thôi .. Vũ quá coi thường tìh cảm của Phong rồi .
…
Vũ ngơ ngác cầm món qà nhìn Phong đi .. cô từ từ mở hộp quà ra ..
Đó là 1 chiếc nhẫn .. chiếc nhẫn nhỏ nhắn mặt đá trìm .. trên nhẫn có khắc 2 chữ " Phong Vũ " – nghe như cơn gió lớn vậy .. hì
Vũ chợt cười nhẹ , nó rời khỏi phòng hát đuổi theo Phong .. May là Phong vẫn chưa đi khỏi quán ..
Vũ chạy lại .. nó vừa thở dốc vừa cười nhìn Phong .. Phong cũng ngạc nhiên khi Vũ để Phong về không nói gì rồi lại đuổi theo như thế ..
- Việc làm của anh kiếm được nhiều tiền lắm phải không
- Sao em hỏi thế - Phong khó hiểu
- Đúng không , trả lời đi – Vũ vẫn thở gấp vì chạy nhanh
- Ừm .. thì đủ tiêu – Phong khiêm tốn nhưng vẫn nhìn Vũ khó hiểu
- Vậy anh làm chồng em đi – Vũ cười dơ chiếc nhẫn lên
- Hả .. – Phong ngạc nhiên
- Em nói : Anh .. sẽ .. làm .. chồng .. em .. chứ - Vũ nói rõ từng từ
- Em đang cầu hôn anh đấy à – Phong cười
- Gần như thế đấy – Vũ hạnh phúc ra mặt
- Anh chẳng thấy chút thành í nào cả - Phong quay đi thở dài
Vũ cười . Nó liền quì 1 chân xuống dơ chiếc nhẫn vừa rồi lên .. như những người vẫn quì khi cầu hôn làm ..
- Này anh Phong đẹp trai , anh có đồng ý lấy em không – Vũ cười híp đôi mắt
- Sao lại không chứ - Phong ngồi xuống đối mặt vs Vũ ..
Nó đặt tay ra sau gáy Vũ kéo Vũ lại gần hơn để hôn thay cho đồng í .. đây có vẻ như là 1 sự trả công cho ngày tháng Phong đợi chờ Vũ ..
Phong đỡ Vũ dậy .. 2 đứa nhìn nhau cười ..
- À , quên mất .. em không biết nấu cơm , k biết giặt đồ .. không biết làm gì cả đấy nhé
- Hả .. thế thì anh rút lại
- Không đc , đồng ý rồi .. đeo nhẫn cho em
- Thôi , anh nghĩ lại rồi .. cho anh xin lại cái nhẫn
- Không , em phải mất công lắm mới lừa đc anh
Hai đứa đuổi nhau dành cái nhẫn .. Tú đứng ở đó .. nhìn Vũ cười như vậy .. nó tự hỏi mình ..liệu đã bao giờ Vũ cảm thấy hạnh phúc như thế khi ở cạnh nó chưa ? Câu trả lời không có .. Tú cười quay vào trong .. nó biết Vũ đã làm đúng ..
Tình yêu không dùng thời gian để đo lường .. tình yêu dùng lòng nhau chứng mih .
…
2 năm sau ::
- Anh ơi .. hôm nay anh nấu cơm nhé , em đi làm về muộn
- Anh không nấu đâu , anh phải đến công trình
- Thế thằng bim ai đón
- Em bảo ông nội đón đi .. ông tập thể dục về qua đấy mà
- Anh về sớm nấu cơm đi
- Sao em k về sớm , việc của em mà
- Cái j cũng việc của em .. em sinh đc thằng bim còn j
- Ơ .. ở đâu cái kiểu chồng nói vợ cãi như phá thế hả
- Này .. thíc bắt nạt không .. thế mà ngày xưa bảo anh sẽ nấu cơm cho em ăn .. toàn bốc phét ..
- Ô hay .. hôm nay tôi bận
- Không cần ..
Vũ bực mình hục hặc bỏ đi .. Tối hôm ấy nó cũng không thèm về nhà bữa tối nữa .. nó đi chơi vs bạn đến gần 9h tối mới về ..
Không thấy Phong đâu cả . Nó bực mình đi lên gác thấy cu Bim đã ngủ vs ông nội rồi ..
Nó đi xuống bếp .. mở lồng bàn thấy có thức ăn và cơm đã để sẵn
" Anh về muộn nên nấu cơm muộn rồi anh lại đến công trình đây.. em về thì ăn nhé "
Vũ đọc mẩu giấy trong mâm mà thương chồng ..nó lại làm khổ thân chồng rồi ..
điện thoại reo lên .. Phong đang gọi .. Vũ vui vẻ nhấc máy
- Vợ hư đã về chưa đấy
- Vợ đag ăn cơm chồng nấu này
- Vợ này ..
- Gì chồng
- Vợ có muốn lăng nhăng với chồng không ..
- ….
- Vợ đâu rồi
- Lăng nhăng chết với tôi đấy .. – Vũ cười .. vì nó hạnh phúc .. và dù sau này .. mọi chuyện có thế nào .. nó sẽ k bao giờ quên nó đã đc hạnh phúc như thế nào !
ráng đọc cho hết đừng bỏ giữa chừng :))
Cách 1: UỐNG THUỐC NGỦ
Đặc điểm :
- Phải nói đây chính là cách tự tử nhẹ nhàng nhất, đàng hoàng nhất và cũng khá hữu hiệu, khả năng thành công lên đến 90 %... được mọi lứa tuổi ưa chuộng bất kể tuổi tác, giới tính, tôn giáo... Thường được phái yếu áp dụng do tránh cảm giác sợ đau và sợ chết.
Cách thực hiện :
- Chạy ra hiệu thuốc, dốc hết ví ra mà mua hết thuốc ngủ. Thiếu thì đi quán khác... tầm 150 vỉ là được. Nếu bị hỏi han có thể trả lời : "Cháu mua về để tặng Noel bạn bè."
- Sau đó, chui vào phòng khoá trái cửa, cách này mà để bị phát hiện lần đầu là lần sau khó sử dụng tiếp được... Tốt nhất là thuê phòng trong khách sạn mà tự tử cho nó lịch sự, lại vừa được lên báo.
- Tiếp theo đun lấy 5 lít nước sôi, đừng lấy nước lã không lại ỉa chảy, bất tiện lúc khám nghiệm tử thi. Uống cho bằng hết 150 vỉ thuốc mang về... Buồn ngủ giữa chừng cũng phải uống hết trước khi ngủ.
- Nếu không bị phát hiện thì như thế là chết rồi đấy, nhanh gọn nhẹ, tiện lợi.
Cách 2 : NHẢY SÔNG, NHẢY CẦU
Đặc điểm :
- Cách này là cách chết vì nước... Nước sẽ chui vào mồm vào miệng vào mũi vào rốn... Làm tắc đường hô hấp, Đếch thở được... Thế là đie.
- Cách này đặc biệt không dành cho những người sợ chết, Vì bảo con người ta nhảy từ trên cầu cao 1km xuống nước thì ít thằng nào dám làm.
- Cũng không dành cho những người biết bơi, Vì khi đang ngắc ngoải, giã gạo, thôi thúc sự sống sẽ làm người ta bơi vào bờ như 1 chiếc xuồng máy... có khi bơi được với vận tốc 200km/h.
Cách thực hiện :
- Tìm lấy con sông, hay hồ nào đó sâu sâu, vì nông thì khó mà chết được... Tốt nhất là ngập đầu nguời cao 3m... tránh sử dụng sông hồ gần nhà... Không người quen đi ngang qua, nhìn thấy vớt lên lại khổ.
- Nhớ mặc thật nhiều quần áo và nhảy xuống, vì để cho nó nặng người dễ chìm, nhanh chết. Và để cho người ta khó cứu hơn, chứ trần truồng mà nhảy xuống, nhất là con gái thì Con trai nó máu nhảy xuống cứu lắm... Không chết được đâu, vớt lên còn bị xoa bóp, hô hấp nhân tạo... Khổ hơn chết.
- Người nào béo thì không nói làm gì... nhưng ai gầy, muốn chết nhanh thì buộc cổ vào hòn đá nào đó, quẳng xuống sông... Có muốn trồi lên cũng chẳng được.
Thế là chết rồi đấy, sướng nhé.
Lưu ý :
- Cách này không được ưa chuộng lắm, vì sau khi vớt xác trông rất xấu xí và hãi hùng, người trương nước như con hà mã, mắt lồi ra ngoài, những ai muốn xác của mình xinh xẻo đẹp đẽ để cho vào quan tài cho nó đẹp thì không nên dùng.
CÁCH 3 : TREO CỔ TỰ TỬ
Đặc điểm :
- Đây cũng là 1 cách chết vì nghẹt thở, nhưng nghẹt thở vì dụng cụ và vì tác động.
- Là 1 trong những cách tự tử được UNESCO bầu chọn là dễ nhát ma và doạ nạt thiên hạ nhất. Còn gì sợ hơn là thấy 1 cái xác treo lủng lẳng trên trần nhà.
- Cách tự tử này cũng không làm hại đến thân thể nhiều lắm, chỉ có 1 vết hằn sâu nơi cổ... và làm bộ mặt tím ngắt như cà pháo. Tránh trường hợp treo cổ đứt đầu như bên Irắc.
Cách thực hiện :
- Địa điểm không bó hẹp như uống thuốc ngủ và nhảy sông... Chỉ cần tìm 1 nơi vắng vẻ bất kì, không người qua lại... Và tất nhiên phải có 1 vật chắc cách mặt đất... để còn ném dây lên.
- Tìm được rồi, thì ném dây lên vật chắc đó, có thể là 1 cành cây, xà ngang cột gôn bóng đá, hay quạt trần... Nhớ là phải thật chắc... Không rơi xuống đất thì lại là chết kiểu khác chứ không phải treo cổ nữa đâu.
- Dây dùng để treo cũng phải thật chắc, Dùng đồ quen thuộc để chết cho ngọt... ! Có thể là thắt lưng da, khăn quàng đỏ, hay chun quần cũng okie... cấm dùng chỉ. Để cho thêm phần ghê rợn thì trước lúc tắt thở cố thè cái lưỡi ra và trợn mắt lên... cho nó kinh.
- Thắt nút đúng vào... không biết thắt nút thì nhờ ai thắt hộ cho... rồi đem vào mà treo cổ.
Cách 4 : CHẾT VÌ TAI NẠN GIAO THÔNG
Đặc điểm :
- Đương nhiên đây không phải là chết 1 cách may mắn và vô tình...Mà là tai nạn có chủ định... nên cũng quy vào là Tự tử.
- Đây là cách chết có phần hơi rồ dại, nhưng ai mà phẫn uất quá không tự kiềm chế được bản thân thì hay dùng cách này... Được cái nó chết cũng nhanh.
- Lưu ý nhỏ : Nếu chẳng may không chết ngay được thì sẽ quả là 1 đại hoạ cho thân chủ... ! Gãy chân gãy tay gẫy cổ gãy chim... nhưng không chết... Tiếp tục sống thì không còn gì đau khổ bằng... nhất là sống thực vật. May mắn cho những ai chết ngay trên đường đưa đi cấp cứu.
- Cách này được tạp chí Time đưa lên bìa báo trong tuần lễ hưởng ứng tự tử man rợ. Vì rất rùng rợn... ai nhìn thấy là hết muốn xơi cơm...! Bạn sẽ có thể nát bấy như cục thịt băm... hoặc có thể thiếu cái đầu, thiếu mất khúc giữa hoặc... bị người khác tới hốt óc cho lợn ăn.
Cách thực hiện :
- Cần phải tỉnh táo minh mẫn khi thực hiện... Vì vậy, Hãy đợi đến lúc thật bình tĩnh rồi hãy làm, làm cốc cà phê, hoặc làm bát phở 24. Ăn vừa đủ, chớ ăn nhiều vì không khéo lúc chết phòi ruột ra thì xấu hổ lắm.
- Ăn xong chưa ? Ra đường cái, hoặc quốc lộ... tìm lấy 1 cái xe to nhất và đang phóng nhanh nhất. Định hướng thật rõ lối đi và cách thức di chuyển.
- Tiếp theo là chỉ việc phi cái đầu vào giữa ô tô, phải làm nhanh gọn, không tài xế nó giật mình, làm hỏng kế hoạch. -Headshot!
- Nếu thực hiện tốt thì sẽ không có cảm giác đau, chỉ đánh : Bép hoặc Nhoét 1 phát là hồn lìa khỏi xác... dân tình xúm xít...kế hoạch hoàn thành...
- Có thể lăn xuống dưới bánh xe ô tô nếu như người không quá béo... béo quá sợ lật ô tô mà vẫn không chết.
Lưu ý :
- Cách này nếu ai còn nghĩ cho gia đình thì cũng nên làm, thân thể không toàn vẹn có khi sẽ được trả giá bằng khoản tiền thằng tài xế phải chi. Tất nhiên lúc đó phải làm như vô tình lao đầu vào ô tô... chẳng may. Và người nhà sẽ ung dung nhận tiền đền bù thiệt mạng.
- Cách này cũng rất nổi tiếng, được đồn thổi, mọi người chỉ trỏ... lên báo... thậm chí còn được chúng nó lấy năm sinh mà oánh đề.
CÁCH 5 : CHẾT VÌ ĐIỆN
Đặc điểm :
- Đây có lẽ là cách gian nan, trí óc và khó khăn nhất.
Rất ít người sử dụng, và nếu có thì toàn người có học... hoặc muốn chết 1 cách lạ lẫm... !
- Cách này với cả bị sét đánh cũng gần giống nhau, đều liên quan đến nguồn điện... Nhưng tự tử bằng sét thì cực hiếm...
- Cách này cũng ảnh hưởng nhiều đến xác... Vì thường thì tóc sẽ cháy trụi, người sẽ đen thui... và bốc mùi khét khét giống thịt chó thui. Xấu xí vô biên cương, thậm chí răng cũng đen luôn.
- Chết kiểu này là nhanh nổi tiếng nhất, của hiếm bao giờ cũng là của quý.
Cách thực hiện :
- Khá phức tạp... vì cũng không rõ và nắm chắc được là có chết hay không. Tuỳ thuộc vào nguồn điện dùng để tự tử.
- Nếu dí tay vào ổ điện chắc chắn không chết... tiền mất tật còn mang.
- Nên tìm lấy các ổ cao thế trên cột điện, có hình đầu lâu xương chéo... Trèo lên đó... Tìm mọi cách để dí tay vào nguồn điện... bạn sẽ được toại nguyện, Yêu cầu là phải có học thì mới biết chỗ nào giật chỗ nào không giật... !
- Lúc giật, chớ có rút tay ra ngoài... Có chạm vào điện cho đến khi không biết gì nữa, Nếu rơi xuống đất, có thằng nào nó đến cứu thì chửi và đuổi nó đi,đừng để nó lại gần, sờ tay vào người lại giật đùng đùng... mắc công thêm tội giết người.
- Có thể công phu hơn bằng cách chết do sét đánh... Khi nào trời mưa, trèo lên nóc nhà cao nhất của thành phố... cầm thêm cái cột thu lôi, và giơ cao lên đầu múa như thể bạn là DJ vậy..Và chờ sét... !!! Đó là cách hữu hiệu nhất.
- Chứ trời mưa mà đứng cây cổ thụ thì tết mông cổ cũng chẳng có sét... lúc có thì chắc bạn cũng chẳng kiên nhẫn mà đứng ở đó nữa...
CÁCH 6 : CHẾT VÌ NGẠT
Đặc điểm : có 2 phương án:
1.Ngạt vì Hoa
Đây có lẽ là cách chết đẹp nhất, lãng mạn nhất, nhẹ nhàng nhất và... tốn tiền nhất.
Rất ít người sử dụng, và nếu có thì toàn người giàu, phụ nữ... hoặc muốn chết 1 cách "rất Pháp" !
- Cách này hoàn toàn không ảnh hưởng đến xác, nếu có thì xác sẽ có mùi ...thơm.
- Chết kiểu này cũng khá dễ nổi tiếng, vì chết quá sang.
Cách thực hiện :
- Hơi bị rườm rà và tồn tiền...
- Đầu tiên mua một một số lượng hoa lớn về trưng trong phòng kín với diện tích nhỏ, máy lạnh. Càng nhiều càng tốt. Hoa càng có mùi nồng càng dễ chết. Ưu tiên số một cho hoa hồng về khoảng lãng mạn. Số lượng hoa ah? Có bao nhiêu tiền trong ví +để dành + vay mượn + thế chấp + cầm đồ mua hết. Vài chục chai chắc cũng đủ.
- 2 viên thuốc an thần và 1 chai Vodka hay ... rượu đế cũng được
- Khoá kín cửa, hoa đầy phòng, máy lạnh thật to, có nước hoa thì đổ tràn lan khắp phòng càng tốt. Lên giường chùm chăn ấm nằm, uống cạn chai rượu với 2 viên thuốc an thần. Yên tâm mà ngủ nhé. Mai chắc chắn được lên trang nhất!
Lưu ý :
- Cách này tỉ lệ tử vong thấp nhưng yên tâm, nếu không chết hoặc bị phát hiện chỉ bị chửi "Ngu, chơi dại" và không ai biết tự tử!
2.Ngạt vì Gas
Đầy khó chịu, mịt mỏi nhất, chóng mặt nhất và dễ thực hiện nhất.
Rất nhiều người sử dụng vì phương pháp dễ thực hiện.
Cách thực hiện :
- 1 bình gas lớn và 1 .... que diêm.
- Đầu tiên chọn thời điểm không có ai ở nhà! Đóng kín cửa và mở gas hết voan. Xong nằm đợi đi!
- Nếu có ai phát hiện và xông vào cứu mà còn tỉnh ý,thì an tâm, có quẹt diêm chỉ cần nhẹ nhàng xẹt 1 cái... Có bạn đường đi chung. Thik nhé!
p/s: ghi zui thôi ai khùng làm thiệt đừng ám tomboy :)).
Áo dài trắng Hoa Cẩm Lan lụa Tây Thi thêu thủ công truyền thống 💝 Áo Dài Xuân Quỳnh
👉 Mặc cực kỳ dễ chịu, tôn da, tôn dáng, chất liệu vải tây thi co dãn 4 chiều, thấm hút mồ hôi các chị mặc đi dạy, đi làm cả ngày thoải mái nha.
👉 Vải lụa: mềm, mịn, mát, rũ, co dãn tốt, bay tà. Vải phù hợp may áo dài, ngoài ra có thể may áo lẻ, phong cách trẻ trung, thanh lịch, giản dị phù hợp với mọi lứa tuổi.
👉 Mã sản phẩm: TK07
👉 Đường may tỉ mỉ, Vải lụa cao cấp, mềm mướt. hoa thêu xuất sắc
👉Tông màu: Áo Dài màu trắng dễ phối đồ
📌 Đủ size từ: S, M, L, XL, 2XL, 3XL, 4XL
💞 Các Chị để lại comment phía dưới video, Áo Dài Xuân Quỳnh sẽ tư vấn chi tiết size phù hợp nhất với các Chị Yêu nhé💞
🌟---------------🌟---------------🌟---------------🌟---------------🌟
💒 Áo Dài Xuân Quỳnh
📞 Hotline: 08.78.79.2142
📱 Zalo: 08.78.79.2142
Fanpage: www.facebook.com/AoDaiXuanQuynh
📧 Email: aodaixuanquynh@gmail.com
🌐 Website: www.aodaixuanquynh.vn
#giá_may_áo_dài_học_sinh
#áo_dài_kết_tân
#áo_dài_nam_may_sẵn
#áo_dài_sui
#áo_sơ_mi_form_dài_cho_nữ
#băng_đô_áo_dài
#áo_cách_tân_đi_chùa
#áo_dài_xanh_ngọc_bích
#áo_đầm_dài_tay
#áo_dài_cách_tân_cao_cấp
#áo_dài_4_tà_hoa_nhí
#áo_dài_bốn_tà
#áo_dài_đi_lễ
Ngày 30 tháng 4, ngoài tất cả ý nghĩa mà chúng ta đã biết, còn là ngày để mỗi người nhìn lại chính mình, ngày để mỗi chúng ta tự hỏi mình đã làm gì cho đất nước, và đang đứng đâu trong cuộc vận hành của lịch sử hôm nay. Mỗi người Việt Nam có hoàn cảnh sống khác nhau, quá khứ khác nhau, tôn giáo khác nhau và mang trên thân thể những thương tích khác nhau, nhưng chỉ có một đất nước để cùng lo gánh vác. Đất nước phải vượt qua những hố thẳm đói nghèo lạc hậu và đi lên cùng nhân loại. Không ai có quyền bắt đất nước phải đau nỗi đau của mình hay bắt đất nước phải đi ngược chiều kim lịch sử như mình đang đi lùi dần vào quá khứ. Sức mạnh của dân tộc Việt Nam không nằm trong tay thiểu số lãnh đạo CSVN. Tương lai dân tộc không nằm trong tay thiểu số lãnh đạo CSVN. Sinh mệnh dân tộc Việt Nam do chính nhân dân Việt Nam quyết định. Và do đó, con đường để đến một điểm hẹn lịch sử huy hoàng cho con cháu, chính là con đường dân tộc và không có một con đường nào khác...
*
Những ngày còn nhỏ, tôi bị ám ảnh bởi câu hỏi tự mình đặt ra “Tại sao chiến tranh diễn ra tại Việt Nam mà không phải tại một quốc gia nào khác?”
Tôi lớn lên ở Đà Nẵng. Đường phố quê hương tôi trong khoảng thời gian từ 1968 đến 1972 có rất nhiều lính Mỹ. Những chiến tàu nhập cảng Tiên Sa chở đầy chiến xa và súng đạn mang nhãn “Made in USA”. Những đoàn xe vận tải hiệu Sealand, RMK gần như chạy suốt ngày đêm từ nơi dỡ hàng ngoài bờ biển đến các kho quân sự chung quanh Đà Nẵng. Tiếng gầm thét của các phi cơ chiến đấu có đôi cánh gắn đầy bom, lát nữa, sẽ được ném xuống một nơi nào đó trên mảnh đất Việt Nam. Những câu lạc bộ, được gọi là “hộp đêm”, mọc đầy hai bên bờ sông Hàn. Mỹ đen, Mỹ trắng chở hàng quân tiếp vụ đi bán dọc chợ Cồn, chợ Vườn Hoa.
Phía trước tòa thị chính Đà Nẵng, trước rạp hát Trưng Vương hay trong sân vận động Chi Lăng, gần như tháng nào cũng có trưng bày chiến lợi phẩm tịch thu từ các cuộc hành quân. Những khẩu thượng liên có nòng súng cao, những khẩu pháo nòng dài, rất nhiều AK 47, B40, súng phóng lựu đạn và hàng khối đạn đồng vàng rực. Sau “Mùa hè đỏ lửa” trong số chiến lợi phẩm còn có một chiếc xe tăng T54 được trưng bày rất lâu trước tòa thị chính. Không cần phải giỏi ngoại ngữ, chỉ nhìn nhãn hiệu tôi cũng biết ngay chúng là hàng của Trung Quốc và Liên Xô.
Nhìn viên đạn của Nga và Tàu, tôi nghĩ đến trái tim của người lính trẻ miền Nam, giống như khi nhìn chiếc chiến đấu cơ của Mỹ cất cánh tôi chợt nghĩ đến các anh lính từ miền Bắc xấu số đang di chuyển bên kia sông Thu Bồn. Vũ khí là của các đế quốc. Không có khẩu súng nào chế tạo ở miền Nam hay miền Bắc. Các bà mẹ Việt Nam chỉ chế tạo được những đứa con và đóng góp phần xương máu.
Vũ khí của các đế quốc trông khác nhau nhưng nạn nhân của chúng dù bên này hay bên kia lại rất giống nhau. Nếu tháo đi chiếc nón sắt, chiếc mũ vải xanh, hai người thanh niên có mái tóc đen, vầng trán hẹp, đôi mắt buồn hiu vì nhớ mẹ, nhớ em chẳng khác gì nhau. Dù “con đường Duy Tân cây dài bóng mát” hay “mặt hồ Gươm vẫn lung linh mây trời” cũng là quê hương Việt Nam và nỗi nhớ trong tâm hồn người con trai Việt ở đâu cũng đậm đà tha thiết.
Người lính miền Nam chết vì phải bảo vệ chiếc cầu, căn nhà, xóm làng, góc phố thân yêu của họ. Nếu ai làm một thống kê để hỏi những lính miền Nam còn sống hôm nay, tôi tin không ai trả lời muốn “ăn gan uống máu quân thù” miền Bắc. Họ chỉ muốn sống yên ổn trong hòa bình để xây đắp lại mảnh đất họ đã “xin chọn nơi này làm quê hương” sau khi trải qua quá nhiều đau thương tang tóc. Họ phải chiến đấu và hy sinh trong một cuộc chiến tự vệ mà họ không chọn lựa.
Dân chủ không phải là lô độc đắc rơi vào trong túi của người dân miền Nam mà phải trải bằng một giá rất đắc. Tham nhũng, lạm quyền, ám sát, đảo chánh diễn ra trong nhiều năm sau 1960. Có một dạo, tấm hình của vị “nguyên thủ quốc gia” chưa đem ra khỏi nhà in đất nước đã có một “nguyên thủ quốc gia” khác. Nhưng đó là chuyện của chính quyền và nhân dân miền Nam không dính líu gì đến đảng Cộng Sản miền Bắc.
Dân chủ ở miền Nam không phải là sản phẩm của Mỹ được đóng thùng từ Washington DC gởi qua nhưng là hạt giống do Phan Chu Trinh, Bùi Quang Chiêu, Nguyễn Phan Long, Phan Văn Trường, Nguyễn An Ninh và rất nhiều nhà cách mạng miền Nam khác gieo xuống hàng nửa thế kỷ trước đã mọc và lớn lên trong mưa bão. Không chỉ miền Nam Việt Nam mà ở đâu cũng vậy. Nam Hàn, Ấn Độ, Thổ Nhĩ Kỳ, Phi Luật Tân và nhiều quốc gia khác, dân chủ đã phải trải qua con đường máu nhuộm trước khi đơm bông kết trái.
Khác với người lính miền Nam, người lính miền Bắc chết vì viên thuốc độc bọc đường “thống nhất đất nước”. Bác sĩ Đặng Thùy Trâm bị giết ở Quảng Ngãi đã uống viên thuốc đó. Anh Nguyễn Văn Thạc, tác giả của hồi ký “Mãi mãi tuổi hai mươi” bị giết ở Quảng Trị đã uống viên thuốc đó. Cô bé Trần Thị Hường 17 tuổi và chín cô gái ở Ngã Ba Đồng Lộc bị bom Mỹ rơi trúng ngay hầm đã uống viên thuốc đó. Họ không biết đó là thuốc độc. Không biết thì không đáng trách. Nhà văn Dương Thu Hương trải qua một thời thanh niên xung phong nhưng chị may mắn còn sống để nhắc cho các thế hệ trẻ Việt Nam hôm nay biết “chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người.”
Tại sao chiến tranh diễn ra tại Việt Nam mà không phải tại một quốc gia nào khác?
Thật không công bằng cho đảng nếu tôi chỉ dùng tài liệu trong các thư viện ở Mỹ để chứng minh âm mưu xích hóa Việt Nam của đảng. Tôi sẽ trích những câu do đảng viết ra. Theo quan điểm lịch sử của đảng CSVN chiến tranh đã xảy ra bởi vì “Ở miền Nam, lợi dụng sự thất bại và khó khăn của thực dân Pháp, đế quốc Mỹ đã nhảy vào để thay chân Pháp nhằm biến miền Nam thành thuộc địa kiểu mới và căn cứ quân sự của Mỹ.”
Không ai hình dung “thuộc địa kiểu mới” hình dáng ra sao và đảng cũng chưa bao giờ giải thích một cách rõ ràng.
Sau Thế chiến thứ hai, hàng loạt quốc gia trong đó có những nước vốn từng là đế quốc, đã nằm trong vòng ảnh hưởng kinh tế và cả chính trị của Mỹ. Chẳng lẽ 18 nước châu Âu bao gồm Tây Đức, Áo, Bỉ, Pháp, Ý, Anh, Hòa Lan v.v... trong kế hoạch Marshall chia nhau hàng trăm tỉ đô la của Mỹ để tái thiết đất nước sau thế chiến thứ hai đều trở thành những “thuộc địa mới” của Mỹ hay sao? Chẳng lẽ các nước Á châu như Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan được viện trợ không những tiền của mà còn bằng cả sức người để xây dựng lại đất nước họ là “thuộc địa mới” của Mỹ hay sao?
Chuyện trở thành một “căn cứ quân sự” của Mỹ lại càng khó hơn.
Chính sách vô cùng khôn khéo của chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ dùng Đệ Lục Hạm Đội Mỹ làm hàng rào bảo vệ đất nước Thổ ngăn chặn làn sóng đỏ Liên Xô xâm lược là một bài học cho các lãnh đạo quốc gia biết mở mắt nhìn xa. Mặc dù là một nước trung lập trong thế chiến thứ hai, để lấy lòng Mỹ, lãnh đạo Thổ đã tình nguyện gởi 5500 quân tham chiến bên cạnh Mỹ trong chiến tranh Triều Tiên. Quân đội Thổ chiến đấu anh dũng nhưng cũng chịu đựng tổn thất rất nặng nề. Một nửa lực lượng Thổ đã chết và bị thương trong ba năm chiến tranh. Ngày 18 tháng 2 năm 1952, Thổ Nhĩ Kỳ chính thức trở thành hội viên của NATO và hùng mạnh đến ngày nay.
Nhật Bản là một ví dụ khác. Trong cuốn phim tài liệu Thế Giới Thiếu Mỹ (The World Without US) đạo diễn Mitch Anderson trích lời phát biểu của Thủ tướng Nhật Yasuhiro Nakasone “Nếu Mỹ rút khỏi Nhật Bản, chúng tôi phải dành suốt mười năm tới chỉ để lo tái võ trang trong nhiều mặt, kể cả sản xuất võ khí nguyên tử”. Một quốc gia có nền kinh tế lớn thứ ba trên thế giới với Tổng Sản Lượng Nội Địa năm 2011 lên đến 5855 tỉ đô la nhưng dành vỏn vẹn một phần trăm cho ngân sách quốc phòng chỉ vì Nhật dựa vào khả năng quốc phòng của Mỹ và sự có mặt của 35 ngàn quân Mỹ. Khác với chủ trương “đánh cho Mỹ cút ngụy nhào” của Hồ Chí Minh, trong một thống kê mới đây, 73 phần trăm công dân Nhật biết ơn quân đội Mỹ bảo vệ họ.
Đứng trước một miền Bắc điêu tàn sau mấy trăm năm nội chiến và thực dân áp bức, một giới lãnh đạo nếu thật tâm thương yêu dân tộc trước hết phải nghĩ đến việc vá lại những tang thương đổ vỡ, đưa đất nước ra khỏi cảnh đói nghèo, lạc hậu. Ngay cả thống nhất là một ước mơ chung và có thật đi nữa cũng cần thời gian và điều kiện. Con người trước hết phải sống, phải có cơm ăn, áo mặc, nhà ở, học hành trước khi nghĩ đến chuyện đoàn tụ với đồng bào và bà con thân thuộc.
Ngoại trừ các lãnh đạo Cộng Sản, trên thế giới chưa có một giới lãnh đạo thể hiện lòng yêu nước bằng cách giết đi một phần mười dân số, đốt cháy đi một nửa giang sơn của tổ tiên để lại, dâng hiến hải đảo chiến lược cho kẻ thù truyền kiếp của dân tộc mà gọi đó là “thống nhất đất nước” và “hòa hợp dân tộc”.
Cũng trong tài liệu chính thức của đảng, ngay cả trước khi ký hiệp định Geneve và khi Việt Nam chưa có một dấu chân người lính Mỹ nào, hội nghị lần thứ sáu của Trung ương Đảng CSVN từ ngày 15 đến 17 tháng 7 năm 1954, Hồ Chí Minh và bộ chính trị đảng CSVN đã nghĩ đến chuyện đánh Mỹ “Hiện nay đế quốc Mỹ là kẻ thù chính của nhân dân thế giới và nó đang trở thành kẻ thù chính và trực tiếp của nhân dân Đông Dương, cho nên mọi việc của ta đều nhằm chống đế quốc Mỹ".
Vào thời điểm trước 1954, dân tộc Việt Nam thật sự có một mối thù không đội trời chung với Mỹ sâu đến thế sao hay giới lãnh đạo CSVN chỉ vẽ hình ảnh một “đế quốc Mỹ thâm độc đầu sỏ” như một lý do để chiếm toàn bộ Việt Nam bằng võ lực, và cùng lúc để phụ họa theo quan điểm chống Mỹ điên cuồng của chủ nô Mao Trạch Đông sau cuộc chiến Triều Tiên?
Ngày 30 tháng 4 năm 1975, sau gần một thế kỷ với bao nhiều tổn thất máu xương, tù ngục, mục tiêu Cộng Sản hóa Việt Nam của đảng cuối cùng đã đạt được. Lê Duẩn, trong diễn văn mừng chiến thắng vài hôm sau đó đã nói “vinh quang này thuộc về đảng Lao Động Việt Nam quang vinh, người tổ chức và lãnh đạo mọi thắng lợi của cách mạng Việt Nam”.
Lời phát biểu của họ Lê nhất quán với nghị quyết của đại hội Đảng Cộng sản Đông Dương do Trần Phú chủ trì năm 1930 và được Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương phê chuẩn vào tháng 4 cùng năm, ghi rõ: "Vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản trong cuộc cách mạng; hai giai đoạn cách mạng từ cách mạng tư sản dân quyền chống đế quốc và phong kiến nhằm thực hiện mục tiêu độc lập dân tộc và người cày có ruộng và sau đó chuyển sang làm cách mạng xã hội chủ nghĩa.”
Mới đây, Nguyễn Phú Trọng, Tổng bí thư đảng CSVN, trong chuyến viếng thăm Cu Ba, cũng lần nữa khẳng định “Ngay khi mới ra đời và trong suốt quá trình đấu tranh cách mạng, Đảng Cộng sản Việt Nam luôn luôn khẳng định: chủ nghĩa xã hội là mục tiêu, lý tưởng của Đảng Cộng sản và nhân dân Việt Nam; đi lên chủ nghĩa xã hội là yêu cầu khách quan, là con đường tất yếu của cách mạng Việt Nam.... Vào những năm cuối thế kỷ XX, mặc dù trên thế giới chủ nghĩa xã hội hiện thực đã bị đổ vỡ một mảng lớn, hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa không còn, phong trào xã hội chủ nghĩa đang trong giai đoạn khủng hoảng, thoái trào, gặp rất nhiều khó khăn, Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục khẳng định: “Đảng và nhân dân ta quyết tâm xây dựng đất nước Việt Nam theo con đường xã hội chủ nghĩa trên nền tảng chủ nghĩa Mác – Lê-nin và tư tưởng Hồ Chí Minh”.
Nhiều người cho rằng Nguyễn Phú Trọng nói những câu lạc hậu, lỗi thời mà không biết mắc cỡ. Tôi tin y nói một cách chân thành và hãnh diện. Nhờ tài lãnh đạo mà đảng CSVN đã tồn tại dù cả một hệ thống xã hội chủ nghĩa lớn mạnh như Liên Xô đã phải sụp đổ.
Đối diện với thời đại toàn cầu hóa, nội chung chủ nghĩa Mác về mặt kinh tế đã phải thay đổi để đáp ứng nhu cầu tồn tại của đảng nhưng cơ chế nhà nước toàn trị sắc máu theo kiểu Lê Nin, Stalin chẳng những được duy trì mà còn củng cố chặt chẽ và nâng cấp kỹ thuật cao hơn. Dù ngoài miệng có hát bài hòa hợp hòa giải thắm đượm tình dân tộc, bên trong, các chính sách của Đảng vẫn luôn kiên trì với mục tiêu toàn trị và bất cứ ai đi ngược với mục tiêu đó đều bị triệt tiêu một cách tàn nhẫn.
Dưới chế độ Cộng Sản, không những người dân bị ràng buộc vào bộ máy mà cả các lãnh đạo cũng sinh hoạt trong khuôn khổ tổ chức và nghiêm chỉnh thực thi các nguyên tắc lãnh đạo độc tài sắc máu do đảng của họ đề ra. Điều đó giải thích lý do giọng điệu của những cựu lãnh đạo Cộng Sản như Võ Văn Kiệt, Nguyễn Văn An, Nguyễn Khoa Điềm sau khi rời chức vụ giống như những người vừa được giải phẫu thanh quản, nói dễ nghe hơn nhiều so với thời còn trong bộ máy cầm quyền. Họ không phải là những người “buông dao thành Phật” nhưng chỉ vì họ đã trở về với vị trí một con người bình thường, ít bị ràng buộc trong cách ăn cách nói, cách hành xử, cách khen thưởng và trừng phạt như khi còn tại chức.
Giới lãnh đạo Cộng Sản được trui rèn trong tranh đấu, được huấn luyện chính trị từ cấp đội, cấp đoàn trước khi giữ các vị trí then chốt trong đảng và nhà nước CS. Họ nắm vững tâm lý và vận dụng một cách khéo léo tâm lý quần chúng để phục vụ cho các chính sách của đảng trong từng thời kỳ. Sau biến cố Thiên An Môn, để đánh lạc hướng cuộc đấu tranh đòi dân chủ của thanh niên sinh viên, nhà cầm quyền Cộng Sản Trung Quốc khai thác lòng căm thù chính sách quân phiệt của Nhật đã xảy ra từ thế kỷ trước. Lợi dụng việc Bộ Giáo dục Nhật bản liệt kê biến cố tàn sát Nam Kinh như một tai nạn trong sách giáo khoa, nhà cầm quyền Trung Quốc đã khuyến khích hàng chục ngàn thanh niên sinh viên Trung Quốc biểu tình suốt 3 tuần lễ trước tòa đại sứ Nhật. Việt Nam cũng thế. Trong chiến tranh biên giới 1979, các lãnh đạo CSVN đã lần nữa sử dụng thành công viên thuốc độc bọc đường “bảo vệ tổ quốc”. Máu của hàng vạn thanh niên Việt Nam đổ xuống dọc biên giới Việt Trung phát xuất từ tình yêu quê hương trong sáng và đáng được tôn vinh, tuy nhiên, nếu dừng lại một phút để hỏi, họ thật sự chết vì tổ quốc hay chỉ để trả nợ xương máu giùm cho đảng CSVN?
Với tất cả thông tin được phơi bày, tài liệu được giải mật cho thấy, cuộc chiến “chống Mỹ cứu nước” mà giới lãnh đạo CSVN đưa ra thực chất chỉ là cái cớ. Không có một người lính Mỹ nào đến Việt Nam, đảng vẫn cộng sản hóa miền Nam cho bằng được. Bộ máy tuyên truyền tinh vi của đảng thừa khả năng để nghĩ ra hàng trăm lý do khác để đánh miền Nam.
Đảng CSVN là nguyên nhân khiến cho nhiều triệu người Việt vô tội ở hai miền đã phải chết một cách oan uổng, bao nhiêu thế hệ bị suy vong, bao nhiêu tài nguyên bị tàn phá và quan trọng nhất, chiếc còng Trung Quốc mà đảng thông đồng để đeo trên cổ dân tộc Việt Nam mỗi ngày ăn sâu vào da thịt nhưng không biết làm sao tháo gỡ xuống đây.
Nói theo cách viết của nhạc sĩ Việt Khang “Việt Nam ơi thời gian quá nửa đời, và ta đã tỏ tường rồi”, chiến tranh xảy ra tại Việt Nam mà không ở đâu khác chỉ vì Việt Nam có đảng Cộng Sản.
Ngoại trừ các em, các cháu bị nhào nặn trong nền giáo dục ngu dân một chiều chưa có dịp tiếp xúc với các nguồn thông tin khách quan khoa học, nếu hôm nay, những người có học, biết nhận thức mà còn nghĩ rằng cuộc chiến kết thúc vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 là cuộc chiến “chống Mỹ cứu nước”, những kẻ đó hoặc bị tẩy não hoàn toàn hoặc biết mình sai nhưng tự dối lòng để tiếp tục sống cho hết một kiếp người.
Cuộc đấu tranh vì tự do dân chủ đất nước hiện nay, do đó, còn rất khó khăn, đôi gánh non sông còn rất nặng và hành trình tự do còn khá xa xôi.
Sau 37 năm, “hàng triệu người buồn” như ông Võ Văn Kiệt nói, nếu chưa qua đời, hôm nay vẫn còn buồn.
Nhưng người buồn không phải chỉ từ phía những người lính Việt Nam Cộng Hòa bị buộc buông súng, từ phía nhân dân miền Nam bị mất tự do mà còn là những người miền Bắc, cả những người trong đảng CS đã biết ra sự thật, biết mình bị lừa gạt, biết mình đã dâng hiến cả một cuộc đời trai trẻ cho một chủ nghĩa độc tài, ngoại lai, vong bản.
Gần mười năm trước tôi kết luận bài viết về ngày 30 tháng 4 bằng ba phân đoạn dưới đây và năm nay, tôi kết luận một lần nữa cũng bằng những dòng chữ đó để chứng minh một điều, tuổi trẻ của tôi có thể qua đi nhưng niềm tin vào tuổi trẻ trong tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Như lịch sử đã chứng minh, chính nghĩa bao giờ cũng thắng. Không có vũ khí nào mạnh hơn sức mạnh đoàn kết dân tộc. Chỉ có sức mạnh Đoàn Kết Dân Tộc, chúng ta mới có khả năng bảo vệ được chủ quyền và lãnh thổ Việt Nam, chỉ có sức mạnh Đoàn Kết Dân Tộc chúng ta mới có khả năng vượt lên những hệ lụy quá khứ để hướng vào tương lai tươi sáng cho đời đời con cháu mai sau và chỉ có sức mạnh Đoàn Kết Dân Tộc chúng ta mới có khả năng phục hồi sự kính trọng Việt Nam trong lân quốc cũng như trong bang giao quốc tế.
Ngày 30 tháng 4, ngoài tất cả ý nghĩa mà chúng ta đã biết, còn là ngày để mỗi chúng ta nhìn lại chính mình, ngày để mỗi chúng ta tự hỏi mình đã làm gì cho đất nước, và đang đứng đâu trong cuộc vận hành của lịch sử hôm nay. Mỗi người Việt Nam có hoàn cảnh sống khác nhau, quá khứ khác nhau, tôn giáo khác nhau và mang trên thân thể những thương tích khác nhau, nhưng chỉ có một đất nước để cùng lo gánh vác. Đất nước phải vượt qua những hố thẳm đói nghèo lạc hậu và đi lên cùng nhân loại. Không ai có quyền bắt đất nước phải đau nỗi đau của mình hay bắt đất nước phải đi ngược chiều kim lịch sử như mình đang đi lùi dần vào quá khứ. Sức mạnh của dân tộc Việt Nam không nằm trong tay thiểu số lãnh đạo CSVN. Tương lai dân tộc không nằm trong tay thiểu số lãnh đạo CSVN. Sinh mệnh dân tộc Việt Nam do chính nhân dân Việt Nam quyết định. Và do đó, con đường để đến một điểm hẹn lịch sử huy hoàng cho con cháu, chính là con đường dân tộc và không có một con đường nào khác.
Ba mươi bảy năm là một quảng đường dài. Chúng ta đã hơn một lần trễ hẹn với non sông, nhưng không phải vì thế mà không còn cơ hội. Cơ hội vẫn còn đó nếu chúng ta biết đoàn kết, thấy được hướng đi chung của dân tộc và thời đại. Chúng ta có nhiều quá khứ nhưng đất nước chỉ có một tương lai, đó là tương lai tự do, dân chủ, nhân bản và khai phóng cho những ai, sau những điêu tàn đổ vở, còn biết nhận ra nhau, còn biết yêu thương mảnh đất thiêng liêng, vinh quang và thống khổ Việt Nam.
Tran Trung Dao
Ngày 30 tháng 4, ngoài tất cả ý nghĩa mà chúng ta đã biết, còn là ngày để mỗi người nhìn lại chính mình, ngày để mỗi chúng ta tự hỏi mình đã làm gì cho đất nước, và đang đứng đâu trong cuộc vận hành của lịch sử hôm nay. Mỗi người Việt Nam có hoàn cảnh sống khác nhau, quá khứ khác nhau, tôn giáo khác nhau và mang trên thân thể những thương tích khác nhau, nhưng chỉ có một đất nước để cùng lo gánh vác. Đất nước phải vượt qua những hố thẳm đói nghèo lạc hậu và đi lên cùng nhân loại. Không ai có quyền bắt đất nước phải đau nỗi đau của mình hay bắt đất nước phải đi ngược chiều kim lịch sử như mình đang đi lùi dần vào quá khứ. Sức mạnh của dân tộc Việt Nam không nằm trong tay thiểu số lãnh đạo CSVN. Tương lai dân tộc không nằm trong tay thiểu số lãnh đạo CSVN. Sinh mệnh dân tộc Việt Nam do chính nhân dân Việt Nam quyết định. Và do đó, con đường để đến một điểm hẹn lịch sử huy hoàng cho con cháu, chính là con đường dân tộc và không có một con đường nào khác...
*
Những ngày còn nhỏ, tôi bị ám ảnh bởi câu hỏi tự mình đặt ra “Tại sao chiến tranh diễn ra tại Việt Nam mà không phải tại một quốc gia nào khác?”
Tôi lớn lên ở Đà Nẵng. Đường phố quê hương tôi trong khoảng thời gian từ 1968 đến 1972 có rất nhiều lính Mỹ. Những chiến tàu nhập cảng Tiên Sa chở đầy chiến xa và súng đạn mang nhãn “Made in USA”. Những đoàn xe vận tải hiệu Sealand, RMK gần như chạy suốt ngày đêm từ nơi dỡ hàng ngoài bờ biển đến các kho quân sự chung quanh Đà Nẵng. Tiếng gầm thét của các phi cơ chiến đấu có đôi cánh gắn đầy bom, lát nữa, sẽ được ném xuống một nơi nào đó trên mảnh đất Việt Nam. Những câu lạc bộ, được gọi là “hộp đêm”, mọc đầy hai bên bờ sông Hàn. Mỹ đen, Mỹ trắng chở hàng quân tiếp vụ đi bán dọc chợ Cồn, chợ Vườn Hoa.
Phía trước tòa thị chính Đà Nẵng, trước rạp hát Trưng Vương hay trong sân vận động Chi Lăng, gần như tháng nào cũng có trưng bày chiến lợi phẩm tịch thu từ các cuộc hành quân. Những khẩu thượng liên có nòng súng cao, những khẩu pháo nòng dài, rất nhiều AK 47, B40, súng phóng lựu đạn và hàng khối đạn đồng vàng rực. Sau “Mùa hè đỏ lửa” trong số chiến lợi phẩm còn có một chiếc xe tăng T54 được trưng bày rất lâu trước tòa thị chính. Không cần phải giỏi ngoại ngữ, chỉ nhìn nhãn hiệu tôi cũng biết ngay chúng là hàng của Trung Quốc và Liên Xô.
Nhìn viên đạn của Nga và Tàu, tôi nghĩ đến trái tim của người lính trẻ miền Nam, giống như khi nhìn chiếc chiến đấu cơ của Mỹ cất cánh tôi chợt nghĩ đến các anh lính từ miền Bắc xấu số đang di chuyển bên kia sông Thu Bồn. Vũ khí là của các đế quốc. Không có khẩu súng nào chế tạo ở miền Nam hay miền Bắc. Các bà mẹ Việt Nam chỉ chế tạo được những đứa con và đóng góp phần xương máu.
Vũ khí của các đế quốc trông khác nhau nhưng nạn nhân của chúng dù bên này hay bên kia lại rất giống nhau. Nếu tháo đi chiếc nón sắt, chiếc mũ vải xanh, hai người thanh niên có mái tóc đen, vầng trán hẹp, đôi mắt buồn hiu vì nhớ mẹ, nhớ em chẳng khác gì nhau. Dù “con đường Duy Tân cây dài bóng mát” hay “mặt hồ Gươm vẫn lung linh mây trời” cũng là quê hương Việt Nam và nỗi nhớ trong tâm hồn người con trai Việt ở đâu cũng đậm đà tha thiết.
Người lính miền Nam chết vì phải bảo vệ chiếc cầu, căn nhà, xóm làng, góc phố thân yêu của họ. Nếu ai làm một thống kê để hỏi những lính miền Nam còn sống hôm nay, tôi tin không ai trả lời muốn “ăn gan uống máu quân thù” miền Bắc. Họ chỉ muốn sống yên ổn trong hòa bình để xây đắp lại mảnh đất họ đã “xin chọn nơi này làm quê hương” sau khi trải qua quá nhiều đau thương tang tóc. Họ phải chiến đấu và hy sinh trong một cuộc chiến tự vệ mà họ không chọn lựa.
Dân chủ không phải là lô độc đắc rơi vào trong túi của người dân miền Nam mà phải trải bằng một giá rất đắc. Tham nhũng, lạm quyền, ám sát, đảo chánh diễn ra trong nhiều năm sau 1960. Có một dạo, tấm hình của vị “nguyên thủ quốc gia” chưa đem ra khỏi nhà in đất nước đã có một “nguyên thủ quốc gia” khác. Nhưng đó là chuyện của chính quyền và nhân dân miền Nam không dính líu gì đến đảng Cộng Sản miền Bắc.
Dân chủ ở miền Nam không phải là sản phẩm của Mỹ được đóng thùng từ Washington DC gởi qua nhưng là hạt giống do Phan Chu Trinh, Bùi Quang Chiêu, Nguyễn Phan Long, Phan Văn Trường, Nguyễn An Ninh và rất nhiều nhà cách mạng miền Nam khác gieo xuống hàng nửa thế kỷ trước đã mọc và lớn lên trong mưa bão. Không chỉ miền Nam Việt Nam mà ở đâu cũng vậy. Nam Hàn, Ấn Độ, Thổ Nhĩ Kỳ, Phi Luật Tân và nhiều quốc gia khác, dân chủ đã phải trải qua con đường máu nhuộm trước khi đơm bông kết trái.
Khác với người lính miền Nam, người lính miền Bắc chết vì viên thuốc độc bọc đường “thống nhất đất nước”. Bác sĩ Đặng Thùy Trâm bị giết ở Quảng Ngãi đã uống viên thuốc đó. Anh Nguyễn Văn Thạc, tác giả của hồi ký “Mãi mãi tuổi hai mươi” bị giết ở Quảng Trị đã uống viên thuốc đó. Cô bé Trần Thị Hường 17 tuổi và chín cô gái ở Ngã Ba Đồng Lộc bị bom Mỹ rơi trúng ngay hầm đã uống viên thuốc đó. Họ không biết đó là thuốc độc. Không biết thì không đáng trách. Nhà văn Dương Thu Hương trải qua một thời thanh niên xung phong nhưng chị may mắn còn sống để nhắc cho các thế hệ trẻ Việt Nam hôm nay biết “chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người.”
Tại sao chiến tranh diễn ra tại Việt Nam mà không phải tại một quốc gia nào khác?
Thật không công bằng cho đảng nếu tôi chỉ dùng tài liệu trong các thư viện ở Mỹ để chứng minh âm mưu xích hóa Việt Nam của đảng. Tôi sẽ trích những câu do đảng viết ra. Theo quan điểm lịch sử của đảng CSVN chiến tranh đã xảy ra bởi vì “Ở miền Nam, lợi dụng sự thất bại và khó khăn của thực dân Pháp, đế quốc Mỹ đã nhảy vào để thay chân Pháp nhằm biến miền Nam thành thuộc địa kiểu mới và căn cứ quân sự của Mỹ.”
Không ai hình dung “thuộc địa kiểu mới” hình dáng ra sao và đảng cũng chưa bao giờ giải thích một cách rõ ràng.
Sau Thế chiến thứ hai, hàng loạt quốc gia trong đó có những nước vốn từng là đế quốc, đã nằm trong vòng ảnh hưởng kinh tế và cả chính trị của Mỹ. Chẳng lẽ 18 nước châu Âu bao gồm Tây Đức, Áo, Bỉ, Pháp, Ý, Anh, Hòa Lan v.v... trong kế hoạch Marshall chia nhau hàng trăm tỉ đô la của Mỹ để tái thiết đất nước sau thế chiến thứ hai đều trở thành những “thuộc địa mới” của Mỹ hay sao? Chẳng lẽ các nước Á châu như Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan được viện trợ không những tiền của mà còn bằng cả sức người để xây dựng lại đất nước họ là “thuộc địa mới” của Mỹ hay sao?
Chuyện trở thành một “căn cứ quân sự” của Mỹ lại càng khó hơn.
Chính sách vô cùng khôn khéo của chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ dùng Đệ Lục Hạm Đội Mỹ làm hàng rào bảo vệ đất nước Thổ ngăn chặn làn sóng đỏ Liên Xô xâm lược là một bài học cho các lãnh đạo quốc gia biết mở mắt nhìn xa. Mặc dù là một nước trung lập trong thế chiến thứ hai, để lấy lòng Mỹ, lãnh đạo Thổ đã tình nguyện gởi 5500 quân tham chiến bên cạnh Mỹ trong chiến tranh Triều Tiên. Quân đội Thổ chiến đấu anh dũng nhưng cũng chịu đựng tổn thất rất nặng nề. Một nửa lực lượng Thổ đã chết và bị thương trong ba năm chiến tranh. Ngày 18 tháng 2 năm 1952, Thổ Nhĩ Kỳ chính thức trở thành hội viên của NATO và hùng mạnh đến ngày nay.
Nhật Bản là một ví dụ khác. Trong cuốn phim tài liệu Thế Giới Thiếu Mỹ (The World Without US) đạo diễn Mitch Anderson trích lời phát biểu của Thủ tướng Nhật Yasuhiro Nakasone “Nếu Mỹ rút khỏi Nhật Bản, chúng tôi phải dành suốt mười năm tới chỉ để lo tái võ trang trong nhiều mặt, kể cả sản xuất võ khí nguyên tử”. Một quốc gia có nền kinh tế lớn thứ ba trên thế giới với Tổng Sản Lượng Nội Địa năm 2011 lên đến 5855 tỉ đô la nhưng dành vỏn vẹn một phần trăm cho ngân sách quốc phòng chỉ vì Nhật dựa vào khả năng quốc phòng của Mỹ và sự có mặt của 35 ngàn quân Mỹ. Khác với chủ trương “đánh cho Mỹ cút ngụy nhào” của Hồ Chí Minh, trong một thống kê mới đây, 73 phần trăm công dân Nhật biết ơn quân đội Mỹ bảo vệ họ.
Đứng trước một miền Bắc điêu tàn sau mấy trăm năm nội chiến và thực dân áp bức, một giới lãnh đạo nếu thật tâm thương yêu dân tộc trước hết phải nghĩ đến việc vá lại những tang thương đổ vỡ, đưa đất nước ra khỏi cảnh đói nghèo, lạc hậu. Ngay cả thống nhất là một ước mơ chung và có thật đi nữa cũng cần thời gian và điều kiện. Con người trước hết phải sống, phải có cơm ăn, áo mặc, nhà ở, học hành trước khi nghĩ đến chuyện đoàn tụ với đồng bào và bà con thân thuộc.
Ngoại trừ các lãnh đạo Cộng Sản, trên thế giới chưa có một giới lãnh đạo thể hiện lòng yêu nước bằng cách giết đi một phần mười dân số, đốt cháy đi một nửa giang sơn của tổ tiên để lại, dâng hiến hải đảo chiến lược cho kẻ thù truyền kiếp của dân tộc mà gọi đó là “thống nhất đất nước” và “hòa hợp dân tộc”.
Cũng trong tài liệu chính thức của đảng, ngay cả trước khi ký hiệp định Geneve và khi Việt Nam chưa có một dấu chân người lính Mỹ nào, hội nghị lần thứ sáu của Trung ương Đảng CSVN từ ngày 15 đến 17 tháng 7 năm 1954, Hồ Chí Minh và bộ chính trị đảng CSVN đã nghĩ đến chuyện đánh Mỹ “Hiện nay đế quốc Mỹ là kẻ thù chính của nhân dân thế giới và nó đang trở thành kẻ thù chính và trực tiếp của nhân dân Đông Dương, cho nên mọi việc của ta đều nhằm chống đế quốc Mỹ".
Vào thời điểm trước 1954, dân tộc Việt Nam thật sự có một mối thù không đội trời chung với Mỹ sâu đến thế sao hay giới lãnh đạo CSVN chỉ vẽ hình ảnh một “đế quốc Mỹ thâm độc đầu sỏ” như một lý do để chiếm toàn bộ Việt Nam bằng võ lực, và cùng lúc để phụ họa theo quan điểm chống Mỹ điên cuồng của chủ nô Mao Trạch Đông sau cuộc chiến Triều Tiên?
Ngày 30 tháng 4 năm 1975, sau gần một thế kỷ với bao nhiều tổn thất máu xương, tù ngục, mục tiêu Cộng Sản hóa Việt Nam của đảng cuối cùng đã đạt được. Lê Duẩn, trong diễn văn mừng chiến thắng vài hôm sau đó đã nói “vinh quang này thuộc về đảng Lao Động Việt Nam quang vinh, người tổ chức và lãnh đạo mọi thắng lợi của cách mạng Việt Nam”.
Lời phát biểu của họ Lê nhất quán với nghị quyết của đại hội Đảng Cộng sản Đông Dương do Trần Phú chủ trì năm 1930 và được Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương phê chuẩn vào tháng 4 cùng năm, ghi rõ: "Vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản trong cuộc cách mạng; hai giai đoạn cách mạng từ cách mạng tư sản dân quyền chống đế quốc và phong kiến nhằm thực hiện mục tiêu độc lập dân tộc và người cày có ruộng và sau đó chuyển sang làm cách mạng xã hội chủ nghĩa.”
Mới đây, Nguyễn Phú Trọng, Tổng bí thư đảng CSVN, trong chuyến viếng thăm Cu Ba, cũng lần nữa khẳng định “Ngay khi mới ra đời và trong suốt quá trình đấu tranh cách mạng, Đảng Cộng sản Việt Nam luôn luôn khẳng định: chủ nghĩa xã hội là mục tiêu, lý tưởng của Đảng Cộng sản và nhân dân Việt Nam; đi lên chủ nghĩa xã hội là yêu cầu khách quan, là con đường tất yếu của cách mạng Việt Nam.... Vào những năm cuối thế kỷ XX, mặc dù trên thế giới chủ nghĩa xã hội hiện thực đã bị đổ vỡ một mảng lớn, hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa không còn, phong trào xã hội chủ nghĩa đang trong giai đoạn khủng hoảng, thoái trào, gặp rất nhiều khó khăn, Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục khẳng định: “Đảng và nhân dân ta quyết tâm xây dựng đất nước Việt Nam theo con đường xã hội chủ nghĩa trên nền tảng chủ nghĩa Mác – Lê-nin và tư tưởng Hồ Chí Minh”.
Nhiều người cho rằng Nguyễn Phú Trọng nói những câu lạc hậu, lỗi thời mà không biết mắc cỡ. Tôi tin y nói một cách chân thành và hãnh diện. Nhờ tài lãnh đạo mà đảng CSVN đã tồn tại dù cả một hệ thống xã hội chủ nghĩa lớn mạnh như Liên Xô đã phải sụp đổ.
Đối diện với thời đại toàn cầu hóa, nội chung chủ nghĩa Mác về mặt kinh tế đã phải thay đổi để đáp ứng nhu cầu tồn tại của đảng nhưng cơ chế nhà nước toàn trị sắc máu theo kiểu Lê Nin, Stalin chẳng những được duy trì mà còn củng cố chặt chẽ và nâng cấp kỹ thuật cao hơn. Dù ngoài miệng có hát bài hòa hợp hòa giải thắm đượm tình dân tộc, bên trong, các chính sách của Đảng vẫn luôn kiên trì với mục tiêu toàn trị và bất cứ ai đi ngược với mục tiêu đó đều bị triệt tiêu một cách tàn nhẫn.
Dưới chế độ Cộng Sản, không những người dân bị ràng buộc vào bộ máy mà cả các lãnh đạo cũng sinh hoạt trong khuôn khổ tổ chức và nghiêm chỉnh thực thi các nguyên tắc lãnh đạo độc tài sắc máu do đảng của họ đề ra. Điều đó giải thích lý do giọng điệu của những cựu lãnh đạo Cộng Sản như Võ Văn Kiệt, Nguyễn Văn An, Nguyễn Khoa Điềm sau khi rời chức vụ giống như những người vừa được giải phẫu thanh quản, nói dễ nghe hơn nhiều so với thời còn trong bộ máy cầm quyền. Họ không phải là những người “buông dao thành Phật” nhưng chỉ vì họ đã trở về với vị trí một con người bình thường, ít bị ràng buộc trong cách ăn cách nói, cách hành xử, cách khen thưởng và trừng phạt như khi còn tại chức.
Giới lãnh đạo Cộng Sản được trui rèn trong tranh đấu, được huấn luyện chính trị từ cấp đội, cấp đoàn trước khi giữ các vị trí then chốt trong đảng và nhà nước CS. Họ nắm vững tâm lý và vận dụng một cách khéo léo tâm lý quần chúng để phục vụ cho các chính sách của đảng trong từng thời kỳ. Sau biến cố Thiên An Môn, để đánh lạc hướng cuộc đấu tranh đòi dân chủ của thanh niên sinh viên, nhà cầm quyền Cộng Sản Trung Quốc khai thác lòng căm thù chính sách quân phiệt của Nhật đã xảy ra từ thế kỷ trước. Lợi dụng việc Bộ Giáo dục Nhật bản liệt kê biến cố tàn sát Nam Kinh như một tai nạn trong sách giáo khoa, nhà cầm quyền Trung Quốc đã khuyến khích hàng chục ngàn thanh niên sinh viên Trung Quốc biểu tình suốt 3 tuần lễ trước tòa đại sứ Nhật. Việt Nam cũng thế. Trong chiến tranh biên giới 1979, các lãnh đạo CSVN đã lần nữa sử dụng thành công viên thuốc độc bọc đường “bảo vệ tổ quốc”. Máu của hàng vạn thanh niên Việt Nam đổ xuống dọc biên giới Việt Trung phát xuất từ tình yêu quê hương trong sáng và đáng được tôn vinh, tuy nhiên, nếu dừng lại một phút để hỏi, họ thật sự chết vì tổ quốc hay chỉ để trả nợ xương máu giùm cho đảng CSVN?
Với tất cả thông tin được phơi bày, tài liệu được giải mật cho thấy, cuộc chiến “chống Mỹ cứu nước” mà giới lãnh đạo CSVN đưa ra thực chất chỉ là cái cớ. Không có một người lính Mỹ nào đến Việt Nam, đảng vẫn cộng sản hóa miền Nam cho bằng được. Bộ máy tuyên truyền tinh vi của đảng thừa khả năng để nghĩ ra hàng trăm lý do khác để đánh miền Nam.
Đảng CSVN là nguyên nhân khiến cho nhiều triệu người Việt vô tội ở hai miền đã phải chết một cách oan uổng, bao nhiêu thế hệ bị suy vong, bao nhiêu tài nguyên bị tàn phá và quan trọng nhất, chiếc còng Trung Quốc mà đảng thông đồng để đeo trên cổ dân tộc Việt Nam mỗi ngày ăn sâu vào da thịt nhưng không biết làm sao tháo gỡ xuống đây.
Nói theo cách viết của nhạc sĩ Việt Khang “Việt Nam ơi thời gian quá nửa đời, và ta đã tỏ tường rồi”, chiến tranh xảy ra tại Việt Nam mà không ở đâu khác chỉ vì Việt Nam có đảng Cộng Sản.
Ngoại trừ các em, các cháu bị nhào nặn trong nền giáo dục ngu dân một chiều chưa có dịp tiếp xúc với các nguồn thông tin khách quan khoa học, nếu hôm nay, những người có học, biết nhận thức mà còn nghĩ rằng cuộc chiến kết thúc vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 là cuộc chiến “chống Mỹ cứu nước”, những kẻ đó hoặc bị tẩy não hoàn toàn hoặc biết mình sai nhưng tự dối lòng để tiếp tục sống cho hết một kiếp người.
Cuộc đấu tranh vì tự do dân chủ đất nước hiện nay, do đó, còn rất khó khăn, đôi gánh non sông còn rất nặng và hành trình tự do còn khá xa xôi.
Sau 37 năm, “hàng triệu người buồn” như ông Võ Văn Kiệt nói, nếu chưa qua đời, hôm nay vẫn còn buồn.
Nhưng người buồn không phải chỉ từ phía những người lính Việt Nam Cộng Hòa bị buộc buông súng, từ phía nhân dân miền Nam bị mất tự do mà còn là những người miền Bắc, cả những người trong đảng CS đã biết ra sự thật, biết mình bị lừa gạt, biết mình đã dâng hiến cả một cuộc đời trai trẻ cho một chủ nghĩa độc tài, ngoại lai, vong bản.
Gần mười năm trước tôi kết luận bài viết về ngày 30 tháng 4 bằng ba phân đoạn dưới đây và năm nay, tôi kết luận một lần nữa cũng bằng những dòng chữ đó để chứng minh một điều, tuổi trẻ của tôi có thể qua đi nhưng niềm tin vào tuổi trẻ trong tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Như lịch sử đã chứng minh, chính nghĩa bao giờ cũng thắng. Không có vũ khí nào mạnh hơn sức mạnh đoàn kết dân tộc. Chỉ có sức mạnh Đoàn Kết Dân Tộc, chúng ta mới có khả năng bảo vệ được chủ quyền và lãnh thổ Việt Nam, chỉ có sức mạnh Đoàn Kết Dân Tộc chúng ta mới có khả năng vượt lên những hệ lụy quá khứ để hướng vào tương lai tươi sáng cho đời đời con cháu mai sau và chỉ có sức mạnh Đoàn Kết Dân Tộc chúng ta mới có khả năng phục hồi sự kính trọng Việt Nam trong lân quốc cũng như trong bang giao quốc tế.
Ngày 30 tháng 4, ngoài tất cả ý nghĩa mà chúng ta đã biết, còn là ngày để mỗi chúng ta nhìn lại chính mình, ngày để mỗi chúng ta tự hỏi mình đã làm gì cho đất nước, và đang đứng đâu trong cuộc vận hành của lịch sử hôm nay. Mỗi người Việt Nam có hoàn cảnh sống khác nhau, quá khứ khác nhau, tôn giáo khác nhau và mang trên thân thể những thương tích khác nhau, nhưng chỉ có một đất nước để cùng lo gánh vác. Đất nước phải vượt qua những hố thẳm đói nghèo lạc hậu và đi lên cùng nhân loại. Không ai có quyền bắt đất nước phải đau nỗi đau của mình hay bắt đất nước phải đi ngược chiều kim lịch sử như mình đang đi lùi dần vào quá khứ. Sức mạnh của dân tộc Việt Nam không nằm trong tay thiểu số lãnh đạo CSVN. Tương lai dân tộc không nằm trong tay thiểu số lãnh đạo CSVN. Sinh mệnh dân tộc Việt Nam do chính nhân dân Việt Nam quyết định. Và do đó, con đường để đến một điểm hẹn lịch sử huy hoàng cho con cháu, chính là con đường dân tộc và không có một con đường nào khác.
Ba mươi bảy năm là một quảng đường dài. Chúng ta đã hơn một lần trễ hẹn với non sông, nhưng không phải vì thế mà không còn cơ hội. Cơ hội vẫn còn đó nếu chúng ta biết đoàn kết, thấy được hướng đi chung của dân tộc và thời đại. Chúng ta có nhiều quá khứ nhưng đất nước chỉ có một tương lai, đó là tương lai tự do, dân chủ, nhân bản và khai phóng cho những ai, sau những điêu tàn đổ vở, còn biết nhận ra nhau, còn biết yêu thương mảnh đất thiêng liêng, vinh quang và thống khổ Việt Nam.
Tran Trung Dao
TRUYỆN NGẮN: VỀ NỚI NẮNG KHÔNG ĐẾN
1h sáng.
Sms cuối cùng từ “Anh” :
“Em ngủ ngoan, quên anh đi nhé…Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu em thật lòng hơn anh…Anh xin lỗi…nhiều….”
Hương nắm chặt cái điện thoại bằng một tay, một tay đưa lên bịt miệng, ngăn những tiếng vỡ òa nức nở…! Nhưng vô ích, nước mắt vẫn tuôn đầm đìa, nó nấc lên từng tiếng đau khổ. Có phải nó mất “Anh” rồi không? Không! Không được thế ! Nó muốn gào lên, muốn xé tan cái màn đêm u uất này. Nó điên cuồng, send tin nhắn cho anh :
“Đừng bỏ em!”
Nhưng tổng đài không báo chuyển…Bất lực, Hương chỉ biết khóc, cho đến khi mệt quá mà lăn ra ngủ…
Tia nắng đầu tiên của ngày mới len lỏi, xuyên qua khe cửa sổ, chiếu thẳng vào phòng khiến Hương bàng hoàng tỉnh giấc. Đôi mắt nó sưng húp, nay lại nheo vào vì nắng chói chang, trông nó thảm vô cùng…Cổ họng đắng ngắt, khàn đặc. Nắng rọi sáng căn phòng, soi rõ khuôn mặt Hương tiều tụy…Nhìn mình trong gương, nó giật mình thảng thốt. Bộ dạng nó lúc này bi đát quá! Hương sợ hãi, kéo mạnh tấm rèm, che kín cửa sổ. Nó không cho nắng vào!
Nó bồi hồi…”Anh” đi quá bất ngờ, làm nó không kịp níu. Đó là điều nó không thể ngờ, thậm chí cả hai còn không cãi vã, bỗng dưng anh nói chia tay, anh bảo có người mới. Nó chỉ biết thế, và nó phải chịu thế…! Nước mắt lại thi nhau lăn dài trên má, nó chết mất thôi!
Những ngày sau đó, nó không thể liên lạc với anh. Hơn nửa năm yêu nhau, bảo quên ngay làm sao được? Tất cả những gì Hương có thể làm lúc này, là khóc, và nhớ. Nhật ký đẫm nước mắt và trang blog ngập tràn hình ảnh của anh. Bạn bè xót xa cho nó, nhưng chẳng ai giúp được gì. Hương vẫn phải sống, bằng kí ức chứ không phải hiện tại. Nó như người mất hồn, vô thức. Ngày ngày, nó vẫn đến trường, không khóc nữa, nhưng cũng không hề cười. Đêm đến, vẫn 10h30 , nó nhắn tin chúc “Anh” ngủ ngon như thể chuyện hôm đó chỉ là giấc mơ. Mặc kệ những tin nhắn chẳng bao giờ phản hồi…
Một ngày nọ, tan lớp học thêm lúc 7h tối, nó vừa bước chân ra khỏi cổng trường, thì thật bất ngờ, nó thấy anh đứng ngay phía trước, cách nó không xa lắm đâu. Nó thổn thức, suýt thì đã gọi tên anh. Nhưng chưa kịp mở miệng, chợt nó khựng lại. Lan – cô bạn cùng lớp học thêm của nó bước ra, leo lên sau xe, ôm anh tình tứ…Áp mặt vào bờ vai anh, như ngày xưa nó thường làm vậy, rồi cả hai lướt đi, ngay trước mắt nó. Nó cứ đứng im như vậy, rất lâu, cho đến khi “Anh” và cô bạn kia khuất bóng. Nước mắt ứ đọng trên mi, không thể khóc được nữa rồi…!
Nó bắt đầu tìm đến thư viện thành phố. Không phải để học tập, nghiên cứu như người ta, mà để nghe nhạc, đôi khi chỉ là ngồi im, trốn tránh. Thư viện là nơi yên tĩnh nhất, và cũng chẳng ai thèm đếm xỉa, làm phiền nếu chẳng may nó có khóc ngon lành ở đó. Và thế là, hôm nào cũng thế. Nó có mặt ở đó từ 5h đến 7h đóng cửa. Nó chọn góc khuất nhất, bên cạnh một cái cửa sổ không bao giờ mở. Cuốn tiểu thuyết trước mặt, nó đã mượn chỉ một cuốn đấy, cả tuần nay rồi mà chưa đọc hết. Nó còn đâu tâm trí ? Hôm nay cũng vậy, cuốn sách vẫn để ngỏ, nhưng chưa một dòng chữ nào vào đầu nó. Đeo hearphone vào tai, volume mức 6, điện thoại nó lặp đi lặp lại những giai điệu :
“Now, you are leaving me.
Em sẽ không hoài nghi những ân tình, ngàn vì sao gọi tên anh, em chờ mong anh.Hỡi, gió ơi có bay về xa?
Hãy nói với anh rằng: người ra đi nơi đây nắng không về. Em ngồi đây, mãi mãi, đợi anh…”
Chìm đắm trong du dương, mắt nó lại cay cay, nó nằm gục mặt xuống bàn. Chợt có tia nắng chiều ấm áp hôn lên tay nó, làm nó giật mình ngẩng đầu lên. Một thằng con trai cao lêu nghêu đang ra sức mở cái cửa sổ già nua rít ken két ở chỗ nó. Đưa tay lau vội những giọt nước mắt tèm lem, nó rút tai nghe ra, cằn nhằn :
- Anh đừng mở cửa sổ có được không ạ?
Thằng con trai giật mình quay lại, ngạc nhiên :
- Ơ. Cửa của nhà em à?
- Không – Hương bực mình – Nhưng anh không thấy là đang nắng à?
- Nắng chiều muộn không làm đen da đâu em ạ – thằng con trai phì cười.
- Em không thích nắng! – Hương gắt nhẹ.
Thằng con trai ngây ra một lát, rồi cũng lên tiếng :
- Ừ thì đóng. Sao mặt em cứ khó đăm đăm thế ?
- Chuyện của nhà anh à? – nó phản bác.
Với tay đóng cánh cửa, thằng con trai quay lại, nhìn thẳng vào mắt nó :
- Những mà não hết cả lòng!
- Chả liên quan…
Hương tỏ vẻ khó chịu, giả vờ chúi đầu vào cuốn sách. Thằng con trai nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó :
- Anh là Minh. Làm quen nhé?
- Ừm…
- Thế em tên gì?
- Ừm – Hương lơ đãng.
- Tên là “Ừm” á? Bố mẹ em vui tính thế?
Hương giật mình, bẽn lẽn :
- À nhầm…Hương. Linh Hương ạ.
- Tên chả hợp với người gì cả – Minh tủm tỉm.
- Ơ hay – Hương trố mắt – Kệ em chứ. Không hợp chỗ nào?
- Tên thì rõ là hay, cái mặt thì…
- Mặt làm sao? – Hương cáu.
- Mặt thì cứ như…”Hot girl Hoa Quả Sơn” ý…
Hương trợn mắt :
- Anh bảo em giống khỉ á?
- Em tự nói đấy chứ. Kể ra thì cũng thông minh phết.
Hương làu bàu :
- Đẹp lắm ấy mà chê người khác.
Minh nhăn nhở :
- Cười phát anh xem nào – mồm nói, tay kéo miệng Hương ra tới tận mang tai – Đấy, giống người hơn rồi ấy.
- A a a a a a a a a a a ! – Hương kêu thất thanh – Đau! Anh bị điên à?
Minh thả tay ra, lè lưỡi :
- Điên thì mới nói chuyện với em còn gì.
- Vầng – Hương bĩu môi – lâu lắm mới gặp được thằng điên như anh!
Minh bật cười :
- Điên như anh em có phấn đấu 10 năm nữa cũng không được!
Thấy Hương im lặng, nó lại bắt chuyện :
- Em đến đây làm gì?
- Thế anh đến đây làm gì? – Hương vặn vẹo.
- Anh tìm ít tài liệu, năm nay thi lại Đại Học…
- À ra thế – Hương mỉa mai – tưởng giỏi lắm, ai ngờ năm ngoái “toạch”…
- Không. Năm ngoái anh đi du học…
- Sao không ở bển luôn đi, về làm gì?
- Hờ…Anh thích thế ấy.
- Đúng là điên mà…
Minh trầm ngâm :
- Thực ra…Năm ngoái anh đang học dở bên Pháp, thì bố anh bị tại nạn và…qua đời…
Hương quay sang Minh, đôi mắt mở to. Thấy Minh lảng đi, nó bối rối :
- Em xin lỗi…
- Ừ không sao – Minh nói nhỏ – Anh về Việt Nam học cho mẹ còn được nhờ. Với cả người Việt dùng hàng Việt thôi.
Minh lại đùa được ngay. Hương cười, nụ cười hiếm hoi kể từ hai tuần nay :
- Anh hay thật ý!
Minh đổi chủ đề :
- À mà…Hình như em đang có chuyện buồn đúng không?
- Vâng…Sao anh biết ? – Thở dài.
- Dự thế – Minh nháy mắt.
- Dự chuẩn rồi đấy – Hương cười chua xót.
- Người yêu đâu mà không tâm sự sinh sự?
- Chết rồi…
- Làm sao chết?
- Trèo cây ớt, ngã, chết…
- Kết thúc có hậu đấy – Minh phá lên cười.
- Em đùa…- Hương cụp mắt.
- Thế buồn chuyện gì? Cứ mạnh dạn trình bày đi, nếu không giúp được thì anh sẽ giúp…
Hương nhăn mặt :
- Em buồn thật mà.
- Vì sao?
- Bị…đá.
- Đau lắm không?
- Đau – Hương thở hắt ra.
Nhắc đến chuyện đó, Hương lại thấy lòng nao nao. Nó cúi gằm mặt xuống, Minh nhẹ nhàng :
- Em còn yêu người ấy không?
- Có…- Hương rụt dè.
- Níu đi, kéo đi…
- Tuột rồi, người khác nhặt rồi…Hì…
- Đòi lại.
- Mặt em mỏng…
- Là sao?
- Em không xinh, nhưng cũng còn cái lòng tự trọng…- Hương nghẹn ngào.
Minh bật cười :
- Anh biết mà. Bọn con gái là chúa chảnh nhá. Chính vì thế mà đôi khi mất oan một số thứ quan trọng đấy.
- Vầng…
- Thế em…có hận người đó không?
Hương quay sang nhìn Minh, cái nhìn như ánh lên một tia khó hiểu, nhưng rồi, giọng nó chùng xuống :
- Có…
- Muốn trả thù không?
- Muốn…
- Biết cách trả thù không?
- Không…
Hương ngập ngừng, ngước mắt nhìn Minh như thỉnh cầu.
- Anh nói cho em đi?
- Đó là…Hãy sống tốt hơn nó, để nó phải hối hận em ạ.
Hương ỉu xìu :
- Nói thì dễ lắm, nhưng làm thế nào mới là điều quan trọng.
Minh đứng dậy vươn vai :
- Haiz…Cứ từ từ, anh sẽ chỉ cho. Tin anh đi, người ta dù gì cũng là du học sinh hơn 1 năm mà, em phải…mạnh mẽ lên, như một cô gái Châu Âu ý…
- Dạ…
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ lụi tắt dần, Minh giục :
- Về chưa em? Sắp tối rồi đấy.
- Vâng.
Hương ngập ngừng đứng dậy, thu dọn đồ đạc, nó cắm cúi bước ra khỏi cửa thư viện. Chợt Minh gọi giật lại :
- Này..!
- Sao hả anh?
Minh vẫy vẫy tay :
- Ngày mai, lại hẹn gặp em ở đây nhé!
- Vâng – Hương cười híp mí.
Không ngờ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Minh lại khiến Hương nhẹ nhõm hơn nhiều như vậy. Nó đã cười, ít ra là 2 lần liền. Hy vọng đêm nay, không phải dùng thuốc ngủ…
Ngày hôm sau, Hương háo hức đi thật nhanh đến thư viện. Vẫn chỗ ngồi đó, khung cửa sổ đóng chặt, tối om. Không thấy Minh đâu, Hương tiu nghỉu, lại gục mặt xuống bàn. Chợt có tiếng “Bộp” rõ to sát bên tai Hương, giật mình, con bé ngước lên.
- Ah! Anh Minh!
Minh kéo ghế ngồi xuống :
- Sao mặt vẫn xị ra thế này?
- Em tưởng anh cho em leo cây – Hương lẩm bẩm.
Minh phì cười :
- Leo đến đoạn nào rồi? Xuống đê…
Hương không trả lời, nó nhìn tay Minh hất hàm, hỏi :
- Cái gì thế kia?
- À, con lật đật. Em nhìn này…
Minh thả mạnh con lật đật xuống mặt bàn, nó lắc lư, chao đảo một hồi lâu rồi dừng lại, đứng thẳng như vị trí ban đầu. Hương tròn mắt, vẻ chưa hiểu “Thế này là thế nào”. Minh giảng giải :
- Em thấy không. Con lật đật này, dù em có ném nó xuống đất mạnh như thế nào chăng nữa, dù nó có bấp bênh đến bao lâu chăng nữa, thì cuối cùng, nó vẫn hiên ngang đứng dậy…
Hương đưa tay đón lấy con lật đật xinh xắn từ Minh, nhẹ nhàng vuốt ve, âu yếm nó.
- Anh nói như nhà triết học ấy.
- Ừm…Bố đã từng dạy anh thế mà.
Bỗng cả hai cùng im lặng. Minh vân vê mãi những trang giấy của cuốn sách nó cầm trong tay, còn Hương cứ lặng lẽ ngồi nhìn con lật đật chuyển động. Chợt Minh lên tiếng:
- Này! Muốn đi ăn kem không?
- Dạ? – Hương ngơ ngác.
- Đi ăn kem cho hạ nhiệt.
- Ok! – Hương thích thú – Lâu lắm rồi mới có người mời đi ăn.
- Em ăn tham lắm hả? – Minh đùa.
- Tham cái đầu anh ý. Đi thôi…
Hương phấn khích. Ngồi sau xe Minh, tóc nó bay bay, gió vờn tóc nó như những đứa trẻ tinh nghịch. Hai đứa huyên thuyên đủ điều, như thể đã thân thiết từ rất lâu rồi vậy.
Quán kem đầu hè không đông lắm. Hương gọi to :
- Cô ơi cho cháu 2 ly kem Swensens, nhiều chocolate ạ…!
Minh vờ nhăn mặt :
- Chơi bời thế! Kem đấy mặn chết được ý…
- Ơ cái anh này, kem ngọt mà…
- Nhưng mà nhìn menu kia kìa, 60k một ly, không biết em thấy thế nào chứ, lưỡi anh nó chát xin xít rồi đây này.
Hương khúc khích :
- Cho anh chết. Ai bảo dụ dỗ cơ…
Từng thìa kem mát lạnh, ngọt ngào tan nhanh trong miệng nó, nỗi buồn cũng theo đó mà trôi bớt xuống dạ dày. Minh ngồi nhìn Hương thưởng thức ly kem một cách ngộ nghĩnh, không chớp mắt. Nó thấy Hương trẻ con quá chừng..!
- Ơ. Anh không ăn à? Kem chảy hết bây giờ?
- À ừ…- Minh lúng túng – Anh nhìn em ăn cũng được. Kẻo lát em gọi thêm vài ly nữa thì anh đến nước về nhà cạy tủ cắm sổ đỏ.
- Á à! Trêu em!
Rồi Hương tự nhiên, xúc một thìa kem từ ly của Minh, ấn vào miệng thằng bé :
- Ăn đi này.
Bị bất ngờ, Minh không kịp phản ứng, miệng nó nhoe nhoét chocolate. Nó ngại ngùng rút khăn giấy lau lấy lau để. Hương bò lăn ra cười. Mặt Minh đỏ rần rần.
- Minh mèo! Hê hê…
- Anh lại bôi hết chỗ kem này vào mặt em bây giờ – Minh hăm dọa.
Tiếng cười nói rộn rã cả một góc phòng. Mấy chị phục vụ đứng gần đó cũng phải đưa tay che miệng…
Đột nhiên, cánh cửa quán hé mở. Một đôi nam nữ bước vào. Miệng Hương đang ngoác ra vì cười, chợt như cứng lại. Nó thốt lên khe khẽ :
- Anh!
“Anh” đang đi cùng Lan, người yêu mới, tay trong tay, hạnh phúc. Ánh mắt Hương ngây dại…Chợt, cô bạn ấy nhìn thấy Hương, thì thầm điều gì đó vào tai “Anh”, rồi bước nhanh đến bàn Hương đang ngồi :
- Chào ấy!
Hương cố rặn một nụ cười xã giao :
- Ừm..! Chào ấy.
Không để Hương đợi lâu, Lan lên tiếng :
- Hương này… Thực sự tớ không vui khi biết là ấy suốt ngày lên blog viết này viết nọ về người yêu tớ, lại còn đêm nào cũng nhắn tin làm phiền anh ấy, dù biết anh ấy rất khó chịu, và sẽ không bao giờ trả lời…
- Tớ…
- Đừng giải thích gì cả. Tớ chỉ muốn nói với ấy rằng, từ nay, buông tha cho Duy đi. À, còn bạn trai mới đây hả? Đẹp đôi đấy. Chúc 2 bạn hạnh phúc và đừng làm phiền bọn tớ nữa…Được không?
Nói rồi, Lan kéo tay “Anh” đi thẳng. Hương ngồi im, không phản ứng, nước mắt ứa ra khổ sở. Nó cứ nhìn chằm chặp vào ly kem đang chảy ra gần hết. Minh lo lắng lay lay vai nó :
- Hương à…Em sao thế?
Hương òa khóc, nức nở, không thành tiếng. Minh cuống cuồng an ủi :
- Thôi…đừng…Ngoan nào…Đừng khóc…
Hương gục vào vai Minh, nước mắt ướt đẫm áo. “Anh” liếc qua nó, ái ngại, nhưng rồi lại quay đi, rất nhanh…
Buổi đi chơi với Minh đang vui vẻ, bỗng sự xuất hiện của “Anh” làm tất cả như tan thành mây khói. Hương trở lại với trạng thái thất thần như thường có. Khuôn mặt nó lại lầm lì, xám xịt. Minh rụt rè đề nghị :
- Về nhé?
- Vâng – Hương đáp nhẹ như gió.
+++
Hương ghét màn đêm. Nó làm Hương nhớ đến “Anh” khủng khiếp! Bốn bức tường vây quanh Hương âm thầm nhìn nó khóc. Không biết Hương đã hết bao nhiêu nước mắt vì “Anh”. Hương bày la liệt trên giường những kỉ niệm : là con mèo bông “Anh” tặng hôm Noel, là nhẫn đôi hiện “Anh” cầm một chiếc, là tấm thiệp xinh xắn tự tay “Anh” làm ngày sinh nhật, là những bức ảnh hai đứa chụp chung, nụ cười “Anh” ngập tràn hạnh phúc…Hương sẽ vứt hết, đốt hết, nó thề! Nhưng…phải qua đêm nay. Nó mệt nhoài, thiếp đi trong quá khứ, bên tai còn vang lên những giai điệu trầm ấm :
“Về nơi nắng không đến, tìm những cảm giác không tên
Những im ắng trong đêm, những khoảng vắng đọng lại trong em…
Về với những cơn mưa thật buồn lắng đọng lại không quên
Về với gió mây, đưa những cảm xúc theo cỏ cây
Về lại nơi tình yêu bắt đầu khi những sóng gió chưa bao giờ đến
Về những kí ức ngọt ngào cả anh và em không bao giờ quên
Nắng vương nhẹ vào tóc em cuốn theo xúc cảm nơi anh
Để cho tâm hồn bay theo làn gió lên từng áng mây của trời xanh…”
Nhiều ngày sau, Hương sống như một cái bóng. Tan học là về thẳng nhà, không la cà quán xá, không đến cả thư viện. Nó lao đầu vào học cho quên hết sự đời. Nó khép kín hơn bao giờ hết. Lẳng lặng và u uất, hầu như không muốn tiếp xúc với bất cứ người nào. Đôi khi, nó trộm nghĩ đến cái chết…
Một ngày nọ, trong lúc dọn phòng, Hương phát hiện con lật đật mà Minh tặng nó hôm lâu đang nằm im lìm một góc. Hương vô thức thả con lật đật xuống sàn. Nó vẫn lắc lư, vẫn chao đảo, và cuối cùng, vẫn trở về vị trí cũ..! Hương lại nhặt lên, rồi thả tiếp. Hàng chục lần, con lật đật vẫn kiên cường đứng vững. Lồng ngực Hương đau nhói. Bỗng như nhớ ra điều gì đó, Hương bật dật, chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Nắng chiều vẫn gay gắt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Hương xồng xộc lao vào thư viện, lướt mắt qua chỗ ngồi quen thuộc, nó vui mừng :
- Minh!
Minh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Hương, nó mỉm cười không hề ngạc nhiên :
- Chào cô gái!
- Hôm nào anh cũng đến đây à? – Hương bước vào, thắc mắc.
- Ừ, hôm nào anh cũng đợi em…
Lặng yên một lát, Hương lên tiếng :
- Em nghĩ kĩ rồi Minh ạ, từ nay em sẽ sống khác. Em sẽ…trả thù, anh dạy em đi…!
- Em còn giữ con lật đật không? – Minh hỏi.
- Có – Hương hớn hở chìa con lật đật đang cầm trên tay ra – Chính vì nó mà em mới hiểu được vấn đề đấy!
- Tốt!
Hương ngồi xuống bên cạnh Minh, nó đưa mắt chờ đợi.
- Em muốn…viết lại cuộc đời mình không?
- Là thế nào hả anh? – Hương nghiêng nghiêng đầu.
- Nghĩa là, viết một câu chuyện về chính em ấy. Về những vấp ngã, và cách em đứng dậy đầy kiêu hãnh?
- Em dốt vắn lắm…- Hương xị mặt.
- Ồ không – Minh xua tay – Đừng nghĩ đến cách hành văn, hãy viết bằng cảm xúc, như là em đang viết Nhật kí ấy. Có lẽ cách này không giúp em quên được hoàn toàn, nhưng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều…
- Vâng!
Hương nhoẻn miệng.
- À mà, em quên mất. Cho em số điện thoại của anh đi…
+++
Mấy ngày hôm nay, tinh thần Hương đã có bước tiến triển rõ rệt. Nó không còn vác bộ mặt đưa đám tới lớp, lại xà vào buôn chuyện tưng bừng với mấy con vịt bàn dưới. Đêm đến, lạch cạch bàn phím online chat chit với Minh. Minh toàn làm nó bất ngờ, vui vẻ. Một lần, Minh hỏi nó :
- Hương này…
- Dạ?
- Em yêu anh không? Hehe…
- Không! – Hương lém lỉnh.
- Không yêu anh thì…chó nó yêu…
- Á à ! Thế thì em nghĩ trên đời này cũng khá nhiều chó đấy!
- Đâu – Minh toe toát – Ý anh là, em không yêu anh thì…chó nó yêu anh
- Hahahahahahahaha…
Hương cười nghiêng ngả. Lâu rồi nó mới vui như thế.
Hằng ngày, cứ đều đặn, 5h Hương có mặt ở thư viện đợi Minh. Minh sẽ đến cùng ôn bài với Hương, giúp nó giải quyết những bài toán khó chỉ trong vài phút. Và chỗ ngồi bên cửa sổ đóng kín quen thuộc là nơi không hề thay đổi. Có lần, Minh thắc mắc :
- Sao lúc nào em cũng chọn chỗ ngồi này vậy? Nó có gì đặc biệt à?
Hương ngẩn ngơ suy nghĩ mãi, hồi lâu, nó bảo :
- Vì đây là nơi…nắng không đến…
Minh thở dài ngán ngẩm :
- Em sống trong bóng tối quen rồi à?
- Vâng ạ.
- Kiểu gì cũng có ngày anh phải mang em phơi bày ra anh sáng.
- Đố anh đấy.
- Đừng có thách nhà nghèo mút tay…
- Tởm quá đấy Minh ạ…!
Hương cười ngặt nghẽo. Thời gian khiến nó và Minh trở nên gần nhau hơn, không còn khoảng cách. Minh vừa là anh, vừa là bạn, vừa là trung tâm tư vấn, vừa là cái gì đó đối với Hương, rất khác biệt…
+++
2 tháng sau, sát cái ngày cả Hương và Minh đều phải chuẩn bị cho kì thi đại học cam go, Hương gọi điện rủ rê :
- Minh Minh! Đi cafe không anh?
- Em đừng gọi anh là Minh Minh….Nghe điêu lắm.
- Kệ em! Thế anh có đi không?
- Có.
- Có thì luôn và ngay đi chứ lại.
Lại một buổi chiều đầy nắng…Quên nói rằng, Hương đã không còn sợ nắng…chẳng biết tự khi nào nữa. Có hôm, nó còn đứng bên cửa sổ, đưa bàn tay nhỏ xinh hứng lấy ánh nắng nhạt nhòa, nheo mắt ngắm nhìn những hạt bụi li ti đang chuyển động vội vàng trong không khí. Hương vẫn trung thành với Rex Cafe từ ngày còn yêu “Anh”, đến bây giờ nó cũng không có ý định thay đổi “địa bàn hoạt động”. Minh ra quầy gọi đồ uống, Hương ngồi trên ghế, đầu lắc lắc theo tiếng nhạc, hồn nhiên như cách đây vài tháng. Bỗng, một bàn tay rụt rè đặt lên vai nó. Hương quay lại, ngỡ ngàng :
- “Anh”..?!!
Hương đứng phắt dậy, nhìn anh dò xét. Anh cúi đầu, nói nhỏ :
- Hương…anh xin lỗi…
Nó kinh ngạc. Trái tim như bắn ra khỏi lồng ngực.
- Anh biết anh sai rồi. Rời bỏ người yêu mình để đến với người mình thích…quả là một quyết định hết sức nông nổi, thiếu chín chắn. Anh biết em đã rất buồn, anh biết em vẫn còn….yêu anh…Anh đã đọc những gì em viết trên blog cách đây vài ngày…Và…Em có thể cho anh một cơ hội nữa, được không?
Tai Hương như ù đi. Nó vẫn nhìn anh trân trối, đôi mi run rẩy. Đúng lúc ấy. Minh quay lại bàn, Minh ngơ ngác, cảm giác như mình là người thừa trong cuộc đối thoại này, nó định bụng sẽ đi ra ngoài cho hai nguwoif nói chuyện. Hương chợt bừng tỉnh, nó hít vào một hơi thật sâu, thở ra cũng thật mạnh :
- Anh ạ…Có lẽ nên giới thiệu với anh, những dòng anh mới đọc trên blog em, thực ra chỉ là một câu chuyện, em sáng tác. Nhân vật nam chính có vẻ giống anh…Nhưng, nhân vật nữ chính, yêu anh ta đến suốt đời, thì không phải em, anh ạ…- Rồi Hương quay sang nắm nhẹ bàn tay Minh – Và anh biết đấy… Đây là bạn – trai – mới của em!
Hương nhấn mạnh từng tiếng một, nó siết chặt tay Minh hơn. “Anh” ngạc nhiên hết sức, “Anh” lắp bắp :
- Hương…Anh biết em cố tình làm thế này để khiến anh phải dằn vặt…Anh đã hối hận rồi mà…
- Anh không hiểu à? – Hương châm chọc – Đáng lẽ em không thể xóa đi hình ảnh của anh nhanh đến thế. Nhưng anh thử nghĩ mà xem, lúc em tuyệt vọng, em cần anh biết bao, thì anh đã ở đâu nào? À ừm…Cả Hoàng Lan người yêu bé nhỏ của anh nữa, sao bạn ấy không xích anh vào để anh đỡ chạy lung tung rồi lại mất công tìm kiếm nhỉ?
- Em…
“Anh” tím mặt. Hương vẫn tiếp tục :
- Rồi anh sẽ thấy, chẳng có ai yêu và hiểu anh nhiều như em đâu. Nhưng mà thôi, em nghĩ là…anh không xứng. Còn bây giờ, em không muốn lựa chọn, em – yêu – người – yêu – em..! Anh đi đi…!
“Anh” bàng hoàng nhìn Hương.
- Ai đã khiến em trở nên như vậy…?
- Đừng hỏi, anh biết câu trả lời cơ mà…
“Anh” tức giận, hầm hầm bước ra khỏi quán. Hương không nhìn theo anh, giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng kèm theo đó là một nụ cười…Lúc bấy giờ, Minh mới lên tiếng :
- Nói dối…!
Hương ngậm ngùi :
- Em quên Duy thật rồi…
- Không – Minh quay mặt đi – “Em – yêu – người – yêu – em” ấy…!
Hai má Hương đỏ bừng, bàn tay nó vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay Minh, ấm áp :
- Nói thật đấy…
- Gì cơ? – Minh quay lại.
- Xin thề…! Em nói thật…
+++
Tháng 7 nắng vàng rực rỡ. Người ta thấy bên kia đường, một con bé sung sướng reo to :
- Người yêu ơi! Em đỗ rồi…! Hứa sẽ đưa em đi chơi thì thực hiện đi !!!
Và nhảy cẫng lên, ôm chặt anh chàng cao lêu nghêu, vẻ mặt đang cực kì hạnh phúc. Đó là Hương! Minh nhìn nó trìu mến :
- Anh đào tạo cơ mà. Người yêu giỏi lắm. Bây giờ muốn đi đâu cùng anh nào?
Hương cười hiền nhìn Minh, thỏ thẻ :
- Đi đâu cũng được, đi suốt cuộc đời…
Hai cái bóng tựa vào nhau, đổ dài trên con đường đầy nắng…Đâu đó vang lên đoạn cuối của một bản tình ca :
“…Nếu còn nhớ ngày hôm qua, xin đừng để nắng tắt dần…”
LÝ LONG THÂN
ÔNG VUA KHÔNG NGAI
TRONG CHỢ LỚN
Trúc Giang MN
Trước năm 1975, tin đồn và cả báo chí đều loan truyền về những ông vua không ngai của những người Việt gốc Hoa trong Chợ Lớn. Vua phế liệu và tín dụng Lâm Huê Hồ, vua lúa gạo Mã Hĩ và bà Lại Kim Dung (nữ hoàng gạo), vua bột ngọt Vị Hương Tố, Trưởng bang Triều Châu là Trần Thành, vua dệt và sắt thép Lý Long Thân…
Trong đó nổi bật nhất là Lý Long Thân. Tin đồn đãi cường điệu hóa sai sự thật cho rằng, ở Sài Gòn Chợ Lớn chỉ có hai người muốn gặp Tổng thống Thiệu lúc nào cũng được, đó là Lý Long Thân và Trần Thành, miễn là cứ đến Dinh Độc Lập thì được mở cửa mời vào. Lý do được ưu đãi là vì hai người nầy đã bỏ tiền ra giúp Tổng thống Thiệu trong cuộc tranh cử.
Người bình dân lười suy nghĩ, nhẹ dạ dễ tin thì cho rằng đó là sự thật, nhưng nghĩ ra thì hoàn toàn vô lý.
Sự thật đơn giản là, bất cứ một ai, khi muốn gặp một người lớn hơn mình, hay ngưòi ngang hàng như bạn bè, hoặc người nhỏ hơn mình như thuộc cấp hay con cháu, thì cũng phải báo trước để xem người mình muốn gặp có ở nhà hay không ?. Nếu ra ngoài thì chừng nào về ?
Nhất là đối với các cấp chỉ huy quân đội, lãnh đạo quốc gia, thì việc giải quyết chiến trường là Tr Chu chet 6tối quan trọng, có ảnh hưởng đến sự tồn vong của quốc gia, dân tộc, không ai có thì giờ nhàn rỗi để sẵn sàng tiếp những tên cha căn chú kiết nào đó để nói chuyện tào lao cả. Hơn nữa, các cấp chỉ huy đều có tùy viên hoặc chánh văn phòng phụ trách những cuộc tiếp xúc, gặp gỡ, để xếp thứ tự ưu tiên tùy theo tính cách quan trọng của sự việc.
Những ông vua đã không có “ngai vàng” trong một thành phố nhỏ như Chợ Lớn thì làm sao mà sánh được với ông vua thực sự là Tổng thống, thì làm gì mà Tổng thống phải nể sợ ?
Tóm lại, tin đồn đó xuất hiện sau năm 1975 mang tính xuyên tạc, mục đích đánh phá chế độ Việt Nam Cộng Hoà.
1/- Những giai thoại về Lý Long Thân
Giai thoại là những câu chuyện có liên quan đến con người thật, đuợc truyền miệng trong dân gian nhưng không có tài liệu xác nhận là thật hay giả, đúng hay sai.
A/- Lý Long Thân với cơn sốt chim cút : Những năm 1970, Sài Gòn rầm rộ dấy lên phong trào nuôi chim cút, lấy trứng và bán thịt cho các nhà hàng, tiệm ăn. Dư luận cho rằng tỷ phú người Hoa Lý Long Thân là người đã tạo ra cơn sốt chim cút làm cho rất nhiều người phải tán gia bại sản, trái lại Lý Long Thân thu vào một số tiền kết xù trong một thời gian ngắn.
Chim cút được nuôi ít nhất là từng cặp, trống, mái. Hai tháng sau khi nở, cút mái đẻ từ 10 đến 12 trứng mỗi đợt. Sau khi không còn đẻ nữa thì được bán làm thịt.
Cơn sốt chim cút là gíá bán tăng lên một cách kinh khủng từng ngày, từng giờ một, cùng với tin đồn dồn dập “cút đẻ ra vàng”. Quảng cáo trên báo, người cần mua một cặp cút giá 5,000 đồng, người cần bán 3 cặp chim cút với giá 8,000$ một cặp. Thế rồi giá bán, giá mua được phổ biến tăng lên đến điểm đỉnh lá 15,000$ một cặp. Nhiều tay chơi bạo muốn làm giàu nhanh chóng, bán xe, vay nợ, mang hết tài sản ra mua chim cút để hốt bạc, nhưng bỗng dưng không còn ai mua cút nữa, thế là tán gia bại sản, cút đem rô ti nhậu chơi.
- Thủ đoạn của gian thương : Trước hết, nắm được số lượng chim cút của phong trào mới bắt đầu, tỷ phú tung tiền ra cho đám thuộc hạ là hệ thống chân rết thu gom một số lượng lớn với giá rẻ để tích trữ, chờ khi giá lên cao tung ra bán để hốt bạc.
Đồng thời phát động những tin đồn “cút đẻ ra vàng” ra khắp nơi. Các mục quảng cáo trên báo liên tục đưa tin tăng giá, tăng đến cao điểm là 15,000 một cặp cút đang đẻ. Người đăng báo muốn mua và muốn bán thật ra cũng chỉ là người trong đám chân rết của đại gia mà thôi. Nhiều người thật sự đã thu lời do bán một vài ba cặp cút, nhưng sau đó lại bỏ thêm tiền mua vào để kiếm lời nhiều hơn nữa.
Tóm lại, cơn sốt chim cút chỉ là việc đầu cơ tích trữ, tạo khan hiếm giả tạo để nâng giá, và cuối tung tung số lượng tích trữ ra bán giá cao để thu lợi. Gian thương hốt bạc, những người muốn làm giàu nhanh chóng mà không có kinh nghiệm thương trường lãnh đủ. Trắng tay.
B/- Lý Long Thân với vụ tàu chở giấy Viễn Đông : Vụ cơn sốt chim cút do tăng giá để hốt bạc, vụ tàu giấy Viễn Đông do hạ giá để hốt bạc.
Ngày 12/5/1974, văn phòng công ty Đại Nam của Lý Long Thân nhận được điện tín của một nhân viên thuộc hạ ở ngoại quốc báo tin, lúc 6 giờ sáng cùng ngày tàu Viễn Đông đã rời cảng Stockhohm (Thụy Điển) chở về Sài Gòn cho công ty X 6,000 tấn giấy, gồm 4,000 tấn giấy vở học sinh và 2,000 tấn giấy in báo. Đồng thời bức điện cũng cho biết giá giấy trên thị trường quốc tế.
Đọc xong bản tin, Lý Long Thân tính nhẩm ngay ra số tiền lời có thể thu được, mặc dù tàu giấy đó không phải của anh ta, mà cũng không phải giấy là ngành nghề kinh doanh của họ Lý.
- Kế hoạch hạ giá : Lập tức, Lý hạ lịnh cho các cửa hàng trong hệ thống chân rết của anh ta, hạ giá giấy 10%, riêng khu vực Sài Gòn hạ 20%, rồi 30%, đồng thời đăng quảng cáo rầm rộ là có 2 tàu chở giấy sẽ cập bến Sài Gòn với giấy tốt, giá rẻ.
Tin tức quá ồn ào. Giá giấy hạ xuống đột ngột khiến các nhà in, các tờ báo, các nhà kinh doanh giấy đều e ngại, không dám tích trữ giấy, cũng không dám mua vào vì sợ tiêu thụ không được. Đích thân ông chủ công ty X đi chào hàng, nhưng đến đâu cũng nhận được những cái lắc đầu mà thôi.
Độc hơn nữa, khi tàu gần cập bến, Lý lại cho người mang giấy trắng ra phát không cho những người người bán quà bánh, bán rong trong khu vực cảng, mỗi người vài tập giấy trắng tinh.
Tàu Viễn Đông cập bến, ông chủ công ty X ra đón, thấy giấy trắng gói hàng trắng xoá nằm vung vãi trên mặt đất, Tr cuoi 7bèn hỏi và được trả lời : “Giấy rẻ như cho không, không gói quà thì để làm gì ?”
Tàu Viễn Đông nằm suốt mấy ngày mà chưa có người mua đến chở hàng. Bãi trường mùa hè lại đến, học sinh nghỉ hè nên chưa vội mua sắm tập vở. Các cơ sở bán lẻ giấy cũng chờ đợi giá cả nên không thu vào.
Đúng lúc đó, người của công ty Đại Nam đặt vấn đề mua trọn số giấy trên tàu với giá hạ 50%. Bị lỗ nặng, nhưng không bán không xong, lại phải chịu lỗ thêm về cước phí vận chuyễn. Vậy là, 6,000 tấn giấy vào kho của Lý Long Thân. Sau đó, một số báo “khám phá” ra rằng, tàu chở giấy về Sài Gòn chỉ là “tin vịt”, bố láo, khiến cho giấy lại lên giá và Lý Long Thân lại hốt bạc.
Trước đó, giới thương gia ít có người biết dùng gián điệp kinh tế, báo chí, và phao tin đồn thất thiệt trong việc cạnh tranh trên thương trường.
C/- Dùng tiền mua quyền lực để kinh doanh
- Tổ chức “Nhất dạ đế vương” chiêu đãi Bảy Viễn : Khi đã giàu có, Lý Long Thân rải tiền ra để mua chuộc, kết giao với những nhân vật có quyền thế trong giới kinh doanh, những nhân vật có tên tuổi trong những bang hội người Hoa. Họ Lý cũng dần dà quen lớn với những tai to mặt lớn trong chính quyền và quân đội, trong đó có Thiếu tướng Lê Văn Viễn, tự là Bảy Viễn, biệt danh con cọp Rừng Sác, cùng hai quân sư tin cậy là Lại Hữu Tài và Lại Hữu Sang.
9 Bay Vien 1Cuối năm 1954, Lý bỏ ra 4 triệu đồng để tổ chức một đêm “Nhất dạ đế vương” mua vui cho Bảy Viễn và một số chức quyền khác. Tại nhà hàng Đại La Thiên, Lý độc quyền bao một vũ nữ nổi tiếng là hoa hậu Phúc Kiến tên Lý Bing Bing. Biết Bảy Viễn ham của lạ và ham vui nên Lý đã ép Lý Bing Bing phục vụ cho Bảy Viễn.
Sáng hôm sau, trước mặt Bảy Viễn và mọi người, Lý Long Thân đã ký check cho vũ nữ hoa hậu một số tiền mà ai ai cũng ngạc nhiên, 50,000$. Với đòn độc nầy, Lý đã thu phục được thủ lãnh Bình Xuyên, thế là những công cuộc kinh doanh bắt đầu thực hiện.
- Thành lập hảng xe đò Nghĩa Hiệp và hệ thống khách sạn ở Vủng Tàu : Khi Bảy Viễn được người Pháp giao cho nhiệm vụ mở đường và giữ an ninh con đường 15 Sài Gòn – Vủng Tàu, Lý Long Thân bỏ ra 500 lượng vàng thành lập hảng xe đò Nghĩa Hiệp, độc quyền vận tải Sài Gòn – Vủng Tàu. Bảy Viễn không bỏ tiền nhưng đứng tên phần hùn và chia tiền lời 50%. Sau đó, Lý vay vốn của ngân hàng Việt Nam Thương Tín để mở một hệ thống nhà hàng khách sạn ở thành phố biển Vủng Tàu. Bảy Viễn cũng đứng tên chia tiền lời.
Lý Long Thân biết nắm lấy thời cơ và thu phục quyền lực để kinh doanh và cạnh tranh trên thương trường.
- Hợp tác với Bảy Viễn mua bán á phiện : Lý Long Thân khởi xướng việc mua bán á phiện, đó là một tổ chức gồm những người đứng tên trong bóng tối là Lý Long Thân, Bảy Viễn, trung tá tình báo Pháp (Phòng Nhì) Antonio Savani, chủ khách sạn Continental Palace là Mathew Franchini. 9 Ly long than 2Khách sạn Continental thuộc 4 sao, tại số 132-134 đường Tự Do, ngang bên hông Hạ Viện. Được xây dựng năm 1878, cao 4 tầng, có 86 phòng. Phòng họp chứa đến 800 người.
Những người lộ diện thực hiện là Trần Phước, Franchini và Mã Tuyên cùng một số đàn em. Trung tá Savani là người móc nối Bảy Viễn bỏ Việt Minh về với chính phủ Quốc Gia của vua Bảo Đại, nên sự liên lạc giữa hai người rất mật thiết.
Trần Phước là tay kinh tài của Bảy Viễn. Trước kia Bảy Viễn làm tài xế cho ông chủ người Hoa giàu có là Trần Phước. Khi Bảy Viễn lên Thiếu tướng và có quyền hành lớn của ngành công an, cảnh sát và quân đội Bình Xuyên, Bảy Viễn đem Trần Phước về nắm nguồn tiền của mình. Lý Long Thân đến với Bảy Viễn qua tay Trần Phước.
Số là năm 1951, tình báo Pháp thành lập một đội quân bí mật mang tên “Lực lượng biệt kích không vận phối hợp” thuộc cơ quan Tình báo Đối ngoại và Phản gián. Nhiệm vụ không vận tiếp tế và huấn luyện những đơn vị biệt kích tại những khu tự trị của người thiểu số Thái, Mèo, HMông ở phía Tây Bắc Bắc Việt và phía Đông Bắc nước Lào. 9 Ly long than 3Những toán quân nầy quấy rối các mật khu của Việt Minh ở Việt Bắc và của Lào ở Sầm Nứa.
Khi trở về, những phi cơ vận tải chở theo á phiện. Đến phi trường Tân Sơn Nhất, á phiện được các xe vũ trang của cảnh sát, hộ tống về nhà kho của Bảy Viễn ở số 43 đường Lacaze (Nguyễn Biểu, Q.5).
Từ đó, Lý Long Thân chỉ đạo phân phối thuốc phiện đến gần 2,500 tiệm hút và nhà hàng ở Sài Gòn – Chợ Lớn và các tỉnh lân cận.
Số lớn á phiện còn lại thì Franchini chuyển về hải cảng Marseille (Pháp) để cho nhóm Mafia Atoine Gurini chế biến thành heroine cung cấp cho thị trường châu Âu và Hoa Kỳ. Về việc phân phối đến các tiệm hút thì Lý Long Thân điều khiển trong bóng tối và người thi hành là Mã Tuyên, cho nên họ Lý nầy không để lại dấu vết nào cả.
6 Bay Vien 2Dư luận cho rằng Bảo Đại biết được vụ làm ăn nầy nhưng lờ đi cho nên những yêu cầu về tiền bạc của nhà vua được đáp ứng không một chút mặc cả nào. Dư luận còn đồn rằng, một lần cao hứng, nhà vua đòi nửa triệu đô la trong vòng 72 giờ để cung cấp cho cô bồ nhí người Tàu lai Tây tên Hoàng Tiểu Lan (Jenny Woong) đã có một đứa con gái với Bảo Đại, tên là Nguyễn Phúc Phương Ân.
Không có sẵn tiền đô la, Lý Long Thân và Bảy Viễn tung đàn em đi lùng vét mua đô la với giá cao, khiến cho Sài Gòn hết sạch tiền Mỹ. Lúc đó, Bảy Viễn nắm nguồn tiền từ hai sòng bài Kim Chung và Đại Thế Giới, khu mãi dâm Xóm Bình Khang, hảng xe đò và hệ thống nhà hàng khách sạn Vủng Tàu, mua bán á phiện… nên có đủ khả năng đáp ứng một số tiền khổng lồ như thế.
Tốc độ làm giàu của Lý Long Thân trong giai đoạn nầy nhanh đến chóng mặt, nhưng đã khôn khéo không để lại dấu vết của những cuộc làm ăn phi pháp. Tiền bạc quá nhiều, nên Lý Long Thân cũng có mưu kế chuyển tài sản ra ngoại quốc thông qua những công ty xuất nhập cảng của người Hoa trong Chợ Lớn, lợi dụng ngay cả viên phó tổng lãnh sự tên Hồng Cảnh Tùng của Đài Loan tại Sài Gòn.
D/- Lý Long Thân bán đứng Mã Tuyên : Những năm 1960, Mã Tuyên làm trưởng mười bang người Hoa trong Chợ Lớn, trong đó có những băng nhóm xã hội đen như nhóm Tam Hoàng do Hoàng Long làm thủ lãnh, băng nhóm của Tín Mã Nàm đã từng gây kinh hồn khiếp vía trong cộng đồng Hoa kiều nầy.
Quyền thế Mã Tuyên rất lớn và được anh em Tổng thống Ngô Đình Diệm tin cậy, đã từ Dinh Gia Long vào lánh nạn trong nhà Mã Tuyên đêm 1/11/1963.
Sau khi Đệ nhất Cộng hoà bị sụp đổ, Mã Tuyên bị cho là làm kinh tài cho gia đình Tổng thống Diệm, nên phải trốn chui trốn nhủi trước sự truy lùng của Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng.
9 Ly long than 4Đến ngày 6/11/1963, Mã Tuyên trốn được vào nhà của Lý Long Thân. Mã Tuyên đã từng hợp tác với họ Lý trong việc mua bán á phiện, từng làm thủ lãnh 10 bang hội, nhưng nay đã hết thời nên họ Lý không dám bảo bọc sợ mang họa vào thân. Lý dùng lời lẻ ngọt ngào khuyên và đề nghị giúp Mã Tuyên trốn ngay tức khắc sang Nam Vang.
Đến 8 giờ tối hôm đó, khi Mã Tuyên ra khỏi nhà khoảng 300 mét thì bị cảnh sát chờ sẵn bắt đi.
Để tránh tiếng phản bạn và tránh những ánh mắt nghi ngờ trong giới người Hoa, nên ngày 26/11/1963 Lý Long Thân gởi đơn đến Đô trưởng Sài Gòn xin bảo lãnh cho Mã Tuyên được ra bịnh viện Grall chữa bịnh. Không ai biết cuộc vận động thế nào, nhưng đơn xin được chấp thuận. Tại bịnh viện Grall, cuộc thăm viếng giữa Mã Tuyên với Lý Long Thân chỉ kéo dài trong vòng vài ba phút vì Mã Tuyên nhất định không muốn thấy mặt Lý Long Thân. Thế là Mã Tuyên ra toà lãnh 3 năm tù. Tài sản bị tịch thu bán đấu giá, những đồng hương người Hoa mua lại và trao trả lại cho gia đình ông. Sau 1975, Mã Tuyên bị tù cải tạo 4 năm. Năm 1983 sang định cư ở Đài Bắc (Đài Loan). Tháng 2 năm 1992, Mã Tuyên cùng một phần gia đình trở về sống ở Sài Gòn và qua đời vào tháng 9 năm 1994, đuợc chôn tại nhị tỳ người Hoa.
E/- Cách dùng người của Lý Long Thân : Khác với truyền thống kinh doanh của người Hoa là đưa con cháu hoặc thân nhân vào giữ những vị trí then chốt trong bộ máy làm ăn, Lý Long Thân không làm như vậy. Ông thường nói “Kẻ nào biết rõ về ta, kẻ ấy thắng ta một nửa”. Do đó, họ Lý chủ trương tuyển dụng những tay chân thân tín ở ngoài dòng họ, nhất là chiêu mộ những người xuất sắc, 9 Ly long than 5có thực tài, có uy thế và khả năng làm được việc lớn, đã từng quen biết qua những vụ làm ăn.
Một trong những người đó là Châu Trần Tọa, đồng hương Phúc Kiến, là một thành viên của Quốc Dân Đảng thuộc loại gộc ở Đài Loan. Trần Tọa được chính quyền Việt Nam cho phép hoạt động trong chi bộ Quốc Dân Đảng của Trần Y Linh, bí thư của Đại sứ quán Trung hoa Dân Quốc (Đài Loan) ở Sài Gòn. Tọa đã có 4 lần qua Đài Loan mừng thọ của Tưởng Giới Thạch với tư cách khách mời.
Sau khi Mã Tuyên bị tù, Lý Long Thân bỏ tiền ra và vận động quyên góp 13 triệu đồng để bảo lãnh Châu Trần Tọa trám vào chức vụ “mại bản” (Compradore) tại ngân hàng Việt Nam Thương Tín mà Mã Tuyên đã giữ trước đó.
Ở mỗi công ty, nhà máy, cửa hàng, các ban bệ… Lý Long Thân đều đặt thêm tai mắt thân tín để giám sát mọi viêc. Lý không cho con cái tham gia công việc mà gởi hai con là Lee Poon Leung và Lee Sok Wah đến Đại học Kowloon (Đài Loan). Thời thế thay đổi, tay trắng khó làm nên sự nghiệp.
Một trong những lý do không cho con cái tham gia công việc làm ăn, là đến khi cần thiết thì không e ngại bán đứng người đã hết lòng chung lưng đâu cật gầy dựng sản nghiệp cho mình. Mã Tuyên là một ví dụ.
2/- Tổng quát về Lý Long Thân
A/- Vài nét về lý lịch : Người dân Sài Gòn-Chợ Lớn ít nhiều đã nghe tiếng về một thương gia người Hoa mà báo chí thường nhắc đến như một ông vua không ngai trong nền kinh tế miền Nam, đó là Lý Long Thân. Tìm hiểu về con người nầy hơi khó bởi vì ông ta cũng sống bình thường, khá giản dị và kín đáo.
Lý Long Thân sinh ngày 27/8/1918 tại Amoy tỉnh Phúc Kiến, Trung Hoa. Cha là Lý Ngọc, mẹ tên Trương Thị. Gia đình nông dân đông con, bữa đói bữa no, nên ngay từ nhỏ, Lý đã có khát vọng cho một cuộc đổi đời.
Năm 1938, lúc 20 tuổi, Lý và người bạn tên A Chảy đi làm thuê, góp tiền làm lộ phí, đến giữa năm đó thì họ có mặt ở Hải Phòng. Nhưng hải cảng nầy không phải là nơi dung thân của họ Lý. Hắn lại trốn lên tàu, làm thuê, mò đường vào Sài Gòn. Anh ta tìm đến bang hội Phúc Kiến ở Chợ Lớn để nhờ giúp đở.
Do mặt mày sáng sủa, ăn nói lễ độ, tay chân nhanh nhẹn, thu phục được tình cảm của Bang chủ, nên anh ta được giới thiệu vào làm việc tại một hiệu kim hoàng nổi tiếng là Kim Thành.
B/- Tay trắng làm nên sự nghiệp
- Phần hùn trong tiệm vàng Kim Thành : Lý Long Thân thông minh, sáng dạ, cần mẫn và chăm chỉ nên được chủ tiệm tin cậy. Do bặt thiệp, dễ mến, Lý sốt sắng chỉ mối, giúp đổi tiền, làm trung gian giữa khách hàng và chủ tiệm trong việc mua và bán vàng. Khách hàng là những người có địa vị, làm ăn lớn, giàu có, trúng mánh nhờ cờ bạc hoặc áp phe buôn bán. Qua trung gian ăn chặn, hưởng hoa hồng, nhờ thông minh, nhạy bén nắm bắt thời cơ khi giá vàng lên, xuống, trong 5 năm Lý đã có một số vốn khá to, bỏ tiền vào phần hùn của tiệm. Kim Thành là một tiệm mua bán vàng uy tín lớn ở Đông Nam Á, từ Sài Gòn, Hà Nội, Nam Vang (Phnom Penh) và Lào…
9 Ly long than 6Vàng Kim Thành nổi tiếng với hình trái núi, độ vàng ròng tinh khiết 999.9 % nên được gọi là vàng 4 số 9. Một lượng vàng lá nặng 37.5 g, gồm 2 miếng rưởi. Hai miếng nặng 15g/miếng và 1 miếng nhỏ nặng 7.5g. Cả 3 lá được gói trong một bao giấy dầu hiệu Kim Thành.
- Mở công ty môi giới địa ốc Tong Yuan và Savico : Khi vốn đã lên tới bạc triệu, Lý bỏ Kim Thành, ra lập công ty môi giới địa ốc Tong Yuan. Nhờ kinh nghiệm môi giới, quen biết rộng rãi, việc làm ăn phát đạt thu về hàng vạn bạc mỗi tháng.
Năm 1943, Lý đem hết tiền mua cổ phần công ty SAVICO (Địa ốc thương cuộc) rồi mở mang sang việc xuất nhập cảng dựa trên quan hệ Hoa kiều Chợ Lớn với người Hoa Hồng Kông, Đài Loan và cả Hoa lục nữa, mà Lý là một mắt xích. Việc kinh doanh mang tầm vóc quốc tế.
3/- Ông vua hai ngai
A/ Ngành dệt tơ sợi : Chính quyền Đệ nhất Cộng Hòa cấm người Hoa kinh doanh một số ngành nghề, ngay lập tức, Lý Long Thân xin nhập quốc tịch Việt Nam.
Vào tháng 3 năm 1959, Lý Long Thân ký quỹ một số tiền rất lớn để được giữ chức vụ Hoa Vụ Kinh Lý tại ngân hàng Việt Nam Thương Tín. Ở chức vụ nầy họ Lý chuyên trách thu hút đầu tư của các đại xì thẩu người Hoa, để thành lập hai công ty VINATEXCO (Việt Nam Vải Sợi Công Ty) và VINATEFINCO (Việt Nam Vải Sợi Hoàn Tất Công Ty). Vừa sản xuất, vừa kinh doanh xuất nhập cảng nên Lý Long Thân thao túng phần lớn thị trường vải sợi miền Nam.
9 Ly long than 11Tại nhà kho ngay cầu Tham Lương, gần ngã tư Bảy Hiền, vật liệu và hoá chất phục vụ cho dệt nhuộm nhiều đến nổi cung cấp liên tục trong 3 năm không hết.
B/- Ngành sắt thép và máy móc : Lý Long Thân không ngừng phát triển kinh doanh, ngành nghề nào hái ra tiền thì chớp thời cơ nhảy vào hốt bạc. Từ dệt tơ sợi, nhảy sang sắt thép. Thành lập nhà máy cán thép VISACA. Đến năm 1974 nhà máy nầy có số vốn là 600 triệu đồng.
“Người cày có ruộng”. Nông thôn chuyển mình. Nắm bắt cơ hội, Lý Long Thân cho ra đời hàng chục công ty lớn nhỏ, nhập cảng ào ạt các loại máy móc nông nghiệp, ngư cụ và hàng tiêu dùng. Dưới tay họ Lý, 19 kho hàng và hàng chục cơ xưởng rải ra khắp Sài Gòn – Chợ Lớn. Bất cứ lúc nào, những nhà kho trong Phú Thọ Hoà cũng có sẵn hàng trăm chiếc máy cày hiệu Kohler, Kubota, máy bơm nước, máy phát điện nhỏ, máy đuôi tôm, nhập cảng từ Nhật Bản. Hàng loạt nhà kho chứa đầy phụ tùng các loại xe gắn máy, hàng tiêu dùng…
Để quản lý khối tài sản khổng lồ thuộc nhiều ngành nghề khác nhau, Lý Long Thân đã tạo ra những liên minh quyền lực chằng chịt dày đặc. Và Lý Long Thân đã trở thành ông vua hai ngai, ngành dệt vải và máy móc
4/- Vài nét về lịch sử thành phố Chợ Lớn
A/- Thành phố Chợ Lớn : Có hai việc cần phân biệt là thành phố Chợ Lớn và ngôi chợ mang tên Chợ Lớn, vì sau khi ngôi chợ đầu tiên bị cháy rụi, một ngôi chợ khác được xây dựng, mang tên Chợ Lớn Mới hay Chợ Bình Tây hoặc chợ Quách Đàm. Đó là ngôi chợ ngày nay trong thành phố Chợ Lớn.
Thành phố Chợ Lớn có đông người Hoa sinh sống, nằm ven kinh Tè, trải dài từ quận 5 và quận 6 ở Sài Gòn.
- Nguồn gốc : Năm 1778, những người Hoa chạy tránh chiến tranh giữa Tây Sơn và Nguyễn Ánh, từ Biên Hoà, Mỹ Tho, Hà Tiên về tập trung sinh sống tại khu vực nầy. Phần lớn là gốc Quảng Đông, Triều Châu, 9 Ly long than 7nhưng cũng có một số gốc Phúc Kiến, Hẹ, Quảng Tây từ cù lao Phố (Biên Hoà) cũng chạy về sống trong cộng đồng nầy.
Chợ Lớn được chính thức công nhận là Thành Phố Chợ Lớn ngày 6/6/1865. Trong thành phố có một ngôi chợ cũng mang tên Chợ Lớn.
Sau một vụ cháy, ngôi chợ đã từng nằm ngay nhà Bưu Điện Chợ Lớn ngày nay, bị thiêu rụi và sau đó, một ngôi chợ xây cất lên trong thành phố, gọi là Chợ Lớn Mới. Người Hoa sinh sống đông nhất ở quận 5 của thành phố Chợ Lớn.
- Chợ Lớn Mới hay Chợ Bình Tây : Năm 1927, một thương gia người Hoa là Quách Đàm mua một khu đất và bỏ tiền ra xây một ngôi chợ đồ sộ, xi măng cốt sắt, mặt tiền ngôi chợ nằm trên đường Tháp Mười, giữa đường Hải Thượng Lãn Ông (còn gọi là đường Khổng Tử) và đường Hậu Giang, quận 6.
Chợ Lớn Mới còn gọi là Chợ Bình Tây hoặc Chợ Quách Đàm, 9 Ly long than 9bên trong chợ có đặt một tượng đồng của Quách Đàm ngay ở cửa chính.
Kết luận
Rất nhiều người Việt gốc Hoa đã góp phần xây dựng nền kinh tế của Việt Nam Cộng Hòa, tuy nhiên trong thế giới người Hoa ở Chợ Lớn cũng có nhiều gian thương đã từng làm mưa làm gió trên thị trường, lủng đoạn nền kinh tế quốc gia mà chính quyền phải bó tay.
Thương gia người Hoa thường có một hệ thống chân rết bên dưới, chuyên thu mua gom hàng hoá, tích trữ, tạo khan hiếm giả tạo, làm cho giá cả tăng cao rồi tung hàng ra bán để hốt bạc. Đầu cơ tích trữ là cái mánh ruột của gian thương.
Việc lập pháp trường cát thời Nguyễn Cao Kỳ làm Chủ tịch Ủy Ban Hành Pháp TW, xử bắn Tạ Vinh chỉ là một đòn dằn mặt cảnh cáo, nhưng chưa chắc gì chấm dứt được đầu cơ tích trữ, vì hàng hoá phân tán rộng rãi trong hệ thống chân rết, không tập trung tại một nhà kho, thì làm sao mà lập biên bản tích trữ số lượng hàng hoá lớn cho được ?
Tạ Vinh, giám đốc công ty xuất nhập cảng Sui Hing, bị tòa án quân sự đặc biệt kết án tử hình về các tội lủng đoạn nền kinh tế, đầu cơ tích trữ, chuyển ngân bất hợp pháp và hối lộ.
Ngày 14/3/1966, lúc sáng sớm, Tạ Vinh (34 tuổi) bị xử bắn tại pháp trường cát trước cửa chợ Sài Gòn. Toán xạ thủ gồm 10 quân cảnh sử dụng súng carbine bắn vào ngực. Sau loạt đạn, Tạ Vinh quỵ xuống trong bộ đồ complet, cà vạt. Bà vợ cố vượt qua vòng kẻm gai để nhào đến bên chồng nhưng bị cảnh sát chận lại. Bên cạnh đó, có đặt một cái quan tài. Đương sự để lại vợ và 7 con. Tạ Vinh bị xử tử là Tạ Vinh thật, không phải tử tội bị thay thế bởi một người khác như dư luận loan truyền.
Lý Long Thân có một thành tích buôn bán phi pháp nhưng đã khôn khéo bạch hóa hồ sơ trở thành một công dân bình thường.
Rất may là Lý Long Thân nhanh chân dọt trước ngày 30/4/1975 nên không chịu cảnh tù tội như Mã Tuyên, phải gở 4 quyển lịch trong trại tù cải tạo vì là tư sản mại bản.
theo Trúc Giang – Minnesota ngày 13/6/2013
Hiểu và trân trọng ý nghĩa giá trị của chiếc Áo Dài Cưới truyền thống,nên chúng tôi luôn xem sáng tạo là việc cần và đủ để thay đổi mẫu mã liên tục phù hợp cho mọi nhu cầu của cô dâu cũng như phù hợp với xu thế hiện đại.Áo Dài Ngô Nhật Huy là thương hiệu trang phục dân tộc của các cuộc thi lớn và đấu trường nhăn sắc nổi tiếng trong và ngoài nước.Chúng tôi luôn có bề dày kinh ngiệm và đội ngủ thiết kế để đáp ứng với xu hướng thi trường.Và trên đây là mẫu Áo Dài được may trên chất liệu Chinffong dàycó độ co giãn nhẹ rất thoải mái.Cổ thuyền cạn trên nền vải trắng tinh khiết tôn dáng và sáng da cho người mặc.Kỷ thuật đắp ren phối hợp cùng đá pha lê thủ công trang trí làm nổi bậc các họa tiết làm cho chiếc áo vừa hiện đại và cổ điển,rất phù hợp cho các cô dâu có xu hướng thích Áo Dài Cưới hiện đại.Áo dài Ngô Nhật Huy luôn cập nhật xu hướng để luôn sáng tạo các mẫu thiết kế cho hợp xu hướng thời đại.Thương hiệu chúng tôi đã có trên 20 năm kinh nghiệm nên ngày càng được nhiều khách hàng ưa chuộng và lựa chọn trong các buổi tiệc cưới và hội họp.
Xem bài viết gốc của ngonhathuy.com tại ngonhathuy.com/ao-dai-cuoi-ad141/
Long Điền B, Chợ Mới, An Giang, Việt Nam
Cù lao Ông Chưởng
Thứ bảy, 27/08/2011 20 giờ 51 GMT+0
“Bao phen quạ nói với diều
Cù lao Ông Chưởng có nhiều cá tôm”
Trịnh Hoài Đức viết trong Gia Định thành thông chí: “Lễ công giang thượng khẩu tục gọi là vàm Ông Chưởng; cửa sông nầy rộng 8 tầm, sâu 8 thước ta. Trước cửa sông có cù lao nhỏ và nhân tên sông mà gọi tên cù lao ấy (cù lao Ông Chưởng), ở cách phía tây đạo Đông Khẩu 90 dặm rưỡi. Sông chảy vào nam 60 dặm rưỡi đến hạ khẩu rồi hợp lưu với Hậu Giang. Bờ phía tây có sở thủ ngự Hùng Sai, bờ phía tây thượng khẩu có miếu thờ Khâm sai Chưởng cơ Lễ Thành hầu Nguyễn (Nguyễn Hữu Cảnh) vì dân ở đấy cho rằng ông có công dẹp yên Cao Miên, khai thác đất này, nên nhân dân nhớ công đức mà lập miếu thờ”. Sự kính trọng Nguyễn Hữu Cảnh trong lòng người dân cù lao Ông Chưởng còn được Nguyễn Liên Phong nhấn mạnh trong “Nam kỳ phong tục diễn ca” (năm 1909):
“Sông Lễ Công chỗ cù lao,
Miếu quan Chưởng Lễ thuở nào lưu lai.
Đồng Nai cũng có miễu ngài,
Nam Vang, Châu Đốc lại hai chỗ thờ.
Coi ra hiển hách bây giờ,
Cù lao Ông Chưởng tư cơ đứng đầu”.
Dinh Ông ở thị trấn Chợ Mới.
Trên đất cù lao Ông Chưởng có không biết “cơ man” miếu thờ Nguyễn Hữu Cảnh mà người dân trân trọng gọi là “Dinh thờ Ông Lớn” hoặc “Dinh Ông”, còn tên chính thức thì tùy theo từng “dinh”. Ông Ngô Văn Lữ (Hai Lữ), 60 tuổi, người hiến đất khi Dinh thờ Quan Thượng đẳng đại thần Nguyễn Hữu Cảnh ở Vàm Sau dời về Long Kiến (An Thạnh Trung) thì Quan Kinh lược qua Campuchia bị bịnh, về Vàm Trên (Kiến An) dự Tết Đoan ngọ cùng nhân dân, sau đó chuyển đến Biên Hòa mới mãn phần. Thật ra, theo Sơn Nam: “Sau khi trấn dẹp yên giặc cướp trên sông Tiền, khuấy rối vùng cù lao Giêng (Chợ Mới), quân Nguyễn Hữu Cảnh trở về trú đóng tại con rạch, nay là “Lòng Ông Chưởng” để chờ lịnh trên”. Gia Định thành thông chí chép chi tiết: Đêm 26 tháng 4 Canh Thìn (1700), gió mưa tầm tã, nơi đầu cù lao đất lở sụp, gây tiếng vang như sấm. Đêm ấy ông (Nguyễn Hữu Cảnh) nằm mộng thấy một người cao lớn mặc áo gấm, tay cầm cây búa vàng, mặt như thoa phấn đỏ, râu mày bạc trắng, đến trước mặt ông mà bảo rằng: “Tướng quân nên kéo quân về cho sớm, không nên ở lâu nơi ác địa này”. Ông thức dậy, lo buồn. Bấy giờ việc biên cảnh chưa hoàn thành, dư đảng giặc còn núp trong rừng núi. Trong lúc ông do dự chưa biết nên rút lui hay nên ở thì phần lớn quân sĩ lại mang bịnh dịch. Ông cũng nhiễm bịnh, hai chân tê bại, ăn uống không được. Gặp ngày Tết Đoan ngọ (mùng 5 tháng 5), ông miễn cưỡng ra dự tiệc để khuyến lạc tướng sĩ, rồi ông trúng phong và thổ huyết, bịnh tình lần lần trầm trọng. Ngày 14, ông kéo binh về, ngày 16 đến Sầm Giang (Rạch Gầm) rồi mất”. Để tưởng nhớ công ơn mở cõi đất phương Nam của ông, nhân dân nhiều nơi khu vực này đã lập đền thờ ông. Ở cù lao Ông Chưởng có hai dinh quan trọng: Dinh Ông Long Kiến và Dinh Ông Kiến An. Dinh Ông Kiến An về sau vì đất lở nên chia hai, thêm Dinh Ông thị trấn (Chợ Mới).
Dinh Quan Chưởng binh Lễ Thành hầu Nguyễn Hữu Cảnh ở thị trấn Chợ Mới tọa lạc trên diện tích khoảng 2.000m2 với lối kiến trúc đặc trưng Nam Bộ cùng một số công trình đậm nét văn hóa dân tộc. Trước cổng dinh là một cây da um tùm tàn lá, gốc rất lớn, áng chừng cây có trên 300 năm. Dinh đã được tỉnh An Giang công nhận là Di tích văn hóa – lịch sử. Ông Nguyễn Quang Thâm, 81 tuổi, trong ban tế tự Dinh Ông thị trấn trước kia cho biết dinh này lớn hơn hết, đối diện Dinh Ông Kiến An, giữa là sông Ông Chưởng. Lễ hội Kỳ yên (lễ giỗ Ông) lần thứ 311 (Tân Mão, 2011) vừa qua tại Dinh Ông thị trấn diễn ra trong 3 ngày 8, 9 và 10 với nhiều nghi thức long trọng, như: lễ thỉnh các vị linh thần khởi hành từ dinh đến Linh miếu Hội đồng, nghĩa trang liệt sĩ, chùa Ông, đình thần Chợ Thủ, đình thần Mỹ Luông, trở về làm lễ an vị, lễ tiên nghinh, chánh tế, xây chầu, tiếp giá đại bội. Ngoài vui chơi, thể thao, còn rước đoàn hát bội biểu diễn 3 vở tuồng: “Lưu Kim Đính”, “Tiêu Anh Phụng” và “San Hậu”, thu hút rất đông người đến dự.
Từ xa xưa cù lao Ông Chưởng nổi tiếng khắp Nam kỳ lục tỉnh với một số nghề thủ công, đó là nghề vẽ tranh kiếng và nghề mộc Chợ Thủ.
Nghề vẽ tranh kiếng nằm trên địa phận xã Long Điền và Long Điền B, mà những nhà nghiên cứu văn hóa dân gian thường gọi là “Dòng tranh Chợ Mới”. “Dòng tranh Chợ Mới bắt đầu từ năm 1954 do nghệ nhân Trần Văn Ty (Mười Ty) phổ biến. Trước kia ông học nghề và làm nghề tranh kiếng theo trường phái Lái Thiêu tại Cần Thơ. Khi về Chợ Mới ông nghiên cứu thấy người dân địa phương theo đạo Bửu Sơn Kỳ Hương, Tứ Ân Hiếu Nghĩa hoặc Phật giáo Hòa Hảo thích thờ tổ tiên với bốn chữ “Cửu huyền thất tổ” nên mới sáng tác các mẫu tranh thờ đặc biệt cho vùng này. Bên cạnh đó, ông còn theo cách vẽ của họa sĩ Lê Trung, Hoàng Lương... sáng tác các loại tranh treo cửa buồng theo tích Tấm Cám, Thoại Khanh - Châu Tuấn, Phạm Công – Cúc Hoa, Lưu Bình – Dương Lễ. Thị trường tranh còn mở rộng khắp Nam Bộ nên sau 20 năm hành nghề, số học trò của ông Tỵ qua mấy thế hệ đã có khoảng một ngàn người” (*).
Thời bấy giờ, khi đến chợ Bà Vệ (Long Điền) là người ta thấy hai bên đường phơi đầy những bức tranh kiếng vừa mới hoàn thành. Và trên đường thấy nhiều chiếc xe đạp hai bên yên sau cột đầy tranh kiếng tỏa đi bán khắp nơi. Nhưng hiện nay tới đây chỉ thấy lác đác mấy bức tranh kiếng rải phơi bên đường, phải chú ý lắm mới phát hiện một cơ sở sản xuất tranh kiếng. Theo ông Nguyễn Thanh Hòa, 47 tuổi, chủ cơ sở tranh kiếng Thanh Hòa (ấp Long Tân, Long Điền), hiện tại chỉ còn khoảng 10 gia đình làm tranh kiếng. Ông tâm sự đây là nghề gia truyền mà ông đeo đuổi vì cũng kiếm sống được. Cơ sở của ông khá bề thế, với trên 10 thợ, lương tháng từ hơn 1 triệu đồng đến 4 triệu đồng/thợ. Muốn có tay nghề, hưởng lương cao, thợ phải có hoa tay và học suốt 3 năm. Đó là thời gian được rút ngắn nhiều so với hồi xưa vì tranh kiếng bây giờ được in lụa. Tranh kiếng in lụa theo từng chủ đề: tín ngưỡng, sự tích, phong cảnh đồng quê, vinh hoa phú quý, công cha nghĩa mẹ... Tất cả đều hoàn thành theo đơn đặt hàng của lái. Tranh in lụa sản xuất nhanh, sắc nét, giá rẻ nên đáp ứng được thị trường. Tranh kiếng của ông Hòa được người buôn sỉ đến chở đi nhiều nơi, chủ yếu ở Đồng bằng sông Cửu Long, xa nhứt là Nha Trang. Ngoài tranh kiếng truyền thống Nam Bộ, ông Hòa còn sản xuất tranh kiếng phục vụ nhu cầu của đồng bào Khmer. Ông Hòa cũng sản xuất một số tranh vẽ tay theo yêu cầu của khách. Tranh này do vợ ông, bà Lê Thị Tám, 46 tuổi, vẽ. Vẽ tay tranh kiếng “theo nguyên tắc vẽ tranh giấy của dân gian thì phải qua các công đoạn: phác thảo mẫu, tô màu, tô bóng. Cuối cùng là dùng mực đen vẽ mắt mũi con ngươi, hoặc điểm các gân lá, bướu cây. Tranh kiếng là loại tranh vẽ phía sau mặt kiếng, nên những chi tiết nào đáng lẽ vẽ sau thì phải vẽ trước” (*). Với nguyên tắc đó cùng tay nghề (học và làm nghề từ năm 8-9 tuổi), bà Lê Thị Tám đã có nhiều bức tranh đẹp, mỗi bức là một tác phẩm nghệ thuật. Bà đã được giấy khen “Bàn tay vàng” của huyện Chợ Mới.
Nghề mộc thủ công Chợ Thủ (Long Điền A) vẫn hoạt động rôm rả, ngày một phát triển. Theo Sơn Nam, Chợ Thủ là tên gọi tắt của Thủ Chiến Sai hay Chiến Sai Thủ Sở. Chiến Sai vốn là tên Kiến Sai (tên Khmer là Kiên Svai, có nghĩa là chòm cây xoài) nói trại ra. Thủ là đồn để canh giữ, bảo vệ việc đi lại trên sông rạch. Nhờ có gỗ súc từ Campuchia đưa về, cộng với tay nghề khéo léo của thợ từ miền Trung vào, Chợ Thủ phát triển ngành mộc, đủ sức cạnh tranh với hàng mộc từ Lái Thiêu (Bình Dương) và Biên Hòa (Đồng Nai) đưa xuống. Ông Lê Văn Toản, 70 tuổi, chủ một cơ sở mộc tại đây cho biết đây là nghề truyền thống mà ông học được từ cha ông, kế tục ông nội ông. Sản phẩm ở đây được người Nam Bộ ưa chuộng ngoài các loại hàng trang trí nội thất như tủ thờ, bàn ghế, bộ sa lông... còn có các sản phẩm cao cấp như cửa nhà, tay vịn cầu thang... Tất cả được làm bằng máy, sau đó mới chạm khắc tỉ mỉ, khéo léo, chăm chút từng đường nét, hoa văn, họa tiết bằng tay sao cho sống động, rồi đánh vẹc-ni hoặc sơn PU. Chính vì vậy mà sản phẩm bán ra, như bộ sa lông rẻ nhứt cũng 12 triệu đồng.
Từ hàng chục năm nay, nghề mộc địa phương chợ Thủ đã được “nhân rộng” tới chợ Bà Vệ. Ông Phan Hồng Đảm, 61 tuổi, làm nghề này từ nhiều năm nay, cho biết: nghề làm hàng mộc ở đây không thua Chợ Thủ, đóng đủ thứ theo nhu cầu, cũng sử dụng máy móc để sản xuất. “Tủ chén đi Sóc Trăng, Cà Mau đóng không kịp lái hối liền liền”, ông nói thêm: “Ghe trên 10 tấn chở khoảng 100 cây”. Cây là bộ tủ chén đóng rồi, tháo ra, tới nơi ráp lại. Tuy không sản xuất hàng gỗ cao cấp nhiều tính mỹ thuật như Chợ Thủ nhưng hàng gỗ gia dụng Bà Vệ cũng là một nghề đang thịnh, nuôi sống nhiều người. “Thợ lãnh lương 100.000 đồng tháng coi như “chết””, ông Đảm cười “khoe”...
Cạnh nghề mộc, ngày xưa Chợ Thủ còn thành thạo nghề ươm tơ dệt vải. Nguyễn Liên Phong viết trong “Nam kỳ phong tục diễn ca” như sau:
“Thủ Chiến Sai, xứ quê mùa,
Nhơn dân đông đảo, miễu chùa
nghiêm trang.
Trại cưa dãy dọc, dãy ngang,
Chuyên nghề ươm dệt cả làng thói siêng.
Nam phụ (lão ấu) nội thôn (Tú Điền),
Đều là biết dệt nghề riêng trong nhà.
Xung quanh mấy chỗ gần xa
Mua hàng Chợ Thủ, tiếng đà xưa nay.
Trời sanh phong thổ cũng hay,
Trên tơ lụa đủ, dưới cây ván nhiều.
Công dung ngôn hạnh mỹ miều,
Gái hay thêu dệt, người đều thanh thao...”
Trong khi nghề mộc “nở nồi” thì nghề dệt nổi tiếng đất này đã tàn lụi từ rất lâu.
***
Với bốn mặt sông nước bao quanh (sông Tiền, sông Hậu, sông Ông Chưởng và sông Vàm Nao), cù lao Ông Chưởng được ca dao xưa ca tụng “có nhiều cá tôm” là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, nghề vẽ tranh kiếng Long Điền và Long Điền B và nghề mộc Chợ Thủ mới là nét văn hóa dân gian đặc sắc rất đáng tự hào của người địa phương.
Bài, ảnh: PHÙ SA LỘC
----------
(*) “Nghề vẽ tranh kiếng tại Nam bộ”, Trương Ngọc Tường, trong quyển “Xóm nghề và nghề thủ công truyền thống Nam bộ”, Hội Văn nghệ dân gian Việt Nam (Phan Thị Yến Tuyết), NXB Trẻ ấn hành, 1999.
source :http://www.baocantho.com.vn/?mod=detnews&catid=302&p=&id=86700
Đơn giản nhất là nhận biết người sinh cung Nhân Mã (Sagittarius, 23/11-21/12). Bạn tìm thấy người đó tại chính giữa nhóm ồn ào nhất ở mỗi cuộc vui. Anh ta đang kể các câu chuyện hài hước, còn mọi người xung quanh thì phá ra cười.
Nhìn thấy bạn, Nhân Mã rời đám đông, bước tới vỗ mạnh lên vai và nói to: “Cừ lắm. Tuổi tác như anh mà phong độ vẫn thế này là rất được”. Hẳn bạn không thể vui lòng với kiểu nhận xét như vậy. Lần gặp sau, thấy bạn lạnh lùng, Nhân Mã chân thành ngạc nhiên. Có chuyện gì thế? Chẳng nhẽ bạn giận anh ta? Anh ta có nói gì xấu đâu, thậm chí còn khen ngợi kia mà.
Dù không vừa ý, cũng phải thừa nhận rằng Nhân Mã đã nói thực lòng. Người đó quả thật không muốn xúc phạm bạn, và chân thành lấy làm tiếc nếu điều đó xảy ra.
Sagittarius (nhân vật thần thoại mình ngựa, đầu người, hai tay bắn cung - Nhân Mã, hay Cung Thủ) là như vậy: thông minh, nhanh trí, vui tính và bộc trực. Phẩm chất duy nhất không có ở Nhân Mã là sự khôn khéo ứng xử, trong khi bản thân anh (chị) ta thì tin chắc rằng mình là một nhà ngoại giao mẫu mực. Chính vì thế mới xảy ra sự ngạc nhiên kể trên.
Cung Thủ thường có cái đầu hơi to, hình đẹp, với trán cao và rộng. Nét mặt cởi mở, thiện chí. Cử động thường nhanh, nhưng hơi vụng về. Khi nói chuyện, Cung Thủ có thể khoa mạnh tay, làm đổ cốc chén trên bàn. Bước đi hối hả tưởng chừng chân không chạm đất. Tuy nhiên lúc đó anh ta có thể lỡ tay tuột nắm cặp xách làm giấy tờ quan trọng bay hết ra ngoài, rồi tức tốc lao theo vơ nhặt chúng lại.
Nhân Mã có ánh mắt sáng và tinh nhanh. Về tầm vóc, họ chia thành hai loại: loại cao - cơ bắp; và loại tầm thước - người đậm. Loại cao dáng vẻ có gì đó giống với loại ngựa quý. Hồi trẻ, trước trán nhiều người thường có lọn tóc bướng bỉnh rủ xuống gợi hình ảnh bờm ngựa. Sau này, khi đã thay đổi kiểu cắt tóc hoặc đã hói, người đó vẫn còn thói quen lắc đầu như muốn hất tóc, hoặc làm cử động tay vô tình như muốn sửa mái.
Nhân Mã rất ưa di chuyển. Họ không thể đứng hay ngồi yên một chỗ, mà luôn muốn chạy đi đâu đó. Vốn rất thích sự thay đổi trong cuộc sống, họ đam mê hành trình, viễn du.
Được sao Mộc phù trợ, điểm đặc biệt trong tính cách của Nhân Mã là lòng quả cảm phi thường. Những người điển hình của cung này thường ham thích những nghề nghiệp mạo hiểm. Còn nếu công việc đang làm của họ không có gì phiêu lưu, họ sẽ chọn cho mình những thú vui hoặc môn thể thao mạo hiểm. Họ thích tốc độ, mê phi ngựa, đua xe, lái máy bay… Nhiều phi công thử nghiệm nổi tiếng sinh ra ở cung này. Trong máu của Nhân Mã là thái độ thách thức số phận, đùa giỡn tử thần.
Nhân Mã là những người đa ngôn, bốc đồng. Trong đầu họ nghĩ gì thì ngoài lưỡi nói vậy. Sự thiếu cẩn trọng trong lời nói đôi khi khiến họ phải trả giá.
Mặc dù Nhân Mã (hoàn toàn vô tình và không ngờ) có thể làm bạn rất mếch lòng, bạn không thể giận người này lâu. Anh (chị) ta nói sự thật với bạn không phải vì muốn chọc tức, mà vì chân thành muốn giúp bạn. Đôi khi nên lắng nghe ý kiến của Nhân Mã, trong đó ít ra là không có một chút nịnh bợ nào.
Cung Thủ thường có tâm trạng vui tươi. Nhưng vốn thuộc cung hoả, người đó có thể bất ngờ “bùng cháy” khi bị ai đó chèn ép hoặc cư xử suồng sã. Trong tính cách của Cung Thủ tồn tại yếu tố bất tuân quyền lực, và luôn có ý muốn nổi dậy chống đối mọi lề thói áp đặt.
Cung Thủ ít khi bỏ qua chuyện ngang trái trên đường và không bao giờ làm ngơ khi có ai cầu xin giúp đỡ. Trong tình huống đó, Cung Thủ đàn ông sẵn sàng nhập cuộc ẩu đả, còn đàn bà sẽ mắng nhiếc kẻ tội đồ đến chừng y phải hối tiếc là đã gặp phải Cung Thủ.
Lời cáo buộc bất công đối với Cung Thủ về bất kỳ hành vi không trung thực nào sẽ có thể khiến người đó nổi cơn cuồng nộ. Người đó xông vào bạn với những cú đấm để lần sau bạn phải suy nghĩ có nên dựng chuyện vô lý hay không. Tuy nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt đau đớn thương tích của bạn, người đó vội xin lỗi và ra sức cứu chữa xoa dịu vết thương. Vấn đề là ở chỗ, Cung Thủ trước tiên nói và làm, rồi sau mới nghĩ.
Là những người đầy nhiệt huyết, Cung Thủ thường cống hiến hoàn toàn tâm sức cho công việc mà họ dành cả cuộc đời. Người nào định giễu cợt những gì Cung Thủ thực sự quý trọng - sẽ có nguy cơ chuốc lấy cho mình một kẻ thù nguy hiểm. Những mũi tên nhọn của Cung Thủ có tẩm chất châm biếm chua cay sẽ xuyên thủng mọi vỏ giáp để đâm trúng đích.
Trong tính cách của Cung Thủ, dù thuộc giới tính và lứa tuổi nào, đều có chút màu sắc trẻ con: thơ ngây, hồn nhiên, liều lĩnh và lạc quan. Cung Thủ nhất quyết không chịu thừa nhận rằng cuộc đời là cái gì đó nghiêm túc. Nếu thực tế diễn ra khẳng định là như thế thì Cung Thủ sẽ rất lấy làm buồn phiền. Mang bản chất của thần Jupiter, Cung Thủ luôn chống đối tất cả những gì đã được áp định và thường nhật, bởi vì thấy những thứ đó thật là buồn tẻ.
Nếu không nông nổi tự làm hại sức khoẻ, Cung Thủ có khả năng sống thọ tới tuổi già mà vẫn minh mẫn, tinh anh. Những chỗ đau thường thấy ở Cung Thủ là: hông, phổi, gan, tay, và vai. Không ít người vì ham tốc độ mà gặp tai nạn, bị thương vào đầu. Nhưng khó mà bắt được Nhân Mã nằm lâu trên giường bệnh, sự hồi phục thường nhanh chóng đến ngạc nhiên. Còn tâm trạng ảm đạm thì thường tan biến ngay khi nó còn chưa kịp hoàn toàn bao trùm lên anh (chị) ta.
Nhân Mã là những tay chơi đỏ đen bẩm sinh. Những người sinh cung này hiếm khi bỏ qua các cơ hội thử vận may trong xổ số, sòng bạc, hay cá độ thể thao. Las Vegas và Monte Carlo là những thành phố yêu mến nhất của họ.
Trong số những nét không dễ chịu ở Cung Thủ, đáng kể đến là: tính khí bùng nổ, khác người, hay châm biếm, bốc đồng, và ngoài ra - sự thiếu điều độ trong ăn, uống.
Nhân Mã là những người đặc biệt hào phóng. Cho bạn vay tiền, họ không bao giờ hỏi khi nào bạn sẽ trả, mà kiên nhẫn chờ đến lúc bạn có điều kiện thực hiện việc đó. Đàn bà Nhân Mã thường vui lòng nhận trẻ mồ côi làm con nuôi. Khi có mèo hoang, chó lạc đến nhà - họ không bao giờ đuổi chúng đi.
Nhân Mã có một trí nhớ phi thường. Họ có thể kể lại tỉ mỉ cho bạn những gì đã xảy ra vào ngày, ví dụ, 14 tháng tư cách đây 5 năm hoặc thậm chí 10 năm. Họ có thể nhớ tuyệt vời những tình tiết nhỏ nhất của những cuốn sách hay bộ phim đã xem từ hồi còn nhỏ. Tuy nhiên, họ lại dễ đãng trí quên mất găng tay, ví tiền, hay chìa khoá…
Bản chất trung thực, Nhân Mã không ưa nói dối. Còn khi nào buộc phải làm điều đó, sự nói dối hiện rõ trên mặt khiến ai cũng nhận ra.
Theo nhà chiêm tinh Linda Goodman, cuộc đời đối với Nhân Mã là một rạp hát. Hay thậm chí đúng hơn, là một rạp xiếc, ở đó Nhân Mã là nghệ sĩ hài dẫn nối các tiết mục. Trong chiếc áo thụng màu xanh trời rực rỡ, mặt tô màu sặc sỡ, anh bước ra sàn diễn với cặp mắt long lanh vì vui sướng và hân hoan. Vấp chiếc giày mũi dài lên thảm, anh vụng về ngã lăn xuống, rồi lập tức đứng dậy, và trong tiếng vỗ tay cổ vũ của khán phòng, anh trình diễn những pha nhào lộn siêu đẳng đến chóng mặt. Tay anh đeo những chiếc nhẫn mặt ngọc lam, dưới chân buộc chuỗi lục lạc nhỏ xíu rung lên âm thanh trong vắt tựa hồ tiếng chuông ngân từ ngôi nhà thờ xa khuất. Phồng đôi má tô màu anh đào đỏ thẫm, anh vui vẻ thổi vào chiếc tù và bằng nhôm lau sáng loáng.
Phúc hậu, quả cảm và thơ mộng, Cung Thủ vui tươi như chính ngày lễ tiêu biểu cho họ - Giáng sinh. Loại đá mang lại may mắn cho họ - ngọc lam. Tâm hồn thảnh thơi của Nhân Mã giương cung lên trời cao, và mũi tên xuyên qua những tầng mây, qua những vì sao, bay tới nơi sinh ra những giấc mơ.
Đặc điểm :
Sagittarius thông minh, nhanh trí, vui tính và bộc trực. Phẩm chất duy nhất không có ở Nhân Mã là sự khôn khéo ứng xử, trong khi bản thân họ thì tin chắc rằng mình là một nhà ngoại giao mẫu mực.
Tính chất chung: là người không kiên định, hay thay đổi
Ngày tượng trưng trong tuần: Thứ năm
Đá tượng trưng: Kim cương nhiều mặt, đá da trời, lam ngọc, ngọc bích
Màu sắc tượng trưng: Xanh dương, tím, vàng, xanh lá cây
Hoa tượng trưng: Cẩm chướng, hoa cúc, cây irit
Kim loại tượng trưng: Thiếc
Nước hoa: Xạ hương, hoa violet
Động vật: Ngựa, nai, công, thiên nga.
Đặc trưng :
Là biểu tượng của nước. Sao chiếu mệnh là sao Mộc. Người Sagittarius rất đáng tin, vui vẻ, chân thật, chung thuỷ, cởi mở. Họ tin vào tương lai và những sự thay đổi của nó, họ thích đi du lịch, đi bộ ngao du và động vật. Họ rất ít khi gục ngã trước khó khăn, họ sùng đạo và là một người rất tò mò. Người Sagittarius cần sự tự do, vì vậy họ thích những người bạn, người yêu chung thuỷ và thật thà. Họ cũng có thể là một người bạn rất tốt. Các cô gái Sagittarius thích chăm sóc căn nhà, khu vườn và gia đình họ. Những công việc thích hợp cho người Sagttarius: thẩm phán, nhà khoa học, phi hành gia, hướng dẫn viên du lịch, đại lý du lịch.
Biểu tượng của Nhân Mã là mũi tên của cung thủ. Nhân Mã, ban đầu là quái vật đầu người mình ngựa hung dữ, đến từ truyền thuyết Sumeria. Tuy vậy, trong truyền thuyết thành Rome, nó lại trở thành một Chiron dịu dàng và đáng yêu. Vì vậy người thuộc cung này có thể rất vui đùa, nhưng cũng là đối thủ đáng gờm trong bất cứ cuộc xung đột nào.
Từ khoá của bạn là “Tôi nhận thức”. Với bạn hạnh phúc thực sự có nghĩa
là được tự do, và bạn không bao giờ ngại đòi hỏi nhu cầu của mình. Tuy
nhiên đôi lúc bạn bỏ sót nhu cầu của người khác. Hãy lắng nghe hơn, tỏ
ra tôn trọng hơn và nếu bạn có quan tâm ai đó, đưa họ vào kế hoạch du
lịch hay mạo hiểm trong năm nay nếu có.
~ Tuy des quá dài nhưng thật sự nó rất đúng với con người của tôi . Đọc mấy dòng in đậm đó các bạn , í chính đó :">
Đồ ngốc! Sao mà em ngốc thế?
Nó, một con bé nhà quê nhất, ngu ngốc nhất mà tôi từng biết. Sinh ra đã mồ côi cha mẹ, sống ở một miền quê nghèo, hẻo lánh và đầy hủ tục cùng với người bà nội cũng hủ tục ko kém. Nó lớn lên, đc học hết lớp 9, rồi phải nghỉ học ở nhà phụ bà. 18 tuổi, nó phải lựa chọn giữa việc hoặc lấy chồng hoặc là theo các chị lên thành phố kiếm việc làm. Nó đã lựa chọn việc thứ 2. Nó lên thành phố và may mắn thay nó đc nhận vào làm giúp việc ở nhà tôi. Mẹ tôi vẫn thế, vẫn cái bản tính hay thương người, chứ loại nó thì ai mà có thể nhận vào làm giúp việc cho một gia đình thành phố lại khá giả, dư dật như nhà tôi đc chứ. Nó ngốc nghếch, lại mù tịt về những vật dụng gia đình và những máy móc hiện đại khác trong nhà tôi. Phải mất nguyên một tháng nó mới làm quen đc hết với những thứ đó. Tôi thấy nó chẳng đc cái điểm gì ngoài chịu khó lau chùi nhà cửa.
Bố mẹ tôi thừơng xuyên đi công tác, ít thì 1, 2 tuần, nhiều thì đôi tháng, thành ra nhà chỉ có mỗi mình tôi và nó. Mà chính xác là từ ngày nó đến tôi chăm chỉ ở nhà nhiều hơn.
Trong mắt tôi, những ngày đầu nó đến, nó chẳng có gì ấn tượng ngoài mái tóc đen dài tới gót chân, còn đâu thì nó vừa xấu, vừa gầy, quần áo nó mặc thì tôi thực sự ko hiểu sao nó có thể mặc cái đống đáng làm rẻ lau ấy lên người chứ. Nó ngu lắm. Tôi thấy thế khi mẹ tôi đã mua cho nó mấy bộ quần áo mới, thế mà nó ko mặc, đem bọc túi bóng rồi cất kĩ tận đáy hòm. Nó muốn để dành mang về quê. Con bé ngu ngốc!
Tôi thực tình chả buồn để ý đến nó đâu nhưng rồi chỉ vài tháng trôi qua, chẳng biết có phải ở nhà tôi sung sướng hơn ở dưới quê ko mà nó thay đổi trông thấy. Nó béo hẳn lên, trông người đầy đặn, có da có thịt, nó trắng một cách hồng hào, khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo ko một chút son phấn hiện ra ngày một rõ nét, cứ như là từng giờ từng phút nó xinh ra vậy. Mấy lần nó lau nhà, tôi để ý thấy bầu ngực nó phổng phao sau lớp áo đã xỉn màu, dù ko hở ra nhưng tôi biết chắc là nó cũng sẽ rất trắng và mịn như làn da của nó.
Tôi đang điên tiết ko tìm thấy chiếc áo cánh mà cô nàng tôi đang hẹn hò mới tặng hôm sinh nhật đâu cả. Tôi gọi ầm nó lên, mãi mới thấy nó trả lời, hoá ra nó đang tắm. Đáng nhẽ ra cũng chả có chuyện gì đâu, nếu như con bé này ko ngu ngốc và nhà quê đến thế. Nó cứ đinh ninh mình đứng trong nhà tắm, cửa đã khoá chặt thì chẳng ai có thể nhìn thấy gì mà ko biết rằng, cửa phòng tắm nhà tôi là loại cửa đứng xa thì ko sao chứ đứng gần, mà áp sát vào thế kia thì như "phơi" ra cho người ta xem. Nó cứ đứng sát cửa trình bày, năn nỉ tôi mặc cái áo khác vì cái áo đó nó chót làm bẩn nên đem đi giặt rồi. Trong khi đó thì mắt tôi ko thể ko dán vào cái cơ thể lồ lộ hiện ra sau lớp kính cửa nhà tắm kia. Những đường cong uốn nét rõ ràng, hai trái đào to vừa phải cân đối với cơ thể đi cùng là hai núm cau se nhỏ, dù hơi mờ và khó nhìn nhưng tôi vẫn nhận ra, phần dưới cơ thể nó thì với đôi giò thẳng tắp, khá dài, lớp lông đen hiện rõ một vùng tam giác đầy bí ẩn. Tôi phải công nhận là nhìn cơ thể nó đẹp! Và lúc đó trong đầu tôi đã nảy ra một ý định: Lôi nó vào trò chơi của tôi!
Một ngày sau chuyện cánh cửa phòng tắm, vẫn như bao ngày bố mẹ tôi đi công tác khác, nó lau nhà còn tôi ngồi xem ti vi.
- Này nhóc, ở dưới quê yêu anh chàng nào chưa?
- Dạ?... À, chưa ạ! - Nó cười ngượng nghịu.
- Lớn thế mà chưa yêu ai sao?
- Bà em cứ bắt em lấy chồng, nhưng em sợ lắm, cứ con trai mà lại gần em là… em chạy. Hì. – Nó cười, để lộ hàm răng trắng đều.
- Thế thì bao giờ mới lấy được chồng chứ! Mà ko lấy chồng ý sau này sẽ khổ đấy!
- Bà em cũng bảo thế, bà bảo "Mày mà ko lấy chồng, thì tao đuổi mày ra khỏi nhà, ko nuôi bá cô mày mãi đâu!". Em sợ lắm, nhưng em còn sợ đàn ông hơn.
- Hề hề, thế có sợ anh ko? Hề hề. - Tôi cười đưa mắt nhìn nó, dọ̀ hỏi.
- Dạ ko! – Tôi cười thầm trong bụng.
- Sao lại ko?
- Em cũng ko biết!
- Ừ, vì anh là người tốt mà!
- Cả nhà anh là người tốt! – Nó khẳng định chắc nịch.
- Này. – Tôi đứng dậy, gỡ cây chổi lau nhà trên tay nó xuống, kéo nó ngồi xuống ghế, cạnh tôi. – Thế em sợ con trai thật à?
- Vâng.
- Chắc tại em nhát quá, phải học cách giao tiếp và làm quen với con trai đi, ko sau này mà ko lấy chồng lại khổ bà em ra.
- Học? Bằng cách nào ạ?
- Thế có muốn anh dạy ko?
- Thật ạ?
- Ừ.
- Anh… anh có lấy tiền của em ko? – Nó rụt rè.
- Điên à? Anh quý em nên muốn dạy em thôi. Ngốc quá! Thế có muốn học ko?
-… - Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu cái rộp. – Có ạ! – Tôi hả hê trong lòng, âm mưu của tôi sắp thành công rồi.
- Nhưng phải hứa là sẽ nghe theo tất cả những gì anh nói cơ, thầy giáo nói học sinh phải nghe mà.
- Vâng, ngày trước đi học em sợ thầy giáo lắm.
- Ừ, thế hứa nhé!
- Vâng!... Cám ơn anh!
- À khỏi! – Tôi đắc chí, "con nai vàng ngơ ngác" đã sập bẫy tôi rồi!
Tôi bắt đầu thực hiện âm mưu của mình. Buổi tối đợi nó rửa bát xong, tôi bước lại gần nó.
- Thế nào muốn học cách ko sợ con trai chưa?
- Dạ, bây giờ luôn ạ?
- Ừ. Ra phòng khách anh dạy, nhanh lên, anh ko có nhiều thời gian đâu, có lẽ thỉnh thoảng lắm mới dạy đc em đấy!
Tôi kéo nó ngồi xuống ghế.
- Bài đầu tiên phải hiểu biết về khái niệm con trai. Ê hèm. – Tôi hắng giọng. – Con trai là người bạn tốt của con gái, 1 nửa trái đất này là con gái thì 1 nửa còn lại kia là con trai. Và muốn biết con trai là thế nào thì em cần phải cảm nhận. Nào! – Tôi chìa tay ra trước mặt nó. - Đưa tay em đây!
- Để làm gì ạ?
- Ngốc quá, anh hy sinh cho em cảm nhận con trai là thế nào đấy. Cầm lấy tay anh chứ sao?
- Cầm… cầm tay anh á? - Nó giật nảy mình.
- Ừ.
- Ko đc! – Nó hoảng hốt. – Bà em bảo cầm tay con trai là sẽ có thai!
- Cái gì? Bà em điên à? - Lần này đến lượt tôi phải giật mình hoảng hốt. – Trời đất, sao trên đời còn có người cổ hủ như bà em và em thế này! – Tôi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt nó, ra điều giảng giải. - Muốn có thai thì tinh trùng phải gặp trứng.
- Dạ? Tinh trùng? Trứng?
- Ừ.
- Em ko hiểu tinh trùng là gì?
- Ôí trời. – Tôi nóng mặt. Con bé này đúng là đại ngốc, kém hiểu biết, mù văn hoá giới tính. – Có nghĩa là dương vật phải gặp âm đạo mới có em bé đc!
- Sao anh toàn dừng từ khó hiểu thế? Dương vật, âm đạo là gì ạ?
Tôi nuốt nước bọt ừng ực cố xua đi cơn ngán ngẩm của mình.
- Thôi đc rồi, đơn giản là thế này, cầm tay thì ko thể mang thai đc, phải là hai người cùng ngủ với nhau, ngủ với nhau, hiểu ko?
- Ngủ với nhau ạ? – Nó gật đầu. – Em hiểu rồi!
- Tốt! Vậy giờ cầm tay anh đc chưa? Tin anh đi! Đảm bảo ko có thai đâu! – Nó rụt rè, đôi chút sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt nó.
- Cầm đi, ko sao đâu! Em phải làm quen dần đi, đây mới là bài học sơ đẳng thôi đấy! Nhanh lên ko anh đổi ý ko làm vật mẫu cho em cảm nhận bây giờ.
Nó đưa tay, run run, mãi mới chạm đến tay tôi, chơi vơi mỗi 1 đầu ngón giữa, nó ko dám đặt cả bàn vào tay tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay nó. Nó giật mình, ngồi thụt lùi về phía sau, tay cố gắng rút khỏi lòng bàn tay tôi. Tôi nhẹ nhàng chấn tĩnh nó.
- Bình tĩnh nào! Từ từ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận sự ấm áp từ tay anh đi! Đừng sợ, cứ làm như anh bảo!
Nó bắt đầu nghe lời, nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, cứ để yên bàn tay mình trong tay tôi. Nắm bàn tay nó trong tay, cảm giác bàn tay con gái hiện rõ trong tôi, tay nó ko mềm như tay những đứa con gái thành phố khác mà tôi từng được nắm, nhưng tay nó có cái gì đó khá lạ, tôi nắm chặt lấy bàn tay nó, tôi chẳng biết nó có cảm nhận đc sự ấm áp từ tay tôi như lời tôi bảo ko, nhưng tôi thì cảm nhận rõ cái ấm áp lạ thường cũng như cơ thể hơi run run của nó trước mặt mình. Tôi đưa mắt nhìn nó, nó nhắm mắt, cứ như là đang ngủ vậy, đôi lông mày cong ko chút tỉa tót, cặp lông mi rất dài, lại cong, mái tóc dài buộc gọn đằng sau. Da mặt nó căng mịn, hồng hào, đôi môi nhỏ nhắn, khép hờ, ko đỏ chót như mấy nàng của tôi mà chỉ hồng nhẹ tự nhiên, nó có biết gì đến son phấn đâu. Trông nó thật hiền, thật đẹp.
Chiêu đầu tiên của tôi đã thành công. Hôm sau đang nghe nhạc, bỗng nó rụt rè lại gần tôi, tôi mắt lim dim như giả vờ nghe nhạc ko nhìn thấy gì. Nó cứ đứng mãi, cứ định nói gì rồi lại thôi.
- Có chuyện gì thế?
- Dạ? À ko… ko có gì ạ!
- Rõ ràng là có gì muốn nói với anh mà! – Tôi nhẹ nhàng. Nó có vẻ an tâm hơn.
- Anh này… em… em muốn… Anh có thể cho em cầm tay 1 lần nữa ko ạ! – Nó nói như sợ ai tranh cướp mất lời. Nói xong đứng thở, nhìn tôi.
- À… - Tôi cười, kéo nó ngồi xuống cạnh mình. - Tưởng gì, cái đó thì dễ thôi. - Tôi đưa tay ra trước mặt nó. – Đây!
Nó vẫn cái rụt rè, e sợ nhưng lần này nó nắm hết cả bàn tay tôi, rồi đúng như cách tôi đã từng chỉ bảo, nó khẽ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận bàn tay tôi. Nó ngồi cạnh tôi, tay phải nó nắm lấy tai trái tôi, cứ thế nó nhắm mắt và ngủ gục trên vai tôi lúc nào, bàn tay vẫn nắm chặt tay tôi. Mùi bồ kết trên tóc con bé thoảng vào mũi tôi thơm nhè nhẹ. Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng đc ngửi mùi này từ khi nội tôi mất. Con gái bây giờ mấy ai còn dùng bồ kết gội đầu nữa, nếu có cũng đều chiết xuất thành dầu gội cả. Còn nó, tôi biết vẫn nguyên quả bồ kết nó mang từ tận quê lên. Tôi cứ thế, hít hà cái hương bồ kết nhè nhẹ mà cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay. Lần đầu tiên ngủ bên một cô nàng mà tôi ko rờ roạng hay có những ý nghĩ gì về dục vọng cả. Một giấc ngủ bình yên, dễ chịu, nhẹ nhàng và sâu giấc.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...! - Tiếng con bé la lớn gần như muốn thủng màng nhỉ của tôi. Tôi giật mình, tỉnh giấc. Con nhỏ mặt biến sắc. Nó lấy hết sức gỡ tay tôi ra khỏi người nó. Hoá ra trong lúc ngủ, tôi quàng tay ôm nó lúc nào ko hay. Cả tôi và nó đều ôm nhau dựa vào ghế mà ngủ ngon lành. Rồi như một đứa con nít. Nó ôm mặt khóc tức tưởi.
- Em làm sao thế? - Tôi lo lắng đưa tay kéo người nó lại. Nó ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn tôi, rồi nức nở.
- Vậy là em đã ngủ với anh rồi! Em đã là đứa con gái hư hỏng, chưa có chồng mà đã có thai rồi! - Nó chợt khóc rống lên, nức nở, thút thít. Còn tôi thì ko thể nhịn cười nổi. - Anh! Sao anh lại cười?... Híc... Em đáng cười lắm sao?... Em đã ngủ với anh rồi đó!... Em ko biết đâu! Huhu... Rồi bà sẽ đập chết em... Cả cha mẹ anh nữa. Em phải làm sao bây giờ?...
- Nghe anh này, anh và em ngủ thế này chưa có thai đc. Biết chưa. Đây chỉ là ngủ bình thường thôi, còn muốn có em bé thì phải ngủ theo cách khác. Còn cách gì bữa nào đó anh giảng giải cho mà biết! Ngốc lắm!
- Ý anh là em... chưa có thai?
- Ừ.
- Anh nói thật chứ?
- Ko tin anh à?
- Híc... có!
- Thôi lau nước mắt đi rồi vào nấu cơm. Anh đói lắm rồi!
- Híc... vâng. - Nó lau nước mắt, lững thững đứng dậy đi vào bếp. Nhìn dáng bộ con bé mà tôi cứ phải bấm bụng cười. Cái con nhỏ này đúng là tôi phải chỉ dạy nó nhiều thôi. Ngốc quá đi mất!
Sau bước 1 thành công rực rỡ. Tôi tiếp tục chuyển sang bước thứ 2.
- Bài học thứ hai là học cảm nhận nhịp đập của trái tim con trai.
- Cảm nhận nhịp đập trái tim để làm gì ạ?
- Em đúng là ngốc. Em phải biết xem trái tim con trai nói gì chứ, phải xem nó mạnh mẽ, đập rộn ràng hay là loạn nhịp, đập thình thịch, hay lại dửng dưng trước em. Để em biết đối phương có tình cảm thế nào với mình chứ?
- Vậy làm sao biết họ có tình cảm gì ạ?
- Nếu đập mạnh mẽ, rộn ràng có nghĩa là họ đang yêu và cũng biết rằng em yêu họ. Đấy là cảm giác hạnh phúc và họ đang yêu em nồng cháy. Nếu đập loạn nhịp, đập thình thịch, có nghĩa là họ run rẩy, họ lo sợ trước em điều gì đó, có thể họ cũng ko tự tin trước tình yêu của họ dành cho em hoặc ngược lại. Còn nếu họ đập bình thường, thản nhiên thì có lẽ với em họ dửng dưng như ko.
Nó chăm chú như nhuốt từng lời của tôi.
- Nào, giờ ôm anh đc chưa? - Tôi giang rộng hay tay mình ra. Nó cười.
- Dạ được!
Nó nằm gọn trong tay tôi, mái đầu áp vào bờ ngực tôi, hai tay nó lọt thỏm trong người tôi chứ ko đưa tay ra ôm tôi. Hơi thở nó phả và da thịt tôi, nóng bỏng. Cơ thể nó như truyền nhiệt sang tôi. Tôi ôm trọn nó, siết chặt, cảm nhận da thịt nó qua lớp áo cũ kĩ. Mùi thơm nhè nhẹ toả ra, chẳng phải nước hoa hay bất kì thứ gì xa xỉ ngoài hương bồ kết và cả mùi cơ thể con gái của nó.
- Tối nay ko cần phải nấu cơm, anh đưa em đi dự tiệc sinh nhật cùng anh.
- Dạ? Đi cùng anh ạ?
Tôi lái xe đưa con bé đến salon làm đầu và trang điểm, chọn cho con bé một bộ váy dự tiệc. Dẫu biết là con bé đẹp nhưng tôi vẫn phải giật mình khi nó đứng trước mặt tôi. Con bé nhà quê mà tôi từng biết biến đâu mất tiêu, mà thay vào đó là một cô nàng đẹp như bước từ thiên đường tiên nữ xuống. Chiếc váy trắng bó sát lấy đường eo nó, cổ khoét rộng để lộ rõ bờ ngực trắng ngần, phổng phao, căng tròn, đôi chân nó như đc tôn lên vẻ đẹp với đôi cao gót đính đá lấp lánh, mái tóc nó thẳng dài gần chạm gót, đen nhánh và mượt mà với chiếc kẹp đá hình bướm xinh xắn. Khuôn mặt nó trắng hồng với đôi mắt bồ câu và cặp lông mi cong vuốt. Đôi môi đỏ mọng nhìn mà chỉ muốn cắn một cái. Trông nó vừa nữ tính, vừa hấp dẫn, vừa nóng bỏng lại dịu dàng, đoan trang. Nhìn con bé, tôi đảm bảo lũ con trai bạn tôi sẽ phải phát thèm mà chảy nước miếng mất. Con bé có vẻ ngượng nghịu, nó cứ lấy tay che chỗ cổ áo quá trễ của mình. Tôi cười:
- Ko sao mà cô bé! Trông em đẹp lắm! Cứ tự nhiên đi!
Tôi nói quả ko sai. Vừa thấy con bé sánh bước bên tôi đi vào, cả lũ con trai đã ồ lên. Tôi cam đoan lúc đó, có khối thằng mắt còn sáng hơn đèn pha ô tô, miệng nuốt nước bọt ừng ực, biết đâu đấy còn đang "dựng cờ khởi nghĩa"! Còn mấy cô nàng khác thì nhìn con bé bằng ánh mắt soi mói, tôi biết thừa, bọn họ lại đang ghen tị ý mà. Con bé có vẻ sợ hãi, cứ lép sát người tôi. Nó lí nhí trong cuống họng.
- Anh ơi, em sợ!
- Hì, sợ gì. Ko ai ăn thịt em đâu. Có anh rồi mà. Toàn bạn anh cả. Yên tâm, họ sẽ thích em cho mà coi.
Tôi đưa nó ra chỗ đám chiến hữu của tôi. Thằng nào thằng đấy đều nhìn con bé xít xoa. Hỏi thăm, làm quen rối rít.
- Anh là Trung, em tên gì thế?
- Anh là Hà, em là người yêu mới của thằng Tuấn Bựa này à?
-...
- Ê, từ từ thôi chứ. Hỏi dồn dập thế ai mà trả lời đc. - Tôi quay sang nhìn con bé. Mặt nó đỏ ửng. Hình như những lúc nó ngại trông nó lại càng xinh. - Toàn bạn anh cả đấy. Em giới thiệu tên mình cho chúng nó đi. - Nó nhìn tôi, rồi ngoan ngoãn nghe lời.
- Dạ, em tên là Quyên. Bà em bảo là tên của con chim Đỗ Quyên gọi hè về. - Lũ bạn tôi bật cười, nhất là mấy đứa con gái. Chúng nó cười vì những lời nói hết sức quê mùa của con nhỏ. Con bé thấy vậy, mặt nó đỏ ửng. Nó lí nhí. - Em nói gì sai sao ạ? - Thằng Trung bạn tôi cười khằng khặc.
- À ko, chỉ có điều là em nói chuyện vui quá thôi!
Tôi có vẻ hơi nóng mặt và cũng thấy hơi quê trước lũ bạn. Từ trước đến giờ tôi nổi tiếng là thằng Tuấn Bựa có tài cua gái. Những nàng của tôi toàn là những em xinh đẹp, danh giá, hay chí ít cũng sành điệu dân chơi. Lũ bạn tôi sẽ cười khẩy vào mặt tôi khi biết con nhỏ là một đứa quê mùa hết sức nhưng sẽ tồi tệ hơn nữa khi chúng biết con bé là đứa giúp việc. Đang suy nghĩ mông lung, chợt...
- Thế em còn đi học hay làm gì rồi?
- Dạ em là giúp...
Tôi ko để con bé kịp nói hết câu đã vội tóm lấy cổ tay con bé lôi đi. Mặt tôi nóng ran, chưa lần nào tôi thấy xấu hổ với lũ bạn như lần này. Tôi điên tiết với con nhỏ. Mặc kệ nó kêu đau tôi vẫn cứ nắm chặt lấy tay nó, lôi ra ngoài, mở cửa xe đẩy nó vào và lái xe đi thẳng. Tôi lái xe với vận tốc cực lớn rồi dừng cái kít trước cổng nhà. Lúc này tôi mới quay sang nó. Bộ dạng nó vô cùng sợ hãi. Nó co rúm người lại.
- Em có bị điên ko? - Tôi gắt lên!
- Em...
- Em làm tôi xấu hổ quá đấy! Ai bắt em phải khai thật mình là một đứa giúp việc chứ? Em định làm tôi xấu mặt trước bạn bè phải ko?
- Em... Là giúp việc thì sao ạ? Nó xấu xa lắm sao? - Nước mắt nó lăn dài. Nó hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Ko phải, nhưng...
- Em biết, vì em mà anh phải xấu hổ với bạn bè. Nhưng em đâu có muốn. Chính anh lôi em đi mà. Anh tưởng chiếc váy đẹp này có thể che đậy đc con người thật của em sao? Em ko bao giờ có thể trở thành thiên nga khi em chỉ là một con vịt xấu xí. Nhưng chưa bao giờ em thấy xấu hổ vì bản thân mình cả. Làm giúp việc thì sao chứ? Thì thấp hèn và nhục nhã lắm sao?... - Nó khóc. Tôi ko thể tin nó có thể nói với tôi những lời này. Chúng như cứa vào tâm can tôi. Đau.
Nó đưa tay quệt ngang mặt. Cổ tay nó tím bầm hằn vết nắm của tôi ban nãy. Tôi cầm lấy tay nó kéo lại về phía mình. Nhìn vết bầm tôi thấy có lỗi vô cùng.
- Em có đau lắm ko? - Nó lắc đầu cố rút tay ra khỏi tay tôi. - Yên nào. - Tôi khẽ gắt. Tôi nhẹ nhàng xoa vào chỗ bầm của nó. - Anh xin lỗi!
- Em ko sao đâu.
- Thế này mà còn bảo ko sao à?
- Hì... - Nó khịt mũi. - Thế này thì đã là gì. Ngày trước ở quê em ngã còn tím bầm cả người, trầy xước hết cả tay chân mà có sao đâu.
- Em đúng là ngốc! - Nó cười. Con bé đúng là đại ngốc. Mới mấy phút trước còn mít ướt thế mà giờ đã toe toét. Nhưng nhìn con bé cười tôi thấy nó trông thật đáng yêu. Con nhỏ đúng là khác hẳn với những cô nàng mà tôi từng biết. Nó hiền lành và thánh thiện quá.
Cả đêm tôi ko thể nào chợp mắt nổi. Tôi thấy cắn rứt lương tâm. Tôi dằn vặt bản thân và đang tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục trò chơi với con bé? Khó ngủ, tôi định xuống nhà lấy chút rượu uống cho dễ ngủ. Đi ngang qua phòng con bé, thấy cửa khép hờ, tôi đưa mắt ngó qua khe cửa. Dưới ánh đèn ngủ dịu êm, con bé ngủ ngon lành, hình như miệng còn đang mỉm cười. Có lẽ nó đang mơ một giấc mơ đẹp. Tự dưng tôi lại mong giấc mơ ấy đang hiện diện hình ảnh của tôi.
Tôi xuống nhà, rót rượu uống. Trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh con bé mãi. Nụ cười của nó, vẻ nhút nhát của nó và đôi mắt đẫm lệ ban tối. Uống cạn chai rượu, tôi bước về phòng với hơi men nồng nặc. Lại đi ngang qua phòng nó, lần này tôi đẩy cửa bước vào. Ngồi xuống giường cạnh nó, tôi có thể ngắm nó gần hơn cả, rõ hơn cả. Nó trông đẹp y như nàng công chúa ngủ trong rừng mà tôi từng tưởng tượng khi nhỏ nội vẫn đọc truyện cổ tích cho nghe. Tôi cúi xuống khẽ đặt đôi môi mình lên làn môi nó. Môi nó mềm lắm. Tôi tham lam trao nó nụ hôn mãnh liệt. Nó mở mắt, trừng trừng nhìn tôi. Rồi nó hét lớn đẩy tôi ra khỏi người nó. Có lẽ cái đà đẩy của nó mạnh quá mà tôi văng ra khỏi giường ngã lăn xuống đất, đau điếng. Tôi nằm sõng soài trên đất. Nó bật điện rồi vội vàng lao tới đỡ tôi dậy. Có lẽ ngửi thấy men rượu khắp người tôi, nó biết tôi đã say. Nó đỡ tôi lên giường, môi tôi lại được dịp cọ vào làn da cổ nó, thơm một cách kì lạ. Nó định lấy chăn đắp cho tôi thì bỗng dưng bị cánh tay to khoẻ của tôi kéo mạnh xuống giường. Tôi thì thầm vào tai nó.
- Anh muốn dạy em, làm thế nào... để gần con trai nhất.
Tôi ôm trọn nó vào lòng, bắt đầu hôn khắp mặt, mũi nó, rồi lan xuống cổ. Tôi tham lam, nhưng hết sức nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo ngủ của nó. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, tôi nhìn rõ bầu ngực lấp ló sau lớp áo con. Tôi khẽ hôn lên đó.
Buổi sáng, tôi tỉnh giấc, nó nằm gọn trong vòng tay tôi với tấm thân trần trắng trẻo, mịn màng. Tôi giật mình, đánh thức nó dậy. Con bé cuống cuồng tìm áo quần mặc vào. Mặt nó sợ hãi gần như tái mét, cắt ko được giọt máu nào. Tôi nhìn xuống tấm chăn ga giường. Giọt máu hồng trinh tiết tôi đã lấy đi của nó.
- Con bé Quyên dạo này lạ quá! Em thấy nó mặt mũi xanh xao, lại cứ nôn oẹ mãi. - Tôi giật mình khi từ trên tầng bước xuống thấy mẹ nói chuyện với bố.
- Em xem con bé nó làm sao, ko nó ốm ra thì khổ.
Tôi mặt mày tối sầm. Trong đầu tôi thoáng lên một linh cảm chẳng lành.
- Bộ em muốn giữ nó chắc? Em phải phá nó đi chứ giữ lại chỉ khổ anh và em thôi!
- Nhưng nó ko có tội! - Con bé đôi mắt ngấn lệ, nhìn tôi khẩn khoản.
- Ko! Anh đã bảo phá là phá! Ngày mai anh sẽ đưa em đi! - Nó chết lặng, tay nắm chặt vào bụng, đứng nhìn tôi quay bước lên tầng.
Tôi thay quần áo xong xuôi mà vẫn chưa thấy con bé dậy. Tôi qua phòng, gọi cửa con bé.
- Quyên! Dậy đi. Anh đưa em đến viện! - Chẳng thấy tiếng con bé trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào. Con bé ko có trong phòng. Một phong thư đặt sẵn trên bàn. Tôi vội vàng bóc thư ra đọc. Con bé đã bỏ đi!
" Khi anh đọc bức thư này em đã đi một quãng thật xa, xa thành phố nhộn nhịp, đủ đầy, xa bác trai bác gái - những con người tốt bụng, hiền hậu, xa anh - người con trai đầu đời mà em biết. Có thể, những ngày tháng qua em đã học được từ anh rất nhiều, cảm nhận được sự ấm nóng của bàn tay đàn ông, biết được nhịp đập của trái tim người mình yêu, biết phải ngủ với nhau ra sao thì mới có em bé, nhưng có lẽ, cái em học được nhiều hơn cả là cái giá của sự ngốc nghếch, ngu muội và tối tăm. Em tuy chẳng phải là một cô gái thông minh hay lanh lợi gì, nhưng em biết thế nào là tội lỗi khi cướp đi sinh mạng của một sinh linh còn chưa kịp chào đời. Tội lỗi ấy lớn lắm anh ạ! Gìơ đây, em đã là một đứa con gái ko chồng mà có con, em biết về làng, em sẽ bị cạo đầu bôi vôi, bị đổ nước lạnh lên người. Nhưng thà em chịu đựng tất cả, vì đó là cái giá em phải nhận cho sự ngốc nghếch của mình, còn hơn tự tay giết chết đứa con đầu đời, kết quả của một tình yêu tuy chỉ là của bố thí hay một trò chơi anh dành cho em! Em sẽ sinh và nuôi con khôn lớn. Anh yên tâm, nhất định em sẽ ko để nó giống em: "Ngốc nghếch và ngu muội!".
Tạm biệt anh - người chỉ là giấc mơ của em thôi!"
Tôi sững người, nắm chặt bức thư trong tay mình. Loạng choạng, tôi lao ra gara, lấy ô tô và lái như bay đuổi theo một người con gái với tâm hồn thánh thiện và nụ cười luôn thường trực trên môi. Tôi như một kẻ điên, lẩm bẩm luôn hồi: "Đồ ngốc! Nhất định anh sẽ ko để em phải cạo đầu bôi vôi đâu!"
Huỳnh Tâm (Danlambao) - "...Bản thân Hồ Chí Minh đã là đại gian đồ có những quyết định đại ác, học được tấm gương gian hùng của Mao Trạch Đông, Lenin và Stalin áp dụng cho Việt Nam "đem lại vinh quang cho dân tộc một thứ văn minh khiếp nhược". Tạo ra những thế hệ thanh niên làm thiêu thân theo mưu đồ "đảo lộn sơn hà Việt Nam", Hồ chưa hề bỏ qua bất cứ một thủ đoạn độc ác nào..."
*
Mao Trạch Đông chưa thống nhất đại lục đã có ý niệm độc quyền khai thác toàn diện Việt Nam, từ đó Mao ví Hồ Chí Minh một thứ tài nguyên vĩ đại ở hải ngoại. Thuở ấy năm 1941, Trung Cộng đã nhanh chóng thành lập Ban Tuyên Giáo trung Ương cộng sản Việt Nam với khả năng điều phối nhân sự lãnh đạo đảng và đứng đầu nhà nước. Ban này, đầu não chủ trương quan điểm chính trị, văn hóa cộng sản Mao. Phối hợp chính sách lấy trước quyết định Ban Chấp hành Trung ương đảng. Bộ Chính trị đứng trên, thuộc lãnh vực tuyên giáo, tuyên truyền, giáo dục và đào tạo. Tham mưu chỉ đạo phát triển lý luận, làm cơ sở truyền thông chính trị cộng sản, cũng là nơi quyết định lấy "giấy in tiền", phát hành càng nhiều càng tốt, đó chỉ làm mặt nỗi trước nhân dân, trái lại về mặt chìm đục khoét văn hóa và xã hội, chờ đến khi niềm tin quan hệ người và người đổ vỡ, cộng sản Hán ra tay hốt cái trọn gói văn hóa đổ xuống ao tù, và đào tạo lại giữa các thế hệ không nhìn nhau. Cộng sản Hồ làm động lực tàn phá đất nước Việt Nam cho đến khi lòng người hoang mang, ly tán khốc liệt, Hồ mới được Bắc Kinh vinh danh anh hùng của dân tộc Hán!
Một bước ngoặc mới của Hoa Nam chế biến Hồ Quang thành kho á phiện, với liều lượng đặc biệt, cung cấp cho nhân dân Việt Nam thưởng thức hương vị đắm đuối, đam mê, ôm bàn đèn mãi mãi khó rời xa quyện vào con nghiện Hồ Chí Minh, và nhiệm vụ của Ban Tuyên Giáo chủ động thực hiện truyền chúng sâu rộng có khả năng thay một cấu trúc xã hội cộng sản trên lưng người Việt Nam, vịn vào văn hoá Hán truy đuổi văn hoá Việt Nam. Hồ khéo che đậy bằng một lớp màu đỏ cộng sản không có màu xanh hy vọng hay màu vàng của dân tộc Việt, tất cả phải viết bằng máu. Đau buồn nhất những têu tuổi khoa bảng ưu tú của đất nước đầu hàng và chấp nhận làm nô lệ cho cộng sản Hồ, dâng hiến cả đời người, đến nay vẫn chưa hiểu chính mình là nguồn tài nguyên nuôi sống đảng cộng sản, trái lại còn phụ họa và hành động khủng bố, đàn áp, xem dân như đồ con sai, tệ hại hơn họ còn theo đảng cho nhân dân đi mò tôm. Đảng to miệng tự cho độc quyền cai trị, muốn nhân dân xụp lạy van xin ân huệ đời đời, không sùng bái "Bác" có tội bất hiếu. Theo chân lý của đảng "Bác" ngày nay đỉnh cao vinh quang nhất của dân tộc Việt Nam cũng là thần dân trung thành nhất của đại Hán, bởi nhờ có đảng đem cõi sống cộng sản đến cho dân tộc Việt Nam được hưởng ân huệ văn hoá phục tùng muôn năm.
Trên lĩnh vực độc quyền khai thác tuyên truyền, giáo dục, đào tạo và nhồi sọ của Hoa Nam, được xem chính sách hàng đầu khuôn mẫu Trung Cộng. Nhập cảng văn hóa "đất đá" Hán qua cửa khẩu Hồ Chí Minh với những ấn phẩm, báo chí, truyền thanh, truyền hình, phát hành phim truyện tư liệu. Đến nay 2014, đã phát hành trên 96.453 đầu sách đủ loại, tái bản từ 20 đến 275 lần cho mỗi đầu sách, 700 tờ báo đảng, quản lý 18.702 tác phẩn kịch nghệ. Từ đó Ban Tuyên Giáo trung ương có mật mã "giấy in tiền" ám chỉ sống nhờ xuất bản. Người đơn thuần tưởng rằng đảng "Bác" bỏ ra nhiều công sức, chi phí nhiều tiền chỉ vì tuyên tuyền. Thực tế từ xưa nay đối với đảng cộng sản "làm ít ăn nhiều" không bỏ vốn mà thành công lớn, chưa thấy đảng cộng sản làm một việc nào có lợi ích cho nhân dân Việt Nam.
Tài nguyên của Việt Nam chính Hoa Nam tịch thu nhét đầy phình túi dết Hán, chưa bao giờ từ chối tiền vụn. Đảng và "Bác" cùng thi nhau chuyển chiến lợi phẩm về nước Trung Hoa, kẻ hưởng thụ trên đầu nhân dân Việt Nam không ai khác hơn nhà nước Bắc Kinh.
Nhân dân Việt Nam đã quá đau đớn, muốn biết tài sản quốc gia bị cướp nay để ở đâu hãy truy lùng tại Bắc Kinh. Hồ Chí Minh trực tiếp ký tên, trao cho Trung Cộng hơn "hai vạn" (20.000) chứng từ, gồm tài sản quốc gia, vật cổ lịch sử, chuyển nhượng đất đai tài nguyên tại các làng xã biên giới Bắc-Đông Việt, biển đảo Vịnh Bắc Bộ và danh sách đào tạo cán bộ lãnh đạo Việt Minh, ngoài ra còn có trên 345 bản "Công văn gián điệp" của Hồ, vẫn còn lưu trữ tại Bắc Kinh.
Chú ý: Những nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam được đào tạo tại Trung Hoa đều được mang quốc tịch Trung Cộng, tuyên thệ trước ảnh chân dung Mao Trạch Đông, thành phần này về Việt Nam sinh hoạt trong bộ hải ngoại của Hoa Nam, Hồ Chi Minh làm lãnh tụ dưới lớp áo hội Việt Hoa Hữu Nghị, ký tên Thi Sơn. [1]
Tác phẩm "Nhật ký trong tù" của vô chủ. Hồ Chí Minh cầm nhằm đã tái xuất bản 275 lần, mỗi lần phát hành, in 10 triệu cuốn. Giá 1 cuốn bán 250.000 đồng. Tổng cộng số thu 2.750.000.000 đồng. Hồ Chí Minh nhuận bút hơn 680.000.000 đống. Nguồn: Bộ Thông Tin VN.
Nhận xét một cách khách quan về phát hành sách, lấy con số thu ở trên, nhân cho 76.453 đầu sách do Ban Tuyên Giáo trung ương quản lý, mới thấy kho bạc vô tận của (nhà xuất bản chính trị quốc gia Sự Thật), mỗi đơn vị phát hành sách thu về nguồn tài chánh khổng lồ, sự nghiệp lớn nhất của Hoa Nam đủ cho thấy sự trung thành đối với Bắc Kinh, chưa kể những tác phẩm khác, và kho vàng thứ hai của 700 tờ báo đảng, thu vào mỗi ngày, đặt dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Ban Bí thư Trung ương đảng cộng sản Việt Nam. Theo báo cáo tài chánh "mã số..." của Hoa Nam, hiện Bắc Kinh lưu trữ hồ sơ, từ 1945-1969, Hồ Chí Minh đã chuyển đến Trung Hoa trên 2.950 tấn vàng! Thảo nào Việt Nam mới có ngày nay.
Ngoài ra, còn 2 tác phẩm "Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch" do bí danh Trần Dân Tiên bạ đâu phét đó, và "Vừa đi đường vừa kể chuyện" do bí danh T.Lam lớn mật phét lác "coi trời bằng vung". Theo lưu chiếu biên nhận của nhà xuất bản Sự Thật "Bác Hồ nhận nhuận bút hai lần trên 1.940.000.000 đồng+680.000.000 đồng=2.620.000.000 đồng". Dương Thành Vãn Báo (羊城晚報) loan tải "tội ác của Hồ Chí Minh phải tính theo tiền nhuận bút" (胡志明的罪行费计算), nghĩa là Hồ có 2.620.000.000 tội ác. Vào thời điểm 1963 mua được hơn 25 kg vàng. Được biết sau đó: "HCM gửi về Bắc Kinh nhờ Đặng Dĩnh Siêu trao lại cho mỹ nhân Lâm Y Lan...". (胡志明送到北京由邓颖超给它...). Nguồn: Bộ Thông Tin Việt Nam.
Ban Tuyên Giáo thành công quản trị truyền thông từ thập niên 50. Đến nay, đã có 3 triệu đảng viên chuyên nghiệp sản xuất hàng toàn màu đỏ, có đến 90 triệu người dân bắt buộc phải tiêu thụ hàng này. Biến người dân thành cái máy tự động in tiền nuôi đảng, đảng "Bác" lãnh đạo thu tiền phát hành, nghe, đọc, thấy, trên 96.453 đầu sách đủ loại, nếu qui ra "vàng" lớn hơn núi Ngự Bình (Huế) bây giờ số "vàng" đó ở tại Bắc Kinh. Những hoạt động kinh doanh văn hóa bí mật của Ban Tuyên Giáo, người bình thường khó hình dung được sự tàn phá đất nước Việt Nam, trong cụm từ đơn sắc "Ban Tuyên Giáo" với khả năng kiểm soát sinh hoạt chính trị, hướng dẫn dư luận và công tác đảng kềm kẹp mọi tầng lớp nhân dân, mọi trình độ phải tuyệt đối trung thành với đảng "Bác". Từ ngày có đảng "Bác", đất nước từng giờ đi xuống, chưa bao giờ có một tia sáng hy vọng đi lên! Bởi một đất nước không có phương tiện sản xuất ra vật chất của cải phục vụ cho con người và xã hội, tất nhiên phải sống vào chuyên nghiệp hành khất trong chiến tranh! Không có "vàng" hay đô la bảo chứng Quốc gia. Việt Nam thực sự bị phá sản dưới chế độ cộng sản của đảng "Bác", Quốc tế tự xem Việt Nam không có giá trị để đối thoại. Nhân dân Việt Nam hãy lắng nghe "Bác" kết luận bằng ngôn ngữ Hán: "他们饥饿新的力量无畏-tha môn cơ ngạ tân đích lực lượng vô úy", (cho chúng nó đói rách mới biết sợ hãi uy quyền).
Theo nhật ký của Trương Ngọc Phượng (张玉凤) nữ thư ký riệng của Mao Trạch Đông, ghi lại nguyên văn: "Sẽ có ngày nào, cây kim trong túi tự nó lộ ra, một đoạn phim đời Hồ Chí Minh đã từng khoác lác với Mao Trạch Đông: "Tôi nhận, nhuận bút rất hậu hĩnh không biết dùng vào đâu cho hết, tối ngày chi tiêu vào đờn ca, giải sầu với các ả, và đôi khi chi trả vào việc cho cá dưới ao ăn các ả". [2]
"Bác" thủ tiêu những nữ ca nhạc sĩ phục vụ trong đêm không vừa lòng "Bác", tức khắc bị vùi xuống ao cá tại nhà sàn của Hồ, tộc ác của "Bác" gia tăng từng giờ. Sau khi tin này loan truyền, hy vọng đảng cộng sản Việt Nam làm sáng tỏ, trước nhất hãy bơm nước trong ao cá tại Bắc bộ phủ để tìm sự thực có bao nhiêu xác chết, cũng là một cử chỉ minh oan cho những nạn nhân xấu số, và đặt lại vấn đề có nên tha thứ cho Hồ Chí Minh về tội sát nhân không? Bởi vì "Bác" là "vĩ nhân" và "cha già dân tộc".
Hồ Chí Minh cùng mỹ nhân Lâm Y Lan (林依兰) người nữ đeo kính. Dạo phố Bắc Kinh, tìm mua những thứ mà nàng ưa chuộng nhất như nước hoa, mỹ phẩm và bóp phơi cao cấp thượng hạng nhất. Hồ rộng tay tặng tất cả những gì lấy được từ Việt Nam đều trao cho kỳ nữ điệp viên lừng danh nhất của Trung Cộng. Bắc Kinh vào thời điểm 1950, muốn mua những thứ xa xỉ trên phải có giấy giới thiệu mới được vào khu dành riêng cho những nguyên thủ nước ngoài. Bộ ảnh lưu: Huỳnh Tâm.
Vũ Quốc Thanh (宇国声) ghi vào sổ tay tình báo Hoa Nam về chuyện ao cá của Hồ: "Ông Vũ Long Chuẩn (Vũ Ký) cho biết: "Cá trắm, chép, mè, rô phi... sống trong ao không được an lành, chúng nó quá sợ hãi "Bác" huống chi là người. Có lần "Bác" bảo tôi: "Hôm nay, bỏ đói bầy cá mấy ngày để giáo dục chúng". Sau đó bầy cá thấy bóng "Bác" đi bên bờ ao, tức thì chúng phóng nhanh bu đến làm đục cả một góc ao. "Bác" nói: "Có thấy không, con người cũng thế phải làm cho chúng nó đói rách mới biết sợ hãi uy quyền, cho nên trong chính trị lấy tuyên giáo chỉ hướng đi cho dân Việt, điều này rất hệ trọng đối với đảng ta".[3]
Ngoài ra, lãnh đạo Hoa Nam không những chỉ đạo bồi đắp sự nghiệp cho Hồ Chí Minh đứng vững tại những công viên, chùa chiền, đình miễu và buộc nhân dân phải lập bàn thờ "Bác" tại tư gia để làm bùa hộ mệnh, tuy nhiên chỉ còn một nơi tại "lòng dân" chưa hề khuất phục Hồ, bởi đảng "Bác" không biết nhân dân đang suy nghĩ gì về "Bác"? Cho nên đảng "Bác" trị độc, khử độc bằng thuốc nhân dân, như báo Nhân dân, quân đội Nhân dân, ủy ban Nhân dân, nhà nước Nhân dân, quốc hội Nhân dân, tài sản Nhân dân nhà nước quản lý v.v... nói chung từ ngữ "Nhân dân" bị cộng sản lạm dụng và cho cắm sừng.
Từ báo lá cải Thanh Niên phát hành tại Quảng Châu 1926, đến tờ rơi Việt Lập Cao Bằng, tất cả một gạch nối dài cho đến ngày 13/5/2013, tên "Bác" triển lãm thư pháp thơ chữ Hán tại Hà Nội, với nội dung "Nhật ký trong tù" (狱中日记) nhấn mạnh thơ chết rồi bỗng thơ sống lại xuất bản ngày 29/8/1942-10/8/1943. Lý do nào thư pháp của Hồ, triển lãm tại Văn Miếu-Quốc Tử Giám vào nhân dịp kỷ niệm 123 năm ngày sinh của "Hồ" (19/5/1890-19/5/2013).
Đảng muốn tô đậm tên "Bác", lên văn bia tại Văn Miếu-Quốc Tử Giám. Tinh vi đảng của "Bác" mang tính tham vọng muốn treo bảng hiệu thơ cướp "Nhật ký trong tù" làm phương châm giáo dục, tẩy não dân tộc Việt Nam, tuy "Hồ" trống hổng nhồi nhét lâu ngày cũng ra phết "Học tập và làm theo tấm gương Đạo đức Hồ Chí Minh". Thực chất tư duy vô sản về thư pháp đỏ của "Bác" chỉ để lại cho dân tộc Việt Nam muôn ngàn khổ đau, sống chết quằn quại, mà nó đang đe dọa mất nước từng ngày, kẻ Hán vô luân đem đến Việt Nam một thứ văn hóa "Bác" quá kinh hoàn, nó đã cướp nhẹ nhàng nhiều thế hệ! Nay đảng cộng sản muốn ướm hơi, đưa "Bác" vào thờ phụng tại bia danh Văn Miếu-Quốc Tử Giám, với ý đồ đập phá trung tâm văn hóa cổ kính của Việt Nam còn sót lại. [4]
Tiếp theo cuộc triển lãm thư pháp thơ chữ Hán của "Bác" tại Viện Dầu khí Việt Nam. Ban tổ chức loan tin cho rằng: Tất cả những bức thư pháp thơ của "Bác" viết bằng chữ Hán từ năm 1941 đến năm 1968 có trên 170 bài thơ, nay còn tản lạc khắp mọi nơi, hiện có một số lớn lưu trữ tại Hoa Nam và Quân ủy Trung ương Trung Quốc.
Nguyên nhân nào triển lãm thư pháp "Nhật ký trong tù" của Hồ Chí Minh tại Viện Dầu khí do Tập đoàn Dầu khí Việt Nam tổ chức, vào lúc sôi động nhất tại Biển Đông, có tác dụng gì và trùng hợp với những hoạt động của "Bác" bán biên cương, lãnh thổ và Vịnh Bắc Bộ bởi công hàm 14/9/1958. Với những hoàng tử của đảng "Bác" tấp nập thi đua bán lãnh thổ, nội địa và Biển Đông như (Hội nghị Thành Đô ngày 3 tháng 9-1990) và (10 hiệp ước của Trương Tấn Sang ký bán "toàn diện", ngày 19 tháng 6 năm 2013 tại Bắc Kinh).
Ngày khai mạc triển lãm loan đi tín hiệu khởi đầu khai thác dầu khi ngoài khơi Việt Nam, thư pháp của "Bác" thay cho thông điệp mật, mời Tập đoàn Dầu khí Trung Quốc hãy tự do vào Biển Đông của Việt Nam. Chính "Bác" cũng đã từng hoạt động theo hướng này, ngày nay đảng của "Bác" lập lại, người trong cuộc nhận được tin vui, cứ thế hàng động, đưa những giàn khoan dầu vào lãnh hải Việt Nam theo ký kết của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam, Trung Cộng được đặc quyền, ung dung khai thác toàn diện.
Ký giả của Dương Thành Vãn Báo (羊城晚報) cho biết:
- Lần này Trung Quốc tiếp quản gia tài dầu khí của "Bác" để lại tại Biển Đông"!
Bộ máy Hoa Nam hoạt động trong buổi triển lãm, đã thu hút đông đảo những nhà tình báo chuyên nghiệp từng là nghiên cứu chữ Hán Nôm hàng đầu tại Việt Nam, đón tiếp đại diện Ban Tuyên giáo Trung ương, Bộ Thông tin và Truyền thông, các cơ quan thông tấn Trung Quốc, báo chí của Trung ương, Viện trưởng Viện nghiên cứu Hán Nôm, Viện Bảo tàng Hồ Chí Minh, quả nhiên họ quan tâm tới văn học Hán hơn bao giờ hết.
Được biết từ khi "Bác" đến Việt Nam sản sinh phong trào bí mật "bút nô học Hán" (学习中国奴隶笔), do các nhà thư pháp "Bác Hồ" nổi tiếng của Trung Quốc, đào tạo, bồi dưỡng cơ bản cho các nhà thư pháp Việt Nam, không chỉ vậy, tạo mọi điều kiện mở rộng giao lưu hoà nhập văn hóa Hán vào đất nước Việt Nam. Hồ Chí Minh vận dụng mọi mưu toan, đưa dân tộc Việt Nam vào tròng thòng lọng của Trung Cộng, cứ thế nó từ từ xiết cổ cho đến khi chết, người ta vẫn không hay biết sự chết đến từ đâu, trái lại hơi thở cuối cùng vẫn còn bốc thơm "Cha già dân tộc" (族裔父亲) đệ nhất anh hùng Việt Nam. Những ai muốn chạy theo "Bác" phải có nhiều kết hợp hậu thuẫn như chính trị, quân sự, trí thức, văn nô, tuyên giáo, hậu cần, và đưa vợ cho thiên hạ làm hộ lý, mọi hoạt động đều do đảng phối trí trong phạm trù của đảng "Bác".
Đảng duy trì đường lối cướp và bất cứ cướp nào cũng được vinh danh. Xưa nay đảng của "Bác" ca ngợi thành quả cướp trí tuệ, tác phẩm, sáng tạo kể cả cướp người thân dâng lên đảng dùng. Bộ máy cướp chưa bao giờ chệch hướng. Đương nhiên "Bác" là lãnh tụ đi đầu cướp "Nhật ký trong tù" và tự tay viết hàng ngàn tờ "công văn, báo cáo mật" gửi về cho Bộ Chính trị đảng Cộng sản Trung Quốc. Chính "Bác" đẩy dân tộc Việt Nam xuống bạc tụy, cùng lúc đó đại đa số người chạy theo ảo tưởng đấu tranh vì độc lập cho đất nước mà quên đi những tác hại lâu dài của người cộng sản họ Hồ đứng trong hàng ngũ lãnh đạo cộng sản Trung Quốc.
Báo Mới, báo Tiền Phong làm ăn phát tài nhờ những điệp vụ nổi cộm triển lãm thư pháp thơ chữ Hán của "Bác", cũng một cách "đảng bác trồng người trăm năm" để cho thanh thiếu niên Việt Nam học tập làm theo Trung Cộng Quốc. Rất tiếc Dương Thành Vãn Báo mới công bố vài tài liệu khả tín về nội vụ thảm xác nhân dân tại Hà Nội qua âm mưu của Hồ Chí Minh những năm 1946. Nguồn: Dương Thành Vãn Báo (羊城晚報). [6]
Lẽ ra những người đến với Hồ phải tìm hiểu nguyên gốc, chờ đến khi biết khủng bố đứng chờ sau lưng, bị thất sủng mới tĩnh một cơn mê đã quá muộn màng. Có những người bị "Bác" khai trừ ra khỏi hệ thống công sản mà vẫn không dám tố cáo mỗi bước chân của Hồ đã gieo rắc toàn bộ xã hội đến độ đất nước sơ xác, điêu linh, khốn cùng tận mạng, người dân không còn gì để ngẩng đầu lên làm người. Thử xem và suy nghiệm tiêu ngữ "độc lập-tự do-hạnh phúc" dưới hàng chữ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, sẽ bao giờ nhân dân được hưởng hay là vĩnh viễn vô vọng, cho đến nay đã 2014, tổ quốc vẫn chưa có độc lập, tự do, hạnh phúc, bởi bàn tay cai trị sắt thép, sát thủ của Hồ luôn đứng án ngữ bước chân của nhân dân.
Sống dưới một chế độ cộng sản quá trơ tráo không cho phép người dân biểu lộ lòng yêu nước, vì đảng "Bác" độc quyền yêu nước theo cách "Bác", chính Mao Trạch Đông đã từng phát biểu trước mặt đảng "Bác", vào ngày 10/6/65, tại Nam Hải: "Người Việt có nước đâu mà yêu" (越南人爱水在哪里-Việt Nam nhân ái thủy tại na lí). "Bác" đứng đó gật đầu đồng ý, cử chỉ của "Bác" lạnh lùng hơn băng tuyết.
Đảng "Bác" sản sinh ra thời đại ám sát hiện đại nhất lịch sử Việt Nam, khủng bố một trong những chiến lược cai trị, đánh vào tâm lý làm lòng dân xao động mạnh không còn trí tuệ lạc quan hướng về tương lai, nhân dân không được một thoải mái nào trong giây phút hy vọng le lói bé nhỏ, bởi hôm nay và tương lai mang nặng trong lòng quá ư u ám, hiện tượng kinh khủng nhất nơi nào cũng có gian trá của đảng "Bác", bám vào người dân như đỉa, và nhồi nhét vào não bộ của người dân những nỗi khủng khiếp, sợ hãi.
Người dân bị bóc lột đến xương tủy bằng chính sách thuế chung thân, gấp năm lần thu hoạch, đây là chính sách con sâu rộm "lưng xanh bụng đỏ", chưa bao giờ người dân cảm thấy bình an khi đối thoại với cán bộ đảng nhà nước, chế độ xây dụng một hệ thống cai trị theo "cường hào ác bá" gấp ngàn lần hơn thời Phong kiến, Pháp thuộc hay thời Mỹ Ngụy. Từ đảng trưởng chí đến đảng con, trực tiếp nạo vạt xương khô của nhân dân bằng nhiều loại cướp vô luật pháp, đôi khi đảng cao hứng tổ chức thu tiền của nhân dân để bon chen, phung phí trong dịp tết Nguyên đán. Đảng "Bác" đã thuần tính tham nhũng, cướp nhà, đất, vật tư sản xuất, nhân dân bức xúc biểu tình cho bọn lâu la giả côn đồ đàn áp v.v...
Công ơn của đảng "Bác" bao la căm thù giai cấp, khuyến khích thúc đẩy người dân thù nhau vô cớ, tinh thần người dân xuống thấp trộn lẫn động lực đấu tố, rời rã ý chí, cơm ăn, áo mặc không đủ no ấm, hoàn toàn tuyệt vọng trước cảnh đói rách. Sau ngày tiếp thu Hà Nội, Việt Minh vội thu vét thóc gạo của nhân dân bằng chính sách sưu cao thuế nặng mà họ gọi là thuế nông. Trong lịch sử nước nhà chưa bao giờ người dân bị bóc lột xương tủy đến thế. Cán bộ giải thích đó là để đền ơn Trung Quốc vì họ đã giúp đỡ chúng ta giành độc lập, bởi thế tại sân ga Hải phòng, những người di cư đổ về đây đều đã đọc thấy những biển ngữ "đền ơn Trung Quốc". Cộng sản đã thắng nhân dân nhờ khủng bố bằng họng súng và mã tấu, ghê tởm nhất đảng "Bác" dựng cờ "bần cùng hóa nhân dân", cai trị chính sách độc đảng duy quyền lực.
Hiện nay đảng "Bác" đào tạo những binh đoàn côn đồ thay cho lực lượng chống nhân dân, đảng "Bác" vùng lên sáng tạo nội tham nhũng, ngoại côn đồ đúng là vũ khí quá ư thời thượng, một tác phẩm mới của công an mà thế giới này chưa có quốc gia nào sánh kịp, những thành tựu lớn của đảng "Bác", để lại trong ký ức của nhân dân vô vàn khinh bỉ. Côn đồ cũng là sản phẩm chạy tội ác cho đảng "Bác". Ôi "Bác" quang vinh muốn gì được nấy, muốn đưa nhân dân vào tù lúc nào cũng được, thoải mái trưng thu ruộng đất, chia nhau hưởng lợi trên đầu của nhân dân, thế mà "Bác" vẫn chưa hài lòng, tay "Bác" nối dài cùng đồng đảng bóp bao tử của dân, cho hưởng đời trắng mắt, cuối cùng "Bác" hy vọng nhân dân không muốn sống, đầu hàng chế độ cộng sản, chân lý này Mao đang mong đợi nơi "Bác"!
Bản thân của Hồ Chí Minh thì sao?
Một báo cáo bí mật, mã số 16, Hồ Chí Minh bí danh (La Liêu-拉寮) gửi về Bắc Kinh, trong nội dung có ghi chú một đoạn mật ngữ: "...执行党的某些规范, 越南人民默默死去命令, 任何疾病的机制越南人民, 佩服党的力量-Chấp hành đảng đích mỗ ta quy phạm, Việt Nam nhân dân mặc mặc tử khứ mệnh lệnh, nhậm hà tật bệnh đích ki chế Việt Nam nhân dân, bội phục đảng đích lực lượng". Diễn nghĩa: "Nhất định thực hiện chỉ tiêu của đảng, lệnh của Trung Quốc muốn nhân dân Việt Nam chết từ từ âm thầm, chế tài nhân dân Việt không cho nổi loạn, hướng dẫn nhân dân Việt Nam ngưỡng mộ sức mạnh của đảng cộng sản Trung Quốc".
Hy vọng nhân dân Việt Nam biết ít nhiều về "Hồ Quang" (胡光) tức là Hồ Chí Minh (胡志明), mà Mao Trạch Đông giới thiệu một gián điệp hoàn hảo dưới sự chỉ đạo của Quân ủy Trung ương Trung Quốc, từ ngày đầu tiên bí mật xuất hiện tại Việt Nam cho đến khi qua đời (1940-1969). Đều được hậu thuẩn bí mật từ xa đến gần của Bắc Kinh. Hồ Chí Minh người đầu tiên làm cho dân tộc Việt Nam điêu linh và cuối cùng làm chư hầu của Trung Cộng, con người Hồ đã biến mất nhưng để lại đất nước điêu tàn bất tận. Hồ chiến thắng nhân dân bằng tâm lý gian trá, xây dựng được con người nô lệ chế độ cộng sản. Trước khi Hồ chết vẫn tự hào về sự nghiệp tài tình, vận dụng mọi mưu toan bất lương quá kiệt xuất, đổi trắng thay đen nhờ sau lưng có Hoa Nam đại Hán chỉ đạo. Hồ tạo dựng được đảng vô địch, treo nước Việt Nam trên đầu dây thòng lọng, cứ thế từ từ xiết cổ nhân dân cho đến khi chết, người dân vẫn không hay biết, trái lại còn bốc thơm "Cha già dân tộc" (族裔父亲) đệ nhất anh hùng trên đầu bút mực, sự thật bản chất sát thủ của thời đại. Hồ vĩ nhân sống được nhờ có hậu thuẫn Bắc Kinh, nhiều yếu tố kết hợp, như chính trị, quân sự, văn nô, tuyên giáo, hậu cần (mật khu), tất cả hoạt động đều do tình báo phối trí trong một phạm trù duy nhất cướp nước Việt Nam. Bộ máy cướp nước không được chệch hướng mà Hồ đã cam đoan tự tay viết hàng ngàn tờ "công văn, báo cáo mật" gửi về cho Bộ Chính trị đảng Cộng sản Trung Quốc.
Chính cụm từ "cha già dân tộc" đã góp một phần đẩy dân tộc Việt Nam xuống bạc tụy, cùng lúc với đại đa số người chạy theo ảo tưởng đấu tranh vì độc lập cho đất nước mà quên đi những tác hại lâu dài của cộng sản họ Hồ, bởi thế, dễ bị hấp lực cộng sản Trung Quốc lôi cuốn để rồi chấp nhận phi lý làm thân nô dịch dưới tay họ Hồ, thi hành mệnh lệnh của lãnh đạo quốc tế cộng sản Mao Trạch Đông. Ngày nay nhân dân Việt Nam vừa chớm thấy một trong triệu lần tội ác của Hồ Chí Minh. Nhờ truyền thông thế giới khám phá, xác nhận và công bố qua nhiều tư liệu khả tín về tên Hồ sát thủ 1,7 nhân dân Việt Nam chết dưới bàn tay cộng sản, không những thế còn sát hại nền văn hoá Việt Nam một phần đặc thù của nhân loại, từng ấy tộc ác đã trải dài dằng dặc hơn 24 năm (1945-1969), và đến nay 2014. Nhân loại còn kêu gọi nhân dân Việt Nam không thể quên lãng tội phạm "chiến tranh Việt Nam" của Hồ Chí Minh, đối với nhân loại không thể tha thứ được. [7]
Gián điệp Hồ Chí Minh đã trải qua 28 năm hoạt động tối mật, chưa hề tiết lộ những báo cáo theo từng điệp vụ gửi cho Mao Trạch Đông, sau đó những công văn có bí danh Hồ Quang lại vẫn tiếp tục nằm nguyên trạng dưới lớp bao phủ kín do Quân ủy Trung ương Trung Quốc lưu trữ (CPC). 84 năm sau (1940-2014) những gì có tính cách bí mật của họ Hồ, nó đang loé ra từ ánh sáng mặt trời, tuy còn lờ mờ trên con đường đi tới khám phá, nhưng nó là bí mật của hồ sơ gián điệp có nội dung "kích độc" đưa đất nước Việt Nam đến điêu tàn, những người quan tâm đến đất nước cần phải biết tìm hiểu nguyên nhân, vì sao Việt Nam ngày nay đang đứng trước ngưỡng cửa mất nước hay đã mất nước mà nhân dân Việt Nam vẫn mù mờ không hề phản ứng hay lên tiếng phê phán đảng cộng sản của Hồ. Như vậy dù đã có những nỗ lực khám phá thế sự mất nước, nhưng người dân có thấy không và chấp nhận, dám đứng lên đấu tranh không, đó mới là vấn đề sinh tồn của dân tộc Việt Nam.
Hiện nay không có lý luận nào hơn để biện hộ cho họ Hồ bằng mấy trăm công văn bí mật do chính họ Hồ để lại, nó đã thực sự xác nhận Hồ bán nước cho Trung Quốc, không thể chối cãi được và cũng không ai tự đứng ra gánh chuyện của Hồ, chỉ có đồng lõa với Hồ mới bạch hoá tội ác, hay xa hơn biện hộ, cho rằng Hồ có công xây dựng đất nước cộng sản, chỉ cần trả ơn một sát thủ "cha già dân tộc"!
Hiện nay đảng cộng sản Việt Nam cũng có những công văn, báo cáo bí mật của họ Hồ, do Quân ủy Trung ương Trung Quốc (CPC) cung cấp, và trong nội bộ đảng đã bí mật công bố cho nhau cùng biết những gì Hồ đã thực hiện. Một điều khác nữa Bắc Kinh đã cung cấp hồ sơ gián điệp của Hồ cho đảng cộng sản Việt Nam, nhưng không cung cấp bản công văn giải mã, không khác nào "cho thú hoang ăn lương khô không cho uống nước" (吃干食野生动物不喝水-cật can thực dã sanh động vật bất hát thủy), ngạn ngữ của đảng cộng sản Trung Quốc đã nói như thế, cho nên đảng cộng sản Việt Nam sống theo ngày tháng bị miệt thị dưới tay của người chủ Bắc Kinh chuyên làm trò xiếc cộng sản. Do đó những bí mật của họ Hồ có khả năng đe dọa từng ngày lên trên đầu đất nước Việt Nam. Chiếu theo những công văn bí mật của họ Hồ mới có cảm giác rùng mình, thấy biết sợ tương lai của dân tộc Việt Nam không còn con đường hy vọng sinh tồn.
Bản thân Hồ Chí Minh đã là đại gian đồ có những quyết định đại ác, học được tấm gương gian hùng của Mao Trạch Đông, Lenin và Stalin áp dụng cho Việt Nam "đem lại vinh quang cho dân tộc một thứ văn minh khiếp nhược". Tạo ra những thế hệ thanh niên làm thiêu thân theo mưu đồ "đảo lộn sơn hà Việt Nam", Hồ chưa hề bỏ qua bất cứ một thủ đoạn độc ác nào. Có nhiều lúc tội ác của Hồ bị phơi bày, Hoa Nam vội chạy tội, chặn lại những phản đối bằng công thức "Hãy quên đi quá khứ" (往事不堪回首-vãng sự bất kham hồi thủ), thế là xoá sạch mọi đại tội ác của đảng "Bác", thay vào đó ca tụng đảng "Bác" hết lời, "Hồ Chí Minh sáng ngời trang sử". Trên thực tế "quá khứ" của đất nước thuộc về sự kiện lịch sử cần phải ghi lại, nhân dân có trách nhiệm không thể quên, lịch sử để lại cho muôn đời sau, học hỏi cái hay xa thải cái tồi của người đi trước, do đó không thể "quên đi quá khứ" bởi thế Hoa Nam dùng kỹ thuật tuyên truyền xoá dấu vết bán nước của "Bác".
Theo hồ sơ mật mã của Hoa Nam: "Lý Thụy hay Hồ Chí Minh không xuất thân con cái của nhà ai và không ghi nơi sinh, chỉ để lại tên Hồ Quang? Tên tuổi bất bình tường bởi nó xuất thân trong hệ thống tình báo Trung Quốc, sau đó cập nhật hóa luồn cúi vào hệ thống đào tạo tình báo tại Học Viện Quân Sự Hoàng Phố Vân Nam黄埔军校. Chú ý nhất những giảng viên ở thời đầu tiên của Học Viện.
Tôn Trung Sơn bổ nhiệm Tưởng Giới Thạch của Trung Hoa Quốc Dân Đảng làm hiệu trưởng đầu tiên của Học Viện Quân Sự Hoàng Phố (黄埔军校在云南), và những giảng viên quân sự đầu tiên như Lý Đại Chiêu (李大釗) của Liên Xô, Chu Ân Lai (周恩来) của Trung Quốc Cộng sản Đảng, Hồ Hán Dân (胡漢民) và Uông Tinh Vệ (汪精衛) của Quốc Dân Đảng phụ trách khoa chính trị. Hà Ứng Khâm (何應欽) của Quốc Dân Đảng và Diệp Kiếm Anh (叶剑英) của Cộng Sản Đảng. Liên Xô cũng cử một số giảng viên sang công tác tại trường như A.S. Bubnov, G.I. Gilev, M.I. Dratvin, S.N. Naumov, I. Vasilevich (Janovsky), N. Korneev, M. Nefedov, F. Kotov (Katyushin), P. Lunev, V. Akimov. Galina Kolchugina.
Học Viện Quân Sự Hoàng Phố đã từng đào tạo sinh viên sĩ quan như Hồ Quang (Hồ Chí Minh), Nguyễn Sơn, Nguyễn Hải Thần, Hoàng Văn Hoan. Đặc biệt khóa 4, đào tạo những học viên trong số đó gồm có: Lê Hồng Phong, Lê Thiết Hùng, Phùng Chí Kiên, Vương Thừa Vũ, Nam Long, Phùng Thế Tài, Tạ Đình Đề, Lương Văn Tri, Trương Vân Lĩnh, Hoàng Văn Thái, Vũ Lập, Hoàng Minh Thảo. [8]
Hoa Nam đặt tên cho Hồ Chí Minh ráp vào Hồ Quang tạo ra hồ sơ ép duyên gộp với những tên Nguyễn Tất Thành hay Nguyễn Ái Quốc, như trước đó những tiểu sử và nhiều nhân vật chưa hề kết lại thành một mối liên hệ với nhau, đẻ ra nhân vật Hồ Chí Minh, từ đó mượn danh của nhóm ngũ Long để tạo lập uy tín riêng cho Hồ. Một tình báo như Hồ, hoạt động lâu ngày thu thập nhiều kinh nghiệm, học thêm kỹ thuật thoán ngôi, đoạt quyền gian hùng hơn cả thời phong kiến nhà Hán-Thanh, khi đến Việt Nam thẳng tay đàn áp tất cả các đảng phái không đi theo con đường lãnh đạo của Hồ đều bị diệt tuyệt kể cả văn hoá dân tộc Việt Nam. Hiện nay, Hoa Nam vẫn còn lưu giữ những bí mật khai trừ Lê Hồng Phong, Trần Phú, Nguyễn thị Minh Khai, Hà Huy Tập ra khỏi ban lãnh đạo đảng công sản... mượn tay người Pháp tử hình! Và sau ngày cách mạng tháng tám thành công, chính Hồ thủ tiêu Lâm Đức Thụ bởi người này biết quá nhiều về Hồ.
70 năm qua, Trung Cộng nhồi nhét văn hoá phục tùng Hán, ấn tượng hoang mang, lòng dân sợ hãi, tâm lý chờ đợi rụt rè trước khủng bố, nặng nề tình cảm, tránh xa mọi giao tế trong xã hội, nó đã ăn sâu đến nông thôn Việt Nam, kéo dài thời gian đến khi thuận tiện nhất đảng cộng sản đưa dân Việt Nam qua cơn mê say sẩm, ước mơ làm dân Trung Quốc.
Văn hóa Việt cũng thế đang xa dần nguồn sống thực của dân tộc, tuy nhiên vẫn còn lưu truyền tự nhiên trong dân gian, nay còn một nửa văn hóa chưa bị pha trộn bởi thứ văn hóa sỏi đá (Hán). Nếu nhân dân Việt Nam còn có lòng với dân tộc đất nước của mình, hãy lắng nghe văn hóa Việt ngày đêm âm thầm chuyển động trong sóng gió cuồng bạo, dù bão táp cũng không thể "đảo lộn sơn hà". Hy vọng như vậy.
Huỳnh Tâm
danlambaovn.blogspot.com
_____________________________________
Tham khảo:
[1] Bạn đọc hãy nhanh đem về máy những tài liệu tại địa chỉ này để đối chiếu tài liệu mà chúng tôi chuẩn bị công bố: www1.archives.gov.vn/TrienlamTQ/ .
[2] Nguyên văn: (会不会有一天, 针头在他的口袋里, 露出本身的胡志明视频生活一直吹嘘毛泽东: "我收到了钱, 很慷慨的特许权使用费不知道在哪里使用的所有, 在天花在传统音乐, 悲伤与她, 有时在池塘支付鱼吃了.)
[3] Nguyên văn: ("龙标武(武肯塔基州) 说: "鲤鱼, 复制, 芝麻,...... 生活在池塘罗非鱼并不太平, 他们太害怕 "叔叔" 谁花了培训. 有 "叔叔" 告诉我: "今天的鱼停食几天来教育他们" 再将鱼被发现球 "大叔" 的卜来. "大叔"说, "你看到了, 人们也喜欢让他们一个新的饥饿无畏的权力, 因此, 在采取政治宣传必由之路越南人民, 这是非常重要的我们党")
[4] Triển lãm Thư pháp thơ chữ Hán của Bác Hồ tại Văn Miếu - Quốc Tử Giám.
baomoi.com/Trien-lam-Thu-phap-tho-chu-Han-cua-Bac-Ho-tai-Van-Mieu--Quoc-Tu-Giam/121/11026441.epi
[5] dantri.com.vn/van-hoa/trien-lam-dau-tien-ve-thu-phap-tho-chu-han-cua-chu-tich-ho-chi-minh-730192.htm
[6] Báo Tiền Phong loan tải, triển lãm Thư pháp thơ chữ Hán của Hồ Chí Minh khai mạc vào sáng ngày 13/5 tại Viện Dầu khí Việt Nam:
tienphong.vn/van-nghe/trien-lam-thu-phap-tho-chu-han-cua-bac-ho-dau-tien-o-viet-nam-626931.tpo
news.go.vn/van-hoa/tin-1315470/trien-lam-thu-phap-tho-chu-han-cua-bac-ho-dau-tien-o-viet-nam.htm
[7] Backchina: backchina.com/
[8] Học Viện Quân Sự Hoàng Phố (黄埔军校在云南)
/kunming.551.cn/Item/14023.aspx
Bạn đọc tham khảo thêm tài liệu:
- tudou.com/programs/view/s398cJjvlac/
- tunhan.wordpress.com/2013/03/18/cuu-cs-danh-gia-toi-ac-cua-ho-chi-minh/
- globalview.cn/readnews.asp?NewsID=614
mũi Đại Lãnh
Click for full story.
Ngày thứ 3: 30/4/2010
Đúng 4h sáng, chuông điện thoại reo, tôi quờ quạng đưa tay tắt, mở nửa con mắt ra nhìn ngó, chỉ một màu đen và sự tĩnh mịch. Lăn lóc thêm 5ph để chiến đấu với cơn buồn ngủ và sự ê ẩm của cả ngày hôm qua, tôi ngồi bật dậy nhìn ngó xung quanh: trời vẫn tối, 6 đứa vẫn đang ngủ ngon lành, hình như anh Ana (Sơn) ngủ ở phòng bên cạnh vì không đủ chỗ ở đây. Cơn giông đêm qua đã dứt, nhưng theo đúng dự đoán của tôi và bác bộ đội, hôm qua có giông thì rất ít khả năng hôm nay thấy được mặt trời mọc, mặc dù mặt trời vẫn lên đều đặn và đúng hẹn. Tôi ngồi dậy, bước nhè nhẹ ra hành lang, đứng ở đó một hồi lâu cho tỉnh hẳn, và cũng là để xem tiến độ trời sáng. Ra ngoài hiên, trời đang dần sáng lên, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy mặt trời phía biển, sương đang phủ khắp nơi, bầy chó vẫn ngủ ngon lành, chắc bầy kia cũng đang ngon lành như thế nhỉ - tôi cười mỉm một cái, cười mà như mếu vì đang rất ngái ngủ. Quay trở lại hành lang thì thấy cô trông coi hải đăng cũng vừa dậy, tôi ngỏ ý muốn lên hải đăng, cô vui vẻ mở cửa cho tôi, còn dặn với lại rằng nhớ đi cẩn thận vì hôm qua mưa có thể tạt vào thềm gỗ. Thế là tôi hăm hở sang kêu anh Ana dậy, chạy lại phòng bên này lấy máy ảnh, tripod, đá thằng Hoài, Heo, C mỗi đứa một cái, chỉ có C là có động thái cựa quậy, thế là lay lay vài cái cho dậy luôn, cũng tại nó bảo tôi sống chết thế nào cũng phải lôi nó dậy sáng nay.
Thế là 2 tên hăm hở và một tên lờ đờ bò lên hải đăng, trời lúc này đã sáng tờ mờ, tôi cũng không vội, vì đã tự nhủ là không có mặt trời. Bậc thềm cầu thang xoắn hoàn toàn bằng gỗ, bước rất êm, phải mò mà đi vì rất tối. Đi một hồi lâu mới lên tới đỉnh đèn, anh Ana kéo chốt cửa, mở ra, ánh sáng của buổi sớm tràn vào đường đi, kèm theo cả cơn gió mát làm tỉnh cả người. Tôi nhanh chân bước lên, chui qua khe cửa ấy, và trước mắt tôi bây giờ là núi, là biển, là khe, là đâu đó tiếng sóng vỗ rì rào, cả tiếng những con tàu dập dềnh ngoài xa. Trong cái bán kính vỏn vẹn 2 mét ấy, toàn bộ cực đông đang nằm trong tầm mắt, chưa bao giờ tôi thấy cao và tự do đến thế. Đi một phòng quanh ban công, tính từ cửa là hướng mặt trời, bây giờ đang làm một dải sáng phía xa, thì bên phải là mũi Điện, còn bên trái là cung đường Phước Tân - Bãi Ngà cùng bãi biển ăn sâu vào đất liền, còn sau lưng, bây giờ nhìn xuống mới thấy nguyên một quả núi và con đường mòn mà chúng tôi đêm qua đã vượt. Tôi đứng một hồi lâu để nhìn cho đã, để gió thổi lồng lộng mát rượi cả lòng. Lúc bấy giờ tôi chỉ ước có một cái lens góc cực rộng để thu lại hết những gì tôi đang thấy, màu xanh của núi, màu xanh của biển, màu vàng của ánh nắng đang dập dềnh ngoài xa cùng những chiếc thuyền đánh cá, màu trắng của những bãi đá, màu đỏ gạch của mái nhà phía dưới, và chen lẫn đâu đó là màu đen những cánh chim đang chao nghiêng thật nhanh, náo động cả buổi bình minh. Tôi cũng dựng máy bấm một số khung hình gọi là kỉ niệm, mặc dù biết không thể nào là đủ rộng với range 18-55mm. Thế rồi 3 đứa ngồi chơi trên đó một lúc lâu, trèo lên cả cột đèn đang xoay, sờ tay vào cái nguồn sáng mà đêm qua nhờ nó mới biết là đã đến nơi.
Khi đã ngồi chán chê, cả 3 bảo nhau xuống đánh răng rửa mặt và gọi mọi người dậy, lúc này là gần 6h sáng, mọi thứ đã sáng rõ. Trong lúc chờ tất cả sửa soạn, tôi đi một vòng quanh khu nhà, lang thang một tý, và nghiên cứu con đường dẫn ra khe đá mà đứng trên đỉnh hải đăng tôi đã nhìn thấy. Rồi cả 8 đứa ra đó tíu tít chụp ảnh, ngắm biển, ngắm núi. Nếu như đứng trên đỉnh hải đăng, tôi cảm nhận được cái cao và rộng, thì ở đây, độ sâu của khe đá khiến tôi không cưỡng lại được, phải bò ra để nhìn xuống một cái, để thấy sóng biển vỗ vào bờ đá gần hơn là chỉ nghe văng vẳng từ trên cao.
Lúc này nhìn lên hải đăng, có một nhóm bạn trẻ cũng vừa lên tới, có lẽ cũng như chúng tôi vậy, nhìn kỹ thì thấy các bạn ấy đang mân mê cái tripod mà tôi làm biếng đem xuống lúc sớm. Cả nhóm tôi cũng lên lại hải đăng bởi TT xinh đẹp muốn xem thử trai trên ấy có đẹp bằng trai dưới này không >.<. Lên tới nơi, nghe giọng và nghe cái cách mà các bạn ấy nói chuyện, mới biết là người Hà Nội, tôi bỗng thấy thích thú bởi cái ý nghĩ chợt lóe lên: trong cái ngày 30/4 thống nhất đất nước này, trên ngọn hải đăng cực đông đang có đủ cả 3 miền: Hà Nội, Huế, Sài Gòn đấy.
Chụp ảnh và cười đùa chán chê, tôi nhận ra là từ chiều hôm qua tới giờ, cả lũ mới chỉ có một bát mì tôm, chắc ai cũng đói meo cả, thế nên tôi bảo mọi người nhanh chóng xuống dọn dẹp để còn đi tiếp Tuy Hòa, may ra có cái ăn. Đồ đạc thu xếp cẩn thận, quét dọn phòng ốc lại cho các bác và trò chuyện một tý, chúng tôi chụp một bức ảnh kỷ niệm ở đây rồi tay xách nách mang lên đường xuống núi.
Lần này chúng tôi đi theo hướng biển, men theo lối mòn sát biển, rồi lội qua một khe nước là tới bãi biển, ở đây hình như đang có cắm trại của công nhân một nhà máy nào đó ở Tuy Hòa. Đi tiếp mấy trăm mét theo bãi cát, tôi trở lại nhà ông Mười, lúc này ông đã về. Trông ông còn rất trẻ so với tưởng tượng của tôi, đúng hơn là nên gọi là chú Mười mới phải, anh Ana tới bắt chuyện với chú rất vui vẻ, chú cũng lấy làm tiếc vì đêm qua không gặp được nhóm và chúc nhóm tiếp tục hành trình an toàn, hẹn ngày gặp lại Đại Lãnh.
4 chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh trên cung đường Phước Tân - Bãi Ngà, qua một khúc nhỏ đường ven biển là đã đến đường làng với những khu nuôi trồng thủy sản hai bên đường. Ngôi làng nhỏ được núi bao bọc, ở giữa lại có hồ với những chiếc quạt nước xoay tít, nước bắn lên trông thật thích mắt, cứ như là ốc đảo ấy. Đi mãi đến gần Tuy Hòa, qua vài cái ga địa phương mới thấy một trạm xăng. Cứ thử tưởng tượng nguyên chặng đường từ đèo Cả xuống vũng Rô, rồi qua bãi Ngà mà thiếu xăng thấy ớn quá, cũng may mà cả đoàn có dự tính trước, đổ đầy ngay khi chuẩn bị vượt đèo.
Vào tới thành phố Tuy Hòa, chúng tôi dừng lại ở một quán cơm đường Trần Hưng Đạo. Bây giờ là 11h, bữa sáng tiện thể thành bữa trưa luôn. Do trời khá là nóng và đã di chuyển 2 ngày quá mệt nên tôi thống nhất với C là sẽ nghỉ trưa tại quán trà sữa của bạn Minh Huy rồi mới đi tiếp. Hỏi mấy bác ngồi bàn bên cạnh đường tới ngã tư Lương Văn Chánh - Lê Lợi thì một bác mừng như bắt được vàng, tự giới thiệu là giáo viên của trường Lương Văn Chánh, chỉ trỏ rất tận tình, lại còn rút cả tờ giấy bạc đựng thuốc lá ra vẽ đường cho tôi. Nhiệt tình là thế, nhưng mà bác ấy vừa ăn xong, lại có chút hơi men của bia trong người nên tay cứ giữ chặt lấy tay tôi không buông, miệng quát ra mưa ra gió (mưa và gió là nghĩa đen ấy ạ T_T). Mãi một hồi lâu dạ dạ, cám ơn, bác mới chịu thả tôi ra. Người miền Nam cái tính nhiệt tình nó thế, tôi để ý rằng ở trong này, người ta rất hứng thú khi được hỏi đường, chắc chắn là sẽ chỉ đường cho mình, cho dù người ta thậm chí . . . không biết đường. Cũng bởi thế mà 2 năm trước tôi từng chạy tuột từ bến xe phía Nam sang phía Bắc của TP Nha Trang bởi một anh ở ngã tư chỉ đường “khí thế”. Chào mọi người ở quán cơm, chúng tôi đi theo chỉ dẫn một hồi thì tìm được quán Ayda không mấy khó khăn, quán giờ này đang không có khách, nên khá là rộng rãi và yên tĩnh. Mọi người tranh thủ uống nước, nghỉ ngơi và chơi một số trò chơi lego, còn tôi và Heo thì đem hết đồ điện và ổ cắm ra sạc và xả lại toàn bộ. Từ trung tâm TP Tuy Hòa đi ghềnh đá đĩa khoảng 30km, nhưng đi buổi trưa chiều thì không đẹp bằng lúc hoàng hôn, mà nếu đi thì coi như lúc về có khả năng phải vượt đèo Cả không kịp ghé xuống Vũng Rô chụp ảnh, vì thế tôi quyết định bỏ qua chặng này, cũng là để đảm bảo an toàn ở chặng vượt đèo chiều nay.
Khoảng 13h, chúng tôi gửi lại đồ đạc ở quán rồi đi chơi tháp Nhạn, các bạn nữ có vẻ náo nức vì cái tháp, còn tôi thì lại náo nức vì ở tháp, có thể thấy được toàn cảnh thành phố. Tuy Hòa đang thay đổi từng ngày, từ trên nhìn xuống biết cơ man nào là nhà mái ngói, cầu Đà Rằng dài nhất miền Trung giờ cũng đang có người anh em đang sắp thành hình bên cạnh. Tuy Hòa có núi, có sông, có biển liền kề không lâu nữa cũng sẽ bắt kịp Nha Trang láng giềng, to hơn và đẹp hơn.
Chào tạm biệt Tuy Hòa, 4 chiếc xe bon bon trên con đường thẳng tiến về Nha Trang. Giờ này đang là mùa gặt, hai bên đường người ta phơi đầy thóc vàng ươm, xa xa lại có khói tỏa từ những mảnh ruộng đang đốt chân rạ. Xe chúng tôi đi xuyên qua đám khói, cảm giác thật như đang bước ra từ trong sương, thật sảng khoái và yên bình. Ngay trước chân đèo Cả, trời bỗng đổ mưa ào ào, ai nấy đều tặc lưỡi “sao cứ vượt đèo là y như rằng trời mưa”, thế này thì vụ vũng Rô và chụp đèo Cả cũng phải bấm bụng mà cho qua chứ sao nữa. Trời đang nắng như đổ lửa mà mưa cứ ào ào, đường đèo bỗng đẹp đến lạ kì, hơi đất bốc lên ngun ngút, lại thêm mưa đọng trên mặt đường lấp lánh. Cứ mỗi đợt ôtô chạy qua, đám hơi đất lại bị thổi bạt đi rồi tụ lại, dày đặc và chen chúc. Đèo Cả chiều nay và tối qua đều mưa, chỉ khác là mọi vật rõ ràng hơn, xe cũng vắng hơn, thế nên chúng tôi vượt 12km không mấy khó khăn, lại được ngắm cảnh, chỉ tiếc là vì mưa nên không thể chụp ảnh mà thôi. Qua Vạn Ninh, rồi Ninh Hòa, trời vẫn mưa nhưng nhẹ hơn, có một số chỗ tạnh hẳn. Đến gần Nha Trang thì trời lại đổ mưa lớn, xe lại không thể chạy lên đèo Rù Rì, thế là chạy thẳng đường biển trong cơn mưa rào. Mò đường tới được nhà em Bình Minh ở Nha Trang thì tôi cũng ướt nhẹp. Nhà ở trong một con hẻm đường Nguyễn Thiện Thuật, vừa trung tâm lại vừa sát biển, cô chú bố mẹ em Minh là người Bắc, cũng vừa đi Tuy Hòa về chiều nay, sớm hơn chúng tôi một tý vì đi ôtô. Ổn định xong, mưa cũng ngớt, mọi người kéo nhau đi ăn tối, Heo có vẻ mệt sau 2 ngày dầm mưa nên ở nhà. Ăn uống nhanh gọn, cả đám ghé siêu thị mua ít đồ lặt vặt rồi kéo nhau đi mua đồ nhậu đem ra biển chơi. Thằng Heo hình như ngửi được mùi cá bò, mực nướng và xoài xanh hay sao mà cũng mò ra cho bằng được, cùng cả lũ chấm chấm mút mút mút. Tại đây cả đám còn được thưởng thức màn ăn đậu phộng tốc độ cao của Hoài và Heo, bốc đậu bằng cả 2 tay, miệng hoạt động hết công suất, thật là khiếp T_T
Đêm thứ ba của chúng tôi kết thúc trong tiếng cười, trong những muỗng kem đầy vui vẻ. Ít ai biết hay để ý rằng, những con người trong ảnh đã đi được hơn 800km trong 2 ngày vừa qua.
- Sô-lô-khốp chiến đấu ở chiến trường Tây Nguyên thời chống Mỹ, sáng tác tác phẩm "Mặt đường vô vọng".
- Sô-lốp-khốp có một người vợ và 2 đứa con nhưng do chiến tranh tàn khốc đã cướp đi vợ và con ông, chính vì thế mà cuộc són (sống) của ông k (không) bao giờ cười mà chỉ biết khót (khóc) ban ngày thì những giọt nước mắt kèm (kiềm) nén đóng khô lại trong trái tim ông còn ban đêm thì giọt nước nc (nước) leo lên trên gối uơc (ướt). Sau một thời gian ông lão đi kéo xe bò để kiếm sống.
- Bài thơ “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Thi trong tập Truyện Tây Bắc.
- Khi gia nhập vào bộ đội, việt (Việt) học tập chăm chỉ để theo anh Quyết sau này làm cán bộ thay anh. Vì vậy, khi việt học chữ thua mai thì việt tức quá, đập đầu vào đá cho đến khi chảy máu hết tức mới xong. Khi bị giặc bắt thì việt nút (nuốt) thông tin vào bụng, địch dùng mọi thủ đoạn để uy hiếp, tra tấn dã man để lấy thông tin nhưng việt thà chết chứ không tiết lộ ra bất cứ thông tin nào, dù là nhỏ nhoi nhất.
(Khi nói về quê hương của Sô-lô-khốp, nhiều em viết ông sinh ra ở Sông Hồng. Khi phân tích về đoạn thơ Sóng của Xuân Quỳnh, cả bài làm của một số thí sinh từ đầu đến cuối toàn nói là của Xuân Diệu)
Dùng từ ngữ ngây ngô:
- Xuân Quỳnh đã "phơi" bài văn của mình ra như vậy mà không sợ bị "giảm giá".
- Mổ xẻ trái tim để tìm ra hóc môn yêu.
- Khát nước thì uống nước rồi khỏi bị khát ngay nhưng khát tình thì uống gì đây cho đỡ khát thèm.
- Khi yêu nhau mà người yêu của mình đi nghĩa vụ thì thối óc.
- Việt rất dũng căm không sợ chết, đối với việt chết là cái hồn rời khỏi các lên nóc nhà chơi.
- Sóng của Xuân Quỳnh là một cội nguồn của Văn học Việt Nam.
- Lúc đầu chờ đợi trog sự lạc quan càng ngày càng trở thành bi quan. Họ muốn chạy tới nơi xa để gặp lại người yêu của mình chứng đó đủ thấy được sự thiệt thòi của người đàn bà khi trai gái, bồ bịch.
So sánh, liên tưởng... “siêu hạng”
- Tình yêu như 1 thanh sô cô la dễ chảy nước, đen xì xì nhưng lại rất thơm và ngon.
- Tôi - đứa con của một tình yêu mang tên Si đa. tôi là đứa con bị gia đình ruồng bỏ là nỗi thất vọng của dòng họ,và họ bỏ tôi, bơ vơ, lạc lỏng giữa cuộc đời đầy mưu sinh và phức tập. Đâu còn ai nhớ đến tôi đâu. (câu 2, nghị luận xã hội)
- Đúng vậy, chúng ta là những con chim chiếc lá kia, sống trong cs (cuộc sống) hòa bình này thì phải cất cao giọng hót trong sáng cao 1 chết của mình và đem màu xanh tươi tắn hy vọng tô điểm cho cuộc đời. Với một sự thật mà mỗi chúng ta phải hiểu đó là "có vay, có trả" khi bạn cho đi một cái gì đó dù bé nhỏ.
- Sóng như một chàng trai khù khờ, dại dột, một thân một mình, thế cô, thân cô, tự mò ra tận bể để tìm người đàn bà mà mình chót yêu. Sóng là thứ Tình yêu lúc thì trào lên, lúc thì tụt xuống như cục đá tan từ từ.
Diễn đạt trùng lặp, luẩn quẩn, rối rắm
- Các bạn ở, các bạn hỡi, các bạn, các em có biết không. Các bạn của lớp chúng ta, có thấu hiểu cho ý chí, nghị lực, tình thương của con người không. Nhà tôi nghèo. Ba, mẹ anh chị tôi đều ngèo (nghèo) nhưng chẳng thèm làm điều tàn ác. Lúc nào cũng tội nghiệp, thương yêu nhau đến hết cỡ. Đến con gà của hàng xóm chạy sang vườn nhà tôi, tôi, các anh chị tôi cũng không dòm ngó nữa là. (câu 2, nghị luận xã hội)
- Ở câu 3a, (5 điểm), phân tích nhân vật Việt trong “Những đứa con trong gia đình” của Nguyễn Thi. Một thí sinh chỉ viết được đúng gần 200 chữ với những câu cú tối nghĩa, luẩn quẩn như: "Những đứa con trong gia đình hôm nay em rất sướng vừa qua cuộc sống em rất vui sướng. Vui sướng, bạn bè của quan tâm cuộc sống rất đẹp. Nhân vật viết truyện ngắn những đứa con trong gia đình hôm nay bạn bè của cuộc sống, cuộc sống vui sung sướng khi quan tâm giúp đỡ bạn bà, giúp đỡ lẫn nhau bạn bè việt truyện ngắn hôm nay bạn bè quan tâm nhân vật Việt… ".
Nguyễn Thi có bút danh Nguyễn Ngọc
Dù câu “Phân tích nhân vật Việt trong truyện ngắn Những đứa con trong gia đình của Nguyễn Thi là đề “đóng” nhưng nhiều TS đã thể hiện khả năng “sáng tạo” kinh hoàng.
Một TS đã tưởng tượng hoàn cảnh gia đình Việt vô cùng bi đát: “Cả gia đình em thương binh Việt bị chết sạch sẽ, cả nội ngoại cha mẹ anh chị em đều bị thằng Pháp đem ra pháp trường bắn hạ, chỉ có Việt bị thương còn sống với chị Liên đi bộ đội ở nhà chú Năm…”. Khi bị thương nằm lại rừng cao su “Việt không sợ chết mà chỉ sợ con ma lè lưỡi dài thòn lòn ngồi trên rừng cao su rên khóc đòi con… Lúc này Việt nhớ đến má, nhớ khi xin má đi bộ đội má không cho bảo chị mày lớn đi trước, mày còn nhỏ đi rủi chết như má làm sao(!)Giờ thì Việt nằm chèo queo sợ ma run run…”.
Nếu không có óc tưởng tượng “phong phú” thì không thể nào TS viết được những dòng thế này: “Việt bị lạc đồng đội 2 ngày 5 đêm, anh lê đi đến đâu ruồi bu đen ngòm đến đó. Chỗ vết thương ra máu rất nhiều, có chỗ ướt sũng, chỗ dẻo nhẹo, chỗ thì khô cứng. Anh lê mũi lê đi trước, hai cù lôi tay nhất cánh tay anh lên, cái chân bị thương cho nó đi sau cùng, anh không biết mình đang bò lên những gì nữa vì anh đang bất tỉnh. Tỉnh dậy là anh tìm súng. Tao thấy thằng giặc là tao bắn nó liền. Súng của tao chưa hết đạn mà. Nhưng thực tế anh bị mù thì làm sao thấy mà bắn được…”.
Khi nói về tính trẻ con gắn với những thành tích của Việt, một TS nhận xét: “Việt rất đỏng đảnh trẻ con ngay cả ở nhà lẫn ở chiến trận. Tham gia quân lính rồi nhưng Việt chưa đủ vị thành niên 17 nên không được phát súng. Việt lấy ná thun bắn chim hằng ngày đi bắn giặc. Mà Việt giỏi lắm, dù chỉ bằng công cụ thô sơ ấy mà bắn cháy được xe bọc thép và cả tiểu đoàn Mĩ chết sạch còn anh chỉ bị thương nhẹ ở chân không đi được nên lếch trong rừng cây cao su mấy ngày đêm mà không ra được”.
Chuyện lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia không khó tìm trong bài làm của các sĩ tử năm nay. Cá biệt có TS lý giải cội nguồn lòng yêu nước, sự dũng cảm của Việt rằng “Việt được má Út Tịch sinh ra ở vùng sông nước sau khi cha và nội bị Pháp chặt đầu nên ghét thằng Pháp hơn ai hết. Việt yêu nước như mẹ, chiến đấu như mẹ, anh hùng như mẹ mình. Chị Chiến thì chẳng khác tí gì mẹ từ miếng ăn miếng ngủ cho tới chăm sóc em”.
Có thí sinh cho rằng “Xuân Quỳnh sống cùng thời với Hồ Xuân Hương, hai nhà thơ hợp sức lại lên án xã hội phong kiến ràng buộc yêu đương tự do, nhất là để giải thoát phụ nữ…”. Đi vào phân tích câu chữ và hình ảnh, các TS tha hồ suy diễn. Hãy đọc lời văn của TS phân tích sóng và em: “Xuân Quỳnh mượn sóng để nói người con trai phiêu bạc giang hồ để cho em ở lại đợi mong đến mòn mỏi, đau buồn tuyệt vọng”.
TS khác “phát hiện” ra một điều hết sức mới mẻ rằng “Nghiên cứu kĩ bài thơ cực hay này em phát hiện ra trên thế gian này chưa có ai khám phá ra một chân lí mới như Xuân Quỳnh: sông lúc nào cũng hẹp hơn bể. Vì vậy tả tình yêu phải tả biển thôi chứ sông làm sao hiểu được tình yêu của những ai đang yêu. Bài thơ hay như thế nên khi đọc xong nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu phổ nhạc ngay bài hát Thuyền và biển mà bây giờ ai yêu nhau cũng phải hát”.
Phân tích các cụm từ “dữ dội – dịu êm”, “ồn ào – lặng lẽ”, một TS viết “Đó là những cung bậc của tình yêu trong một người phụ nữ. Ai cũng nói tình yêu phụ nữ khó hiểu lắm. Khi mới yêu thì họ dịu êm, lặng lẽ, khi về làm vợ rồi thì dữ dội và ồn ào. Điều này đúng thực tế lắm”.
Giáo viên chấm thi thường xuyên bắt gặp những lỗi ngớ ngẩn trong bài làm của nhiều TS. Ở câu hỏi về tác giả Sô-lô-khốp thì TS cho rằng “Tác phẩm của Sô-lô-khốp nói về những căn bệnh tâm thần của quốc dân Trung Quốc”.
những bài văn tốt nghiệp dở cười dở mếu
Nhà văn người Nga này đoạt giải Nô-ben văn học nhưng các TS thì “trao” cho ông nhiều giải thưởng khác nhau: Giải Nô-ben toán học, giải thưởng Hồ Chí Minh về văn hóa văn nghệ, giải thưởng Ju-li-e (?!?); cũng có bài làm khẳng định ông quốc tịch Pháp, Mỹ, Ghana, Trung Quốc; gắn bó với dòng sông Nin, sông Xen; còn cho rằng Sô-lô-khốp hy sinh trong kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ… Có TS nói “Nguyễn Thi có bút danh Nguyễn Ngọc, tên khai sinh là Nguyễn Trung Thành”…
- Hà Nội Và Tôi..
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Tuổi thơ của tôi đầy ắp những kỉ niệm về những con đường vương đầy lá vàng rơi. Hay những cái rét như cắt da, cắt thịt mỗi khi gió mùa đông bắc tràn về. Hà Nội của tôi - tuổi thơ của tôi trải dài trên con phố Lý Thường Kiệt. Ở nơi đó, có một căn gác nhỏ xinh xinh, nơi cả gia đình tôi cùng chung sống. Trong kí ức của tôi, tuổi thơ là những tiếng cười nói vui đùa, tiếng gọi nhau i ới của lũ bạn cùng xóm. Là những trò đùa tinh nghịch của một thời bé dại. Để rồi sau đó.. bị mẹ.. đánh đòn.. Những năm tháng đó, những kỉ niệm đó cứ in sâu mãi trong tâm trí của tôi.. Và có lẽ.. Sẽ chẳng bao giờ, chẳng bao giờ tôi quên được, những năm tháng ấy.
- Hà Nội Ngày Tháng Cũ..
Mẹ kể với tôi rằng.. Từ khi còn rất nhỏ tôi đã là đứa bé vô cùng say mê âm nhạc. Cứ mỗi lần tôi khóc mẹ lại dỗ dành bằng cách đặt tôi nằm bên chiếc đài các xét rồi mở cho tôi nghe những bài tình ca về hà nội. Và lần nào cũng vậy, tôi sẽ nín ngay, còn đôi mắt thì lim dim, mơ màng theo giai điệu ru rương của bài hát. Đến bây giờ, cứ mỗi lần nằm áp tai bên chiếc radio cũ kĩ đó, tôi lại mơ về những tháng ngày thơ bé của mình. Và cũng chính từ những bản tình ca đó.. Một Hà Nội xưa, một Hà Nội thật long lanh huyền ảo lại hiện ra trong "Giấc mơ" của tôi..
- Tự Khúc Ngày Sinh..
Đêm nguyên sơ khi tôi chào đời.
Mẹ vơi cơn đau yêu thương nghẹn lời.
Dòng sữa nóng ấm áp lời ru bên nôi.
Chắt chiu nuôi tôi nên người.
Mỗi sáng sớm ôm tôi vào lòng.
Tình cha mênh mông bao la biển rộng.
Chập chững bước tôi đi tuổi thơ qua mau.
Chấp chới bay những khát khao.
Bao năm qua cánh chim muôn phương trời.
Giữa nắng gió cuốn trôi.
Yêu thương ơi chốn nao nơi xa vời.
Khi đơn côi rã rời.
Lúc nước mắt thay cho nụ cười.
Gọi tên đêm xưa ký ức ngây thơ.
Dịu êm trong mơ dòng sữa mẹ hiền.
Vòng tay cha xóa tan bao ưu phiền.
Vượt qua ngàn sóng gió cánh chim về giữa muôn trùng.
Vang giữa đêm lạnh tiếng khóc nguyên sơ.
Vượt qua ngàn sóng gió cánh chim về giữa muôn trùng.
Dưới mái nhà xưa giấc mơ đêm nồng.
..
- Mãi Vẫn Là Tuổi Thơ Tôi Hà Nội..
Hà Nội của tôi, thật ngộ nghĩnh và đáng yêu. Với những tiếng rao đầy mê hoặc của những người bán hàng rong. Tôi thích nhất là tiếng rao của những người bán quà vặt. Có những lần nge thấy tiêng rao đó, lũ trẻ con chúng tôi lại xôn xao, nháo nhác.. Đứa thì chạy về nhà xin tiền cha mẹ, đứa thì đứng ngẩn tò te nhìn người bán hàng sửa soạn đồ ăn.. Những tiếng rao ấy đã đi sâu vào trong tâm trí tôi, trong tâm trí của biết bao nhiêu người dân Hà Nội.. Những tiếng rao ấy lại vọng về trong nỗi nhớ, trong kí ức của một tuổi thơ tôi Hà Nội.
- Lênh Đênh..
Những người nghệ sỹ như chúng tôi, luôn bôn ba khắp nơi.. Vào Nam - ra Bắc. Cuộc sống nơi đây mai đó gần như đã gắn liền với những bản tình ca. Nhưng cho dù có đi đâu - về đâu tôi vẫn sẽ chọn Hà Nội là điểm dừng chân cuối cùng cho suốt chặng đường đời của mình.. Về nơi đó, có gia đình, có bạn bè, có những người luôn yêu mến động viên, ủng hộ cho tôi. Và cũng ở nơi đó, có cả những kí ức của những cuộc tình còn dang dở.. Cuộc đời nghệ sỹ là thế. Cứ lênh đênh, bồng bềnh trên khắp mọi nẻo đường của đất nước. Và với tôi, Hà Nội sẽ là cái đích cuối cùng, sau những tháng ngày lênh đênh đó.
- Khoảnh Khắc..
..
- Mùa Thu Cho Em..
Hà Nội lúc này.. đang vào "Thu". Mùa thu Hà Nội tuyệt đẹp, vừa lãng mạng, vừa nên thơ. Tôi thích nhất là đi bộ lang thang trên những con đường vương đầy xác lá. Hay những chiều thu Hà Nội, cũng lũ bạn, đạp xe, chạy thong dong trên con phố Phan Đình Phùng.. Và chúng tôi, lại được ngắm nhìn những tà áo dài, thướt tha trong cái nắng hanh vàng của những ngày "Thu sớm".
- Hà Nội Mùa Vắng Những Cơn Mưa..
- Gửi Người Em Gái..
..
- Nhớ Về Hà Nội..
Lớt phớt những hạt mưa phùn lạnh lùng bay trong gió. Đâu đó, còn vương lại cái rét căm căm của những ngày cuối "Thu". Khoác trên mình chiếc áo lông to xù xụ, tôi mở cánh của thật lạnh, để đón chào một ngày mới . Ngoài kia, những hạt mưa phùn vẫn cứ rơi. Tôi suýt xoa bởi cái lạnh của mùa đông năm cũ vẫn còn xót lại trước hiên nhà . Trên đường phố , đôi ba dăm người cầm trên tay những cành đào lộc bé tí tẹo. Cành đào thì bé nhỏ xinh xinh, nhưng những cánh đào vẫn thắm một màu riêng biệt. Vậy là Hà Nội đã sang một mùa xuân mới. Một mùa xuân long lanh như những giọt sương đọng trên từng cánh lá. Một mùa xuân ngọt ngào như chiếc bánh rán mật óng ả. Ôi! Hà Nội của tôi..
..
Hà Nội ơi! Hà Nội ơi!
Cái ngày tôi chia xa Hà Nội.
Giờ ra đi mới thấy lòng tiếc nuối.
Những kỉ niệm một thời nông nổi.
Cứ thôi thúc hoài, khắc khoải nơi trái tim.
Hà Nội ơi! Hà Nội ơi!
Khát vọng trong tôi, tình yêu trong tôi.
Thời gian có bao giờ phôi phai.
Như nước Hồ Gươm xanh vời vợi.
Như hương hoa sữa nồng nàn đắm đuối.
Bước chân tôi qua bao nẻo đường.
Vẫn mong một ngày trở về quê hương...
..
Sau một thời gian dài im hơi lặng tiếng, Minh Quân cho biết anh đang gấp rút chuẩn bị ra mắt album mang tên “Nơi tôi sinh Hà Nội”, gồm các bài hát viết về Hà Nội. Album này cũng là một lời tự sự của Minh Quân với khán giả, với những người yêu mến Minh Quân, với Hà Nội. Minh Quân cho biết: “Đây là một món quà đặc biệt mà Quân muốn gửi đến đến cha mẹ mình, đến khán giả nói chung và dành cho thủ đô nói riêng. Là một người con của Hà Nội, sinh ra và lớn lên trên mảnh đất ngàn năm văn hiến, Quân đã mang cả tình yêu và sự gắn bó của mình đối với Hà Nội vào những ca khúc ấy”.
Ngày 25 - 9 - 2010. Ca sĩ Minh Quân cùng Phương Nam Film đã cho ra mắt album vol 5 với tên gọi "Nơi tôi sinh - Hà Nội" đúng dịp nơi ấy tròn nghìn năm tuổi. Không chỉ là 10 ca khúc hay về Hà Nội chuyển tải đến người nghe, album còn là một cuốn phim, một câu chuyện cuộc đời của chàng ca sĩ răng khểnh.
Bằng âm nhạc, Minh Quân đem đến những hình dung về người con sinh ra, lớn lên ở chốn Hà thành. Tuổi thơ của anh đầy những kỷ niệm về mảnh đất này, là căn gác nhỏ xinh xinh trên phố Lý Thường Kiệt, nơi cả gia đình bên nhau đầm ấm, là đám trẻ nhỏ với nhiều trò đùa tinh nghịch đến mức bị đòn roi, là tiếng rao đêm ám ảnh, là mùa thu cùng người yêu dấu... Anh kể cho mọi người nghe về một cậu bé say mê âm nhạc đến mức chẳng gì có thể dỗ được cậu nín khóc ngoài những bản tình ca từ chiếc cassette cũ kỹ. Để bây giờ, trở thành giọng ca chững chạc, tinh tế trong làng nhạc nhẹ, đi khắp bốn phương trời, anh vẫn khẳng định: "Nơi đây là bến đỗ cuối cùng của tôi!". Những câu chuyện ấy kết nối "Hà Nội và tôi" (Lê Vinh); "Tự khúc ngày sinh" (Trương Quý Hải); "Mãi vẫn là tuổi thơ tôi Hà Nội" (Nguyễn Cường); "Lênh đênh" (Hồng Đăng); "Hà Nội mùa vắng những cơn mưa" (Trương Quý Hải); "Gửi người em gái" (Đoàn Chuẩn - Từ Linh); "Nhớ về Hà Nội" (Hoàng Hiệp)... thành một mạch chảy cảm xúc sống động mà rất đỗi giản dị về cuộc đời của Minh Quân.
Nghe "Nơi tôi sinh Hà Nội" thấy hiểu hơn về chàng ca sĩ răng khểnh giàu nội tâm và hoài niệm. Minh Quân tâm sự, một năm thực hiện album này, anh đã có những trải nghiệm lạ lùng, được trở về với tuổi thơ tuyệt đẹp, mơ những giấc mơ hồng mỗi đêm, để anh có cảm giác cuộc sống thật nhẹ nhàng và bình yên khi ở nơi đây.
Có một ca khúc "lạ" xuất hiện trong album - "Hà Nội ngày tháng cũ" của Song Ngọc sáng tác trước năm 1975, lần đầu tiên được Cục Nghệ thuật biểu diễn (Bộ VH,TT&DL) cấp phép phổ biến ở Việt Nam. Minh Quân đã thực hiện clip đặc biệt cho ca khúc có ngôn từ đẹp và giàu xúc cảm này. Ở đó, Hà Nội hiện lên thơ mộng với bóng trăng in trên mặt hồ, tiếng oanh bên bờ tường vi, có dáng áo trắng em nghiêng nghiêng, có Tháp Bút, hồ Thiền Quang, hồ Gươm, Hàng Bạc, Hàng Đào... chất chứa đầy ký ức của người trai ấy. Cách thể hiện hình ảnh trong clip độc đáo với kỹ thuật quay phim hiện đại, cho ra hình ảnh sắc nét thực sự làm "vừa mắt" khán giả.
Tự Minh Quân đã chơi piano trong toàn bộ album, chính vì vậy, người nghe cảm thấy có sự hòa điệu hoàn toàn giữa giọng hát và nhạc đệm, khiến những bài hát được xâu chuỗi tự nhiên và thơ mộng hơn. Cùng với ekip giàu ý tưởng trong giới: nhạc sĩ Cao Nhật Trung (hòa âm); Hồ Hoài Anh (dàn dựng và thực hiện hát bè); Hồng Kiên (saxophone); Trần Anh Tú (violon); Quốc Long, Việt Dũng (guitar)... album làm nên một chân dung mới của Minh Quân.
..
P/s: Cảm ơn anh Quân đã cho ra một album về Hà Nội rất hay và ý nghĩa. Mặc dù trước đây em không thích nhạc của anh Quân, nhưng sau khi nghe album này.. bằng những ca từ và giọng hát truyền cảm em thực sự rất thích và cảm thấy yêu "Hà Nội" nhiều hơn. Album này là một món quà rất ý nghĩa để hướng đến 1.000 năm Thăng Long Hà Nội.. Những ai yêu Hà Nội như tôi thì hãy đón nhận album này nhé. Rất tuyệt phải không :).
CẢM ƠN TRỜI CON BÉ CÒN SỐNG!
Buổi sáng con gái thi MCAT. Buổi tối con gái bay sang Kenya, Phi Châu, theo PEACE CORPS phát thuốc và giáo dục về bệnh AIDS.
Một ngày trước khi thi, con bé nói:
"Mẹ ơi, 3 tuần lễ nay, ngày nào con cũng ở trong phòng, học 10 tiếng. Cái đầu con bây giờ nhức quá!"
Mẹ bảo:
"Vứt hết sách vở đi. Được thì được, không thì thôi. Sức khoẻ là quan trọng nhất. Con ra quán cafe hay đi đâu ăn cho thoải mái. Nhé!"
Con bé dạ nhỏ nhẹ.
Bốn năm học đại học ở Rochester, New York, con bé đi học, đi làm bằng xe đạp và xe bus. Học full time. Đi làm kiếm tiền + volunteers cũng full time. Ai cũng kinh hãi, con gái chi mà lắm energy thế!
Học lắm, làm lắm và chơi cũng lắm.
Năm học thứ ba, lần đầu tiên mẹ lên thăm con. Con bé mở party, mời trên 20 đứa bạn đến dự để khoe ... mẹ.
11 giờ đêm, con gái rủ mẹ đi uống cafe. Con phố gần nhà trọ xập xình nhạc, quán rượu, sinh viên râm ran khắp đường. Bà mẹ ước ao được trẻ lại, làm sinh viên Mỹ :)
Hè 2008, con bé tốt nghiệp 2 majors: Neuroscience và Psychology, honor. Rất đột ngột, con bé bỏ quyết định thi Y Khoa để theo TFA (Teaching for America), dậy học ở những học khu nghèo của nước Mỹ với lý do: " Bây giờ con còn trẻ, còn khoẻ, con làm volunteer được. Nếu con vào Y khoa bây giờ, ra trường con nợ tùm lum. Con phải đi làm hộc máu . Làm sao con giúp người ta được ?"
Chữ "hộc máu" là chữ bố nó thường dùng. Con bé áp dụng, bố nó đành ngọng.
Sau 6 tuần lễ training khắc khổ, con bé thành cô giáo ở Phoenix, Arizona, dạy một trường mà 90% gia đình học trò của cô giáo sống trong những trailers!
Hai năm dạy học theo hợp đồng với TFA, con bé quyết tâm có thêm mảnh bằng master về giáo dục . "Just in case", con bé phân bua với bố mẹ.
Con đường con bé tự vẽ ra và phăng phăng đi tới. Như con đường đến Phi Châu hôm nay.
Đọc email đầu tiên con gái gửi về sau hơn 10 ngày ra đi, bà mẹ mò vô google, xem hình nơi con ở và ... khóc.
...
from Danchi
(lhtc chuyển ngữ)
Sat, July 17, 2010 2:52:52 AM
Hiiiiiii!
Chào cả nhà và những người thân yêu,
Con xin lỗi vì đã gửi thư chung cho nhiều người một lúc ... Hiện tại con đang ở thành phố Nairobi, và internet không dễ dàng lên. Sau ba ngày tận hưởng những bãi biển ấm áp và chói chan nắng ở khách sạn trông ra biển vùng Mombasa, con đã đến lúc quay lại cùng đời sống của xứ Kenya. Bạn đồng hành con, Izzy vừa làm quen được với một anh chàng sống và lớn lên nơi xứ này cho đến năm mười chín tuổi, và hiện nay sống ở Canada (đã được 10 năm) . Điều ấy khiến chúng con cảm thấy dễ chịu để đi lang thang hơn là phải theo những hướng dẫn viên du lịch ở Mombasa. Chúng con đã đến một bãi biển khá tĩnh lặng nấp mình sau một con lộ dài nhớp nhúa, và tránh được những mời chào mua bán. Trên đường về, chúng con gặp một thanh niên người Kenya tay cầm một trái bóng rổ. Chúng con làm quen, và theo anh ta đi chơi bóng rổ, mà sân chơi là sân trường của một trường học cho 600 trẻ em ! Izzy và Shajid chơi rất vui trong lúc con cũng chân đất, tham dự tập thể dục theo Video cùng các học sinh và một trong 9 người nấu ăn cho 600 trẻ em toàn trường. Những nồi nấu ăn mới thiệt khổng lồ, có thể bỏ vừa một chú bò con trong nồi mà vẫn rộng chỗ. Mọi người nơi đây mới thân thiện làm sao !
Sau mấy ngày đó, chúng con đến lưu trú ở nhà khách của toán thiện nguyện ở Nairobi. Chúng con không ở chung với các gia đình bảo trợ, nhưng có Bamborksa và Milka là hai người trẻ Kenya tuổi độ đôi mươi, ở chung và nấu ăn hộ chúng con mỗi ngày, nên chúng con cũng học được một số tập tục văn hóa nơi đây. Tóan thiện nguyện chúng con có cả thẩy mười hai người, chia ra 3 phòng với 2 giường tầng mỗi phòng. Phòng rất chật hẹp và chỉ có mỗi một nhà vệ sinh chung cho cả bọn, và không có nước dẫn đến. May mắn là cái toa-lét của bọn con còn có chỗ thoát đi, nhưng chỉ khi thật cần, nghĩa là nếu "vàng vàng", cứ để tự nó loãng ra, còn nếu "nâu nâu" thì phải xối đi (dù đôi khi nâu nâu như vậy mà cũng chẳng được xối thoát !). Khi cần phải xối thoát, tụi con phải đi bộ xuống thang lầu, múc từng xô nước ở bên ngoài nhà lên dùng. Mỗi ngày, mỗi người có được một xô nước để tắm, cũng không đến nỗi tệ lắm ! Thường thì tụi con đun một bình nước sôi, hòa thêm hai bình nước lạnh là đủ một lần tắm. Con vẫn chưa bị đau ốm gì cả, và có thể là sẽ trở về với một cái dạ dầy Kenya và sẵn sàng đánh răng với bất kỳ nước hồ ao nào (con viết vậy, bố mẹ đừng lo, con vẫn đánh răng và uống nước từ trong chai !).
Đồ ăn ở đây thiệt là ngon. Dê được nuôi tứ tán nên nguồn thịt chính có thể kiếm được ở đây là ... thịt dê ! Đêm qua, Izzy và con nấu cà-ri kiểu Việt mình đãi tất cả mọi người( ngay khi tìm mua được một chai nước mắm từ một siêu thị, con gái bố mẹ đã biết mình sẽ làm gì ???!!!). Cà-ri thiệt tuyệt cú mèo ! Bọn thiện nguyện chúng con đến từ mấy quốc gia khác nhau như Anh, Ái nhĩ lan, Canada .. Và tất cả đều là lần đầu. Địa bàn hoạt động lần này của chúng con là khu ổ chuột chật hẹp Nganda, nơi duy nhất có sự hiện diện của tổ chức NGO (tổ chức Phi Chính Phủ), và cũng là nơi duy nhất có bệnh xá xét nghiệm bệnh AIDS miễn phí. Thật là buồn nếu biết thêm, những người bị bệnh AIDS nơi đây rất bị kỳ thị. Khởi sự từ thứ Hai này, Izzy và con sẽ lần lượt đến nhà những người bị AIDS, giúp họ những việc vặt trong nhà, cho ăn, khuyến khích, an ủi cũng như giáo dục họ thêm về cách thức ăn uống, và thuốc men dùng hàng ngày. Bệnh xá chỉ mới được mở ra từ hai năm nay, và điều hành bởi hai phụ nữ cũng tình nguyện, thường xuyên bị đe dọa thiếu thốn kinh phí trang trải để tiếp tục. Tình trạng nghèo ở vùng này thật buồn: nhà cửa xung quanh bệnh xá quây bằng thiếc với những con kinh nước đen chẩy quanh, và mọi người thì ăn mặc rách rưới.
Trẻ con nơi đây rất hân hoan khi gặp bọn con. Chúng chào hỏi rõ to, "HOW ARE YOU", rồi cứ thế cười rúc rích không cản nổi, làm cho con cũng quen miệng theo, "How are you" thay vì tiếng "Hi" thường dùng, quên cả đây là một câu hỏi chờ đợi sự trả lời chứ không chỉ để chào qua chào lại . Hôm qua, có dịp chúng con ghé đến một nhà trẻ, và chơi đùa với bọn trẻ cả tiếng đồng hồ. Mọi người ở nhà hẳn sẽ rất hãnh diện khi biết được con có thể dậy tụi trẻ hát nhạc rap tiếng Mỹ nữa. Chúng con còn dậy bọn trẻ chơi và hát nhiều trò khác như: hokey-pokey, eensie-weensie spider, london-bridge v.v... Bọn trẻ tự chúng đã biết một số bài ca Mỹ (đặc biệt là những lời thánh ca). Lâu lâu chúng lại túa ra cứ i như là trong phim của Disney ! Chúng thiệt dễ thương làm sao, khiến con nghĩ mình phải đến với chúng mỗi ngày sau khi xong việc thiện nguyện mới được (vì trường chúng rất gần Bệnh xá ).
Những điều trải qua ở nhà trẻ mới đáng ngạc nhiên, và con cứ ước ao giá chi có đủ thì giờ để có thể dậy chúng thêm về những kiến thức khoa học nữa ... Trường học nói chung ở đây như mọi người đã nghĩ, không xuất sắc gì lắm, và thầy cô thì vẫn đánh đòn học sinh. Có nhiều chương trình thiện nguyện từ 3 tháng đến một năm cho những ai yêu mến và muốn có thêm kinh nghiệm về dậy dỗ. Biết đâu, có thể có một ngày con sẽ quay lại đây nữa. Điều ngạc nhiên nhất với con là nhiều người con đang làm việc chung trong chương trình Fadhili, hiện giờ vẫn sống ở khu nhà ổ chuột lớn lớn thứ nhì trên thế giới. Đó là vùng Kibera, với một triệu rưỡi người sống chui rúc nơi đó trong tổng dân số dân của Nairobi là ba triệu người. Nói cách khác, một nửa dân số của Nairobi vẫn còn sống trong các căn nhà ổ chuột đó, lập thành một khu to lớn lúc nhúc người. Nhà cửa ở đó hầu hết đều dựng bằng thân cây nhỏ, và có thể nói một cách khác nữa, ở Nairobi không có những người homeless, vì chính khu ổ chuột Kibera đã là một nơi trú ẩn (nương náu) của những kẻ không nhà rồi ...
Cuối tuần tới, chúng con sẽ tham dự một cuộc thám hiểm trong rừng, và chắc chắn sẽ có rất nhiều cái mới lạ. Hiện giờ thì con chưa thấy nhớ nhà nhiều. Có lẽ chỉ hơi thèm một chút tiện nghi bình thường thành thị.
Có rất nhiều tấm lòng nhân ái nơi đây, và điều đó càng làm con thêm yêu mến đời sống cũng như cảm tạ những điều mình đang có.
Hy vọng con sẽ viết thêm nữa trong tuần tới.
Xin chúc mọi sự tốt lành đến Ba Mẹ và những người khác .
Thương yêu,
Danchi
và thư thứ hai !!!
Đan Chi và một học trò trong buổi protest chống dự luật Di Dân của tiểu bang Arizona, tháng 5, 2010.
Con bé đã để lại chiếc răng cửa gẫy ở ... Phi Châu sau tai nạn và cho đến bây giờ, cả nhà chưa hình dung được cháu ra sao, hic ...
From Danchi
(Giao Trinh chuyển ngữ)
Wed 7/27, 9:01AM
Thưa Ba Mẹ và những người thân yêu,
Khi con viết lá thư trước, công việc thiện nguyện con chưa bắt đầu. Con phải nói rằng công việc này đã cho con một kinh nghiệm khá ly kỳ ở Kenya.
.
Trước khi vào chi tiết, con rất vui mừng mà thưa rằng đại học Nairobi là một ngôi trường lớn và tuyệt vời. Một vài người trong nhóm thiện nguyện, Izzy và con đã đi thăm và nói chuyện với những sinh viên thuộc đủ loại bộ môn, và những người này rất hài lòng với đời sống của họ ở đây. Điều này khiến con tiếc nhớ khoảng thời gian còn là sinh viên của mình quá ! Khuôn viên trường đại học thật đẹp với những cây kim ngân (honeysuckers) thật lớn, và một thảm cỏ xanh, rải rác những sinh viên đang ngồi miệt mài gạo bài. Ôi, những kỳ thi cuối khoá !!!
Hôm sau, một trong những nhân viên của Fadhili (tổ chức thiện nguyện đã lo việc phân phối chỗ làm) đưa chúng con đi Kibera. Như con đã nói, Kibera là khu nhà ổ chuột nghèo nàn bẩn thỉu tồi tệ, lớn hạng nhì trên thế giới. Con rất buồn phải nói rằng đã không thể tưởng tượng nổi mức độ nghèo khổ ở đây tệ đến đâu !
James đã lớn lên trong một tỉnh lỵ nhỏ cách Nairobi chừng 2 giờ xe, và khi mới đến Nairobi, anh ta mới thấy mình chỉ đủ sức để cư ngụ ở Kibera mà thôi. Nguyên khu ổ chuột ấy chỉ phủ thuần một màu nâu lầy lội nhớp nhúa. Chỗ để bước đi rất ít, nhà cửa và tiệm tùng túm lại vào nhau, chồng chất lên nhau như để dành chỗ đứng. Ở một vài nơi, cái gọi là "nhà" không có gì hơn là một vài que gậy trộn với bùn.
Nairobi lại là một vùng nhiều mưa, và mọi người có thể tưởng tượng được cảnh những căn nhà ấy phải trôi theo bùn mỗi lần trời mưa. James kể cho con nghe rằng lúc mới dọn đến đây, lần đầu tiên trời mưa anh ta đã muốn khóc, vì không biết sẽ phải làm sao mà ngủ, khi mái không đủ che mưa và các cửa sổ đều mở toang ra ngoài.
Một vài ngôi nhà dùng bao nhựa làm mái, thay vì dùng bùn. Hơn nữa, nhà nào nhà nấy đều nhỏ xíu. Con không thể tưởng tượng làm sao chất được một gia đình 7, 8 người trong ấy. Những ngôi nhà "sang hơn" ở Kibera được xây bằng những tấm thiếc, nối chắp vào nhau lung tung, đóng vào một cây gỗ. Hình như không nhà nào có lấy một cái sàn.
Trong khu ổ chuột này, chẳng có một hệ thống vệ sinh, cho nên rác rưởi cứ bị xả bừa ra trên mọi nẻo đường. Những đường cống không ngừng bể tung vào hệ thống nước "sạch", và rất đông con nít cứ tự do mà chạy, tứ tán trong những chất nước dơ, chất phế thải từ cơ thể con người. Có rất nhiều người phải ra ngoài đường mà tắm, vì tắm ngoài đường thoải mái hơn tắm trong nhà.
Ấy vậy mà tụi con đã đi qua những con đường không phải là kinh khủng nhất của Kibera đâu. Chúng con tránh không đi sâu vào trong, vì cho dầu James là người Kenya và sống ở Kibera, thế mà mới hai tuần trước, khi anh ta đưa những người thiện nguyện đi thám sát, họ đã bị tấn công và chĩa súng vào người.
Kibera được chia ra làm nhiều xóm, tùy theo địa khu. Nhiều bộ lạc sống chung đụng với nhau, và lúc bầu cử năm 2007, nhiều trận đụng độ bạo động đã xảy ra vì chính kiến sai biệt. Rất nhiều người đã bị giết, phụ nữ và trẻ con phải di tản ra khỏi Kibera. Con đã gặp một vài người bị di chuyển đến Ngando (xóm nghèo nơi con sẽ hoạt động công tác thiện nguyện). Những người phụ nữ đáng thương này hầu hết đã bị nhiễm HIV dương tính. Nhà của họ xây bằng một vài que gỗ và mấy cái bao nhựa, mái nhà là mấy tấm thiếc, thế mà họ nói với con rằng họ rất mừng đã thoát được vùng Kibera hỗn độn với những trận bạo động không lường trước được.
Có một phụ nữ gần 50 tuổi, lưng gập xuống gần như là 90 độ vì sức nặng của một bó gỗ mà bà phải mang trên lưng. Bà làm tất cả những gì làm được để tự nuôi sống. Ở đây ai cũng phải làm việc nhiều để kiếm ăn, nhưng phụ nữ phải làm những việc rất nặng nề, nhất là trong hoàn cảnh kinh tế khó khăn như thế. Thật đau lòng khi nhìn thấy quá nhiều trẻ con chạy lung tung ngoài đường vì gia đình nào cũng quá đông, với tỷ số trung bình là 5 đứa con mỗi gia đình.
Izzy đã đi du lịch rất nhiều nơi trên thế giới, và anh ta nói rằng tình trạng nghèo đói trầm trọng này, chỉ có thấy được ở Ấn Độ và ở đây mà thôi. Điều này khiến ta nhận thức rằng sống ở Mỹ, dầu thuộc giai cấp nghèo nàn, vẫn may mắn hơn nhiều.
Nói đến may mắn, cũng ngày chủ nhật đó, là ngày may mắn nhất đời con !
Izzy và con đi xem xi nê ở một rạp hát gần nhà thiện nguyện, chừng 15 phút đi bộ hay 5 phút đi xe matatu (chú thích: một loại xe chuyên chở công cộng, giống như xe bus). Những chi tiết sau đó, con chỉ biết một cách mơ hồ. Chúng con đón xe matatu để về nhà thiện nguyện và chỉ còn băng qua một con đường là về tới nhà. Con đi theo sau lưng Izzy chừng 7 hay 8 bước.
Đột nhiên có một chiếc xe như từ trên trời rơi xuống, đâm thẳng đến, con quyết chắc là xe không có đèn. Izzy đã qua được bên kia đường, còn con, chỉ nhớ đến chiếc xe và tiếng hét thất thanh của mình gọi tên Izzy.
Điều con biết được sau đó là khi mở mắt, con thấy mình đang ở băng sau một chiếc xe van và một người đàn ông Kenya đỡ lấy con, làm con hơi bối rối, vì nhớ rằng mình đã đến ngay trước cửa nhà rồi cơ mà. Con hỏi Izzy chuyện gì đã xảy ra và mình đang đi đâu ? Anh ta nói:
- Suỵt, cô đừng lo, cô sẽ không sao, mình sẽ không sao cả đâu !
Trong tình trạng đầu óc mơ hồ ấy, con đã nghĩ ngay rằng: "Thôi chết rồi ! Chúng con đang bị bắt cóc và Izzy muốn con im để khỏi chọc giận người ta !". Từ từ, con ý thức rõ hơn những gì đang xảy ra chung quanh và nhận ra mặt và đầu con ướt đẫm. Nhìn xuống quần áo, quần jeans và áo sơ mi của con cũng ướt đẫm một chất lỏng gì đó.
Con đưa lưỡi rà hàm răng trước, và nhận thấy thiếu một mảng to, chỉ còn lại một đường nghiêng bén và lởm chởm. Môi con sưng vù phía bên phải, như thể sắp nổ tung. Chiếc xe van thình lình ngừng lại và đậu ngay trước cửa một bệnh viện. Con hỏi Izzy:
- Mình đến đây làm gì ? Tôi tưởng mình về nhà mà ?
Lúc ấy con mới ý thức mình vừa bị đụng xe, chiếc xe kia đã bỏ chạy và con đã ngất xỉu đi một lúc.
Izzy kể lại cho con nghe những chi tiết con không được biết. Anh ta kể rằng, anh nghe tiếng của con, và khi quay lại, anh không rõ có chứng kiến con bị xe đụng hay không vì quá thất thần. Anh ta hoảng hốt vô cùng, chạy theo người đầu tiên anh ta gặp, để năn nỉ họ gọi xe cứu thương, nhưng lạ lùng thay, người này không nói được tiếng Anh (một điều rất hiếm thấy ở Kenya vì hai ngôn ngữ Swahili và anh ngữ được xem là quốc ngữ của họ).
Một chiếc xe mahatu vừa trờ tới, nhưng người tài xế đã lắc đầu, vì xe đã đầy người rồi. Izzy chỉ biết vẫy tay các xe chạy ngang, cho đến khi có một chiếc xe van dừng lại. Chuyện gì xảy sau đó đã khiến con quyết chắc rằng có ai đó, hay là cái gì đó, đã phù hộ và lo lắng cho sự an nguy của con.
Chiếc xe ngừng lại chở con, lại là chiếc xe đang trên đường hướng đến bệnh viện Avenue (một bệnh viện tư) vì mẹ của người đàn ông đã "bắt cóc" chúng con vừa bị đột quỵ. Thì ra người đàn ông này là vị cứu tinh của con.
Dầu cho Izzy và người đàn ông rất sợ phải di chuyển con - lỡ như con có bị gãy xương hay cái gì khác thì sao - nhưng họ cũng đã nâng được thân con lên một cách rất nhẹ nhàng trong xe. Tất cả những điều này diễn ra chỉ có 3 phút sau tai nạn. Ai cũng lo sợ cho mạng sống của con, vì cả người con bê bết máu. Trong bệnh viện, qua cái nhìn của họ, con cũng hiểu rằng các cô y tá cũng lo lắng cho con. Con chưa bao giờ biết sợ như ngày hôm ấy. Không ai nói cho con biết mặt mày con ra sao cả.
Cuối cùng, người bác sĩ cũng đến chùi máu trên mặt con. Thật lạ lùng mà cũng thật may mắn, thôi chỉ có một vết thương dài và sâu trên đầu, ngay ở phía trên trán. Tình hình không đến nỗi bi đát như bề ngoài cho thấy. Ngay cả chiếc xe đụng con chỗ nào con cũng chẳng biết, cho đến khi con xoa bóp tất cả mọi bắp thịt trên người, mới thấy bắp chân bên trái khá đau. Có lẽ cái đau nhói trên đầu và mặt đã che lấp đi những vết thương ít nặng hơn.
Với những cử chỉ nhanh, gọn và nhà nghề, người bác sĩ chùi rửa cho con, chích một mũi thuốc gây mê trên đầu và khâu ba mũi chỉ. Lần đầu tiên trong đời con bị khâu! Rồi ông ta cho con thuốc giảm đau để uống trong 5 ngày và thuốc trụ sinh. Con ở bệnh viện tổng cộng là 1 giờ 50 phút và sẵn sàng xuất viện vào 12 giờ 30 khuya.
Và đây mới là điều lạ lùng nhất: Nằm trong phòng cấp cứu của một bệnh viện tư, được khâu lại và được cho thuốc, thế mà con chỉ phải trả có 25 Mỹ Kim ! Ở bệnh viện giá cả nào cũng được ghi ra đâu đó rõ ràng, chỉ có một giá biểu duy nhất, cho nên không ai phải trả mắc hơn ai. Thật khó tin. Izzy và con vô cùng mang ơn gia đình đã cho chúng con đi quá giang, và chúng con đã cho họ ít tiền để phụ vào chi phí chụp quang tuyến cho mẹ của họ. Đó là điều tối thiểu chúng con có thể làm được.
Con biết câu chuyện này sẽ làm cho nhiều người lo sợ (nhất là ba mẹ), nhưng con không muốn viết lên trước khi mọi sự đã bình thường trở lại.
Ba ngày sau đó, con bị đau đầu kinh khủng, như một dư vị dài hạn của tai nạn. Những đau đớn không cảm nhận được ngay hôm xảy ra tai nạn, bây giờ từ từ mới thấy. Thế nhưng một tuần rưỡi sau, con thấy mình khoẻ khoắn hẳn. Mấy ngày đầu nhìn con phát khiếp lắm, môi bị phồng to lên như bị bỏng và trắng toát, mấy cái răng gẫy thì như muốn rớt ra. Con biết con rất dễ sợ, vì tụi trẻ con không còn cười hỏi, chào con nữa.
Ha! May quá họ đã thay cho con cái răng giả. Con đến bệnh viện Nairobi, bệnh viện công cộng khá nhất ở Kenya (ông tổng thống và ông thủ tướng cũng đến đây chữa bệnh đó), và được một ông nha sĩ rất giỏi, đã lo hết mọi vấn đề răng cho con với giá 60 MK mà thôi. Hôm nay, con đi cắt chỉ và chỉ phải trả có 7 MK. Con biết chắc chắn sẽ bị sẹo, nhưng chỉ cần để tóc che trước trán thì sẽ không ai thấy cả, trừ một đường rất nhỏ trên chỗ răng bị nẻ.
Con thật là may mắn nhỉ ? May cho con là hệ thống sức khoẻ ở đây quá rẻ. Thật tình mà nói, mọi sự được thi hành trong những điều kiện vệ sinh và chuyên nghiệp tối hảo (dầu cho ông bác sĩ, khi cắt chỉ cho con đã bật lên kêu "oh shit" khi cắt quá gần da con).
Thật là một bài học để đời đáng giá, tuy không tới 100 MK ! Con biết con may mắn vì được Izzy cứu, vì chiếc xe van chạy đến kịp thời, vì thân hình còn nguyên vẹn, vì có đủ tiền trang trải mọi sự và các vết thương cũng đã lành.
(Thật may mắn là con có đem theo thẻ tín dụng, trong người khi bị xe đụng, vì nếu không trả tiền trước thì họ cũng chẳng chữa bịnh cho con, bệnh viện tư là vậy đó… nhưng bệnh viện công cộng cũng làm như thế trong một vài trường hợp giải phẫu). Con chẳng phải đến đây để có một cái nhìn tổng quát trên vấn đề sức khoẻ và y khoa ở nước ngoài hay sao, cho nên phải nói, với kinh nghiệm này con đã được ưu tiên một, ngồi hạng ghế danh dự !
Con không muốn mất một ngày thiện nguyện nào, nên ngay ngày hôm sau khi bị tai nạn con đã đi làm việc ngay.
LocalAid, tên của tổ chức, chú trọng việc đi thăm ngưòi bệnh tại nhà để động viên và giúp cho những người bị HIV dương tính Aids sống một cách bình thường. Con không ngờ thuốc ARV quý đến thế, con đã gặp không ít phụ nữ đã sống với bệnh Aids từ hơn 10 năm nay rồi. Tuy nhiên, đi đến từng nhà thăm người bệnh cũng dễ bị mất tinh thần lắm. Tất cả những người phụ nữ này đều sống ở xóm nghèo Ngando, bà nào cũng có quá nhiều con, không thể chăm sóc hết được và trong số đó, có một vài đứa cũng bị dương tính như người mẹ.
Joséphine, ngươi điều khiển Local Aid, tổ chức những lớp huấn luyện tài chánh căn bản, thật hữu ích để dạy cho các bà cách kiếm sống. Con gặp một bà, biết chạm những món nữ trang thật đẹp bằng sừng trâu, nhưng vì ông chồng mới qua đời nên chỉ làm việc được nửa ngày thôi. Một số phụ nữ khác, không còn chút tinh thần nào cả, chỉ còn biết ngồi im lặng, bên cạnh các con họ, hoặc than đói.
Thật là khó xử, vì ta không thể cấp tiền bạc thức ăn cho họ hoài được, giúp họ bằng cách nào đây ? Người bệnh đáng thương nhất là một phụ nữ 28 tuổi bị chứng động kinh, sống nhờ sự chăm sóc của người anh. Cô nằm trên giường, cố gắng ăn ngũ cốc, toàn người bê bết thức ăn và nước tiểu. Cô nói năng một cách rất khó khăn. Anh cô nói muốn kiếm việc làm nhưng không có ai lo cho em.
Sau này Joséphine kể cho chúng con nghe câu chuyện khủng khiếp của cô đó. Cô và anh chị em sống chung với người cha, và bị cha bắt đầu hãm hiếp từ năm 22 tuổi. Người nhà khám phá chuyện ấy, bèn đuổi ông cha ra khỏi nhà. Nhưng người cha ra tòa và tìm cách về nhà, hai năm sau đó. Ông lại tiếp tục hãm hiếp con gái, gia đình phải hăm dọa làm dữ ông mới đi ra khỏi xóm. Phải chi mọi người thấy được cô gái vừa bị HIV, vừa bị chứng động kinh này đáng thương như thế nào … Con không thể tưởng tượng được làm sao một người có thể tàn nhẫn đến dường ấy đối với chính con gái của mình.
Quyền lực của người đàn ông ở đây thật là dễ sợ. Nairobi là một quốc gia thiên chúa giáo, thế mà các ông ở đây vẫn làm được chuyện khủng khiếp như vậy. Trong một ngôi trường gần đây, có những đứa bé mới lên 3 mà cũng bị cha làm những chuyện tồi bại. Thật đáng buồn vì một số phụ nữ nghĩ rằng đó là lỗi của người con gái vì "ngày nay họ ăn mặc quá hở hang" nên "khiêu khích cha mình". Con không tin được những chuyện như thế này, làm sao mà tha thứ cho được.
Nhiều người đàn ông vẫn còn sống dưới chế độ đa thê. Vì họ giao tiếp với rất nhiều người đàn bà khác nhau, nên phụ nữ bị HIV/Aids nhiều gấp 5 lần đàn ông. Hơn nữa, có một chuyện còn khủng khiếp là, khi người chồng chết vì bệnh HIV/Aids, thì người vợ phải sống với người anh hay em chồng. Rốt cuộc, người anh hay em chồng thấy mình có quyền sở hữu chị hay em dâu vì ông đã giúp nuôi chính mấy đứa cháu của mình. Và người phụ nữ không có khả năng kinh tế để trốn chạy. Vì thế, con nghĩ rằng những người như Joséphine thật là tốt, khi tổ chức những lớp dạy cách làm việc gì đó để có tiền và giúp đỡ họ.
Một hoàn cảnh đáng thương khác là nhiều người phụ nữ đã hơn 50 tuổi mà phải đưa các cháu ngoại của mình về nuôi, vì mẹ chúng đã chết vì HIV/Aids. Các bà quá già mà vẫn phải làm bất cứ những việc tay chân nào mà họ có thể làm được để đổi lấy một số tiền thật nhỏ nhoi… Con ao ước có một phương pháp nào đó để cải tạo tâm lý đàn ông xứ này. Phụ nữ hiện giờ chỉ có thể tìm được sự thương cảm hay giúp đỡ từ nơi những người phụ nữ khác mà thôi. Cần phải có những người đàn ông chịu đứng lên lãnh đạo và thay đổi chính cộng đồng của mình từ bên trong. Có rất ít trung tâm giúp đỡ tâm lý những phụ nữ đã bị hãm hiếp, và nạn nhân những vụ hãm hiếp lại rất hiếm khi có cơ hội đưa kẻ tội phạm ra tòa, trái lại còn bảo vệ những người ấy vì đó thường là người trong gia đình của họ.
Còn một chuyện kinh khủng nữa là một hôm đi băng qua Ngando, con ngửi thấy một mùi hôi khó tả. Sau này mới biết rằng, có một người đàn bà vô danh nhận phá thai bất hợp pháp (hiện nay phá thai bị coi là bất hợp pháp, nhưng có thể sẽ có những đạo luật mới thay đổi tình trạng này) rồi vứt xác thai nhi vào bụi ngay chỗ chúng con đứng. Con nghĩ sẽ không bao giờ quên được mùi hôi đó.
Thật ra, bao cao su được bán đầy với giá rất rẻ, nhưng đàn ông thường có quá nhiều quyền lực với đàn bà và họ không muốn dùng, nên tỷ lệ HIV/Aids, bệnh truyền nhiễm và sự thụ thai cứ thế mà tăng gia.
Tuy nhiên, xin đừng nghĩ Nairobi là một xứ "lạc hậu". Đó là đời sống trong những vùng nghèo đói thôi. Izzy và con đã đến Westlands với một người bạn để xem các clubs ở đó như thế nào, và ở đấy có những khu thương mại còn khá hơn nhiều khu ở Mỹ nữa ! Đó chỉ là một thí dụ khác diễn tả sự khác biệt giữa hai thái cực giàu và nghèo nơi đây.
Hai ngày vừa qua Izzy và con đã có cơ hội thật tốt, để dạy về vấn đề vệ sinh và sinh lý cho học sinh từ 11-15 tuổi ở các trường điạ phương. Thật là khó tin, con chỉ là người ngoại quốc, mà lại có quyền vào các trường học, để dạy những chuyện như cách dùng băng vệ sinh và biểu diễn cách dùng bao cao su. Trong khi đó, chính học trò của con ở Mỹ cũng cần những bài học như thế, nhưng nếu con dạy môn ấy, con sẽ bị đuổi ra khỏi trường ngay.
Nữ sinh rất am hiểu vấn đề và tỏ ra già dặn, nhưng đáng tiếc là số nữ sinh biết tên gọi của những bộ phận trong cơ thể đàn ông, lại nhiều hơn số nam sinh biết tên gọi các bộ phận ấy trong cơ thể mình. May mà người hiệu trưởng là người rất cấp tiến và ông ta hy vọng sự khác biệt nam nữ sẽ từ từ bị triệt hạ.
Con ước gì có thêm nhiều thì giờ để kể về Safari, có nhiều điều hay lắm! Con đã chứng kiến chuyến di trú của những con thú hoang bên kia bờ sông, đó là một trong những kỳ quan của thiên nhiên ! Tuy nhiên thư này quá dài rồi, chủ nhật tới con sẽ trở về Zanzibar và sau đó về lại thế giới có vòi nước ấm tha hồ tắm… (hy vọng như thế !). Nhưng thời gian thiếu thốn ở đây đã dạy cho con biết quý trọng những tiện nghi của cuộc sống con đang có, và làm cho con muốn giữ gìn chúng kỹ hơn trong tương lai.
thương nhiều
Danchi
................
Sat, July 17, 2010 2:52:52 AM
Hiiiiiii!
Hello family, loved ones, and practically family-
I do apologize for the mass e-mail because it is less personal. However, where I am in Nairobi, internet is not that easy to come by. After spending a wonderful three days at the warm, sunny beaches in Mombasa staying at a hotel with a beach view, I am back to the reality of what life is like in Kenya. On a side note, Izzy made friends with a guy from Kenya who grew up there until he was 19 and now lives in Canada (for the past 10 years). That meant that we felt much more comfortable wandering away from the tourist part of town in Mombasa. This led us to a very quiet beach that was hidden a long ways along a quiet dirt path. It was nice, because when people said "How are you?" they weren't trying to sell you stuff. On our way back, we ran into a tall Kenyan man holding a basketball. One thing led to another, and the next thing we knew, we were following him to go play basketball on the "courts." The "courts" turned out to be one court in a school for 600 kids! Izzy and Shajid had a good time playing (and sadly, schooling) the Kenyan kids while I participated barefoot in a workout video titled "Aerobic Fit" with one of the 9 cooks that feeds the 600 kids lunch every day. The pots they use are big enough to fit a small cow and have room left over! Everyone is so friendly here.
Now I am actually staying in a volunteer guest house in Nairobi. We were a little bummed we weren't put with a host family, but Bamboorksa and Milka are two young Kenyans in their 20's that cook for us and live with us, so we are still getting a good cultural experience. There are 12 of us living in 3 rooms (2 bunkbeds per room). It is TINY. There is also only ONE bathroom. Also, we have no running water. Luckily, our toilet flushes, but "only when needed." (ie; if it's yellow, let it mellow, if it's brown flush it down....although sometimes it is brown and NOT flushed down). When you need to flush the toilet, you have to go all the way downstairs and outside to fill up a bucket of water. You get one bucket of water to shower with, which isn't too too bad. You boil one pitcher and add two pitchers of cold water. I have not gotten sick yet, so maybe I will come back with a Kenyan stomach and be able to brush my teeth with the outside water! (don't worry mom and dad, I use bottled water to brush/ drink).
The food is actually really good. There are goats everywhere, so goat meat is the only meat I have really had. Last night, Izzy and I actually cooked Vietnamese style curry for everyone! (Once we found the fish sauce at the grocery store in the nice mall, we knew we had to do it.) It was a hit! The other people staying at the volunteer house are from Ireland, England, and Canada. We went to our volunteer placement for the first time. It is located in a small slum, called Ngando. It is the only NGO in the area and the only clinic to do free AIDS testing. It's sad, because people with AIDS are still very discriminated against. Starting Monday, Izzy and I will be visiting patient homes of people with AIDS and help them with household chores, feeding, and provide encouragement as well as educate on keeping up with a good diet and medication. The clinic has only been open for 2 years and it is run by 2 women who are practically volunteering themselves. Often times, they are short on their own rent in order to ensure the clinic stays open. The poverty here is very sad. The houses around the clinic are made of thin tin sheets, there is very dirty black/green water running everywhere and clothes are very tattered.
Yet, the children get very excited to see us. They say "HOW ARE YOU?!!" very loudly and start giggling uncontrollably. I now find myself saying "HOW ARE YOU?" instead of hi, forgetting that HOW ARE YOU should be a question not just something you keep saying back and forth to eachother. We actually went to a preschool yesterday and played with the kids for an hour. You guys will be proud to know that I was able to teach the kids "The Cupid Shuffle" (Kid Cudi, look it up!). We also taught them the hokey-pokey, eensie-weensie spider, and london bridge. They know quite a few American songs (especially anything that says "Jesus Love Me."). They actually just spontaneously break out in song, like a Disney movie. They are unbelievably adorable and I think we will visit them each day after we are done volunteering at their clinic since it is close by.
It has really been an amazing experience here, I almost wish I had time to also teach science too. The schools here are not that great, as you can imagine, and the students are still hit by their teachers. There are many longer term volunteers (3 months- 1 year) who absolutely love their teaching experiences. Who knows, maybe I will come back! The most amazing thing, is a lot of the people I have worked with through our program, Fadhili, actually still live in the 2nd biggest slum in the world. It's called Kibera. 1.5 million people live there, and Nairobi's population is 3 million, meaning half of all the citizens in Nairobi are still living in the slums. It's huge and crowded. Many houses are just made out of sticks. In a weird way, you do not see homeless people because the slums are practically like one big homeless shelter.
Next weekend, we are going on a safari, so that will be amazing. And, I hear we get to have a running shower for one night! I am actually not homesick, which is good, just a little wistful about amenities. There are so many good-hearted people here, though, it really makes you appreciate everything you have. Hopefully I will write you sometime next week!
With love and best wishes,
Danchi
KHÓA HỌC TRANG ĐIỂM BỚI TÓC CHUYÊN NGHIỆP CƠ BẢN NÂNG CAO
June 1, 2013 at 8:51am
LIÊN TỤC KHAI GIẢNG KHÓA DẠY HỌC TRANG ĐIỂM BỚI TÓC CÔ DÂU DẠ HỘI NGHỆ THUẬT TOÀN DIỆN TỪ CƠ BẢN ĐẾN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
www.korigami.vn/p/khoa-d-trang-iem-e-boi-toc-co-dau.html?M=1
___ TRANG ĐIỂM BỚI TÓC SINH NHẬT, DẠ HỘI, TIỆC, KHIÊU VŨ, HÓA TRANG, VALENTINE, MÙNG 8/3, NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM, EVENT, SỰ KIỆN, LỄ HỘI, THẢM ĐỎ, SÂN KHẤU, ĐIỆN ẢNH, THỜI TRANG, CA NHẠC...
___ PHONG CÁCH NHẸ NHÀNG, PHONG CÁCH TRONG SUỐT HÀN QUỐC, PHONG CÁCH MỘC NHẬT BẢN, PHONG CÁCH TẠO KHỐI 3D CHÂU ÂU MỸ, PHONG CÁCH ẤN TƯỢNG TRÌNH DIỄN CATWALK
___ KỸ THUẬT BỚI TÓC NGHỆ THUẬT BAO GỒM ĐẦY ĐỦ BỚI + TẾT + TWIST + BÚI + BUỘC ĐUÔI NGỰA + ĐAN NONG MỐT + CÀI PHỤ LIỆU + XỬ LÝ VOAN + VƯƠNG MIỆN + NƠ + HOA THẬT + HOA GIẢ + TRÂM CÀI ... CÔ DÂU TÓC NGẮN, CÔ DÂU TÓC TRUNG BÌNH, CÔ DÂU TÓC DÀI, CÔ DÂU TÓC NỐI, CÔ DÂU TÓC GIẢ...
XEM BẢN ĐỒ HỌC VIỆN TÓC KORIGAMI 0915804875 DẠY CẮT TẠO MẪU TÓC 3D NAM NỮ nhấp vào link sau goo.gl/maps/dV482
Thông tin nóng hổi siêu Hot : khi bạn học kết hợp cả 2 khóa trang điểm và bới tóc cô dâu chuyên nghiệp sẽ được miễn phí tiền học vẽ móng Nail Art + vẽ điện thoại Mobi Art + nối tóc nghệ thuật
Tự hào là trung tâm dạy nghề có giáo trình được biên soạn chặt chẽ do giảng viên Kuansaigon ( đạt giải thưởng Kéo Vàng Davines 2008 ) biên soạn và trực tiếp điều hành giảng dạy giáo trình Korigami tại Hà Nội ...
-----------------------------------------------------------------
Bạn đang băn khoăn chọn một địa chỉ dạy nghề trang điểm + bới tóc cô dâu chuẩn nhất - tốt nhất - nhanh ra nghề nhất Hà Nội ...
___ Địa chỉ số 7 Trần Tế Xương - Trấn Vũ - Trúc Bạch - Ba Đình - Hà Nội ( goo.gl/maps/dV482) ...
___ Cam kết là địa chỉ tốt nhất tại Hà Nội có thể giúp bạn trở thành một chuyên gia trang điểm và bới tóc cô dâu giỏi nghề chỉ sau 1 thời gian học nhanh nhất ...
@ Bạn chưa biết gì về nghề và luôn nghĩ rằng mình không đủ khéo léo để theo đuổi các bộ môn nghệ thuật này, giáo viên dạy nghề có nhiệt tình không, có cam kết dạy đúng như trong các quảng cáo hay không?
@ Chúng tôi tự tin sở hữu "một phương pháp dạy học nghề đơn giản nhất - căn bản nhất - chi tiết nhất - liên tục cập nhật xu hướng công nghệ kỹ thuật tiên tiến" ... điều đó cam kết dù bạn là người vụng về đến đâu cũng có thể học được.
@ Chúng tôi là đội ngũ giáo viên nhiều năm kinh nghiệm, nhiệt tình giảng dạy, yêu nghề, không giấu nghề ... điều đó cam kết dù bạn có tiếp thu chậm đến mấy - chỉ cần bạn chuyên cần và có tinh thần học tập nghiêm túc ... chúng tôi sẽ bằng mọi cách để có thể đào tạo bạn trở thành một chuyên gia trang điểm hoặc bới tóc cô dâu chuẩn mực.
@ Chúng tôi có hợp đồng dạy nghề với các điều khoản ràng buộc hợp lý từng chi tiết một, các điều khoản này nhằm đảm bảo quyền lợi từ 2 phía, đào tạo thành công một học viên chính là hình thức quảng cáo tốt đến mức không thể tốt hơn ...
@ Ngược lại, chúng tôi cũng tha thiết mong muốn các bạn học viên một khi đã đăng ký học thì hãy hết lòng nhiệt tình học và thực hành thật nhiều nhằm đem lại kết quả tốt nhất ...
@ Còn những bạn nào chỉ xem đi học nghề như một việc giết thời gian, một cách để giải trí lúc nhàn rỗi ... hãy suy nghĩ thật chín chắn trước khi đăng ký ... hoặc tìm một chỗ học nghề khác có đường lối dạy học thoải mái thích học thì học mà không học thì đi chơi
@ Bạn băn khoăn không biết thủ tục nhập học có rườm rà không, chi phí học nghề có cao không, đi học có phát sinh thêm gì không, có chỗ ăn ở nội trú dành cho học viên ở xa hay không
@ Thủ tục nhập học rất đơn giản , chỉ cần bạn có photo chứng minh thư hoặc bằng lái xe đã đủ điều tham gia đăng ký học tại trung tâm
@ Đối với bạn có nhu cầu nội trú ăn ở tại trung tâm xin vui lòng mang theo 01 bản sao chứng minh photo có công chứng + 01 bản sao hộ khẩu photo có dấu công chứng ... chi phí sinh hoạt ở trung tâm cực kỳ hợp lý ...
@ Học phí ở trung tâm đã được tính toán ở mức có thể chấp nhận được đối với tất cả mọi tầng lớp ... trong gói học phí đã bao gồm hỗ trợ hoặc tặng kèm dụng cụ học tập do đó tránh cho bạn những phát sinh rườm rà phức tạp ngoài ý muốn ...
------------------------------------------------------------
XIN MỜI BẠN ĐỌC KỸ CHI TIẾT CÁC KHÓA HỌC NGHỀ TẠI TRUNG TÂM KORIGAMI www.korigami.vn/p/ao-tao-va-day-nghe.html?=1 ...
@ Xin lưu ý trang điểm và bới tóc là 2 khóa học tách rời độc lập có tặng kèm dụng cụ học tập hoặc một số phụ liệu như chúng tôi đã cam kết ... nếu bạn có nhu cầu học cả 2 loại hình nghệ thuật này sẽ được tặng một khóa học vẽ móng nghệ thuật Nail Art
+++ KHÓA [D] KHÓA DẠY HỌC TRANG ĐIỂM CÔ DÂU CƠ BẢN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
học phí đã giảm 6 triệu nay chỉ còn 15 triệu / trọn khóa 12 tuần / tặng bộ dụng cụ make up + bộ mỹ phẩm make up PRO )
Tư vấn : Khóa học này dành cho học viên chưa biết nghề có nguyện vọng nắm bắt thật chắc nghệ thuật trang điểm từ cơ bản đến nâng cao. Khi tốt nghiệp có thể xin vào làm tại các ảnh viện hoặc đầu tư mở tiệm cho thuê áo cưới.
Kỳ hạn cam kết thành nghề ghi trên hợp đồng : 3 đến 4 tháng
Dụng cụ học tập là 1 cốp đồ đầy đủ gồm các loại phấn chất lượng cao không chứa chì hoạt tính gây tổn hại da mặt _ các loại kem dưỡng và tẩy trang _ bảng màu son _ bảng màu mắt _ bộ cọ make up 24 chiếc _ bộ mi giả _ và đầy đủ các phụ kiện trang điểm chuyên nghiệp cần thiết.
Tặng giáo trình tài liệu cơ bản đến nâng cao _ tài liệu video dạy trang điểm theo nhiều phong cách chuyên nghiệp do các giảng viên nổi tiếng trên thế giới chỉ dạy từng chi tiết.
Có đội ngũ người mẫu sẵn sàng cho thuê mặt với giá cả hợp lý.
Giới thiệu việc làm ngay sau khi kiểm tra tốt nghiệp đạt loại khá trở lên.
Gồm nhiều phong cách trang điểm và 20 bài trang điểm chuyên nghiệp bắt buộc một thợ chuyên nghiệp phải biết*
Làm quen với các dụng cụ trang điểm và công dụng của từng sản phẩm trang điểm Học kỹ năng sử dụng từng loại cọ trang điểm _ bút kẻ mắt _ bút kẻ môi _ mút trang điểm _ bông phấn chuyên nghiệp
Học kỹ năng chăm sóc da _ làm sạch da _ dưỡng ẩm da trước khi trang điểm
Học kỹ năng tạo lớp kem lót _ kem nền _ lớp kem che khuyết điểm trong suốt phù hợp với từng tông màu da sáng tối trung bình
Học kỹ năng tạo lớp phấn nền mịn màng _ lớp phấn phủ giúp bảo tác phẩm trang điểm hoàn hảo.
Học kỹ năng định hình tạo dáng khung chân mày tự nhiên hợp khuôn mặt _ kẻ vẽ lông mày với bút chì _ tô chân mày với phấn bột _ chỉnh sửa các khuyết điểm của từng cặp chân mày _ định hướng dáng chân mày hoàn hảo cho khách hàng.
Học kỹ năng tạo bóng highlight tỏa sáng vùng chữ [T] và lowlight tạo góc khuất vùng chữ [U] cho khuôn mặt trang điểm đạt tới sự hoàn hảo nhất có thể _ Sử dụng phấn nâu Bronzer tạo khối 3D tạo chiều sâu thu hút mọi ánh nhìn.
Học kỹ năng phân biệt và phối hợp hằng trăm gam màu mắt khác nhau tạo nên hàng trăm phương pháp trang điểm cặp mắt từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Học kỹ năng phân biệt và phối hợp hàng chục gam màu son môi tạo nên hàng chục phương pháp trang điểm đôi môi từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Học kỹ thuật đánh phấn má hồng phù hợp với từng kiểu khuôn mặt
Học kỹ thuật sử dụng các loại nhủ mắt _ kim tuyến _ hạt pha lê _ lông vũ _ hoa _ phụ kiện trang sức đắt tiền nhằm tạo ra những tác phẩm trang điểm siêu ấn tượng khi chụp hình STUDIO hoặc khi biểu diễn trên sàn CATWALK
Học kỹ thuật tạo ra những tác phẩm trang điểm hoàn hảo cho từng sự kiện SINH NHẬT _ ĐI VŨ TRƯỜNG _ LỄ TỐT NGHIỆP _ CƯỚI HỎI TRONG NHÀ _ CƯỚI HỎI NGOÀI TRỜI _ CƯỚI HỎI TẠI KHÁCH SẠN 4-5 SAO _ CƯỚI HỎI TẠI CÁC KHU NGHỈ DƯỠNG CAO CẤP _ TUẦN LỄ TRĂNG MẬT
Trang điểm cá nhân các phong cách HỌC SINH _ CÔNG CHỨC VĂN PHÒNG _ LÃNH ĐẠO CẤP CAO
Trang điểm theo thời gian ban ngày ban đêm
Trang điểm theo mùa trong năm
Trang điểm các dịp lễ hội truyền thống
20 bài trang điểm tiêu biểu nhất mọi thời đại
Tặng thêm 5 bài vẽ BODY PAINTING ( Hội họa hình thể )
Nghiên cứu tìm hiểu và nắm bắt các Trào lưu nghệ thuật làm đẹp theo các dòng cổ điển bao gồm CLASSIC - VINTAGE - RETRO ...
Dự đoán các trào lưu đương đại hoặc tương lai bao gồm MODERN - CONTEMPORARY - FANTASY - TREND VISION - METROSEXUAL ...
------------------------------------------------------------------
+++ KHÓA [E] : KHÓA DẠY HỌC BỚI TÓC CÔ DÂU CƠ BẢN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
học phí 10 triệu / trọn khóa từ 4 đến tối đa 8 tuần / tặng phụ kiện bới tóc cô dâu
Các kỹ thuật Tết tóc cổ điển - hiện đại ( tết 2 múi - tết 3 múi – tết 4 múi – tết 5 múi – tết 6 múi – tết xương cá chìm – tết xương cá nổi – tết thác – tết Thái – tết Đức )
Các kỹ thuật vặn xoắn thừng.
Các kỹ thuật Xoắn ốc cổ điển – hiện đại.
Các kỹ thuật Búi cao – trung bình – thấp.
Các kỹ thuật Bới Vặn tóc cổ điển - hiện đại.
Các kỹ thuật Đánh rối.
Các kỹ thuật tạo Băng Đô bằng tóc.
Các kỹ thuật tạo độ phồng.
Các kỹ thuật bới RETRO tái hiện cổ điển
Sử dụng thành thạo các dụng cụ làm tóc có nhiệt độ ( máy là - máy sấy - máy uốn xoăn lọn giả - máy tạo kiểu tóc đa năng )
Sử dụng thành thạo các phụ kiện tóc ( kẹp - băng đô - ruy băng - hoa - nơ - vương miện - chuỗi hạt - pha lê - tóc giả - gôm màu - giấy kim tuyến )
10 bài Bới tóc phong cách TEEN Hàn Quốc - Nhật Bản - Châu Á
10 bài Bới tóc phong cách dạ hội sinh nhật phong cách đơn giản
10 bài Bới tóc phong cách cô dâu ngoài trời phong cách trẻ trung cá tính
10 bài Bới tóc phong cách cô dâu phòng chụp studio phong cách gợi cảm sang trọng
10 Bới tóc phong cách CATWALK ấn tượng nghệ thuật
Thực hành bới trên tóc người mẫu ( chi phí thuê người mẫu 40.000 / tiết học )
Nghiên cứu tìm hiểu và nắm bắt các Trào lưu nghệ thuật làm đẹp theo các dòng cổ điển bao gồm CLASSIC - VINTAGE - RETRO ...
Dự đoán các trào lưu đương đại hoặc tương lai bao gồm MODERN - CONTEMPORARY - FANTASY - TREND VISION - METROSEXUAL ...
MỜI CÁC BẠN CÙNG THAM KHẢO MỘT SỐ HÌNH ẢNH VỀ CÁC STYLE TRANG ĐIỂM VÀ BỚI TÓC MÀ TRUNG TÂM KORIGAMI DÙNG LÀM TÀI LIỆU MẪU CHO VIỆC ĐÀO TẠO NGHỀ ... ĐÂY CŨNG LÀ CÁC XU HƯỚNG HIỆN ĐẠI NHẤT HIỆN NAY ĐANG ĐƯỢC GIỚI CHUYÊN MÔN CHÂU Á - VIỆT NAM ĐÁNH GIÁ RẤT CAO www.korigami.vn/p/ao-tao-va-day-nghe.html
Tư vấn mặt nạ bùn Epoch Nuskin cho làn da ngời sáng
xem thêm: nuskinchinhhang.info/tu-van-mat-na-bun-epoch-nuskin-cho-l...
TRONG HÀNG LOẠT CÁC SẢN PHẨM CHĂM SÓC DA NHẬP KHẨU THÌ MẶT NẠ BÙN EPOCH NUSKIN NỔI LÊN NHƯ MỘT HIỆN TƯỢNG VƯỢT NGOÀI CẢ SỰ MONG ĐỢI CỦA NHÀ SẢN XUẤT, TRỞ THÀNH ĐỐI THỦ NẶNG KÍ CỦA NHIỀU NHÃN HIỆU. VẬY THỰC SỰ MẶT NẠ BÙN EPOCH NUSKIN CÓ GÌ MÀ KHIẾN MỌI NGƯỜI YÊU THÍCH VÀ TIN DÙNG ĐẾN VẬY?
MẶT NẠ BÙN EPOCH-BẠN TH N CỦA MỌI LOẠI DA
Nỗi sợ lớn nhất của các chị em phụ nữ chính là bị kích ứng da khi sử dụng mỹ phẩm. Trớ trêu thay,chúng ta thường không biết được loại nào da của mình bị dị ứng loại nào không. Do đó, chúng ta thường rơi vào tình huống không mong muốn vừa bị kích ứng da, vừa mất khoảng tiền không nhỏ cho những sản phẩm đó.
Nhưng đối với mặt nạ bùn epoch thì dường như vấn đề trên không còn nghiêm trọng. Được mệnh danh là bạn thân của mọi loại da, mặt nạ bùn marine mud quả thật không làm phụ lòng tin tưởng của chị em chúng ta. Với những thành phần thiên nhiên lành tính thân thiện, an toàn với mọi loại da bất kể là da khô, da dầu,….bạn đều có thể trải nghiệm sản phẩm tuyệt vời này.
MẶT NẠ BÙN BIỂN TỰ NHIÊN EPOCH GLACIAL MARINE MUD
Đây cũng chính là lí do vì sao mặt nạ bùn biển tự nhiên epoch glacial marine mud được các bạn trẻ trên thế giới yêu mến, vừa bắt kịp xu hướng làm từ thành phần thiên nhiên vừa an toàn không gây hại sức khỏe về lâu dài. Với thế mạnh này trong tay thì khó có sản phẩm nào có thể bắt kịp.
CÔNG DỤNG MẶT NẠ BÙN NUSKIN
Không giống như mọi người thường nghĩ mặt nạ chỉ để dưỡng da, nhưng thường sẽ không thấy rõ được kết quả nếu sử dụng mặt nạ giấy do đó mọi người thường chuyển hướng sang mặt nạ bùn nuskin. Và ưu điểm được yêu thích nhất của mặt nạ bùn khoáng epoch chính là khả năng đánh bay mụn.
MẶT NẠ BÙN KHOÁNG EPOCH CÓ TRỊ MỤN ĐƯỢC KHÔNG?
Mặt nạ lại có thể trị mụn??? Điều này không còn khó thực hiện với mặt nạ bùn khoáng epoch. Nhờ khả năng kiểm soát dầu thông minh không gây khô da ngược lại còn cấp ẩm cho làn da, khả năng hút bụi bẩn ẩn sâu bên trong,….làm sạch da hiệu quả chỉ trong vòng 15-20 phút ngắn ngủi. Nhờ đó mà da được thải độc tố, làm sạch hiệu quả nên không còn môi trường thuận lợi cho mụn sinh sôi.
Làm căng da mặt, trẻ hóa làn da. Khi sử dụng mặt nạ bùn epoch của mỹ các dưỡng chất từ từ thấm sâu vào da và khô lại. Song song với việc đó là làn da được kéo căng ra trả lại nét trẻ trung tươi tắn giảm thiểu được nếp nhăn trên khuôn mặt.
Mặt nạ bùn Nuskin epoch glacial marine mud luôn dành cho chị em phụ nữ chúng ta những trải nghiệm tự nhiên nhất
MẶT NẠ BÙN EPOCH CỦA MỸ GIÁ BAO NHIÊU?
Đây là có lẽ là câu hỏi nhiều bạn thắc mắc khi một sản phẩm với nhiều tính năng như vậy cộng với việc chiết xuất từ thiên nhiên thì liệu mặt nạ bùn epoch của mỹ giá bao nhiêu thì hợp lí. Một lưu ý nhỏ rằng mat na bun epoch chắc chắn sẽ có giá nhỉnh hơn một chút so với những sản phẩm trong nước bởi:
Phải khai thác bùn từ Tây Bắc Thái Bình Dương lại vừa kết hợp với công nghệ tiên tiến để giữ nguyên được các dưỡng chất trong quá trình sản xuất do đó, mức giá mat na bun nuskin là hợp lí so với chất lượng mà bạn sẽ nhận lại được.
ĐIỀU ĐẶC BIỆT CỦA MAT NA BUN NUSKIN
Không những thế, mat na bun nuskin còn được kiểm định chất lượng an toàn hiệu quả bởi chính những nhà khoa học tại tập đoàn Nuskin hàng đầu. Chúng ta thường nghe câu “ tiền nào của nấy” hoàn toàn được áp dụng với trường hợp của mat na bun nuskin.
Mặt nạ bùn Nuskin epoch glacial marine mud đang nhận được sự tin dùng của rất nhiều người và được bán chạy nhất trên thị trường
CÂU HỎI THƯỜNG GẶP VỀ MAT NA BUN KHOANG EPOCH NUSKIN
1/ Mat na bun khoang epoch nuskin có làm bẩn quần áo?
Lời khuyên dành cho bạn là nên cẩn thận khi sử dụng mặt nạ bùn khoáng bởi có thể dính vào quần áo yêu thích của bạn trong quá trình sử dụng và vệ sinh lại da mặt sau khi đắp mặt nạ bùn.
2/ Mặt nạ bùn nào tốt?
Nơi bán mặt nạ bùn chính hãng đang nằm ngay trong tầm tay bạn. Chính là chúng tôi – nhà phân phối lâu năm được nhiều người dùng Việt lựa chọn. còn bạn thì sao? Bạn đã tìm ra câu trả lời cho riêng mình chưa?
Mặt nạ bùn Epoch Glacial Marine Mud trắng sáng bất ngờ.
Hãy liên hệ với chúng tôi khi cần được giải đáp thắc mắc nhé.
KHÓA HỌC TRANG ĐIỂM BỚI TÓC CHUYÊN NGHIỆP CƠ BẢN NÂNG CAO
June 1, 2013 at 8:51am
LIÊN TỤC KHAI GIẢNG KHÓA DẠY HỌC TRANG ĐIỂM BỚI TÓC CÔ DÂU DẠ HỘI NGHỆ THUẬT TOÀN DIỆN TỪ CƠ BẢN ĐẾN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
www.korigami.vn/p/khoa-d-trang-iem-e-boi-toc-co-dau.html?M=1
___ TRANG ĐIỂM BỚI TÓC SINH NHẬT, DẠ HỘI, TIỆC, KHIÊU VŨ, HÓA TRANG, VALENTINE, MÙNG 8/3, NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM, EVENT, SỰ KIỆN, LỄ HỘI, THẢM ĐỎ, SÂN KHẤU, ĐIỆN ẢNH, THỜI TRANG, CA NHẠC...
___ PHONG CÁCH NHẸ NHÀNG, PHONG CÁCH TRONG SUỐT HÀN QUỐC, PHONG CÁCH MỘC NHẬT BẢN, PHONG CÁCH TẠO KHỐI 3D CHÂU ÂU MỸ, PHONG CÁCH ẤN TƯỢNG TRÌNH DIỄN CATWALK
___ KỸ THUẬT BỚI TÓC NGHỆ THUẬT BAO GỒM ĐẦY ĐỦ BỚI + TẾT + TWIST + BÚI + BUỘC ĐUÔI NGỰA + ĐAN NONG MỐT + CÀI PHỤ LIỆU + XỬ LÝ VOAN + VƯƠNG MIỆN + NƠ + HOA THẬT + HOA GIẢ + TRÂM CÀI ... CÔ DÂU TÓC NGẮN, CÔ DÂU TÓC TRUNG BÌNH, CÔ DÂU TÓC DÀI, CÔ DÂU TÓC NỐI, CÔ DÂU TÓC GIẢ...
XEM BẢN ĐỒ HỌC VIỆN TÓC KORIGAMI 0915804875 DẠY CẮT TẠO MẪU TÓC 3D NAM NỮ nhấp vào link sau goo.gl/maps/dV482
Thông tin nóng hổi siêu Hot : khi bạn học kết hợp cả 2 khóa trang điểm và bới tóc cô dâu chuyên nghiệp sẽ được miễn phí tiền học vẽ móng Nail Art + vẽ điện thoại Mobi Art + nối tóc nghệ thuật
Tự hào là trung tâm dạy nghề có giáo trình được biên soạn chặt chẽ do giảng viên Kuansaigon ( đạt giải thưởng Kéo Vàng Davines 2008 ) biên soạn và trực tiếp điều hành giảng dạy giáo trình Korigami tại Hà Nội ...
-----------------------------------------------------------------
Bạn đang băn khoăn chọn một địa chỉ dạy nghề trang điểm + bới tóc cô dâu chuẩn nhất - tốt nhất - nhanh ra nghề nhất Hà Nội ...
___ Địa chỉ số 7 Trần Tế Xương - Trấn Vũ - Trúc Bạch - Ba Đình - Hà Nội ( goo.gl/maps/dV482) ...
___ Cam kết là địa chỉ tốt nhất tại Hà Nội có thể giúp bạn trở thành một chuyên gia trang điểm và bới tóc cô dâu giỏi nghề chỉ sau 1 thời gian học nhanh nhất ...
@ Bạn chưa biết gì về nghề và luôn nghĩ rằng mình không đủ khéo léo để theo đuổi các bộ môn nghệ thuật này, giáo viên dạy nghề có nhiệt tình không, có cam kết dạy đúng như trong các quảng cáo hay không?
@ Chúng tôi tự tin sở hữu "một phương pháp dạy học nghề đơn giản nhất - căn bản nhất - chi tiết nhất - liên tục cập nhật xu hướng công nghệ kỹ thuật tiên tiến" ... điều đó cam kết dù bạn là người vụng về đến đâu cũng có thể học được.
@ Chúng tôi là đội ngũ giáo viên nhiều năm kinh nghiệm, nhiệt tình giảng dạy, yêu nghề, không giấu nghề ... điều đó cam kết dù bạn có tiếp thu chậm đến mấy - chỉ cần bạn chuyên cần và có tinh thần học tập nghiêm túc ... chúng tôi sẽ bằng mọi cách để có thể đào tạo bạn trở thành một chuyên gia trang điểm hoặc bới tóc cô dâu chuẩn mực.
@ Chúng tôi có hợp đồng dạy nghề với các điều khoản ràng buộc hợp lý từng chi tiết một, các điều khoản này nhằm đảm bảo quyền lợi từ 2 phía, đào tạo thành công một học viên chính là hình thức quảng cáo tốt đến mức không thể tốt hơn ...
@ Ngược lại, chúng tôi cũng tha thiết mong muốn các bạn học viên một khi đã đăng ký học thì hãy hết lòng nhiệt tình học và thực hành thật nhiều nhằm đem lại kết quả tốt nhất ...
@ Còn những bạn nào chỉ xem đi học nghề như một việc giết thời gian, một cách để giải trí lúc nhàn rỗi ... hãy suy nghĩ thật chín chắn trước khi đăng ký ... hoặc tìm một chỗ học nghề khác có đường lối dạy học thoải mái thích học thì học mà không học thì đi chơi
@ Bạn băn khoăn không biết thủ tục nhập học có rườm rà không, chi phí học nghề có cao không, đi học có phát sinh thêm gì không, có chỗ ăn ở nội trú dành cho học viên ở xa hay không
@ Thủ tục nhập học rất đơn giản , chỉ cần bạn có photo chứng minh thư hoặc bằng lái xe đã đủ điều tham gia đăng ký học tại trung tâm
@ Đối với bạn có nhu cầu nội trú ăn ở tại trung tâm xin vui lòng mang theo 01 bản sao chứng minh photo có công chứng + 01 bản sao hộ khẩu photo có dấu công chứng ... chi phí sinh hoạt ở trung tâm cực kỳ hợp lý ...
@ Học phí ở trung tâm đã được tính toán ở mức có thể chấp nhận được đối với tất cả mọi tầng lớp ... trong gói học phí đã bao gồm hỗ trợ hoặc tặng kèm dụng cụ học tập do đó tránh cho bạn những phát sinh rườm rà phức tạp ngoài ý muốn ...
------------------------------------------------------------
XIN MỜI BẠN ĐỌC KỸ CHI TIẾT CÁC KHÓA HỌC NGHỀ TẠI TRUNG TÂM KORIGAMI www.korigami.vn/p/ao-tao-va-day-nghe.html?=1 ...
@ Xin lưu ý trang điểm và bới tóc là 2 khóa học tách rời độc lập có tặng kèm dụng cụ học tập hoặc một số phụ liệu như chúng tôi đã cam kết ... nếu bạn có nhu cầu học cả 2 loại hình nghệ thuật này sẽ được tặng một khóa học vẽ móng nghệ thuật Nail Art
+++ KHÓA [D] KHÓA DẠY HỌC TRANG ĐIỂM CÔ DÂU CƠ BẢN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
học phí đã giảm 6 triệu nay chỉ còn 15 triệu / trọn khóa 12 tuần / tặng bộ dụng cụ make up + bộ mỹ phẩm make up PRO )
Tư vấn : Khóa học này dành cho học viên chưa biết nghề có nguyện vọng nắm bắt thật chắc nghệ thuật trang điểm từ cơ bản đến nâng cao. Khi tốt nghiệp có thể xin vào làm tại các ảnh viện hoặc đầu tư mở tiệm cho thuê áo cưới.
Kỳ hạn cam kết thành nghề ghi trên hợp đồng : 3 đến 4 tháng
Dụng cụ học tập là 1 cốp đồ đầy đủ gồm các loại phấn chất lượng cao không chứa chì hoạt tính gây tổn hại da mặt _ các loại kem dưỡng và tẩy trang _ bảng màu son _ bảng màu mắt _ bộ cọ make up 24 chiếc _ bộ mi giả _ và đầy đủ các phụ kiện trang điểm chuyên nghiệp cần thiết.
Tặng giáo trình tài liệu cơ bản đến nâng cao _ tài liệu video dạy trang điểm theo nhiều phong cách chuyên nghiệp do các giảng viên nổi tiếng trên thế giới chỉ dạy từng chi tiết.
Có đội ngũ người mẫu sẵn sàng cho thuê mặt với giá cả hợp lý.
Giới thiệu việc làm ngay sau khi kiểm tra tốt nghiệp đạt loại khá trở lên.
Gồm nhiều phong cách trang điểm và 20 bài trang điểm chuyên nghiệp bắt buộc một thợ chuyên nghiệp phải biết*
Làm quen với các dụng cụ trang điểm và công dụng của từng sản phẩm trang điểm Học kỹ năng sử dụng từng loại cọ trang điểm _ bút kẻ mắt _ bút kẻ môi _ mút trang điểm _ bông phấn chuyên nghiệp
Học kỹ năng chăm sóc da _ làm sạch da _ dưỡng ẩm da trước khi trang điểm
Học kỹ năng tạo lớp kem lót _ kem nền _ lớp kem che khuyết điểm trong suốt phù hợp với từng tông màu da sáng tối trung bình
Học kỹ năng tạo lớp phấn nền mịn màng _ lớp phấn phủ giúp bảo tác phẩm trang điểm hoàn hảo.
Học kỹ năng định hình tạo dáng khung chân mày tự nhiên hợp khuôn mặt _ kẻ vẽ lông mày với bút chì _ tô chân mày với phấn bột _ chỉnh sửa các khuyết điểm của từng cặp chân mày _ định hướng dáng chân mày hoàn hảo cho khách hàng.
Học kỹ năng tạo bóng highlight tỏa sáng vùng chữ [T] và lowlight tạo góc khuất vùng chữ [U] cho khuôn mặt trang điểm đạt tới sự hoàn hảo nhất có thể _ Sử dụng phấn nâu Bronzer tạo khối 3D tạo chiều sâu thu hút mọi ánh nhìn.
Học kỹ năng phân biệt và phối hợp hằng trăm gam màu mắt khác nhau tạo nên hàng trăm phương pháp trang điểm cặp mắt từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Học kỹ năng phân biệt và phối hợp hàng chục gam màu son môi tạo nên hàng chục phương pháp trang điểm đôi môi từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Học kỹ thuật đánh phấn má hồng phù hợp với từng kiểu khuôn mặt
Học kỹ thuật sử dụng các loại nhủ mắt _ kim tuyến _ hạt pha lê _ lông vũ _ hoa _ phụ kiện trang sức đắt tiền nhằm tạo ra những tác phẩm trang điểm siêu ấn tượng khi chụp hình STUDIO hoặc khi biểu diễn trên sàn CATWALK
Học kỹ thuật tạo ra những tác phẩm trang điểm hoàn hảo cho từng sự kiện SINH NHẬT _ ĐI VŨ TRƯỜNG _ LỄ TỐT NGHIỆP _ CƯỚI HỎI TRONG NHÀ _ CƯỚI HỎI NGOÀI TRỜI _ CƯỚI HỎI TẠI KHÁCH SẠN 4-5 SAO _ CƯỚI HỎI TẠI CÁC KHU NGHỈ DƯỠNG CAO CẤP _ TUẦN LỄ TRĂNG MẬT
Trang điểm cá nhân các phong cách HỌC SINH _ CÔNG CHỨC VĂN PHÒNG _ LÃNH ĐẠO CẤP CAO
Trang điểm theo thời gian ban ngày ban đêm
Trang điểm theo mùa trong năm
Trang điểm các dịp lễ hội truyền thống
20 bài trang điểm tiêu biểu nhất mọi thời đại
Tặng thêm 5 bài vẽ BODY PAINTING ( Hội họa hình thể )
Nghiên cứu tìm hiểu và nắm bắt các Trào lưu nghệ thuật làm đẹp theo các dòng cổ điển bao gồm CLASSIC - VINTAGE - RETRO ...
Dự đoán các trào lưu đương đại hoặc tương lai bao gồm MODERN - CONTEMPORARY - FANTASY - TREND VISION - METROSEXUAL ...
------------------------------------------------------------------
+++ KHÓA [E] : KHÓA DẠY HỌC BỚI TÓC CÔ DÂU CƠ BẢN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
học phí 10 triệu / trọn khóa từ 4 đến tối đa 8 tuần / tặng phụ kiện bới tóc cô dâu
Các kỹ thuật Tết tóc cổ điển - hiện đại ( tết 2 múi - tết 3 múi – tết 4 múi – tết 5 múi – tết 6 múi – tết xương cá chìm – tết xương cá nổi – tết thác – tết Thái – tết Đức )
Các kỹ thuật vặn xoắn thừng.
Các kỹ thuật Xoắn ốc cổ điển – hiện đại.
Các kỹ thuật Búi cao – trung bình – thấp.
Các kỹ thuật Bới Vặn tóc cổ điển - hiện đại.
Các kỹ thuật Đánh rối.
Các kỹ thuật tạo Băng Đô bằng tóc.
Các kỹ thuật tạo độ phồng.
Các kỹ thuật bới RETRO tái hiện cổ điển
Sử dụng thành thạo các dụng cụ làm tóc có nhiệt độ ( máy là - máy sấy - máy uốn xoăn lọn giả - máy tạo kiểu tóc đa năng )
Sử dụng thành thạo các phụ kiện tóc ( kẹp - băng đô - ruy băng - hoa - nơ - vương miện - chuỗi hạt - pha lê - tóc giả - gôm màu - giấy kim tuyến )
10 bài Bới tóc phong cách TEEN Hàn Quốc - Nhật Bản - Châu Á
10 bài Bới tóc phong cách dạ hội sinh nhật phong cách đơn giản
10 bài Bới tóc phong cách cô dâu ngoài trời phong cách trẻ trung cá tính
10 bài Bới tóc phong cách cô dâu phòng chụp studio phong cách gợi cảm sang trọng
10 Bới tóc phong cách CATWALK ấn tượng nghệ thuật
Thực hành bới trên tóc người mẫu ( chi phí thuê người mẫu 40.000 / tiết học )
Nghiên cứu tìm hiểu và nắm bắt các Trào lưu nghệ thuật làm đẹp theo các dòng cổ điển bao gồm CLASSIC - VINTAGE - RETRO ...
Dự đoán các trào lưu đương đại hoặc tương lai bao gồm MODERN - CONTEMPORARY - FANTASY - TREND VISION - METROSEXUAL ...
MỜI CÁC BẠN CÙNG THAM KHẢO MỘT SỐ HÌNH ẢNH VỀ CÁC STYLE TRANG ĐIỂM VÀ BỚI TÓC MÀ TRUNG TÂM KORIGAMI DÙNG LÀM TÀI LIỆU MẪU CHO VIỆC ĐÀO TẠO NGHỀ ... ĐÂY CŨNG LÀ CÁC XU HƯỚNG HIỆN ĐẠI NHẤT HIỆN NAY ĐANG ĐƯỢC GIỚI CHUYÊN MÔN CHÂU Á - VIỆT NAM ĐÁNH GIÁ RẤT CAO www.korigami.vn/p/ao-tao-va-day-nghe.html
Tựa sách: Dị bản - Truyện của Keng
Tác giả: Keng
NXB: NXB Văn nghệ TPHCM
Warning: 18+
Chúng tôi có những cái tên thông dụng như tất cả mọi người
Nhưng trong câu chuyện này, hãy cứ coi Lyn, Ken, Yi là những tên gọi rất đỗi bình thường
Tôi là Les!
Bạn trai tôi nói thế. Ít nhất 3 lần.
Nhưng tôi vẫn không tự cho mình là Les. Đơn thuần trong suy nghĩ của tôi, có lẽ nhịp sinh học đang chùng quá giới hạn, khiến cơ thể tôi trở nên vô cảm. Con người cũng chỉ là một cỗ máy tự nhiên, đôi lúc phải trục trặc chứ! Nếu không thì “trường sinh bất lão” sẽ là chuyện bình thường như hàng ngày cứ phải ăn uống cả mớ động thực vật.
Ken làm cái đuôi của tôi từ hồi mới là sinh viên năm nhất. Ken hơn tôi 2 tuổi, học trước tôi 2 khóa, và dĩ nhiên ra trường trước tôi 2 năm. Nhưng ngày đấy tôi có nhiều vệ tinh quay mòng mòng quanh mình nên kiêu kỳ lắm. Cuối cùng hầu hết ly tâm khỏi tôi và rỉ tai nhau: “Nhỏ Lyn chảnh pà kố!”. Còn mỗi Ken, kiên trì bên cạnh, lặng lẽ làm cái bóng của tôi.
Đúng như giới sinh viên truyền tai: “Năm nhất kiêu, năm hai xiêu, năm ba yêu, năm cuối liều”, tôi nhận lời yêu Ken vào giáng sinh năm đại học thứ 3. Khi đó Ken đã ra trường và đi làm được vài tháng, anh chững chạc hơn nhiều so với những cậu nhóc cố ra vẻ người lớn trong cùng trường tôi. Nói chung tôi bị cưa đổ vì sự kiên trì và nhiệt tâm của Ken. Con gái bây giờ dễ tán mà, cứ nhẫn nại sẽ không bao giờ phải nhắc đến khái niệm “Công cốc”. Vậy là tôi có người yêu. Người yêu đầu tiên là Ken.
Ai cũng nói chúng tôi đẹp đôi, trai tài gái sắc. Ken không những tài giỏi mà còn rất đẹp trai, nhiều cô ngưỡng mộ lắm, song chẳng hiểu sao lại chỉ dành trọn tình cảm cho tôi. Hãnh diện! Tôi nghĩ mối tình đầu của mình long lanh như một giấc mơ. Và tôi nhủ sẽ cưới Ken làm chồng trong tương lai. Khi tôi ra trường và có việc làm ổn định.
Cha mẹ tôi làm kinh doanh nên bận từ sáng sớm đến tối mịt. Nhà lại cách trường gần 15km, đi học phát mệt vì kẹt xe và nắng bụi. Năm cuối, tôi xin phép rời khỏi nhà, ở trọ gần trường để tiện việc thi cử. Thuê căn hộ chung cư ngay giữa thành phố và Ken tự nguyện hùn một nửa tiền. Anh thường xuyên đến chỗ tôi.
Có thể Ken và tôi đều là những người nghiêm túc nên đến gần lúc tôi ra trường mới bắt đầu làm chuyện người lớn lần đầu tiên. Ken rạng ngời, mãn nguyện ôm tôi trong lòng và dự trù về một đám cưới không xa. Vì trinh tiết của tôi đã hoàn toàn thuộc về anh.
Nhà Ken cách căn hộ tôi thuê khoảng 10 phút chạy xe, nên anh thường xuyên đưa tôi về nhà ăn cơm cùng gia đình. Mẹ Ken đã mất gần chục năm, chỉ còn lại cha là phó giám đốc một xí nghiệp nhà nước và một em gái tên Yi (giống y chang anh trai mình) kém tôi 1 tuổi. Nhà có 3 người, một người yêu tôi tha thiết, hai người còn lại đều rất quý mến tôi. Tôi thấy hạnh phúc dường như vô bờ bến.
Tôi ra trường, làm quản lý nhân sự cho một công ty Hàn Quốc. Cuộc sống ổn định và bình an. Không trở về sống với cha mẹ, tôi đã là một người trưởng thành. Tôi vẫn ở căn hộ giữa trung tâm thành phố. Ken vẫn hùn một nửa tiền. Chúng tôi lên kế hoạch 1 năm sau tổ chức đám cưới.
Quản lý con người là một việc cực khó, tôi gặp áp lực nặng nề từ những vị sếp người Hàn Quốc và những người công nhân cứng đầu dưới xưởng sản xuất. Tôi thường xuyên rơi vào trạng thái mệt mỏi. Đuối kinh khủng.
Tình yêu của tôi và Ken cứ bình thản trôi đi, không sóng gió và cũng không quá thăng hoa. Cho đến một hôm, sau hàng giờ vuốt ve, trò chuyện với nhau, Ken chạm tay xuống phía dưới và hỏi tôi một câu rất chi là lãng xẹt:
- Thành phố cắt nước rồi phải không em?
- Đâu có, nếu cắt phải có thông báo chứ!
Tôi ban đầu chưa hiểu ý của Ken nên thản nhiên lạc chủ đề. Ken cười, dí tay lên trán tôi kêu: “Ngốc quá cơ!” thì tôi mới chợt hiểu ra mình hoàn toàn khô cong, như con mực đã phơi qua cả mùa nắng đẹp. Ken là lữ khách trên sa mạc, anh khát. Tôi thì lại chẳng hề phả ra một chút hơi ẩm. Đùa nghịch rõ lâu cũng chẳng có cách gì chữa cho cơn khát, chỉ khiến nó mệt mỏi và xìu xuống. Cuối cùng Ken nhìn tôi đầy yêu thương và giễu cợt một câu không ác ý:
- Hay là em mắc bệnh Les rồi nhỉ?
- Anh này! – tôi dài giọng nhõng nhẽo – Có là Les thì em vẫn bám theo anh như âm hồn bắt cưới cho coi. – rồi tôi kéo tay anh chạm lên bầu ngực con gái của mình, nó rung theo tim những nhịp đập bình yên. Ken cười mỉm và ôm chặt tôi trong vòng tay của anh.
Tôi yêu Ken nhưng không có quá nhiều khát khao nhục cảm. Giữa chúng tôi là một tình yêu thanh cao. Chúng tôi dịu dàng, mềm mại khi ở bên nhau, không hề có sự điên khùng, đau đớn nào cả. Có lẽ thế nên cảm giác thăng hoa cũng rất nhẹ nhàng.
- Em ghét cái không khí ồn ào ở Bar lắm! Nhưng quả thực thấy con gái ở đó rất xinh. – tôi nói với Ken sau khi rời một cái Pub náo nhiệt, chia tay những người bạn của anh trở về căn hộ của mình.
- Anh không thích những cô gái đó, họ đẹp theo công nghệ. Nếu dứng dưới ánh mặt trời và bỏ lớp son phấn, đảm bảo sẽ như những con vịt so với em thôi. – Ken ôm eo tôi, thì thầm bên vành tai, từ từ nhích về phía giường.
Làn tay tinh tế đẩy đưa, xiêm y trút bỏ hoàn toàn. Chúng tôi liêng biêng trong dư men ban tối, chếnh choáng muốn nhập vào nhau. Song dường như có rào cản, cuối cùng Ken khẽ nằm xuống cạnh tôi, nhẹ như một chiếc lá rơi, nhấm nháp nơi vành tai, giọng Ken pha chút hờn dỗi:
- Chẳng chịu cấp nước gì cả! Định để người ta chết khát sao?
- Có lẽ tại em bị căng thẳng và mệt. Híc… Nghỉ nha anh! Đợi em khỏe lại đã!
Cái lưỡi mềm của Ken lướt quanh vành tai tôi, gai ốc rợn loang da thịt, song tôi thực sự thấy rất mệt.
- Hình như em bị Les thật ấy! Hồi nãy em chẳng nói là thích con gái xinh sao? – Ken cố tình trêu chọc tôi, giọng đầy hài hước.
- Giận anh bây giờ! Mai không là chủ nhật thì em sẽ đuổi anh về cho biết mặt! – tôi bắt đầu phụng phịu, rồi lại kéo cánh tay Ken vòng ngang lên ngực mình.
- Hihi… Sợ bị chê là Les nên bắt anh ôm thế này phải không?
- Ngủ đi nè! Trời sắp sáng rồi kìa!
Não bộ tôi bắt đầu nhăn một rãnh nhỏ, ghi nhớ lại ý niệm rằng mình bị rối loạn quan hệ tình dục. Đó là một sự cố, một trục trặc nhỏ và rất dễ dẫn đến một bất trắc lớn. Liệu rằng Ken có bỏ tôi?
Chúng tôi ở bên nhau rất nhiều, song giao hoan thật sự khó khăn. Có lúc vô tư lự, Ken phả một làn hơi thở ấm nóng rất mạnh sau gáy tôi, khiến những lỗ chân lông nơi cánh tay chồi lên, đẩy cảm giác thích thú chạy dọc sống lưng, rờn rợn, mơn man,… vậy mà tôi cứ như đi giữa mùa khô. Ken lại đùa không ác ý:
- Lyn của anh chắc chắn bị Les rồi nè! Vậy mà mình vẫn yêu mới chết chứ!
- Thôi nha! Anh làm em tưởng mình Les thật bây giờ!
Nhưng rồi nhiều lúc không thể phá nổi rào cản, Ken lo lắng nhìn tôi, khuyên rằng nên thử đi bác sỹ khám xem là triệu chứng gì. Tôi hứa sẽ dò hỏi xem có vị bác sỹ nào uy tín sẽ tìm đến khám. Tuy nhiên tôi vẫn cảm nhận được tình yêu trọn vẹn của Ken, không vì chuyện mền gối khúc mắc mà sứt mẻ chút nào. Thanh cao, tao nhã, bình dị mà vô thường.
Yi cũng hay theo anh trai mình qua căn hộ của tôi chơi. Gương mặt hai anh em họ giống nhau như khuôn đúc. Đã thế Yi còn có một mái tóc ngắn như con trai và luôn phục trang theo kiểu Tomboy. Bé Yi, trong mắt tôi quả thật là cô gái rất cá tính.
Yi có giọng hát ủ lửa. Hình như mơ ước của cô sẽ trở thành một ngôi sao ca nhạc, nên rất chăm ngâm mình ở phòng trà, tụ điểm ca nhạc. Tại vài sàn diễn nhỏ, Yi cũng được chọn làm ca sỹ hát lót. Bước đầu tiên của ngôi sao nào cũng thế, nên Yi rất lạc quan.
Thỉnh thoảng Ken đưa tôi đến phòng trà, nơi Yi sẽ biểu diễn, từ rất sớm, ngồi đồng ở đó để cổ vũ cho em gái mình. Vì vậy Yi rất quấn quýt, thân thiết như một phần cuộc sống của tôi. Khi nào chính thức trở thành vợ Ken, Yi cũng nghiễm nhiên trở thành em gái tôi. Càng yêu mến nhau, gia đình tương lai của tôi sẽ càng hạnh phúc.
Một chàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi, tóc dài đầy vẻ lãng tử chết ngập trong đôi mắt trong veo của Yi, cậu ta săn đón bất cứ nơi đâu có Yi, tý tách chụp hình lưu đầy một cái ổ cứng di động 40Gb. Vài tháng sau Yi sánh bước bên cậu ta, giới thiệu với chúng tôi đó là bạn trai mình. Tôi thầm mong Yi cũng giữ trọn được tình yêu như mình. Những con người đang yêu thường chỉ nhìn thấy màu hồng. Tôi vẫn chưa tìm được một vị bác sỹ đáng tin nào để chữa căn bệnh thiếu nước của mình. Căn bản tôi nghĩ tạm thời chỉ là một giai đoạn khó khăn, tôi không hề lãnh cảm, bởi tôi có tình yêu, chỉ là cơ thể trục trặc chút xíu. Khi đã qua được giai đoạn khó khăn này, biết đâu tôi lại luôn ướt át và khát khao…
Đầu mùa thu, Ken được công ty cử đi đào tạo ở Nhật 2 tháng. Căn hộ của tôi vắng mùi đàn ông, hiu quạnh đến lạ. Yi ngày nào cũng ghé qua thăm tôi, một mình, không có cậu bạn trai theo cùng. Yi nói: “Anh Ken nhờ em ở nhà chăm sóc Lyn. Ảnh sợ nhất trên đời là để chị buồn đó!”. Tôi chỉ biết cười, càng yêu Ken và càng quý mến Yi gấp bội.
Hai tháng Ken ở đất khách, tôi quẩn quanh trong thành phố và chứng kiến sự ghen tuông, giận hờn và tan vỡ trong tình yêu qua nét buồn thảm, não nề của Yi. Vì ước mơ, Yi luôn phải nhã nhặn khi giao tế với những người đàn ông khoác trên mình cái tiếng “Bầu sô”. Cậu bạn trai yêu quá hóa ghen, vậy là hờn giận và tan vỡ.
Chiều thứ 7, Yi đến, nằm bất động trên giường của tôi, mắt căng hút về một góc vô định, không khóc. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, vuốt mái tóc ngắn an ủi cô. Yi nắm tay tôi lại, đề nghị:
- Lyn có thể nằm ôm em được không?
Ôm một người con gái, là em bạn trai mình, thân thiết như em ruột của mình, là điều rất bình thường. Huống hồ, người con gái ấy, trái tim tan nát vì những đổ vỡ của tình yêu. Làm dịu những tổn thương của Yi, tôi thấy như trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Thực sự rất thương cảm cho Yi.
Tôi ôm ngang bụng Yi, thấy cô từ từ nhắm mắt và ngủ. Thanh thản yên lành. Tôi cũng chìm vào giấc ngủ. Khi tôi tỉnh dậy, căn phòng tối om. Le lói chút ánh sáng vàng vọt nơi đường phố hắt chéo lên khung cửa, bóng Yi bất động. Tôi với tay nhấn công tắc đèn điện, căn phòng sáng gắt đột ngột. Yi quay lại, giọng ráo hoảnh:
- Chán quá à! Em với Lyn đi bar nha!
Như đã từng nói với Ken, tôi không thích Bar ngoài mấy cô bé nhìn rất xinh. Song tôi cũng gật đầu không hề đắn do với ý muốn của Yi. Cô ấy trẻ, năng động cần một chỗ sôi nổi, ồn ào để giải tỏa. Trong không gian đặc quánh hơi men, khói thuốc, Yi bảo rằng muốn tôi uống rượu cùng cô ấy, hai đứa con gái với nhau lo gì. Thế là tôi uống. Uống để chiều lòng cô em dâu tương lại của mình. Uống vì mình cũng đang khắc khoải với nỗi nhớ tình.
Yi và tôi dắt díu nhau xuống taxi, bước vào căn hộ của mình khi đã gần 1h sáng. Mọi thứ như lảo đảo, ngả nghiêng trong ánh nhìn của tôi, thấy Yi có vẻ còn tỉnh táo hơn, mặc dù cô uống hai phần ba số rượu. Vốn dĩ tửu lượng của tôi kém cỏi mà. Giúp tôi thay đồ, vệ sinh sơ thân thể, Yi dìu tôi lên giường rồi quay vào phòng tắm.
Tôi láng máng chìm sâu vào giấc ngủ. Và tôi mơ thấy những vuốt ve từ một bàn tay mềm mịn, mát rượi, những nắn bóp đầy kích động khiến tôi bắt đầu rướn mình lên giục giã, đợi chờ. Loang loáng sáng tối chập vào nhau, bóng hình Ken ấp ôm tôi, nhào nặn niềm rạo rực sau bao ngày xa cách, mạch nước ngầm bắt đầu khai mở, nghe được cả sự bò lan ẩm ướt. Dòng suối mát lành trong tôi bắt đầu chảy róc rách báo hiệu hết mùa khô hạn. Căn bệnh của tôi không trị mà dứt, y như dự đoán. Ken sẽ không còn là người bộ hành chết khát trên sa mạc cằn cỗi nữa. Hạnh phúc sẽ vẹn toàn.
Giấc mơ trôi qua êm đềm. Thức dậy lúc gần trưa với cái cổ họng khô khốc, nhưng trong tôi sóng sánh một cảm giác khoan khoái. Tôi lật tấm chăn định đứng dậy đi lấy nước uống, chợt giật mình vì cánh tay mảnh khảnh của Yi vắt ngang qua eo tôi chạm trực tiếp vào da thịt, không hề được ngăn trở bởi lớp váy ngủ. Tôi xoay lưng lại, nâng tấm chăn và nhìn xuống, hai cơ thể phụ nữ song song không hề có được khoác bất cứ thứ phục trang nào, dù nhỏ nhất. Hơi ngượng, tôi nghĩ chắc do say quá nên cởi đồ ra rồi lên giường luôn mà chẳng nhớ phải mặc đồ ngủ.
Se sẽ nhấc tay Yi khỏi bụng mình, tôi bước xuống thềm nhà đến bên tủ lấy một chiếc váy liền thân tròng vội vào người, rồi chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Xong nhiệm vụ thường nhật, tôi trở ra, thấy Yi đang chớp mắt chậm rãi trong cơn ngái ngủ.
- Em đói bụng quá mà chẳng dậy nổi, Lyn để em ngủ thêm một lát nữa nha!
Để cho Yi ngủ, tôi gọi điện cho KFC yêu cầu giao đến 2 phần gà rán, xong cắm nước chuẩn bị pha café.
Gọi mãi Yi mới chịu chui ra khỏi chăn, hồn nhiên khỏa thân đi vào phòng tắm. Quả thật Yi có một cái phọc rất chuẩn, nếu cô nữ tính hơn chút nữa chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.
Ăn uống xong, hai chị em tôi kéo nhau đi shopping. Lúc tâm trạng không vui đi mua sắm sẽ vơi bớt rất nhiều phiền não.
Đêm đó, tôi lại ngủ một mình trong căn phòng đơn lẻ, nôn nao nhớ về giấc mơ đêm trước. Nơi hạ lưu, nước săm sắp ướt đẫm… Tôi cồn cào lên nỗi nhớ Ken, mong anh nhanh chóng trở về.
Chiều nào tan giờ làm trở về căn hộ của mình tôi cũng thấy Yi chờ sẵn trước cửa. Yi nói ngừng hoạt động nghệ thuật một thời gian, để đằm lại cú sốc tình cảm, những chuyện vừa qua khiến Yi khá mỏi. Yi cần thả lỏng. Yi chỉ thấy yên bình khi ở trong căn hộ của tôi và ở cạnh tôi.
- Lyn à! Em mắc bệnh thèm ôm rồi! Lyn ôm em được không, từ phía sau ấy…
Tôi lặng lẽ ôm Yi từ phía sau, đứng bên cửa sổ, như Ken vẫn thường ôm tôi, che chở bao dung. Yi thả một câu nói qua khung cửa:
- Giá như em có thể là người yêu của Lyn thì bình yên biết mấy! – dường như pha chút tiếc nuối…
- Lyn coi Yi như em gái và rất yêu thương Yi mà! – tôi cười tĩnh lặng như ngày hè không gió.
- Anh Ken thật may mắn khi yêu Lyn…
Cho đó là một lời khen của Yi, tôi chỉ khẽ đong đưa vòng tay đang ôm của mình.
- Nếu em đi đến một nơi thật xa, Lyn có buồn, có nhớ em không?
- Đi đến tận đâu nào?
- Một nơi mà Lyn rất khó gặp được em!
Tưởng Yi có ý nghĩ gì dại dột, tôi thảng thốt xoay ngay người Yi lại, tay bấu chặt trên đôi vai Yi, mặt đối mặt:
- Ngốc nào! Yi của chị đừng nghĩ chuyện khờ dại để chỉ lo lắng như thế chứ!
- Hihi… Lyn nghĩ em yếu đuối vậy sao? Em không định tự tử vì một người đàn ông đâu. Họ làm gì xứng đáng…
- Nhưng Yi nói mơ hồ quá, khiến chị hiểu nhầm. Yi định đi đâu…
- Ra nước ngoài sống… ở đâu đó thì em sẽ nói cho Lyn nghe sau. Chỉ mới dự định thế thôi.
Có thể Yi sẽ đi đến một vùng đất thật xa để lãng quên được tình yêu của mình. Tôi không ngăn cản, bởi tôi không thể quyết định đến cuộc sống của Yi. Cô ấy sẽ làm những điều mình muốn. Tôi chỉ biết nếu thiếu Yi, gia đình tương lai của tôi sẽ rất quạnh quẽ và chất chứa hoài niệm.
Vài lần tôi ngỏ ý Yi ngủ lại với mình, nhưng cô khước từ vì phải trở về ngôi nhà lặng lẽ duy nhất bóng của người cha. Ken đi vắng, ngôi nhà của anh và căn hộ của tôi đều buồn hiu hắt, như thể Ken chính là nguồn năng lượng sống cho tất cả chúng tôi.
Ken trở về, tất cả như bừng sáng, không gian chỗ nào cũng lấp lánh nụ cười. Chúng tôi ấn định ngày cưới vào đầu tháng chạp. Nghĩa là còn 2 tháng nữa.
Yi lặng lẽ hơn và bận rộn với một kế hoạch nào đó. Đột nhiên Yi thông báo ăn tết nguyên đán xong chắc sẽ sang Canada sống, hiện tai đang làm giấy tờ, khi nào có ngày đi cụ thể sẽ dắt chàng rể về ra mắt. Ken trầm ngâm, không tỏ thái độ ngăn cản, chỉ mong rằng Yi quyết định không quá nóng vội. Người cha thì thở dài, đằng nào Yi cũng đã trưởng thành, không thể giữ nếu Yi muốn ra đi. Tôi bâng khuâng chẳng biết mình muốn gì nữa.
Đời sống tình cảm của tôi và Ken đã thoát ra ngoài trắc trở. Tất cả đều mưa thuận gió hòa. Nhưng tôi cứ tiếc nuối hoài giấc mơ khi Ken vắng mặt, không thể tìm lại được cảm giác bàn tay thon nhỏ, mền mịn, mát rượi, dù rằng anh lúc nào cũng dịu nhẹ với tôi. Thảo nào mơ thường đẹp hơn thực tế. Ken không bao giờ còn nhắc đến từ Les khi trêu đùa tôi nữa. Tôi là một người phụ nữ bình thường như bao người khác.
Tôi không thích sự ồn ào nên đám cưới được tổ chức trong một không gian nhỏ, thanh lịch, ấm cúng. Chính thức từ bỏ căn hộ đi thuê về sống trong ngôi nhà đã chứng kiến những năm tháng trưởng thành của Ken và Yi, tôi cứ bồi hồi một xúc cảm khó tả. Dẫu rằng ngôi nhà này, trước đây tôi vẫn thường xuyên lui tới.
Hôm dọn đồ của tôi về bên nhà Ken, Yi cũng lặng lẽ đến giúp tôi gói gém đồ đạc. Nhân lúc Ken ra ngoài, Yi đứng bên cửa sổ, lại thả qua khung vuông một lời đề nghị.
- Lyn có thể ôm em thêm một lần như trước đây được không?
- Yi của chị sắp đi xa rồi, muốn chị ôm thêm bao nhiêu lần nữa cũng được mà!
Che chở được cho tâm hồn của Yi chút nào, tôi thấy sinh mệnh của mình ý nghĩa hơn chút đó. Cho đến khi Ken trở về, chúng tôi lại ngậm ngùi bọc gói những món đồ trong một không gian đã quá đỗi thân thuộc.
Tôi đã có gia đình, đã giữ trọn được mối tình thanh cao, đã nắm gọn hạnh phúc trong tay, đã ôm trọn tất cả hy vọng, mong ước, khát khao của phụ nữ trên khắp thế gian vào lòng. Tôi được số phận ưu ái vượt xa trí tưởng tượng. Cứ như thể mọi may mắn đều chạy đến phủ phục bên tôi. Trên môi tôi sẽ luôn là nụ cười mãn nguyện.
Yi không dẫn chồng tương lai về, thay vào đó là một cô gái. Yi giới thiệu đó là em chồng của mình, nhưng hơn Yi 3 tuổi. Em chồng của Yi rất dễ thương, khéo nói. Cô cho chúng tôi xem hình ảnh về chồng Yi, một người đàn ông hơn Yi 8 tuổi khá điển trai, nét mặt lương thiện và những đoạn phim về gia đình bên Canada của mình, những thứ giấy tờ được chứng nhận để đảm bảo Yi qua đó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, rồi giãi bày về lý do anh mình không qua xin phép gia đình cho Yi đi được. Cô ấy trở thành đại sứ, tỏ ra rất yêu mến Yi, gạt tan hết mọi lo lắng, khúc mắc trong lòng chúng tôi về sự vắng mặt của anh trai mình. Cô thuyết phục được chúng tôi ngậm ngùi tiễn Yi ra sân bay, đem theo những lời cầu phúc chân tình.
Nhà chỉ có 3 người, nên thêm tôi là Yi có được người thân thứ 3. Trước khi vào phòng cách ly, Yi ôm từng người, nước mắt lưng tròng gửi lại những lời yêu thương cuối cùng. Yi ôm cha, Yi ôm Ken và Yi ôm tôi. Tiếng nấc của Yi cũng làm tôi chan hòa nước mắt. Yi nghẹn ngào:
- Em yêu Lyn lắm!... Em muốn Lyn được hạnh phúc… Mà em đi rồi thì nhất định Lyn sẽ hạnh phúc… Anh Ken của em tốt lắm… và yêu Lyn rất nhiều đó!...
Ai cũng khóc, từ Canada sang Việt Nam đâu dễ dàng, chẳng biết Yi có điều kiện để về thăm nhà thường xuyên, hay lại đi biền biệt vài năm trời, thậm chí cả chục năm mới trở lại. Cho đến khi em chồng Yi kéo tay đưa vào phòng cách ly thì chúng tôi vẫn ngậm ngùi đứng lặng lẽ rất lâu. Yi đã đi mất rồi, bay về một phương trời xa với những giá trị mình theo đuổi. Mong Yi cũng tìm được hạnh phúc đích thực.
Yi rời Việt Nam được gần tháng, tôi tình cờ gặp lại bạn trai cũ của cô. Cậu nhiếp ảnh gia ngày nào vẫn để tóc dài, nhưng thêm râu ria khiến phong trần hơn rất nhiều. Cậu nhắc đến Yi đầy luyến tiếc, tình yêu còn vương trong từng hơi thở.
- Tôi cứ nghĩ tình yêu của mình có thể đưa Yi trở về là một người phụ nữ bình thường nhưng đành bất lực…
- Cậu nói vậy là sao? Cô ấy quá cá tính à?
- Tôi yêu Yi, đến giờ vẫn yêu và vẫn cảm thấy đau. Nhưng tạo hóa đã sinh ra cô ấy để không thể yêu một người đàn ông như tôi, nên tôi chỉ có thể nhìn cô ấy ra đi…
- Thực tình tôi vẫn chưa hiểu…
- Ban đầu tôi cũng không hiểu, cứ nghĩ là Yi yêu một gã đàn ông nào đó, nhưng cuối cùng hoàn toàn không phải, cô ấy chẳng yêu ai cả, chỉ là cô ấy không thể yêu đàn ông… Cô ấy ra đi, có thể là lựa chọn tốt cho chính bản thân cô ấy…
Tôi băn khoăn mãi về những câu nói mập mờ của cậu nhiếp ảnh gia. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu hai người chia tay vì lý do gì. Cậu ta giao chiếc ổ cứng 40Gb toàn chứa hình của Yi lại nhờ tôi giữ. Có lẽ như thế tốt hơn cho trái tim còn đau của cậu ta.
Nhớ Yi, tôi mở những bức hình của cô em gái thân thương ra xem. Nhìn kỹ cô ấy giống Ken lạ lùng, như thể hai anh em sinh đôi, cùng trứng. Yi chỉ thấp nhỏ hơn Ken vì là nữ. Và trí tuệ của tôi bị níu lại ở một bức hình chụp ngược sáng, chỉ thấy bóng của Yi với cánh tay mảnh dẻ, thon nhỏ, mềm mại… Dường như tôi đã gặp ở đâu đó hình ảnh này, dường như…
Tôi bắt đầu thấy khó thở, lời nói của cậu nhiếp ảnh gia bắt đầu thực hư ý nghĩa. Trong đầu tôi lùng bùng hiện về những câu nói của Yi, về những sự kiện đã xảy trên trong nửa năm qua. Từ khi Ken vắng mặt, từ cái đêm tôi chếnh choáng men cay, từ giấc mơ day dứt khoái cảm, từ mạch nước ngầm được khơi thông, từ lời yêu thương của Yi nơi sân bay,… tất cả đều là thật. Ngay cả những câu Ken đùa tôi là Les cũng không hề mờ ảo chút nào. Yi không thể yêu đàn ông, vì Yi yêu tôi. Yi ra đi vì hạnh phúc của tôi và Ken,… như thế nghĩa là sẽ chẳng có anh chồng Canada hơn 8 tuổi nào cả, Yi chỉ ra đi cùng một cô gái,… và đó là cách Yi giấu diếm về những chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi.
Từ ngày qua Canada Yi gọi điện về đúng một lần. Cô khoe rằng cuộc sống rất tốt, vui quá nên có thể quên mất mọi người ở Việt Nam. Vì thế đừng mong ngóng cô nhiều, khi nào buồn nhớ mọi người cô sẽ tự động gọi về. Nhưng hàng tuần Yi đều gửi vào email của vợ chồng tôi những bức hình mới chụp. Cô thoải mái tự do đi du lịch khắp nơi, tuy nhiên reply hỏi về cuộc sống thì không bao giờ thấy cô trả lời. Email chỉ là hai hướng một chiều.
Tôi ám ảnh về khái niệm Les. Có thể tôi là Les ngay từ lúc mới sinh mà không hề nhận ra sự lệch lạc của mình, có thể tôi chỉ là Les theo trào lưu một cách nông nổi, hoặc có thể Les là một sự may mắn giúp tôi tháo gỡ bế tắc sợi dây sinh học của đời mình. Tôi đã từng nhớ, lưu luyến mãi về giấc mơ ngộ nhận của mình. Giấc mơ ấy có thật, đã in đậm vào tiềm thức của tôi.
Nếu không có Yi, chắc giờ đây tôi đã không thể tiếp tục yêu Ken, trở thành một người vợ hạnh phúc. Nếu không có Yi, khi tôi nhận ra mình là Les với sự có mặt của một cô gái khác, chắc chắn tôi chẳng thể nào trở lại thành một người phụ nữ bình thường. Nếu không có Yi, thì có lẽ giờ đây rất nhiều người biết rằng tôi là Les…
Từng nghe ở đâu đó: “Đàn bà với nhau, lúc nào cũng như đầm nước…”, quả nhiên là thế. Cứ như ông trời sắp đặt sẵn, em gái của Ken là Les để cứu rỗi và uốn nắn đời sống của tôi trở về một người phụ nữ bình thường. Tôi đã được số mệnh ưu đãi quá đáng, những hạnh phúc tôi có được nảy mầm trên nỗi bất hạnh của Yi.
Yi ơi!
Yi…
Tình yêu của Ken và sự hy sinh của Yi đã giữ cho trái tim tôi đập những nhịp bình thường. Tôi giữ trong lòng mình lòng biết ơn sâu sắc với Ken, với Yi, với tạo hóa. Yi đã im lặng cho tôi hạnh phúc, thì chỉ còn duy nhất cách tôi đáp trả cô ấy là nâng niu hạnh phúc của chính mình.
Ken đã quên về cái thời chọc ghẹo tôi là Les, Yi thì lặng lẽ và luôn tin rằng tôi không hề biết gì và tôi cũng đã không còn nhớ cái cảm xúc Les như thế nào nữa. Tôi sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống gia đình êm ấm của mình, sẽ sinh cho Ken những đứa con pha trộn vẻ đẹp của cả cha lẫn mẹ. Rồi khi Yi trở về, dì ấy sẽ cùng vui đùa với các cháu trong không gian ngập tiếng cười.
Không chấp niệm, con người sẽ thanh thản trong hạnh phúc của mình.
Tôi nghĩ như thế! Nên tôi sẽ tiếp tục hạnh phúc… Đó là điều Yi, Ken và tôi đều muốn
KHÓA HỌC TRANG ĐIỂM BỚI TÓC CHUYÊN NGHIỆP CƠ BẢN NÂNG CAO
June 1, 2013 at 8:51am
LIÊN TỤC KHAI GIẢNG KHÓA DẠY HỌC TRANG ĐIỂM BỚI TÓC CÔ DÂU DẠ HỘI NGHỆ THUẬT TOÀN DIỆN TỪ CƠ BẢN ĐẾN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
www.korigami.vn/p/khoa-d-trang-iem-e-boi-toc-co-dau.html?M=1
___ TRANG ĐIỂM BỚI TÓC SINH NHẬT, DẠ HỘI, TIỆC, KHIÊU VŨ, HÓA TRANG, VALENTINE, MÙNG 8/3, NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM, EVENT, SỰ KIỆN, LỄ HỘI, THẢM ĐỎ, SÂN KHẤU, ĐIỆN ẢNH, THỜI TRANG, CA NHẠC...
___ PHONG CÁCH NHẸ NHÀNG, PHONG CÁCH TRONG SUỐT HÀN QUỐC, PHONG CÁCH MỘC NHẬT BẢN, PHONG CÁCH TẠO KHỐI 3D CHÂU ÂU MỸ, PHONG CÁCH ẤN TƯỢNG TRÌNH DIỄN CATWALK
___ KỸ THUẬT BỚI TÓC NGHỆ THUẬT BAO GỒM ĐẦY ĐỦ BỚI + TẾT + TWIST + BÚI + BUỘC ĐUÔI NGỰA + ĐAN NONG MỐT + CÀI PHỤ LIỆU + XỬ LÝ VOAN + VƯƠNG MIỆN + NƠ + HOA THẬT + HOA GIẢ + TRÂM CÀI ... CÔ DÂU TÓC NGẮN, CÔ DÂU TÓC TRUNG BÌNH, CÔ DÂU TÓC DÀI, CÔ DÂU TÓC NỐI, CÔ DÂU TÓC GIẢ...
XEM BẢN ĐỒ HỌC VIỆN TÓC KORIGAMI 0915804875 DẠY CẮT TẠO MẪU TÓC 3D NAM NỮ nhấp vào link sau goo.gl/maps/dV482
Thông tin nóng hổi siêu Hot : khi bạn học kết hợp cả 2 khóa trang điểm và bới tóc cô dâu chuyên nghiệp sẽ được miễn phí tiền học vẽ móng Nail Art + vẽ điện thoại Mobi Art + nối tóc nghệ thuật
Tự hào là trung tâm dạy nghề có giáo trình được biên soạn chặt chẽ do giảng viên Kuansaigon ( đạt giải thưởng Kéo Vàng Davines 2008 ) biên soạn và trực tiếp điều hành giảng dạy giáo trình Korigami tại Hà Nội ...
-----------------------------------------------------------------
Bạn đang băn khoăn chọn một địa chỉ dạy nghề trang điểm + bới tóc cô dâu chuẩn nhất - tốt nhất - nhanh ra nghề nhất Hà Nội ...
___ Địa chỉ số 7 Trần Tế Xương - Trấn Vũ - Trúc Bạch - Ba Đình - Hà Nội ( goo.gl/maps/dV482) ...
___ Cam kết là địa chỉ tốt nhất tại Hà Nội có thể giúp bạn trở thành một chuyên gia trang điểm và bới tóc cô dâu giỏi nghề chỉ sau 1 thời gian học nhanh nhất ...
@ Bạn chưa biết gì về nghề và luôn nghĩ rằng mình không đủ khéo léo để theo đuổi các bộ môn nghệ thuật này, giáo viên dạy nghề có nhiệt tình không, có cam kết dạy đúng như trong các quảng cáo hay không?
@ Chúng tôi tự tin sở hữu "một phương pháp dạy học nghề đơn giản nhất - căn bản nhất - chi tiết nhất - liên tục cập nhật xu hướng công nghệ kỹ thuật tiên tiến" ... điều đó cam kết dù bạn là người vụng về đến đâu cũng có thể học được.
@ Chúng tôi là đội ngũ giáo viên nhiều năm kinh nghiệm, nhiệt tình giảng dạy, yêu nghề, không giấu nghề ... điều đó cam kết dù bạn có tiếp thu chậm đến mấy - chỉ cần bạn chuyên cần và có tinh thần học tập nghiêm túc ... chúng tôi sẽ bằng mọi cách để có thể đào tạo bạn trở thành một chuyên gia trang điểm hoặc bới tóc cô dâu chuẩn mực.
@ Chúng tôi có hợp đồng dạy nghề với các điều khoản ràng buộc hợp lý từng chi tiết một, các điều khoản này nhằm đảm bảo quyền lợi từ 2 phía, đào tạo thành công một học viên chính là hình thức quảng cáo tốt đến mức không thể tốt hơn ...
@ Ngược lại, chúng tôi cũng tha thiết mong muốn các bạn học viên một khi đã đăng ký học thì hãy hết lòng nhiệt tình học và thực hành thật nhiều nhằm đem lại kết quả tốt nhất ...
@ Còn những bạn nào chỉ xem đi học nghề như một việc giết thời gian, một cách để giải trí lúc nhàn rỗi ... hãy suy nghĩ thật chín chắn trước khi đăng ký ... hoặc tìm một chỗ học nghề khác có đường lối dạy học thoải mái thích học thì học mà không học thì đi chơi
@ Bạn băn khoăn không biết thủ tục nhập học có rườm rà không, chi phí học nghề có cao không, đi học có phát sinh thêm gì không, có chỗ ăn ở nội trú dành cho học viên ở xa hay không
@ Thủ tục nhập học rất đơn giản , chỉ cần bạn có photo chứng minh thư hoặc bằng lái xe đã đủ điều tham gia đăng ký học tại trung tâm
@ Đối với bạn có nhu cầu nội trú ăn ở tại trung tâm xin vui lòng mang theo 01 bản sao chứng minh photo có công chứng + 01 bản sao hộ khẩu photo có dấu công chứng ... chi phí sinh hoạt ở trung tâm cực kỳ hợp lý ...
@ Học phí ở trung tâm đã được tính toán ở mức có thể chấp nhận được đối với tất cả mọi tầng lớp ... trong gói học phí đã bao gồm hỗ trợ hoặc tặng kèm dụng cụ học tập do đó tránh cho bạn những phát sinh rườm rà phức tạp ngoài ý muốn ...
------------------------------------------------------------
XIN MỜI BẠN ĐỌC KỸ CHI TIẾT CÁC KHÓA HỌC NGHỀ TẠI TRUNG TÂM KORIGAMI www.korigami.vn/p/ao-tao-va-day-nghe.html?=1 ...
@ Xin lưu ý trang điểm và bới tóc là 2 khóa học tách rời độc lập có tặng kèm dụng cụ học tập hoặc một số phụ liệu như chúng tôi đã cam kết ... nếu bạn có nhu cầu học cả 2 loại hình nghệ thuật này sẽ được tặng một khóa học vẽ móng nghệ thuật Nail Art
+++ KHÓA [D] KHÓA DẠY HỌC TRANG ĐIỂM CÔ DÂU CƠ BẢN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
học phí đã giảm 6 triệu nay chỉ còn 15 triệu / trọn khóa 12 tuần / tặng bộ dụng cụ make up + bộ mỹ phẩm make up PRO )
Tư vấn : Khóa học này dành cho học viên chưa biết nghề có nguyện vọng nắm bắt thật chắc nghệ thuật trang điểm từ cơ bản đến nâng cao. Khi tốt nghiệp có thể xin vào làm tại các ảnh viện hoặc đầu tư mở tiệm cho thuê áo cưới.
Kỳ hạn cam kết thành nghề ghi trên hợp đồng : 3 đến 4 tháng
Dụng cụ học tập là 1 cốp đồ đầy đủ gồm các loại phấn chất lượng cao không chứa chì hoạt tính gây tổn hại da mặt _ các loại kem dưỡng và tẩy trang _ bảng màu son _ bảng màu mắt _ bộ cọ make up 24 chiếc _ bộ mi giả _ và đầy đủ các phụ kiện trang điểm chuyên nghiệp cần thiết.
Tặng giáo trình tài liệu cơ bản đến nâng cao _ tài liệu video dạy trang điểm theo nhiều phong cách chuyên nghiệp do các giảng viên nổi tiếng trên thế giới chỉ dạy từng chi tiết.
Có đội ngũ người mẫu sẵn sàng cho thuê mặt với giá cả hợp lý.
Giới thiệu việc làm ngay sau khi kiểm tra tốt nghiệp đạt loại khá trở lên.
Gồm nhiều phong cách trang điểm và 20 bài trang điểm chuyên nghiệp bắt buộc một thợ chuyên nghiệp phải biết*
Làm quen với các dụng cụ trang điểm và công dụng của từng sản phẩm trang điểm Học kỹ năng sử dụng từng loại cọ trang điểm _ bút kẻ mắt _ bút kẻ môi _ mút trang điểm _ bông phấn chuyên nghiệp
Học kỹ năng chăm sóc da _ làm sạch da _ dưỡng ẩm da trước khi trang điểm
Học kỹ năng tạo lớp kem lót _ kem nền _ lớp kem che khuyết điểm trong suốt phù hợp với từng tông màu da sáng tối trung bình
Học kỹ năng tạo lớp phấn nền mịn màng _ lớp phấn phủ giúp bảo tác phẩm trang điểm hoàn hảo.
Học kỹ năng định hình tạo dáng khung chân mày tự nhiên hợp khuôn mặt _ kẻ vẽ lông mày với bút chì _ tô chân mày với phấn bột _ chỉnh sửa các khuyết điểm của từng cặp chân mày _ định hướng dáng chân mày hoàn hảo cho khách hàng.
Học kỹ năng tạo bóng highlight tỏa sáng vùng chữ [T] và lowlight tạo góc khuất vùng chữ [U] cho khuôn mặt trang điểm đạt tới sự hoàn hảo nhất có thể _ Sử dụng phấn nâu Bronzer tạo khối 3D tạo chiều sâu thu hút mọi ánh nhìn.
Học kỹ năng phân biệt và phối hợp hằng trăm gam màu mắt khác nhau tạo nên hàng trăm phương pháp trang điểm cặp mắt từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Học kỹ năng phân biệt và phối hợp hàng chục gam màu son môi tạo nên hàng chục phương pháp trang điểm đôi môi từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Học kỹ thuật đánh phấn má hồng phù hợp với từng kiểu khuôn mặt
Học kỹ thuật sử dụng các loại nhủ mắt _ kim tuyến _ hạt pha lê _ lông vũ _ hoa _ phụ kiện trang sức đắt tiền nhằm tạo ra những tác phẩm trang điểm siêu ấn tượng khi chụp hình STUDIO hoặc khi biểu diễn trên sàn CATWALK
Học kỹ thuật tạo ra những tác phẩm trang điểm hoàn hảo cho từng sự kiện SINH NHẬT _ ĐI VŨ TRƯỜNG _ LỄ TỐT NGHIỆP _ CƯỚI HỎI TRONG NHÀ _ CƯỚI HỎI NGOÀI TRỜI _ CƯỚI HỎI TẠI KHÁCH SẠN 4-5 SAO _ CƯỚI HỎI TẠI CÁC KHU NGHỈ DƯỠNG CAO CẤP _ TUẦN LỄ TRĂNG MẬT
Trang điểm cá nhân các phong cách HỌC SINH _ CÔNG CHỨC VĂN PHÒNG _ LÃNH ĐẠO CẤP CAO
Trang điểm theo thời gian ban ngày ban đêm
Trang điểm theo mùa trong năm
Trang điểm các dịp lễ hội truyền thống
20 bài trang điểm tiêu biểu nhất mọi thời đại
Tặng thêm 5 bài vẽ BODY PAINTING ( Hội họa hình thể )
Nghiên cứu tìm hiểu và nắm bắt các Trào lưu nghệ thuật làm đẹp theo các dòng cổ điển bao gồm CLASSIC - VINTAGE - RETRO ...
Dự đoán các trào lưu đương đại hoặc tương lai bao gồm MODERN - CONTEMPORARY - FANTASY - TREND VISION - METROSEXUAL ...
------------------------------------------------------------------
+++ KHÓA [E] : KHÓA DẠY HỌC BỚI TÓC CÔ DÂU CƠ BẢN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
học phí 10 triệu / trọn khóa từ 4 đến tối đa 8 tuần / tặng phụ kiện bới tóc cô dâu
Các kỹ thuật Tết tóc cổ điển - hiện đại ( tết 2 múi - tết 3 múi – tết 4 múi – tết 5 múi – tết 6 múi – tết xương cá chìm – tết xương cá nổi – tết thác – tết Thái – tết Đức )
Các kỹ thuật vặn xoắn thừng.
Các kỹ thuật Xoắn ốc cổ điển – hiện đại.
Các kỹ thuật Búi cao – trung bình – thấp.
Các kỹ thuật Bới Vặn tóc cổ điển - hiện đại.
Các kỹ thuật Đánh rối.
Các kỹ thuật tạo Băng Đô bằng tóc.
Các kỹ thuật tạo độ phồng.
Các kỹ thuật bới RETRO tái hiện cổ điển
Sử dụng thành thạo các dụng cụ làm tóc có nhiệt độ ( máy là - máy sấy - máy uốn xoăn lọn giả - máy tạo kiểu tóc đa năng )
Sử dụng thành thạo các phụ kiện tóc ( kẹp - băng đô - ruy băng - hoa - nơ - vương miện - chuỗi hạt - pha lê - tóc giả - gôm màu - giấy kim tuyến )
10 bài Bới tóc phong cách TEEN Hàn Quốc - Nhật Bản - Châu Á
10 bài Bới tóc phong cách dạ hội sinh nhật phong cách đơn giản
10 bài Bới tóc phong cách cô dâu ngoài trời phong cách trẻ trung cá tính
10 bài Bới tóc phong cách cô dâu phòng chụp studio phong cách gợi cảm sang trọng
10 Bới tóc phong cách CATWALK ấn tượng nghệ thuật
Thực hành bới trên tóc người mẫu ( chi phí thuê người mẫu 40.000 / tiết học )
Nghiên cứu tìm hiểu và nắm bắt các Trào lưu nghệ thuật làm đẹp theo các dòng cổ điển bao gồm CLASSIC - VINTAGE - RETRO ...
Dự đoán các trào lưu đương đại hoặc tương lai bao gồm MODERN - CONTEMPORARY - FANTASY - TREND VISION - METROSEXUAL ...
MỜI CÁC BẠN CÙNG THAM KHẢO MỘT SỐ HÌNH ẢNH VỀ CÁC STYLE TRANG ĐIỂM VÀ BỚI TÓC MÀ TRUNG TÂM KORIGAMI DÙNG LÀM TÀI LIỆU MẪU CHO VIỆC ĐÀO TẠO NGHỀ ... ĐÂY CŨNG LÀ CÁC XU HƯỚNG HIỆN ĐẠI NHẤT HIỆN NAY ĐANG ĐƯỢC GIỚI CHUYÊN MÔN CHÂU Á - VIỆT NAM ĐÁNH GIÁ RẤT CAO www.korigami.vn/p/ao-tao-va-day-nghe.html
Tên sản phẩm: Kem dưỡng trắng da KITDY A
Công dụng: Kem Kitdy loạibỏ các sắc tố đen nám, tàn nhang, ngăn ngừa các vết thâm toàn thân, chống lão háo da, chống ung thư da. Đặc biệt trong kem có chứanhiều tinh chất phục hồi da, có độ chống nắng SPF 45 độ. Siêu hiệu quả trong vòng 7 ngày giúp da bạn trắng hồng mịn màng một cách tự nhiên.
Kem có mùi thơm rất dễ chịu, thấm nhanh vào da, thoải mái, không gây cảm giác nhờn và bết dính.
Sau khi thoa kem, trên da đọng lại 1 lớp kem phấn mỏng, giúp da trắng đều màu, rất tự nhiên, không bị trắng bệt như kem trộn.Ngoài ra, các vết nám, vết thâm do mụn ở lưng hay vết thâm do muỗi cắn, vết sạm da sẽ mờ dần và trắng đều màu với làn da.
- Chủ shop đã từng sử dụng kem này, lúc đầu củng rất sợ hư da nám da vì chủ shop hay phơi nắng lắm. Rồi chủ shop đc bạn giới thiệu thấy thích thích nên củng xài thử. Mỗi ngày chủ shop chỉ xài 1 lần vào lúc vừa tắm xong (da sạch, độ thẩm thấu tốt hơn) sau 1 tháng thấy da trắng sáng lên một tông màu. Nên củng thích và tiếp tục dùng. Những loại kem trắng qá nhanh sẽ không tốt cho da, dục tốc bất đạt ^^
- Sau khi trắng, sẽ ko bị đen lại (nhưng đi ngoài nắng thì bạn nên khoác một lớp áo khoác, phơi nắng k tốt cho da), ko phụ thuộc vào kem. Bạn có thể sử dụng sản phẩm dưỡng da khác để thay thế.
Giá: 250k/hủ
Liên hệ: kun.lazys - 093 2021 002 mes, viber hay zalo đều đc nha
Tham khảo nhiều mặt hàng khác trên: www.facebook.com/teenagerboutique
Kun's fb: www.facebook.com/kun.lazys
Linh Bảo (1953)
Chiếc áo đầu tiên quý giá nhất trong gia đình tôi là một chiếc “Áo vua ban" . Hồi ấy, ba tôi làm việc tại Tòa Khâm Sứ Huế, mẹ tôi là một cô Tôn nữ nghèo, Tôn nữ là một người thuộc Hoàng tộc , địa vị xa lắc xa lơ. Nhưng cũng nhờ thế bà có đường giây bà con quen biết để tiện việc mách mối mua bán đồ cổ. Ngoài ra, bà còn chụp ảnh cho các Bà Hoàng, Bà Chúa, Bà Phi, Bà Tân trong Hoàng cung.
Mách mối là một công việc buôn bán rất nhàn. Bà chỉ việc diện bảnh, rẽ đường ngôi cho thẳng, bôi dầu dừa bóng loáng và thơm nức lên, chiếc quần lụa cũng được là ủi thẳng và xếp thành nếp hai bên, gọi là " xếp con " , năm con, bảy con gì đấy, càng nhiều " con" càng sang trọng quý phái. Ăn mặc tề chỉnh như thế xong, bà chỉ việc đến nhà các Mệnh phụ, Công nương, ngồi lê đôi mách một vài buổi. Thế là " Mệ" nào muốn bán cái gì, cụ nào muốn mua cái gì, mẹ tôi biết rõ cả. Bà chỉ việc vắt vẻo ngồi lên chiếc xe kéo nhà, đi thăm viếng xã giao vài lần, là kẻ mua người bán đều vui vẻ.
Nghề chụp ảnh mấy chục năm về trước còn là một nghệ thuật rất mới mẻ, nhất là đối với các Mệ, các bà Phi, bà Tân không thể ra phố mua bán tự do như người thường. Mẹ tôi được các bà hoan nghênh vô cùng. Phải, còn gì sung sướng hơn một bà Phi, suốt mấy năm trời chẳng hề trông thấy " mặt rồng " của ông chồng vua, bỗng dưng có được một tấm ảnh mình ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành chạm trỗ tinh vi, còn “Hoàng Đế " thì đứng bên cạnh, quàng tay qua lưng ghế, như ôm một cách âu yếm. Mẹ tôi ghép ảnh rất giỏi và tính giá cũng rất “phải chăng”. Nhưng, tiền có nghĩa lý gì đối với những Cung Phi suốt đời, từ lúc tiến cung cho đến già, đến chết vẫn còn là trinh nữ! Tấm ảnh an ủi họ làm thỏa mãn một phần nào lòng hâm mộ hư vinh đã được nuôi dưỡng từ lúc bé thơ.
Trong số khách hàng của mẹ tôi có một bà mẹ Vua. Vua còn bé đang đi học xa. Bà ở nhà, sống một cuộc đời vương giả. Suốt ngày bà chỉ biết đánh bạc với những người đến " bẩm chảu" tiếng riêng có nghĩa là nịnh bợ. Bà đoạt kỷ lục về nợ nần, chỉ vay mà không cần phải trả. Bà cho là mọi người ai cũng có bổn phận phải cung phụng bà, đưa tiền cho bà tiêu xài như “đưa con vô Nội” một thành ngữ có ý nghĩa sẽ không bao giờ gặp lại. Nhưng bà cũng không bao giờ quên an ủi họ, khéo léo nói úp mở cho họ biết, ngày " Hoàng Đế hồi loan " , bà sẽ đền ơn trả nghĩa. Không biết mẹ tôi có bị bà mê hoặc không, mà nếu có thì chúng tôi, những ranh con, cũng không được quyền can thiệp.
Tôi còn nhớ bốn chị em tôi có bốn chiếc kiềng vàng, một thứ nữ trang đa dụng, vừa đeo cổ cho đẹp, vừa để dành làm của, làm vốn , và nếu cần tiền có thể cầm bán tạm thời qua cơn túng ngặt. Bốn chiếc kiềng lịch sử ấy có một con đường đi bất di bất dịch. Từ nhà tôi đến nhà bà Bộ, một bà nhà giàu chuyên cầm vàng bạc. Chúng nó đi " lữ hành" như thế, ít nhất mỗi tháng vài lần. Mỗi khi mẹ tôi xoay được món tiền, chuộc về nằm trong tủ chưa được nóng chỗ, thì lại có lệnh " Ngài ban vay" . Và như thế, bốn chiếc kiềng bé bỏng của chúng tôi lại lên đường đến nhà bà Bộ tạm trú. Bốn chiếc kiềng vàng đi con đường vòng độc nhất, còn số tiền cầm đồ nhận được thì đi con đường độc đáo một chiều, và là một con đường cụt. Nó từ túi bà Bộ sang túi mẹ tôi, rồi nhảy sang túi “Ngài " để rồi bị thủ tiêu mất tang mất tích trong chiếu bạc, không còn một chút dấu vết gì để lại với đời.
Đã thế, thỉnh thoảng " Ngài " lại " ngự " đến " tệ xá" của chúng tôi ở Nam Giao, mặc dầu " tệ xá" quả thực là quá tệ. Nó chỉ là một gian nhà bé nhỏ nằm lọt vào một vùng đất trống, xưa kia là một bãi tha ma to lớn, cách xa thành phố đúng ba cây số.
Cha mẹ tôi sở dĩ chọn nơi xa xôi như thế để xây " biệt thự" , vì theo lời bác sĩ khuyên, ba tôi yếu phổi nên phải thở không khí có gió thông trong lành rất cần cho sức khỏe. Ấy thế mà trong " tệ xá" có rất nhiều đồ cổ quý giá. Những món ấy toàn là của các Công nương, Mệnh phụ gửi, nhờ cầm hay bán hộ. “ Giấy rách phải giữ lấy lề “ nên dù ngày mai không còn gạo để nấu cháo loãng, họ cũng vẫn giữ bí mật, không bao giờ dám ra mặt tự cầm bán đồ vật. Họ vẫn còn làm bộ điệu rất kênh kiệu quí phái cao sang, cả đến những khi cần đến hai xu để ăn quà sáng .
- Đưa đây cho Mệ hai xu, Mệ " chém" một củ khoai chơi nà!
Tuy cảnh túng của họ đã trầm trọng đến thế, mà bệnh " khẩu khí" vẫn không hề thuyên giảm , và các Mệ thấy cuộc sống vẫn không bớt phần hấp dẫn thú vị tí nào. “ Mệ” là tiếng xưng hô một bà cụ rất già, hay những người trong Hoàng tộc, không phân biệt già trẻ nam hay nữ.
Đường đến nhà tôi, hai bên trồng toàn thông xanh và phải lên hai cái dốc rất cao. Thỉnh thoảng, người ta lại thấy từ dưới dốc đằng xa có một chiếc xe kéo sơn son thếp vàng, một chú lính mặc áo đỏ, chân quần xà cạp vàng, đầu đội nón chóp, ì ạch kéo xe lên dốc. Sau xe có hai cô bé con độ mười bốn, mười lăm tuổi, mặc áo màu hỏa hoàng, đầu chít khăn đồng màu, tóc xõa ngang vai. Một cô tay cầm chiếc hộp trầu và cái ống nhổ bằng bạc, một cô tay cầm chiếc quạt lông, lẽo đẽo chạy theo sau xe. Thỉnh thoảng, cô bé cầm quạt cố chạy lên ngang hàng với chiếc xe, giơ chiếc quạt lông lên, phẩy nhẹ một cái vào trong xe, rồi lại trụt dần xuống đằng sau. Ấy thế mà bọn họ từ Cung cấm trong Thành Nội ra tận Nam Giao, ngót bốn năm cây số để đến " tệ xá " đấy.
Sau khi đến nơi, " Ngài " chễm chệ leo lên chiếc sập cẩn xa cừ đặt ngay chính giữa nhà, hai thể nữ đứng hầu hai bên, kẻ pha trà, người quạt hầu. Ngài lần lượt ngắm nghía, thưởng thức các đồ vật trong " tệ xá" , và cố nhiên khi " Ngài " rời gót ngọc, những món đồ cổ không ít cũng được theo " Ngài " ngự, lên chiếc xe nhà sơn son thếp vàng có hai thể nữ chạy theo hầu ấy.
Trước khi bước chân lên xe, thế nào " Ngài " cũng " ban truyền" :
-Chị Tham tính tất cả tiền những cái ché và độc bình này đi. Cả cái Táo lung Cây vàng Lá ngọc kia nữa, rồi ta sẽ trả tiền lại cho. Còn cái sập cẩn này, chị cho ta mượn, mai ta sai thị vệ ra chở.
Mẹ tôi chỉ biết " Dạ" mà nuốt lệ. Bởi vì mẹ tôi biết, đồ vật cũng như người, khi đã được " tiến cung" thì chỉ còn đợi chết! Mặc dầu được sủng ái, số phận của đồ vật còn đen tối hơn Cung phi Mỹ nữ không được sũng ái. Các cung nhân, khi về già còn được thải hồi nguyên quán, trái lại những món đồ cổ, càng già càng quí thêm, càng không mong gì được trả về với cố chủ.
Cứ mỗi khi như thế, ba tôi lại lẩm bẩm:
-" Thấy Vua" rõ thật là " thua vấy" !
Cuộc đời cứ thế trôi qua. Ba tôi ngày ngày đi làm . Mẹ tôi giới thiệu việc mua bán đồ cổ và ghép ảnh cho Qúy Bà cô đơn. Tiền kiếm được, dùng để nuôi chúng tôi một số rất nhỏ, còn phần lớn để nuôi " Ngài " .
Một hôm, chắc lương tâm " Ngài " thức dậy, hay là " Ngài " sợ nợ mẹ tôi nhiều quá, nếu kiếp này không trả bớt, đến kiếp sau sẽ thành ra " nợ thiên khối" vốn cộng thêm lời lãi chồng chất lên nhau thì nguy to, Ngài bèn long trọng " tuyên dương công trạng" một hồi, rồi “thân tặng" cho mẹ tôi một chiếc áo cũ của ông Vua con.
Đó là một chiếc áo the đen, bên trong lót một lớp hàng mỏng màu vàng. Chiếc áo còn thơm nức mùi xạ hương và long não ướp lâu ngày. Mẹ tôi đem chiếc áo ấy về, vênh vang như một kẻ " áo gấm về làng" . Sự sung sướng của mẹ tôi, được cái “ Áo Vua Ban” ấy, cũng giống như tâm trạng người cung phi trinh nữ, được tấm ảnh ghép ngồi chung với Đức Vua. Cả hai cùng muốn mang cái ảo ảnh hão huyền ra để thỏa mãn lòng tự ái, lừa mình, lừa người cho đỡ cơn ghiền!
Chiếc áo về phần chị cả tôi. Mỗi năm vài lần, trong những ngày kỵ giỗ, lễ Tết, cái “Áo Vua Ban" ấy được trân trọng " trình bày" trên thân hình bé nhỏ của chị tôi một vài giờ, rồi lại được trân trọng xếp vào rương chờ dịp khác.
Năm tháng qua, chị tôi mới đầu mặc chiếc áo còn rộng thùng thình, rồi chật dần, ngắn dần cho đến khi mặc không vừa nữa, phải cho chị Hai tôi thay thế. Từ chị Cả đến chị Hai, anh Ba, anh Tư, anh Năm, rồi đến chị Sáu, chiếc áo không phân biệt giới tính ấy, mỗi năm lại có dịp đem ra hóng gió một vài lần. Năm lại năm, chờ mãi rồi cũng có ngày đến lượt tôi được xỏ tay. Hôm Tết, mẹ tôi mang chiếc áo lịch sử quí giá ấy ra để mặc cho tôi và bảo:" Hoa ơi, cái áo này bây giờ về phần con”, thì nó đã mục nát và chỉ động đến là rã tan ra từng mãnh!
Thời gian chờ đợi dù lâu bao nhiêu rồi cũng phải đến, Đông Cung Hoàng Thái Tử ở Pháp học thành tài trở về nước để được tấn phong chính thức làm Vua. Và cũng từ lúc ấy, " Ngài Mẫu Hậu " ra lệnh không tiếp tất cả các chủ nợ. Bây giờ, " Ngài " đã thành ra một bậc cao sang nhất, không thể có chủ nợ, và lại càng không muốn gặp người nào đã từng quen biết " Ngài" những năm tháng hàn vi. Thật là chí lý, chí tình vậy! Còn gì khó chịu hơn một kẻ ở địa vị cao sang, mà ngày ngày phải trông thấy những chủ nợ ngày xưa, đám người mình từng nhờ vả năn nỉ kêu than túng thiếu, những kẻ đã phải cầm bán vay mượn cho mình tiêu xài. Đó là một dĩ vãng buồn, một sỉ nhục tinh thần, có thể làm mất bớt uy nghiêm nhiều lắm.
Tết năm ấy, tôi không được mặc chiếc áo đã bao nhiêu năm chờ đợi để đi mừng tuổi, nên tôi khóc mùi khóc mẫn cả buổi sáng. Tôi tưởng tôi khóc vì khi chiếc áo quí đến phần mình thì hóa ra một mớ dẻ vụn tả tơi rách nát; nhưng thật ra tôi đã khóc cho cái ảo ảnh " ân trả nghĩa đền" của mẹ tôi bị tan vỡ. Tôi khóc cho cái chết của chiếc áo, đổi bằng tất cả tài sản mẹ tôi dành dụm được. Tôi khóc cho nền móng tương lai của một đám trẻ thơ, đáng lẽ được dùng của cải ấy để bồi đắp cho thể chất và tinh thần.
Những năm sau đó, gia đình tôi ngày một khá hơn. Có lẽ vì không phải cung phụng cho ai khác ngoài gia đình, nên lần lần trong mâm cơm đã bắt đầu có nhiều món cá thịt ngon lành. Ba tôi cũng vui vẻ giảng giải cho chúng tôi biết về những thức ăn bổ dưỡng cần thiết cho sức khỏe, một đề tài trước kia õng cố tránh.
Một hôm,không hiểu tại sao, mẹ tôi bỗng nhiên " phát từ bi tâm" may cho chị Sáu, tôi, em Tám và em Chín, mỗi đứa một cái áo xa-tanh màu phấn hồng. Xấp hàng này, có người tặng cho mẹ tôi trong dịp ăn lễ đầy tháng em thứ mười một. Chúng tôi mừng rỡ trông đợi ngày trọng đại, ngày được mặc chiếc áo hồng lộng lẫy, sặc sỡ, bóng loáng, mát rời rợi và rộng thùng thình như áo tế ấy, thì bỗng dưng ông nội tôi chết. Tôi thấy cha me tôi khóc, anh chị tôi khóc, tôi cũng khóc. Nhưng thực ra, tôi không nhớ đã được thấy mặt ông nội tôi hồi nào. Tôi khóc là khóc cho bốn chiếc áo xa-tanh hồng tươi rực rỡ, chưa từng được diện qua một lần, vì phải để tang, đã bị mẹ tôi ngâm vào nước thuốc nhuộm răng. Chúng nó biến thành một màu kỳ lạ, không vàng, không lục, không xanh. Màu ấy, ba tôi gọi mĩa mai một cách văn chương là màu" dưa cải úa mùa thu" . Nếu bây giờ bảo tôi đặt tên lại, thì tôi sẽ gọi là một bức tranh lập thể may thành áo. Từng vệt, từng đám, ngang dọc chồng chất lên nhau, níu kéo nhau chằng chịt. Cái áo nhuộm như thế đấy, mà chúng tôi vẫn phải khen cho mẹ tôi bằng lòng. Bởi vì, đã có định luật rằng một khi " đấng sinh thành" đã quyết định thì con cái phải vui vẻ “Dạ,Vâng”, mới có hiếu. Phần các bậc trưởng thượng thấy các con vui cũng tưởng thiệt mà vui theo một cách dễ dàng.
Chúng tôi phải chịu đựng cái xấu xí của áo, và áo cũng phải cố chịu đựng sư tàn nhẫn vùi dập của bọn trẻ con. Chúng tôi mặc nó lúc nằm lăn đùa nghịch dưới đất, mặc suốt ngày đêm, vò nát nó, ném nó từ góc này sang góc khác. Đôi khi còn cắn nát chéo áo để xem cái mùi chua chua, có phải thật chỉ là thuốc nhuộm chua như mùi dưa cải úa, hay còn lẫn mùi gì khác nữa không.
Thật ra, số phận của những chiếc áo ấy cũng đáng thương như chúng tôi. Tâm hồn chúng tôi sớm đã bị nhuộm thành một màu " dưa cải úa mùa thu " , hay cũng chỉ là một bức tranh lập thể chồng chất những niềm đau khổ bé thơ, đã ai hơn gì ai đâu! Thế mà chúng tôi nỡ dằn vặt chúng nó cho đến khi rách nát, và cùng lúc ấy, tang ông nội tôi cũng vừa mãn.
Một bà bạn ở Saigon gởi tặng mẹ tôi một xấp hàng xa-tanh hồng khác. Mẹ tôi ngại màu sắc quá sặc sỡ lộng lẫy không hợp với người lớn tuổi, nên may cho bốn chúng tôi. Bốn chiếc " áo tế" vừa dài vừa rộng, may xong được cất kỹ, đợi " ngày lành tháng tốt " mới đem ra diện. Thỉnh thoảng, tôi lén mở rương vuốt ve cái áo một lúc. Tôi nâng nó lên, áp chất mịn màng mát rời rợi lên cằm, lên má. Tôi ướm nó vào người, hít cái mùi thơm long não ướp trừ sâu mọt và mùi xạ hương từ trong áo toát ra một cách say sưa. Nhưng cái " ngày lành tháng tốt" ấy không bao giờ đến, vì bỗng nhiên chú tôi mất. Kể ra thì đó chỉ là một cái tang nhỏ thôi, nhưng mẹ cũng bắt chúng tôi để tang. Và một lần nữa chúng tôi khóc cho chiếc áo đẹp lại phải nhuộm thành một màu lem luốc không tên!
Ba tôi lúc ấy đã bắt đầu rảo bước trên con đường trải toàn thẻ ngà. Ông chuyển đổi ngành công chức với Chánh Phủ Bảo Hộ sang ngạch Nam Triều, nôm na gọi là làm quan. Mẹ tôi không còn phải đi giới thiệu mua bán đồ cổ và cũng không cần chụp ảnh cho ai nữa.
Chúng tôi, mỗi người được sắm một con heo đất để dành tiền. Nhưng, những con heo ấy, hàng năm đều phải bị đập ra, vì mẹ tôi mở cuộc " lạc quyên" để may áo quần cho bọn con trai trước ngày tựu trường. Cảm thông những nỗi khó khăn của các anh khi cần thiết, chúng tôi lúc nào cũng vui lòng " quyên" . Mẹ tôi bảo đấy cũng là làm việc nghĩa, chẳng mất đi đâu mà thiệt, vì mai đây,khi các anh mặc ngắn, những chiếc áo ấy cũng sẽ đến phần chúng tôi.
Khi những chiếc áo xa-tanh nhuộm mực lem luốc thứ hai " quá cố " rồi, bọn con gái đã thành những cô gái dậy thì. Chúng tôi đã biết thẹn, nhưng khi ra đường vẫn cứ phải mặc những chiếc áo vải dù, vải ba-ga con trai đã bạc màu và rộng mênh mông như cả một trời đau khổ. Chúng tôi cố năn nỉ xin mẹ may một cái áo mới cho ra hồn. Mẹ tôi bảo:
- Áo các anh mặc ngắn, thiếu gì! Còn tốt và bền lắm, may một lần cho cả bầy nhiều tiền lắm, chứ tưởng ít sao! Ngày xưa, suốt đời mẹ chỉ có một chiếc áo vải. Còn các con đã có bao nhiêu cái áo đẹp rồi, nhớ không? " Aó vua ban" này, áo xa-tanh nhuộm màu dưa cải này ...
Tôi nhắc:
-Dưa cải úa mùa Thu chứ!
-Ừ thì Thu Đông gì cũng được. Lại còn cái áo xa-tanh nhuộm màu mực này.
Tôi cải chính:
-Màu lem luốc chứ.
-Con Hoa thật nhiều chuyện! Mới may rồi, còn đòi gì nữa!
Em Tám nói:
-Dạ, mới may bốn năm về trước!
Mẹ tôi mắng:
-Chúng mày rắc rối lắm, không biết hà tiện hà tặn, sau hết phước đi! Phải nhớ, hồi xưa mẹ chỉ có một cái áo, nên mới có ngày nay!
Em Chín tiếp:
-Nhưng mà mẹ quên mẹ là con ông Huyện, và mồ côi, còn chúng con là con ông Tổng Đốc đương thời!
Mẹ tôi giận dữ quát lên:
-Ai dạy cho mày ăn nói giảm phước thế ?
-Mẹ không thương chúng con. Mẹ chỉ thương chị Hồng. Mẹ nhớ chị Hồng mất ăn mất ngủ. Mỗi khi chị Hồng tới xin tiền là mẹ đập con Heo của chúng con
Mẹ tôi vội vã:
-Thôi thôi, để tôi may, các cô không cần phải kể con cà con kê
...
Mẹ sợ chúng tôi phân bì với chị Hồng lắm. Mỗi tháng cô chị họ ấy đến thăm mẹ tôi một lần, và mỗi lần như thế là cả nhà náo loạn cả lên. Nội một việc hầu hạ phục dịch chị cũng đủ mệt phờ ra. Chị ăn tiêu rộng rãi, thưởng tiền cho người nhà rất hào phóng . Đối với chúng tôi, chị cũng" thết đãi" linh đình. Nghĩa là gọi cả một gánh bánh bèo hay bún bò vào nhà, thết mỗi người một tô. Chỉ có một cái " di hận" là[chị chuyên môn đập Heo của chúng tôi. Ba cho chúng tôi mỗi đứa một ống tiền đặc biệt, tiền thưởng nhiều ít tùy theo học giỏi, trả bài thuộc, những bài học ông soạn riêng để dạy mỗi ngày. Tiền ấy được bỏ vào con Heo bằng đất nung mục đích để dành làm của hồi môn. Nhưng từ khi chị Hồng phát giác ra câu chuyện ấy thì chị rủ mẹ cho chúng tôi hùn vào tiệm may của chị. Mỗi tháng, chị đến đập Heo của chúng tôi một lần. Mãi cho đến khi chị bán cửa tiệm đi lấy chồng, chúng tôi chẳng hề thấy chị thanh toán tiền nong hùn hạp gì cả, làm tôi cứ tưởng là cửa tiệm của chị ở nhằm hướng " tán tài" nên suốt bao nhiêu năm trời chỉ chuyên môn thua lỗ. Và cái bản tính không bao giờ thanh toán công nợ ấy, chị vẫn giữ mãi suốt đời.
Mẹ tôi quả nhiên giữ lời hứa, lấy một xấp hàng " xa xị" màu vàng nhạt để tận đáy rương ra, may áo cho chúng tôi. Bà gọi người lính ở trong dinh biết may cắt dặn:
-May cho thật dài rộng mát mẻ nghe không!
Vì chúng tôi đã lớn, đã biết sợ những chiếc áo rộng mênh mông, mặc vào như bơi đứng trong áo, nên nghe thế, phải dặn với:
-Ừ, may cho dài ...
Và đứng sau lưng mẹ, lấy tay ra hiệu cho người thợ may chật.
Đến lúc áo may xong, mặc thử, thật là dở cười dở khóc. Nó dài phết gót và chật như bó chả. Chật đến nổi tay không co lại được. Người tôi cứ cứng ra như khúc gỗ không cử động trong chiếc áo đó. Chỉ mấy tháng, chiếc áo mới đã phải vá cùi tay và tiếp thêm nách. Nhưng dù vá víu xấu xí đến đâu, tôi cũng mặc đi nhiều nơi, nó vẫn còn hơn chiếc áo vải ba-ga đen cũ bạc mầu của bọn con trai chuyền lại.
Tiếp theo chiếc áo đấu tranh mà có này là một chiếc áo " vải cạt" . Gặp thời buổi chiến tranh Pháp Đức, mọi vật dụng đều khan hiếm nên phải được phối cấp, hàng vải cũng thế. Chúng tôi được may một cái áo bằng thứ “ vải cạt" phối cấp hoa lá cành chằng chịt, màu xanh đỏ tím vàng loạn xà ngầu, sặc sỡ lòe loẹt, nhà quê một cách không thể tả được. Mặc vào trông như một tấm vải màn, hay cái ghế nằm sofa biết đi. Thế nhưng tôi vẫn phớt tỉnh. Coi như trên đời này không có ai nhìn thấy mình cả.
Nhưng cũng từ đấy về sau, mẹ tôi chẳng cần phải may áo mới cho chúng tôi nữa, vì chị Hồng thỉnh thoảng lại gởi về một ít quần áo cũ. Trong số y phục loạn xà ngầu ấy, có hai cái còn coi được. Chị Sáu chọn cái áo màu đỏ, tôi mặc vừa áo màu xanh. Hai chị em, mỗi khi đi phố, đi chợ, đều diện hai cái áo đẹp nhất của mình, mặc cho thiên hạ bạn bè “ khen ngợi”. Nào là màu sắc chửi nhau, nào là " người trong tranh " , nào là bất chấp thời tiết v.v... Chúng tôi giữ vững lập trường " mục trung vô nhân" không cần ai và cũng không cần biết đến cả Xuân, Hạ, Thu, Đông.
Kể từ ngày mẹ giao tiền chợ cho chị Sáu giữ để chị tập việc quán xuyến gia đình, chị không còn thắc mắc về vấn đề ăn diện làm dáng nữa. Chị tự sắm rất nhiều áo quần đẹp, nhưng cứ nói dối là của bạn bè, bà con ở xa gởi về cho, thành ra mẹ không la rầy được, mà chúng tôi cũng không thể phân bì được. Tôi cầu mong chị cao lớn thêm lên, hay béo ra một chút, để rơi rớt cho tôi vài cái. Nhưng rủi quá, người chị bé nhỏ, lùn thấp hơn tôi nhiều, và lòng dạ chị lại khá sắt đá, nên tôi không hề gạ gẫm gì được cả.
Tôi biết rõ tính mẹ tôi, khi có tiền chỉ thích giúp đỡ người khác, dù người ấy tiêu dùng một cách phí phạm, còn mình và con cái thì phải hết sức kham khổ. Bà luôn luôn nhắc câu:” Người ăn thì còn, con ăn thì hết”. Thành ra khi trong nhà món gì ngon lành là bà đem đi biếu xén tất cả các nơi bạn bè bà con quen biết . Có lẽ mẹ tôi muốn cái gì cũng còn vĩnh viễn nên gặp ai áo rách quần vá là bà lục tủ áo tìm cái nào người ấy mặc vừa là bà cho một cách sung sướng. Tôi tin là mẹ tôi trong cuộc sống sau khi ba tôi hưu trí, bà không cần phải dự lễ tiếp tân, hay thết đãi quan khách với ba tôi thì bà chẳng cần giữ lại một chiếc áo nào ra hồn.
Sau này, lúc đã bị ném ra ngoài đời tranh đấu cho cuộc sống của mình ,tôi vẫn giữ tính nết không ăn diện đã tập được như thuở còn sống với mẹ, mặc dầu lý do nhiều phước hay giảm phuớc tôi không hề quan tâm. Thời kỳ làm việc tại Hương Cảng tôi cố dành dụm tiền để mỗi cuối năm, mua gửi cho mẹ tôi mười cái áo gấm Thượng Hải. Tôi nghĩ rằng trong mười áo ấy, bà sẽ tha hồ cho, tặng, bán hay gì đi nữa, nhiều lắm là chín cái thôi. Ít nhất cũng phải để lại một cái cho mình. Và được như thế là tôi thỏa mãn rồi.
Ngày mẹ tôi bị bệnh trầm trọng, tôi phải xin nghỉ phép về săn sóc cũng không quên mang theo mười áo gấm nữa cho mẹ tôi. Thế nhưng lúc mẹ mất, tôi lục soát tủ áo để tìm đồ liệm theo, thì không thấy một chiếc áo nào may bằng thứ gấm Thượng Hải tôi đã gởi về biếu mẹ hàng chục năm. Một người bạn trẻ nói với tôi:
-Chị Hoa, cuộc đời chị thế là tàn rồi! Không còn hy vọng! Không còn tương lai! Không còn mơ gì được nữa hết!
Hừ, láo đến thế thì thôi! Hắn biết tôi thất bại về hôn nhân, tôi về nước vì Mẹ, mà về đến nơi chẳng bao lâu thì mẹ mất, đúng là một thất vọng lớn lao. Nhưng đâu đã đến nỗi không còn gì để mơ!
Sau khi chôn mẹ bên cạnh mộ cha xong, tôi trở lại Hương Cảng làm việc. Và từ bấy giờ, dù có thừa tiền để sắm nhiều quần áo đẹp, tôi cũng không còn thấy hứng thú gì nữa,không làm sao còn cái cảm giác say mê nồng nàn như ngày xưa, khi len lén mở rương vuốt ve chiếc áo xa-tanh hồng đầu tiên, thuở mười hai. Tôi còn nhớ, sau ngày ông nội tôi mất, ba tôi thường nhắc đi nhắc lại mãi :
-Khi con cái còn nhỏ dại, chúng nó chưa đủ hiểu biết nên hay oán trách cha mẹ cấm đoán điều này điều nọ. Lúc lớn lên, có gia đình, Sinh con rồi mới hiểu lòng cha mẹ”, lúc ấy muốn báo ân cho kẻ sinh dưỡng mình, thì cơ hội đã không còn nữa!
Ba tôi mỗi lần nói thế, bao giờ cũng không nén được hai giọt nước mắt rưng rưng. Còn tôi, sau này mỗi lúc đi phố, nhìn những hàng gấm màu sắc u nhã, dệt Long, Phụng hay chữ Phúc, chữ Thọ rất đẹp, tôi lại như người lên cơn say, cố mua cho bằng được. Nhưng sau khi mua rồi, mới ngẩn người ra, chợt nhớ mẹ mất rồi còn đâu, mua áo gấm để gởi cho ai!
Tác giả: khoangkhacvothuong_hxr.
Chú thích: T
Em là cánh chim trời, tự do đùa, chao lượn
Tôi là áng mây buồn, tự tại chỉ một phương...
Chim phiêu du, rồi có quay về tổ!?
Mây cuối trời, sầu khổ vẫn đợi mong...
----
Vì lý do gia đình, tôi phải ra ở riêng. Căn nhà nho nhỏ tôi thuê nằm trên một con đường vắng, vắng vẻ cả ngày lẫn đêm. Nỗi vắng lặng gợi tôi nhớ đến miền quê thanh bình, nơi tôi được sinh ra và nuôi nấng trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Những căn nhà có kiến trúc tương tự nằm san sát, tạo cho khu phố nét mỹ quan tương đối hài hòa. Căn nhà tôi thuê tuy nhỏ nhưng có được một trệt, một lầu. Trên lầu có ban công, hướng về phía dãy nhà đối diện. Góc ban công ấy luôn tắm mát màu bàng bạc vào những đêm trăng tròn, tạo nên vẻ thanh bình rất riêng, rất hiếm hoi nơi đô thị phồn hoa, ồn ã.
Tôi về ở đâu chừng hơn hai tháng thì căn nhà đối diện mở tiệm internet. Mới đầu tôi không quan tâm lắm. Thời đại hi-tech, tôi là dân chuộng hi-tech, thì lẽ nào trong nhà không có sẵn wifi!?
Do tính chất công việc, tôi đi triền miên từ sáng đến mịt tối mới về đến nhà. Như quy luật bất thành văn, gần như giờ tôi về đến nhà là giờ mọi người đã im lìm say ngủ. Ngày cuối tuần hiếm hoi, tôi tranh thủ nướng từ sáng đến chiều mới ra khỏi giường, quanh quẩn trong nhà tự nấu ăn rồi làm linh tinh gì đó, hiếm khi bước chân ra khỏi cửa. Ngày trong tuần hít khói xe đã đủ, khi được nghỉ ngơi phải tận hưởng đến phút cuối cùng cơ chứ.
Soạn xong bản hợp đồng theo ý sếp, tôi loay hoay mãi vẫn không thể in ra. Kiểm tra kỹ càng, thì ra máy hết mực. Nghĩ đến cảnh dẫn xe ra khỏi nhà, dang nắng hơn một tiếng để mua lọ mực, tôi ngao ngán thở dài. Cái khó ló cái khôn, tôi vội lưu văn bản vào usb rồi qua tiệm internet đối diện để in tạm. Mai đi làm, tranh thủ giờ ăn trưa chạy đi mua mực in cũng chưa muộn. Bước qua cửa hàng internet, gọi năm lần bảy lượt mới có người bước ra. Tính tôi hay hời hợt với người xung quanh, nhất là những người không quan trọng, tôi càng không để ý, chỉ muốn giải quyết lẹ lẹ cho xong rồi đi về. Vào tới phòng làm việc, cái duy nhất còn sót lại trong tôi sau chừng mười phút đứng bên tiệm đó chỉ là một cô gái trong chiếc áo sơmi nam rộng hơi quá khổ người. Nhiêu đó thôi, chấm hết!
Tuần này thư thả, tôi đi làm về sớm hơn mọi khi. Ăn uống no nê, coi tivi chán chường, tôi mở laptop xem báo online như thường lệ. Quái lạ, sao wifi kết nối rồi mà không truyền tín hiệu được!? Thử trăm phương ngàn cách không xong, đã gần tối, gọi thợ cũng không ai đến. Tôi bực bội, thở dài đứng dậy, với tôi, một giờ không lên mạng lướt web vòng vòng nó dài hơn cả năm. Đọc vài quyển tạp chí, tay chân bồn chồn, tôi bật dậy thay bộ đồ rồi qua dịch vụ đối diện nhà. Ngang nhiên bước vào, nhìn thoáng qua chủ tiệm để chỉ máy tôi cần sử dụng, tôi chăm chú vào các chuyên mục mà không thèm để ý đến mọi việc xung quanh. Đang chat chit say mê, cười hí hửng, bỗng có tiếng nói vang lên sau lưng:
- Chị vừa dọn đến đây?
Tôi giật bắn người quay lại nhìn, ra là cô bé hôm trước.
- À, cũng không hẳn. Hình như chỉ mới gần ba tháng thôi em.
- Em cũng đi xa mới về, thấy chị lạ quá. Em sống ở đây từ nhỏ nên ai mới đến em nhận ra ngay.
- À há. Em đi học?
- Dạ, vừa xong đại học. Đang đợi lấy bằng.
Miệng nói mà mắt tôi cứ dán chặt vào màn hình, tay gõ lia chia. Biết là mất lịch sự lắm nhưng đang giỡn với nhỏ bạn tới hồi cao trào, tôi không muốn bị phiền hà. Tôi lầm bầm trong bụng: "Ai hỏi đâu mà khai kỹ thế. Chỗ người ta đang chat, nói lẹ đi rồi đi!". Không đợi tôi ừ hử, cô bé nói tiếp:
- Chị đánh máy giỏi quá. Tốc độ này chắc chuẩn lắm nhỉ?
- Không đâu em. Chat thì nhanh thế thôi, chứ kêu đánh văn bản chị mò hoài không xong. Em quá khen!
- Em không tin. Mà chị vừa đánh máy vừa trò chuyện được thì hay thật, mỗi khi em làm việc khác, em không cách nào hiểu được người bên cạnh đang nói gì với em.
Con nhỏ bạn của tôi hôm nay ăn trúng gì mà offline sớm quá. Cô bé vừa nói xong câu nói, nó cũng chào tôi rồi out mất tiêu. Nhìn friendlist, chẳng còn ai để tám tiếp, tôi cũng off luôn cho rồi. Tôi đứng dậy, định tính tiền ra về.
- Chị về ạ?
- Yah. Không còn ai chat thì online nữa làm gì. Em tính tiền dùm chị.
- Còn sớm, chị về nhà có làm gì không? Hay ngồi đây nói chuyện với em chút đi, cả nhà em đi vắng hết rồi, em ở một mình buồn quá.
Tôi nghe sao thấy mủi lòng nên kéo ghế ngồi xuống. Nhờ thế mà tôi được quan sát cô bé để mai mốt ra đường có đụng mặt cũng biết là người quen. Cô bé với mái tóc dài chấm vai, dáng mảnh khảnh, gương mặt không đặc biệt lắm ngoài nụ cười duyên ơi là duyên. Cô bé rất hay cười, nói chuyện vài câu là lại cười mỉm chi, hoặc cười rạng rỡ thích thú. Nhìn nụ cười của em, tự dưng tôi tội nghiệp mình đến thảm hại. Tôi rất ít khi cười, trong công ty cứ bị gọi là "bà cụ non", mặt lúc nào cũng đăm chiêu suy nghĩ, đến nỗi đồng nghiệp cá với nhau rằng nếu ai làm cho tôi cười được ba lần trong buổi làm việc, người đó sẽ được đãi chầu ăn thoải mái.
- Chị tên gì? Nãy giờ em chưa được biết tên chị.
- Chị tên My. Còn em?
- Em tên Hiền. Nhưng... ba mẹ nói em không hiền như tên. - cô bé nói xong, bật cười khanh khách.
- Vậy hả? Chao ôi, nếu mai này quen thân thì nhớ hiền với chị nha em. Chị dễ bị người ta ăn hiếp lắm đó!
Trò chuyện huyên thuyên, mấy tiếng đồng hồ trôi qua lúc nào không hay. Đã trễ, tôi đứng dậy từ biệt ra về. Hiền tiễn tôi ra tận cửa, có vẻ lưu luyến:
- Chị ngủ ngon. Chắc hôm nay em cũng đóng cửa sớm. Ở nhà một mình sợ lắm!
- Ok. Em cũng ngủ ngon.
Ngã vật lên giường, tôi bật cười với chính mình. Điều đọng lại trong tôi lúc này vẫn là hình ảnh cô bé với vóc người mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi nam rộng hơi quá khổ người. Nụ cười em bất chợt hiện thật rõ trước mắt, khiến tôi cũng phải tủm tỉm theo.
Chiều hôm sau đi làm về, đang mở ổ khóa cửa, tôi nghe tiếng em lảnh lót:
- Chị!
Tôi ngoáy đầu nhìn, em đang cười thật tươi chờ đợi tôi trả lời. Bỗng dưng mệt mỏi trong người sau một ngày làm việc tan biến đâu mất hết.
- Hi em! Hôm nay có ở nhà một mình nữa không?
- Dạ có. Chị ơi, chút qua chơi với em nha.
- Ok. Chị thay đồ, ăn chiều xong rồi qua tán gẫu với em.
Bản tính tôi ít nói, nên thường nghe em huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Em nói chuyện rất có duyên, cười cũng rất duyên. Hai cái Duyên cộng lại làm tôi mỗi khi trở về nhà đều ngơ ngẩn mấy phút trước khi vào bàn chuẩn bị công việc cho ngày mai. Con nhà ai mà khéo sinh đến thế cơ chứ!?
Thắm thoát, tôi quen em cũng gần nữa năm. Mấy tháng gần đây tôi bị tụi bạn trên mạng cằn nhằn um sùm, tụi nó đang cá với nhau tôi bị trúng gì mà đổi tật, tối tối không online đùa giỡn cùng tụi nó nữa. Mà online làm sao được khi mỗi chiều đi làm về, đã có em chờ sẵn nơi cửa nhà, chờ đón tôi bằng nụ cười thật tươi, giúp tôi xua tan đi hết mệt mỏi cả ngày dài mài đũng quần trên ghế công sở. Mới đầu không quan tâm, tôi không nhận ra. Nhưng một tháng rưỡi trở lại đây, tôi ngạc nhiên vì sao tới giờ tôi về đến nhà là em đã đứng đợi từ lúc nào? Em không bận việc gì sao? Không đi đâu à? Ít nhiều gì thỉnh thoảng phải vắng mặt một ngày chứ? Sao ngày nào cũng đều đặn như ngày đó vậy? Còn cuối tuần, tôi vừa mở cửa sổ đón khí trời, em cũng đã đứng tựa lưng vào vách trước cửa nhà, đưa tay ngoắc tôi cười vui vẻ. Đôi khi tôi tự hỏi: "Hay là Hiền cố tình đợi mình!?" - rồi tự lắc đầu nguầy nguậy để xua đi ý nghĩ đó: "Mình với em có gì đâu mà em phải đợi!?"
Vô tình thói quen chiều chiều qua ngồi nói chuyện với em được hình thành từ lúc nào tôi cũng không nhận ra. Nếu chiều nào mà không qua gặp em, cả người tôi bứt rứt không yên, như thiếu đi cái gì đó quan trọng lắm. Tuy nhiên, chưa một lần tôi mảy may nghĩ xa hơn, chưa một lần tôi cố định nghĩa, đặt tên cho thói quen, cảm giác gần gũi đó. Từ lâu rồi tôi đã đóng băng trái tim mình sau mối tình đầu tan vỡ, tôi chôn vùi, dằn nén mọi cảm xúc khi nó vừa chớm bắt đầu. Tôi nhát, ừ, cứ cho là thế, nhưng tôi sợ lắm rồi cảm giác bị tổn thương, sợ lắm rồi cảm giác hụt hẫng, tan vỡ và chia ly. Tháng ngày dẫm bước qua trái tim tôi, từng chút bụi mờ hờ hững phủ kín vết thương, phủ luôn cả tầm nhìn của tôi đối với tình yêu, với nỗi nhớ nhung luyến ái của đời người. Tiếng em cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi:
- Chị có người yêu chưa?
- Đã từng có, nhưng chia tay lâu rồi.
- Chị còn yêu người ấy không?
- Sao em lại hỏi vậy?
- Thì trả lời em đi mà! Em tò mò tí thôi.
- Chị cũng không biết. Ngày người ấy bước chân ra đi, hình như trái tim chị đã chết lịm từ lúc đó. Còn em, có người yêu chưa?
- Dạ chưa. Mà... người yêu em thì chưa có, người em yêu thì có rồi.
- Ủa, là sao?
- Là... là em thương thầm người ta đó chị.
- Vậy tranh cơ hội thuận tiện thổ lộ cho họ biết đi em. Thương thì nói, dấu trong lòng hoài mệt lắm. Cuộc đời ngắn ngủi, nói không may, kẻo không kịp thổ lộ thì ân hận cả đời em ạ!
- Em... em cũng không biết! Em sợ nói ra rồi người ta xa lánh em.
- Sao xa lánh? Em thương hay yêu người nào là quyền của em. Không đáp trả được thì thôi, làm bạn bè cũng tốt, có gì đâu phải xa lánh. Em đừng nghĩ thế.
- Vì...
- Vì sao?
- Vì... thôi, em cũng không biết nói sao. - em ngước nhìn tôi, ánh mắt long lanh nỗi niềm thật lạ.
- Nếu em thấy tin tưởng thì nói chị nghe. Mình cũng thân nhau rồi mà.
- Vì... vì em yêu một người con gái, chị à! - em bối rối nhìn chăm chăm xuống đất, di di mũi chân.
Tôi choáng váng, điều này nằm ngoài suy nghĩ của tôi rất xa, xa rất xa. Tôi ngẩn người mất mấy giây.
- Chị... chị có... có sợ em không? Có kì thị hay xa lánh em không? Em thật sự không dám nói điều này với ai, không dám cho ai biết, càng không dám cho người đó biết. Em sợ khi nói ra, cả tình bạn cũng không còn. Chị... chị có... có... - em nhìn tôi, ánh mắt van lơn.
- Không. Chị không có kì thị, không có sợ, không có xa lánh em gì hết. Chị... chị...
Tôi làm sao dám cư xử thế với em, trong khi tôi cũng là người Đồng Tính. Chẳng qua, sự thật đến quá bất ngờ và ngỡ ngàng, tôi chưa chuẩn bị sẵn tinh thần mà đón nhận. Người em gái của tôi, người em gái với nụ cười rạng rỡ như mùa Xuân, sẽ và phải đi vào con đường đau khổ như tôi ngày trước ư? Bất giác trong tôi trào dâng sự đồng cảm pha lẫn tình thương vô hạn với người con gái đang ngồi đối diện tôi. Vô thức, tay tôi tìm tay em, nắm lấy và xiết nhè nhẹ như muốn chia sẻ nỗi niềm em đang chất chứa, như muốn an ủi, xoa dịu cái tình yêu thầm kín đang bùng cháy ngày càng mãnh liệt trong tim em. Tôi hiểu lắm chứ, cái Tình Yêu mà hầu như ở xã hội Việt Nam ngày nay còn cho là tội lỗi, là sai lầm, là bệnh hoạn... đã tàn nhẫn dìm chết rất nhiều trái tim phụ nữ, trái tim mà chắc chắn phải được quyền bình đẳng, yêu và được yêu như bao người bình thường khác.
- Chị thế nào? Nói em nghe đi chị.
- Chị... chị cũng giống em. - tôi nói bằng giọng mệt nhọc, ngắt quãng. Tôi thật sự không muốn thú nhận việc này với ai khác. Nhưng trong giây phút này...
- Chị cũng giống em? Nghĩa là... nghĩa là... con... con gái... - đến lượt em thảng thốt nhìn tôi.
- Phải. - dứt lời, tôi bật dậy đi về. Em nhìn theo tôi bằng ánh mắt đong đầy nỗi niềm khó mà lý giải.
Sau hôm đó, lòng tôi đầy ứ sự khó chịu. Tôi tự vấn mình hàng trăm câu hỏi khi suy xét lại mọi việc xảy ra hàng tháng nay. Tôi lờ mờ nhận ra rằng: có phải người em đang yêu thầm chính là tôi? Tôi có sai không khi nói em nghe bí mật của bản thân mình? Tôi có vô tình quá không khi không nhận ra hàng trăm điều em muốn nói bằng ánh mắt, nụ cười? Tôi có hờ hững đến mức không nhận ra từng ngày, từng ngày em luôn chờ đợi? Tôi thật sự có vô tâm quá không, hỡi tôi!?
Sự khó chịu lớn dần, lớn dần đến mức tôi cố tình tránh né em. Tôi tránh né em không phải vì kì thị, không phải vì sợ hãi, không phải vì lờ mờ nhận ra rằng tôi là người em đang đặt tình cảm. Tôi tránh né vì... vì tôi nhận ra trong lòng tôi cũng đang ươm mầm, nảy lộc thứ tình cảm bao ngày qua tôi sợ hãi tránh né. Mà mầm non đang cục cựa vươn mình ấy ngập tràn hình bóng em, người em gái bao tháng ngày qua của tôi. Tại sao, tại sao lại như vậy cơ chứ? Trái tim tôi ngủ yên lâu, rất lâu, lâu đến mức tôi quên việc đánh thức nó dậy, và hầu như không hề muốn thực hiện điều đó. Tôi né tránh đến lạnh lùng. Dù rằng hàng ngày em vẫn thẩn thờ chờ tôi lúc tan sở, vẫn ngóng trông tôi mỗi cuối tuần khi tôi mở choàng cửa đón nắng ban mai. Nỗi niềm tôi thao thức qua bao đêm mất ngủ. Nỗi niềm tôi thấp thỏm mỗi khi xe vừa quẹo vào con đường quen thuộc, từ xa xa tôi cố thu vào tầm mắt bóng hình em lẻ loi giữa ráng chiều, để rồi khi dừng xe trước cửa nhà, thì quay lưng với em như chưa từng quen biết. Nỗi niềm tôi cào cấu con tim đến tứa máu khi tôi len lén núp sau cánh cửa sổ, nhìn dáng em cô độc tựa đầu vào cánh cửa, ngóng chờ hình bóng tôi trong vô vọng. Trời ơi, sao tôi có thể nhẫn tâm đến mức này cơ chứ!? Tôi nhẫn tâm với em, và cả với tôi. Tôi càng cố giày xéo, càng cố bứt nát mầm non đang trỗi dậy, thì nó càng nảy nở sinh sôi, mạnh mẽ đến mức quấn riết và xiết chặt lòng tôi, đau đến phải bật nên tiếng khóc.
Em ngóng đợi lúc tôi đi, chờ mong lúc tôi về chỉ để thấy dáng tôi lặng lẽ dắt xe vào nhà và khóa trái cửa. Dù không nhìn trực tiếp, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt em u uẩn đến tận cùng. Tôi thay thế thói quen chiều chiều nói chuyện em bằng thói quen cố thu hết dáng em mỏng manh trong nắng chiều mỗi khi xe vừa rẽ trên lối vào nhà, để rồi ngay lập tức quay đi, không kịp cho em một tia nhìn hy vọng.
Ngày nọ, tôi nhận được email từ địa chỉ lạ, mở ra vỏn vẹn mỗi dòng: "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình...". Tôi thao thức trắng đêm vì câu ấy. Lăn lộn mãi mà dỗ giấc không xong, tôi lấy đàn ghita ra ban-công ngồi, định rải vài nốt tìm lại chút bình yên trong dạ. Và... em đã ngồi sẵn ở phía đối diện từ bao giờ? Giữa ánh sáng mờ ảo của trăng, ánh mắt em ngời sáng tia lửa tình. Ánh mắt đi trong đêm và tìm đến gặp tôi nơi tận cùng trái tim đang run rẩy nỗi nhớ thương em. So phím, tôi tìm bài hát quen thuộc:
"Đêm qua chưa mà trời sao vội sáng
Một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang
Chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá
Lá trên cành từng chiếc cuốn bay xa
Đêm chia ly buồn gì sao chẳng nói
Chỉ nghe em nói nhỏ trở về thôi
Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối
Mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi
Mộng về một đêm xuân sang
Em thì thầm ngày đó thương anh
Thuyền về một đêm trăng thanh
Xây mộng vàng đậu bến sông xanh
Mộng tràn ngập đêm trăng sao
Sao đầy trời từng chiếc lấp lánh
Rồi một chiều xuân thơ trinh
Cho lòng mình về với dĩ vãng
Xa nhau chưa mà lòng nghe quạnh vắng
Đường thênh thang gió lộng một mình ta
Rượu cạn ly uống say lòng còn giá
Lá trên cành một chiếc cuối bay xa"*
Cung đàn buồn gõ vào đêm nỗi trầm lắng. Tiếng tơ đồng rớt vào hồn nỗi xa vắng không tên. Em ngồi đó, như nàng tiên thần thoại đắm mình vào trăng sáng. Tôi ngẩng lên, giây phút hai ánh mắt tìm gặp nhau, em đưa thật nhanh bàn tay với kí hiệu "Em Yêu Chị!"* vừa kịp cho tôi nhìn thấy rồi đứng dậy, đi thật nhanh vào trong nhà, khép cửa, tắt đèn.
Tôi tự trừng phạt mình bằng từng đêm dai dẳng chờ trời sáng. Em có tội tình gì mà phải đau khổ khi yêu tôi? Tôi có tội tình gì mà phải lẩn tránh tình yêu của em? Vết thương lòng đã khép miệng, sự nhức nhối ngày nào đã nguôi ngoai, vậy tại sao tôi không tự cho em và cho tôi thêm cơ hội - một lần nữa được tìm thấy tình yêu?
"Mày là đồ ngốc!" - tôi đấm tay vào tường thật mạnh khi đầu óc nhằn nhừ hàng loạt câu hỏi không lời đáp!
Tôi run rẩy đón nhận tình yêu của em, và ngập ngừng bày tỏ tôi yêu em trong ánh nến và hoa hồng. Chợt tôi thấy hồn mình thơi thới, bừng nở hàng vạn đóa hoa xuân. Cuộc sống xung quanh tôi hiện nay lấp lánh màu hồng hạnh phúc. Mọi thứ dường như trở nên tươi đẹp hơn, trong sáng hơn, nhẹ nhàng hơn và thư thái hơn... Em ríu rít bên tôi, hết cười lại nói, hết nói lại cười. Chúng tôi cùng nhau lang thang qua từng con đường vào ngày mưa giăng ướt, em co ro nép mình sau lưng tôi, khẽ đặt lên vai tôi nụ hôn vội rồi dụi đầu vào gáy tôi cười khúc khích. Tôi bật cười bởi nét trẻ con quá đáng yêu của em. Chúng tôi cùng nhau dạo bước trong công viên dưới nắng vàng rực rỡ, cùng nhau ngồi ngắm những tia nắng bất định nhảy múa trên bãi cỏ xanh và hít thở bầu không khí trong lành của sương sớm. Quyện vào cái thanh khiết của ban mai, em thì thầm:
- Cuộc đời em, tình yêu của em... là của riêng mình chị mà thôi!
Đêm đầu tiên bên nhau, em e dè dâng hiến, tôi rưng rưng đưa tay đón nhận trái cấm đầu cành. Trong khoảnh khắc tôi gắn kết vào em, bất chợt em ngừng lại, níu nhẹ lấy tay tôi rồi vuốt ve thật lâu từng đường nét trên khuôn mặt, nhìn thật sâu vào ánh mắt đắm đuối mà tôi đang muốn dâng trọn cho em - người con gái đã mang lại sức sống, ươm mầm, khơi nụ cho trái tim tôi một lần nữa biết thế nào là yêu, là dâng hiến. Ánh mắt em buồn, thật buồn... buồn như một buổi chiều nào đó chia ly, tôi biết em đi mãi không về.
Bất giác, em bật khóc. Tôi vụng về lau nước mắt đang ướt đẫm má em.
- Chị! Nói em nghe... nói em nghe rằng chị yêu em đi chị! Nói em nghe...
- Chị yêu em! Chị yêu em! Chị yêu em... chị yêu em.. - tôi thì thầm vào tai em hàng chục, hàng trăm lần tiếng yêu cho đến khi em ghì xiết tôi thật chặt bởi đôi tay nhỏ bé của em.
- Nếu mai này xa nhau, chị còn yêu em nữa không?
- Tại sao em hỏi như thế? Có việc gì sao em?
- Trả lời em đi. Mai này xa nhau, chị còn yêu em nữa không? Và sẽ luôn giữ hình bóng em trong tim chị chứ? Có không chị?
- Dù em đi đến nơi đâu, dù bao lâu đi nữa... chị luôn giữ mãi tình yêu này, giữ mãi bóng hình em trong lòng chị. Mãi mãi không bao giờ phai nhạt, cưng à!
- Em hạnh phúc lắm! Nếu có thể đánh đổi cả mạng sống, em vẫn chấp nhận để giữ giây phút thiêng liêng này mãi mãi.
- Chị yêu em... bằng tất cả tình yêu trên cõi đời này cộng lại, em có biết không?
- Gia đình em biết chuyện. Em sẽ phải đi xa, xa lắm, xa đến nỗi em không biết được ngày về. Chị sẽ chờ đợi em chứ?
Tôi bàng hoàng tựa sét đánh ngang tai. Tình yêu của tôi, người con gái của cuộc đời tôi, chỉ vừa hạnh phúc vỏn vẹn dăm ba tháng nay phải cách xa nghìn trùng mà không biết ngày tương ngộ!? Ông Trời ơi! Ông khéo trêu ngươi, đêm đầu tiên cũng là đêm cuối cùng tôi được bên em hay sao?
- Chị sẽ chờ. Một năm chị cũng chờ, mười năm chị cũng chờ, năm mươi năm chị cũng chờ. Chị sẽ chờ em đến hết cuộc đời này, em ơi! - tôi nức nở.
- ...... - em nghẹn lời, nước mắt chan hòa.
- Hãy cho chị được trọn vẹn với em đêm nay!
Chúng tôi chơi vơi nơi ranh giới giữa hoan lạc, nhớ mong và khổ đau vì chia cách. Số phận của tôi đã được định sẵn như thế, có phải không? Đã được định sẵn là tôi sẽ sống lẻ loi đến hết kiếp nhân sinh đầy trắc trở này. Vị ngọt của tình yêu, tôi chưa kịp nếm cho mềm đôi môi. Người em của tôi, tôi chưa kịp ôm cho sóng tình cuồng dâng trong đáy mắt. Thế mà, tại sao chúng tôi phải xa nhau?
Em đi. Tôi ngơ ngẩn như người mất hồn. Đêm đêm ôm lấy tấm áo kỷ niệm, nước mắt ướt đầm cả vạt gối. Tối nào trước khi ngủ, tôi đều ôn lại kỷ niệm ngày bên em. Lúc em nói cười, lúc em ôm tôi âu yếm, và lúc em nhìn thật sâu vào mắt tôi - ánh mắt với nỗi buồn có thể làm tôi chếch choáng say.
Tôi quăng mình vào công việc. Làm như điên cuồng, làm không quan tâm đến giờ giấc và ngày tháng, làm như thể ngày mai tôi không còn sống trên cõi đời này nữa để hoàn thành mớ công việc ấy. Tôi muốn mình mệt nhoài trong cơn sóng của dòng đời để tạm nguôi ngoai đi nỗi nhớ về em. Dù tôi biết rằng, tình yêu của tôi, luôn nép mình nơi góc khuất, chỉ cần phút yếu lòng nó sẽ bừng dậy mà làm tôi đau đến bật khóc. Tình yêu của tôi, vẫn ngủ ngoan. Tình yêu của tôi, vẫn mong chờ ngày nào đó lại được hồi sinh. Tình yêu của tôi, vẫn mong chờ ngày nào đó tìm lại được nhịp đập xưa kia, và chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau không điều gì có thể chia cách được nữa. Tôi mua hẳn căn nhà đang thuê, căn nhà đối diện nhà em, có ban công đối diện ban công nhà em. Chiều chiều đi làm về, tôi luôn ngoảnh lại nhìn phía sau, như tự nuôi cho mình hy vọng là còn thấy em đứng đó, ánh mắt khắc khoải chờ nụ cười hiếm hoi từ tôi - người quá lạnh lùng với em suốt thời gian dài, cố tình ngu ngơ giả vờ không hay biết tình em đang cuộn trào nơi trái tim nhỏ bé.
Có những đêm thao thức, sống cùng hoài niệm, tôi so phím đàn, dạo bài nhạc của ngày ấy... lại thấy em như đang ngồi đối diện, nhìn tôi với tia nhìn có ánh lửa tình sóng sánh, dâng đầy nơi đáy mắt.
Thời gian hờ hững trôi. Tôi hờ hững sống không tình yêu. Lời hứa với em trong đêm đầu tiên vang vang trong trí óc. Có thể giờ này em đang yên ấm bên ai kia, nhưng tôi không cho phép mình được quyền phản bội em, phản bội tình yêu vẫn còn hơi thở trong trái tim tôi.
------------
"Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay...."*
Giật mình nhìn lại, mười năm đã trôi qua. Mười năm tôi sống trong hờ hững. Mười năm tôi sống trong nhớ nhung, chờ đợi. Mười năm... mười năm tôi giữ trọn vẹn tình yêu đối với em. Tôi có ngu ngốc lắm hay không, hỡi tôi!?
Sau chuyến đi công tác xa, tôi uể oải mở cửa vào nhà. Chợt cảm thấy như ai đang nhìn mình sau lưng, tôi ngoảnh lại và thảng thốt đánh rơi chùm chìa khóa. Vóc dáng ấy, tôi hy vọng đã mười năm. Vóc dáng ấy, tôi đã luôn mường tượng như thật mỗi buổi chiều đi làm về. Vóc dáng ấy, nụ cười ấy... nay hiển hiện trước mắt mà ngỡ tựa cơn mơ.
- Chị! - tiếng em lảnh lót, em đang cười thật tươi chờ tôi trả lời.
- Hi em! Hôm nay có ở nhà một mình nữa không?
- Dạ có. Chị ơi, chút qua chơi với em nha.
- Ok. Chị thay đồ, ăn chiều xong rồi qua tán gẫu với em.
Em chạy đến, nắm tay tôi, vẫn nụ cười rực rỡ như nắng ấm mùa xuân.
- Chị ơi! Em đã về! - gương mặt em nhòa nước nép trên vai tôi.
- Chị biết... chị biết em sẽ về... chị biết em sẽ về mà...!
- Chị có còn giữ được lời hứa của đêm xưa, còn không chị ơi...
- Chị... chị chờ em... chị chờ em đã mười năm... - tôi ôm chầm em vào lòng, cả hai đều bật khóc.
- Em mong về bên chị... em mong về với tình yêu, về với lẽ sống của đời em... đã mười năm...
- Đừng bỏ chị đi nữa, nha em!
- Không điều gì có thể chia cách mình nữa đâu. Phải, không điều gì nữa...
Em ngồi cạnh tôi trên ban-công, bắt tôi đàn cho em nghe. Em bảo em nhớ tiếng đàn này đến ngơ ngẩn mỗi khi nghĩ về. Đêm nay, tôi lại so dây đồng, gởi vào đêm nỗi niềm của mười năm... mười năm ta mãi yêu em...
"Mười năm yêu em, em thấm đời mộng mị
Mười năm yêu em, ta thấu tình cuồng si
Mười năm yêu em, ta hóa thành chiếc lá
Trôi theo từng cơn lũ, của kiếp sống
Tình chưa yên vui bên sống đời cuồng nộ
Chợt đêm chia phôi, ngăn cách một đại dương
Từng đêm gian nan ta ngỡ mình sắp đuối
Nhưng em tình vẫn hát từ bến chờ...
Ôi ta nhớ mãi những đêm nằm mộng biển
Hồn ta bay trên đôi cánh reo mừng
Giữa cằn cỗi chợt nghe tình xao xuyến
Ngỡ môi em thầm đợi những mùa Xuân
Dường như trong ta, em có điều tuyệt vọng
Dường như trong em, ta vẫn đầy hoài mong
Mười năm yêu em cũng sẽ là mãi mãi
Xin em cùng ta hát để nhớ hoài...."*
THE END
CONG TY TNHH NONI VINA
TU VAN VIEN DOC LAP TAP DOAN QUOC TE TNI ( TAHITIAN NONI )
THÔNG TIN NHÀ TUYỂN DỤNG
LÊ VĂN THẢO CHUYÊN GIA SẢN PHẨM DINH DƯỠNG
dia chi; quang trach,trung chanh ,vung liem ,vinh long
TEL;0706294227
CALL; 097 333 99 76
MSTHUE CN;1500698514
MSGD ;2937235
GIỚI THIỆU TẬP ĐOÀN QUỐC TẾ TNI
E-MAIL;LETHAODUONGTHOINONI@YAHOO.COM
TAHITIAN NONI INTERNATIONAL là 1 tập đoàn quốc tế ra đời vào ngày 1/7/1996 với văn phòng chính rộng hơn 1.500 f2 được đặt tại Provo Utah .USA ( Mỹ) hoạt động trên toàn cầu trong lĩnh vực trồng trọt,sản xuất và phân phối các sản phẩm từ cây NONI .Trong 200 hòn đảo thuộc vùng nam thái bình dương thì công ty đã sở hửu đến hơn 80 hòn đảo được dùng vào việc chuyên trồng trọt cây nhàu với quy trình rất khắt khe.
Hiện nay các sản phẩm bán ra của tahitian NONI chiếm 95% thị phần các sản phẩm thị trường nhàu thế giới và theo ước tính thì 1.7 giây có 1 chai sản phẫm nước nhàu của công ty được bán ra .
SAU 9 năm hoạt động ,dưới sự dẩn dắt của hội đồng quản trị gồm 5 ngưới là; Kerry Asay,kim Asay ,John Washswoth, Stephen Story và Kelly Olsen trong đó có 2 ngươi 2 nhà khoa học và 3 người còn lại là những chuyên gia ,mỗi người điều có gần 30 năm trong lĩnh vực kinh doanh đa cấp .Tahitian NONI đã có những bước tiến thần kỳ.
- TRong năm 1996 còn chưa ai biết đến công ty và doanh thu cũng chỉ mới đạt 3,5 triệu USD nhưng chỉ 5 năm sau thôi ( vào năm 2001) công ty đã đứng hạn thứ 26 trong tạp chí INC 500 công ty có tốc độ tăng trưỡng nhanh nhất thế giới .Trong 5 năm này doanh số công ty đã đạt 1,2 tỷ USD và vào tháng 9 năm 2005 doanh số đã dạt lên tỗng cộng là 3 tỷ USD trong đó đã chi trả hoa hồng hơn 1,5 tỷ USD cho các tư vấn viên như vậy tốc độ tăng trưỡng trong 9 năm của công ty là trên 7.000%.
- NÓI ĐẾN TỐC ĐỘ TĂNG TRƯỠNG CÓ một điều ngoạn mục nữa là nếu so sánh với các công ty có tên tuổi như máy tính IBM hoạt động 28 năm nhưng doanh số hàng năm chỉ đạt trên 100 triệu USD thì Tahitian NONI MỚI CHỈ NĂM THỨ 7 thôi đã đạt doanh số 500 triệu USD/năm.
- Cho đến nay ra đời mới có chỉ 9 năm sản phẩm của Tahitian NONI đã có mặt ở 120 nước trên thế giới trong đó chi nhánh công ty đã có 84 quốc gia ,việt nam là nước thứ 63 trong hệ thống kinh toàn cầu của công ty.
-Ngày 31 /7/2004 Tahitian NONI chính thức khai trương chi nhánh hoạt động tại thị trường VIỆT NAM lấy tên là công ty TNHH NONI VINA , Văn phòng chính đặt tại SỐ VỎ VĂN TẦN QUẬN 3 TP.HCM
.Ngày 23/ 7/2004 Tahitian NONI chính thức mở thêm 1 văn phòng chi nhánh tại HÀ NỘI đặt tại cao ốc SỐ TRẤN VŨ ,TÂY HỒ ,HÀ NỘI.và tiếp tục phát truyễn các quốc gia
PHÁT TRUYỄN MẠNG LƯỚI QUỐC TẾ ;
Danh sách mà các nước mà Tahitian NONI đã có văn phòng chính thức (tính đến 1/5/2007
AMERICAS___________________EUROPE^ AFRICA_________________JAPAN ASIA PACIFIC
Aruba_________________Austria(Osterreich(________Maita__________________Australia
Bahamas______________Belgium(Belgique)________Netherlands(Nederland)___China
Bolivia_________________Dutch__________________Nigeria________________Hồng công
Brazin_________________Bosnia and Herzegovina____Noway(Norge)__________English
Cannada_______________Croatia_________________Poland________________Indonesia
French_________________Cyprus_________________Potugal________________Japan
Chile__________________Czech Rpulic____________Russian Federation_______Korea
Comlombia_____________Denmark(Denmark)______Saudi Arabia_____________Macau
Costa Rica______________Egypt_________________Serbia and Montenegro_____Malaysia
Dominican______________Estonia________________Slovakia________________New
Republic_______________Finland(Soumi)__________Slovenia________________Zealand
Ecuador_______________France_________________South Africa_____________Philippines
El Salvador____________Germany(Deutschland)--------Spain(Espana___________Singapore
Guatemala____________Ghana__________________Sweden(Sverive__________Tahiti
Honduras_____________Grceece(E^^ac)___________Switzerland(Schweiz)_______Taiwan
Jamaica______________Hungary_________________English
Mexico_______________Iceland__________________french___________________English
Netherlands___________India____________________German_________________Thailan
Antillies______________Ireland__________________Ukraine___________________VietNam
Nicaragua____________Israel___________________United Arab Emirates
Panama______________Italy(Italia)_______________United Kingdom
Peru_________________Latvia
Puerto Rico____________Lithuania
United
States
Spanish
VEnezuela
Tập đoàn quốc tế Tahitian NONI có 1 chương trình kinh doanh toàn cầu giúp cho bạn không những xây dựng hệ thống tại ngay nước mình mà còn mở rộng tấc cả các nước mà công ty đã có văn phòng chính thức và dẫn được hưỡng quyền lợi tại những nước đó đây chính là 1 cơ hội rất lớn cho tấc cả những người yêu kinh doanh mạng và cho phép hưởng thu nhập toàn cầu.
- Tại sao chỉ trong 1 thời gian ngắn thôi mà công ty tăng trưởng với tốc độ thần kỳ như vậy ?Đó chính là nhờ dòng sản phẩm được mệnh doanh là Đã đem lại rất nhiều kết quả tuyệt vời cho sức khỏe cùng chính sách kinh doanh tiên tiến nhất.
- CÁC sản phẩm của công ty CÓ THÀNH CHÍNH chiếm 90% từ trái nhàu của đảo Tahiti.Để tìm hiểu nhiều về trái nhàu có tác dụng như thế nào đối với sức khỏe con người,một số tạp chí xuất bản gần đây đã nêu rất rỏ về CÔNG DỤNG TUYỆT VỜI CỦA TRÁI NHÀU ;
- BÁO THỜI TRANG TRẺ SỐ 19 NGÀY 25/7/2003 CÓ viết về tác dụng của quả nhàu sau;
- Mùi khai của quả nhàu có thể làm bạn khó chiệu nhưng trên thự tế nó có rất nhiều công dụng trong việc bảo vệ trong việc bảo vệ sức khỏe của con người .
++ THÀNH PHẦN ;
-CÓ 150 CHẤT được tìm thấy trong quả nhàu .trong đó có beta-carotence,canxi ,axit linoleic,magie ,kali,protein,các Vitamin nhóm B và những chất chống oxy hóa như Vitamin C ....Ngoài những chất này ,Qủa nhàu đặc biệt có chứa hợp chất prexironine .hợp chất này khi kết hợp với enzym Prexoronase ( có trong dạ dày ) sẻ tạo thành chất xeronine .khi protein kết hợp với xeronine tạo thành những khối có khả năng sản xuất năng lượng và giúp những tế bào khỏe mạnh phát truyễn hoàn hảo
TÁC DỤNG CHÍNH ;
1. LOẠI BỎ ĐỘC TỐ ;Tăng khả năng hấp thụ ,tiêu hóa sử dụng Vitamin ,thảo dược và khoáng chất .có khản năng chóng oxy hóa cao giúp ngăn chặn sự hủy hoại những gốc tự do
2. GIẢM ĐAU; Chữa những cơn đau trong cơ thể như đau lưng ,cổ ,đau cơ,thần kinh và những cơn đau như căng thẳng đau nửa đầu .
3. HỔ TRỢ MIỄN DỊCH ;Kích thích việc sản xuất những tế bào T - tế bào đóng vai trò chủ chốt trong việc chóng lại bệnh tậc.giúp đai thực bào và tế bào bạch huyết hoạt động mạnh.có thể tấn công nhiều loại vi khuẩn ,kiềm chế khả năng tiền ung thư và sự phát truyễn củ khối u ung thư bằng cách cho phép nững tế bào khác thường hoạt động bình thường trở lại
4. CHỐNG VIÊM ; Có tác dụng trong việc chửa các bệnh liên quan đến cơ và khớp như bệnh viêm khớp hội chứng nhức xương cổ tai ,giảm đau và giảm sưng vết thương với triệu chứng vết thâm tím ,căn da và bỏng ,cháy da,sạm da,hiệu quả trong việc chửa trị loét,ngăn ngừa phát ban.
5. CHỮA BỆNH ; NHIỀU TÀI LIỆU KHOA HỌC đã cho thấy hữ ít của quả nhàu đối với dạ dài bệnh tiêu chảy ,ợ nóng buồn nôn,viêm ruột kết loét dạ dày cơ quan sinh dục những vấn đề về kinh nguyệt ,nhiễm nấm men,gan và lá lách ,(bệnh đái đường tuyến tụy ).hệ hô hấp (hen suyễn ,viêm xoang,bệnh khí thũng) hệ thống tiết niệu( bệnh tuyến giáp và tuyến thượng thận ) hệ tim mạch ( bệnh tim ,huyết áp cao,đột quỵ)hệ thần kinh (stress,suy nhược cơ thể,trí nhớ ,năng lượng).......
CÁCH DÙNG '
- UỐNG NƯỚC ép từ quả nhàu ngay khi còn đói .Uống từng ngụm nhỏ giử trong lưởi và cuống họng -điều này đặc biệt tốt đối với những người bị trầm cảm,stress bị trấn thương ,dùng nước ép thoa lên da đầu để cải thiện tình trạng của tóc và da đầu .chà sát quả tươi lên da để chữa bệnh nấm da và những bệnh liên quan đến da hoặc những vết bầm tím hay những dùng da ,xương bị đau. cũng có thể ngậm 1 lượng nhàu tươi giã nhuyễn vào nước ép quả nhàu và nước ấm tạo thành 1 miếng đắp và đắp lên 1 vùng da bạn muốn giảm đau .nếu không có nhiều thời gian có thể dùng quả khô hoặc chế phẩm trà túi lọc ,pha uống như trà bình thường .
UỐNG BAO NHIÊU THÌ ĐỦ
- Theo nghiên cứu mới nhất của các nhà khoa học thì ;
1. NHững người khỏe và trẻ tuổi nên uống mổi ngày khoảng 30ml/ngày
2. ĐỐI VỚI NGƯỜI LỚN TUỔI HƠN; uống 60ml/ngày
3. NẾU BẮT ĐẦU CHỮA BỆNH BẰNG NƯỚC ÉP từ quả nhàu tháng đầu tiên nên uống khoảng 160ml/ngày.
4. NGƯỜI BỊ CHẤN THƯƠNG đột ngột hoặc giải phẩu nên uống 180-240ml/ngày,sau đó uống điều đặn từ 90-120ml/ngày.
5. NHỮNG NGƯỜI MẮC BỆNH NGUY HIỂM NHƯ UNG THƯ,TIỂU ĐƯỜNG NÊN UỐNG THƯỜNG XUYÊN TỪ 18-240ML/ngày.
6. ĐỐI VỚI NHỮNG TRƯỜNG HỢP BỆNH NGUY HIỂM ĐẾN TÍNH MẠNG nên uống từ 480-600/ngày chia thành từng phần nhỏ uống theo giờ ,nếu uống hết lượng này .Bệnh về mắt thì có thể nhỏ từng giọt vào mắt.
GIẢI ĐÁP THẮC MẮC SẢN PHẨM CỦA TNI
- Hỏi trái nhàu TAHITI có gì khác biệt so với trái nhàu thông thường ở các nước khác
-Sản phẩm Tahitian NONI có chứa 90% thành phần từ trái nhàu của đảo Tahiti + 11% nho đỏ dâu và quả việt quốc ....NHÀU đảo núi lửa tahiti đây là 1 nơi có thổ nhưỡng tốt đất trước kia hàng trăm năm núi lữa phun trào dòng nham thạch chứa rất nhiều khoáng chất ,Đất của đảo tahiti trồng ra trái nhàu hiện nay có màu đen như màu ngọc trai đen .Bên cạnh đó khí hậu tại đây rất trong sạch ,không có ô nhiễm vì vậy đã cho ra trái nhàu lớn hơn và chứa nhiều dưỡng chất hơn 20% trái nhàu thông thường.KHÍ HẬU nơi trồng trọt hoàn toàn là thiên nhiên trong sạch ,những công nhân thu hái cũng được đào tạo và cấp giấy chứng nhận cẩn thận,vì vậy sản phẩm từ trái nhàu TAHITI đạt chất lượng cao hơn trái nhàu ở các dùng khác
-CÁC SẢN PHẨM CỦA CÔNG TY sản xuất ra có nhiều loại như các sản phẩm bổ sung dinh dưỡng sản phẩm chăm sóc da và tóc ,sản phẩm chuyển hóa năng lượng cho người giảm cân,các sản phẩm gia dụng .Tuy nhiên 90% doanh số bán của công ty hiện nay là từ nước ép trái nhàu của đảo Tahiti ,một loại sản phẩm được những người đã dùng qua gọi là ""QUÀ TẶNG CỦA THƯỢNG ĐẾ"" đã đem lại những kết quả thật kỳ diệu,làm kinh ngạc rất nhiều người.
++ Trong cuộc nghiên cứu thử nghiệm lâm sàng gần đây nhất với 25.314 người đã đang sử dụng sản phẩm từ trái nhàu từ trên 80 nước trong đó có 1.227 chuyên gia sức khỏe tham dự .tiến sỉ y học Neil Slomon www.doctorsolomon.com đã đưa ra những kết quả khẳng định tác dụng tuyệt vời của trái nhàu .Bình quân 78% số người cho sử dụng nước NONI có kết quả tốt .
+++ LƯU Ý ; Sản phẩm tahitian NONI Juice không phải là thuốc mà là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng nhằm bổ sung vào cơ thể những chất còn thiếu làm tăng cường hóa trình trao đổi chất giúp tế bào khỏe mạnh.Trên thế giới sản phẩm đã được hội đồng khoa học Quốc tế về trái nhàu công nhận chất lượng là sản phẩm siêu sạch và được nhiều tổ chức y tế trên thế giới đánh giá rất cao.
--TẠI THỊ TRƯỜNG VIỆT NAM;sản phẩm được cục quản lí chất lượng và vệ sinh an toàn thực phẩm ,Bộ Y TÊ kiểm tra và cấp phép lưu hành trên toàn quốc .
+++ CÁCH SỮ DỤNG ;Rất đơn giản vì được coi là như 1 loại nước uống bổ dưỡng có tác dụng hỗ trợ các phương pháp điều trị bệnh thông thường CÓ THỂ SỮ DỤNG CHUNG VỚI THUỐC TÂY THUỐC NAM,THUỐC BẮC MÀ KHÔNG GÂY PHẢN ỨNG PHỤ.
-- CÁCH DÙNG; uống nhiều hoặc ích cũng không ảnh hưỡng đến cơ thể tuy nhiên uống đúng cách thì sẻ tiết kiệm được chi phí và nhanh chóng thấy kết quả .Do vậy tùy theo từng trường hợp cụ thể mà hướng dẫn sử dụng .Trường hợp với người khỏe mạnh sản phẩm có tác dụng phòng vệ cơ thể trường hợp bị các vấn đề mản tính thì sản phẩm có tác dụng cải thiện rất hiệu quả.
++Uống vào buổi sáng lúc mới ngủ vậy là tốt nhất,trước khi uống nhớ lắc điều và trong ngày nên uống nhều nước để thải độc.
--- VỚI NGƯỜI KHỎE; Uống để bảo dưỡng thì ngày 1 lần ,mổi lần 30ml ( một chung nhỏ )
--- VỚI NGƯỜI ĐAU NHỨC THÔNG THƯỜNG ;Thì ngày 2 lần ,mỗi lần 30ml vào trước bữa ăn sáng và ăn tối 30 phút
--- VỚI NGƯỜI BỊ CÁC VẤN ĐỀ MẢN TÍNH ;Thì có thể tăng lên từ 3 - 4 lần hoặc nhiều hơn trong 1 ngày vào trước bữa ăn.
==> ĐỂ CHO KẾT QUẢ NHƯ MONG MUỐN NÊN SỬ DỤNG SẢN PHẨM NONI LIÊN TỤC TỪ 3 - 6 THÁNG.
++ NHỮNG NHẬN XÉT CHUNG VỀ TÁC DỤNG CỦA TRÁI NHÀU TAHITI CỦA CÁC TIẾN SỈ Y HỌC NỖI TIẾNG.
++ TIẾN SỈ Mian-Ying Wang ; Một Uonce tahitian NONI đáng giá bằng 1 pound điều trị kỹ thuật cao .nếu bạn nghĩ TAHITIAN NONI Juice mắc tiền thì hãy thữ nghiệm với bệnh của mình xem sao.Dựa trên tác dụng ngừa bệnh và hoạt động chống oxy hóa của TAHITIAN NONI thì nó rỏ ràng là 1 thứ nước uống đáng kinh ngạt mà tôi được biết .Tôi xin trân trọng giới thiệu TAHITIAN NONI Juice với các bạn.
+++ TIẾN SỈ Neil Slomon; Ngoài những thực phẫm Bỗ dưỡng tôi đã nghiên cứu và viết về nó ,TAHITIAN NONI Juice đã gây sự chú ý với tôi nhiều nhất .Tôi dự tính tiếp tục sẻ nghiên cứu và viết về nó vì tôi tin tưỡng rằng nó có thể giúp ít cho rất nhiều người bằng nhiều cách.
+++ TIẾN SỈ Bryant bloss ;TAHITIAN NONI Juie là loại thực phẫm bổ dưỡng nỗi bật như là 1 kiểu cân bằng về sự ổn định của sức khỏe .Tôi xát định TAHITIAN NONI Juice bằng niềm vui và sự tự hào ,một thực phẩm thiên nhiên bổ dưỡng có sức thuyết phục ,giúp chúng ta tạo ra được 1 cuộc sống cân bằng cho 1 thân thể tráng kiện.
+++ TIẾN SỈ Hirazumi - Kim ; Mục đích của tôi là cải thiện sức khỏe cho nhiều người thông qua cây nhàu quý báo này .đối với tôi .TAHITIAN NONI Juice là 1 sản phẩm nghiên cứu lý thú.
=> TRÊN THẾ GIỚI ĐÃ CÓ HÀNG NGÀN KẾT QUẢ RẤT THUYẾT PHỤC SAU KHI SỬ DỤNG SẢN PHẨM,ĐỂ TÌM HIỂU ,BẠN HÃY VÀO TRANG WEBSITE; www.noniisgoodforyou.com/testimonials.asp
__ Từ thập niên 1950 ,Bác sỉ Tiến sỉ Neil Solomon đã cống hiến cuộc đời mình cho việc nghiên cứu và hành nghề y khoa.Năm 1961,ông tốt nghiệp loại ưu tú trường đại học Case - Westerve ở Cleveland , bang Ohio, và nhận bằng bác sỉ y khoa (MD) và 1 bằng thạc sỉ khoa học ngành sinh vật .Sau đó ông làm việc tại trung tâm Y khoa Osler nổi tiếng thuộc bệnh viện Johns Hopkins ở Baltimore ,bang Mary land. Tại viện y khoa Johns Hopkins ,Ông đã đoạt giải thưỡng Schwentker Award mà các nhà nghiên cứu điều mong muốn vì thành tích xuất sắc trong nghiên cứu và trở thành thành viên của nhóm này.
BÁC SỈ Slomon hiện đã nghỉ hưu .Ngày nay ông là chuyên gia tư vấn cho các công ty quốc tế và tổ chức phi chính phủ của liên hiệp Quốc .BÁC SỈ Slomon đã cho xuất bản nhiều sách ,và tác giả của tờ báo New York Times là tờ báo bán bán chạy nhất .Ngoài ra ông cũng tham gia làm người dẫn chương trình các buổi trò chuyện trên đài phát thanh và ti vi ông là người bình luận viên sức khỏe đầu tiên của kênh CNN và ông cũng là chủ biên về chuyên mục y khoa cho báo chí Los Angelec Times trong 18 năm .vì niềm hứng thú trong lĩnh vực dược liệu phòng ngừa và phương pháp chữa bệnh tự nhiên đã thúc đẫy ông viết và lưu giữ lại hơn 12 cong trình nghiên cứu khác về Morinda citrifolia.
+++ 21 LÝ DO ĐỂ UỐNG NƯỚC ÉP NONI JUICE
1-- CÁC hoạt động chống lại hóa trình oxy hóa là 1 chức năng vô cùng quan trọng của nước ép NONI và chính là lý do khiến cho rất nhiều người thành công trong cuộc chiến chống lại những triệu chứng của bệnh ung thư nhờ sữ dụng nước ép này.
2-- Vì trong thành phần NONI có chất giảm đau nên nước này có tác dụng làm dịu cơn đau .nước ép NONI còn chứa Scopoletin có thể chóng lại những ảnh hưởng của viêm nhiễm .
3-- Xeronine thành phần chính trong nước ép NONI có thể giúp thúc đẩy các tế bào hoạt động khỏe hơn trong hóa trình hoạt động của cơ thể .Nước ép này còn có tác dụng làm giảm các cơn đau tim
4-- Trong cuộc điều tra 25.000 người đã uống nước ép NONI (TAHITIAN NONI Juice) thì báo cáo cho thấy 85% đã giảm được huyết áp cao.
5-- NONI còn giúp điều chỉnh để làm hệ thống miễn dịch hoạt động tốt hơn bằng cách tăng cường hoạt động của các hệ thống chức năng và kích thích hoạt động của các hệ thống còn yếu.
6-- Rất nhiều người phải chịu tình trạng suy giảm sức lực .một trong những mặc tích cực của nước ép NONI là tăng cường sức khỏe.
7-- Nhiều người tin rằng nước ép NONI CÓ TÁC DỤNG cũng cố và giúp duy trì cấu trúc của các tế bào .NONI có thể thành công trong việc chữa bệnh bằng cách tìm ra tế các bào " bệnh " và tự chữa trị nó.
8-- Uống nước NONI sẻ giúp cho giảm các triệu chứng nguy hiễm của bệnh đái đường thông qua việc kích thích cơ thể sản xuất ra Scopoletine và giàn tiếp sản xuất ra nitric oxid.đây chính là hai nhân tố quan trọng để giảm triệu chứng của bệnh.
9-- NONI có thể làm giảm các triệu chứng nguy hiểm của bệnh hen bằng việc tăng cường và điều chỉnh hệ thống miễn dịch hoạt động tốt và ngăn ngừa các tế bào bệnh viêm phế quản .
10-- Rất nhiều người bị trầm cảm điều nhận thấy sức khỏe được cải thiện rỏ rệt sau khi uống nước ép .NONI có khả năng điều chỉnh quá trình sinh hóa tự nhiên như việc tác động các hormone là lí do để giải thích tình trạng cải thiện sức khỏe.
11-- Các nhà nghiên cứu khoa học điều tin rằng NONI trong quá trình hoạt động của cơ thể tạo ra 1 chất sinh hóa rất quan trọng là Serotonin,chất chất này có khả năng thúc đẩy các khả năng tìm ẩn của cơ thể để đẩy lùi các cơn đau .
12-- NONI có thể giúp con người giảm cân qua việc tạo giấc ngủ ngon hơn,cân bằng lượng đường trong máu,thúc đẩy quá trình chống chóng oxy hóa trong cơ thể.
13-- NONI cũng có ít cho bệnh nhân ADHD nhờ khả năng điều chỉnh hóa trình sản xuất hóa chất đưa lên nảo .
14-- Một số kết quả nghiên cứu cho thấy có mối liên hệ giữa Noni/srotonin các công trình nghiên cứu đã chỉ ra rằng nước ép NONI có tác dụng điều trị chứng đau nữa đầu .
15-- Nước ép NONI đã được sử dụng thành công trong hổ trợ điều trị các chứng nghiện heroin , Cocaine , Marijuana ,Nicotine , alcohol , HIV , giảm liều dùng ma túy và Caffeine .
16-- NONI có thể giúp ngăn ngừa về bệnh tim mạch , ngăn ngừa các tiễu huyết , cầu tụ máu kèm theo các cơn đột quỵ tai biến .
17-- NONI có tác dụng tìm cơ chế gốc để giảm lượng cholesterol và ngăn chặn LDL cholesterol (cholesterol xấu) trong quá trình oxy hóa .
18--NONI có khả năng giúp cho bộ nảo mã hóa để có trí nhớ lâu dài và thúc đẩy quá trình đưa máu lên nảo .
19-- NONI CÓ CHỨA PHÂN TỬ TRUYỀN TIN cho phép các tế bào thần kinh trong cơ thể và bộ nảo hoạt động có hiệu quả .
20-- NONI cò thể sữ dụng theo từng bệnh .NONI có thể giúp ngăn ngừa bệnh vị ứng cháy da ,và truyền nhiễm vì NONI có tác dụng chống trueyn62 nhiễm lây lan.
21-- Trong cuộc điều tra 25.000 người uống nước ép NONI thì 805 báo cáo cho thết sức khỏe đã được cải thiện ,69% nói rằng họ sẻ tiếp tục uống NONI PHÒNG BỆNH TRONG SUỐT CUỘC ĐỜI MÌNH.
- HỎI ; CÔNG TY TĂNG TRƯỞNG TRONG 7 NĂM LÊN ĐẾN TRÊN 7.336% VẬY LIỆU CÓ ĐỦ HÀNG CUNG CẤP CHO THỊ TRƯỜNG TRONG NHỮNG NĂM TỚI KHÔNG?
TRẢ LỜI; Hiện nay có 80 trong số 200 hòn đảo thuộc quần đảo nam thái bình dương được công ty khai thác với tốc độ tăng trưỡng duy trì thế này thì trong 10 năm nữa công ty có đủ sản phẩm cung cấp cho tấc cả thị trường trên toàn thế giới .trái nhàu là loại trái cây chỉ cần khoảng thời gian 3 tháng là thu hoạch được nhưng đặc biệt nhất là ở chổ trái vừa hái đi thì trái khác lại mọc ra.
- HỎI ;
TÔI THẤY THỊ TRƯỜNG VIỆT NAM HIỆN NAY CÓ TRÊN 10 CÔNG TY KINH DOANH MẠNG,CHẮC CHẮN VÀI NĂM TỚI SẺ CÓ HÀNG TRĂM CÔNG TY VÀO VIỆT NAM VẬY TAHITIAN NONI CÓ GÌ ĐẶC BIỆT HƠN CÁC CÔNG TY KHÁC VÀ TẠI SAO TÔI NÊN LÀM VIỆC CÙNG TAHITIAN NONI...??
- TRẢ LỜI;
Thị trường việt nam thời gian tới có luật về kinh doanh theo mạng vì vậy sẻ có rất nhiều công ty bước chân vào thị trường việt nam,tuy nhiên so với các công ty thì TAHITIAN NONI có nhiều ưu điểm hơn và điều đó đã giúp cho NONI có những bước tiến thần kì trong lịch sử hơn 4o năm qua.
DƯỚI ĐÂY LÀ 1O LÍ DO KHIẾN BẠN CẦN BẮT TAY NGAY VÀO VỚI SỰ NGHIỆP NONI.
1. Công ty có dòng sản phẩm là được người dân đảo polysia coi như là '' QUÀ TẶNG THƯỢNG ĐẾ "" và được các tiến sỉ về y khoa thử nghiệm đem lại những kết quả đáng kinh ngạc.
2. CÓ TỐC ĐỘ tăng trưởng được coi là nhanh nhất toàn cầu .
3. CHƯƠNG TRÌNH làm việc theo một cơ chế chuẩn từ tập đoàn TAHITIAN NONI áp dụng cho tấc cả các nước là chi nhánh của công ty trên toàn thế giới.
4. CÓ chế độ gởi hàng tự động giúp cho bạn thuận lợi khi mua hàng .
5. Có chế độ thu nhập nhanh chi trả hàng tuần giúp bạn có thu nhập ngay từ khi mới bắt tay vào công việc
6. Điểm năng động hàng tháng thừa với khả năng của những người bình thường nhất
7. Chế độ dồn tầng hưỡng trọn thu nhập
8. Có chương trình khuyến khích du lịch cho tấc cả các phân phối viên
9. CÓ mạng lưới quốc tế hưỡng thu nhập toàn cầu
10. ĐƯỢC QUYỀN CHUYỂN NHƯỢNG MẠNG LƯỚI VÀ THỪA KẾ
HỎI ; GIÁ 1KG NHÀU VIỆT NAM CÓ VÀI NGÀN ĐỒNG THÔI MÀ TẠI SAO SẢN PHẨM NƯỚC QUẢ TAHITIAN NONI JUICE GIÁ LẠI CAO VẬY ?
TRẢ LỜI ; Điều quan trọng ở đây chính là chất lượng và hiệu quả của sản phẩm .
Cùng là rượu mà tại sao rượu đế có vài ngàn đồng 1 lít nhưng rượu ngoại thì cả triệu đồng 1 chai nhưng vẫn có người mua .Cùng là xe Dream mà tại sao xe trung quốc có vài triệu đồng 1 chiếc nhưng xe nhật lại là dài chục triệu ,như vậy giá cao chưa phải là mắc mà giá thấp cũng chư chắc đã là rẻ.
HỎI;
- CÔNG TY TẠI VIỆT NAM CÓ ĐẦY ĐỦ GIẤY TỜ PHÁP LÝ ĐỂ HOẠT ĐỘNG KHÔNG ? CÓ GIẤY ĐĂNG KÍ CHẤT LƯỢNG VÀ NHẬP KHẨU HÀNG HÓA TẠI VIỆT NAM KHÔNG?
++ TRẢ LỜI;
tahitian noni là 1 tập đoàn quốc tế phát truyển trên toàn cầu,tấc cả chi nhánh hoạt động trên các nước điều phải theo tiêu chuẩn chặt chẽ của tập đoàn quốc tế tahitian NONI .Tại việt nam thì chi nhánh là công ty NONI VINA Hiện có đầy đủ giấy tờ pháp lý liên quan đến hoạt động của công ty có văn phòng luật sư chịu trách nhiệm hướng dẫn tư vấn NONIVINA thực hiện theo đúng pháp luật việt nam.
SO Với mức sống của người dân việt nam thì giá sản phẩm thực sự là cao.tuy nhiên tôi nhìn thấy nhiều đại gia và những người có tiền ,1 bữa nhậu của họ có thể đến cả chục triệu đồng thì đối với họ giá sản phẩm lại không là gì .thế nhưng bạn thử mời họ sẻ không dám sữ dụng vì họ không tin.
-BẠN ĐÃ QUA BỆNH VIỆN UNG BƯỚU THÀNH PHỐ CHƯA?Báo phụ nữ đã từng viết về rất nhiều trường hợp từ gia đình rất nghèo có con bị ung thư ,1 chai thuốc xạ trị hóa chất nhỏ xíu thôi giá có thể lên đến 7 triệu đồng ,có loại cao có thể lên đến 12 triệu đồng nhưng họ vẫn bán nhà cửa ruộng vườn ,xe cộ đi để lấy tiền mua thuốc cho con tại sao vậy? Bởi vì họ tin rằng nó sẻ giúp được cho con họ
- NHư vậy ở đây điều quan trọng không phải là giá mà chính là niềm tin vào sản phẩm cách mà bạn truyền niềm tin vào sản phẩm .cách mà bạn truyền niềm tin cho khách hàng như thế nào
Cách tốt nhất để khách hàng tin tưỡng dùng sản phẩm là bạn phải đưa ra thật nhiều kết quả tực tế mà khách hàng trước đây và bạn đã sử dụng có hiệu quả.
HỎI;
TÔI XEM CÁC THÔNG TIN VỀ CÔNG TY THẤY RẤT THÍCH NHƯNG HIÊN TÔI ĐANG Ở TỈNH NHƯNG LÀM SAO CÓ THỂ ĐANG KÍ THAM GIA VÀO CÔNG VIỆC NÀY ?
TRÃ LỜI;
Sau khi bạn đã nghiên cứu kỹ và muốn trở thành phân phối của tập đoàn quốc tế TAHITIAN NONI, tuy nhiên Bạn là người đang sinh sống và công tác tại khu vực tỉnh ngoài Thành khố Hồ Chính Minh, BẠN CẦN LÀM THEO TỪNG BƯỚC SAU ĐÂY:
1. Liên hệ với người trao đỗi bạn cho bạn thông tin ( đươc gọi là Sponsor) qua thư hoặc điện thoại, nếu thống nhất thì Sponsor sẽ gửi cho bạn hợp đồng đăng ký trở thành phân phối viên.
2. Bạn điền đầy đủ thông tin vào hợp đồng rồi gửi cho Sponsor các giấy tờ sau để làm thủ tục đăng kí giúp:
-- Bản hợp đồng đã điền đã điền đầy đủ thông tin và chữ ký.
-- Phô tô sao y bản chính CMND + Hộ khẩu .
-- Phô tô giấy mở tài khoản ngân hàng .
-- Giay ủy quyền cho người Sponsor đăng kí thủ tục giúp.
3. Chuyển 300.000đồng (Ba trăm ngàn đồng) vào tài khoản công ty kèm theo 2.600.000đ (hai triệu sáu trăm ngàn đồng ) cho Sponsor mua hàng giúp hoặc có thể chuyển thẳng vào tài khoản công ty.
Bạn có thể phát triển mạng lưới sang những nước khác mà TAHITIAN NONI có văn phòng chính thức vì mã số của bạn là mã số quốc tế tự động do máy tính cung cấp. Với những thân đang sinh sống và làm việc tại các nước trên, bạn hãy cung cấp cho họ tên, mã số của bạn và cho hướng dẫn cho người thân đến địa chỉ văn phòng nước đó ký vào hợp đồng trở thành tư vấn viên . Sau đó hướng dẫn họ vào trang web www.tahitiannoni.com/lethaoduongthoinoni để hiểu rõ về nguồn gốc của ngành kinh doanh này và các kỹ năng làm việc cần thiết. Ngoài ra tham gia các khóa học đàu tạo tại văn phòng các nước đó .
Dưới đây là phương pháp ký hợp đồng cho người nước ngoài tại các nước mà công ty đã có văn phòng thông qua mang INTERNET như sau:
Khách hàng tìm hiểu các thông tin trong đó, khi muốn tham gia thì bấm vào OPORTUNITY , SIGN UP NOW và điền các thông tin yêu cầu .
www.tahitiannoni.com/2937235 rồi bấm vào ký hợp đồng quốc tế , chọn quốc gia , trên dòng địa chỉ thay mã số 2937235 thành mã số của bạn , sau đó điền các thông tin theo yêu cầu .
-- Nếu là khách hàng bên MỸ thì bấm tiếp vào chữ CONTINUE và sau đó từng bước khai các thông tin cần thiết . Tức khắc bạn trờ thành người bảo trợ. Công ty báo số hợp đồng và mật khẩu ngay trên trang web rồi rút tiền tự động từ tài khoản của khách hàng và hàng được gửi về tận nhà của khách hàng .
-- Để ký hợp đồng cho khách hàng của các nước khác, trên dòng chữ : Note: This application form is for United States . If you do not live in United States, please CLICK HERE, hướng dẫn khách bâm vào CLICK HERE rồi chon tên nước. Tiếp theo bấm vào Oportunity , Sign up now và điền các thông tin trong Form. Tự khắc bạn trờ thành người bảo trợ.
HỆ THỐNG HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG KÝ HỢP ĐỒNG QUA INTERNET CỦA CÔNG TY RẤT MẠNH.
Để biết được địa chỉ văn phòng của các nước mà TNI đã có chi nhánh , bạn chỉ cần vào trang web www.tahitian.com/2937235 sau đó bấm vào phần SELECT MARKET nằm dưới cùng . Rồi bấm vào COBTACT để biết địa chỉ . HƯỚNG DẪN BAN ĐẨU CHO NGƯỜI MỚI
Chúc mừng Bạn đã trở thành phân phối viên của đại gia đình TAHITIAN NONI thuộc hệ thống VMB GROUP chúng tôi . Dưới đây TRÌNH TỰ CÁC BƯỚC giúp cho Bạn tạo dựng sự nghiệp cùng Tập đoàn TAHITIAN NONI . Bạn sẽ rất hãnh diện khi đứng trong đội ngũ những phân phối viên của TAHITIAN NONI thuộc hệ thống VMB GROUP , do vậy Bạn nên làm đúng theo hướng dẫn dưới đây đã được những người có kinh nghiệm tống hợp lên để giúp Bạn chắc chắn đi đến thành công.
1. Đọc kỹ cuốn 3 cuốn tài liệu GIỚI THIỆU TẬP ĐOÀN và NƯỚC ÉP NONI UỐNG BAO NHIÊU, BAO LÂU , ĐỂ LÀM GÌ để hiểu tổng quát về tập đoàn Quốc tế TAHITIAN NONI và tác dụng sản phẩm và cuốn "NHỮNG ĐIỀU CẦN BIẾT VỀ KINH DOANH MẠNG" hoặc vào trang web.
www.filckr.com/photos/thaotyphucom/5671298962 để hiểu về lịch sử ngành KDTM, phân biệt hình tháp ảo ,lựa chọn công ty đúng đắn và các kỹ năng làm việc cần thiết nhất .
2. Xem bộ đĩa đã được chia theo nhóm : GỒM CÁC NHÓM SẢN PHẨM , NHÓM KINH DOANH , NHÓM ĐÀO TẠO .
3. Sử dụng sản phẩm để có cảm nhận tốt về sản phẩm .
4. Chuẩn bị một bộ dụng cụ làm việc (stater kit )
5.lập danh sách khách hàng tiền năng và phân loại (theo hướng dẫn trong Cẩm Nang Kinh Doanh Theo Mạng)đang có bán tại nhà sách lớn
6.Kết hợp với Sponsor lên tư vấn tại công ty và hướng dẫn khách tham dự sự kiện.
7. Tham dự đầy đủ các lớp học đào tạo do công ty và VMB tổ chức .
8. Để đạt lên đỉnh cao của công việc kinh doanh này ,bạn nên tìm đọc và làm theo cuốn cẩm nang kinh doanh theo mạng đang có bán tại nhà sách lớn.
VỚI NGƯỜI MỚI thì công việc của bạn chỉ như vậy thôi.Bạn có thể hoàn toàn yên tâm khi đứng trong hệ thống chúng tôi (VMB GROUP) với 1 chương trình đào tạo và hỗ trợ tốt nhất chắc chắn sẻ đi cùng bạn đến thành công trong sự nghiệp TAHITIAN NONI
___LỊCH SỮ CỦA NGÀNH KINH DOANH THEO MẠNG suốt 40 năm gần đây có rất hiếm những công ty có tốc độ tăng trưỡng kì diệu như TAHITIAN NONI .Trong vòng 11 năm.Tahitian NONI đã tăng trưỡng 8.500% nâng doanh số đạt lên 470 triệu đô la hàng năm .Doanh số cho đến 2003 đã đạt đến 2 tỷ USD trong đó có hơn 1 tỷ đô la tiền hoa hồng đã được chi trả cho phân phối viên. không có công ty nào hứa hẹn sự chi trả tìm năng như thế
Tại sao Tahitian NONI có thể phát truyển đến như vậy ? chính nhờ vào
1. DÒNG SẢN PHẨM TUYỆT DIỆU ĐƯỢC COI LÀ QUÀ TẶNG THƯỢNG ĐẾ
2. SƠ ĐỒ KINH DOANH TIÊN TIẾN NHẤT
3. CHƯƠNG TRÌNH HOẠT ĐỘNG THEO 1 CƠ CHẾ CHUẨN TỪ TẬP ĐOÀN TAHITIAN NONI.
4. CHẾ ĐỘ GỞI HÀNG TỰ ĐỘNG
5. NHIỀU PHẦN THƯỠNG THI ĐUA - DU LỊCH NƯỚC NGOÀI MIỄN PHÍ.
==> DIỄN GIẢI KINH DOANH ;Ở hình thức kinh doanh thông thường thì Bất kỳ sản phẩm nào nó cũng được xuất xưởng từ một nhà máy sản xuất sau đó được phân phối đến các Tổng đại lý -- Đại lý bán sỉ - rồi đến các cửa hàng bán lẻ . Chúng ta là người tiêu dùng đơn thuần , chúng ta sẽ mua hàng trực tiếp tại các cửa hàng bán lẻ.
Để kiếm được lợi nhuận thì các nhà kinh doanh thường tăng giá ở các khâu trung gian. Thông thường các khâu này chiếm từ 30% - 40% giá bán ra của một sản phẩm. Bên cạnh đó để hỗ trợ cho các khâu trung gian nhanh chóng đưa hàng hóa tới tay người tiêu dùng thì Nhà sản xuất còn phải gánh chịu một khoản chi phí khác nữa ,đó là chi phí dành cho quãng cáo. Quãng cáo cũng có rất nhiều loại , quãng cáo trên báo chí, tivi, pano, áp phích . Chỉ riêng quãng cáo trên tivi vào giờ cao điểm thì 1 giây chi phí là 700.000đ , một mẫu quảng cáo 30 giây thì chi phí là 21 triệu đồng . Ngoài ra còn phải trả chi phí cho tiếp thị và khuyến mãi .
Lấy 1 ví dụ cụ thể : 1 chai nước ngọt sản xuất ra tại nhà máy , giá thành sản xuất thực chất chỉ có 400đ , nhưng tại các tiệm ăn hoặc các tiệm tập hóa chúng ta phải trả với giá từ 2000-3000đ tùy theo mỗi nơi . Tại sao lại có sự chênh lệch như vậy.Đó chính là do chi phí quãng cáo cộng với việc tăng giá ở các khâu trung gian đã đẩy giá lên . Còn hình thức kinh doanh hiện đại thì sao?
Sản phẩm từ một nhà máy sản xuất ra được đưa thẳng đến tay người tiêu dùng thông qua một công ty nhập khẩu .Từ công ty này hàng hóa sẽ được phân phối trực tiếp đến tay người tiêu dùng thông qua một công ty nhập khẩu . Từ công này hàng hóa sẽ được phân phối trực tiếp đến tay người tiêu dùng không qua bất cứ một chi phí quãng cáo hay một khâu trung gian nào cả . Là tiêu dùng đơn thuần , ngoài việc có được một sản phẩm tốt để bảo vệ và nâng cao sức khỏe cho người thân và gia đình thì còn có một quyền nữa gọi là quyền kinh doanh. Công việc kinh doanh rất đơn giản, sau khi dùng sản phẩm, cảm nhận thấy sản phẩm thực sự tốt và chất lượng thì chí sẽ lai cho người thân, bạn bè , đồng nghiệp và hàng xóm của chúng ta. Những người chịu đi chia sẻ như vậy ọi là phân phối viên và những người này cũng có mối quan hệ của họ, họ lại tiếp tục chia sẽ cho người thân , bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm của họ , và vô hình chung một hệ thống mạng lưới tiêu thụ đã được hình thành .Công ty sẽ tiết kiệm từ những khâu quãng cáo và những khâu trung gian này gửi lại cho những người tham gia giới thiệu bằng hình thức phần trăm (%) hoa hồng . Như vậy tiền hoa hồng để trả cho phân phối viên chính là do công ty cắt bỏ hêt các khâu trung gian quản lí và tiếp thị .
=-> DƯỚI ĐÂY LÀ CHÍNH SÁCH KINH DOANH RẤT TUYỆT VỜI CỦA TẬP ĐOÀN TAHITIAN NONI BAO GỒM CHÍNH SÁCH TRẢ THƯỠNG HOA HỒNG VÀ CHÍNH SÁCH HỔ TRỢ KHÁC.VÀO XEM TRANG WEBSITE ; WWW.FLICKR.COM/PHOTOS/THAOTYPHUCOM/5686843434
=-> DIỄN GIẢI SƠ ĐỒ TRẢ THƯỠNG TAHITIAN NONI LIEN HE ; 0973339976 GAP THAO
-- Đăng kí tham gia ;
Khi dăng kí tham gia bạn cần có ;2 tấm ảnh 3x4 để làm thẻ + CMND + Photo giấy mở tài khoãn ngân hang
Quyền lợi ;Có mã số Quốc tế + 1 số tài liệu + Được quyền phát truyễn mạng lưới
Hạt Châu
Bốn cô ngồi chung quanh bàn ăn, ở giữa có một đĩa bánh chưng khói lên nghi ngút. Bánh không gói bằng lá chuối xanh, nhưng gói bằng giấy bạc, thứ giấy để bọc đồ ăn đốt lò chịu nóng được. Từng chiếc bánh nhỏ bằng nắm tay, nhưng bên trong có nhân đậu xanh và thịt giống như bánh ở quê nhà trông thật ngon lành ..
Hằng, cô gái bé nhất lên tiếng trước
- 12 giờ khuya rồi hở các chị ? Hôm nay là ngày Tết, giờ này là giờ giao thừa đây... Giá chúng mình ở nhà thì được mặc áo mới, khách đầy nhà, tha hồ ăn bánh mứt, hoa quả, lại có cả tiền mở hàng nữa!
Trí tưởng tượng của Hằng còn đang muốn phiêu lưu xa hơn thì Ngọc, cô gái có nhiều ý tưởng mạnh dạn nhất đám gạt ngang:
- Thôi đừng lộn xộn.
Hiền cũng hiền lành như tên nàng, giảng hòa:
- Chả mấy khi Tết nhà nấu bánh chưng, để cho cô em út vọng quê hương một bữa cho đỡ thèm.
Vân, cô lớn nhất chỉ mỉm cười.
Không biết có duyên nợ gì mà bốn cô bốn xứ bỗng họp lại sống chung trong một căn nhà trọ. Họ sống gần gũi, thân mật, quí mến nhau, đồng thời cũng lục đục như bốn chị em. Các cô mời nhau ăn khi có món ngon vật lạ, và cũng có những lúc không bằng lòng nhau. Người nóng tính lồng lộn lên một lúc rồi quên đi, người đằm thắm thì giận âm ỉ nung nấu trong lòng, không nói gì ra mặt nên mối hờn hình như hơi lâu mới được quên.
Nhà chỉ có ba phòng ngủ. Vân đến thuê đầu tiên được phòng ngoài nhìn ra bể. Kế đến Hiền chọn gian phòng cuối nhìn ra vườn, rất yên tĩnh có cửa ra vào riêng. Hằng đến sau nên nhận phòng giữa, cửa sổ nhìn sang nhà láng giềng, cửa lớn phòng Hiền ăn thông qua. Tuy thế, nhưng Hằng vẫn tự cho là may mắn vì thuê nhà rất khó, thuê cư xá phải chờ cả tháng cho đến khi có người dọn ra, mình mới có cơ hội dọn vào. Giá tiền cố nhiên đắt hơn gấp ba, bốn lần, lại phải sắm sửa tất cả các vật dụng cho cuộc sống hàng ngày.. Ở tạm một phòng, tuy không độc lập lắm, nhưng Hằng có kế hoạch để dành tiền trở về trường học lại nên càng đỡ tốn càng hay.
Người khách trọ cuối cùng là Ngọc. Ngọc có chồng đang công tác xa. Trong khi đợi chồng về, Ngọc đi học, và cũng về đây đi dạy để dành tiền học nốt bằng MA. Ngọc quen Vân nên đến ở tạm trong khi tìm nhà. Ban đầu Ngọc ngủ ở phòng khách, chiếc divan giở ra thành giường, sáng xếp lại thành ghế rất tiện. Sau hai tuần đọc báo tìm tòi, Ngọc thuê được một gian nhà nhỏ.
Ngọc dọn đi một ngày một đêm. tối hôm sau Ngọc lại chở tất cả đồ đạc về đòi ở chung với lý do:
Em ghét con mẹ chủ nhà quá. Em phải đi làm chưa kịp gọi điện thoại cho người ta mở gas và điện nước tên em, chỉ dùng của nó một ngày mà nó tru tréo lên. Em dọn về ở chung với các chị cho vui, ngủ divan cũng được, với lại chẳng còn bao nhiêu ngày nữa. thuê nhà ở một mình vừa xa, vừa buồn, lại mất công đi thăm.
Thế là Ngọc trở thành người khách trọ thứ tư. Về chuyện ăn uống, ban đầu chỉ có Vân và Hiền, hai người ăn riêng. Hiền thường đến nhà người bạn trai của nàng nấu ăn xong mới về. Nàng chỉ nấu ăn sáng, hay những hôm không muốn ra ngoài. Ngọc và Vân ăn chung. Được mấy hôm, Hằng xin gia nhập để tập nấu ăn vì ăn một mình phải bỏ nhiều thì giờ nấu nướng mất công quá. Ba người soạn một cái thực đơn có tên tất cả những món ăn họ biết làm, treo lên bếp, mỗi ngày nhìn vào đấy để chọn thức ăn khỏi phải suy nghĩ tìm món. Trong thực đơn, Ngọc tinh nghịch viết tên món thứ 20 là “ cá rô cây, chấm nước mắm”. Các bạn ngoại quốc đến chơi thấy tên ấy dài nhất tưởng là món đặc biệt ngon lắm, ai cũng điểm xin ăn món số 20. Thế là cả nhà sau khi giải thích được một bữa cười bò lăn. Hằng vừa cắn bánh chưng vừa hỏi:
- Mai ăn gì hở các chị ?
Ngọc mắng đùa:
- Cô bé này lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn, hỏng!
Vân bênh:
- Thế tốt chứ sao. Chu đáo thế còn đòi gì nữa. Nếu tôi làm đàn ông, tôi cưới một người vợ như Hằng. Ngày nào cũng được ăn ngon.
Hằng cười híp mắt lại trông kháu khỉnh như một con búp bê. Miệng cô bé hơi rộng nhưng có duyên. Hiền khen:
- Cô Hằng có hai má núng đồng tiền trông xinh ghê!
- Nhân tạo đấy chị ạ. Chị của em có những hai đồng tiền cơ. Hồi bé em cứ ganh tị với chị của em mãi. Em giận má sao có hai đồng tiền cho hết chị, không để dành cho em một đồng. Về sau khi em có cái mụn thật to đúng ngay chỗ này, khi gần lành em lấy tay gỡ mãi. Mẹ cấm gỡ vì sợ nó thành sẹo, nhưng con bé ranh lắm, biết là thành thẹo sẽ có một cái vết núng con con nên cứ lén gỡ. Quả nhiên, “ hữu cầu tất ứng”, con bé được ngay cái sẹo đúng vào chỗ của cái má núng đồng tiền, không xê xích cao thấp một ly một tý nào cả.
Cả bọn phá lên cười. Đối với Hằng, Vân có cảm tình khác hẳn với những người khác. Vân quí mến tất cả các bạn và coi họ ngang hàng với mình. Còn Hằng, vì nàng trẻ hơn Vân nhiều quá nên Vân coi Hằng như em. Và lúc đầu chính Hằng đối với Vân cũng có những cảm tình thành thật như vậy. Hằng yêu cầu Vân chỉ cho Hằng những điều gì Hằng chưa hiểu, và khi hiểu rồi, Hằng vui vẻ chấp nhận, không mất lòng, không giận dỗi... Hằng kể:
- Ngày xưa mẹ cưng em lắm, bà cứ nói là chữ khó, chứ học nấu ăn thì mấy hồi. Mẹ không bao giờ cho em vào bếp hoặc nhúng tay làm bất cứ chuyện gì trong nhà. Bây giờ em thấy cần phải biết nấu ăn thật ngon, vì nhỡ mai mốt em có bồ, em muốn cưng bồ, nấu vài món cho bồ ăn để biểu diễn tài nội trợ mà bồ nuốt không trôi thì nguy to.
Nàng còn thú thật
- Chị biết không, năm kia em đi dự đại hội sinh viên hàng năm, thấy các chị làm bếp, em xông vào cái gì cũng xin giúp một tay để các chị tha hồ sai vặt. Cô bé nhẫn nại lắm, đứng khuấy nồi chè cả tiếng đồng hồ. Các anh trông thấy tưởng là cô bé có tài nội trợ giỏi ghê gớm cứ liếc tình mãi. Lại có anh ướm hỏi ngày nào được cô bé mời lại nhà ăn. Có biết đâu là cô bé chỉ biết khuấy nồi chè mà cũng chả hiểu kết quả rồi ra sao!
Hằng thông minh, ham học, biểu lộ tình cảm nồng nhiệt và chân thành như một linh hồn trong trắng, chưa từng va chạm hay trông thấy một tan vỡ gì ở đời. Sự thực cũng đúng như thế. Sau khi đậu xong tú tài toàn phần ở Việt Nam, Hằng được học bổng sang Mỹ, và vào ở nội trú ngay trong một trường nữ học Công Giáo. Sống dưới sự săn sóc của các Mẹ, niềm yêu thương Chúa, tin ở mình và sự hòa hợp của các bạn đồng học. Hằng chưa từng trông thấy, động chạm hay trải qua một thử thách gì của đời. Năm nay Hằng vừa thi đỗ, định đi làm vài ba tháng, rồi lại vào đại học. Cửa tương lai mở ra đầy hứa hẹn tưng bừng. Lần đầu tiên ra đời làm việc kiếm tiền, Hằng rơi ngay vào căn gác trọ này. Hằng mở rộng mắt, tim ra đón nhận những cái gì nàng chưa biết, nhất là đòi học nấu ăn một cách hăng hái như trong tâm hồn đã có một chương trình nấu ăn cho một anh chàng nào đó rồi.
Hằng nhí nhảnh, hay cười, hay hát, Hiền trái lại, nghiêm trang điềm đạm, mắt lúc nào cũng đượm vẻ mơ buồn. Hằng đẹp ngây thơ tưng bừng chừng nào thì Hiền trầm lặng xa xôi chừng ấy. Trông Hiền trang điểm xong thật lộng lẫy mà cũng thật mơ hồ lạnh lùng. Ở cô gái này có nhiều nét khác hẳn nhau: Hiền vừa sợ cô đơn, vừa tìm đến cô đơn. Hiền tránh những đám đông cuộc vui, nhưng một mình buồn nên gọi điện thoại nói chuyện với bạn hàng giờ. Hiền nấu ăn rất ngon, chuyên môn nhiều món bổ khỏe để ăn cho lên cân. Hiền lại may giỏi, còn biết chọn những kiểu áo thích hợp để khéo che dấu cái thân hình “ mình hạc xương mai” của Hiền.
Ngoài giờ dạy học, lúc rỗi, Hiền lảnh may áo quần cho các bạn, nhiều nhất là áo dài Việt Nam. Hàng đặt tới tấp. Hiền may đêm này liền đêm khác, không bao giờ biết chán nản, mệt mỏi. Mới nhìn, ai cũng công nhận là HIền đẹp, nhưng trong vẻ đẹp có một nét gì sắc lạnh, và chắc có lẽ chính cái nét ấy làm cho số phận Hiền lao đao.
Những người con trai Hiền quen biết hơn 20 năm nay đều đi qua đời Hiền một cách dửng dưng. Hiền thường nhắc nhở một người Hiền yêu ngày xưa đã chết. Những anh chàng khác không có vấn đề này cũng có vấn đề khác, làm cho cuộc tình duyên có nhiều thiện chí mấy cũng không thành. Và càng nhiều cuộc tình duyên vụn không thành, thì cuộc tình tan vỡ vì cái chết, càng được vẽ vời thêm hoa thêm lá, thêm hương, thêm sắc, và càng ly kỳ nồng nàn thêm. Hiền thú thật với các bạn nàng chỉ thích lấy chồng Việt Nam, nhưng những chàng trai Việt ở ngoại quốc phần nhiều thích gái tóc vàng và có thành kiến: “ Gái Việt ra ngoại quốc là hỏng”, nên khó ghép những chiếc đũa lẻ loi lại thành đôi.
Cho đến bây giờ Hiền có một người bạn trai mà hình như cũng chả đi tới đâu. Theo lời Hiền thì:
- Tánh anh ấy kỳ cục quá
- Anh ấy nói chuyện dấm dẳn, quê một cục.
- Anh ấy cãi lộn với em hoài, đi chơi cũng chẳng có gì du dương, nói chuyện cũng không ngọt ngào...
Vân đùa:
- Thế còn cái anh chàng chiều nào cũng hai giờ điện thoại thì sao ?
- Anh ấy ngọt ngào dễ thương, nhưng chỉ coi em như một người chị.
Có nhiều người khuyên Hiền nên về nước để lập gia đình, Hiền trả lời:
- Thôi đi. Bao nhiêu trai anh tuấn ra mặt trận hết. Còn lại ở thành thị những anh chàng “ trốn lính đi ở chùa” hay đến quân dịch cũng không chịu bắt thì vớ được cũng chỉ phải tội.
Thật ra trong tâm Hiền nghĩ đến chuyện về nước phải chạm trán với những con người “ tình cũ, nghĩa xưa” hơn 20 năm trước, bây giờ phây phây ra, cháu chắt đầy đàn, hạnh phúc tràn trề, Hiền nghe như tim mình muốn đứng lại. Tính Hiền rất ít nói, cũng không thích âm nhạc, ca hát hay đọc sách xem báo gì cả. Một lần Vân muốn Hiền cũng được hưởng chung cái thú của mình, tăng thêm kiến thức và hiểu thêm một vài khía cạnh khác của đời, Vân cố nài ép Hiền đọc một cuốn sách nàng mượn được của thư viện. Hiền nhận sách, nhưng ba tuần sau Vân quét nhà thấy nó nằm dưới gầm giường bám đầy bụi, có một mảnh giấy làm dấu trang đầu.
Ngoài giờ đi làm, ngoài giờ nói điện thoại, Hiền cắm đầu may áo thuê cho các bạn. Nhìn số tiền lương và tiền may hầu như không đụng đến, bỏ vào băng ngày càng nhiều, Hiền thấy vui vui. Nhớ lại lúc 16 tuổi Hiền đã đứng làm chủ một tiệm may, Hiền tự thấy kiêu hãnh vô cùng. Trong trí óc Hiền, sự suy tính mưu đồ kinh doanh bao giờ cũng lấn át hẳn phần tình cảm. Có lẽ cũng vì thế nên bao nhiêu cuộc tình duyên đều lỡ làng.. Trời chỉ cho mỗi người một thứ lộc đặc biệt thôi. Được tình thì kém tiền, tiền đến thì tình xa tránh. Một tay Hiền đã làm ra hàng trăm triệu quan trong việc buôn bán tiền ở Pháp, trong lúc các cô bạn cùng lứa tuổi ăn bánh mì nhạt lót lòng qua buổi để đi học vừa đói, vừa lạnh. Nhưng học xong, họ cưới ngay một người bạn tình rồi về nước làm bà nọ bà kia. Còn Hiền vẫn cứ ở lại cô đơn với cuốn sổ băng càng ngày càng nhiều con số chồng chất lên nhau. Trời đã cho Hiền cái tài làm ra tiền để đền bù sự thiệt thòi, cho Hiền nhiều tiền để bớt thấy đời trống trải cô đơn vì thiếu tình. Hay lỗi tại Hiền, nàng lo chạy theo tiền quên cả thời gian, không có thì giờ giao thiệp tìm hiểu ai cả. Vì cớ gì không ai biết.
Bà Lan chủ nhà ở tầng dưới. Bà dạy một trường với các cô, nên mỗi sáng chở các cô đi làm cùng một chuyến xe cho tiện. Bà thuộc hạng trẻ chưa qua, già chưa tới, chỉ lớn hơn Vân, Ngọc, Hiền vài tuổi thôi nên dễ tâm tình. Qua sông lần đầu bị gãy cầu, bây gì bà vừa làm cha, vừa làm mẹ, làm cả thầy lẫn bạn của hai đứa con gái, kỷ niệm của chiếc cầu gãy. Thỉnh thoảng bà đem trà bánh lên lầu dự vào những buổi nói chuyện lan man với các cô. Bà không hỏi nhiều, chỉ thoáng nghe qua một vài câu chuyện trao đổi cũng đủ hiểu cả quá khứ, vị lai và tâm tư các cô. Làm một người bạn im lặng nghe, cũng như bà đã nghe và thông cảm bao nhiêu tâm sự của các cô bạn trẻ thuê phòng trước kia. Từng nhóm, từng nhóm, đám này đi, đám khác đến. Khi một người phải đi thuê một căn phòng ở một mình trong gác trọ, không ít thì nhiều cũng thuộc vào loại cô đơn rồi.
Cái khuyết điểm lớn nhất của bà Lan là không tin tưởng vào các bậc xưa nay vẫn được gọi là “ đại trương phu”, vì họ chỉ làm được trượng phu khi tử tế thôi, còn khi hết bạn thì cái phẩm chất đại trượng phu cũng tan ra mây khói, và những thành tích trượng phu thành một dĩ vãng lịch sử không bao giờ có thể trùng diễn. Nghe bà tả chân các vị này thì thần tượng nào cũng sụp đổ. Một lần bà góp chuyện, nói đến mục phê bình “ trai anh tuấn” của một cô tả oán mấy thằng anh hùng mất dạy nào đó, lời bàn của bà như lửa cháy đổ thêm dầu:
- Lứa tuổi các cô khó lấy chồng lắm các cô ơi. Các ông trung niên cỡ trên 40 tuổi ai cũng vợ con cả đàn rồi. Còn sót anh nào chưa vợ hẳn là phải có chứng tật gì. Không bịnh vật chất, thì cũng khuyết điểm tinh thần. Vật chất có thể là ờ..ờ.. bệnh tật quanh năm, tinh thần có thể là loại bươm bướm, ích kỷ không chịu trách nhiệm, sợ bổn phận, keo kiệt...Những thức người ấy, các vàng cũng đừng nhận. Còn anh nào ly dị vợ hay vợ ly dị cũng có vấn đề. Có bà vợ nào có ông chồng quí hóa mà chịu để sổng ra đâu. Con chó nhả miếng xương ra thì miếng xương ấy còn gì mà nhằn nữa. Chỉ còn nhìn vào những anh góa vợ, nhưng số này hiếm lắm vì đàn bà sống dai hơn đàn ông. Khắp nơi chỉ thấy nhan nhản đàn bà góa chồng, chứ đàn ông góa vợ thì thắp đuốc tìm sáng trời cũng không thấy.
Hiền yên lặng chịu số phận như một con mèo ngoan ngoãn, hiền lành, xinh xinh nằm phơi mình dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng cũng con mèo ấy dấu đầy móng vuốt trong bàn tay, bàn chân. Những móng vuốt này không lòi ra miễn đừng ai động đến nó. Muốn làm thân với nó thì phải vuốt ve âu yếm, phải chiều chuộng chuyện trò. Nếu ai dại dột kéo đuôi nó một cái thì phải biết. Cũng con mèo dịu dàng xinh xinh ấy sẽ vùng dậy gào lên cắn một miếng đáo để.
Cái cảnh con mèo vùng lên, Vân và các bạn được trông thấy lúc bà Lan khuyên Hiền nên vặn máy nước cho chặt, đừng để nước nhỏ giọt tí tách suốt đêm nghe không ngủ được. Chỉ có thế mà Hiền như một người đã đè nén muôn nghìn nỗi niềm uất ức từ đời kiếp nào, bây giờ bỗng nổ bùng lên. Hiền giận dữ mắng:
- Cái máy của chị hư thì có. Tay người ta vặn chỉ đến đấy thôi. Không vừa tay thì ai làm thế nào mà vặn được.
Và cứ một điệu nhạc “ không vừa tay” ấy, Hiền dằn đi dằn lại mãi hàng mấy tiếng đồng hồ, đến nỗi bà Lan phải chịu thua, xin lỗi Hiền và công nhận là máy nước hỏng. Để tỏ ra có thiện chí, bà gọi thợ đến sửa, nhưng người thợ đến chỉ lắc đầu rồi ra về, vì nào máy có hỏng đâu mà sửa. Nó chỉ “ không vừa tay” thôi. Nghĩa là người khác có thể vặn chặt, còn vòng tay của Hiền chỉ đến đấy là hết.
Từ hôm ấy mọi người hiểu rõ móng vuốt của con mèo hiền lành. Ai cũng lặng lẽ vặn nước lại cho chặt sau khi Hiền dùng xong bất cứ cái máy nước nào trong nhà.
Vân nhớ đến lời mẹ dạy ngày xưa “ngựa hay có chứng”, và mặc dầu ngựa có chứng, chưa chắc đã là ngựa hay, nhưng ta cứ cho nó là ngựa hay đi cho yên chuyện. Vân im lặng nhận xét tất cả các loại “ chứng” của các bạn cùng trọ và cố không để cho các cô biết.
Ngọc có nét đẹp của người con gái miền Nam. Gương mặt trái xoan xinh xinh trông rất Á Đông. Ngọc rất thông minh chăm học. Có lẽ hơi quá thông mình hơn mức thường một chút. Ngoài ra Ngọc lại nấu ăn khéo, chăm học, cuộc sống ngăn nắp gọn gàng, tính tình tế nhị, kín đáo.
Thực ra, có lẽ Ngọc cũng là một con mèo nằm phơi nắng, chỉ chưa có dịp nào cần biểu diễn bản lĩnh thôi. Qua những câu chuyện Ngọc kể, những lời Ngọc đối đáp lại với những kẻ hỗn xược với Ngọc ở ngoài đời hay trong sở, Vân hiểu Ngọc là người không để ai bắt nạt được. Đó là một điều tốt, vì người ta yêu con mèo có lẽ một phần cũng là vì nó là con mèo, nó có móng sắc nhọn ở trong bàn tay êm như nhung. Nó làm cho người ta yêu nó mà nể nó, chiều nó mà e dè nó. Nếu nó không có khí giới tự vệ, người ta sẽ kéo đuôi nó mà không phải lo bị nó cào. Đường đời có một chiều, còn gì là thú sống nữa.
Sinh, chồng Ngọc là một sĩ quan, bị đổi đi xa sau khi cưới được mấy tháng, nên Ngọc hay ngồi buồn ngẩn ngơ. Ngày ngày Ngọc đợi thư Sinh, đêm đêm Ngọc ôm chiếc máy ghi âm vào lòng nghe Sinh nói chuyện và hát. Có khi Ngọc mở to cho cả nhà cùng nghe.
- Bây giờ có lẽ anh hát cho em nghe nhé. Em muốn hát bài gì ? Có lẽ em thích nghe bài này. Có lẽ anh sẽ hát thêm một bài nữa cho em nghe. Nhưng có lẽ em không thích... Sinh hỏi rồi Sinh trả lời. Nghe Sinh nhắc đi nhắc lại chữ “ có lẽ” hàng chục lần, Vân đặt tên Sinh là “ anh chàng có lẽ”.
Cứ thế, đêm đêm trong góc nhà, chỗ divan Ngọc nằm tiếng hát của Sinh vẳng lên khe khẽ, Ngọc ôm máy lắng nghe giọng chồng tình tứ nồng nàn, đếm từng ngày đợi thư chồng.
Mỗi chiều lúc tan trường, bốn cô về nhà thay quần áo xong, Hiền vào phòng riêng đóng cửa may hay đội chiếc mũ rơm lững thững đến nhà người bạn trai của nàng nấu ăn. Cơm tối xong Hiền về, lại đóng cửa may vá. Hiền ít khi ra phòng khách chuyện trò, ít chơi thân với ai, giữa nàng và tất cả mọi người lúc nào cũng như có một tấm màn ngăn cách. Ngoài việc may vá, Hiền tiêu thì giờ bằng cách gọi điện thoại nói chuyện với một người bạn trai khác hết giờ này sang giờ khác để tiêu sầu. Nhiều người đùa Hiền, bảo nàng thích anh nào thì nên chọn một, bồ với cả hai anh cùng một lúc như thế rồi chẳng có anh nào cả. Hiền trả lời:
- Một anh thì hay gắt gỏng, nói chuyện chẳng tình tứ du dương gì hết, quê một cục. Nếu em chịu được cái cảnh hai người mỗi ngày gây nhau 85 lần bất cứ vấn đề gì thì lấy nhau cũng được. Còn anh trong điện thoại, trái lại mềm mỏng, dễ thương ăn nói ngọt ngào lắm, nhưng anh ấy tỏ vẻ thích vợ trẻ và có bằng cấp cao. Em nhiều tuổi hơn anh ấy, lại không có bằng cấp cao nên anh ấy chỉ ngọt ngào chơi, giết thì giờ thế thôi chứ không có ý xây dựng gì cả.
Cả bọn nghe xong phá lên cười:
- Thế bao giờ sinh nhật anh ấy để chúng em biếu anh ấy cái gương thần. Một cái gương soi thấy cả dung nhan lẫn giá trị tinh thần. Anh ấy mà cưới được chị Hiền thì có thể gọi là phúc tổ tiên bảy mươi đời để lại.
- Nhưng mà thôi, ai cũng có quyền mơ. Biết đâu phúc nhà anh ấy còn dày hơn nữa. Với lại mấy cụ trai già ấy thì cũng lắm bệnh, lắm tật kinh khủng. Tội gì mà tự chuốc cái ách nô lệ vào thân.
Thì ra con người ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng giải thích một cách hợp lý được, và cố nhiên phần thắng danh dự về mình.
Mỗi chiều Hằng đã dành được phần nấu ăn. Ban đầu Vân nấu, bảo Hằng đứng xem để học lóm, nhưng Hằng không chịu, bảo rằng muốn làm từ đầu đến cuối tất cả mọi thứ để biết một cách rõ ràng, chứ không chịu “ chị ướp gì vào thịt, em không biết, chỉ thấy xào xào, ai xào chả được, mai đây em biết làm thế nào”. Ban đầu Vân không tin là Hằng không biết nấu ăn, nhưng hôm nói chuyện về bánh chưng, Hằng hỏi một câu làm cho tất cả mọi người giật mình:
- Có phải nấu nếp chín trước, kho thịt xong, rồi mới gói lại thành hình bánh chưng phải không chị?
Từ đấy mọi người ai biết gì cũng ra công chỉ bảo cho Hằng, bởi vì tất cả đều không còn ngờ vực tài nấu nướng của Hằng nữa. Hằng nhường phần quét dọn và nấu buổi sáng cho Vân. Ngọc phụ bếp. Hằng giữ chân bếp chính nhưng ở dưới sự chỉ huy của Vân và Ngọc.. Cô bé hăng hái muốn tập tất cả những món gì có thể nấu được, để chuẩn bị cưng anh chàng Hoàng Tử đẹp trai tương lai nào đó.
Mỗi chiều sau khi chỉ cho Hằng phải làm món gì, làm như thế nào rõ ràng, Vân ra vườn tưới hoa cắt cây. Ăn uống, rửa bát dọn dẹp xong, Vân nằm đọc sách cho đến khi mắt nặng trĩu vứt sách tắt đèn là ngủ luôn. Vân lớn tuổi nhất trong bọn nên vẫn được gọi đùa là chị Hai. Từ lâu nàng quen sống độc lập cả vật chất lẫn tinh thần. Lắm lúc Vân ao ước có một người bạn nào có thể bàn bạc hay hỏi ý kiến được thì hay quá. Cái gì Vân cũng phải tự suy nghĩ, quyết định lấy, rồi may nhờ rủi chịu. Vân nhận kết quả tốt cũng không vui mừng, mà thất bại cũng không buồn giận oán than. Thành công không được khen tặng, mà hỏng việc cũng chả có ai để đổ thừa.
Tính Vân tinh nghịch, muốn được ỷ lại vào người nào một tí cho có vẻ nữ tính. Còn gì chán hơn cho một người đàn bà phải sống, làm việc, suy nghĩ và hành động như một người đàn ông. Đàn bà như thế thì đàn ông mới trông thấy cũng đủ sợ hết vía rồi, đâu còn dám nghĩ đến chuyện làm quen nữa. Mười năm sống đời quả phụ, tình cảm của Vân đã cô đọng, khô khan, chai đá. Trái lại đôi mắt của Vân thì vẫn còn mơ buồn và đẹp một cách xa xôi. Vân trông trẻ hơn tuổi rất nhiều. Người nàng cũng vừa phải, mạnh khỏe và còn chứa đầy sinh lực. Mỗi chiều Vân ra vườn sau làm cả một mảnh vườn. Vân lại còn dặn bà Lan đừng thuê người làm để dành cho Vân có chỗ vận động. Làm xong mảnh này, mảnh kia cỏ lại mọc lên, thế là Vân lại có chỗ để tiêu pha nguồn sinh lực dồi dào. Những đường cong uốn lượn trên thân thể nàng như một trái cây chín tới, không quá xanh mà cũng không quá chín. Thân thể cân đối nở nang của nàng như phát ra sức hút, mà cũng như chờ đón nhận những âu yếm nồng nhiệt.
Mỗi ngày sau hai giờ làm vườn Vân mệt lả, nằm trong bồn nước nóng đầy xà phòng ngập đến cổ nhìn lên trần nhà hát khe khẽ. Cũng có khi Vân không giữ được yên tĩnh đập nước đùng đùng và hát to như trẻ con. Các cô khác nghe thấy tưởng Vân đương lên cơn vui. Chính thực ra Vân biết lúc ấy là lúc đầu óc trống rỗng và vô nghĩa nhất nên phải làm cái gì âm ỹ để lấp cái trống rỗng, để không còn cảm thấy vô nghĩa được.
- Kìa chị Vân ăn đi chứ. Công trình các chị gói bánh ăn Tết và mừng Ngọc ốm khỏi... Không ăn Ngọc giận, ốm lại cho mà xem.
Vân đang mơ mộng, giật mình trở về với hiện tại, vừa xắn chiếc bánh vừa nhìn Ngọc. Mới cách đây hai tuần, Ngọc còn ốm nằm mê man trên giường bệnh, bây giờ đã ngồi dậy ăn chung, nói lem lém làm việc như thường. Da mặt Ngọc đã thay bỏ lớp cũ, da non ra hồng hào, mơn mởn, tươi thắm như da trẻ con, mắt Ngọc sáng long lanh trông rất xinh. Thấy Vân nhìn mình mỉm cười, Ngọc hỏi:
- Sao chị nhìn em dữ thế?
- Ngọc bắt đầu ăn được ngon miệng rồi, chóng mạnh lắm. Cứ việc ăn, đừng sợ phát phúc.
- Em có sợ đâu. Em ăn nhiều ăn ít gì cũng thế thôi. Không bao giờ thêm bớt gì cả. Người em là một tác phẩm tuyệt vời mà.
Hằng vỗ tay reo:
- Hay hay. Em sẽ học câu ấy của chị. Thêm vào một câu hôm nọ là thêm một phân thì quá cao, thiếu một phân thì quá thấp. Chỉ khổ cho em, emlùn quá. Sau này nhỡ có bồ cao lại phải bắc thang trèo lên mới ngả được đầu vào ngực bồ, chán quá. Hằng nói xong, bóc thêm một chiếc bánh chưng để vào đĩa của mình.
- Em phải ăn thật nhiều mới được. Mai mốt vào trường lại phải ăn “ Hambuger” và “ Hot dog” chán chết. Về đây ở chung với các chị mấy tháng, tuy không có cái vui nhộn như em hằng ước ao, nhưng được ăn toàn món ăn Việt, lại biết tự nấu lấy nữa. Chuyến này về, em tha hồ mà trổ tài với các anh ấy.
Hằng vừa ăn vừa nói tiếp:
- Chị Ngọc lành rồi, “ Ba Xạo” không thấy đến nhỉ. Tiếc quá chị Vân đã điều đình giúp em, nhờ “ Ba Xạo” cắt cái mũi sư tử của em, sửa cho gọn cao và đẹp, chỉ tính có nửa tiền, thế mà em không đành tâm “ly dị” một tháng lương để sửa. Mất một cơ hội tốt nhưng cũng đành vậy. Sau này anh nào yêu em thì cũng phải yêu luôn cái mũi sư tử của em nữa.
Ngọc nghe nói đến tên “ Ba Xạo” phá lên cười.
Vân nghe đến chữ “ Ba Xạo” thì biến sắc mặt. Tim nàng như có vật gì đâm nhói vào.
Chợt trông thấy sắc mặt Vân, tiếng cười của Ngọc cũng tắt hẳn, còn Hằng vẫn vui thích cười vang lên. Ngọc tinh ý hơn Hằng. Trong đời Ngọc, trước khi lấy chồng, Ngọc đã từng biết thế nào là thăng trầm ấm lạnh của tình cảm. Còn Hằng vẫn ngây thơ. Có lẽ trong đời học sinh Hằng đã từng yêu vơ vẩn một vài hình bóng, nhưng đấy chưa thật là tình yêu có đủ khói lửa sóng gió, Hằng chưa biết được “ lửa sống” để hiểu rõ nội tâm của kẻ khác. Hằng thường nói:
- Em không tin có người buồn tình mà mất ăn mất ngủ được. Nếu em yêu mà bị tình cho “ lay off” thì càng buồn, em càng ăn nhiều. còn ngủ thì như các chị biết đấy, sáng nào chị Vân đánh thức dậy đi làm, em cũng nằm vật lên vật xuống mấy chục lần, cuối cùng sợ bà Lan bỏ rơi, không có xe đến trường nên mới cố gắng lấy hết can đảm bình sinh vùng dậy đi tắm. Không tạt nước lã vào người, chỉ rửa mặt thôi cũng không thể nào tỉnh táo được.
Vân bỏ đũa, dẹp bát của mình vào chậu nước rửa bát xong nói nhỏ một mình:
- Ăn nếp chóng no làm sao. Mình phải coi chừng kẻo béo ra thì nguy. Tham ăn làm hỏng mất một tác phẩm tuyệt diệu của hóa công, tội chết phải xuống địa ngục A Tỳ...
Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, Vân ra phòng khách ngồi nhìn qua cửa kính.
Ánh sáng của ngọn đèn đường xa quá không soi thấy gì cả. Sương mù đã xuống dày đặc xóa nhòa những ánh đèn lấp lánh bên kia bờ bể. Vân ngồi trong phòng ấm mà nghe như cũng cảm thấy được hơi sương. Khí lạnh bên ngoài như hòa hợp với băng giá phát ra từ trong tâm. Vân rùng mình nhìn xuống sân. Bên dưới chỉ có hai chiếc xe hơi, một xe của Ngọc và một của bà Lan. Vân ngồi bất động, mơ tới chiếc xe thứ ba. Chiếc xe ấy, mới cách đây ít lâu còn hay đến đỗ trước nhà này. Chiếc xe màu ngà ngừng êm không một tiếng động, nên bao giờ cũng mãi tới khi có tiếng gõ cửa cả nhà mới biết là có khách. Vân có cảm giác rằng, chiếc xe ấy sẽ không bao giờ đến nữa. Có những điều người ta mơ hồ biết trước mà không lý luận vào đâu được.
Ai trông thấy Hà mà không nghĩ đây là một hạt châu. Là một “ hạt châu” từ trong trứng, cả thế giới dám cấp giấy chứng nhận Hà là một hạt châu chính hiệu, thế mà cái tinh thần ba xạo của Hà thì ví với mắt cá cũng còn chới với.
Nhưng điều mâu thuẫn rủi ro nhất cho tâm hồn người đàn bà là thấy rõ cả một trời khuyết điểm mà tình cảm vẫn không suy chuyển. Vân vừa nhớ Hà, vừa giận Hà, vừa ao ước gặp Hà mà đồng thời cũng thầm mong đừng bao giờ gặp Hà nữa để có thể quên.
Chỉ trong vòng một thời gian rất ngắn, Vân bỗng dưng trở thành một con người khác hẳn. Trước kia Vân tưởng mình, một đời sống 10 năm quả phụ với một vài lần hiểu lầm, trái tim như đã im lặng, như bất động hàng thế kỷ không còn biết cảm xúc là gì. Thế nhưng tình yêu chớp nhoáng đã đến với nàng như một cơn bão bất ngờ. cơn bão đến không báo trước, và lúc đi cũng tan biến vào khoảng không như một bóng ma, không một lời từ giã, không một câu giải thích, không một chữ hẹn hò...
Vân nhớ lại cách đây mấy tháng khi Vân gặp Hà lần đầu. Vân giật mình kinh ngạc mà không hiểu tại sao, nên vẫn cố thản nhiên che dấu bối rối. Vân đã nhìn Hà như một bảo vật trong tủ kính, Vân nhìn với cái nhìn của kẻ biết mình biết người, nhìn một cách quí mến, tán thưởng mà không hề ao ước.
Hôm ấy Vân đem Ngọc đến phòng khám bệnh của Hà. Vân đã giật mình kinh ngạc vì Hà rất giống một người bạn cũ ngày xưa của Vân. Tuy không giống hẳn nhưng khuôn mặt, khổ người, dáng điệu thanh thanh cũng đủ làm Vân lặng hẳn người đi. Mái tóc hoa râm của người đàn ông đối với một người đàn bà đứng tuổi, lắm khi trông còn hấp dẫn hơn vẻ đẹp của một lực sĩ. Đôi mắt Hà nhìn thẳng thắn tỏa ra một sức mạnh trầm lặng mà nồng nhiệt vô cùng.
Vân nhìn trộm tay Hà thấy đeo một chiếc nhẫn ngọc thạch cùng kiểu với bộ khuy tay áo. Hà không đeo nhẫn cưới, nhưng có nhiều người vợ con hàng đàn mà vẫn để ngón tay trống trơn như bàn tay độc thân. Đã lâu Vân không còn tin được vào những cái bàn tay không nhẫn ấy nữa!
Ngọc còn phải đến phòng bệnh nhiều lần, và mỗi lần Vân đều phải đem đi. Hà đã quen mặt thuộc tên hai người, đã thích hỏi những câu bâng quơ ngoài chuyện bệnh tình. Một hôm Hà hỏi Vân:
- Cơm Việt nam có ngon không cô?
Giá Vân là một người khác, qua nhiều lần “ bốn mắt nhìn nhau” như thế, sẽ. hiểu ngay đây là một câu “ mở đường cho huơu chạy”, Vân có thể trả lời:” Ngon lắm chứ , ngon hơn cả cơm Tàu nữa! Ông có muốn ăn thử không?”. Hà sẽ trả lời: “ Có chứ! Nếu cô định cho tôi ăn thử cơm Việt Nam thì còn gì bằng!”... và cứ thế sẽ có rất nhiều khoảng chính, khoảng phụ cần phải để hạ hồi phân giải...
Nhưng Vân chỉ thật thà trả lời:
- Đối với tôi cố nhiên là ngon!
Một lần khác Hà lại gợi chuyện:
- Tiếng Việt Nam có khó không cô? Tôi muốn học tiếng Việt lắm. Tôi sắp tình nguyện sang Việt Nam ba tháng giúp việc tại nhà thương Sàigòn.
Đây cũng là một câu “ mở đường cho huơu chạy” nữa! Đáng lẽ Vân trả lời:” Dễ lắm, nếu ông muốn học một vài câu nói thông dụng tôi sẽ dạy ông. Tôi chắc sẽ rất có ích khi ông đến Việt Nam”. Thế rồi câu chuyện có thể kéo dài ngày học, giờ học và vô tận... Nhưng Vân chỉ trả lời một cách đứng đắn:
- Tiếng Viết nam rất dễ vì văn pháp giản dị. Nhưng đối với người ngoại quốc thì khó về dấu và giọng.
Hà nhìn Vân không nói gì. Cái nhìn có vẻ trách móc như bảo:
- Đồ ngu, ta mở đường cho mà không biết đi! Vân cũng nhìn lại một cái nhìn thách thức để trả lời:
- Đứa nào giả vờ ngu được là đứa ấy không ngu lắm đâu! Làm chủ cả một cái bệnh viện như ông, đẹp trai tài giỏi như ông, không hỏi cũng biết đàn bà chung quanh ông thiếu gì. Ở cái bán đảo quanh năm thường trực có hàng chục ngàn đàn bà vừa góa, vừa ly dị, vừa nhỡ tàu, và nửa chừng xuân... quanh năm ông sửa mắt, sủa mũi, kéo da, thêm ngực cho hàng nghìn người, ông muốn thì thiếu gì, bộ tôi cũng chui vào tròng để rồi chết không kịp ngáp sao?
Vân cố giữ mình để cho cuộc đấu trí giữa hai bên sớm chấm dứt. Nàng không trả lời những câu hỏi bâng quơ của Hà nữa! Cả hai bên đều có thể tự coi như đã đi lạc vào rừng, trông thấy một đóa hoa dại tuyệt đẹp, và cố nhiên không thuộc quyền sở hữu của ai hết, nên đã dừng chân ngắm nghía tán thưởng một lúc rồi lại tiếp tục đi.
Câu chuyện chỉ có thể đến đây là hết, nếu Ngọc không quyết định sửa nhan sắc, thay da mặt, và Vân lại phải chở Ngọc đến phòng bệnh của Hà mỗi ngày. Lúc da non ra, Ngọc phải tránh nắng và gió nên một hôm Vân phàn nàn với Hà:
- Các cô nữ khán hộ của ông bảo ông không bao giờ thăm bệnh nhân ở nhà cả. Nhưng đây là trường hợp đặc biệt, xin ông đến nhà, chúng tôi sẽ trả tiền gấp đôi.
Hà mỉm một nụ cười bí hiểm trả lời:
- Được, tôi sẽ đến. Tôi không tính tiền đâu! Chủ nhật này 1 giờ trưa nhé?
Ngay tối hôm ấy khi cả nhà còn ngồi bên cạnh máy truyền hình bỗng có tiếng chuông điện thoại reo vang. Tiếng Hà ở bên kia đầu dây:
- Bác sĩ Hà đây... Chào cô. Thế nào các cô đang làm gì đấy? Tôi sẽ đến thăm các cô.
Vân ngạc nhiên trả lời:
- Vâng, ông có hứa đến thăm bệnh ngày mốt. Chủ nhật, 1 giờ trưa.
- Tôi sẽ đến ngay bây giờ.
- Bây giờ là 11 giờ đêm?
- Còn sớm chán. Tôi sẽ đến trong 5 phút.
Vân gọi các bạn:
- Này các cô, bác sĩ Hà tới ngay bây giờ! Tất cả mọi người đều ngạc nhiên:
- Động mả hở?
Đúng 5 phút sau Hà đến với một chai rượu trong tay. Cả nhà cùng uống mỗi người một ly nhỏ, còn Hà uống hết cốc này đến cốc khác không ngừng. Hà nói chuyện vui vẻ, bặt thiệp, duyên dáng, có óc hài hước vô cùng.
Lúc ra về, Hà bắt tay tất cả mọi người trong nhà, chỉ một mình Vân đưa Hà ra xe. Hà mở cửa xe bảo:
- Mời cô lên xe một lúc, tôi có chuyện quan trọng muốn nói.
Hà vừa nói vừa đẩy nhẹ Vân, Vân không kịp có phản ứng gì hay suy nghĩ xa xôi, theo đà bước lên xe, Vân vừa ngồi xuống thì Hà đã ngồi ngay bên cạnh. Vân định hỏi Hà muốn gì, nhưng chưa kịp mở lời, thì một tay Hà đã quàng qua sau lưng Vân, một tay ôm ngang. Anh chận câu hỏi bằng một cái hôn. Vân vùng vẫy chống cự, cái phản ứng đầu tiên của một người khi bị tấn công bất ngờ. Nhưng bị kềm chặt giữa hai vòng tay cứng rắn của Hà, Vân không thoát được. Môi của Hà mềm và thơm ngát mùi rượu dâu, Vân thấy choáng váng ngây ngất, để yên cho Hà tìm môi mình sâu hơn.
Hà chỉ ngừng lại thở trong vài giây rồi lại hôn tiếp. Và Vân mất hết ý tưởng chống cự, để mình chìm đắm sâu hơn trong mỗi cái hôn của Hà. Bỗng cả hai giật mình vì đèn ở ngoài hiên bật sáng. Có tiếng trên gác vọng xuống:
- Vào nhà nhanh lên kẻo gió lạnh lại bị ốm Vân ơi!
Cô nàng nào lo Vân bị lạnh lại có nhã ý vặn đèn soi đường, nhưng lòng tốt đến không đúng lúc, hình như không được hoan nghênh lắm.
Hà buông tay. Vân sửa lại tóc. Hai người nhìn nhau bâng khuâng.
- Thôi tôi về, khuya rồi. Mai là ngày mổ của tôi.
Vân gật đầu:
- Chủ nhật anh còn đến nữa không?
Hà se sẽ gật đầu, mở cửa xe cho Vân. Nhìn chiếc xe chạy biến vào đêm tối.
Vân thong thả bước lên nhà nghĩ thầm:
- Đời là như vậy sao? Hơn 10 năm sống như một đóa hoa kết thành băng, bỗng trong giây phút bị một người lạ mặt hái trong một lúc không ngờ nhất. Thì ra thời đại nguyên tử có khác. Hai người nhìn nhau, hiểu nhau muốn gì, người đàn bà cho cơ hội, và người đàn ông nắm lấy không cần có một lời mở đầu.
Vào nhà cả bọn hỏi tưng bừng tới tấp:
- Chuyện trò gì mà lâu quá vậy?
- Ai cho ai uống nước đường hở?
- A ha! Thế mà mấy cô khán hộ cứ quát tháo ầm cả lên:” Bác sĩ của chúng tôi không bao giờ làm “ house call”. Thấy chưa? Bây giờ “house call” từ 11 giờ đêm đến 3 giờ sáng!
Vân không trả lời những câu hỏi lửng lơ. Đầu óc nàng choáng váng, tâm trí lâng lâng, một niềm vui từ đâu tự kéo đến như nước vỡ bờ tràn ngập mênh mông. Thì ra khi một người đàn ông được coi như xứng đáng đến đúng lúc, thì họ có thể xoay chiều cả một nhân sinh quan, ở trong bất cứ cái đầu óc nào bướng bỉnh kiên cố nhất.
Trưa hôm sau trong lúc không ai ngờ Hà đến, thì Hà lại lừng lững vào và ngồi chơi rất lâu. Cả bọn đều hoan nghinh đã “ tậu” được một người bạn mới biết chữa bệnh, biết nói chuyện rất có duyên và biết cả đàn hát nữa!
Sau buổi cơm tối cả nhà tưởng là đã hết khách, không ngờ Hà lại còn đến. Mọi người đều đi ngủ từ lâu, cái divan ở phòng khách cũng đã lật ra thành giường. Khách mời ngồi trong nhà bếp.
- Anh muốn uống cà phê hay nước trà?
Hà lắc đầu:
- Tôi đã uống tất cả các thứ rồi.
Vân nhìn Hà ngạc nhiên nghĩ thầm: 1 giờ sáng, anh chàng này ở đâu đến đây?
Tại sao giờ này còn lang thang như đồ...
Hà không để Vân có thì giờ nhìn anh để phân tích hỏi han. Anh dơ tay kéo mạnh Vân vào lòng, thế là những cái hôn đến tới tấp như mưa.
Trưa chủ nhật, Hà giữ lời đã hứa, làm cái “ house call” chính thức. Nhưng bác sĩ đến không phải để thăm bệnh mà để ăn cơm với bệnh nhân và cả nhà rồi ra về. Ngọc đã gần khỏi, ngồi dậy đi ra đi vào nói chuyện lém lỉnh như thường, chỉ còn da mặt đang thay chưa được phép ra nắng.
Buổi cơm tối, bệnh nhân và các cô bạn gái bắt đầu đem bác sĩ của mình lên bàn mổ phân tích.
- Thằng cha này lạ! Có địa vị, danh giá, nổi tiếng giàu có, đẹp trai, đàn hát đủ tài, thế mà lại như có vẻ cô đơn!
- Theo thuyết của bà Lan thì những anh nào bị vợ bỏ là “ something wrong”. Anh nào đủ điều kiện cho đàn bà chết mệt mà cũng bị vợ chê là “ something “ lại càng “ wrong” lắm lắm lắm!
- Thằng cha này có đủ khả năng để có một nghìn lẻ một người yêu, tại sao lại chạy đến đây bất phân nhật dạ như đồ cầu bơ cầu bất thế nhỉ?
Những câu hỏi lửng lơ nêu ra, không ai cần ai trả lời, mà thực ra cũng không ai hiểu Hà đủ để trả lời.
Hà còn đến nhiều lần nữa, và lúc nào cũng có cả nhà quây quần chung quanh anh nói chuyện, nên trước mặt mọi người anh chỉ dám nắm tay Vân mà thôi. Vân không nói nên cũng không ai biết giữa Hà và Vân đã đi đến đâu.
Một hôm lúc lại đem Hà lên bàn mổ, Ngọc bảo:
- Thằng cha hay đùa quá. Mới đầu thì vui, bây giờ thấy chướng. Mình hỏi câu gì quan trọng đáng trả lời một cách đứng đắn, hắn cũng bông đùa. Ví dụ như hôm qua em hỏi về cái khoản “ special charge” trong đơn tính tiền là gì, thằng chả trả lời: “ Đó là nụ cười duyên dáng của tôi dành riêng cho cô”.
Hằng cũng nói:
- Thằng cha ấy lạ. Chỉ độc nói chuyện với một mình chị Ngọc. Hai người đối đáp sát sạt như keo sơn, không còn ai chen được một chữ vào trong câu chuyện. Thế nghĩa là trong bụng lão thì thích chị Ngọc, mê chị Ngọc, nhưng vì Ngọc có chồng rồi, nên lão nắm tay chị Vân cho đỡ ghiền!
Vân cũng tiếp:
- Tôi thấy lão nói láo số một. Lão chỉ thích đến bất ngờ bất cứ giờ nào, không nghĩ đến chủ nhân có tiện tiếp khách hay không. Còn khi lão hứa và mình chờ thì lão không đến. Party của mình nhân lời đến rồi lờ đi, không xin lỗi trước lỗi sau gì cả. Party của lão, hứa đến đón mình rồi quên luôn.
Ngọc gật đầu:
- Thằng cha ba xạo thật!
Hằng vỗ tay:
- Ha ha, Ba Xạo đúng là tên của lão!
Thế là từ đấy, tên Ba Xạo được ghi vào sổ bộ, được mọi người công nhận đúng là tên của Hà.
Vân nói:
- Ba Xạo ly dị, vợ ở nhà thương điên. Có khi cái ba xạo của lão làm vợ nổi khùng, chịu không nổi hóa điên cũng không biết chừng!
Mỗi ngày mọi người lại tìm thêm được một vài sáng kiến trong sự mổ xẻ tâm hồn và cuộc đời của Hà, và những phát giác mới càng củng cố cái ý nghĩa tính chất của tên Ba Xạo thêm lên.
Cho đến mấy tuần lễ sau này, Ba Xạo không thấy đến luôn như trước. Bệnh nhân lành rồi, bác sĩ không cần săn sóc, hay bác sĩ còn đang bận làm một “ house call “ nào quanh quất đâu đây!
Ở dưới đường từng chiếc xe đi qua, vết đèn chạy dài trên đường nhựa sáng loáng. Bây giờ Vân không hy vọng một trong những chiếc xe ấy dừng lại nữa. Chỉ một thời gian rất ngắn vừa qua, cuộc sống sóng gió nội tâm đầy đủ hơn cả 10 năm trời đằng đẳng. Rất nhiều tình yêu gói ghém niêm phong cất kín từ đời kiếp nào, một phút được mở khóa đem ra phơi nắng. Thoát khỏi không gian. Nhưng cũng như một phép nhiệm mầu, mối tình tự cảm thấy thoát ra không đúng thời đại, cho không đúng người, đúng lúc, tình tự thu mình nhỏ dần, nhỏ dần, rồi không ai bắt buộc, chính nó tự lắng vào tận nơi u uất nhất của tâm hồn, tự niêm phong lại sâu chặt hơn xưa.
Một trận gió ngược đã thổi tất cả sương mù sang vùng khác, bên kia bờ biển hàng vạn ánh sáng lấp lánh đủ màu như một rừng kim cương hiện ra.
Ngọc đã ăn xong đến ngồi cạnh Vân. Vân nhìn Ngọc, thấy người bạn trẻ hơn 10 tuổi, bây giờ vừa thay da mặt xong đẹp hơn trước gấp bội. Từ lúc mới quen nhau hồi 4 năm trước, Vân vẫn coi Ngọc như em gái, thương Ngọc một cách chân thành. Nhất là những ngày Ngọc vừa ở bệnh viện về, Vân đưa đón, bồng lên đỡ xuống, nâng niu như một người em bé, tình thương càng sâu đậm thêm lên. Nhưng từ lúc Hà đến và nhận thấy Hà chỉ thích nói chuyện với Ngọc, Vân mới nhận ra Ngọc có một nhan sắc hấp dẫn đàn ông kinh hồn, nhan sắc ấy người đàn bà nhìn nhau như bạn gái không thể nào cảm thấy được.
Hằng ăn xong cũng theo ra phòng khách, hỏi:
- Này các chị, em nhận thấy là Ba Xạo mê chị Ngọc, nhưng Ngọc có chồng rồi, lão không dám dở trò sợ bị ăn đòn, nên dùng chị Vân làm bình phong.
Ngọc tức quá, gân cổ lên cãi:
- Ngọc có chồng rồi còn mê man gì! Nói bậy phải đòn bây giờ! Bác sĩ đến thăm bệnh nhân thì phải nói chuyện với bệnh nhân chớ còn nói với ai!
- Bác sĩ nói với bệnh nhân về các vấn đề nhân sinh quan, và hạnh phúc của nhân loại, và vũ trụ với lại không gian... hà hà nghi quá. Lại còn cả chuyện con khỉ, con tiều, vớ vẩn không đâu vào đâu nữa!
Vân không nói gì nhưng nghĩ thầm.
- Ngọc có chồng rồi ai chả biết, nhưng ai cấm được đàn ông mơ tưởng Ngọc. Ngọc rất yêu chồng, tối nào cũng viết thư cho chồng, nghe chồng hát trong máy ghi âm, ấp yêu ảnh chồng nào ai biết. Họ vẫn cứ hy vọng như thường.
Tự cho là mình nghĩ bậy, Vân hối hận nói:
- Xin lỗi Ngọc nhé!
Ngọc ngơ ngác không hiểu. Vân càng thấy thương Ngọc hơn xưa. Ngọc có lỗi gì đâu khi có người yêu mê Ngọc. Ngọc làm sao bắt buộc được người khác đừng thích mình. Nếu trong câu chuyện Ngọc đã lắm lúc muốn đem tài quán thông kim cổ của mình ra áp đảo các bạn, thì cũng là một hành động đúng theo bản tính hiếu thắng của con người.
*
- Tết nhất gì mà kỳ cục thế này ? Không có thủy tiên, không có pháo, không có áo mới, chúc mừng. Không có bà con cô bác gì hết cả. Chỉ có một cành đào giấy với mấy cái bánh chưng bé tí tẹo thế này cũng dám gọi là Tết à?
Lại vẫn cô bé Hằng liến thoắng, phàn nàn. Vân thêm:
- Chưa hết đâu. Đừng quên là ngày mai dù mồng một, chúng mình vẫn cứ phải đi dạy như thường. Đây đâu có phải là quê hương của ta mà bắt thiên hạ phải ăn Tết theo ta. Tốt hơn hết là cứ ngồi yên mà hồi tưởng.
Bà Lan đem lên tặng các cô một đĩa kẹo mứt mua ở phố Tầu để pha trà tham gia buổi hồi tưởng tất niên cho thêm ấm cúng.
Trong phòng khách, mỗi người ngồi một góc, không nhìn nhau, cũng không cần mang cái mặt nạ vui tươi. Các cô yên lặng ngồi nhìn vào khoảng không. Mỗi người trong tay cầm một chén trà, một miếng mứt. Dù tách trà có đưa lên môi, chất trà có thấm vào thể chất, bà Lan biết không có ai đang sống trong hiện tại. Bà Lan phá tan sự yên lặng trước:
- Thôi, thì giờ tưởng niệm quá khứ như thế là đủ rồi. Bây giờ đến tương lai. Mỗi người đều phải nghĩ tới điều mình ao ước, tưởng tượng điều đó thực hiện y như thực.
Hiền ngập ngừng hỏi:
- Có phải nói ra không?
Bà Lan lắc đầu:
- Không cần, cứ tâm niệm cho mình, hằng đêm tâm niệm, mãi mãi rồi sẽ thành sự thực. Đừng nói ra mất thiêng!
Nhìn mấy cô gái cô đơn ngồi bó gối thả hồn phiêu lưu, Bà Lan nhè nhẹ mở cửa xuống nhà dưới.
Ba tuần lễ sau, Ngọc đi làm trở lại. Cả nhà trở về với nhịp sống bình thường. Nhưng thực ra nếp sống chỉ có vẻ bình thường phần vật chất ngoài mặt, còn phần tình cảm trong thâm tâm ai cũng có nhiều thay đổi. Mực sống vui vẻ đã lên đến cao triều bây giờ đang hạ dần xuống.
Ngọc và Hằng ngày ngày tính nhẩm xem bao giờ về trường, đã làm được bao nhiêu, để dành được bao nhiêu. Hiền tính chuyện về nước lấy chồng. Bà Lan rất đồng ý, cứ khuyên Hiền mãi:
- Cô Hiền về nước chắc thích hợp hơn. Cô không yêu được người ngoại quốc mà gặp người Việt ở hải ngoại thì khó hơn đáy bể mò kim. Hai người dù có cô đơn đến đâu gặp nhau cũng ít khi đủ điều kiện để hợp nhau. Hai thứ cô đơn hai nhãn hiệu khác nhau, như không cùng chung một thế giới, ngửi không được!
Hằng đã biết nấu tất cả những món ăn trên tờ thực đơn dán trong bếp hai trang dầy đặc, đã biết làm tiệc cho 20 người ăn mà không mệt, biết cách chế biến khi cấp thời, biết sáng kiến nấu những món ăn cũ thành mới, biết chế ra những món ăn không tên với bất cứ loại rau thịt gì có sẵn trong nhà. Hằng đã bắt đầu thấy mình tài giỏi nên tỏ ra chán làm bếp.
Hiền xưa nay vẫn sống riêng biệt, tự nhiên thấy nói chuyện thủ thỉ với Hằng nhiều hơn, và Hằng bỗng dưng cảm thấy thiệt thòi vì phải làm bếp nhiều hơn mọi người. Hằng đã quên mất rằng lúc đầu nàng đã phải tranh đấu kịch liệt dành phần làm bếp để học hỏi. Vân hiểu ý, lấy lại chân nấu bếp như lúc đầu.
Càng ngày Ngọc và Vân càng hiểu thêm về tính nết Hằng qua những câu chuyện chắp nhặt trong mỗi bữa ăn.
- Em ở trường Xơ, các Mẹ các Dì la mắng gì em cũng cười, cũng vâng dạ, mà thực ra em chẳng bao giờ nghe theo cả. Các mẹ thấy em không bao giờ cãi cho là con bé ngoan nhất, lành nhất, có biết đâu là trong thâm tâm em cóc cần.
Một lần khác Hằng cho biết:
- Ai muốn nói gì thì nói, em không nghe thì thôi. Con bé lúc nào cũng chỉ cười, cười thực tươi cho thiên hạ tha hồ nói mỏi mồm, chê chửi chán thì ngừng.
Thì ra đây là mặt thực của Hằng, cô bé lúc nào cũng tươi cười, vui vẻ, ngoan ngoãn, nhã nhặn, rộng rãi, hay mời mọc đến một mức độ làm cho mọi người không tin được ở đời có thể có một cô gái dễ thương đến thế. Bây giờ mới biết bọc trong nụ cười duyên dáng ấy là cái gan lì, tính cóc cần, bướng bỉnh, ngạo đời, sâu đậm hơn ai cả. Và trong khi mọi người thấy cô luôn luôn nhã nhặn xin học hỏi, xin mọi người tận tâm chỉ bảo, trong khi cô rót những cốc nước đường đầy tràn cho người khác, cô tự cười thầm trong lòng:
- Chúng mày ngu cho chúng mày chết! Cho chúng mày tha hồ mà phơi bày tim gan lòng dạ. Điều gì tao muốn biết, tao học cho hết, xong rồi tao cười vào óc chúng mày!
Bây giờ mỗi lúc trông thấy Hằng cười, cũng nguyên nụ cười xinh xinh với cái má lúng đồng tiền giả tạo ấy, Vân đọc thấy câu:
- Cho chúng mày chết, tao cóc cần!
Ngọc không nói chuyện nhiều chỉ sửa soạn về trường. Ba tháng nữa, chồng Ngọc sẽ thôi ở trong quân đội, dọn nhà đi Hoa Thịnh Đốn, Ngọc sẽ theo chồng đến đấy nên đã làm đơn xin đổi trường, hằng ngày thư từ giấy tờ gửi đến tới tấp.
Đêm cuối cùng của bộ tứ, ai nấy đều hành lý sẵn sàng để lên đường. Hiền về nước hy vọng “ yểu điệu thục nữ” sau 15 năm chu du thế giới, may ra sẽ gặp được “ quân tử hảo cầu” để thấy quê hương mình là đẹp hơn cả. Hằng về trường học nốt hai năm nữa để giật mảnh bằng M.A. cô đã đi phố Nhật mua một thùng to tướng vật liệu để nấu cơm Việt Nam, nào là xì dầu Tầu, nước mắm Hồng Kông, bún, nấm, măng, tương v.v.. lại có cả mấy gói trà thơm, một bộ đồ trà sứ xinh xinh. Cô bé quyết tâm mở một chiến dịch thu hút những chàng trai “ rường cột nước nhà” đang sống tha phương cầu học, và hằng đêm ngày mơ tưởng đến mùi quê hương, vị quê hương như bát phở tái, bún chả, gà xé phay, bò bún, sườn nướng, gỏi tôm v.v...
Ngọc cũng sửa soạn giấy tờ xong, nàng đã cho tất cả hành lý lên xe, chỉ còn chờ ngày mai mặt trời mọc là lên đường.
Suốt đêm Vân tắt đèn ngồi bên cửa sổ nhìn ra bể. Bên kia bờ bể vẫn cái rừng kim cương ánh đèn bát ngát bất di bất dịch ấy như ngày cả bọn mới đến, nhưng tháng ngày qua, tâm trạng con người đã khác xa. Cảm tình của bốn người bạn đối với nhau cũng không còn đơn giản như ngày mới gặp. Vân chợt nghĩ đến câu ví “ hạt châu mắt cá” của người xưa. Phải, ở đời đúng là hạt châu mắt cá lẫn lộn. Mắt cá có cái màu sắc và hình dáng của hạt châu, và cũng có rất nhiều hạt châu chỉ có cái vỏ bóng bảy xinh đẹp bên ngoài, trong ruột lại còn tệ hơn cả mắt cá. Bây giờ làm thế nào để mượn được một đôi mắt xanh của cổ nhân để phân biệt ai là hạt châu hay mắt cá trên đời đây!
Sợ ý nghĩ miên man đưa đi xa quá mà không đến đâu, Vân lắc đầu như xua đuổi những ám ảnh phức tạp, Vân bảo thầm:
- Chủ trương của Hằng thế mà hay. “ Cứ cười cho thật tươi, còn thì cóc cần tất cả”. Cô bé con khôn lạ!
Hành lý của Vân cũng đã xếp đặt gọn gàng. Vân đã tặng hay vứt bỏ tất cả những thứ không cần đến, chỉ giữ lại đúng 20 cân hành lý hãng máy bay cho phép mang theo. Các cô hỏi Vân đi đâu, Vân chỉ lắc đầu:
- Chưa biết! Khăn gói gió đưa. Muốn đến đâu thì đến. Tôi không còn cha mẹ, không có nhà cửa gia đình, cũng chả có trường mà về. Đi đâu cũng không có gì là quan trọng.
Sáng hôm sau, bà Lan quét dọn trong phòng lại để cho người khác thuê. Bà thấy phòng của Vân sạch sẽ khác thường, không giống phòng của các cô kia, mỗi người để lại một núi rác. Chăn màn của Vân do bà Lan cung cấp được giặt giũ xếp vuốt tử tế, phòng không một vết nhơ. Chỉ có một đống tro chất đầy lò sưởi. Vân đã đốt tất cả thư từ, giấy tờ, kỷ niệm... Trong đống tro một mảnh phong bì còn sót lại dấu hiệu” Peace Corps”. Bà Lan tự bảo:
- Cô này bướng bỉnh, không khéo lại tình nguyện sang Phi Châu công tác mất rồi.
Linh Bảo
Monterey 1963
23h30,tiếng giày cao gót khô khốc vang lên giữa hàng lang chung cư.Mọi cánh cửa đều đóng im ỉm như chính sự nghỉ ngơi của chủ nhân nhưng cô biết sẽ vẫn có 1 người đang chờ cô và 1 căn phòng để cô tiếp tục công việc của mình.Cô sẽ được nghỉ ngơi sau 1 vài tiếng nữa hay sẽ phải lê cái thân rệu rã đến gần sáng.không biết!
Phòng 120…kíngcoong…kíngcoog…
_Mời vào!!!
Cô lách mình qua chiếc cửa,để lại đôi giày cao gót và chiếc áo khoác trên giá.Cả thân hình giờ chỉ được che đậy sơ sài bằng vài miếng vải nhỏ
_Chờ tôi 1 chút-người đó nói với cô nhưng mắt vẫn không rời màn hình vi tính
Thả người trên ghế,đôi mắt hững hờ dạo khắp căn phòng-lại là 1 nơi sang trọng với những thiết bị đắt tiền,Cô quay lại nhìn người khách của mình,khuôn mặt nghiêm nghị sau gọng kính trắng gợi cho cô suy nghĩ "À lại là 1 vị sếp trẻ tuổi tài cao,đạo mạo ở công ty hay 1 ông chồng "đứng đắn" đang làm việc xa nhà…"
Dù người này là ai thì đêm nay cũng sẽ lên giường với cô để giải quyết những nhu cầu rất con người.Cô được gọi đến là để nhận tiền và làm bất cứ điều gì với bất cứ ai.Điếm thì muôn đời vẫn là điếm,dù có thuộc loại cao cấp với giá vài trăm đô 1 đêm hay hạng gái đứng đường chớp nhoáng vài trăm ngàn.1 nụ cười nhếch môi đầy chua chát thoáng hiện trên khuôn mặt.
_Giá của trọn 1 ngày là bao nhiêu?-người đó đã đứng trước mặt cô từ khi nào
_500$
_Được!-ngón tay lần vào trong ví đếm những tờ tiền
_...nhưng là với…đàn ông!
Giờ thì cô mới nhận ra người trước mặt là 1 cô gái hai mấy tuổi với mái tóc cắt ngắn,trong bộ pijama
Người khách khựng lại,khẽ thở dài…
_Vậy giờ cô muốn bao nhiêu???
_thêm 150$ cho 1 ngày
_Được!-hơn 4 nghìn $ được đặt ngay ngắn trên bàn_Tôi tên Nguyên,đây là số tiền cho 7 ngày.Phòng tắm ở kia,đồ ngủ tôi để trên giường.
Cô cất tiền và cầm cái váy ngủ đi vào phòng tắm,để vòi nước mở ở mức lớn nhất xối thẳng xuống người
Cái xã hội này,ai mà chẳng tỏ vẻ khinh bỉ và ghê tớm những con điếm nhưng nó vẫn tồn tại là bời vì chính xã hội đã sinh ra nó và rất cần nó.Buổi sáng,1 quan chức vừa buộc tội cô là những con vi-rút mang mầm bệnh chết người nhưng tối đến lại trả tiền để rước con virus đó lên giường và bày những trò khiến cô buồn nôn nhưng vẫn phải làm.
Phải,họ rất sạch sẽ,rất cao quí nên luôn bắt cô phải đổ cả đống xà bông trên người trước mỗi cuộc truy hoan.Đêm nay,cô không phải phục vụ 1 lão già hôi thối và dơ bẩn nhưng…đồng tính!thì đồng nghĩa với quái vật!Hi vọng cô sẽ không phải múa thoát y để kích dục hay tiếp xúc với 1 đống "sextoy" kì dị.Ngày hôm nay thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
Những chỗ khoét cố ý trên chiếc váy đỏ ngắn cũn cỡn càng làm cô thêm khêu gợi với bộ ngực đầy đặn và làn da trắng ngần,đôi chân thon thả nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm
_Rất đẹp!-Nguyên nở 1 nụ cười khi vừa trông thấy
Cô đáp lại bằng ánh mắt gợi tình và buông lỏng toàn bộ thân thể trên giường làm chiếc váy ngủ càng thêm hớ hênh.Sẽ không ai cưỡng lại được điều đó.Nhanh thôi,rồi cô sẽ lại là 1 miếng mồi cho 1 con thú đói quần tơi tả…
15p…30p…Nguyên vẫn chăm chú vào công việc đang làm…
1 tiếng…Cô nằm không 1 cách thừa thãi…
1 tiếng rưỡi,cô buộc miệng:
_Tôi sẽ phải chờ thêm bao lâu nữa đây???!
"khách làng chơi" ngơ ngác nhìn "gái điếm" 5p mới sực nhớ
_Ah!...tôi xin lỗi-máy tính được tắt nhanh chóng,tiếng dép lê nhanh lại gần giường
Đèn ngủ bật lên,Nguyên nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh
_Tôi..ôm cô nhé!
Trong mấy năm hành nghề,đây là câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà cô được nghe từ khách
Vậy là mọi chuyện sắp bắt đầu…cô ôm đầu Nguyên áp sát vào ngực mình…nói trong hơi thở…
_Nào,yêu em đi anh…
Cô chuẩn bị cho mọi thứ trên người bị tuột xuống và 1 thân thể đổ ập lên,ngấu nghiến.Nhưng…trong vòng tay cô…Nguyên đã ngủ rất say…hơi thở đều đều…
…………….Ngày đầu tiên…………
_Này Lena ,dậy đi,9h rồi.Lena!dậyyyyyyyyy!!!
Cô ráng mở mắt,nói với giọng ngái ngủ
_Anh có nhu cầu hả?
_Gì!tôi chưa ăn sáng,không có sức đâu,dậy đi
_Vậy thì kêu tôi làm gì???
_Ăn sáng với tôi
_Hả??!
_Nhanh lên,tôi đợi
Cô lê thân vào phòng tắm;lâu lắm rồi có biết ăn sáng là gì."Bình minh" lúc nào chả bắt đầu vào lúc 1h chiều,7h tối thì quăng thân ra kiếm tiền.Sáng hôm sau về lại ngủ vùi đến chiều.Mỗi ngày như mọi ngày…
Suốt bữa ăn,Nguyên có vẻ rất vui với việc được chăm sóc cô,hết cắt thêm bánh mì lại rót nước chấm,lấy cho cô lon coca hay ít gia vị,cuối buổi thì dành dọn 1 mình,không cho cô động tay vào bất cứ thứ gì.Nhìn dáng Nguyên loay hoay,trong cô những cảm giác tưởng chừng bị chôn vùi chợt sống dậy.Từ khi mẹ mất,cô chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy.Đồng tính,không phải lúc nào cũng là…quái vật…
Cả ngày,Nguyên lại ôm chiếc máy tính,bỏ mặc cô với chồng tạp chí,băng đĩa hay đi lung tung trong nhà.Nguyên rất là bận,lâu lâu lại chạy đến tủ lạnh lấy nước,đi ngang qua chỗ cô,cười 1 cái rồi lại lao đầu vào công việc.Đêm khuya,người "khách làng chơi" ấy lại rúc vào người cô,ngủ ngon lành như 1 đứa trẻ,cô ôm người ấy chặt hơn 1 chút
………………..Ngày thứ 2………….
Khói ở đâu không biết làm thành 1 cơn ho sặc sụa kéo cô ra khỏi giường.Buổi sáng bỗng trở nên náo động bởi tiếng chuông cửa dồn dập,tiếng người hối thúc
_Nguyên,mau mở cửa đi,cháy nhà hả,mở cửa đi Nguyên!
_Ko xong rồi,1 nhóm khẩn trương lấy bình chữa cháy,1 nhóm phá cửa cứu người nhanh lên!
_...nào!1…2…
_A!ĐỪNG CO PHÁA A
Trong làn khói,cô nhận ra cái dáng quan thuộc từ nhà bếp chạy vụt lên
Cửa mở,Nguyên vừa nói vừa thở dốc
_Mọi người…mọi người đừng có phá…không có…không có cháy…
_Cháy rồi!cháy rồi!mau dập lửa đi pà kon
_TÔI NÓI LÀ không CÓ CHÁY…Y…Y!!!
_Thế khói ở đâu ra?
_Tại…tại nấu bò bít tết.Tự nhiên bỏ gia vị vào…nó…bốc lửa cao quá nên đem nhúng nước.Kết quả zầy nè!!! T.T
Mọi người nghe xong ai cũng cười rần rần làm Nguyên ngượng chín cả mặt cho cái thói hậu đậu của mình.
_ Trời đất! Không biết nấu thì qua bác bày cho, làm gì khổ vậy?
_ Dạ, cháu thành thật xin lỗi đã làm mọi người hốt hoảng…
_Thôi, không sao là tốt rồi. Mọi người mau giải tán đi, giải tán!!!
_ Cảm ơn mọi người đã tới…rất xin lỗi…
Cô buồn cười khi nhìn thấy cái tướng ngồi bệt luôn xuống đất, mặt ngáo hẳn ra của Nguyên. Với tay rút miếng khăn giấy, cô cúi xuống lau mấy vết lem nhem còn vương đầy trên mặt…
_ Ơ! dậy rồi ah?!?
_ Quậy tưng bừng lên thế ai mà ngủ nổi
_ Xin lỗi…- Nguyên cúi xuống, 2 ngón tay day day vào nhau vẻ biết lỗi
_ Thôi được rồi, thế sáng nay ăn gì nè?
Nguyên ngoái xuống nhà bếp rồi nhìn cô bằng ánh mắt "đau khổ"
_ Kêu fastfood nha…
_ Hư quá đi! Để người ta nấu cho
Lâu rồi cô không đụng vào bếp núc nhưng vẫn rất thành thạo. Ngay sau khi mẹ mất, bị ông chú khốn nạn hãm hiếp rồi bán thẳng cho người khác, cô dường như quên mất mình đã từng là 1 cô gái đảm đang, ngoan hiền như thế nào. Cuộc sống tủi nhục chỉ để lại cho cô 1 trái tim chai sạn, trơ lì cảm xúc…
Có ai như Nguyên không? Bỏ cả ngìn đô chỉ để tốn thời gian xem cô nấu nướng và ăn nó 1 cách ngon lành mặc dù cô quá tay để hơi cháy 1 chút. Chỉ vậy thôi nhưng phải kềm lắm cô mới không bật khóc vì cảm động.
Hôm nay, Nguyên dẫn cô đi mua sắm, tiêu chuẩn thời trang nhưng không hở hang của Nguyên làm cô có cảm tưởng như đang đi mua đồ với chồng. Biết ý rồi nên cố cứ mấy bộ "mát mẻ" nhất mà động vào làm Nguyên phải ca tới tấp, không được thì xuống nước năn nỉ
_ Đừng mà, chọn bộ khác đi
_ Tại sao, em rất thích bộ này
_ Ăn mặc kiểu đó thế nào cũng bị…dê cho coi =.=
_ Càng tốt hehe
_ Cái gì! Anh không đồng ý đâu nhé
_Ghen rồi phải không?
_ Còn lâu!!
_ Nếu anh không chấp nhận mình ghen,em mặc bộ này liền đó
_ Uh…thì ghen,lấy bộ màu hồng kia đi,nha nha…
_ Vậy có phải dễ thương không ^^
Giỡn chơi chút thội chứ mấy thứ đem về toàn của Nguyên chọn, bất đắc dỉ chứ cô cũng đâu bao giờ muốn phơi bày da thịt của mình ra.
Lang thang trong thành phố cả 1 ngày. Vừa tốn bộn tiền, vừa phải vác theo đống đồ nặng trịch mà trông Nguyên cứ vui như tết, nói cười không ngớt. Trong giây phút nào đó, cô lầm tưởng mình là 1 tiểu thư đang đi chơi với người yêu…1 ngày lại qua…
……….Đi biển……….
_ Em ơi, dậy đi
_ Trời đất, mới 3h sáng. Đừng phá em mà – cô kiếm đường chui lại vào chăn…
_ Thôi dậy đi, đến nơi lỡ mất bình minh thì uổng lắm…
_ Trời còn tối, đi đâu chứ???
_ Tụi mình đi biển chơi 2 ngày…
Ngồi trên xe, cô ngả đầu vào vai Nguyên tiếp tục giấc mơ còn dang dở cho đến khi bị đánh thức bởi những tia nắng…
_ Bình minh rồi kìa em, đẹp quá
_ Nhưng vẫn không đẹp…bằng anh ^^
_ Nè, vẫn chưa tỉnh ngủ sao?
Cô không trả lời, chỉ hôn vào má Nguyên rồi bật cười khanh khách
Buổi chiều, 2 người thỏa sức đùa giỡn dưới làn nước mát. Nguyên chơi trò "ma da kéo chân" làm cô sợ chết khiếp nên giận dỗi bỏ lên bờ làm Nguyên phải ngụp lặn cả buổi trời kiếm cho được 1 vỏ ốc thật đẹp mới được bỏ qua.
Màn đêm buông xuống, cô ngồi nép mình thật sâu vào lòng Nguyên cho đỡ lạnh.Trên bầu trời…chi chít những ngôi sao…
_ Chúng ta ở kia, thấy không? – Nguyên đưa tay chỉ 2 ngôi sao nhỏ đứng cạnh nhau.
_ không phải,anh ở đây nè – Cô hướng tay Nguyên về ngôi sao sáng nhất trên bầu trời
_ Thế em đâu??
Cô chỉ ngôi sao có ánh sáng yếu ớt, nhạt nhòa nhất…
_ Anh không thích như vậy, sao chúng ta không cùng tỏa sáng??
"Vì đơn giản, em chỉ là 1 con điếm, anh hiểu điều đó chứ…"
Tưởng đâu được nghỉ ngơi thêm.Ai ngờ sang hôm sau cả 2 đã phãi vội vã trở về thành phố để Nguyên giải quyết công việc đột xuất. Lại 1 ngày cô bị "bỏ bê" vì người ta mắc ôm…máy tính
"Cái con người khó ưa! Đang đi chơi vui vẻ, bị giao việc không nhăn nhó thì thôi còn sốt sắng nhận thêm 2,3 thứ khác. Ngồi đó luôn đi nha, đừng có tới đây nữa." – Tay lật từng trang báo 1 cách mạnh bạo, cô đưa ánh mắt hờn dỗi về phía Nguyên.
Bây giờ cô chỉ muốn Nguyên vứt bỏ tất cả để dốn sực chú ý cho riêng cô, muốn lúc nào cũng được Nguyên ôm vào long, thì thầm bên tai. Cô biết rõ cái cảm giác đang hình thàng trong lòng là gì và cũng không ngạc nhiên khi nó lại phát triển nhanh đến vậy. Đối với 1 kẻ luôn bị chà đạp,coi khinh, liệt vào những thứ cặn bã của xã hội thì việc nhận được 1 cử chỉ tốt đẹp nhỏ nhặt từ người khác cũng làm cho cô cảm kích bằng cả tấm lòng và sẵn sàng vì người đó làm bất cứ điều gì. Có lẽ, cô đã yêu Nguyên bằng 1 tình yêu tôn thờ của nô lệ đối với chủ nhân
……….Ngày thứ 5…….
" Thời gian chẳng còn nhiều nữa, anh biết không? Em đang bắt đầu đếm ngược từng phút mà vẫn thấy nhanh…"
Buổi chiều mất hẳn những tia nắng khi đám mây đen xen ngang bầu trời.Cô cứ ngồi im nơi ghế đá, để cho thân hình bé nhỏ bị nuốt gọn bởi cơn mưa và cái lạnh thấm vào da thịt. Sao cô không được như những cô gái khác? Ít nhất thì cũng có được 1 thể xác trong trắng để trao cho người mình yêu. Dù có là điếm nhưng cô vẫn chỉ là 1 con người, mà con người thì tại sao lại không cho cô được yêu thương??? Thử hỏi cô đã làm gì để phải bị đám đàn ông chuyền tay nhau như 1 món đồ chơi, bị giày vò không thương tiếc và bắt cô phải tê liệt mọi cảm xúc…Cơn mưa này lớn quá nhưng có đủ để rửa sạch mọi nhơ nhuốc cô đang mang? Nếu không được thì ước gì hãy như dòng a-xít, tuôn thẳng xuống và làm tan rã tất cả…
_ Mưa rồi sao em không vào nhà?
Người đó cầm ô che cho cô mà không màng đến cả người đang ướt sũng. Vẫn là đôi mắt đó, rất chân thành và chưa bao giờ vương 1 chút dục vọng…
Cô lao đến ôm chầm lấy Nguyên, tiếng khóc vỡ òa trong uất nghẹn át cả tiếng mưa. Khóc vì cảm xúc quay lại, khóc cho bao năm đã không khóc…
Trận mưa làm cô sốt nhẹ nhưng Nguyên lại rối lên như gà mắc tóc khi cứ phải chạy lên chạy xuống, vừa nấu cháo, vừa thăm chừng cô.Chỉ đến lúc thấy trán cô mát hẳn thì Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm
_ Thật ra anh trả tiền cho em để làm gì vậy?
Nguyên hơi bất ngờ khi nghe cô hỏi điều đó. Im lặng 1 lúc, Nguyên quay mặt đi hướng khác, giọng đều đều…
_ Để cho chiếc giường này chật đi 1 chút,bớt lạnh lẽo. Để có 1 người bên cạnh, để được chăm sóc 1 người…Để biết mình…không cô đơn…
Rồi Nguyên kể cho cô nghe về mối tình đầu của mình, rất đẹp và tưởng như chẳng bao giờ tan vỡ. Vậy mà chỉ 1 năm sau,người đó lại ở trong vòng tay kẻ khác. Bao nhiêu lời thề non hẹn biển, Nguyên thốt ra và đặt cả sinh mạng mình vào nhưng chỉ với 1 câu xin lỗi, nó nhanh chóng bị phủi sạch.
Cô xót xa khi lần đầu tiên thấy Nguyên khóc. Giữ im cho 2 đôi môi chạm vào nhau, cô mong có thể xoa dịu phần nào nỗi đau cũng như nhận lấy mọi muộn phiền về mình.
……..Ngày thứ 6……..
1 giờ sáng, Nguyên nhẹ nhàng rút tay mình ra và kê lại vào đó chiếc gối để cô không tỉnh giấc…
" 7 ngày sắp qua nhưng anh sẽ trả cho em thêm thật nhiều tiền để giữ em lại theo tháng, theo năm. Em không yêu anh nhưng ít nhất anh cũng biết khi nào em sẽ ra đi và dùng cái gì để ngăn điều đó lại. Anh phải làm việc nhiều và nhiều hơn nữa để xây cho mình cái hạnh phúc giả tạo bằng những thứ tầm thường. Đừng thế thốt gì hết, hãy cứ đến với anh 1 cách sòng phẳng và rõ ràng để anh luôn biết mình phải làm gì mới không mất em. Dù tất cả đều là giả, nhưng tình cảm trong anh thì luôn luôn thật"
Cô khoác nhẹ lên người Nguyên tấm chăn,không biết làm viêc từ bao giờ mà lại ngủ gục như vậy…Ước gì cô được ở lại, được gọi 1 người là chồng và chăm sóc cho người đó suốt đời…sẽ được yêu thương…sẽ được tôn trọng…Nhưng,hết ngày mai là cô phải đi rồi.Thời hạn đã hết,cô chẳng có lí do gì để còn ở lại và nếu Nguyên có trả thêm tiền thì cô vẫn sẽ đi. Cô có thể là điếm với cả xã hội này nhưng với Nguyên thì không.
Ngày hôm đó, 2 người ngồi cạnh nhau rất lâu và kể về mình rất nhiều. Họ hồi tưởng về thời ấu thơ êm đềm, những niềm vui đã từng có, những khao khát về 1 tương lai có khi quá mơ mộng, thiếu thực tế và cùng rơi nước mắt trước những nỗi đau của mỗi người.1 ngày để họ hiểu nhau hơn, xích lại gần thêm để càng phải đau khổ khi từ biệt…
"Nhớ nhé anh, em không phải Lena, tên của em là Thủy!"
………..Ngày cuối…….
Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi Nguyên,khẽ gọi
_ Dậy ăn sáng đi anh
Thời gian cứ nhẹ trôi và có phần trầm lắng như cơn mưa rả rích từ đêm qua đến giờ chưa tạnh. Cô muốn Nguyên kể thật nhiều chuyện nhưng chỉ chú ý đến giọng nói, cô đan chặt tay để cảm nhận sự mềm mại,ấm áp,đã quen thuộc…làm mọi bàn tay khác cô từng nắm qua đều trở nên xa lạ…
" Kí ức, hãy nhớ cho kĩ ánh mắt, khuôn mặt, làn môi này và xin cho tôi gặp lại trong những giấc mơ…"
_ Chúng ta uống rượu nhé!
_ Vì chuyện gì?
_ Giữa 1 biển người, em gặp anh
_ Vậy thì rất đáng để chúc mừng
Chỉ sau vài ly, mặt 2 người đều đã ửng hồng lên dưới ánh đèn. Cô bất chợt giật lấy ly rượu trên tay Nguyên, nốc cạn. Chưa kịp định thần, Nguyên đã cảm nhận được vị ngọt khi môi chạm môi và sự cay nồng của dòng rượu đang chảy vào cuống họng. Cô cởi phăng áo và đẩy người Nguyên ra giường, Câu nói gấp gáp đuổi theo những nụ hôn
_ Chiều em đi anh, 1 lần thôi…mau…mau giải thoát cho em đi…em chịu hết nổi rồi…em…
Cô không nói được gì nữa vì đôi môi đã bị khóa chặt cùng 1 thân thể nóng bừng khác đang vẫy vùng phía trên người càng lúc càng quấn sát lấy nhau…quần áo vương vãi khắp sàn…
không có những tiếng la thất thanh hay chuỗi rên rỉ đầy dâm dật cô phát ra 1 cách vô cảm mỗi lần tiếp khách.Khi dòng máu đã thật sự chạy rần rật trong người theo sự trào dâng của cơn sóng khoái cảm mãnh liệt, cô chỉ còn biết nhắm nghiền mắt tận hưởng với âm thanh không phát ra được khỏi cổ họng và cả thân thể căng cứng lên như sắp bị nổ tung.Cảm giác hạnh phúc của tình yêu, thỏa mãn vể thể xác đang từ từ nhấn chìm cô xuống tận cùng đáy đam mê.
"Cơn địa chấn" qua đi để lại 1 cảnh tượng bừa bộn cùng 2 thể xác rũ ra vì mệt. Cô vẫn để Nguyên nằm phủ trên người và dùng những ngón tay mân mê chiếc lưng đẫm mồ hôi của người tình.Cảm giác sau khi ân ái lại tuyệt đến thế sao?Đối với những gã đàn ông khác, sau khi xong chuyện, cô chỉ muốn phóng thẳng vào nhà tắm để kì cho hết những thứ dơ bẩn,nhớp nháp đang dính trên người.
_ Ngày mai em phải đi rồi – cô thì thầm vào tai Nguyên
_ không, anh sẽ trả cho em thêm 10 ngìn đô nữa…
_ Quên chuyện đó đi!
Đang trong cơn mê, Nguyên bật dậy nhìn cô thảng thốt
_ Em nói vậy nghĩa là sao? Hay là 10 nghìn không đủ, vậy thì 20,30…chỉ cần em ra giá, anh đều có thể đáp ứng…
_Nghe này, anh hãy quên đi 1 con điếm,đi tìm 1 cô gái trong trắng và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện gọi điếm đến đây nữa.
_ Nhưng…anh chưa bao giờ…xem em…là điếm…
_.......anh mệt lắm rồi,mau ngủ đi,mai chúng ta sẽ...nói tiếp chuyện này…
_Ngày mai…em vẫn sẽ ở đây…đúng không…
_ Uh, em vẫn sẽ...ở đây…- giọt nước mắt lặng lẽ rơi nhanh xuống gối…
1 vài tia nắng chiếu thẳng vào mặt làm Nguyên thấy khó chịu,định quay sang dụi vào lòng cô nhưng…trống trải…lạnh toát…Nguyên hốt hoảng dùng 2 tay sờ khắp giường như muốn kiếm tìm điều gì nhưng khi thấy số tiền đã đưa cô để ngay ngắn trên đầu giường, Nguyên nằm vật ra, khóc 1 cách tức tưởi
"Vậy là tôi lại bị người ta bỏ rơi 1 lần nữa. Yêu bằng tình cảm, tôi bị phụ. Giờ vung tiền ra tôi cũng chẳng thể giữ chân được người ta. Sao tàn nhẫn với tôi như vậy? Tại sao? Chẳng lẽ tôi không thể níu giữ cho mình 1 hạnh phúc dù chỉ là giả tạo???"
Đã 2,3 ngày,Nguyên không màng gì đến ăn uống, chỉ ngồi lì trên mạng và điên cuồng gọi vào số của cô.
không có tin hiệu! Vẫn không có tín hiệu! Nguyên hét lên và ném thẳng chiếc điện thoại vào tường. Màn hình vi tính liên tục hiện lên thông báo "không tìm thấy dữ liệu" khi Nguyên gõ tìm thông tin về cô.
Biến mất rồi! Mọi thứ thuộc về cô trên trang web khiêu dâm kia đều đã bị xóa sạch…cô như bốc hơi khỏi thế giới này…
Nguyên đập phá mọi thứ như 1 kẻ điên rồi dùng bàn tay của mình bóp chặt lấy những mảnh thuỷ tinh cho đến khi máu chảy thành dòng.Có nỗi đau nào bằng nỗi đau tinh thần " Tôi đáng ghê tởm đến mức em phải trốn chạy thế sao???"
1 tuần rồi 1 tháng, cuộc sống vẫn tiếp diễn trong khi 1 tâm hồn trống rỗng cố lê cho hết kiếp người…
"Giờ em đang ở đâu?có phải đã nhận tiền của những gã đàn ông và chuẩn bị lên giường với họ? Tại sao em chấp nhận những đồng tiền đó nhưng lại từ chối tôi??? Tại sao???"
..................................................
Kingcoog…..kingcoog…….
Cánh cửa kéo ra ra 1 cách chậm chạp, Nguyên đưa đôi mắt vô hồn nhìn người đối diện. Có thể chỉ là ảo giác!
Cô đang đứng trước mặt Nguyên,tinh khiết trong chiếc váy trắng…vẫn là giọng nói đó….không phải mơ…
_ Em sẽ là của anh nếu…anh có thứ gì đáng giá mua được…trái tim em...
Nguyên run rẩy lần từng bước rồi lao đến nắm chặt lấy tay cô như sợ ảo ảnh tan biến.Áp bàn tay của cô lên ngực, Nguyên nhìn sâu vào đôi mắt đó và nói rõ từng chữ như đang tuyên thệ
_ Anh sẽ dùng trái tim của mình, tất cả tình yêu và toàn bộ sự sống để đổi lấy trái tim em.Như vậy…có đủ không???"
Cô lao đến ôm siết lấy người đó, cảm giác như hạnh phúc là thứ có thể chạm vào được, ươn ướt, có vị mặn, đang vỡ òa theo tiếng khóc và thấm đẫm trên vai mỗi người…
" Ở bên tôi nhé, xin đừng đi
Dù cuộc sống, em là ai đi nữa
Nhưng với tôi, em là tất cả
Khi em là người...mang trái tim tôi"
KHÓA HỌC TRANG ĐIỂM BỚI TÓC CHUYÊN NGHIỆP CƠ BẢN NÂNG CAO
June 1, 2013 at 8:51am
LIÊN TỤC KHAI GIẢNG KHÓA DẠY HỌC TRANG ĐIỂM BỚI TÓC CÔ DÂU DẠ HỘI NGHỆ THUẬT TOÀN DIỆN TỪ CƠ BẢN ĐẾN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
www.korigami.vn/p/khoa-d-trang-iem-e-boi-toc-co-dau.html?M=1
___ TRANG ĐIỂM BỚI TÓC SINH NHẬT, DẠ HỘI, TIỆC, KHIÊU VŨ, HÓA TRANG, VALENTINE, MÙNG 8/3, NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM, EVENT, SỰ KIỆN, LỄ HỘI, THẢM ĐỎ, SÂN KHẤU, ĐIỆN ẢNH, THỜI TRANG, CA NHẠC...
___ PHONG CÁCH NHẸ NHÀNG, PHONG CÁCH TRONG SUỐT HÀN QUỐC, PHONG CÁCH MỘC NHẬT BẢN, PHONG CÁCH TẠO KHỐI 3D CHÂU ÂU MỸ, PHONG CÁCH ẤN TƯỢNG TRÌNH DIỄN CATWALK
___ KỸ THUẬT BỚI TÓC NGHỆ THUẬT BAO GỒM ĐẦY ĐỦ BỚI + TẾT + TWIST + BÚI + BUỘC ĐUÔI NGỰA + ĐAN NONG MỐT + CÀI PHỤ LIỆU + XỬ LÝ VOAN + VƯƠNG MIỆN + NƠ + HOA THẬT + HOA GIẢ + TRÂM CÀI ... CÔ DÂU TÓC NGẮN, CÔ DÂU TÓC TRUNG BÌNH, CÔ DÂU TÓC DÀI, CÔ DÂU TÓC NỐI, CÔ DÂU TÓC GIẢ...
XEM BẢN ĐỒ HỌC VIỆN TÓC KORIGAMI 0915804875 DẠY CẮT TẠO MẪU TÓC 3D NAM NỮ nhấp vào link sau goo.gl/maps/dV482
Thông tin nóng hổi siêu Hot : khi bạn học kết hợp cả 2 khóa trang điểm và bới tóc cô dâu chuyên nghiệp sẽ được miễn phí tiền học vẽ móng Nail Art + vẽ điện thoại Mobi Art + nối tóc nghệ thuật
Tự hào là trung tâm dạy nghề có giáo trình được biên soạn chặt chẽ do giảng viên Kuansaigon ( đạt giải thưởng Kéo Vàng Davines 2008 ) biên soạn và trực tiếp điều hành giảng dạy giáo trình Korigami tại Hà Nội ...
-----------------------------------------------------------------
Bạn đang băn khoăn chọn một địa chỉ dạy nghề trang điểm + bới tóc cô dâu chuẩn nhất - tốt nhất - nhanh ra nghề nhất Hà Nội ...
___ Địa chỉ số 7 Trần Tế Xương - Trấn Vũ - Trúc Bạch - Ba Đình - Hà Nội ( goo.gl/maps/dV482) ...
___ Cam kết là địa chỉ tốt nhất tại Hà Nội có thể giúp bạn trở thành một chuyên gia trang điểm và bới tóc cô dâu giỏi nghề chỉ sau 1 thời gian học nhanh nhất ...
@ Bạn chưa biết gì về nghề và luôn nghĩ rằng mình không đủ khéo léo để theo đuổi các bộ môn nghệ thuật này, giáo viên dạy nghề có nhiệt tình không, có cam kết dạy đúng như trong các quảng cáo hay không?
@ Chúng tôi tự tin sở hữu "một phương pháp dạy học nghề đơn giản nhất - căn bản nhất - chi tiết nhất - liên tục cập nhật xu hướng công nghệ kỹ thuật tiên tiến" ... điều đó cam kết dù bạn là người vụng về đến đâu cũng có thể học được.
@ Chúng tôi là đội ngũ giáo viên nhiều năm kinh nghiệm, nhiệt tình giảng dạy, yêu nghề, không giấu nghề ... điều đó cam kết dù bạn có tiếp thu chậm đến mấy - chỉ cần bạn chuyên cần và có tinh thần học tập nghiêm túc ... chúng tôi sẽ bằng mọi cách để có thể đào tạo bạn trở thành một chuyên gia trang điểm hoặc bới tóc cô dâu chuẩn mực.
@ Chúng tôi có hợp đồng dạy nghề với các điều khoản ràng buộc hợp lý từng chi tiết một, các điều khoản này nhằm đảm bảo quyền lợi từ 2 phía, đào tạo thành công một học viên chính là hình thức quảng cáo tốt đến mức không thể tốt hơn ...
@ Ngược lại, chúng tôi cũng tha thiết mong muốn các bạn học viên một khi đã đăng ký học thì hãy hết lòng nhiệt tình học và thực hành thật nhiều nhằm đem lại kết quả tốt nhất ...
@ Còn những bạn nào chỉ xem đi học nghề như một việc giết thời gian, một cách để giải trí lúc nhàn rỗi ... hãy suy nghĩ thật chín chắn trước khi đăng ký ... hoặc tìm một chỗ học nghề khác có đường lối dạy học thoải mái thích học thì học mà không học thì đi chơi
@ Bạn băn khoăn không biết thủ tục nhập học có rườm rà không, chi phí học nghề có cao không, đi học có phát sinh thêm gì không, có chỗ ăn ở nội trú dành cho học viên ở xa hay không
@ Thủ tục nhập học rất đơn giản , chỉ cần bạn có photo chứng minh thư hoặc bằng lái xe đã đủ điều tham gia đăng ký học tại trung tâm
@ Đối với bạn có nhu cầu nội trú ăn ở tại trung tâm xin vui lòng mang theo 01 bản sao chứng minh photo có công chứng + 01 bản sao hộ khẩu photo có dấu công chứng ... chi phí sinh hoạt ở trung tâm cực kỳ hợp lý ...
@ Học phí ở trung tâm đã được tính toán ở mức có thể chấp nhận được đối với tất cả mọi tầng lớp ... trong gói học phí đã bao gồm hỗ trợ hoặc tặng kèm dụng cụ học tập do đó tránh cho bạn những phát sinh rườm rà phức tạp ngoài ý muốn ...
------------------------------------------------------------
XIN MỜI BẠN ĐỌC KỸ CHI TIẾT CÁC KHÓA HỌC NGHỀ TẠI TRUNG TÂM KORIGAMI www.korigami.vn/p/ao-tao-va-day-nghe.html?=1 ...
@ Xin lưu ý trang điểm và bới tóc là 2 khóa học tách rời độc lập có tặng kèm dụng cụ học tập hoặc một số phụ liệu như chúng tôi đã cam kết ... nếu bạn có nhu cầu học cả 2 loại hình nghệ thuật này sẽ được tặng một khóa học vẽ móng nghệ thuật Nail Art
+++ KHÓA [D] KHÓA DẠY HỌC TRANG ĐIỂM CÔ DÂU CƠ BẢN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
học phí đã giảm 6 triệu nay chỉ còn 15 triệu / trọn khóa 12 tuần / tặng bộ dụng cụ make up + bộ mỹ phẩm make up PRO )
Tư vấn : Khóa học này dành cho học viên chưa biết nghề có nguyện vọng nắm bắt thật chắc nghệ thuật trang điểm từ cơ bản đến nâng cao. Khi tốt nghiệp có thể xin vào làm tại các ảnh viện hoặc đầu tư mở tiệm cho thuê áo cưới.
Kỳ hạn cam kết thành nghề ghi trên hợp đồng : 3 đến 4 tháng
Dụng cụ học tập là 1 cốp đồ đầy đủ gồm các loại phấn chất lượng cao không chứa chì hoạt tính gây tổn hại da mặt _ các loại kem dưỡng và tẩy trang _ bảng màu son _ bảng màu mắt _ bộ cọ make up 24 chiếc _ bộ mi giả _ và đầy đủ các phụ kiện trang điểm chuyên nghiệp cần thiết.
Tặng giáo trình tài liệu cơ bản đến nâng cao _ tài liệu video dạy trang điểm theo nhiều phong cách chuyên nghiệp do các giảng viên nổi tiếng trên thế giới chỉ dạy từng chi tiết.
Có đội ngũ người mẫu sẵn sàng cho thuê mặt với giá cả hợp lý.
Giới thiệu việc làm ngay sau khi kiểm tra tốt nghiệp đạt loại khá trở lên.
Gồm nhiều phong cách trang điểm và 20 bài trang điểm chuyên nghiệp bắt buộc một thợ chuyên nghiệp phải biết*
Làm quen với các dụng cụ trang điểm và công dụng của từng sản phẩm trang điểm Học kỹ năng sử dụng từng loại cọ trang điểm _ bút kẻ mắt _ bút kẻ môi _ mút trang điểm _ bông phấn chuyên nghiệp
Học kỹ năng chăm sóc da _ làm sạch da _ dưỡng ẩm da trước khi trang điểm
Học kỹ năng tạo lớp kem lót _ kem nền _ lớp kem che khuyết điểm trong suốt phù hợp với từng tông màu da sáng tối trung bình
Học kỹ năng tạo lớp phấn nền mịn màng _ lớp phấn phủ giúp bảo tác phẩm trang điểm hoàn hảo.
Học kỹ năng định hình tạo dáng khung chân mày tự nhiên hợp khuôn mặt _ kẻ vẽ lông mày với bút chì _ tô chân mày với phấn bột _ chỉnh sửa các khuyết điểm của từng cặp chân mày _ định hướng dáng chân mày hoàn hảo cho khách hàng.
Học kỹ năng tạo bóng highlight tỏa sáng vùng chữ [T] và lowlight tạo góc khuất vùng chữ [U] cho khuôn mặt trang điểm đạt tới sự hoàn hảo nhất có thể _ Sử dụng phấn nâu Bronzer tạo khối 3D tạo chiều sâu thu hút mọi ánh nhìn.
Học kỹ năng phân biệt và phối hợp hằng trăm gam màu mắt khác nhau tạo nên hàng trăm phương pháp trang điểm cặp mắt từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Học kỹ năng phân biệt và phối hợp hàng chục gam màu son môi tạo nên hàng chục phương pháp trang điểm đôi môi từ đơn giản đến phức tạp nhất.
Học kỹ thuật đánh phấn má hồng phù hợp với từng kiểu khuôn mặt
Học kỹ thuật sử dụng các loại nhủ mắt _ kim tuyến _ hạt pha lê _ lông vũ _ hoa _ phụ kiện trang sức đắt tiền nhằm tạo ra những tác phẩm trang điểm siêu ấn tượng khi chụp hình STUDIO hoặc khi biểu diễn trên sàn CATWALK
Học kỹ thuật tạo ra những tác phẩm trang điểm hoàn hảo cho từng sự kiện SINH NHẬT _ ĐI VŨ TRƯỜNG _ LỄ TỐT NGHIỆP _ CƯỚI HỎI TRONG NHÀ _ CƯỚI HỎI NGOÀI TRỜI _ CƯỚI HỎI TẠI KHÁCH SẠN 4-5 SAO _ CƯỚI HỎI TẠI CÁC KHU NGHỈ DƯỠNG CAO CẤP _ TUẦN LỄ TRĂNG MẬT
Trang điểm cá nhân các phong cách HỌC SINH _ CÔNG CHỨC VĂN PHÒNG _ LÃNH ĐẠO CẤP CAO
Trang điểm theo thời gian ban ngày ban đêm
Trang điểm theo mùa trong năm
Trang điểm các dịp lễ hội truyền thống
20 bài trang điểm tiêu biểu nhất mọi thời đại
Tặng thêm 5 bài vẽ BODY PAINTING ( Hội họa hình thể )
Nghiên cứu tìm hiểu và nắm bắt các Trào lưu nghệ thuật làm đẹp theo các dòng cổ điển bao gồm CLASSIC - VINTAGE - RETRO ...
Dự đoán các trào lưu đương đại hoặc tương lai bao gồm MODERN - CONTEMPORARY - FANTASY - TREND VISION - METROSEXUAL ...
------------------------------------------------------------------
+++ KHÓA [E] : KHÓA DẠY HỌC BỚI TÓC CÔ DÂU CƠ BẢN NÂNG CAO CHUYÊN NGHIỆP
học phí 10 triệu / trọn khóa từ 4 đến tối đa 8 tuần / tặng phụ kiện bới tóc cô dâu
Các kỹ thuật Tết tóc cổ điển - hiện đại ( tết 2 múi - tết 3 múi – tết 4 múi – tết 5 múi – tết 6 múi – tết xương cá chìm – tết xương cá nổi – tết thác – tết Thái – tết Đức )
Các kỹ thuật vặn xoắn thừng.
Các kỹ thuật Xoắn ốc cổ điển – hiện đại.
Các kỹ thuật Búi cao – trung bình – thấp.
Các kỹ thuật Bới Vặn tóc cổ điển - hiện đại.
Các kỹ thuật Đánh rối.
Các kỹ thuật tạo Băng Đô bằng tóc.
Các kỹ thuật tạo độ phồng.
Các kỹ thuật bới RETRO tái hiện cổ điển
Sử dụng thành thạo các dụng cụ làm tóc có nhiệt độ ( máy là - máy sấy - máy uốn xoăn lọn giả - máy tạo kiểu tóc đa năng )
Sử dụng thành thạo các phụ kiện tóc ( kẹp - băng đô - ruy băng - hoa - nơ - vương miện - chuỗi hạt - pha lê - tóc giả - gôm màu - giấy kim tuyến )
10 bài Bới tóc phong cách TEEN Hàn Quốc - Nhật Bản - Châu Á
10 bài Bới tóc phong cách dạ hội sinh nhật phong cách đơn giản
10 bài Bới tóc phong cách cô dâu ngoài trời phong cách trẻ trung cá tính
10 bài Bới tóc phong cách cô dâu phòng chụp studio phong cách gợi cảm sang trọng
10 Bới tóc phong cách CATWALK ấn tượng nghệ thuật
Thực hành bới trên tóc người mẫu ( chi phí thuê người mẫu 40.000 / tiết học )
Nghiên cứu tìm hiểu và nắm bắt các Trào lưu nghệ thuật làm đẹp theo các dòng cổ điển bao gồm CLASSIC - VINTAGE - RETRO ...
Dự đoán các trào lưu đương đại hoặc tương lai bao gồm MODERN - CONTEMPORARY - FANTASY - TREND VISION - METROSEXUAL ...
MỜI CÁC BẠN CÙNG THAM KHẢO MỘT SỐ HÌNH ẢNH VỀ CÁC STYLE TRANG ĐIỂM VÀ BỚI TÓC MÀ TRUNG TÂM KORIGAMI DÙNG LÀM TÀI LIỆU MẪU CHO VIỆC ĐÀO TẠO NGHỀ ... ĐÂY CŨNG LÀ CÁC XU HƯỚNG HIỆN ĐẠI NHẤT HIỆN NAY ĐANG ĐƯỢC GIỚI CHUYÊN MÔN CHÂU Á - VIỆT NAM ĐÁNH GIÁ RẤT CAO www.korigami.vn/p/ao-tao-va-day-nghe.html
1) Tôi tự hào vì nước tôi trải dài từ Bắc chí Nam, không đâu là không có thắng cảnh, không đâu không có di tích văn hóa.
2) Tôi tự hào vì trường tôi mang tên Lý Tự Trọng, Châu Văn Liêm, Kim Đồng, Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Du, Lê Lợi…
3) Tôi tự hào vì mỗi tên đất, tên đường ở xứ tôi đều viết bằng tên người chứ không phải đánh số.
4) Tôi tự hào vì quê tôi có hai mùa mưa nắng. Mùa mưa thì ngập lụt mùa nắng thì hạn hán nhưng chưa có ai ở nước tôi chết đói.
5) Tôi tự hào vì nước tôi có núi, có sông, có rừng, có biển chứ không phải chỉ toàn cát như Iran và Ai Cập.
6) Tôi tự hào vì nước tôi có 54 dân tộc trên 85 triệu dân thay vì 56 dân tộc trên 1600 triệu dân.
7) Tôi tự hào vì người Sài Gòn nói: “trời hôm nay nóng quá” chứ không phải là “It’s hot” như người Anh.
8) Tôi tự hào vì tôi có thể bằng ngôn ngữ mẹ đẻ nói chuyện cho cả anh bạn ở Hà Nội và ở An Giang đều hiểu.
9) Tôi tự hào vì nước tôi có 4000 năm văn hiến chứ không phải 400 năm.
10) Tôi tự hào vì thủ đô Hà Nội là Thăng Long 1000 năm chứ không phải Washington 220 năm.
11) Tôi tự hào vì Văn Miếu là đại học đầu tiên ở Đông Nam Á.
12) Tôi tự hào vì lúc nhỏ mẹ đã ru:
Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ
Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu
Anh về học lấy chữ Nhu
Chín trăng em đợi ngàn thu em chờ
13) Tôi tự hào vì bia Tiến sỹ.
14) Tôi tự hào vì chữ Nôm, chữ Quốc ngữ chứ không phải chữ Tàu.
15) Tôi tự hào vì 1000 năm Bắc thuộc, vì hôm nay vẫn là công dân Việt Nam chứ không phải người tỉnh Việt Nam của Trung Quốc.
16) Tôi tự hào vì nước tôi là quốc gia đầu tiên trong số các thuộc đại giành được độc lập thực sự.
17) Tôi tự hào vì Nguyễn Trãi đã viết:
Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời gây nền độc lập
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên xưng đế một phương.
18) Tôi tự hào vì Lê Chiêu Thống đã nói: “Da có thể lột được nhưng áo không thể đổi. Đầu có thể chém được nhưng tóc không thể cắt.”
19) Tôi tự hào vì cái xấu xí mà Hoàng Cầm viết:
Những cô hàng xén răng đen
Cười như mùa thu tỏa nắng
20) Tôi tự hào vì sự tích Trầu Cau, sự tích bánh chưng bánh dày…
21) Tôi tự hào vì Sơn Tinh thắng Thủy Tinh, vì ông Hạng đánh thần gió, vì Đam San đi bắt nữ thần Mặt Trời.
22) Tôi tự hào vì cô Tấm là nhân vật cổ tích duy nhất có tên. Tất cả họ đều vô danh.
23) Tôi tự hào vì Sơn Nam viết Lịch sử khẩn hoang miền Nam chứ không phải lịch sử tàn sát người da đỏ.
24) Tôi tự hào vì Đoàn Giỏi đã viết Đất rừng Phương Nam: “Mênh mông rừng tràm, bạt ngàn dừa xanh… cho ta thêm yêu, dấu chân ngàn năm đi mở đất, cho ta thêm yêu bầy chim sáo, sổ lòng…”
25) Tôi tự hào vì Huỳnh Văn Nghệ đẽ viết:
Từ độ mang gươm đi mở cõi
Nghìn Năm thương nhớ đất Thăng Long
26) Tôi tự hào vì cây Kơ-nia đã nói: Hỏi cây uống nước đâu, uống nước từ miền Bắc…
27) Tôi tự hào vì Tế Hanh đã nói:
Tôi nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng hai tiếng Miền Nam
28) Tôi tự hào vì người xưa đã viết: Việt điểu sào nam chi, chim Việt bay về phương Bắc, không phải cành cây phía Nam thì không đậu, không phải nguồn nước chảy về Nam thì không uống.
29) Tôi tự hào vì tôi không phải người miền Bắc, không phải người miền Nam mà là người Việt Nam.
30) Tôi tự hào vì Phạm Văn Đồng đã nói: “Không có miền Bắc đánh thắng miền Nam, trong trận chiến này, cả dân tộc chúng tôi đều thắng.”
31) Tôi tự hào vì Vovinam chỉ có một màu áo, vì dù chúng tôi không thể vào World cup nhưng không bao giờ có hai đội bóng Việt Nam.
32) Tôi tự hào vì Hồ Chí Minh đã nói:
Non sông Việt Nam là một
Dân tộc Việt Nam là một
Sông có thể cạn, núi có thể mòn
Song chân lý đó không bao giờ thay đổi.
33) Tôi tự hào vì Albert Einstein vẫn mang quốc tịch Đức sau 30 năm sống trên đất Mỹ và Nguyễn Thái Bình đã viết thư cho tổng thống Nixon để khẳng định, rằng: Thưa ngài tổng thống, tôi là người Việt Nam.
34) Tôi tự hào vì Trần Đại Nghĩa đã nói: “Một ngày ở Việt Nam bằng ba mươi năm tôi ở Pháp.”
35) Tôi tự hào vì Trần Bình Trọng cũng nói: “Thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc.”
36) Tôi tự hào vì Nguyễn Văn Thạc đã nói: “Rồi mai đây sẽ còn người tiếp bước tôi viết lên những trang giấy trắng này.”
37) Tôi tự hào vì Quang Dũng hát: “Đất nước tôi, thong thả giọt đàn bầu… Từ lúc nằm nôi sáng chắn bão giông chiều ngăn nắng lửa… lao xao trưa hè một giọng ca dao… lao xao trưa hè một giọng ca dao…”
38) Tôi tự hào vì:
Nguyễn Trãi làm thơ và đánh giặc
Nguyễn Du viết Kiều và đất nước hóa nên thơ
39) Tôi tự hào vì Bà Trưng: “Là đàn bà đem một lũ quân ô hợp mà lấy được hai mươi thành dễ như trở bàn tay.”
40) Tôi tự hào vì Ngô Quyền đánh tan quân Nam Hán trên sống Bạch Đằng, Lý Thường Kiệt đánh tan quân Tống trên sông Như Nguyệt.
41) Tôi tự hào vì nhà trần dùng mười vạn quân đánh tan 50 vạn quân Nguyên.
42) Tôi tự hào vì quân Nguyên đã đánh thắng hầu hết các quốc gia thời đó trừ Nhật Bản và Việt Nam.
43) Tôi tự hào vì Lê Lợi mười năm đánh quân Minh, Hoàng Hoa Thám Phan Đình Phùng thế cô trường kỳ đánh Pháp.
44) Tôi tự hào vì Nguyễn Trãi viết:
Việc nhân nghĩa cốt ở an dân
Quân điếu phạt trước lo trừ bạo.
45) Tôi tự hào vì Lê Lai chết thay vua.
46) Tôi tự hào vì Huyền Trân hy sinh tình riêng để mở mang bờ cõi.
47) Tôi tự hào vì Tố Hữu viết:
Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà Lòng phơi phới dậy tương lai.
48) Tôi tự hào vì không một ai trong số những người đi kháng chiến có mặt trong các tấm hình mà tôi biết lại đang khóc. Tất cả họ đều cười rất tươi để đi vào chỗ chết.
49) Tôi tự hào vì thanh niên xứ tôi viết đơn bằng máu để xin ra chiến trường.
50) Tôi tự hào về những cô gái ngã ba Đồng Lộc, về câu hát của những bà cụ trong đêm gặp mặt ngày truyền thống Thanh niên xung phong: “Ơi những cô con gái đang ngày đêm mở đường… Hỡi em bao nhiêu tuổi mà sức em phi thường… Em đi san rừng em đi bạt núi, em như con suối nước chảy đá mòn…”
51) Tôi tự hào vì Mỹ không thể san phẳng Hà Nội như đã từng làm với Bình Nhưỡng trong 20 ngày đêm năm 1972.
52) Tôi tự hào vì câu mà bộ trưởng McNamara đã nói: “Hãy dừng ngay lại, tổng thống, nếu không B52 sẽ tuyệt chủng mất.”
53) Tôi tự hào vì Nguyễn Hữu Thọ đã mang một cái nhẫn gò từ xác máy bay Mỹ khi dự hội nghị đàm phán Pari 1972.
54) Tôi tự hào vì một chiếc xe đạp thồ có thể chở trên 100kg và đi trên 1.000km đường đất.
55) Tôi tự hào vì những gì mà Thế giới gọi là pháo đài bất khả xâm phạm và bất khả chiến bại thì đều bị Việt Nam đánh bại.
56) Tôi tự hào vì những tấm bia vô danh trên nghĩa trang quốc gia Trường Sơn.
57) Tôi tự hào vì Trọng Tấn hát: “Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ… các anh không về, chỉ mẹ lặng im…”
58) Tôi tự hào vì sau chiến tranh Việt Trung 1979, người Trung Quốc đã làm một bức tượng Mao Trạch Đông ngay gần biên giới chỉ tay về Hà Nội còn người Việt Nam thì dựng lên một tấm bảng: Không có gì quý hơn độc lập tự do.
59) Tôi tự hào vì Nguyễn Phúc Vĩnh Thụy đã nói: “Thà làm dân một nước tự do còn hơn làm vua một nước nô lệ.”
60) Tôi tự hào vì Mạc Đĩnh Chi đã viết câu:
Nhật hỏa vân yên, đán thượng điêu tàn ngọc thố
Nguyệt cung tinh đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô
(Mặt trời là lửa mây là khói, ngày lên đốt rụi mặt trăng – Câu đối của vua Nguyên
Trăng là cây cung sao là đạn, hoàng hôn bắn rụng mặt trời – Vế đáp)
61) Tôi tự hào vì Lý Thượng Kiệt đã nói:
Sông núi nước Nam vua Nam ở
Rành rành địa phận ở sách trời
Cớ sao lũ giặc bây xâm phạm
Chúng bây sẽ bị đánh tơi bời.
62) Tôi tự hào vì ngay sau khi đọc bài thơ ấy và nghe kể về ba lần đánh thắng quân Nguyên thì Kissinger đã thốt lên: “Ba lần ư? Thôi xin ngài. Với chúng tôi một lần là quá đủ rồi.”
63) Tôi tự hào vì Lê Lợi thắng quân Minh mà lại sai sứ cầu hòa, Quang Trung thắng quân Thanh mà lại sai Ngô Thì Nhậm viết thư tạ tội.
64) Tôi tự hào vì Trần Đăng Khoa đã viết:
Chúng em chẳng sợ Mỹ đâu
Vẫn vui vẫn hát vẫn là bé ngoan
Ao trường vẫn nở hoa sen
Bờ tre vẫn chú dế mèn vuốt râu
65) Tôi tự hào vì Ngô Đình Nhu đã nói: “Chúng ta sai lầm khi đánh giá thấp sức mạnh nhân dân.”
66) Tôi tự hào vì Nguyễn Trãi viết rằng:
Đem đại nghĩa thắng hung tàn
Lấy chí nhân thay cường bạo
67) Tôi tự hào vì Tuyên ngôn độc lập đã khẳng định: “Tuy vậy, đối với nước Pháp, đồng bào ta vẫn giữ một thái độ khoan hồng và nhân đạo. Sau cuộc biến động ngày mồng 9 tháng 3, Việt minh đã giúp cho nhiều người Pháp chạy qua biên thùy, lại cứu cho nhiều người Pháp ra khỏi nhà giam Nhật, và bảo vệ tính mạng và tài sản cho họ…”
68) Tôi tự hào vì đoàn quân tóc dài và nữ tướng duy nhất trên Thế giới.
69) Tôi tự hào vì chị Út Tịch nói: “Còn cái lai quần cũng đánh.”
70) Tôi tự hào vì Bà Triệu đã nói: “Tôi muốn đạp cơn sóng dữ, chém con cá kình ngoài bể đông.”
71) Tôi tự hào vì Tố Hữu viết:
Em là ai cô gái hay nàng tiên
Em có tuổi hay không có tuổi?
Tóc em đây hay là mây là suối
Mắt em nhìn hay chớp lửa đêm đông.
72) Tôi tự hào vì mẹ Tơm, mẹ Suốt, chị Sáu, chị Sứ, chị Hồ Thị Kỷ.
73) Tôi tự hào vì ba đảm đang, ba sắn sàng, thóc không thiếu một cân quân không thiếu một người, tất cả vì miền Nam ruột thịt.
74) Tôi tự hào vì “Hội chứng Việt Nam” của lính Mỹ.
75) Tôi tự hào vì Mỹ phải bình thường hóa quan hệ với Việt Nam.
76) Tôi tự hào vì nước tôi là một trong 20 nước từng làm Ủy viên Hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc.
77) Tôi tự hào vì nước tôi là chủ tịch luân phiên của ASEAN.
78) Tôi tự hào vì Việt Nam là thành viên thứ 150 của WTO trong khi Nga vẫn chưa được kết nạp.
79) Tôi tự hào vì Bill Clinton là nguyên thủ đầu tiên của phương Tây đến thăm Việt Nam.
80) Tôi tự hào vì Morrisson đã tự thiêu để phàn đối chiến tranh Việt Nam và Tố Hữu đã viết bài Emily con ơi.
81) Tôi tự hào vì du kích Venezuela đã đồng ý đổi con tin để lấy Nguyễn Văn Trỗi.
82) Tôi tự hào vì Phidel Castro đã nói: Vì Việt Nam, Cuba sẵn sàng hiến dâng cả máu của mình.
83) Tôi tự hào vì Hải Thượng Lãn Ông đã tự thử độc dược để nghiên cứu bệnh.
84) Tôi tự hào vì chúng tôi đã nói câu: Tôi chỉ có một ham muốn tột bậc là làm sao cho dân giàu, nước mạnh. Dân ta ai cũng phải có cơm ăn áo mặc, ai cũng phải được học hành.
85) Tôi tự hào vì Bảo Quốc đã đứng lên chào và Hồng Sơn cũng làm tương tự khi đá thủng lưới Indonesia.
86) Tôi tự hào vì có người đã viết:
Dừng chân bên bờ suối
Nghe đâu tiếng quốc ca
Anh thương binh đang hát
Để át hết cơn đau
Đòn quân Việt Nam đi
Chung một lòng cứu quốc
Người ta phải cưa chân
Nhưng lại hết thuốc ngủ
Thế nên anh phải hát
Và máu vẫn phải rơi
Bác sỹ thì mím mỗi
Và anh thì vẫn hát
Đoàn quân Việt Nam đi…
87) Tôi tự hào vì Saddam Hussen đã dọa Mỹ: “Nếu các ông đánh nước tôi, các ông sẽ gặp một Việt Nam trên sa mạc.”
88) Tôi tự hào vì những đứa trẻ sinh ra bị dị tật do chất độc màu da cam, tự hào vì tóa án Mỹ đã phủ quyết những tội lỗi của họ.
89) Tôi tự hào mỗi sớm mai tôi có thể thức dậy và yên tâm là đầu mình còn trên cổ và tự do đi lại bất cứ nơi nào mà tôi thích giữa hai miền.
90) Tôi tự hào vì nước tôi không có đánh bom liều chết, không có xung đột sắc tộc, không có biểu tình phong tỏa sân bay Nội Bài.
91) Tôi tự hào vì đất nước tôi không có thủ tướng thuộc đảng Cam còn quốc hội thuộc đảng Vàng để mà tổ chức bầu cử nửa năm một lần.
92) Tôi tự hào vì thủ tướng Úc có thể chạy bộ một mình trên bờ hồ Hoàn Kiếm còn tổng thống Bush thì phải được bảo vệ nghiêm ngặt ở Washington.
93) Tôi tự hào vì nước tôi không sản xuất vũ khí hạt nhân, không sản xuất những thứ có thể giết người mà chỉ sản suất những thứ để phục vụ con người.
94) Tôi tự hào vì ở nước tôi phụ nữ mặc áo dài chứ không phải áo hai dây, tam tòng tứ đức chứ không phải ba chồng bốn đứa (con)
95) Tôi tự hào vì em gái tôi không mang thai trước khi nó kết hôn, em trai tôi không nghiện hút.
96) Tôi tự hào vì các em tôi có thể an toàn ở trường, vì không ai có thể xả súng hay kỳ thị chúng.
97) Tôi tự hào vì Martin Luther King đã nói: “Tôi mơ về một ngày mà những đứa con của tôi có thể được xét đoán dựa trên phẩm hạnh và tính cách chứ không phải trên màu da.”
98) Tôi tự hào vì tôi xài đồng 1.000VND chứ không phải 1 tỷ Dollar Zimbabue.
99) Tôi tự hào vì Việt Nam là nước xuất khẩu gạo thứ hai trên Thế giới trong khi cách đây 30 năm phải nhập khẩu lương thực.
100) Tôi tự hào vì đoàn Việt Nam dẫn đầu trong các kỳ thi Robocon chứ không phải đoàn Nhật.
101) Tôi tự hào vì người phát hiện ra lỗ hổng của Google và Microsolf là công ty BKIS của Việt Nam.
102) Tôi tự hào vì Trường Sa Hoàng Sa vẫn có lính biên phòng của hải quân Việt Nam.
103) Tôi tự hào vì GDP của Việt Nam vẫn tăng trong năm 2009.
104) Tôi tự hào vì cầu Cần Thơ.
105) Tôi tự hào vì Ilia Erembua đã nói: “Tình yêu nước bắt đầu từ những vật thân quen nhất, như dòng suối đổ về sông, như sông đổ ra đại trường giang Vonga và đại trường giang Vonga trôi về biển cả.”
106) Tôi tự hào vì de Amicis đã viết trong Những tấm lòng cao cả: “Khi con du lịch ở xa về, một buổi sáng, đứng dựa bao lơn tàu con thấy ở chân trời một dãy núi xanh của xứ con hiện ra, bấy giờ con sẽ thấy trào lệ cảm ở lòng con dâng lên và miệng con vuột ra những tiếng kêu mừng rỡ.”
107) Tôi tự hào vì Nguyễn Khoa Điềm viết:
Đất là nơi em tắm
Nước là nơi ta hò hẹn
108) Tôi tự hào vì dân nước tôi gọi nơi này là Tổ Quốc, là Quê Hương, là nơi chôn nhau cắt rốn, là hai khái niệm thật đơn thuần: Đất và Nước.
109) Tôi tự hào vì Giang Nam đã viết:
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người
110) Tôi tự hào vì ngôi nhà của tôi, con đường tôi đến trường, tự hào vì các bạn tôi, tự hào đơn giản vì nếu tôi không tự hào về nó thì tôi cũng không tự hào về mình.
Tôi không phải là người Việt 100%. Tôi mang một chút dòng máu Hoa, một chút dòng máu Ấn, một chút dòng máu Mỹ la tinh, và dĩ nhiên một chút dòng máu Việt.
Tôi có trong mình hai hộ chiếu, một của Hoa Kỳ, một của Việt Nam, vì tôi có hai quốc tịch.
Tôi có nhiều điều không thuộc về đất nước này như thế nào, thì tôi vẫn chưa bao giờ thôi tự hào rằng tôi là người Việt Nam.
Khi tôi sang nước ngoài, tôi dùng tên Võ Ánh Ban Mai, tên trong chứng minh thư của tôi, trong hộ chiếu Việt Nam của tôi, thay cho tên Sussan Sunrise Wong, tên trong hộ chiếu của nước Mỹ. Bởi vì khi đó, những bạn bè quốc tế đều phải nhìn tôi, phải “ồ” lên rằng: “Bạn là người Việt Nam à ? Tôi biết về đất nước bạn. Đất nước bạn có Vịnh Hạ Long thật đẹp, và tôi đã bỏ phiếu bầu cho Vịnh Hạ Long của bạn trở thành một trong bảy kỳ quan thiên nhiên thế giới.” Bởi vì khi đó, một cô bạn Israel, trong kì cắm trại Hướng đạo thế giới, đã nói với tôi rằng: “Tôi ước gì đất nước tôi yên bình như đất nước các bạn.”…
Việt Nam của tôi không giàu có, nhưng đã không còn là nước nghèo chỉ sau hơn 20 năm phát triển, trong khi Singapore có 100 năm và nước Mỹ 300 năm. Việt Nam chúng tôi yên bình, những người trẻ tuổi có thể yên ổn học hành mà không sợ bị đánh bom hay xả súng, khi đất nước này chỉ có được hoà bình 35 năm, mà người Mỹ thì không khi Mỹ chưa bao giờ hứng chịu bất kỳ cuộc chiến tranh quốc tế nào. Việt Nam của tôi nợ tiền của nhiều quốc gia, tổ chức thế giới, nhưng cũng là chủ nợ về máu xương của chính những quốc gia ấy. Việt Nam của tôi gòng mình hứng chịu chiến tranh, chưa thôi đau đớn vì những vết thương chiến tranh để lại, nhưng vẫn tiến lên phía trước. Việt Nam của tôi có những đứa con lai như tôi nhưng chưa bao giờ bị kì thị…
Bao nhiêu đó cũng đã đủ đế tôi vỗ ngực nói với bạn bè quốc tế rằng: "TÔI LÀ NGƯỜI VIỆT NAM". Vâng 1 lần nữa tôi tự hào về điều đó...